CHƯƠNG 10: TRÁI TIM NHƯ BỊ NGƯỜI ĐÂM MỘT NHÁT DAO
CHƯƠNG 10: TRÁI TIM NHƯ BỊ NGƯỜI ĐÂM MỘT NHÁT DAO
Hoắc Hiển Vinh sải bước đi ra ngoài.
Lúc đang muốn khởi động xe, anh ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng người trên cửa sổ, đó là người mà anh ngày ngày nhớ mong.
Hôm nay, gần như gang tấc nhưng lại như người lạ!
Mấy năm nay, anh nghĩ rằng cô sẽ hiểu được nỗi khổ của anh, chỉ cần có lòng thì sẽ biết năm đó anh xảy ra chuyện gì, nhưng cô lại chẳng hề để tâm, thậm chí còn chẳng hỏi lấy một câu liền dứt khoát ra đi như vậy!
Hoắc Hiển Vinh hít một hơi thật sâu, chán nản xoay bánh lái.
Anh không biết rốt cuộc mấy năm nay cô xảy ra chuyện gì? Sao cô lại ở bên Khương Mạnh?
Lẽ nào cô không biết Khương Mạnh nổi tiếng là trăng hoa?
Rốt cuộc cô có từng yêu anh không? Sao cô có thể quên hết như vậy?
Ba năm nay, anh không lúc nào không nhớ tới cô.
Anh đã quen có cô, không quên được cô. Nếu như năm đó anh bỏ tất cả để ở bên cô, có phải sẽ khác không?
Hoắc Hiển Vinh nhắm mắt lại tựa vào ghế, loại cảm giác bất lực này khiến anh rã rời, có một số thứ dường như càng ngày càng cách xa anh!
Loại cảm giác đã từng quen biết này, khiến anh không khỏi nhớ tới đêm ba năm trước!
Đêm đó anh đi làm về nhà ăn cơm tối như bình thường, bởi vì ở nhà có một người phụ nữ nấu cơm chờ anh.
Anh mở cửa biệt thự ra, bên trong rất yên tĩnh, không có một ai, anh tưởng cô đi chợ, tầm này cô không ở nhà thì nhất định là đi chợ.
Cho nên anh ngồi ở phòng làm việc đợi cô, xem tình hình gần đây của công ty!
Cho tới chín giờ, đã xong mọi việc mà vẫn không thấy người kia gọi anh ăn cơm!
Anh nghi ngờ đi ra ngoài, tìm một lượt tất cả các phòng vẫn không thấy ai, anh lo lắng, móc điện thoại ra gọi cho cô.
Nhưng điện thoại cô lại tắt máy.
Mặt anh trắng bệch, tắt điện thoại, anh có dự cảm không lành!
Nhìn bên ngoài vừa mưa vừa sấm, anh mới nhớ tầm này tối hôm qua, anh ở cùng với người phụ nữ khác, tuyệt tình đuổi cô ra khỏi nhà rồi!
Nhưng anh không tin, sao cô nỡ rời xa anh chứ!
Hoắc Hiển Vinh sải bước tới gian phòng của bọn họ, mở tủ quần áo ra, tất cả túi xách, quần áo, giày dép, đồ trang sức anh mua vẫn ở nguyên trong đó.
Đến cả nhẫn kết hôn của hai người cũng đặt ở trên bàn trang điểm.
Vẫn nhớ lúc hai người kết hôn, cô thề nguyện hẹn ước bên tai anh, muốn ở bên nhau trọn đời không rời xa! Vậy mà bây giờ, chủ nhân của nó lại vứt bỏ anh.
Hoắc Hiển Vinh nổi điên, anh ném vỡ toàn bộ những đồ cô để lại, tan thành giống như tình yêu của họ vậy!
Đây đúng như anh nói, cô ra đi với hai bàn tay trắng, không mang bất cứ thứ gì.
Cô quá tàn nhẫn!
Hoắc Hiển Vinh chán chường ngồi trên mặt đất, anh cáu kỉnh nắm lấy tóc mình, ngơ ngẩn nhìn chiếc nhẫn cả một đêm, cũng khóc cả đêm!
Bỗng nhiên, anh không chịu được sự thực Tô Mẫn rời xa anh, cảm giác nghẹt thở này giống như bị hàng chục nghìn mũi tên đâm vào tim, đau tới mức anh không thể chịu nổi!
Anh không sống nổi cuộc sống thiếu cô, anh ngây ngốc ở trong biệt thự ba ngày, ba ngày này, công ty bị đình trệ vì không có anh quản lý, nhưng thế thì đã sao nào?
Cô không ở bên anh, tất cả những thứ anh cố gắng có ý nghĩa gì đây?
Sau đó, mẹ anh tới, một quý bà mạnh mẽ mà cố chấp.
Lúc anh nói với mẹ mình, anh không chịu nổi khi không có cô bên cạnh, không thể sống nổi những ngày thiếu cô, mẹ anh liền lấy dao trên giá đặt vào cổ bà, lấy cái chết uy hiếp anh!
Hỏi anh chọn cô hay chọn bà, mẹ anh ngang tàng như muốn ép anh vào khuôn khổ vậy!
Anh nhìn khuôn mặt hơn năm mươi tuổi của mẹ, nghĩ tới bà một mình nuôi dưỡng mình, thế là anh đành thỏa hiệp!
Anh biết, mẹ anh không thích Tô Mẫn, từ khi hai người ở bên nhau bà đã phản đối kịch liệt, chê gia cảnh nhà cô không tốt, chê cô không biết làm người lớn vui vẻ, chê cô không sinh được cháu. Tóm lại, bà chẳng thích cô điểm gì, thậm chí còn thường xuyên châm chọc cô.
Tất cả những việc này anh đều biết, cho nên anh tốt với cô hơn, cố gắng bù đắp cho cô!
Nhưng sao cô không thể nhẫn nhịn, nếu như cô chịu nhịn vì anh, mẹ sẽ không ép anh, càng không lừa anh lên giường với người phụ nữ khác!
Anh rất hận, rất hận!
Nhưng cho dù như vậy, cuối cùng hai người vẫn ly hôn.
Đêm hôm cô rời đi, trong lòng Hoắc Hiển Vinh giống như bị người đâm một nhát dao, máu chảy thành sông!
Đang suy nghĩ thì tiếng điện thoại vang lên, Hoắc Hiển Vinh lấy lại tinh thần, móc điện thoại ra, là Tô Ni Ni gọi tới.
“Alo, Hiển Vinh!” Vừa nhấn nghe đã truyền tới giọng nói dịu dàng, nhỏ nhẹ của Tô Ni Ni.
“Nói đi!” Hoắc Hiển Vinh kìm nén tức giận, như thể rất khó chịu khi bị cô ta làm phiền.
Giọng Hoắc Hiển Vinh lạnh lùng khiến cô ta sợ hãi, chần chờ một chút rồi dè dặt nói: “Ngày mai hai chúng ta bàn về việc hôn lễ đi!”
“Được!” Đơn giản, rõ ràng, không chút cảm xúc nào!
Tay Tô Ni Ni cầm điện thoại sững sờ, cô ta vốn muốn hỏi thêm, kết quả là điện thoại đã ngắt kết nối!
Truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện
Hoắc Hiển Vinh sải bước đi ra ngoài.
Lúc đang muốn khởi động xe, anh ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng người trên cửa sổ, đó là người mà anh ngày ngày nhớ mong.
Hôm nay, gần như gang tấc nhưng lại như người lạ!
Mấy năm nay, anh nghĩ rằng cô sẽ hiểu được nỗi khổ của anh, chỉ cần có lòng thì sẽ biết năm đó anh xảy ra chuyện gì, nhưng cô lại chẳng hề để tâm, thậm chí còn chẳng hỏi lấy một câu liền dứt khoát ra đi như vậy!
Hoắc Hiển Vinh hít một hơi thật sâu, chán nản xoay bánh lái.
Anh không biết rốt cuộc mấy năm nay cô xảy ra chuyện gì? Sao cô lại ở bên Khương Mạnh?
Lẽ nào cô không biết Khương Mạnh nổi tiếng là trăng hoa?
Rốt cuộc cô có từng yêu anh không? Sao cô có thể quên hết như vậy?
Ba năm nay, anh không lúc nào không nhớ tới cô.
Anh đã quen có cô, không quên được cô. Nếu như năm đó anh bỏ tất cả để ở bên cô, có phải sẽ khác không?
Hoắc Hiển Vinh nhắm mắt lại tựa vào ghế, loại cảm giác bất lực này khiến anh rã rời, có một số thứ dường như càng ngày càng cách xa anh!
Loại cảm giác đã từng quen biết này, khiến anh không khỏi nhớ tới đêm ba năm trước!
Đêm đó anh đi làm về nhà ăn cơm tối như bình thường, bởi vì ở nhà có một người phụ nữ nấu cơm chờ anh.
Anh mở cửa biệt thự ra, bên trong rất yên tĩnh, không có một ai, anh tưởng cô đi chợ, tầm này cô không ở nhà thì nhất định là đi chợ.
Cho nên anh ngồi ở phòng làm việc đợi cô, xem tình hình gần đây của công ty!
Cho tới chín giờ, đã xong mọi việc mà vẫn không thấy người kia gọi anh ăn cơm!
Anh nghi ngờ đi ra ngoài, tìm một lượt tất cả các phòng vẫn không thấy ai, anh lo lắng, móc điện thoại ra gọi cho cô.
