Chương 6
6/ Dù gì cũng là cơ thể tôi, cho nên tôi không thể nào bỏ mặc Bùi Trạch Dương tự sinh tự diệt. Đợi bên ngoài gần nửa tiếng, cảm thấy anh không thoát nổi mới lén lút đi vào, núp sau cánh cửa nghía vào trong.
Giữa phòng học được dán băng keo đen thành một đường thẳng, lúc này Bùi Trạch Dương bị bắt catwalk trên đó, hai khuỷu tay còn vòng qua một cây gậy đặt sau lưng để chỉnh dáng người thẳng thớm.
Bùi Trạch Dương đi một lần, cô giáo nhíu chặt mày: “Trước giờ em đi tướng hai hàng thế này hả? Con gái mà đi xấu vậy em?”
Bùi Trạch Dương: “Tôi là đàn ông.”
Cô giáo ôm ngực, thở hồng hộc. Sau đó, chắc là nhớ đến nội dung email sáng nay tôi nói rằng Thùy Mây vừa gặp tai nạn nên đầu óc hơi lú lẫn, em ấy có nói điên khùng gì thì cô cứ đánh là được.
Cô liền thở phào, cây que trong tay huơ qua huơ lại trước mặt Bùi Trạch Dương: “Mây à, người nhà em đã phó thác cho cô chỉnh sửa dáng người em, cố gắng lên nhé.”
Dứt lời, cô khẽ vào lưng anh: “Thẳng lưng lên! Ưỡn ngực ra!”
“Chết tiệt! Cái số tôi gặp phải đại nạn gì mà dây vào hai người phụ nữ này vậy!”
Lại ăn thêm một cây.
Cô giáo: “Cô mà nghe em thốt ra câu nào tục tĩu nữa là em khỏi tan học đi!”
Bùi Trạch Dương ngậm ngùi tập tiếp, bỗng hỏi: “Ủa cô, mấy giờ tan học?”
“9 giờ tối.”
Bây giờ mới 7 giờ, ánh mắt Bùi Trạch Dương tối sầm, nhanh nhẹn ném cây gậy trên khuỷu tay đi, co giò bỏ chạy khỏi lớp.
Cô giáo như đoán trước ý đồ của anh, hai bước đã phi tới đè anh xuống, khóa tay anh ra sau.
“Em dám trốn học ư? Thùy Mây, em quên ước mơ thi Miss Grand của mình rồi ư? Quên cả giấc mộng làm hoa hậu luôn ư???”
Sau mỗi chữ “ư”, cô lại nhéo tai Bùi Trạch Dương, tôi nhìn mà xót hết cả ruột.
Tan học, Bùi Trạch Dương thất thểu mở cửa lên xe, còn chả buồn chửi tôi.
Tôi hắng giọng: “Sếp học có vui không?”
“Vui cái quần xà lỏn.” Bùi Trạch Dương dựa vào cửa kính, thều thào. “Cô kiếm đâu ra bà cô khỏe như trâu thế hả? Học catwalk thôi mà tưởng đâu bả dạy đấu vật đấy, mẹ nó đau chết đi được."
Tôi ho khan, lúc này bỗng dưng không muốn hơn thua với anh nữa, bèn nói: “Thôi, chắc là cơ thể em không hợp đi trên con đường hoa hậu, đành từ bỏ vậy.”
Mắt liếc Bùi Trạch Dương, không thấy anh phản ứng liền đổi cách khác: “Sếp đói chưa? Muốn ăn gì không?”
Ngay lập tức, Bùi Trạch Dương bật dậy, hai mắt sáng lên: “Tôi muốn ăn lẩu bò!”
Thế là tôi chở anh đến quán lẩu bò tôi hay ăn.
Nhìn Bùi Trạch Dương vui vẻ tưng bừng thả rau vào nồi lẩu, đợi sôi rồi múc ra, ăn nguyên một gắp thịt bò lớn, tôi thèm nhỏ cả dãi.
“Ê Mây, thì ra thịt bò ngon vậy.” Anh lại lùa thêm một gắp.
Tôi lau nước miếng, cân nhắc tới tình trạng dị ứng của anh rồi đề xuất: “Hay sếp chan cho em miếng nước lẩu, em chấm mút.”
“Chấm ông nội cô.” Bùi Trạch Dương kéo nồi lẩu về phía mình. “Gọi trà đá uống đi!”
Ăn gần hết, dường như anh đã lấy lại sức, nghiêm túc bàn chuyện với tôi: “Ăn thịt bò thì cũng vui đấy, nhưng ngoài lợi ích này ra thì tôi chả thấy chuyện tốt nào khi đổi lộn xộn thế này cả. Tôi nghĩ rồi, chúng ta gặp tai nạn mới bị hoán đổi, cho nên có khả năng là chỉ khi bị xe tông lần nữa mới trở về được.”
Tôi: “Lỡ tông lần nữa ch ế t luôn thì sao?”
“Tôi sẽ lái xe điều khiển tốc độ đảm bảo tai nạn vừa đủ.”
Tôi lắc đầu, trên đời này mà có tai nạn vừa đủ thì mấy người ch ế t trên đường đã ngồi trong lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân chứ không ngồi trên bàn thờ nhìn con gà cúng cơm đâu.
Bùi Trạch Dương như biết tỏng, liếc tôi: “Đừng tưởng tôi không biết cô muốn làm sếp đè đầu tôi, cô chả muốn đổi lại chứ gì.”
Lại nói tiếp: “Khỏi bàn bạc nữa, chiều mai làm về tôi và cô kiếm con đường vắng vắng tông một cú thử nghiệm.”
Thiên địa trời đất ơi, chắc Mây này có hai cái mạng để anh ta thử như chuột đấy!
Giữa phòng học được dán băng keo đen thành một đường thẳng, lúc này Bùi Trạch Dương bị bắt catwalk trên đó, hai khuỷu tay còn vòng qua một cây gậy đặt sau lưng để chỉnh dáng người thẳng thớm.
Bùi Trạch Dương đi một lần, cô giáo nhíu chặt mày: “Trước giờ em đi tướng hai hàng thế này hả? Con gái mà đi xấu vậy em?”
Bùi Trạch Dương: “Tôi là đàn ông.”
Cô giáo ôm ngực, thở hồng hộc. Sau đó, chắc là nhớ đến nội dung email sáng nay tôi nói rằng Thùy Mây vừa gặp tai nạn nên đầu óc hơi lú lẫn, em ấy có nói điên khùng gì thì cô cứ đánh là được.
Cô liền thở phào, cây que trong tay huơ qua huơ lại trước mặt Bùi Trạch Dương: “Mây à, người nhà em đã phó thác cho cô chỉnh sửa dáng người em, cố gắng lên nhé.”
Dứt lời, cô khẽ vào lưng anh: “Thẳng lưng lên! Ưỡn ngực ra!”
“Chết tiệt! Cái số tôi gặp phải đại nạn gì mà dây vào hai người phụ nữ này vậy!”
Lại ăn thêm một cây.
Cô giáo: “Cô mà nghe em thốt ra câu nào tục tĩu nữa là em khỏi tan học đi!”
Bùi Trạch Dương ngậm ngùi tập tiếp, bỗng hỏi: “Ủa cô, mấy giờ tan học?”
“9 giờ tối.”
Bây giờ mới 7 giờ, ánh mắt Bùi Trạch Dương tối sầm, nhanh nhẹn ném cây gậy trên khuỷu tay đi, co giò bỏ chạy khỏi lớp.
Cô giáo như đoán trước ý đồ của anh, hai bước đã phi tới đè anh xuống, khóa tay anh ra sau.
“Em dám trốn học ư? Thùy Mây, em quên ước mơ thi Miss Grand của mình rồi ư? Quên cả giấc mộng làm hoa hậu luôn ư???”
Sau mỗi chữ “ư”, cô lại nhéo tai Bùi Trạch Dương, tôi nhìn mà xót hết cả ruột.
Tan học, Bùi Trạch Dương thất thểu mở cửa lên xe, còn chả buồn chửi tôi.
Tôi hắng giọng: “Sếp học có vui không?”
“Vui cái quần xà lỏn.” Bùi Trạch Dương dựa vào cửa kính, thều thào. “Cô kiếm đâu ra bà cô khỏe như trâu thế hả? Học catwalk thôi mà tưởng đâu bả dạy đấu vật đấy, mẹ nó đau chết đi được."
Tôi ho khan, lúc này bỗng dưng không muốn hơn thua với anh nữa, bèn nói: “Thôi, chắc là cơ thể em không hợp đi trên con đường hoa hậu, đành từ bỏ vậy.”
Mắt liếc Bùi Trạch Dương, không thấy anh phản ứng liền đổi cách khác: “Sếp đói chưa? Muốn ăn gì không?”
Ngay lập tức, Bùi Trạch Dương bật dậy, hai mắt sáng lên: “Tôi muốn ăn lẩu bò!”
Thế là tôi chở anh đến quán lẩu bò tôi hay ăn.
Nhìn Bùi Trạch Dương vui vẻ tưng bừng thả rau vào nồi lẩu, đợi sôi rồi múc ra, ăn nguyên một gắp thịt bò lớn, tôi thèm nhỏ cả dãi.
“Ê Mây, thì ra thịt bò ngon vậy.” Anh lại lùa thêm một gắp.
Tôi lau nước miếng, cân nhắc tới tình trạng dị ứng của anh rồi đề xuất: “Hay sếp chan cho em miếng nước lẩu, em chấm mút.”
“Chấm ông nội cô.” Bùi Trạch Dương kéo nồi lẩu về phía mình. “Gọi trà đá uống đi!”
Ăn gần hết, dường như anh đã lấy lại sức, nghiêm túc bàn chuyện với tôi: “Ăn thịt bò thì cũng vui đấy, nhưng ngoài lợi ích này ra thì tôi chả thấy chuyện tốt nào khi đổi lộn xộn thế này cả. Tôi nghĩ rồi, chúng ta gặp tai nạn mới bị hoán đổi, cho nên có khả năng là chỉ khi bị xe tông lần nữa mới trở về được.”
Tôi: “Lỡ tông lần nữa ch ế t luôn thì sao?”
“Tôi sẽ lái xe điều khiển tốc độ đảm bảo tai nạn vừa đủ.”
Tôi lắc đầu, trên đời này mà có tai nạn vừa đủ thì mấy người ch ế t trên đường đã ngồi trong lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân chứ không ngồi trên bàn thờ nhìn con gà cúng cơm đâu.
Bùi Trạch Dương như biết tỏng, liếc tôi: “Đừng tưởng tôi không biết cô muốn làm sếp đè đầu tôi, cô chả muốn đổi lại chứ gì.”
Lại nói tiếp: “Khỏi bàn bạc nữa, chiều mai làm về tôi và cô kiếm con đường vắng vắng tông một cú thử nghiệm.”
Thiên địa trời đất ơi, chắc Mây này có hai cái mạng để anh ta thử như chuột đấy!