CHƯƠNG 7: TÔ MẪN VỀ RỒI
CHƯƠNG 7: TÔ MẪN VỀ RỒI
Tô Ni Ni về tới nhà, tức giận đẩy cửa ầm ầm!
Nhớ tới vẻ xinh đẹp, nổi bật của Tô Mẫn, cô ta đố kỵ đến phát điên, cô ta cho rằng từ khi đuổi cô ra khỏi vị trí bà Hoắc, cô sẽ chán nản, cô ta còn tưởng rằng từ nay về say sẽ không phải lo lắng gì nữa rồi. Nào ngờ, bây giờ cô lại ở bên Khương Mạnh, người phụ nữ hèn hạ này vẫn không từ bất cứ thủ đoạn nào!
Trương Linh vội vàng chạy tới phòng của Tô Ni Ni: “Con yêu quý của mẹ, con định đánh thức người kia dậy à?”
“Mẹ, mẹ biết không? Tô Mẫn về rồi!” Tô Ni Ni tức giận ngồi lên giường.
“Cái gì?” Trương Linh sợ hết hồn.
“Hôm nay con gặp Tô Mẫn ở buổi tiệc, có vẻ như sống khá tốt!” Tô Ni Ni hơi lo lắng nhìn Trương Linh.
“Sao cô ta lại tới bữa tiệc đó?”
“Con không biết, cô ta đi cùng Khương Mạnh của nhà họ Khương!” Tô Ni Ni thở dài một hơi!
“Sao hai người họ có thể ở cùng nhau chứ?” Trương Linh nghi ngờ nhìn Tô Ni Ni, Khương Mạnh chính là người thừa kế của tập đoàn Khương thị, đây là việc ai nấy đều biết, mặc dù là mấy năm nay bọn họ mới vào thành phố T, muốn có một vị trí ở thành phố này, nhưng năng lực cũng không thể xem thường, có điều sao Tô Mẫn lại xuất hiện cùng anh, lẽ nào bọn họ có kế hoạch gì à? Nghĩ tới đây Trương Linh có chút mất bình tĩnh rồi!
“Đúng vậy, con luôn cảm thấy lần này cô ta xuất hiện không phải chuyện tốt đẹp gì!” Tô Ni Ni thở hổn hển, rõ ràng là không nghĩ tới tình cảnh này!
“Không sao, lúc trước chúng ta tính kế cho con ngủ với Hoắc Hiển Vinh, cô ta đã tận mắt chứng kiến, Tô Mẫn là người kiêu ngạo, cô ta có chết cũng không tha thứ cho anh đâu, điểm này rất giống mẹ cô ta!” Trương Linh có vẻ đăm chiêu.
“Nhưng con vẫn lo lắng!”
“Lo lắng cái gì, Hoắc Hiển Vinh ư? Con yên tâm, hai con đính hôn rồi, mẹ sẽ bảo ba con gây áp lực cho nó!” Trương Linh cười nhìn Tô Ni Ni, bây giờ con gái bà ta càng ngày càng xinh đẹp, có vẻ đẹp quyến rũ như bà ta năm đó, chỉ là vừa nghĩ tới Tô Mẫn, lòng bà ta vẫn hơi lo lắng, tuyệt đối không thể để cho bất cứ người nào phá hoại hạnh phúc của con gái bà ta.
Nghĩ tới đây, trong lòng bà ta liền có một suy tính!
“Việc này, con tạm thời đừng nói với ba con, đợi qua một thời gian rồi nói!”
“Vâng, con biết rồi!” Tô Ni Ni ngoan ngoãn đáp.
Lúc này, Tô Mẫn hoàn toàn không biết sự xuất hiện của cô lại quấy rầy một số người!
Khó khăn lắm Tô Mẫn mới thoát được Khương Mạnh về tới nhà.
Một mình cô lặng lẽ đi trong khu nhà cũ.
Ánh đèn lờ mờ chiếu lên người cô, khiến bóng lưng cô càng dài!
Con đường âm u không có một bóng người, tiểu khu cũ này là thứ duy nhất mẹ cô để lại cho cô trước khi đi, sau khi mẹ cô ra đi, cô từng ở đây ở một thời gian.
Sau đó liền gặp được Hoắc Hiển Vinh, đó là người đàn ông mà cô cho rằng có thể gửi gắm cả đời, có điều do cô đặt niềm tin nhầm chỗ! Mới làm bà Hoắc nửa năm mà cô đã bị đuổi ra ngoài.
Nửa năm này, mọi người chỉ biết cô nở mày nở mặt, bà Hoắc được chồng yêu chiều, lại không biết sự đau khổ mà cô phải chịu!
Ba năm trước cô bị Hoắc Hiển Vinh đuổi ra khỏi nhà, lúc đó cô chán nản vô cùng, nhưng lại mang thai Đu Đủ!
Cô không tìm được việc làm, cuộc sống trải qua chỉ nghĩ cũng biết!
May mà cô gặp được cô bạn thân hồi đại học là Lý My, nếu không vì có cô ấy, cô không biết bây giờ mình sống ra sao!
Tô Mẫn móc chìa khóa ra, mở cánh cửa bong tróc sơn, tiếng “kẽo kẹt” vang lên trong màn đêm yên tĩnh vô cùng chói tai.
Bà cụ Vương hàng xóm ngáp ngắn ngáp dài đi từ trong nhà ra: “Sao cháu về muộn thế?”
“Vâng, Đu Đủ ngủ rồi ạ!” Tô Mẫn khẽ hỏi.
“Ngủ rồi, vừa nãy còn cứ đòi tìm mẹ!”
“Bà vất vả rồi, bà cũng nghỉ sớm đi!” Tô Mẫn cảm kích nhìn bà cụ Vương, từ khi Tô Mẫn chuyển tới đây, ngoài Lý My ra chỉ có bà cụ Vương giúp đỡ cô.
Trước kia bà cụ Vương ở cùng tầng với mẹ cô, coi như chứng kiến cô trưởng thành, cô gặp biến cố, bà cụ cũng rất thương cô.
Vừa may con trai bà cụ cũng không hay về nhà, một mình bà bơ vơ không chỗ nương tựa, bèn chủ động đề nghị giúp cô chăm sóc Đu Đủ, mỗi lần bà cụ trông Đu Đủ đều coi nó như cháu mình, việc này khiến Tô Mẫn vô cùng cảm kích!
Tô Mẫn đi tới trước giường của Đu Đủ, cúi đầu hôn con trai!
Khóe mắt của cậu nhóc vẫn còn nước mắt, tay nắm chặt con gấu nhỏ, đó là món đồ chơi duy nhất cô mua cho nó.
Tô Mẫn thương xót nhìn Đu Đủ, cô thầm nghĩ, đợi lĩnh lương lần này nhất định cô sẽ đưa nó đi khu vui chơi, chắc chắn nó sẽ rất vui!
Nhìn con trai đang ngủ say, lòng Tô Mẫn thoải mái!
Hiện thực bức bách, cô căn bản không có thời gian ở bên con, mỗi ngày chỉ toàn là công việc, đến thời gian nghỉ ngơi cô cũng phải làm thêm.
Đu Đủ sắp đi học mầm non rồi, cô phải tiết kiệm thêm chút tiền cho con!
Trăng bên ngoài rất sáng, Tô Mẫn lặng lẽ nằm trên giường nhìn Đu Đủ đang ngủ say, giờ nó càng ngày càng lớn, khuôn mặt cũng càng ngày càng giống người kia!
Bao nhiêu năm như vậy trôi qua, cô thậm chí chưa từng nhắc tới người đàn ông kia trước mặt Đu Đủ, nó cũng rất ngoan ngoãn, không hề hỏi mà chỉ thỉnh thoảng khóc lóc đòi ba!
Mặc dù mỗi lần đều làm cho có lệ, nhưng cũng có lúc không dỗ được, mỗi lần như thế, Tô Mẫn đều nói với Đu Đủ rằng ba nó đã chết rồi!
Mặc dù như vậy rất tàn nhẫn, nhưng sau này nó trưởng thành nhất định sẽ hiểu!
Tô Mẫn phiền não trở mình, trong đầu không ngừng nhớ về cảnh hôm nay gặp Hoắc Hiển Vinh, nhớ tới người đàn ông từng làm tan nát trái tim cô.
Anh đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của cô, cô sợ thấy anh, nhưng sự xuất hiện của cô lại không khiến Hoắc Hiển Vinh rung động chút nào!
