CHƯƠNG 8: TỪ TRƯỚC TỚI GIỜ KHÔNG HỀ QUEN BIẾT
CHƯƠNG 8: TỪ TRƯỚC TỚI GIỜ KHÔNG HỀ QUEN BIẾT
Sáng sớm, Tô Mẫn vội vã ăn sáng rồi tới ga tàu điện ngầm đi làm!
Tới công ty, cô phát hiện ra đồng nghiệp đều nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, Tô Mẫn không biết xảy ra chuyện gì, cho đến khi ngồi vào vị trí của mình mới phát hiện ra một bó hoa hồng to đặt ở đó!
Trên bó hoa hồng còn viết chữ I LOVE YOU!
Chẳng cần nghĩ cũng biết là việc tốt ai làm, Tô Mẫn coi như không thấy, ném hoa vào thùng rác!
Nhưng mấy ngày kế tiếp, Khương Mạnh như thể theo dõi Tô Mẫn!
Hoa hồng, quần áo, đồ trang sức nườm nượp đưa tới trước mặt Tô Mẫn, nhất thời cô trở thành nhân vật quan trọng trong công ty.
Đến chú bảo vệ giữ cổng cũng nói Tô Mẫn cố gắng nắm bắt cơ hội!
Nhưng dù thế nào, từ đầu đến cuối Tô Mẫn vẫn lạnh nhạt với anh.
Trước đây, Hoắc Hiển Vinh tặng cô không ít những thứ này, thậm chí còn giá trị hơn, nếu như cô thật sự tham lam thì lúc đó cô cũng đã không đến mức ra đi tay trắng như vậy, cô hoàn toàn có thể dựa vào thân phận của mình đòi chút ít, nhưng cô không làm như vậy mà thản nhiên bước ra khỏi cổng lớn nhà họ Hoắc, biến mất ngay trong đêm!
Đối với việc Khương Mạnh theo đuổi điên cuồng, Tô Mẫn chỉ thấy hơi phiền, thậm chí bắt đầu né tránh anh, cho nên cuối cùng anh không thể kìm được, chặn Tô Mẫn lại.
“Làm gì?”
“Đi ăn cơm với anh!” Khương Mạnh cười xấu xa nhìn Tô Mẫn, chân cứ rung rung giống như bị động kinh vậy!
“Không rảnh.” Tô Mẫn lướt qua anh đi về phía trước, kết quả là Tiểu Bách chặn trước mặt cô, Tiểu Bách là trợ lý tổng công ty điều tới, lúc trước luôn ở bên cạnh ông cụ Khương!
“Anh muốn như thế nào?” Tô Mẫn quay đầu nhìn Khương Mạnh!
“Chẳng thế nào cả, chỉ là muốn em cùng anh ăn bữa cơm!”
“Chỉ là ăn bữa cơm thôi sao? Rẻ thì tôi không ăn!” Tô Mẫn biết chắc chắn hôm nay không thoát được, cũng chẳng nể mặt anh!
Khương Mạnh thấy Tô Mẫn đồng ý, cười ngốc nghếch cả đoạn đường!
Khương Mạnh dẫn cô tới một nhà hàng tây tên là Jayce, món gan ngỗng ở đây rất tuyệt.
Trước đây, Hoắc Hiển Vinh từng đưa cô tới nhà hàng này và nhất định phải gọi món gan ngỗng, chỉ vì đó là món mà Tô Mẫn thích nhất!
Kể từ ngày bước ra khỏi nhà họ Hoắc, Tô Mẫn không tới đây nữa!
Hôm nay Khương Mạnh đưa cô tới nhà hàng tây này, Tô Mẫn có chút khó chịu nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
“Mẫn Mẫn, em thích ăn gì?” Khương Mạnh lấy lòng đẩy menu tới trước mặt Tô Mẫn.
Tô Mẫn chẳng thèm nhìn, nói một câu tùy rồi im lặng!
“Mẫn Mẫn, sao hôm nay em không mặc bộ quần áo anh mua cho em?”
“Không thích!”
“Vậy em thích gì, em nói đi, anh tặng em!” Khương Mạnh hỏi.
“Đồ anh tặng tôi đều không thích!” Tô Mẫn nhàn nhạt đáp.
Thấy dáng vẻ điềm nhiên như không của Tô Mẫn, Khương Mạnh cũng chẳng biết nói gì, dường như các chiêu anh dùng với những người phụ nữ khác đều không có tác dụng gì với cô, trong ấn tượng của anh, không phải phụ nữ đều thích tiền ư?
Lẽ nào, cô dùng chiêu lạt mềm buộc chặt?
Nghĩ tới đây, trong lòng Khương Mạnh liền hưng phấn!
Một lúc sau, đồ ăn được mang lên, Tô Mẫn ăn tao nhã.
“Mẫn Mẫn, buổi tối có muốn đi chơi một lát không? Để anh đặt phòng bao ở Dao Trì!” Khương Mạnh đột nhiên nhích gần Tô Mẫn, dùng ánh mắt mờ ám nhìn Tô Mẫn!
Cảnh tượng này vừa hay bị Hoắc Hiển Vinh nhìn thấy, anh đi tới theo bản năng: “Tổng giám đốc Khương!”
Khương Mạnh ngẩng đầu: “Tổng giám đốc Hoắc cũng tới đây ăn à!” Lễ phép nói xong liền quay qua gật đầu với Tô Ni Ni, coi như là chào hỏi!
“Tôi dẫn bạn gái tôi tới ăn cơm. Tổng giám đốc Hoắc cũng đưa vợ chưa cưới tới ăn cơm à?”
Hoắc Hiển Vinh mỉm cười nhìn Khương Mạnh, nhưng lúc anh nghe được hai chữ bạn gái thì mặt anh lập tức sầm xuống, nhẫn nhịn cơn tức giận, nói với Khương Mạnh bằng giọng quái gở: “Tổng giám đốc Khương thật là có nhã hứng.”
Sau đó dường như nhớ tới điều gì, anh bỗng nhiên quay đầu: “Nghe nói món gan ngỗng ở đây không tồi, cô Tô có muốn thử không?”
“Xin lỗi, tôi không thích ăn gan ngỗng!” Tô Mẫn từ chối.
“Ồ! Xem ra khẩu vị của cô Tô thay đổi rồi!” Hoắc Hiển Vinh nói đẩy ẩn ý, nụ cười nơi đáy mắt ẩn chứa sự giễu cợt.
“Liên quan gì tới tổng giám đốc Hoắc à?” Tô Mẫn tao nhã cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm, từ khi Hoắc Hiển Vinh xuất hiện đến giờ, cô còn chẳng thèm nhìn thẳng!
Hoắc Hiển Vinh nhìn dáng vẻ không coi ai ra gì của cô thì trong lòng bực tức!
“Hiển Vinh!” Đúng lúc Hoắc Hiển Vinh muốn nổi cáu, Tô Ni Ni khẽ gọi một tiếng!
Hoắc Hiển Vinh quay đầu nhìn Tô Ni Ni, không nói gì, đi thẳng tới bàn khác ngồi xuống!
Khương Mạnh nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, nhất thời không kịp phản ứng, nghĩ tới việc ở buổi tiệc hôm trước bèn dè dặt hỏi: “Trước đây hai người quen nhau à?”
Tô Mẫn ngẩng đầu, thấy Hoắc Hiển Vinh nhìn chằm chằm bên này, sắc mặt Tô Ni Ni trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi, vô cùng ghen tỵ!
Tô Mẫn nhếch miệng cười chế giễu, gà rừng đúng là gà rừng, có bay có lên cao cũng không thể biến thành phượng hoàng, cho dù Tô Ni Ni ngụy trang như thế nào thì vẫn tầm thường, dáng vẻ khí chất xã hội thượng lưu kia thể hiện từ xương cốt, sao có thể vì cô ta học chút lễ nghĩa liền có thể bắt chước được?
Có điều, đàn ông đểu giả kết hợp với phụ nữ hèn hạ chẳng phải là quá hợp ư? Sau này đỡ gây tai họa cho người khác, nghĩ tới đây, cô cầm giấy ăn lau miệng nói: “Chưa từng quen biết!”
Truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện
Sáng sớm, Tô Mẫn vội vã ăn sáng rồi tới ga tàu điện ngầm đi làm!
Tới công ty, cô phát hiện ra đồng nghiệp đều nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, Tô Mẫn không biết xảy ra chuyện gì, cho đến khi ngồi vào vị trí của mình mới phát hiện ra một bó hoa hồng to đặt ở đó!
Trên bó hoa hồng còn viết chữ I LOVE YOU!
Chẳng cần nghĩ cũng biết là việc tốt ai làm, Tô Mẫn coi như không thấy, ném hoa vào thùng rác!
Nhưng mấy ngày kế tiếp, Khương Mạnh như thể theo dõi Tô Mẫn!
Hoa hồng, quần áo, đồ trang sức nườm nượp đưa tới trước mặt Tô Mẫn, nhất thời cô trở thành nhân vật quan trọng trong công ty.
Đến chú bảo vệ giữ cổng cũng nói Tô Mẫn cố gắng nắm bắt cơ hội!
Nhưng dù thế nào, từ đầu đến cuối Tô Mẫn vẫn lạnh nhạt với anh.
Trước đây, Hoắc Hiển Vinh tặng cô không ít những thứ này, thậm chí còn giá trị hơn, nếu như cô thật sự tham lam thì lúc đó cô cũng đã không đến mức ra đi tay trắng như vậy, cô hoàn toàn có thể dựa vào thân phận của mình đòi chút ít, nhưng cô không làm như vậy mà thản nhiên bước ra khỏi cổng lớn nhà họ Hoắc, biến mất ngay trong đêm!
Đối với việc Khương Mạnh theo đuổi điên cuồng, Tô Mẫn chỉ thấy hơi phiền, thậm chí bắt đầu né tránh anh, cho nên cuối cùng anh không thể kìm được, chặn Tô Mẫn lại.
“Làm gì?”
“Đi ăn cơm với anh!” Khương Mạnh cười xấu xa nhìn Tô Mẫn, chân cứ rung rung giống như bị động kinh vậy!
“Không rảnh.” Tô Mẫn lướt qua anh đi về phía trước, kết quả là Tiểu Bách chặn trước mặt cô, Tiểu Bách là trợ lý tổng công ty điều tới, lúc trước luôn ở bên cạnh ông cụ Khương!
“Anh muốn như thế nào?” Tô Mẫn quay đầu nhìn Khương Mạnh!
“Chẳng thế nào cả, chỉ là muốn em cùng anh ăn bữa cơm!”
“Chỉ là ăn bữa cơm thôi sao? Rẻ thì tôi không ăn!” Tô Mẫn biết chắc chắn hôm nay không thoát được, cũng chẳng nể mặt anh!
Khương Mạnh thấy Tô Mẫn đồng ý, cười ngốc nghếch cả đoạn đường!
Khương Mạnh dẫn cô tới một nhà hàng tây tên là Jayce, món gan ngỗng ở đây rất tuyệt.
Trước đây, Hoắc Hiển Vinh từng đưa cô tới nhà hàng này và nhất định phải gọi món gan ngỗng, chỉ vì đó là món mà Tô Mẫn thích nhất!
Kể từ ngày bước ra khỏi nhà họ Hoắc, Tô Mẫn không tới đây nữa!
Hôm nay Khương Mạnh đưa cô tới nhà hàng tây này, Tô Mẫn có chút khó chịu nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
“Mẫn Mẫn, em thích ăn gì?” Khương Mạnh lấy lòng đẩy menu tới trước mặt Tô Mẫn.
Tô Mẫn chẳng thèm nhìn, nói một câu tùy rồi im lặng!
“Mẫn Mẫn, sao hôm nay em không mặc bộ quần áo anh mua cho em?”
“Không thích!”
“Vậy em thích gì, em nói đi, anh tặng em!” Khương Mạnh hỏi.
“Đồ anh tặng tôi đều không thích!” Tô Mẫn nhàn nhạt đáp.