Nhưng điện thoại cô lại tắt máy.
Mặt anh trắng bệch, tắt điện thoại, anh có dự cảm không lành!
Nhìn bên ngoài vừa mưa vừa sấm, anh mới nhớ tầm này tối hôm qua, anh ở cùng với người phụ nữ khác, tuyệt tình đuổi cô ra khỏi nhà rồi!
Nhưng anh không tin, sao cô nỡ rời xa anh chứ!
Hoắc Hiển Vinh sải bước tới gian phòng của bọn họ, mở tủ quần áo ra, tất cả túi xách, quần áo, giày dép, đồ trang sức anh mua vẫn ở nguyên trong đó.
Đến cả nhẫn kết hôn của hai người cũng đặt ở trên bàn trang điểm.
Vẫn nhớ lúc hai người kết hôn, cô thề nguyện hẹn ước bên tai anh, muốn ở bên nhau trọn đời không rời xa! Vậy mà bây giờ, chủ nhân của nó lại vứt bỏ anh.
Hoắc Hiển Vinh nổi điên, anh ném vỡ toàn bộ những đồ cô để lại, tan thành giống như tình yêu của họ vậy!
Đây đúng như anh nói, cô ra đi với hai bàn tay trắng, không mang bất cứ thứ gì.
Cô quá tàn nhẫn!
Hoắc Hiển Vinh chán chường ngồi trên mặt đất, anh cáu kỉnh nắm lấy tóc mình, ngơ ngẩn nhìn chiếc nhẫn cả một đêm, cũng khóc cả đêm!
Bỗng nhiên, anh không chịu được sự thực Tô Mẫn rời xa anh, cảm giác nghẹt thở này giống như bị hàng chục nghìn mũi tên đâm vào tim, đau tới mức anh không thể chịu nổi!
Anh không sống nổi cuộc sống thiếu cô, anh ngây ngốc ở trong biệt thự ba ngày, ba ngày này, công ty bị đình trệ vì không có anh quản lý, nhưng thế thì đã sao nào?
Cô không ở bên anh, tất cả những thứ anh cố gắng có ý nghĩa gì đây?
Sau đó, mẹ anh tới, một quý bà mạnh mẽ mà cố chấp.
Lúc anh nói với mẹ mình, anh không chịu nổi khi không có cô bên cạnh, không thể sống nổi những ngày thiếu cô, mẹ anh liền lấy dao trên giá đặt vào cổ bà, lấy cái chết uy hiếp anh!
Hỏi anh chọn cô hay chọn bà, mẹ anh ngang tàng như muốn ép anh vào khuôn khổ vậy!
Anh nhìn khuôn mặt hơn năm mươi tuổi của mẹ, nghĩ tới bà một mình nuôi dưỡng mình, thế là anh đành thỏa hiệp!
Anh biết, mẹ anh không thích Tô Mẫn, từ khi hai người ở bên nhau bà đã phản đối kịch liệt, chê gia cảnh nhà cô không tốt, chê cô không biết làm người lớn vui vẻ, chê cô không sinh được cháu. Tóm lại, bà chẳng thích cô điểm gì, thậm chí còn thường xuyên châm chọc cô.
Tất cả những việc này anh đều biết, cho nên anh tốt với cô hơn, cố gắng bù đắp cho cô!
Nhưng sao cô không thể nhẫn nhịn, nếu như cô chịu nhịn vì anh, mẹ sẽ không ép anh, càng không lừa anh lên giường với người phụ nữ khác!
Anh rất hận, rất hận!
Nhưng cho dù như vậy, cuối cùng hai người vẫn ly hôn.
Đêm hôm cô rời đi, trong lòng Hoắc Hiển Vinh giống như bị người đâm một nhát dao, máu chảy thành sông!
Đang suy nghĩ thì tiếng điện thoại vang lên, Hoắc Hiển Vinh lấy lại tinh thần, móc điện thoại ra, là Tô Ni Ni gọi tới.
“Alo, Hiển Vinh!” Vừa nhấn nghe đã truyền tới giọng nói dịu dàng, nhỏ nhẹ của Tô Ni Ni.
“Nói đi!” Hoắc Hiển Vinh kìm nén tức giận, như thể rất khó chịu khi bị cô ta làm phiền.
Giọng Hoắc Hiển Vinh lạnh lùng khiến cô ta sợ hãi, chần chờ một chút rồi dè dặt nói: “Ngày mai hai chúng ta bàn về việc hôn lễ đi!”
“Được!” Đơn giản, rõ ràng, không chút cảm xúc nào!
Tay Tô Ni Ni cầm điện thoại sững sờ, cô ta vốn muốn hỏi thêm, kết quả là điện thoại đã ngắt kết nối!
Truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện