CHƯƠNG 9: CON BÉ NÀY
CHƯƠNG 9: CON BÉ NÀY
Cố Hoàng Liên nhận được điện thoại vào lúc tối, là đích thân Tô Mỹ Dung gọi đến. Tô Mỹ Dung nói muốn hẹn cô ra ngoài ăn bữa cơm, nói vài chuyện liên quan đến Tô Cẩn Nghiêm.
Lúc ấy cô nhất thời chưa kịp phản ứng lại, suýt nữa thì bảo bà ấy đến tìm Chung Thủy Linh nhưng cũng may là lúc đó mẹ cô đang ngồi bên cạnh, sau khi biết là điện thoại của Tô Mỹ Dung gọi đến liền vội kéo tay cô nhắc cô đồng ý, nên mới không bị lộ.
Chung Thủy Linh nghe điện thoại một lúc rồi mới lên tiếng hỏi: “Chị ấy đây là muốn xét duyệt cho Tô Cẩn Nghiêm à?” Nhưng cũng không đúng, Tô Cẩn Nghiêm tỏ thái độ giống như không muốn có dây dưa gì đến cô, vậy thì sao lại nhờ chị của anh đến thăm dò chứ.
“Tớ cũng không biết, tớ không biết hai người đã tiến triển đến mức độ nào, sợ là nói nhiều sai nhiều, tớ cũng không nghĩ nhiều, nhận lời qua điện thoại luôn rồi.” Cố Hoàng Liên thành thật nói.
“Cậu hẹn khi nào?” Chung Thủy Linh hỏi qua điện thoại.
“Hẹn tối mai ở nhà hàng khách sạn Khải Việt.” Cố Hoàng Liên đột nhiên nhớ ra điều gì liền lên tiếng hỏi: “Thủy Linh, lúc trước cậu và anh chàng họ Lý kia yêu nhau, anh ta có dẫn cậu về nhà gặp ba mẹ chưa, ngày mai lúc hai người gặp mặt có bị lộ không?”
“Chưa gặp qua.” Chung Thủy Linh trả lời trong điện thoại: cô và Lý Cảnh Thịnh yêu nhau ba năm, ban đầu cũng không phải không nghĩ đến chuyện đưa anh ta về gặp gia đình, chỉ là mỗi lần cô nhắc tới thì anh ta đều tìm lý do thoái thác rồi cho qua chuyện, nên càng không có chuyện anh ta muốn đưa cô về gặp người trong gia đình.”
“Hai người yêu nhau lâu như vậy mà cũng chưa gặp người nhà hả?” Cố Hoàng Liên có chút nghi ngờ, nói đúng hơn là không phải không tin lời nói của Chung Thủy Linh, mà chỉ là cảm thấy chuyện này đúng là không thể tin được. Hai người yêu nhau không phải chỉ một hai tháng, mà là ba năm trời, hơn ngàn ngày, mà chưa từng gặp qua ba mẹ của anh ta!
Chung Thủy Linh tay cầm điện thoại, khóe miệng nở nụ cười tự giễu, nếu là thời điểm trước đây lúc họ còn yêu nhau thì đúng là không để ý đến vấn đề này, nhưng giờ họ đã chia tay, lại bị người khác nói trắng ra như vậy thì thấy đúng là chuyện này không thể tin được thật, thật là nực cười.
Thấy đầu dây bên kia không có tiếng trả lời, Cố Hoàng Liên đột nhiên sực nhớ lời nói vừa rồi của mình hình như đã làm tổn thương đến cô ấy, bèn dè dặt hỏi: “Thủy Linh, tớ không có ý gì khác đâu, cậu đừng để bụng nha.”
Bạn thân nhiều năm, còn là thuộc dạng chị em chí cốt, Chung Thủy Linh sao lại không biết Cố Hoàng Liên thiếu một sợi dây thần kinh so với người bình thường chứ, nên không để bụng, đáp: “Cậu còn không hiểu tớ sao, yên tâm đi, tớ không sao.”
Nghe cô nói không sao, Cố Hoàng Liên mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt … vậy tối mai cậu có đi không?”
Nghe vậy, Chung Thủy Linh không cần nghĩ liền trả lời: “Tớ không đi, cậu đi thay tớ.”
“Tớ đi?” Cố Hoàng Liên nghi ngờ có phải mình nghe lầm không.
“Đúng, cậu đi.” Chung Thủy Linh nói: “Tớ làm việc ở công ty của Lý Cảnh Thịnh, tuy không chính thức gặp mặt nói chuyện với chị ấy, nhưng tớ không chắc chắn là chị ấy có từng gặp tớ chưa?”
“Nhưng mà, nhưng mà lỡ như tớ đi rồi bị lộ thì sao?” Cố Hoàng Liên căng thẳng đến độ muốn khóc.
“Cậu sợ lộ cái gì, cậu là Cố Hoàng Liên mà.” Cô ấy là chính cô mình thôi, vậy thì sợ lộ cái gì chứ?
Thái độ Chung Thủy Linh rất kiên quyết, Cố Hoàng Liên có chút lo sợ, nói với đầu dây bên kia: “Thủy Linh, hay là thôi đi, tớ sợ tớ lỡ miệng.”
“Không sao, cậu cứ là cậu được rồi, ngày thường như thế nào thì cứ như vậy.” Người Tô Mỹ Dung muốn gặp là Cố Hoàng Liên, như vậy thì Cố Hoàng Liên nguyên bản nhất là được rồi!
“Như vậy thật sự được sao?” Cố Hoàng Liên có chút nghi ngờ.
“Đương nhiên, chị ấy muốn gặp Cố Hoàng Liên, cậu chính là Cố Hoàng Liên, vậy thì sao lại không được?”
Câu nói của Chung Thủy Linh đã thuyết phục được Cố Hoàng Liên, cô ấy đồng ý: “Vậy, vậy được thôi. Nhưng mà Thủy Linh, tớ cảm thấy cậu không cần phải vì Lý Cảnh Thịnh mà làm vậy.” Vì người không yêu mình, bỏ rơi mình mà đi lấy người mình không yêu, sao phải tự làm khổ mình như vậy.
“Tớ không phải vì anh ta, mà là vì bản thân tớ.” Chung Thủy Linh không muốn thảo luận nhiều về vấn đề này, cũng không cho Hoàng Liên có nhiều cơ hội để hỏi, cô liền nói: “Cậu cho tớ thời gian và địa điểm buổi hẹn của ngày mai, tớ sẽ âm thầm đến đó.”
Cố Hoàng Liên ở đầu dây bên kia cũng không nói thêm gì nữa, khẽ thở dài rồi nói câu đồng ý rồi cúp điện thoại.
Cúp máy xong, Chung Thủy Linh ngồi ở trên giường lúc lâu, cầm điện thoại định soạn tin nhắn gửi cho Tô Cẩn Nghiêm, nghĩ nghĩ rồi lại thoát ra, lầm bầm: “ Chuyện này đừng nói là Tô Cẩn Nghiêm không biết nha…” Hoặc cô cứ chờ xem ngày mai rốt cuộc Tô Mỹ Dung muốn nói gì với mình, cũng có thể việc gặp cô chỉ đơn thuần là ý của Tô Mỹ Dung cũng không chừng.
Nghĩ vậy, Chung Thủy Linh cũng không do dự nữa, cô đứng lên ra khỏi phòng và đi xuống dưới lầu.
Cô ngồi nói chuyện với ông bà một lúc, đến khi bà và ông buồn ngủ muốn đi ngủ, Chung Thủy Linh mới bước vào phòng làm việc.
Bên trong phòng làm việc, Chung Việt Đông đeo kính đang đọc sách, ly trà trên bàn đã không còn hơi nóng.
Chung Thủy Linh nhẹ nhàng đi qua đó, định lấy ly trà trên bàn đổi ly khác nóng hơn cho ông.
Cô chưa kịp đưa tay lấy Chung Việt Đông đã di chuyển hướng nhìn từ trang sách sang cô.
Chung Thủy Linh liền phản xạ có điều kiện đứng thẳng mình, suýt thì cúi chào ông, lúc phản ứng lại, cô nhớ đến những lời mẹ nói lúc nãy ở trên lầu. Bà nói thủ trưởng biết hôm nay cô về nên cố tình về nhà sớm, còn nói tuy ngoài miệng ông không nói gì, nhưng thực chất trong lòng ông rất yêu cô.
Cô cười hì hì nhìn ba và nói: “Thủ trưởng, ba đừng lúc nào cũng cứ cái vẻ mặt nghiêm túc này, lâu lắm con mới về nhà một chuyến, ba không thể cười với con một cái được sao.”
“Là ai không cho con về sao?” Chung Việt Đông vẫn giữ vẻ mặt như ngày thường, giọng điều cứng rắn, nhưng ý trong lời nói của ông lại là trách cô không dành chút thời gian để về nhà.
“Con bận công việc mà.” Lời này có chút trái với lương tâm, thời gian gần đây cô hoàn toàn không đặt tâm tư vào công việc, bên phòng phát triển thị trường đã giục cô về bản thiết kế hơn nửa tháng nay mà cô vẫn chưa nộp đi.
“Công việc bận cỡ nào cũng phải về nhà chứ!” Chung Việt Đông là quân nhân, nên vốn dĩ cá tính rất cứng rắn, ông không hiểu được những cái gọi là lời ngon ý ngọt , không chỉ với con cái, mà cả đối với vợ ông, cả đời này cũng không nói được mấy câu ngọt ngào tình cảm.
Chung Thủy Linh sờ sờ mũi mình, biết mấy năm gần đây đúng là về nhà ít quá, cho dù là với thân phận con hay cháu thì cô cũng cảm thấy mình có lỗi.
Cô cúi đầu giống như đứa bé phạm sai lầm đang bị phê bình và giáo huấn, rồi lí nhí nói: “Con biết lỗi rồi, sau này con sẽ thường xuyên về thăm ba mẹ và ông bà.”
Thực tế Chung Việt Đông không thật sự có ý trách mắng cô, chỉ là vì ông cả đời là quân nhân, đối diện với người bên dưới lúc nào cũng nghiêm khắc, cho nên đối với cô cũng bộc lộ thẳng tính ra.
Thấy dáng vẻ cúi đầu tội nghiệp của cô, Chung Việt Đông cũng không còn hơi đâu trách cô nữa, bất giác ông có chút hối hận với lời lẽ quá nghiêm khắc vừa rồi của mình, ông mất tự nhiên khẽ ho khan một tiếng.
Ông đưa tay ra chuẩn bị cầm ly trà lên, thì một đôi tay thon nhỏ đã nhanh hơn một bước cầm lên trước rồi. Ông ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện, gương mặt nhỏ nhắn vừa rồi còn đang vẻ tủi thân, giờ đã cười hì hì nhìn ông và nói: “Trà nguội rồi, con đi đổi ly trà nóng cho ba.”
Nói xong cô cầm ly trà vụt ra ngoài trong tích tắc.
Chung Việt Đông nhìn theo sau lưng cô vừa tức vừa buồn cười: “Con bé này.”
Cố Hoàng Liên nhận được điện thoại vào lúc tối, là đích thân Tô Mỹ Dung gọi đến. Tô Mỹ Dung nói muốn hẹn cô ra ngoài ăn bữa cơm, nói vài chuyện liên quan đến Tô Cẩn Nghiêm.
Lúc ấy cô nhất thời chưa kịp phản ứng lại, suýt nữa thì bảo bà ấy đến tìm Chung Thủy Linh nhưng cũng may là lúc đó mẹ cô đang ngồi bên cạnh, sau khi biết là điện thoại của Tô Mỹ Dung gọi đến liền vội kéo tay cô nhắc cô đồng ý, nên mới không bị lộ.
Chung Thủy Linh nghe điện thoại một lúc rồi mới lên tiếng hỏi: “Chị ấy đây là muốn xét duyệt cho Tô Cẩn Nghiêm à?” Nhưng cũng không đúng, Tô Cẩn Nghiêm tỏ thái độ giống như không muốn có dây dưa gì đến cô, vậy thì sao lại nhờ chị của anh đến thăm dò chứ.
“Tớ cũng không biết, tớ không biết hai người đã tiến triển đến mức độ nào, sợ là nói nhiều sai nhiều, tớ cũng không nghĩ nhiều, nhận lời qua điện thoại luôn rồi.” Cố Hoàng Liên thành thật nói.
“Cậu hẹn khi nào?” Chung Thủy Linh hỏi qua điện thoại.
“Hẹn tối mai ở nhà hàng khách sạn Khải Việt.” Cố Hoàng Liên đột nhiên nhớ ra điều gì liền lên tiếng hỏi: “Thủy Linh, lúc trước cậu và anh chàng họ Lý kia yêu nhau, anh ta có dẫn cậu về nhà gặp ba mẹ chưa, ngày mai lúc hai người gặp mặt có bị lộ không?”
“Chưa gặp qua.” Chung Thủy Linh trả lời trong điện thoại: cô và Lý Cảnh Thịnh yêu nhau ba năm, ban đầu cũng không phải không nghĩ đến chuyện đưa anh ta về gặp gia đình, chỉ là mỗi lần cô nhắc tới thì anh ta đều tìm lý do thoái thác rồi cho qua chuyện, nên càng không có chuyện anh ta muốn đưa cô về gặp người trong gia đình.”
“Hai người yêu nhau lâu như vậy mà cũng chưa gặp người nhà hả?” Cố Hoàng Liên có chút nghi ngờ, nói đúng hơn là không phải không tin lời nói của Chung Thủy Linh, mà chỉ là cảm thấy chuyện này đúng là không thể tin được. Hai người yêu nhau không phải chỉ một hai tháng, mà là ba năm trời, hơn ngàn ngày, mà chưa từng gặp qua ba mẹ của anh ta!
Chung Thủy Linh tay cầm điện thoại, khóe miệng nở nụ cười tự giễu, nếu là thời điểm trước đây lúc họ còn yêu nhau thì đúng là không để ý đến vấn đề này, nhưng giờ họ đã chia tay, lại bị người khác nói trắng ra như vậy thì thấy đúng là chuyện này không thể tin được thật, thật là nực cười.
Thấy đầu dây bên kia không có tiếng trả lời, Cố Hoàng Liên đột nhiên sực nhớ lời nói vừa rồi của mình hình như đã làm tổn thương đến cô ấy, bèn dè dặt hỏi: “Thủy Linh, tớ không có ý gì khác đâu, cậu đừng để bụng nha.”
Bạn thân nhiều năm, còn là thuộc dạng chị em chí cốt, Chung Thủy Linh sao lại không biết Cố Hoàng Liên thiếu một sợi dây thần kinh so với người bình thường chứ, nên không để bụng, đáp: “Cậu còn không hiểu tớ sao, yên tâm đi, tớ không sao.”
Nghe cô nói không sao, Cố Hoàng Liên mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt … vậy tối mai cậu có đi không?”
Nghe vậy, Chung Thủy Linh không cần nghĩ liền trả lời: “Tớ không đi, cậu đi thay tớ.”
“Tớ đi?” Cố Hoàng Liên nghi ngờ có phải mình nghe lầm không.
“Đúng, cậu đi.” Chung Thủy Linh nói: “Tớ làm việc ở công ty của Lý Cảnh Thịnh, tuy không chính thức gặp mặt nói chuyện với chị ấy, nhưng tớ không chắc chắn là chị ấy có từng gặp tớ chưa?”
“Nhưng mà, nhưng mà lỡ như tớ đi rồi bị lộ thì sao?” Cố Hoàng Liên căng thẳng đến độ muốn khóc.
“Cậu sợ lộ cái gì, cậu là Cố Hoàng Liên mà.” Cô ấy là chính cô mình thôi, vậy thì sợ lộ cái gì chứ?
Thái độ Chung Thủy Linh rất kiên quyết, Cố Hoàng Liên có chút lo sợ, nói với đầu dây bên kia: “Thủy Linh, hay là thôi đi, tớ sợ tớ lỡ miệng.”
“Không sao, cậu cứ là cậu được rồi, ngày thường như thế nào thì cứ như vậy.” Người Tô Mỹ Dung muốn gặp là Cố Hoàng Liên, như vậy thì Cố Hoàng Liên nguyên bản nhất là được rồi!
“Như vậy thật sự được sao?” Cố Hoàng Liên có chút nghi ngờ.
“Đương nhiên, chị ấy muốn gặp Cố Hoàng Liên, cậu chính là Cố Hoàng Liên, vậy thì sao lại không được?”
Câu nói của Chung Thủy Linh đã thuyết phục được Cố Hoàng Liên, cô ấy đồng ý: “Vậy, vậy được thôi. Nhưng mà Thủy Linh, tớ cảm thấy cậu không cần phải vì Lý Cảnh Thịnh mà làm vậy.” Vì người không yêu mình, bỏ rơi mình mà đi lấy người mình không yêu, sao phải tự làm khổ mình như vậy.
“Tớ không phải vì anh ta, mà là vì bản thân tớ.” Chung Thủy Linh không muốn thảo luận nhiều về vấn đề này, cũng không cho Hoàng Liên có nhiều cơ hội để hỏi, cô liền nói: “Cậu cho tớ thời gian và địa điểm buổi hẹn của ngày mai, tớ sẽ âm thầm đến đó.”
Cố Hoàng Liên ở đầu dây bên kia cũng không nói thêm gì nữa, khẽ thở dài rồi nói câu đồng ý rồi cúp điện thoại.
Cúp máy xong, Chung Thủy Linh ngồi ở trên giường lúc lâu, cầm điện thoại định soạn tin nhắn gửi cho Tô Cẩn Nghiêm, nghĩ nghĩ rồi lại thoát ra, lầm bầm: “ Chuyện này đừng nói là Tô Cẩn Nghiêm không biết nha…” Hoặc cô cứ chờ xem ngày mai rốt cuộc Tô Mỹ Dung muốn nói gì với mình, cũng có thể việc gặp cô chỉ đơn thuần là ý của Tô Mỹ Dung cũng không chừng.
Nghĩ vậy, Chung Thủy Linh cũng không do dự nữa, cô đứng lên ra khỏi phòng và đi xuống dưới lầu.
Cô ngồi nói chuyện với ông bà một lúc, đến khi bà và ông buồn ngủ muốn đi ngủ, Chung Thủy Linh mới bước vào phòng làm việc.
Bên trong phòng làm việc, Chung Việt Đông đeo kính đang đọc sách, ly trà trên bàn đã không còn hơi nóng.
Chung Thủy Linh nhẹ nhàng đi qua đó, định lấy ly trà trên bàn đổi ly khác nóng hơn cho ông.
Cô chưa kịp đưa tay lấy Chung Việt Đông đã di chuyển hướng nhìn từ trang sách sang cô.
Chung Thủy Linh liền phản xạ có điều kiện đứng thẳng mình, suýt thì cúi chào ông, lúc phản ứng lại, cô nhớ đến những lời mẹ nói lúc nãy ở trên lầu. Bà nói thủ trưởng biết hôm nay cô về nên cố tình về nhà sớm, còn nói tuy ngoài miệng ông không nói gì, nhưng thực chất trong lòng ông rất yêu cô.
Cô cười hì hì nhìn ba và nói: “Thủ trưởng, ba đừng lúc nào cũng cứ cái vẻ mặt nghiêm túc này, lâu lắm con mới về nhà một chuyến, ba không thể cười với con một cái được sao.”
“Là ai không cho con về sao?” Chung Việt Đông vẫn giữ vẻ mặt như ngày thường, giọng điều cứng rắn, nhưng ý trong lời nói của ông lại là trách cô không dành chút thời gian để về nhà.
“Con bận công việc mà.” Lời này có chút trái với lương tâm, thời gian gần đây cô hoàn toàn không đặt tâm tư vào công việc, bên phòng phát triển thị trường đã giục cô về bản thiết kế hơn nửa tháng nay mà cô vẫn chưa nộp đi.
“Công việc bận cỡ nào cũng phải về nhà chứ!” Chung Việt Đông là quân nhân, nên vốn dĩ cá tính rất cứng rắn, ông không hiểu được những cái gọi là lời ngon ý ngọt , không chỉ với con cái, mà cả đối với vợ ông, cả đời này cũng không nói được mấy câu ngọt ngào tình cảm.
Chung Thủy Linh sờ sờ mũi mình, biết mấy năm gần đây đúng là về nhà ít quá, cho dù là với thân phận con hay cháu thì cô cũng cảm thấy mình có lỗi.
Cô cúi đầu giống như đứa bé phạm sai lầm đang bị phê bình và giáo huấn, rồi lí nhí nói: “Con biết lỗi rồi, sau này con sẽ thường xuyên về thăm ba mẹ và ông bà.”
Thực tế Chung Việt Đông không thật sự có ý trách mắng cô, chỉ là vì ông cả đời là quân nhân, đối diện với người bên dưới lúc nào cũng nghiêm khắc, cho nên đối với cô cũng bộc lộ thẳng tính ra.
Thấy dáng vẻ cúi đầu tội nghiệp của cô, Chung Việt Đông cũng không còn hơi đâu trách cô nữa, bất giác ông có chút hối hận với lời lẽ quá nghiêm khắc vừa rồi của mình, ông mất tự nhiên khẽ ho khan một tiếng.
Ông đưa tay ra chuẩn bị cầm ly trà lên, thì một đôi tay thon nhỏ đã nhanh hơn một bước cầm lên trước rồi. Ông ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện, gương mặt nhỏ nhắn vừa rồi còn đang vẻ tủi thân, giờ đã cười hì hì nhìn ông và nói: “Trà nguội rồi, con đi đổi ly trà nóng cho ba.”
Nói xong cô cầm ly trà vụt ra ngoài trong tích tắc.
Chung Việt Đông nhìn theo sau lưng cô vừa tức vừa buồn cười: “Con bé này.”