Chương 5
5/ Tôi dùng sức đẩy Bùi Trạch Dương tiến về phía trước, khi chỉ cách phòng học không quá ba bước nữa, anh liền giãy đành đạch thoát ra.
“Mây! Cô bị điên hả?! Khi không học người mẫu làm cái quái gì?! Cô làm thư ký cho tôi bộ thiếu thốn lắm hả còn đi kiếm chuyện nữa!!!”
“Công việc văn phòng là mẹ bắt em học, nhưng sếp đâu biết, ước mơ cháy bỏng trong tim từ bé tới giờ của em là làm người mẫu đâu! Sếp thì hay rồi, sinh ra đã chạm tới ước mơ, ngay cả rớt tiếng Đức cũng được làm sếp như sếp thì sao hiểu được nỗi khổ của người bị trói buộc như em!” Tôi tuôn một tràn, khuôn mặt ấm ức đau khổ.
Bùi Trạch Dương sững sờ chốc lát như được giác ngộ, sau đó đưa tay vuốt mặt: “Ước mơ cháy bỏng à?”
Tôi mím môi, gật đầu: “Không thể bỏ qua thời gian này được, cuộc thi sắp bắt đầu rồi. Sếp nhất định phải thay em tập catwalk nhé, em không muốn năm sau thi đâu.”
“Thi gì?”
“Miss Grand International.”
Bùi Trạch Dương: (ノಠ益ಠ)
Đứng hình mất 5 giây, anh load xong thì gào lên: “Con mẹ nó tôi như vậy mà dám kêu tôi thi Miss Grand?!! Cô có biết tuổi tinh thần tôi bao nhiêu rồi không?!! 60 đấy!!! Tới một ông già cô cũng không tha!!!”
“Tuổi tinh thần chứ có phải tuổi thật đâu? Em đang giúp sếp trẻ hóa còn gì?”
“Hóa em gái nhà cô!”
Bùi Trạch Dương ở trong thân hình tôi lâu dần chắc là mang trong mình tâm lý nữ, anh tung chân đá vào mông tôi vô cùng thuần thục, một khắc bị đá kia tôi cứ ngỡ mình là tên yêu râu xanh hãm hại anh cơ.
Vào lúc Bùi Trạch Dương vừa mắng vừa đá, còn tôi vừa ôm mông vừa xoay vòng vòng, giáo viên lớp catwalk từ bên trong bước ra, tay cầm di động nhìn nhìn, sau khi xác định rõ thân phận học viên liền chạy tới, túm chân anh lại.
“Cô Mây!” Khuôn mặt giáo viên tươi như hoa. “Chắc chắn là cô rồi. Tôi đợi cô lâu quá nên ra đây luôn.”
Nói cười như thế, nhưng sức lực túm cẳng chân Bùi Trạch Dương không hề suy suyển, ngược lại còn dồn sức khép chân bắt anh đứng thẳng.
“Hoa hậu tương lai không nên dùng bạo lực đâu, mai sau lên sóng truyền hình người ta lại phốt cho.” Cô giáo đánh vào đầu gối Bùi Trạch Dương, cười nhắc nhở. “Cô Mây nên thùy mị nết na và duyên dáng nhé!”
Bùi Trạch Dương bị đau mặt mày nhăn nhó: “F*ck…”
Tôi liền chen vào: “Ấy, hoa hậu hòa bình mà chửi thề nói tục coi sao được.” Lại quay sang cô giáo. “Mây nhà tôi hơi hỗn, tướng đi cũng xấu, tôi giao em ấy cho cô dạy dỗ, trăm sự nhờ cô.”
Ý là, tiền tôi đổ vào không ít, mong cô đánh Bùi Trạch Dương nhiều lên.
“Vâng, vâng, anh nhà yên tâm.”
Dứt lời, cô giáo khống chế Bùi Trạch Dương đi thẳng vào lớp học.
Anh bị lôi đi thì giãy giụa, nhưng lần này không thoát được, hai mắt tóe lửa bắn về phía tôi: “Mua h ò m sẵn đi không thì tôi ch ô n s ố ng cô!!!”
“Mây! Cô bị điên hả?! Khi không học người mẫu làm cái quái gì?! Cô làm thư ký cho tôi bộ thiếu thốn lắm hả còn đi kiếm chuyện nữa!!!”
“Công việc văn phòng là mẹ bắt em học, nhưng sếp đâu biết, ước mơ cháy bỏng trong tim từ bé tới giờ của em là làm người mẫu đâu! Sếp thì hay rồi, sinh ra đã chạm tới ước mơ, ngay cả rớt tiếng Đức cũng được làm sếp như sếp thì sao hiểu được nỗi khổ của người bị trói buộc như em!” Tôi tuôn một tràn, khuôn mặt ấm ức đau khổ.
Bùi Trạch Dương sững sờ chốc lát như được giác ngộ, sau đó đưa tay vuốt mặt: “Ước mơ cháy bỏng à?”
Tôi mím môi, gật đầu: “Không thể bỏ qua thời gian này được, cuộc thi sắp bắt đầu rồi. Sếp nhất định phải thay em tập catwalk nhé, em không muốn năm sau thi đâu.”
“Thi gì?”
“Miss Grand International.”
Bùi Trạch Dương: (ノಠ益ಠ)
Đứng hình mất 5 giây, anh load xong thì gào lên: “Con mẹ nó tôi như vậy mà dám kêu tôi thi Miss Grand?!! Cô có biết tuổi tinh thần tôi bao nhiêu rồi không?!! 60 đấy!!! Tới một ông già cô cũng không tha!!!”
“Tuổi tinh thần chứ có phải tuổi thật đâu? Em đang giúp sếp trẻ hóa còn gì?”
“Hóa em gái nhà cô!”
Bùi Trạch Dương ở trong thân hình tôi lâu dần chắc là mang trong mình tâm lý nữ, anh tung chân đá vào mông tôi vô cùng thuần thục, một khắc bị đá kia tôi cứ ngỡ mình là tên yêu râu xanh hãm hại anh cơ.
Vào lúc Bùi Trạch Dương vừa mắng vừa đá, còn tôi vừa ôm mông vừa xoay vòng vòng, giáo viên lớp catwalk từ bên trong bước ra, tay cầm di động nhìn nhìn, sau khi xác định rõ thân phận học viên liền chạy tới, túm chân anh lại.
“Cô Mây!” Khuôn mặt giáo viên tươi như hoa. “Chắc chắn là cô rồi. Tôi đợi cô lâu quá nên ra đây luôn.”
Nói cười như thế, nhưng sức lực túm cẳng chân Bùi Trạch Dương không hề suy suyển, ngược lại còn dồn sức khép chân bắt anh đứng thẳng.
“Hoa hậu tương lai không nên dùng bạo lực đâu, mai sau lên sóng truyền hình người ta lại phốt cho.” Cô giáo đánh vào đầu gối Bùi Trạch Dương, cười nhắc nhở. “Cô Mây nên thùy mị nết na và duyên dáng nhé!”
Bùi Trạch Dương bị đau mặt mày nhăn nhó: “F*ck…”
Tôi liền chen vào: “Ấy, hoa hậu hòa bình mà chửi thề nói tục coi sao được.” Lại quay sang cô giáo. “Mây nhà tôi hơi hỗn, tướng đi cũng xấu, tôi giao em ấy cho cô dạy dỗ, trăm sự nhờ cô.”
Ý là, tiền tôi đổ vào không ít, mong cô đánh Bùi Trạch Dương nhiều lên.
“Vâng, vâng, anh nhà yên tâm.”
Dứt lời, cô giáo khống chế Bùi Trạch Dương đi thẳng vào lớp học.
Anh bị lôi đi thì giãy giụa, nhưng lần này không thoát được, hai mắt tóe lửa bắn về phía tôi: “Mua h ò m sẵn đi không thì tôi ch ô n s ố ng cô!!!”