Thấy dáng vẻ điềm nhiên như không của Tô Mẫn, Khương Mạnh cũng chẳng biết nói gì, dường như các chiêu anh dùng với những người phụ nữ khác đều không có tác dụng gì với cô, trong ấn tượng của anh, không phải phụ nữ đều thích tiền ư?
Lẽ nào, cô dùng chiêu lạt mềm buộc chặt?
Nghĩ tới đây, trong lòng Khương Mạnh liền hưng phấn!
Một lúc sau, đồ ăn được mang lên, Tô Mẫn ăn tao nhã.
“Mẫn Mẫn, buổi tối có muốn đi chơi một lát không? Để anh đặt phòng bao ở Dao Trì!” Khương Mạnh đột nhiên nhích gần Tô Mẫn, dùng ánh mắt mờ ám nhìn Tô Mẫn!
Cảnh tượng này vừa hay bị Hoắc Hiển Vinh nhìn thấy, anh đi tới theo bản năng: “Tổng giám đốc Khương!”
Khương Mạnh ngẩng đầu: “Tổng giám đốc Hoắc cũng tới đây ăn à!” Lễ phép nói xong liền quay qua gật đầu với Tô Ni Ni, coi như là chào hỏi!
“Tôi dẫn bạn gái tôi tới ăn cơm. Tổng giám đốc Hoắc cũng đưa vợ chưa cưới tới ăn cơm à?”
Hoắc Hiển Vinh mỉm cười nhìn Khương Mạnh, nhưng lúc anh nghe được hai chữ bạn gái thì mặt anh lập tức sầm xuống, nhẫn nhịn cơn tức giận, nói với Khương Mạnh bằng giọng quái gở: “Tổng giám đốc Khương thật là có nhã hứng.”
Sau đó dường như nhớ tới điều gì, anh bỗng nhiên quay đầu: “Nghe nói món gan ngỗng ở đây không tồi, cô Tô có muốn thử không?”
“Xin lỗi, tôi không thích ăn gan ngỗng!” Tô Mẫn từ chối.
“Ồ! Xem ra khẩu vị của cô Tô thay đổi rồi!” Hoắc Hiển Vinh nói đẩy ẩn ý, nụ cười nơi đáy mắt ẩn chứa sự giễu cợt.
“Liên quan gì tới tổng giám đốc Hoắc à?” Tô Mẫn tao nhã cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm, từ khi Hoắc Hiển Vinh xuất hiện đến giờ, cô còn chẳng thèm nhìn thẳng!
Hoắc Hiển Vinh nhìn dáng vẻ không coi ai ra gì của cô thì trong lòng bực tức!
“Hiển Vinh!” Đúng lúc Hoắc Hiển Vinh muốn nổi cáu, Tô Ni Ni khẽ gọi một tiếng!
Hoắc Hiển Vinh quay đầu nhìn Tô Ni Ni, không nói gì, đi thẳng tới bàn khác ngồi xuống!
Khương Mạnh nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, nhất thời không kịp phản ứng, nghĩ tới việc ở buổi tiệc hôm trước bèn dè dặt hỏi: “Trước đây hai người quen nhau à?”
Tô Mẫn ngẩng đầu, thấy Hoắc Hiển Vinh nhìn chằm chằm bên này, sắc mặt Tô Ni Ni trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi, vô cùng ghen tỵ!
Tô Mẫn nhếch miệng cười chế giễu, gà rừng đúng là gà rừng, có bay có lên cao cũng không thể biến thành phượng hoàng, cho dù Tô Ni Ni ngụy trang như thế nào thì vẫn tầm thường, dáng vẻ khí chất xã hội thượng lưu kia thể hiện từ xương cốt, sao có thể vì cô ta học chút lễ nghĩa liền có thể bắt chước được?
Có điều, đàn ông đểu giả kết hợp với phụ nữ hèn hạ chẳng phải là quá hợp ư? Sau này đỡ gây tai họa cho người khác, nghĩ tới đây, cô cầm giấy ăn lau miệng nói: “Chưa từng quen biết!”
Truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện