CHƯƠNG 10: BIẾN ĐỘNG NHÂN SỰ
CHƯƠNG 10: BIẾN ĐỘNG NHÂN SỰ
Bên trong phòng làm việc, Chung Thủy Linh và Chung Việt Đông ngồi đối mặt nhau, hai ba con mỗi người cầm một quyển sách trên tay đọc.
Nhưng có vẻ Chung Thủy Linh không tập trung vào việc đọc sách, cô đảo mắt qua những hàng chữ trong sách, rồi thỉnh thoảng lại liếc nhìn ba cô, trong đầu suy nghĩ làm sao để hỏi được thông tin của Tô Cẩn Nghiêm từ ba mình.
Chung Việt Đông tuy rất nghiêm túc mắt vẫn nhìn chằm chằm vào sách, nhưng ông vẫn phát giác được con gái ngồi đối diện không tập trung. Ông lật tiếp trang sách, mắt vẫn không rời khỏi hàng chữ trên đó, cất tiếng nói: “Con có chắc con đang tập trung đọc sách đấy chứ?”
Nghe vậy, Chung Thủy Linh buông cuốn sách trong tay xuống, nhìn ba cô rồi nói: “Thủ trưởng, rốt cuộc lần này anh hai thua cái người tên Tô Cẩn Nghiêm là như thế nào, nói cho con nghe đi, để con còn biết đường mà an ủi anh hai.”
Chung Việt Đông di chuyển tầm nhìn sang con gái rồi hỏi: “Con quan tâm anh con từ khi nào vậy?”
“Con vẫn rất quan tâm mà.” Chung Thủy Linh nói với dáng vẻ rất hiên ngang chính trực, sợ ông không tin cô còn nói thêm: “Từ trước tới giờ con vẫn âm thầm quan tâm mọi người mà!”
Chung Việt Đông không khách sáo cầm quyển sách trong tay gõ vào đầu cô: “Nói liều này.”
Sức gõ không nhẹ, Chung Thủy Linh đau đến ôm đầu nhăn mũi, phản bác lại với vẻ không phục: “Con nói thật mà…”
Chung Việt Đông buồn cười lắc đầu, không muốn tranh luận thật giả với cô nữa, ông buông cuốn sách trên tay xuống, nghĩ nghĩ rồi nói: “Thật sự mà nói thì lần này anh con thua không hề oan uổng, ba biết cái người tên Tô Cẩn Nghiêm đó, cậu ta là trung tá, quân hàm ngang với anh con, chỉ khác là cậu ta dẫn dắt một đại đội đặc công. Trong đội toàn là lính đặc công, cho nên diễn tập lần này anh con thua họ không có gì là lạ.”
“Thì ra anh ấy là lính đặc công à…” Chung Thủy Linh lẩm bẩm, rồi khi nhớ lại gương mặt của Tô Cẩn Nghiêm, cô thấy khí chất trên người anh đúng là không làm hổ thẹn nghề nghiệp của anh.
“Con nói cái gì?” Cô nói nhỏ quá, Chung Việt Đông nghe không rõ.
Lúc này Chung Thủy Linh mới ý thức được bất cẩn buột miệng nói ra, cô nhìn ba mình rồi chuyển đề tài: “Con nói chứ hai người họ binh chủng khác nhau, thực lực khác biệt là chuyện bình thường, anh hai đâu cần phải vì chuyện này mà canh cánh trong lòng.”
Chung Việt Đông cười cười, rồi nói: “Thua thực chất cũng không có gì, Giang Tuyên để ý là con số thương vong 9 với 1, anh con không chấp nhận được con số này.”
“Thương vong 9 với 1?” Chung Thủy Linh trợn to mắt, một người thắng được chín người, cô cũng giật mình vì con số thống kê này. Giờ cô đã hiểu được tâm trạng của anh hai, và vì sao mấy hôm nay cứ ở lỳ trong đơn vị không chịu về nhà.
“Đúng vậy, con số này đúng là khiến cho ai nghe thấy cũng cảm thấy giật mình.” Chung Việt Đông tuy nói vậy, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười nhẹ, vô tình không che giấu được dáng vẻ tán thưởng đối với Tô Cẩn Nghiêm: “Có lúc ba cũng muốn gặp mặt người tên Tô Cẩn Nghiêm này.”
Thấy vậy, Chung Thủy Linh hỏi tiếp: “Vậy Tô Cẩn Nghiêm đó thuộc quân khu nào ba?”
Nghe vậy, Chung Việt Đông có chút nghi ngờ nhìn cô và hỏi: “Con hỏi cái này để làm gì?” Con bé này hôm nay có chút kỳ lạ, lắm câu hỏi thật.
Chung Thủy Linh xoay mặt đi không nhìn ông và nói: “Con chỉ là tò mò Tô Cẩn Nghiêm đó có giỏi như mọi người nói hay không thôi mà.” Câu này của cô là sự thật, thật sự cô rất tò mò về Tô Cẩn Nghiêm, nên muốn biết thêm chút thông tin của anh, còn về anh có giỏi hay không thì lại không quan tâm lắm.
“Con có ấn tượng tốt với Tô Cẩn Nghiêm sao?” Làm lính nhiều năm như vậy, cũng đã dẫn dắt không ít người, nên Chung Việt Đông có khả năng quan sát rất tốt.
Chung Thủy Linh ngại ngùng, cười cười nói: “Con, con chỉ là có người bạn cùng tên với anh ấy, nên tò mò thôi.” Ánh mắt của thủ trưởng rất sắc bén.
Chung Việt Đông không hỏi nhiều nữa mà chỉ nói: “Con tò mò thì tò mò, nhưng một số vấn đề liên quan đến công việc thì con không nên hỏi nhiều.”
“Dạ…” Chung Thủy Linh gật đầu, cô biết ba cô có nguyên tắc của riêng mình, cho nên cô biết mình sẽ không thể nào hỏi thêm được chuyện liên quan đến Tô Cẩn Nghiêm nữa.
Cô ngủ lại một đêm, vì tối hôm sau Tô Mỹ Dung hẹn một mình Cố Hoàng Liên ra ăn cơm, nên cô phải gặp Cố Hoàng Liên trước khi cô ấy đi đến buổi hẹn, thế nên sáng hôm sau cô đã lái xe về Giang Thành.
Lúc đến Giang Thành thì cũng khoảng giữa trưa, trên đường về, trợ lý Tiểu Đào liên tục gọi điện hối cô về công ty, nói rằng có biến động nhân sự.
Chung Thủy Linh về đến công ty thì cũng đã khoảng đầu giờ chiều, không kịp ăn cơm, cô đỗ xe rồi đi vào công ty.
Vừa bước ra thang máy đã thấy nhóm người tụm lại như đang thảo luận bàn tán gì đó, nhìn thấy cô từ thang máy bước ra, họ vội vàng giải tán, trở về vị trí của mình.
Tiểu Đào bước đến nhỏ tiếng nói: “Chị Thủy Linh, cuối cùng chị cũng đến rồi, sáng nay đột nhiên Tổng giám đốc Lý dẫn một nhà thiết kế đến, nói là phó giám đốc của bộ phận thiết kế ở bên ngoài.” Vừa nói, cô ấy vừa đánh mắt về phía phòng làm việc trống kế bên phòng Chung Thủy Linh.
Chung Thủy Linh không nói gì, cô nhét túi xách của mình vào tay Tiểu Đào, rồi đi thẳng đến căn phòng được gọi là phòng làm việc của phó giám đốc kia.
Cô không gõ cửa mà sầm, đẩy mạnh cánh cửa ra. Bên trong, Lý Cảnh Thịnh đang cúi sát người phó giám đốc mới nhậm chức nói chuyện gì đó. Trên tay phó giám đốc mới nhậm chức đang cầm văn kiện, chỉ là không biết hành động mập mờ đó của họ là chuyện công việc hay ngoài công việc.
Chung Thủy Linh xông vào bất ngờ làm Lý Cảnh Thịnh và cô phó giám đốc đó giật mình, cùng lúc ngẩng đầu lên nhìn Chung Thủy Linh, vẻ mặt có chút mơ hồ.
“Tôi nghe nói công ty có phó giám đốc mới đến, nên cố tình đến xem xem.” Chung Thủy Linh nói mà đưa mắt nhìn chằm chằm vào Lý Cảnh Thịnh và vị ‘phó giám đốc’ ở bên cạnh.
Lý Cảnh Thịnh phản ứng trước, đứng lên nhìn Chung Thủy Linh nói: “Thủy Linh, tôi không biết là thì ra cô mất lịch sự như vậy đấy.” Tuy anh ta vừa nói vừa cười, nhưng giọng điệu lại có vẻ trách móc.
Chung Thủy Linh đi thẳng đến chỗ hai người họ, kéo ghế ngồi xuống đối diện bàn làm việc, nhìn Lý Cảnh Thịnh nói: “Vậy sao, vậy rốt cục là tôi thất bại hay là anh nhìn sai người, chúng ta yêu nhau ba năm mà anh không biết tôi là người như thế nào?”
Lý Cảnh Thịnh bị hỏi đến không nói nên lời, anh nhìn Chung Thủy Linh mà có vẻ như không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Có lẽ như phát giác ra mùi thuốc súng giữa hai người, vị phó giám đốc mới nhận chức của bộ phận thiết kế liền đứng dậy, nhìn Chung Thủy Linh, cười rồi đưa tay: “Chị Thủy Linh, em là Ngô An Kỳ, sau này chúng ta là đồng nghiệp, còn phải phiền chị chiếu cố nhiều hơn.”
Chung Thủy Linh từ từ xoay qua nhìn gương mặt của Ngô An Kỳ, nhếch mép, vẻ mặt như cười như không, nói: “Là trí nhớ tôi không tốt hay là cô Ngô đây lầm, sao tôi không nhớ tôi có cô em gái như cô từ lúc nào nhỉ?”
Bên trong phòng làm việc, Chung Thủy Linh và Chung Việt Đông ngồi đối mặt nhau, hai ba con mỗi người cầm một quyển sách trên tay đọc.
Nhưng có vẻ Chung Thủy Linh không tập trung vào việc đọc sách, cô đảo mắt qua những hàng chữ trong sách, rồi thỉnh thoảng lại liếc nhìn ba cô, trong đầu suy nghĩ làm sao để hỏi được thông tin của Tô Cẩn Nghiêm từ ba mình.
Chung Việt Đông tuy rất nghiêm túc mắt vẫn nhìn chằm chằm vào sách, nhưng ông vẫn phát giác được con gái ngồi đối diện không tập trung. Ông lật tiếp trang sách, mắt vẫn không rời khỏi hàng chữ trên đó, cất tiếng nói: “Con có chắc con đang tập trung đọc sách đấy chứ?”
Nghe vậy, Chung Thủy Linh buông cuốn sách trong tay xuống, nhìn ba cô rồi nói: “Thủ trưởng, rốt cuộc lần này anh hai thua cái người tên Tô Cẩn Nghiêm là như thế nào, nói cho con nghe đi, để con còn biết đường mà an ủi anh hai.”
Chung Việt Đông di chuyển tầm nhìn sang con gái rồi hỏi: “Con quan tâm anh con từ khi nào vậy?”
“Con vẫn rất quan tâm mà.” Chung Thủy Linh nói với dáng vẻ rất hiên ngang chính trực, sợ ông không tin cô còn nói thêm: “Từ trước tới giờ con vẫn âm thầm quan tâm mọi người mà!”
Chung Việt Đông không khách sáo cầm quyển sách trong tay gõ vào đầu cô: “Nói liều này.”
Sức gõ không nhẹ, Chung Thủy Linh đau đến ôm đầu nhăn mũi, phản bác lại với vẻ không phục: “Con nói thật mà…”
Chung Việt Đông buồn cười lắc đầu, không muốn tranh luận thật giả với cô nữa, ông buông cuốn sách trên tay xuống, nghĩ nghĩ rồi nói: “Thật sự mà nói thì lần này anh con thua không hề oan uổng, ba biết cái người tên Tô Cẩn Nghiêm đó, cậu ta là trung tá, quân hàm ngang với anh con, chỉ khác là cậu ta dẫn dắt một đại đội đặc công. Trong đội toàn là lính đặc công, cho nên diễn tập lần này anh con thua họ không có gì là lạ.”
“Thì ra anh ấy là lính đặc công à…” Chung Thủy Linh lẩm bẩm, rồi khi nhớ lại gương mặt của Tô Cẩn Nghiêm, cô thấy khí chất trên người anh đúng là không làm hổ thẹn nghề nghiệp của anh.
“Con nói cái gì?” Cô nói nhỏ quá, Chung Việt Đông nghe không rõ.
Lúc này Chung Thủy Linh mới ý thức được bất cẩn buột miệng nói ra, cô nhìn ba mình rồi chuyển đề tài: “Con nói chứ hai người họ binh chủng khác nhau, thực lực khác biệt là chuyện bình thường, anh hai đâu cần phải vì chuyện này mà canh cánh trong lòng.”
Chung Việt Đông cười cười, rồi nói: “Thua thực chất cũng không có gì, Giang Tuyên để ý là con số thương vong 9 với 1, anh con không chấp nhận được con số này.”
“Thương vong 9 với 1?” Chung Thủy Linh trợn to mắt, một người thắng được chín người, cô cũng giật mình vì con số thống kê này. Giờ cô đã hiểu được tâm trạng của anh hai, và vì sao mấy hôm nay cứ ở lỳ trong đơn vị không chịu về nhà.
“Đúng vậy, con số này đúng là khiến cho ai nghe thấy cũng cảm thấy giật mình.” Chung Việt Đông tuy nói vậy, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười nhẹ, vô tình không che giấu được dáng vẻ tán thưởng đối với Tô Cẩn Nghiêm: “Có lúc ba cũng muốn gặp mặt người tên Tô Cẩn Nghiêm này.”
Thấy vậy, Chung Thủy Linh hỏi tiếp: “Vậy Tô Cẩn Nghiêm đó thuộc quân khu nào ba?”
Nghe vậy, Chung Việt Đông có chút nghi ngờ nhìn cô và hỏi: “Con hỏi cái này để làm gì?” Con bé này hôm nay có chút kỳ lạ, lắm câu hỏi thật.
Chung Thủy Linh xoay mặt đi không nhìn ông và nói: “Con chỉ là tò mò Tô Cẩn Nghiêm đó có giỏi như mọi người nói hay không thôi mà.” Câu này của cô là sự thật, thật sự cô rất tò mò về Tô Cẩn Nghiêm, nên muốn biết thêm chút thông tin của anh, còn về anh có giỏi hay không thì lại không quan tâm lắm.
“Con có ấn tượng tốt với Tô Cẩn Nghiêm sao?” Làm lính nhiều năm như vậy, cũng đã dẫn dắt không ít người, nên Chung Việt Đông có khả năng quan sát rất tốt.
Chung Thủy Linh ngại ngùng, cười cười nói: “Con, con chỉ là có người bạn cùng tên với anh ấy, nên tò mò thôi.” Ánh mắt của thủ trưởng rất sắc bén.
Chung Việt Đông không hỏi nhiều nữa mà chỉ nói: “Con tò mò thì tò mò, nhưng một số vấn đề liên quan đến công việc thì con không nên hỏi nhiều.”
“Dạ…” Chung Thủy Linh gật đầu, cô biết ba cô có nguyên tắc của riêng mình, cho nên cô biết mình sẽ không thể nào hỏi thêm được chuyện liên quan đến Tô Cẩn Nghiêm nữa.
Cô ngủ lại một đêm, vì tối hôm sau Tô Mỹ Dung hẹn một mình Cố Hoàng Liên ra ăn cơm, nên cô phải gặp Cố Hoàng Liên trước khi cô ấy đi đến buổi hẹn, thế nên sáng hôm sau cô đã lái xe về Giang Thành.
Lúc đến Giang Thành thì cũng khoảng giữa trưa, trên đường về, trợ lý Tiểu Đào liên tục gọi điện hối cô về công ty, nói rằng có biến động nhân sự.
Chung Thủy Linh về đến công ty thì cũng đã khoảng đầu giờ chiều, không kịp ăn cơm, cô đỗ xe rồi đi vào công ty.
Vừa bước ra thang máy đã thấy nhóm người tụm lại như đang thảo luận bàn tán gì đó, nhìn thấy cô từ thang máy bước ra, họ vội vàng giải tán, trở về vị trí của mình.
Tiểu Đào bước đến nhỏ tiếng nói: “Chị Thủy Linh, cuối cùng chị cũng đến rồi, sáng nay đột nhiên Tổng giám đốc Lý dẫn một nhà thiết kế đến, nói là phó giám đốc của bộ phận thiết kế ở bên ngoài.” Vừa nói, cô ấy vừa đánh mắt về phía phòng làm việc trống kế bên phòng Chung Thủy Linh.
Chung Thủy Linh không nói gì, cô nhét túi xách của mình vào tay Tiểu Đào, rồi đi thẳng đến căn phòng được gọi là phòng làm việc của phó giám đốc kia.
Cô không gõ cửa mà sầm, đẩy mạnh cánh cửa ra. Bên trong, Lý Cảnh Thịnh đang cúi sát người phó giám đốc mới nhậm chức nói chuyện gì đó. Trên tay phó giám đốc mới nhậm chức đang cầm văn kiện, chỉ là không biết hành động mập mờ đó của họ là chuyện công việc hay ngoài công việc.
Chung Thủy Linh xông vào bất ngờ làm Lý Cảnh Thịnh và cô phó giám đốc đó giật mình, cùng lúc ngẩng đầu lên nhìn Chung Thủy Linh, vẻ mặt có chút mơ hồ.
“Tôi nghe nói công ty có phó giám đốc mới đến, nên cố tình đến xem xem.” Chung Thủy Linh nói mà đưa mắt nhìn chằm chằm vào Lý Cảnh Thịnh và vị ‘phó giám đốc’ ở bên cạnh.
Lý Cảnh Thịnh phản ứng trước, đứng lên nhìn Chung Thủy Linh nói: “Thủy Linh, tôi không biết là thì ra cô mất lịch sự như vậy đấy.” Tuy anh ta vừa nói vừa cười, nhưng giọng điệu lại có vẻ trách móc.
Chung Thủy Linh đi thẳng đến chỗ hai người họ, kéo ghế ngồi xuống đối diện bàn làm việc, nhìn Lý Cảnh Thịnh nói: “Vậy sao, vậy rốt cục là tôi thất bại hay là anh nhìn sai người, chúng ta yêu nhau ba năm mà anh không biết tôi là người như thế nào?”
Lý Cảnh Thịnh bị hỏi đến không nói nên lời, anh nhìn Chung Thủy Linh mà có vẻ như không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Có lẽ như phát giác ra mùi thuốc súng giữa hai người, vị phó giám đốc mới nhận chức của bộ phận thiết kế liền đứng dậy, nhìn Chung Thủy Linh, cười rồi đưa tay: “Chị Thủy Linh, em là Ngô An Kỳ, sau này chúng ta là đồng nghiệp, còn phải phiền chị chiếu cố nhiều hơn.”
Chung Thủy Linh từ từ xoay qua nhìn gương mặt của Ngô An Kỳ, nhếch mép, vẻ mặt như cười như không, nói: “Là trí nhớ tôi không tốt hay là cô Ngô đây lầm, sao tôi không nhớ tôi có cô em gái như cô từ lúc nào nhỉ?”