Đêm nay, thế nào cũng là một đêm mất ngủ!
Truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện
Tô Ni Ni về tới nhà, tức giận đẩy cửa ầm ầm!
Nhớ tới vẻ xinh đẹp, nổi bật của Tô Mẫn, cô ta đố kỵ đến phát điên, cô ta cho rằng từ khi đuổi cô ra khỏi vị trí bà Hoắc, cô sẽ chán nản, cô ta còn tưởng rằng từ nay về say sẽ không phải lo lắng gì nữa rồi. Nào ngờ, bây giờ cô lại ở bên Khương Mạnh, người phụ nữ hèn hạ này vẫn không từ bất cứ thủ đoạn nào!
Trương Linh vội vàng chạy tới phòng của Tô Ni Ni: “Con yêu quý của mẹ, con định đánh thức người kia dậy à?”
“Mẹ, mẹ biết không? Tô Mẫn về rồi!” Tô Ni Ni tức giận ngồi lên giường.
“Cái gì?” Trương Linh sợ hết hồn.
“Hôm nay con gặp Tô Mẫn ở buổi tiệc, có vẻ như sống khá tốt!” Tô Ni Ni hơi lo lắng nhìn Trương Linh.
“Sao cô ta lại tới bữa tiệc đó?”
“Con không biết, cô ta đi cùng Khương Mạnh của nhà họ Khương!” Tô Ni Ni thở dài một hơi!
“Sao hai người họ có thể ở cùng nhau chứ?” Trương Linh nghi ngờ nhìn Tô Ni Ni, Khương Mạnh chính là người thừa kế của tập đoàn Khương thị, đây là việc ai nấy đều biết, mặc dù là mấy năm nay bọn họ mới vào thành phố T, muốn có một vị trí ở thành phố này, nhưng năng lực cũng không thể xem thường, có điều sao Tô Mẫn lại xuất hiện cùng anh, lẽ nào bọn họ có kế hoạch gì à? Nghĩ tới đây Trương Linh có chút mất bình tĩnh rồi!
“Đúng vậy, con luôn cảm thấy lần này cô ta xuất hiện không phải chuyện tốt đẹp gì!” Tô Ni Ni thở hổn hển, rõ ràng là không nghĩ tới tình cảnh này!
“Không sao, lúc trước chúng ta tính kế cho con ngủ với Hoắc Hiển Vinh, cô ta đã tận mắt chứng kiến, Tô Mẫn là người kiêu ngạo, cô ta có chết cũng không tha thứ cho anh đâu, điểm này rất giống mẹ cô ta!” Trương Linh có vẻ đăm chiêu.
“Nhưng con vẫn lo lắng!”
“Lo lắng cái gì, Hoắc Hiển Vinh ư? Con yên tâm, hai con đính hôn rồi, mẹ sẽ bảo ba con gây áp lực cho nó!” Trương Linh cười nhìn Tô Ni Ni, bây giờ con gái bà ta càng ngày càng xinh đẹp, có vẻ đẹp quyến rũ như bà ta năm đó, chỉ là vừa nghĩ tới Tô Mẫn, lòng bà ta vẫn hơi lo lắng, tuyệt đối không thể để cho bất cứ người nào phá hoại hạnh phúc của con gái bà ta.
Nghĩ tới đây, trong lòng bà ta liền có một suy tính!
“Việc này, con tạm thời đừng nói với ba con, đợi qua một thời gian rồi nói!”
“Vâng, con biết rồi!” Tô Ni Ni ngoan ngoãn đáp.
Lúc này, Tô Mẫn hoàn toàn không biết sự xuất hiện của cô lại quấy rầy một số người!
Khó khăn lắm Tô Mẫn mới thoát được Khương Mạnh về tới nhà.
Một mình cô lặng lẽ đi trong khu nhà cũ.
Ánh đèn lờ mờ chiếu lên người cô, khiến bóng lưng cô càng dài!
Con đường âm u không có một bóng người, tiểu khu cũ này là thứ duy nhất mẹ cô để lại cho cô trước khi đi, sau khi mẹ cô ra đi, cô từng ở đây ở một thời gian.
Sau đó liền gặp được Hoắc Hiển Vinh, đó là người đàn ông mà cô cho rằng có thể gửi gắm cả đời, có điều do cô đặt niềm tin nhầm chỗ! Mới làm bà Hoắc nửa năm mà cô đã bị đuổi ra ngoài.
Nửa năm này, mọi người chỉ biết cô nở mày nở mặt, bà Hoắc được chồng yêu chiều, lại không biết sự đau khổ mà cô phải chịu!
Ba năm trước cô bị Hoắc Hiển Vinh đuổi ra khỏi nhà, lúc đó cô chán nản vô cùng, nhưng lại mang thai Đu Đủ!
Cô không tìm được việc làm, cuộc sống trải qua chỉ nghĩ cũng biết!
May mà cô gặp được cô bạn thân hồi đại học là Lý My, nếu không vì có cô ấy, cô không biết bây giờ mình sống ra sao!
Tô Mẫn móc chìa khóa ra, mở cánh cửa bong tróc sơn, tiếng “kẽo kẹt” vang lên trong màn đêm yên tĩnh vô cùng chói tai.
Bà cụ Vương hàng xóm ngáp ngắn ngáp dài đi từ trong nhà ra: “Sao cháu về muộn thế?”
“Vâng, Đu Đủ ngủ rồi ạ!” Tô Mẫn khẽ hỏi.
“Ngủ rồi, vừa nãy còn cứ đòi tìm mẹ!”
“Bà vất vả rồi, bà cũng nghỉ sớm đi!” Tô Mẫn cảm kích nhìn bà cụ Vương, từ khi Tô Mẫn chuyển tới đây, ngoài Lý My ra chỉ có bà cụ Vương giúp đỡ cô.
Trước kia bà cụ Vương ở cùng tầng với mẹ cô, coi như chứng kiến cô trưởng thành, cô gặp biến cố, bà cụ cũng rất thương cô.
Vừa may con trai bà cụ cũng không hay về nhà, một mình bà bơ vơ không chỗ nương tựa, bèn chủ động đề nghị giúp cô chăm sóc Đu Đủ, mỗi lần bà cụ trông Đu Đủ đều coi nó như cháu mình, việc này khiến Tô Mẫn vô cùng cảm kích!
Tô Mẫn đi tới trước giường của Đu Đủ, cúi đầu hôn con trai!
Khóe mắt của cậu nhóc vẫn còn nước mắt, tay nắm chặt con gấu nhỏ, đó là món đồ chơi duy nhất cô mua cho nó.
Tô Mẫn thương xót nhìn Đu Đủ, cô thầm nghĩ, đợi lĩnh lương lần này nhất định cô sẽ đưa nó đi khu vui chơi, chắc chắn nó sẽ rất vui!
Nhìn con trai đang ngủ say, lòng Tô Mẫn thoải mái!
Hiện thực bức bách, cô căn bản không có thời gian ở bên con, mỗi ngày chỉ toàn là công việc, đến thời gian nghỉ ngơi cô cũng phải làm thêm.
Đu Đủ sắp đi học mầm non rồi, cô phải tiết kiệm thêm chút tiền cho con!
Trăng bên ngoài rất sáng, Tô Mẫn lặng lẽ nằm trên giường nhìn Đu Đủ đang ngủ say, giờ nó càng ngày càng lớn, khuôn mặt cũng càng ngày càng giống người kia!
Bao nhiêu năm như vậy trôi qua, cô thậm chí chưa từng nhắc tới người đàn ông kia trước mặt Đu Đủ, nó cũng rất ngoan ngoãn, không hề hỏi mà chỉ thỉnh thoảng khóc lóc đòi ba!
Mặc dù mỗi lần đều làm cho có lệ, nhưng cũng có lúc không dỗ được, mỗi lần như thế, Tô Mẫn đều nói với Đu Đủ rằng ba nó đã chết rồi!
Mặc dù như vậy rất tàn nhẫn, nhưng sau này nó trưởng thành nhất định sẽ hiểu!
Tô Mẫn phiền não trở mình, trong đầu không ngừng nhớ về cảnh hôm nay gặp Hoắc Hiển Vinh, nhớ tới người đàn ông từng làm tan nát trái tim cô.
Anh đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của cô, cô sợ thấy anh, nhưng sự xuất hiện của cô lại không khiến Hoắc Hiển Vinh rung động chút nào!
Đêm nay, thế nào cũng là một đêm mất ngủ!
Truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện