CHƯƠNG 9: HẬN TÔI TỪ TRƯỚC TỚI GIỜ NGU NHƯ VẬY
CHƯƠNG 9: HẬN TÔI TỪ TRƯỚC TỚI GIỜ NGU NHƯ VẬY
Ăn cơm xong, Khương Mạnh vốn muốn đề xuất đi ra ngoài chơi một lát, có điều thấy tâm trạng của Tô Mẫn không tốt, anh ta cũng chẳng dám nói, bèn dặn dò tài xế đưa cô về!
“Mẫn Mẫn, hay là anh lên ngồi...”
Nhưng lời còn chưa dứt, Tô Mẫn đã vội vã xuống xe.
Khương Mạnh không biết nói gì, không dằn được mà thì thầm trong lòng, đến khi nào mới chi phối được cô!
Nhớ tới lúc ăn cơm ban nãy, miệng nhỏ của Tô Mẫn mấp máy, lòng Khương Mạnh liền cảm thấy ngưa ngứa!
“Xem ra phải nhanh chóng ăn tiểu yêu tinh này!”
Ban đêm, ánh trăng lờ mờ!
Hai chân Tô Mẫn đeo giày cao gót thẳng tắp, lộc cộc đi lên nhà!
Đột nhiên, có một bóng người đi ra kéo cô vào lòng.
Tô Mẫn muốn thoát khỏi lồng ngực hắn theo bản năng, chẳng ngờ lại càng bị ôm chặt hơn, đúng lúc cô muốn hét lên thì một nụ hôn điên cuồng phủ xuống cuốn sạch hết tâm trí cô.
Tô Mẫn bị hôn tới mức choáng váng, đầu óc thiếu oxy khiến cô không giãy giụa nữa, mùi vị quen thuộc khiến cô nhớ lại hương vị ngọt ngào bên nhau năm đó.
Cô có chút say mê đón nhận nụ hôn của hắn.
Nhìn người trong lòng, Hoắc Hiển Vinh cười đểu giả, cô vẫn không quên được hắn!
Lối đi của khu nhà cũ rất nhỏ, dường như cơ thể của hai người dán chặt vào nhau, Hoắc Hiển Vinh lòng tham không đáy, ngửi mùi thơm trên cơ thể của Tô Mẫn, cô bị vây giữa lồng ngực hắn và bức tường, thậm chí có thể nghe thấy trái tim hắn đập!
“Buông tôi ra.” Sau khi Tô Mẫn tỉnh táo liền tức giận nói.
Trong bóng tối, hắn có thể cảm nhận được trái tim cô đang đập rất nhanh, dường như đang căng thẳng!
Không sao, biểu hiện vừa rồi của cô khiến hắn rất hài lòng, hắn không để tâm mà tiếp tục hôn một lần nữa.
Nhưng dường như người phụ nữ trong lòng không an phận, đang cố gắng thoát khỏi hắn.
Hoắc Hiển Vinh cúi đầu nhìn vào mắt cô, hai đôi mắt nhìn nhau trong bóng tối, Tô Mẫn nhìn đôi mắt tràn đầy dục vọng của Hoắc Hiển Vinh, sợ hãi nuốt nước bọt.
Đôi mắt Hoắc Hiển Vinh nhìn cô sáng ngời, giống như nhìn chú thỏ trắng hoảng hốt lo sợ, khiến người ta không nhịn được mà thương yêu, cho nên không thể khống chế nổi.
Tô Mẫn hoảng sợ: “Hoắc Hiển Vinh, anh bị điên à?”
Cô muốn phản kháng nhưng Hoắc Hiển Vinh nắm chặt tay cô, nhân cơ hội tách hai hàm răng của cô ra xâm chiếm.
Nụ hôn của hắn ngang ngược, mút lấy môi lưỡi mềm mại của cô, giống như ăn món ngon của nhân gian, không nỡ buông bỏ!
Mùi vị quen thuộc vẫn như năm đó, ba năm rồi, ngoài đêm đó, hắn chưa từng động tới bất cứ người nào, hắn vì cô mà kiêng khem ba năm, hôm nay người đẹp trong lòng như thế này, sao hắn có thể không động lòng?
Hoắc Hiển Vinh tham lam cắn mút, hoóc môn như thể bùng phát tới cực điểm, hắn không kìm được dục vọng muốn cô ở đây!
Tô Mẫn không ngừng giãy giụa, trong lòng vô cùng tức giận.
Nhớ tới cảnh tượng Hoắc Hiển Vinh và Tô Ni Ni lăn lộn trên giường ba năm trước, cô liền cảm thấy buồn nôn!
Thứ người phụ nữ kia từng dùng, từ trước tới giờ cô đều không cần.
Nhưng Hoắc Hiển Vinh như thể lên cơn nghiện, căn bản không để ý tới cô giãy giụa.
Tô Mẫn nổi điên, tức giận ra sức cắn hắn, bỗng trong miệng toàn mùi máu tanh!
Thấy Hoắc Hiển Vinh buông ra, Tô Mẫn giơ tay vả vào mặt Hoắc Hiển Vinh!
“Cô dám đánh tôi?” Hoắc Hiển Vinh trợn tròn mắt nhìn Tô Mẫn, hắn nằm mơ cũng không ngờ Tô Mẫn sẽ đánh hắn, người phụ nữ dịu dàng ngày trước sao giờ lại thay đổi như thế này!
“Cút!” Tô Mẫn kìm cơn giận dữ!
“Tô Mẫn, cô đừng láo xược!” Hoắc Hiển Vinh chịu đau, chùi vết máu bên khóe miệng, muốn chửi: “Tôi khuyên cô, tốt nhất là tránh xa Khương Mạnh ra một chút, đừng có không biết tự trọng như thế!”
“Không cần tổng giám đốc Hoắc lo lắng, tôi ở bên ai không liên quan gì tới anh!” Tô Mẫn đi qua hắn, cô muốn đi lên nhà, cô không rảnh mà lãng phí thời gian với loại người này!
Có điều vừa mới nhấc chân lên, cô đã bị Hoắc Hiển Vinh kéo vào trong lòng, hắn dùng sức nắm lấy cằm cô, mắt giống như có thể phun ra lửa: “Cô trở lên sa đọa từ khi nào thế? Sao lại đói bụng vơ quàng như thế này?”
“Tôi sa đọa?” Tô Mẫn trợn tròn hai mắt, đột nhiên, cô bật cười: “Như vậy cũng tốt hơn ở bên người nào đó, luôn miệng nói bên nhau trọn đời trọn kiếp, vậy mà chớp mắt lại ăn nằm với người phụ nữ khác, so với anh thì tôi có bõ bèn gì?”
“Nếu đã ly hôn rồi thì việc ai người ấy lo, giờ tới tìm tôi làm gì? Anh coi tôi là gì? Gọi là tới đuổi là đi? Hoắc Hiển Vinh, xin anh đừng dùng giọng điệu này để quản tôi, tôi buồn nôn lắm, anh biết không? Tôi hận sao trước kia mình lại ngu ngốc như thế, lại ở bên người như anh!”
Câu cuối cùng như thể hét lên, nói xong cô liền quay người chạy lên nhà!
Nhìn bóng dáng biến mất trong lối đi nhỏ, Hoắc Hiển Vinh ngây ra một lúc rồi mới lấy lại tinh thần.
Hắn rất rõ sự căm hận trong mắt cô, cô hận hắn, cô dựa vào cái gì mà hận hắn, chẳng lẽ tất cả những gì hắn làm không phải là vì cô ư?
Một mình hắn chịu áp lực lớn như vậy, đến khi hắn quay lại tìm cô thì cô đã nằm trong lòng người khác.
Bây giờ cô còn dám hùng hồn phân chia giới hạn với hắn!
