Chương 4
4/ Họp xong, tôi nghiến răng nghiến lợi, trước đông đảo cán bộ gọi một tiếng: “Thư ký Mây!”
Bùi Trạch Dương nghiêng đầu.
“Viết một bản báo cáo cuộc họp in ra đưa đến văn phòng tôi. Ngay lập tức!”
Tôi thấy hai nắm tay anh siết chặt lại giống như sắp sửa xông tới bóp chết tôi thì bèn nhướng mày: “Sao? Cô có ý kiến gì?”
Bùi Trạch Dương nhấn mạnh: “Họp nội bộ công ty vốn nên để nhân viên của ban điều hành viết biên bản, thưa sếp.”
“Nhưng tư bản muốn cô viết.”
“À.” Giọng anh kéo dài, cười nói. “Ra là tư bản chứ không phải sếp!”
“Đúng.” Tôi mỉm cười, đáp lại. “Cứ như vậy nhé, kết thúc cuộc họp, mọi người trở về văn phòng tiếp tục làm việc.”
Dứt lời, tôi đứng dậy, dẫn đầu đoàn người lướt qua Bùi Trạch Dương, còn không quên vỗ vai anh: “Tiếng Đức ấy mà, khó lắm~”
Rời khỏi phòng rồi lòng tôi thiếu điều bắn pháo bông nổ đùng đùng, cuối cùng Bùi Trạch Dương cũng có ngày hôm nay, tôi phải bắt anh ta nếm mùi đau khổ cho những ngày mình tăng ca tới khuya hói hết cả đầu.
Bùi Trạch Dương, anh phải trả giá!
Về đến văn phòng giám đốc, tôi đặt mông ngồi xuống, xoay ghế thành nhiều vòng tròn đều, hai chân co lên đung đưa không ngừng. Mắt lia tới cái bảng “GĐ. Bùi Trạch Dương” làm bằng đá, tôi cầm lấy, thích chí xoa xoa mấy lần.
Hoán đổi kiểu này thì khổ thật đấy, nhưng phải kể đến điểm lợi duy nhất chính là khi không được hưởng thụ số làm sếp.
Nhìn gương mặt Bùi Trạch Dương lúc nãy kìa, giống y đúc nô lệ của tư bản.
Ngồi thêm một lát, cửa gõ vài tiếng, sau đó Bùi Trạch Dương ngang nhiên bước vào.
Đặt báo cáo cuộc họp trên bàn tôi, anh cười lạnh: “Bản giấy của sếp đây.”
Tôi trố mắt, nhanh vãi!
Bắt gặp sự khó tin trong mắt tôi, Bùi Trạch Dương cười cười: “Dương Thùy Mây, đây là sự khác biệt của sếp thật và sếp giả đấy. Tôi sợ cô quên mất tưởng mình là giám đốc thật, tôi có lòng nhắc cho cô hay, cô còn non lắm.”
Tôi lật lật biên bản, xác định đúng là anh không làm qua loa thật thì không muốn bắt bẻ nữa. Trái lại, tôi chống cằm, hỏi: “Đêm qua sếp dạy em linh tinh cái gì thế hả? Sếp có biết tiếng Đức đâu mà bày đặt vậy!”
“Cô không biết phân biệt giữa không biết và biết nhưng đi thi thì rớt à? Phải biết thì tôi mới đăng ký thi chứ.”
“Nhưng sếp rớt.”
“Tôi rớt hay không không quan trọng, quan trọng là tôi đã đi thi. Còn cô, biết gì không mà thi?”.
Tôi tức nghẹn lời, nhìn Bùi Trạch Dương sau khi đốp chát đủ điều thì ngoảnh mặt bỏ đi, vừa đến cửa thì bỗng quay người nhìn tôi.
“Còn nữa, nhớ cho kỹ, tôi là sếp của cô, đừng có sai vặt tôi!”
Người khuất dạng rồi tôi mới ngẩn ra, rốt cuộc anh ta dạy tôi cái gì?
Không hỏi được, tôi bèn dựa theo trí nhớ đọc một loạt câu hôm qua học thuộc ghi âm search Google.
Chị Google: “Có phải bạn muốn tìm ‘Kinh Sám Hối’ tiếng Đức…”
Cái lùm mía Bùi Trạch Dương!!! Tôi không lột được da anh tôi làm chó sủa cả ngày cho anh nghe!!!
Tức thì tôi đăng nhập email cá nhân, đăng ký một lớp học người mẫu cấp tốc tháng trước mới chào hàng tôi, chuyển khoản thanh toán xong xuôi thì gọi một cú cho Bùi Trạch Dương: “Sếp! Đừng quên tối nay Dương Thùy Mây có lớp học catwalk!”
Bùi Trạch Dương bên kia đầu dây: “Mẹ nó lại sao nữa???”
Bùi Trạch Dương nghiêng đầu.
“Viết một bản báo cáo cuộc họp in ra đưa đến văn phòng tôi. Ngay lập tức!”
Tôi thấy hai nắm tay anh siết chặt lại giống như sắp sửa xông tới bóp chết tôi thì bèn nhướng mày: “Sao? Cô có ý kiến gì?”
Bùi Trạch Dương nhấn mạnh: “Họp nội bộ công ty vốn nên để nhân viên của ban điều hành viết biên bản, thưa sếp.”
“Nhưng tư bản muốn cô viết.”
“À.” Giọng anh kéo dài, cười nói. “Ra là tư bản chứ không phải sếp!”
“Đúng.” Tôi mỉm cười, đáp lại. “Cứ như vậy nhé, kết thúc cuộc họp, mọi người trở về văn phòng tiếp tục làm việc.”
Dứt lời, tôi đứng dậy, dẫn đầu đoàn người lướt qua Bùi Trạch Dương, còn không quên vỗ vai anh: “Tiếng Đức ấy mà, khó lắm~”
Rời khỏi phòng rồi lòng tôi thiếu điều bắn pháo bông nổ đùng đùng, cuối cùng Bùi Trạch Dương cũng có ngày hôm nay, tôi phải bắt anh ta nếm mùi đau khổ cho những ngày mình tăng ca tới khuya hói hết cả đầu.
Bùi Trạch Dương, anh phải trả giá!
Về đến văn phòng giám đốc, tôi đặt mông ngồi xuống, xoay ghế thành nhiều vòng tròn đều, hai chân co lên đung đưa không ngừng. Mắt lia tới cái bảng “GĐ. Bùi Trạch Dương” làm bằng đá, tôi cầm lấy, thích chí xoa xoa mấy lần.
Hoán đổi kiểu này thì khổ thật đấy, nhưng phải kể đến điểm lợi duy nhất chính là khi không được hưởng thụ số làm sếp.
Nhìn gương mặt Bùi Trạch Dương lúc nãy kìa, giống y đúc nô lệ của tư bản.
Ngồi thêm một lát, cửa gõ vài tiếng, sau đó Bùi Trạch Dương ngang nhiên bước vào.
Đặt báo cáo cuộc họp trên bàn tôi, anh cười lạnh: “Bản giấy của sếp đây.”
Tôi trố mắt, nhanh vãi!
Bắt gặp sự khó tin trong mắt tôi, Bùi Trạch Dương cười cười: “Dương Thùy Mây, đây là sự khác biệt của sếp thật và sếp giả đấy. Tôi sợ cô quên mất tưởng mình là giám đốc thật, tôi có lòng nhắc cho cô hay, cô còn non lắm.”
Tôi lật lật biên bản, xác định đúng là anh không làm qua loa thật thì không muốn bắt bẻ nữa. Trái lại, tôi chống cằm, hỏi: “Đêm qua sếp dạy em linh tinh cái gì thế hả? Sếp có biết tiếng Đức đâu mà bày đặt vậy!”
“Cô không biết phân biệt giữa không biết và biết nhưng đi thi thì rớt à? Phải biết thì tôi mới đăng ký thi chứ.”
“Nhưng sếp rớt.”
“Tôi rớt hay không không quan trọng, quan trọng là tôi đã đi thi. Còn cô, biết gì không mà thi?”.
Tôi tức nghẹn lời, nhìn Bùi Trạch Dương sau khi đốp chát đủ điều thì ngoảnh mặt bỏ đi, vừa đến cửa thì bỗng quay người nhìn tôi.
“Còn nữa, nhớ cho kỹ, tôi là sếp của cô, đừng có sai vặt tôi!”
Người khuất dạng rồi tôi mới ngẩn ra, rốt cuộc anh ta dạy tôi cái gì?
Không hỏi được, tôi bèn dựa theo trí nhớ đọc một loạt câu hôm qua học thuộc ghi âm search Google.
Chị Google: “Có phải bạn muốn tìm ‘Kinh Sám Hối’ tiếng Đức…”
Cái lùm mía Bùi Trạch Dương!!! Tôi không lột được da anh tôi làm chó sủa cả ngày cho anh nghe!!!
Tức thì tôi đăng nhập email cá nhân, đăng ký một lớp học người mẫu cấp tốc tháng trước mới chào hàng tôi, chuyển khoản thanh toán xong xuôi thì gọi một cú cho Bùi Trạch Dương: “Sếp! Đừng quên tối nay Dương Thùy Mây có lớp học catwalk!”
Bùi Trạch Dương bên kia đầu dây: “Mẹ nó lại sao nữa???”