CHƯƠNG 11: KHÔNG QUÁ QUAN TRỌNG
CHƯƠNG 11: KHÔNG QUÁ QUAN TRỌNG
Lời của Chung Thủy Linh khiến Ngô An Kỳ ngơ ra một lúc, cô ta nhìn Chung Thủy Linh một cách gượng gạo, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Lý Cảnh Thịnh đứng một bên không thể nhìn tiếp nữa, nói với Chung Thủy Linh: “Thủy Linh, An Kỳ chỉ là có ý tốt muốn chào hỏi cô, cô đừng có quá đáng!”
Chung Thủy Linh cười lạnh, nhìn Lý Cảnh Thịnh nói: “Tôi quá đáng? Tôi lớn như thế này rồi, từ trước đến nay không có một cô em gái nào, chẳng lẽ anh không biết hay sao?” Giọng nói và thái độ cực kỳ không thân thiện.
Lý Cảnh Thịnh có chút tức giận: “Chung Thủy Linh, cô đừng có mà…”
“Cảnh Thịnh.” Ngô An Kỳ đứng ở một bên kéo tay anh lại, cô ta lắc lắc đầu, sau đó quay người nhìn Chung Thủy Linh, cười nói: “Không trách giám đốc Chung được, là do em nói chuyện không cẩn thận.”
Chung Thủy Linh nhìn cô ta, không thích nhận lời chào hỏi đó, cô đứng dậy nhìn Lý Cảnh Thịnh nói: “Lý Cảnh Thịnh, anh muốn tôi rời đi thì cứ nói thẳng, tôi cũng sẽ không mặt dày ở lỳ lại đâu. Nhưng anh cũng không cần dùng đến thủ đoạn này để phủ đầu tôi, Chung Thủy Linh tôi trước nay cầm lên được bỏ xuống được, năm phút sau tôi sẽ đưa đơn từ chức cho anh.” Nói xong cô quay người đi ra khỏi phòng làm việc.
Bởi vì vừa nãy khi Chung Thủy Linh đi vào phòng làm việc cánh cửa vẫn để mở, vậy nên cuộc nói chuyện của bọn họ đã bị tất cả mọi người nghe thấy, thấy Chung Thủy Linh ra ngoài, Tiểu Đào vội bước lên phía trước, căng thẳng hỏi: “Chị Thủy Linh, chị nói thật đấy à? Chị thực sự muốn từ chức sao!”
“Bọn họ đã làm đến mức độ này rồi, em cảm thấy chị còn phải ở đây để rước bực vào người à?” Nói xong, Chung Thủy Linh cầm lấy chiếc túi rồi đi thẳng vào phòng làm việc của mình.
“Chị Thủy Linh, công việc là công việc, tình cảm là tình cảm, chị đừng hành động theo cảm xúc như vậy.” Tiểu Đào khuyên cô một cách lí trí, không hi vọng cô vì kích động nhất thời mà làm ra chuyện hối hận về sau.
Chung Thủy Linh không nói gì, mở máy tính ra viết đơn từ chức.
Lý Cảnh Thịnh đi ra khỏi phòng làm việc của Ngô An Kỳ tới phòng của Chung Thủy Linh, thấy Tiểu Đào đang ở đó, anh ra hiệu cho cô ấy đi ra ngoài trước.
Tiểu Đào nhận được ám hiệu của anh, vội vàng ra khỏi phòng làm việc, rồi tiện tay đóng cửa lại.
Chung Thủy Linh nhìn anh, chế giễu nói: “Tổng giám đốc Lý cũng vội quá rồi đấy, không đến mười phút đâu.”
Lý Cảnh Thịnh nhìn cô, khẽ nói: “Thủy Linh, chúng ta nhất định phải như vậy sao?” Anh cứ nghĩ sau khi, hai người bọn họ vẫn có thể làm bạn, cho dù không thể trở thành bạn bè thì vẫn có thể là đồng nghiệp của nhau.
Chung Thủy Linh cười khẩy, cô cảm thấy câu hỏi này của anh trẻ con đến mức nực cười, cô nhìn anh hỏi ngược lại: “Là tôi muốn mọi chuyện thành ra như vậy sao?”
Lý Cảnh Thịnh biết mình có lỗi với cô, bèn xin lỗi: “Thủy Linh, anh biết những chuyện anh làm ở ngoài kia là không đúng, anh có thể xin lỗi em, nhưng đó chỉ là chuyện tình cảm, không hề liên quan đến công việc, em không cần thiết vì chuyện này mà phải từ chức.”
“Tôi cũng không muốn kéo chuyện tình cảm vào công việc, nhưng chính hai người mới gộp chung hai thứ này lại!” Nếu như hôm nay anh không sắp xếp để Ngô An Kỳ trở thành phó giám đốc, cô cũng không nghĩ đến việc từ chức, nhưng anh lại công khai đưa người đến đây, không phải anh muốn mọi người cười cô thì là gì!
“Anh không hề gộp chung công việc và tình cảm lại với nhau, anh đưa An Kỳ đến đây chỉ là vì công việc mà thôi. Bộ phận thị trường phía bên kia đã giục bản thiết kế của em mấy lần nhưng em vẫn chưa đưa cho bọn họ, bọn họ không còn cách nào khác đành phải giục sang phía anh. Hơn nữa, vốn dĩ An Kỳ cũng ở nước ngoài học về mảng thiết kế này, cô ấy làm xong bản thiết kế đưa cho anh xem, để anh góp ý cho cô ấy, anh cũng tiện tay đưa cho phía bộ phận thị trường bên kia xem, bọn họ nói hiệu quả rất tốt, vì vậy anh mới để An Kỳ đến đây làm việc mà thôi.” Lý Cảnh Thịnh cố gắng giải thích cho cô nghe.
“Anh không cần nói với tôi nhiều như vậy, tôi không care.” Chung Thủy Linh nói xong liền tiếp tục viết đơn từ chức.
Thái độ của cô khiến Lý Cảnh Thịnh cảm thấy bất lực, anh nhìn cô nói: “Chung Thủy Linh, em đừng có mà trẻ con như vậy nữa có được hay không!”
Chung Thủy Linh cười khẩy: “Haha, anh ở bên tôi ba năm cũng chưa từng cảm thấy tôi trẻ con.”
“Anh xin lỗi, chuyện chia tay với em là do anh sai, anh không giải quyết tốt, xin lỗi!” Lý Cảnh Thịnh thỏa hiệp với cô, anh biết rất rõ Chung Thủy Linh là một nhà thiết kế rất tài giỏi, bao năm nay những trang phục mà cô thiết kế cho công ty được nhận đươc sự hoan nghênh lớn từ người dùng, nếu như cô vì chuyện này mà từ chức vậy thì công ty sẽ tổn thất rất lớn.
Chung Thủy Linh không nhìn anh nữa, tiếp tục lách cách gõ đơn từ chức, chẳng mấy chốc, cô đã đánh xong rồi in ra, ném đơn từ chức về phía anh, nói: “Đây là đơn từ chức của tôi, sau này đường ai nấy đi, tôi chúc anh mọi việc thuận lợi.” Nói xong cô liền xách túi lên đi ra ngoài.
Lý Cảnh Thịnh giơ tay ra giữ cô lại: “Thủy Linh, coi như là anh xin em, đừng như vậy có được không?”
Chung Thủy Linh gỡ tay anh ra, nhìn anh lắc đầu nói: “Xem ra ba năm nay anh chưa hề yêu tôi, đến lúc này rồi, anh vẫn không hề hiểu tôi.” Cho dù cô có kích động như thế nào, chuyện đã quyết định thì nhất định sẽ không quay đầu lại.
Lý Cảnh Thịnh sững sờ nhìn cô, anh không tìm ra bất cứ lời nào để phản bác lại.
Tiểu Đào đang đứng ở bên ngoài phòng làm việc thấy Chung Thủy Linh đi ra, bước lên phía trước, luyến tiếc nhìn cô: “Chị Thủy Linh, chị định rời đi thật sao?” Lúc nói lời này, hai mắt cô ấy còn ngân ngấn nước, con người ai cũng có tình cảm, nhất là khi đã làm việc với nhau lâu như vậy rồi.
Người trong phòng làm việc cũng lần lượt đứng dậy, nhìn cô, không nói gì, có lẽ chuyện này xảy ra quá đột ngột, mọi người đều không biết nên nói gì.
Chung Thủy Linh nhìn về phía mọi người, mỉm cười, cô cũng không nói gì, đi thẳng về phía thang máy.
Ngô An Kỳ từ trong phòng làm việc chạy ra: “Giám đốc Chung.”
Chung Thủy Linh quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cô ta, chỉ hỏi: “Cô Ngô còn chuyện gì sao?”
“Giám đốc Chung, nếu như bởi vì tôi thì chị không cần rời đi, tôi rời đi là được.” Ngô An Kỳ nhìn cô, vẻ mặt áy náy.
Chung Thủy Linh cười mỉa mai, so với sự kích động lúc nãy khi vừa mới bước vào, tâm trạng bây giờ của cô có vẻ bình tĩnh nhiều hơn, cô nhìn Ngô An Kỳ một lúc, mới thấp giọng nói: “Cô Ngô có phải đề cao bản thân quá rồi hay không?”
“Hả?” Dường như cô ta không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, Ngô An Kỳ ngơ ra một lúc không biết nên trả lời thế nào.
“Chung Thủy Linh tôi sẽ không vì bất cứ ai mà khiến bản thân mình chịu thiệt thòi, vậy nên cô Ngô không cần ôm hết mọi chuyện về mình như vậy, cô không quan trọng như vậy đâu.” Chung Thủy Linh hơi nhếch môi, biểu cảm có vài phần kiêu ngạo.
Lý Cảnh Thịnh đi ra, đứng trước cửa phòng nhìn chằm chằm cô, nhưng không bước đến.
Chung Thủy Linh nhìn anh, khẽ nhếch miệng, sau đó đi thẳng vào thang máy.
Lời của Chung Thủy Linh khiến Ngô An Kỳ ngơ ra một lúc, cô ta nhìn Chung Thủy Linh một cách gượng gạo, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Lý Cảnh Thịnh đứng một bên không thể nhìn tiếp nữa, nói với Chung Thủy Linh: “Thủy Linh, An Kỳ chỉ là có ý tốt muốn chào hỏi cô, cô đừng có quá đáng!”
Chung Thủy Linh cười lạnh, nhìn Lý Cảnh Thịnh nói: “Tôi quá đáng? Tôi lớn như thế này rồi, từ trước đến nay không có một cô em gái nào, chẳng lẽ anh không biết hay sao?” Giọng nói và thái độ cực kỳ không thân thiện.
Lý Cảnh Thịnh có chút tức giận: “Chung Thủy Linh, cô đừng có mà…”
“Cảnh Thịnh.” Ngô An Kỳ đứng ở một bên kéo tay anh lại, cô ta lắc lắc đầu, sau đó quay người nhìn Chung Thủy Linh, cười nói: “Không trách giám đốc Chung được, là do em nói chuyện không cẩn thận.”
Chung Thủy Linh nhìn cô ta, không thích nhận lời chào hỏi đó, cô đứng dậy nhìn Lý Cảnh Thịnh nói: “Lý Cảnh Thịnh, anh muốn tôi rời đi thì cứ nói thẳng, tôi cũng sẽ không mặt dày ở lỳ lại đâu. Nhưng anh cũng không cần dùng đến thủ đoạn này để phủ đầu tôi, Chung Thủy Linh tôi trước nay cầm lên được bỏ xuống được, năm phút sau tôi sẽ đưa đơn từ chức cho anh.” Nói xong cô quay người đi ra khỏi phòng làm việc.
Bởi vì vừa nãy khi Chung Thủy Linh đi vào phòng làm việc cánh cửa vẫn để mở, vậy nên cuộc nói chuyện của bọn họ đã bị tất cả mọi người nghe thấy, thấy Chung Thủy Linh ra ngoài, Tiểu Đào vội bước lên phía trước, căng thẳng hỏi: “Chị Thủy Linh, chị nói thật đấy à? Chị thực sự muốn từ chức sao!”
“Bọn họ đã làm đến mức độ này rồi, em cảm thấy chị còn phải ở đây để rước bực vào người à?” Nói xong, Chung Thủy Linh cầm lấy chiếc túi rồi đi thẳng vào phòng làm việc của mình.
“Chị Thủy Linh, công việc là công việc, tình cảm là tình cảm, chị đừng hành động theo cảm xúc như vậy.” Tiểu Đào khuyên cô một cách lí trí, không hi vọng cô vì kích động nhất thời mà làm ra chuyện hối hận về sau.
Chung Thủy Linh không nói gì, mở máy tính ra viết đơn từ chức.
Lý Cảnh Thịnh đi ra khỏi phòng làm việc của Ngô An Kỳ tới phòng của Chung Thủy Linh, thấy Tiểu Đào đang ở đó, anh ra hiệu cho cô ấy đi ra ngoài trước.
Tiểu Đào nhận được ám hiệu của anh, vội vàng ra khỏi phòng làm việc, rồi tiện tay đóng cửa lại.
Chung Thủy Linh nhìn anh, chế giễu nói: “Tổng giám đốc Lý cũng vội quá rồi đấy, không đến mười phút đâu.”
Lý Cảnh Thịnh nhìn cô, khẽ nói: “Thủy Linh, chúng ta nhất định phải như vậy sao?” Anh cứ nghĩ sau khi, hai người bọn họ vẫn có thể làm bạn, cho dù không thể trở thành bạn bè thì vẫn có thể là đồng nghiệp của nhau.
Chung Thủy Linh cười khẩy, cô cảm thấy câu hỏi này của anh trẻ con đến mức nực cười, cô nhìn anh hỏi ngược lại: “Là tôi muốn mọi chuyện thành ra như vậy sao?”
Lý Cảnh Thịnh biết mình có lỗi với cô, bèn xin lỗi: “Thủy Linh, anh biết những chuyện anh làm ở ngoài kia là không đúng, anh có thể xin lỗi em, nhưng đó chỉ là chuyện tình cảm, không hề liên quan đến công việc, em không cần thiết vì chuyện này mà phải từ chức.”
“Tôi cũng không muốn kéo chuyện tình cảm vào công việc, nhưng chính hai người mới gộp chung hai thứ này lại!” Nếu như hôm nay anh không sắp xếp để Ngô An Kỳ trở thành phó giám đốc, cô cũng không nghĩ đến việc từ chức, nhưng anh lại công khai đưa người đến đây, không phải anh muốn mọi người cười cô thì là gì!
“Anh không hề gộp chung công việc và tình cảm lại với nhau, anh đưa An Kỳ đến đây chỉ là vì công việc mà thôi. Bộ phận thị trường phía bên kia đã giục bản thiết kế của em mấy lần nhưng em vẫn chưa đưa cho bọn họ, bọn họ không còn cách nào khác đành phải giục sang phía anh. Hơn nữa, vốn dĩ An Kỳ cũng ở nước ngoài học về mảng thiết kế này, cô ấy làm xong bản thiết kế đưa cho anh xem, để anh góp ý cho cô ấy, anh cũng tiện tay đưa cho phía bộ phận thị trường bên kia xem, bọn họ nói hiệu quả rất tốt, vì vậy anh mới để An Kỳ đến đây làm việc mà thôi.” Lý Cảnh Thịnh cố gắng giải thích cho cô nghe.
“Anh không cần nói với tôi nhiều như vậy, tôi không care.” Chung Thủy Linh nói xong liền tiếp tục viết đơn từ chức.
Thái độ của cô khiến Lý Cảnh Thịnh cảm thấy bất lực, anh nhìn cô nói: “Chung Thủy Linh, em đừng có mà trẻ con như vậy nữa có được hay không!”
Chung Thủy Linh cười khẩy: “Haha, anh ở bên tôi ba năm cũng chưa từng cảm thấy tôi trẻ con.”
“Anh xin lỗi, chuyện chia tay với em là do anh sai, anh không giải quyết tốt, xin lỗi!” Lý Cảnh Thịnh thỏa hiệp với cô, anh biết rất rõ Chung Thủy Linh là một nhà thiết kế rất tài giỏi, bao năm nay những trang phục mà cô thiết kế cho công ty được nhận đươc sự hoan nghênh lớn từ người dùng, nếu như cô vì chuyện này mà từ chức vậy thì công ty sẽ tổn thất rất lớn.
Chung Thủy Linh không nhìn anh nữa, tiếp tục lách cách gõ đơn từ chức, chẳng mấy chốc, cô đã đánh xong rồi in ra, ném đơn từ chức về phía anh, nói: “Đây là đơn từ chức của tôi, sau này đường ai nấy đi, tôi chúc anh mọi việc thuận lợi.” Nói xong cô liền xách túi lên đi ra ngoài.
Lý Cảnh Thịnh giơ tay ra giữ cô lại: “Thủy Linh, coi như là anh xin em, đừng như vậy có được không?”
Chung Thủy Linh gỡ tay anh ra, nhìn anh lắc đầu nói: “Xem ra ba năm nay anh chưa hề yêu tôi, đến lúc này rồi, anh vẫn không hề hiểu tôi.” Cho dù cô có kích động như thế nào, chuyện đã quyết định thì nhất định sẽ không quay đầu lại.
Lý Cảnh Thịnh sững sờ nhìn cô, anh không tìm ra bất cứ lời nào để phản bác lại.
Tiểu Đào đang đứng ở bên ngoài phòng làm việc thấy Chung Thủy Linh đi ra, bước lên phía trước, luyến tiếc nhìn cô: “Chị Thủy Linh, chị định rời đi thật sao?” Lúc nói lời này, hai mắt cô ấy còn ngân ngấn nước, con người ai cũng có tình cảm, nhất là khi đã làm việc với nhau lâu như vậy rồi.
Người trong phòng làm việc cũng lần lượt đứng dậy, nhìn cô, không nói gì, có lẽ chuyện này xảy ra quá đột ngột, mọi người đều không biết nên nói gì.
Chung Thủy Linh nhìn về phía mọi người, mỉm cười, cô cũng không nói gì, đi thẳng về phía thang máy.
Ngô An Kỳ từ trong phòng làm việc chạy ra: “Giám đốc Chung.”
Chung Thủy Linh quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cô ta, chỉ hỏi: “Cô Ngô còn chuyện gì sao?”
“Giám đốc Chung, nếu như bởi vì tôi thì chị không cần rời đi, tôi rời đi là được.” Ngô An Kỳ nhìn cô, vẻ mặt áy náy.
Chung Thủy Linh cười mỉa mai, so với sự kích động lúc nãy khi vừa mới bước vào, tâm trạng bây giờ của cô có vẻ bình tĩnh nhiều hơn, cô nhìn Ngô An Kỳ một lúc, mới thấp giọng nói: “Cô Ngô có phải đề cao bản thân quá rồi hay không?”
“Hả?” Dường như cô ta không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, Ngô An Kỳ ngơ ra một lúc không biết nên trả lời thế nào.
“Chung Thủy Linh tôi sẽ không vì bất cứ ai mà khiến bản thân mình chịu thiệt thòi, vậy nên cô Ngô không cần ôm hết mọi chuyện về mình như vậy, cô không quan trọng như vậy đâu.” Chung Thủy Linh hơi nhếch môi, biểu cảm có vài phần kiêu ngạo.
Lý Cảnh Thịnh đi ra, đứng trước cửa phòng nhìn chằm chằm cô, nhưng không bước đến.
Chung Thủy Linh nhìn anh, khẽ nhếch miệng, sau đó đi thẳng vào thang máy.