Được lắm, Tô Mẫn, tốt nhất là em an phận một chút, nếu không tôi sẽ không ngại cướp em về từ tay người đàn ông khác đâu!
Ăn cơm xong, Khương Mạnh vốn muốn đề xuất đi ra ngoài chơi một lát, có điều thấy tâm trạng của Tô Mẫn không tốt, anh ta cũng chẳng dám nói, bèn dặn dò tài xế đưa cô về!
“Mẫn Mẫn, hay là anh lên ngồi...”
Nhưng lời còn chưa dứt, Tô Mẫn đã vội vã xuống xe.
Khương Mạnh không biết nói gì, không dằn được mà thì thầm trong lòng, đến khi nào mới chi phối được cô!
Nhớ tới lúc ăn cơm ban nãy, miệng nhỏ của Tô Mẫn mấp máy, lòng Khương Mạnh liền cảm thấy ngưa ngứa!
“Xem ra phải nhanh chóng ăn tiểu yêu tinh này!”
Ban đêm, ánh trăng lờ mờ!
Hai chân Tô Mẫn đeo giày cao gót thẳng tắp, lộc cộc đi lên nhà!
Đột nhiên, có một bóng người đi ra kéo cô vào lòng.
Tô Mẫn muốn thoát khỏi lồng ngực hắn theo bản năng, chẳng ngờ lại càng bị ôm chặt hơn, đúng lúc cô muốn hét lên thì một nụ hôn điên cuồng phủ xuống cuốn sạch hết tâm trí cô.
Tô Mẫn bị hôn tới mức choáng váng, đầu óc thiếu oxy khiến cô không giãy giụa nữa, mùi vị quen thuộc khiến cô nhớ lại hương vị ngọt ngào bên nhau năm đó.
Cô có chút say mê đón nhận nụ hôn của hắn.
Nhìn người trong lòng, Hoắc Hiển Vinh cười đểu giả, cô vẫn không quên được hắn!
Lối đi của khu nhà cũ rất nhỏ, dường như cơ thể của hai người dán chặt vào nhau, Hoắc Hiển Vinh lòng tham không đáy, ngửi mùi thơm trên cơ thể của Tô Mẫn, cô bị vây giữa lồng ngực hắn và bức tường, thậm chí có thể nghe thấy trái tim hắn đập!
“Buông tôi ra.” Sau khi Tô Mẫn tỉnh táo liền tức giận nói.
Trong bóng tối, hắn có thể cảm nhận được trái tim cô đang đập rất nhanh, dường như đang căng thẳng!
Không sao, biểu hiện vừa rồi của cô khiến hắn rất hài lòng, hắn không để tâm mà tiếp tục hôn một lần nữa.
Nhưng dường như người phụ nữ trong lòng không an phận, đang cố gắng thoát khỏi hắn.
Hoắc Hiển Vinh cúi đầu nhìn vào mắt cô, hai đôi mắt nhìn nhau trong bóng tối, Tô Mẫn nhìn đôi mắt tràn đầy dục vọng của Hoắc Hiển Vinh, sợ hãi nuốt nước bọt.
Đôi mắt Hoắc Hiển Vinh nhìn cô sáng ngời, giống như nhìn chú thỏ trắng hoảng hốt lo sợ, khiến người ta không nhịn được mà thương yêu, cho nên không thể khống chế nổi.
Tô Mẫn hoảng sợ: “Hoắc Hiển Vinh, anh bị điên à?”
Cô muốn phản kháng nhưng Hoắc Hiển Vinh nắm chặt tay cô, nhân cơ hội tách hai hàm răng của cô ra xâm chiếm.
Nụ hôn của hắn ngang ngược, mút lấy môi lưỡi mềm mại của cô, giống như ăn món ngon của nhân gian, không nỡ buông bỏ!
Mùi vị quen thuộc vẫn như năm đó, ba năm rồi, ngoài đêm đó, hắn chưa từng động tới bất cứ người nào, hắn vì cô mà kiêng khem ba năm, hôm nay người đẹp trong lòng như thế này, sao hắn có thể không động lòng?
Hoắc Hiển Vinh tham lam cắn mút, hoóc môn như thể bùng phát tới cực điểm, hắn không kìm được dục vọng muốn cô ở đây!
Tô Mẫn không ngừng giãy giụa, trong lòng vô cùng tức giận.
Nhớ tới cảnh tượng Hoắc Hiển Vinh và Tô Ni Ni lăn lộn trên giường ba năm trước, cô liền cảm thấy buồn nôn!
Thứ người phụ nữ kia từng dùng, từ trước tới giờ cô đều không cần.
Nhưng Hoắc Hiển Vinh như thể lên cơn nghiện, căn bản không để ý tới cô giãy giụa.
Tô Mẫn nổi điên, tức giận ra sức cắn hắn, bỗng trong miệng toàn mùi máu tanh!
Thấy Hoắc Hiển Vinh buông ra, Tô Mẫn giơ tay vả vào mặt Hoắc Hiển Vinh!
“Cô dám đánh tôi?” Hoắc Hiển Vinh trợn tròn mắt nhìn Tô Mẫn, hắn nằm mơ cũng không ngờ Tô Mẫn sẽ đánh hắn, người phụ nữ dịu dàng ngày trước sao giờ lại thay đổi như thế này!
“Cút!” Tô Mẫn kìm cơn giận dữ!
“Tô Mẫn, cô đừng láo xược!” Hoắc Hiển Vinh chịu đau, chùi vết máu bên khóe miệng, muốn chửi: “Tôi khuyên cô, tốt nhất là tránh xa Khương Mạnh ra một chút, đừng có không biết tự trọng như thế!”
“Không cần tổng giám đốc Hoắc lo lắng, tôi ở bên ai không liên quan gì tới anh!” Tô Mẫn đi qua hắn, cô muốn đi lên nhà, cô không rảnh mà lãng phí thời gian với loại người này!
Có điều vừa mới nhấc chân lên, cô đã bị Hoắc Hiển Vinh kéo vào trong lòng, hắn dùng sức nắm lấy cằm cô, mắt giống như có thể phun ra lửa: “Cô trở lên sa đọa từ khi nào thế? Sao lại đói bụng vơ quàng như thế này?”
“Tôi sa đọa?” Tô Mẫn trợn tròn hai mắt, đột nhiên, cô bật cười: “Như vậy cũng tốt hơn ở bên người nào đó, luôn miệng nói bên nhau trọn đời trọn kiếp, vậy mà chớp mắt lại ăn nằm với người phụ nữ khác, so với anh thì tôi có bõ bèn gì?”
“Nếu đã ly hôn rồi thì việc ai người ấy lo, giờ tới tìm tôi làm gì? Anh coi tôi là gì? Gọi là tới đuổi là đi? Hoắc Hiển Vinh, xin anh đừng dùng giọng điệu này để quản tôi, tôi buồn nôn lắm, anh biết không? Tôi hận sao trước kia mình lại ngu ngốc như thế, lại ở bên người như anh!”
Câu cuối cùng như thể hét lên, nói xong cô liền quay người chạy lên nhà!
Nhìn bóng dáng biến mất trong lối đi nhỏ, Hoắc Hiển Vinh ngây ra một lúc rồi mới lấy lại tinh thần.
Hắn rất rõ sự căm hận trong mắt cô, cô hận hắn, cô dựa vào cái gì mà hận hắn, chẳng lẽ tất cả những gì hắn làm không phải là vì cô ư?
Một mình hắn chịu áp lực lớn như vậy, đến khi hắn quay lại tìm cô thì cô đã nằm trong lòng người khác.
Bây giờ cô còn dám hùng hồn phân chia giới hạn với hắn!
Được lắm, Tô Mẫn, tốt nhất là em an phận một chút, nếu không tôi sẽ không ngại cướp em về từ tay người đàn ông khác đâu!