CHƯƠNG 8: HẸN CÔ ĂN CƠM
CHƯƠNG 8: HẸN CÔ ĂN CƠM
Cánh tay đang gắp thức ăn của Chung Thủy Linh khựng lại giữa không trung, cô ngẩng đầu nhìn thủ trưởng hỏi: “Ba nói anh ta tên gì?” Sẽ không trùng hợp vậy chứ!
“Tô Cẩn Nghiêm.” Chung Việt Đông nói xong, thấy cô hỏi vậy thì hơi nghi ngờ hỏi: “Con quen cậu ta à?”
Cô mỉm cười, không nói chuyện giữa mình với anh ra, lắc đầu nói: “Chỉ là cùng tên với người con quen thôi.”
Ông thấy cô nói vậy cũng không hỏi nhiều, chỉ cho rằng vừa khéo trùng tên mà thôi.
Dương Minh Lâm không quan tâm đến Tô Cẩn Nghiêm là ai, nhìn con gái hỏi: “Thủy Linh, con với bạn trai con thế nào rồi, con cũng nên tìm ngày nào đó dẫn về ra mắt chúng ta đi chứ.”
Cô nghe vậy thì sắc mặt thay đổi ngay, khuôn mặt nhỏ vốn đang tươi cười bỗng trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Vẻ mặt cô thay đổi rất rõ ràng, toàn bộ cảm xúc đều viết hết lên mặt, những người ngồi ở đây đều nhìn ra được vấn đề.
Dương Minh Lâm thấy cô không nói gì thì nhìn cô dò hỏi: “Sao vậy, hai con cãi nhau à?”
“Không ạ.” Chung Thủy Linh mạnh mẽ phủ nhận, giọng điệu cứng nhắc khiến không khí trên bàn ăn bỗng trở nên hơi lúng túng.
Làm mẹ con nhiều năm, bà cho rằng bọn trẻ cãi nhau là chuyện bình thường giữa hai người yêu nhau nên khuyên nhủ cô: “Hai người ở bên nhau đương nhiên sẽ có mâu thuẫn, càng cãi tình cảm càng tốt hơn, con đừng làm quá lên là được.”
Cô không ngẩng đầu lên, chỉ lạnh lùng trả lời một câu: “Chúng con chia tay rồi.” Nói xong thì tiếp tục xới cơm.
Không khí trên bàn ăn bỗng yên tĩnh lại, mọi người chỉ cho rằng cô giận dỗi thôi, không ngờ lại nghiêm trọng như thế.
Lúc bà định mở miệng nói thêm gì đó, Chung Việt Đông khẽ ho một tiếng nói: “Ăn cơm đi, đồ ăn sắp nguội rồi.” Nói xong, ông gắp một miếng sườn vào bát Chung Thủy Linh.
Cô nhìn miếng sườn trong chén, lặng lẽ cắn môi, cố gắng kiềm lại nước mắt sắp rơi xuống của mình.
Mặc dù cô không về thường xuyên, nhưng trong nhà vẫn để dành phòng cho cô, bên trong đặt một số món đồ cô chơi lúc nhỏ, căn phòng không lớn nhưng rất ấm áp.
Có thể đề tài lúc nãy trên bàn ăn đã làm cô hơi khó chịu, ăn xong, cô lên lầu vào phòng mình.
Cô ngã thẳng xuống giường, không bật đèn, cứ nằm trong căn phòng tối đen như vậy, nhìn chằm chằm trần nhà.
Ánh đèn đường ngoài cửa sổ hắt chút ánh sáng lờ mờ vào phòng, khúc xạ lên đèn chùm pha lê trên đỉnh đầu ánh sáng lấp lánh.
Cô và Lý Cảnh Thịnh yêu nhau ba năm, cô cứ nghĩ bọn họ sẽ ở bên nhau trọn đời, nhưng không ngờ lại có ngày hôm nay, không phải cô để bụng chuyện chia tay, cô chỉ để ý lý do chia tay của anh ta. Anh ta nói ba năm qua anh ta không hề yêu cô, vì vẫn còn tình cảm với bạn gái cũ. Mẹ nó cái lý do *** chó này! Không yêu cô vậy ba năm qua anh ta đùa bỡn cô sao?
“Shit!” Chung Thủy Linh thấp giọng chửi thề, cô không có cách nào buông được được, nghĩ lại thì cô cũng không biết liệu rốt cuộc cô không bỏ tình cảm này xuống được hay vì không nuốt trôi được cục tức này.
“Cốc cốc cốc…”
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, ngoài cửa truyền đến tiếng mẹ Chung: “Thủy Linh, con có ở trong không?”
Cô lật người ngồi dậy, nói về phía cửa: “Con có.”
Dương Minh Lâm đẩy cửa vào, mới phát hiện trong phòng không bật đèn, tối om.
“Sao con không bật đèn lên?” Nói xong, bà vươn tay bật công tắc đèn cạnh cửa, sau tiếng ‘tách’, cả căn phòng được chiếu sáng, cô đang ngồi trên giường, mỉm cười nhìn bà.
“Con đang tiết kiệm điện cho nhà mình mà.” Nhìn dáng vẻ cười đùa của cô giống như không có chuyện gì vậy.
“Biết tiết kiệm bảo vệ môi trường thế à.” Bà đi tới chỗ cô, kéo chăn trên giường lên, ngồi cạnh cô.
“Con là người có tính giác ngộ cao mà.” Chung Thủy Linh nói hươu nói vượn một cách nghiêm túc.
“Mẹ là mẹ con, mẹ còn không biết con có giác ngộ thế nàoà.” Bà dí nhẹ vào trán cô, có điều giọng điệu và vẻ mặt đều là cưng chiều.
Cô mỉm cười, cũng không phản bác lại, có lẽ cô đoán ra được, mục đích mẹ đến tìm cô là gì.
“Thủy Linh, con nói mẹ nghe đi, gần đây con sống bên ngoài thế nào.” Dương Minh Lâm nắm tay cô đặt vào lòng bàn tay bà, bà chưa phải là người mẹ tốt, từ nhỏ đã không chăm lo nhiều cho cô, nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến việc bà quan tâm đến con gái những lúc cô cần bà.
“Rất tốt ạ, ăn ngon ngủ kỹ, con sắp béo lên rồi này.” Cô cố ý chuyển chủ đề, không muốn để ba mẹ mình lo lắng, cũng không muốn bộc lộ, giãi bày tâm sự trong lòng mình với ba mẹ.
Bà nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Con biết mẹ muốn hỏi chuyện gì mà.”
“Mẹ, con không sao, chỉ là chuyện yêu đương thôi, không hợp thì chia tay, không có gì đâu.” Chung Thủy Linh nói qua loa, cố để giọng điệu và vẻ mặt của mình trông thoải mái.
“Cũng đúng, đôi khi tình cảm là thế, con sẽ không bao giờ biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, bắt đầu một mối quan hệ yêu đương không có nghĩa là chắc chắn có thể đi đến cuối cùng, người không thể cùng con đi đến cuối cùng, có lẽ chỉ vì cậu ta không phải người ở cạnh con đến suốt đời, đơn giản chỉ thế thôi.” Cô không muốn nói, bà sẽ không hỏi, dùng cách thức và ngôn ngữ của mình cố gắng an ủi, ủng hộ cô.
“Mẹ, mẹ càng lúc càng giống mấy chuyên gia tâm lý trên mạng rồi đó.” Chung Thủy Linh vô tư lự nói.
Dương Minh Lâm thấy dáng vẻ đó của cô thì vừa tức vừa buồn cười: “Hiếm khi con về nhà một lần, nếu không bận gì thì xuống lầu trò chuyện cùng ông bà nội, còn nữa, con đừng đấu võ mồm với ba con, đôi lúc nghe lời ông ấy cũng có cái tốt.”
“Con đâu có đấu võ mồm với ba chứ.” Trong căn nhà này, cô sợ thủ trưởng nhất đó!
“Ba con rất thương con, biết hôm nay con trở về, nên cố ý về sớm một chút, rảnh rỗi con cũng nên uống trà, trò chuyện cùng ông ấy, đừng để quan hệ cha con khó xử như thế nữa.”
“Con biết rồi ạ.” Chung Thủy Linh khoác tay bà đứng dậy, trong lòng đang suy nghĩ, lát nữa nên hỏi thăm thủ trưởng những chuyện liên quan đến Tô Cẩn Nghiêm thế nào.
Khi hai mẹ con chuẩn bị xuống lầu thì điện thoại của cô để trong phòng đổ chuông, cô nhìn mẹ mình nói: “Mẹ, mẹ xuống trước đi, con nghe điện thoại xong sẽ xuống ngay.”
Dương Minh Lâm gật đầu, đi xuống trước.
Mẹ cô đi rồi, cô mới nghe điện thoại: “A lô.”
Điện thoại vừa kết nối, bên kia đã truyền đến giọng nói hơi hốt hoảng của Cố Hoàng Liên: “Thủy Linh, cậu đang ở đâu, mẹ Lý Cảnh Thịnh muốn hẹn tớ ăn cơm!”
“Mẹ anh ta hẹn cậu ăn cơm sao? Tại sao vậy?” Chung Thủy Linh nghi hoặc.
“Không đúng không đúng, thật ra là muốn hẹn cậu ăn cơm.” Cố Hoàng Liên ở đầu bên kia cố gắng giải thích: “Có lẽ chuyện này không liên quan gì đến Lý Cảnh Thịnh, bà ta lấy thân phận là chị hai của Tô Cẩn Nghiêm, muốn hẹn cậu cùng ăn bữa cơm, chắc là muốn hỏi chuyện giữa cậu và anh ta.”
Cánh tay đang gắp thức ăn của Chung Thủy Linh khựng lại giữa không trung, cô ngẩng đầu nhìn thủ trưởng hỏi: “Ba nói anh ta tên gì?” Sẽ không trùng hợp vậy chứ!
“Tô Cẩn Nghiêm.” Chung Việt Đông nói xong, thấy cô hỏi vậy thì hơi nghi ngờ hỏi: “Con quen cậu ta à?”
Cô mỉm cười, không nói chuyện giữa mình với anh ra, lắc đầu nói: “Chỉ là cùng tên với người con quen thôi.”
Ông thấy cô nói vậy cũng không hỏi nhiều, chỉ cho rằng vừa khéo trùng tên mà thôi.
Dương Minh Lâm không quan tâm đến Tô Cẩn Nghiêm là ai, nhìn con gái hỏi: “Thủy Linh, con với bạn trai con thế nào rồi, con cũng nên tìm ngày nào đó dẫn về ra mắt chúng ta đi chứ.”
Cô nghe vậy thì sắc mặt thay đổi ngay, khuôn mặt nhỏ vốn đang tươi cười bỗng trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Vẻ mặt cô thay đổi rất rõ ràng, toàn bộ cảm xúc đều viết hết lên mặt, những người ngồi ở đây đều nhìn ra được vấn đề.
Dương Minh Lâm thấy cô không nói gì thì nhìn cô dò hỏi: “Sao vậy, hai con cãi nhau à?”
“Không ạ.” Chung Thủy Linh mạnh mẽ phủ nhận, giọng điệu cứng nhắc khiến không khí trên bàn ăn bỗng trở nên hơi lúng túng.
Làm mẹ con nhiều năm, bà cho rằng bọn trẻ cãi nhau là chuyện bình thường giữa hai người yêu nhau nên khuyên nhủ cô: “Hai người ở bên nhau đương nhiên sẽ có mâu thuẫn, càng cãi tình cảm càng tốt hơn, con đừng làm quá lên là được.”
Cô không ngẩng đầu lên, chỉ lạnh lùng trả lời một câu: “Chúng con chia tay rồi.” Nói xong thì tiếp tục xới cơm.
Không khí trên bàn ăn bỗng yên tĩnh lại, mọi người chỉ cho rằng cô giận dỗi thôi, không ngờ lại nghiêm trọng như thế.
Lúc bà định mở miệng nói thêm gì đó, Chung Việt Đông khẽ ho một tiếng nói: “Ăn cơm đi, đồ ăn sắp nguội rồi.” Nói xong, ông gắp một miếng sườn vào bát Chung Thủy Linh.
Cô nhìn miếng sườn trong chén, lặng lẽ cắn môi, cố gắng kiềm lại nước mắt sắp rơi xuống của mình.
Mặc dù cô không về thường xuyên, nhưng trong nhà vẫn để dành phòng cho cô, bên trong đặt một số món đồ cô chơi lúc nhỏ, căn phòng không lớn nhưng rất ấm áp.
Có thể đề tài lúc nãy trên bàn ăn đã làm cô hơi khó chịu, ăn xong, cô lên lầu vào phòng mình.
Cô ngã thẳng xuống giường, không bật đèn, cứ nằm trong căn phòng tối đen như vậy, nhìn chằm chằm trần nhà.
Ánh đèn đường ngoài cửa sổ hắt chút ánh sáng lờ mờ vào phòng, khúc xạ lên đèn chùm pha lê trên đỉnh đầu ánh sáng lấp lánh.
Cô và Lý Cảnh Thịnh yêu nhau ba năm, cô cứ nghĩ bọn họ sẽ ở bên nhau trọn đời, nhưng không ngờ lại có ngày hôm nay, không phải cô để bụng chuyện chia tay, cô chỉ để ý lý do chia tay của anh ta. Anh ta nói ba năm qua anh ta không hề yêu cô, vì vẫn còn tình cảm với bạn gái cũ. Mẹ nó cái lý do *** chó này! Không yêu cô vậy ba năm qua anh ta đùa bỡn cô sao?
“Shit!” Chung Thủy Linh thấp giọng chửi thề, cô không có cách nào buông được được, nghĩ lại thì cô cũng không biết liệu rốt cuộc cô không bỏ tình cảm này xuống được hay vì không nuốt trôi được cục tức này.
“Cốc cốc cốc…”
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, ngoài cửa truyền đến tiếng mẹ Chung: “Thủy Linh, con có ở trong không?”
Cô lật người ngồi dậy, nói về phía cửa: “Con có.”
Dương Minh Lâm đẩy cửa vào, mới phát hiện trong phòng không bật đèn, tối om.
“Sao con không bật đèn lên?” Nói xong, bà vươn tay bật công tắc đèn cạnh cửa, sau tiếng ‘tách’, cả căn phòng được chiếu sáng, cô đang ngồi trên giường, mỉm cười nhìn bà.
“Con đang tiết kiệm điện cho nhà mình mà.” Nhìn dáng vẻ cười đùa của cô giống như không có chuyện gì vậy.
“Biết tiết kiệm bảo vệ môi trường thế à.” Bà đi tới chỗ cô, kéo chăn trên giường lên, ngồi cạnh cô.
“Con là người có tính giác ngộ cao mà.” Chung Thủy Linh nói hươu nói vượn một cách nghiêm túc.
“Mẹ là mẹ con, mẹ còn không biết con có giác ngộ thế nàoà.” Bà dí nhẹ vào trán cô, có điều giọng điệu và vẻ mặt đều là cưng chiều.
Cô mỉm cười, cũng không phản bác lại, có lẽ cô đoán ra được, mục đích mẹ đến tìm cô là gì.
“Thủy Linh, con nói mẹ nghe đi, gần đây con sống bên ngoài thế nào.” Dương Minh Lâm nắm tay cô đặt vào lòng bàn tay bà, bà chưa phải là người mẹ tốt, từ nhỏ đã không chăm lo nhiều cho cô, nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến việc bà quan tâm đến con gái những lúc cô cần bà.
“Rất tốt ạ, ăn ngon ngủ kỹ, con sắp béo lên rồi này.” Cô cố ý chuyển chủ đề, không muốn để ba mẹ mình lo lắng, cũng không muốn bộc lộ, giãi bày tâm sự trong lòng mình với ba mẹ.
Bà nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Con biết mẹ muốn hỏi chuyện gì mà.”
“Mẹ, con không sao, chỉ là chuyện yêu đương thôi, không hợp thì chia tay, không có gì đâu.” Chung Thủy Linh nói qua loa, cố để giọng điệu và vẻ mặt của mình trông thoải mái.
“Cũng đúng, đôi khi tình cảm là thế, con sẽ không bao giờ biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, bắt đầu một mối quan hệ yêu đương không có nghĩa là chắc chắn có thể đi đến cuối cùng, người không thể cùng con đi đến cuối cùng, có lẽ chỉ vì cậu ta không phải người ở cạnh con đến suốt đời, đơn giản chỉ thế thôi.” Cô không muốn nói, bà sẽ không hỏi, dùng cách thức và ngôn ngữ của mình cố gắng an ủi, ủng hộ cô.
“Mẹ, mẹ càng lúc càng giống mấy chuyên gia tâm lý trên mạng rồi đó.” Chung Thủy Linh vô tư lự nói.
Dương Minh Lâm thấy dáng vẻ đó của cô thì vừa tức vừa buồn cười: “Hiếm khi con về nhà một lần, nếu không bận gì thì xuống lầu trò chuyện cùng ông bà nội, còn nữa, con đừng đấu võ mồm với ba con, đôi lúc nghe lời ông ấy cũng có cái tốt.”
“Con đâu có đấu võ mồm với ba chứ.” Trong căn nhà này, cô sợ thủ trưởng nhất đó!
“Ba con rất thương con, biết hôm nay con trở về, nên cố ý về sớm một chút, rảnh rỗi con cũng nên uống trà, trò chuyện cùng ông ấy, đừng để quan hệ cha con khó xử như thế nữa.”
“Con biết rồi ạ.” Chung Thủy Linh khoác tay bà đứng dậy, trong lòng đang suy nghĩ, lát nữa nên hỏi thăm thủ trưởng những chuyện liên quan đến Tô Cẩn Nghiêm thế nào.
Khi hai mẹ con chuẩn bị xuống lầu thì điện thoại của cô để trong phòng đổ chuông, cô nhìn mẹ mình nói: “Mẹ, mẹ xuống trước đi, con nghe điện thoại xong sẽ xuống ngay.”
Dương Minh Lâm gật đầu, đi xuống trước.
Mẹ cô đi rồi, cô mới nghe điện thoại: “A lô.”
Điện thoại vừa kết nối, bên kia đã truyền đến giọng nói hơi hốt hoảng của Cố Hoàng Liên: “Thủy Linh, cậu đang ở đâu, mẹ Lý Cảnh Thịnh muốn hẹn tớ ăn cơm!”
“Mẹ anh ta hẹn cậu ăn cơm sao? Tại sao vậy?” Chung Thủy Linh nghi hoặc.
“Không đúng không đúng, thật ra là muốn hẹn cậu ăn cơm.” Cố Hoàng Liên ở đầu bên kia cố gắng giải thích: “Có lẽ chuyện này không liên quan gì đến Lý Cảnh Thịnh, bà ta lấy thân phận là chị hai của Tô Cẩn Nghiêm, muốn hẹn cậu cùng ăn bữa cơm, chắc là muốn hỏi chuyện giữa cậu và anh ta.”