CHƯƠNG 7: ĐẠI VIỆN QUÂN KHU
CHƯƠNG 7: ĐẠI VIỆN QUÂN KHU
Chung Thủy Linh nhìn lính canh đứng thẳng tắp trước cổng lớn, cô khẽ cảm thán, có lẽ từ khi sinh ra, cuộc đời cô thật sự gắn liền với hai chữ quân nhân này.
Cô đưa giấy tờ chứng nhận cho lính canh xem, sau đó cánh cổng sắt từ từ mở ra, cô giẫm chân ga chạy vào trong.
Thật ra nói đến chuyện này, Chung Thủy Linh được xem là ‘người thuộc thế hệ đỏ thứ ba’, ông nội và ba cô đều là quân nhân, ngay cả anh cô, lúc trước cũng chọn trường quân đội. Ban đầu người nhà cũng dự định tương lai sẽ cho cô theo quân nhân hoặc quân y, nhưng cô ngang bướng không thích sống cuộc đời bị sắp đặtt nên cô liều lĩnh giấu tất cả mọi người đăng ký học thiết kế thời trang. Cũng vì chuyện này mà cô cãi nhau với ba Chung một trận to. Cuối cùng dựa vào tình yêu thương của ông bà với cô, ba cô mới thỏa hiệp, có điều từ đó quan hệ hai cha con không được tốt cho lắm, gần như mỗi lần cô về nhà hay gọi điện thoại, ba Chung đều giảng đạo về tư tưởng cho cô.
Xe dừng trước một căn nhà lớn biệt lập, khu nhà dành cho thân nhân của quân nhân mới được xây dựng cách đây mấy năm. Bên trong là các căn nhà lớn dạng biệt thự nằm biệt lập, nếu không có lính canh bên ngoài, nhìn không khác gì những căn nhà bình thường khác.
Có điều Chung Thủy Linh không thường về đây, lúc gia đình dọn đến đây, cô đang học đại học, tốt nghiệp xong thì tự thuê nhà bên ngoài, một tháng cũng chỉ trở về một hai lần.
Dừng xe trong sân nhà, cô hít sâu một hơi mới bước xuống, vì cô không mang chìa khóa nên đành bấm chuông. Chuông vừa vang lên, có người mở cửa chính ra, Chung Việt Đông mặc quân trang, vẻ mặt nghiêm túc đứng trước cửa.
Chung Thủy Linh sửng sốt, không ngờ là ba cô mở cửa, cô phản ứng lại, vội vàng đứng nghiêm, làm động tác chào kiểu quân đội: “Chào thủ trưởng!”
“Con hét to thế làm gì, ba không bị điếc.” Ông liếc nhìn cô rồi xoay người đi thẳng vào nhà.
Cô ở phía sau le lưỡi với ông rồi mới đi vào theo.
Bà nội Chung đang ngồi trong phòng khách xem TV, tay đang lần chuỗi tràng Phật bà thường đeo, thấy cô bước vào thì vui vẻ vẫy tay với cô: “Thủy Linh về rồi à, nào, mau tới đây để bà nội xem cháu có gầy đi không?”
“Bà nội.” Cô mỉm cười đi tới chỗ bà nội, ngồi cạnh bà làm nũng: “Cháu nhớ bà lắm.”
“Con bé này, nhớ bà mà không biết về nhà thăm bà nữa.” Bà nội Chung hơi bất mãn đưa tay nhéo mũi cô.
Chung Thủy Linh lè lưỡi, tinh nghịch nói: “Công việc cháu hơi bận ạ.”
“Vậy công việc quan trọng hay bà nội quan trọng hơn đây?” Bà nội Chung bỗng như đứa trẻ, so sánh bản thân với công việc của cháu gái mình.
“Đương nhiên là bà nội quan trọng hơn rồi.” Cô không hề nghĩ ngợi đáp ngay, vươn tay ôm bà, dán mặt mình vào mặt bà nói: “Công việc mất rồi còn có thể tìm việc khác, nhưng bà nội chỉ có một, bà nội là người con yêu quý nhất.”
Chung Thủy Linh nịnh bà vui vẻ đến không khép miệng lại được, bà nhéo nhéo mũi cô, nói: “Con bé nghịch ngợm này, toàn nói lời ngon ngọt làm bà vui thôi.”
“Cháu không có, những lời cháu nói đều là thật lòng.” Lúc nói những lời này, vẻ mặt cô cũng rất ngoan ngoãn.
Chung Việt Đông ngồi cạnh nghe hai bà cháu trò chuyện một lúc, giờ mới mở miệng hỏi: “Gần đây công việc của con thế nào?”
Cô nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn ba mình nói: “Tướng quân Chung, con vừa về ba đã muốn con báo cáo công việc cho ba sao?”
Ông để tạp chí trong tay xuống, liếc nhìn cô nói: “Con báo cáo công việc rất khó à?”
“Bà nội.” Chung Thủy Linh quay đầu cầu cứu bà nội.
Bà nội Chung luôn bao vệ cháu gái, thấy cháu gái nhìn mình cầu cứu, vội ra mặt nói: “Việt Đông, Thủy Linh mới về nhà, còn chưa ngồi nóng mông nữa, con hỏi công việc con bé làm gì?” Bà nghiêm mặt nhìn con trai mình vẻ không vui.
“Mẹ, mẹ đừng bao che con bé nữa, người làm ba như con, quan tâm đến công việc con bé là trách nhiệm và nghĩa vụ của con.” Ông nói với vẻ mặt đầy lý lẽ.
“Bảo thủ, cố chấp.” Bà nội Chung không hề khách khí nói: “Một người làm quân nhân như con sao hiểu được công việc của con bé, nó báo cáo cho con thì con có thể giúp nó giải quyết được à?”
Chung Việt Đông bị câu nói của mẹ mình chặn họng không nói được gì, nhìn mẹ với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Chung Thủy Linh ngồi cạnh cười trộm, cô hiểu rất rõ chuỗi thức ăn trong nhà mình, tướng quân Chung ăn cô, cô ăn bà nội, bà nội lại ăn tướng quân Chung, quả nhiên mắt xích trong nhà cô giống hệt hệ sinh thái, có thể kiềm chế, cân bằng lẫn nhau.
Ông nội Chung chơi cờ ở nhà bên cạnh, lúc về đã gần tới bữa tối, thấy Chung Thủy Linh ở đây thì vẻ mặt nghiêm túc ngày thường bỗng tươi cười hớn hở, như một đứa trẻ.
Chung Thủy Linh trò chuyện với ông bà nội rất vui vẻ, lúc này mới thấy đúng là đã rất lâu rồi cô không về thăm, trò chuyện cùng bọn họ.
Gần đến lúc ăn tối Dương Minh Lâm mới trở về, bước vào nhà nhìn thấy con gái đang ở đây, ngược lại bà không hề bất ngờ, chỉ nhìn Chung Việt Đông nói: “Hôm nay sao ông về sớm thế?”
Ông nhìn vợ mình không nói gì, chỉ là hơi mất tự nhiên khẽ ho một tiếng.
Chung Thủy Linh không chú ý đến, vội dìu ông bà đi tới bàn ăn.
Có điều Dương Minh Lâm lại không bỏ qua vẻ mặt mất tự nhiên của chồng mình, khóe miệng cong lên một nụ cười trêu chọc.
Chung Thủy Linh dìu ông bà tới bàn ăn xong thì giúp Tiểu Cúc dọn bát đũa cho cả nhà, đợi đến khi chuẩn bị xong, tất cả bắt đầu ăn cơm. Cô lúc này mới nhớ ra, anh hai cô, Chung Giang Tuyên vẫn chưa về, cô hỏi mẹ mình: “Mẹ, anh hai đâu rồi, anh ấy đi huấn luyện ở ngoài sao?”
Bà lắc đầu, vừa gắp thức ăn cho ba mẹ chồng vừa nói: “Anh hai con diễn tập thất bại mấy lần, mấy hôm nay ở lỳ trong đơn vị.”
“Anh hai thất bại ư?” Chung Thủy Linh hơi ngạc nhiên: “Không phải đội trinh sát do anh ấy chỉ huy luôn là át chủ bài tác chiến trong quân đội chúng ta sao?”
Không giống như cô, từ nhỏ anh hai đã hướng về cuộc sống trong quân đội. Lúc nhỏ thủ trưởng huấn luyện tư thế và kỹ năng chiến đấu trong quân đội cho hai anh em, anh trai cô luôn là người học nghiêm túc và nhanh nhất, không bất ngờ gì khi anh ấy vào quân đội như ba cô. Mặc dù mấy năm nay cô không hiểu rõ lắm, nhưng cô cũng biết ít nhiều, đội mà anh ấy dẫn dắt tuy không nhiều người nhưng lại là niềm tự hào của anh ấy.
“Để Giang Tuyên vấp ngã cũng là chuyện tốt, con đường sự nghiệp của thằng nhóc này quá thuận lợi rồi.” Chung Việt Đông uống một hớp rượu, có vẻ vui vì mấy lần thất bại của con trai mình.
“Đội trinh sát bình thường vốn không cùng một trình độ với đại đội đặc công nhà người ta rồi, đương nhiên thất bại là chuyện thường tình.” Dương Minh Lâm che chở con trai mình.
Ông cũng không phản bác lại, tiếp lời bà: “Có điều ở quân khu Lam Phương đợt này có một nhân tài khá nổi bật, tôi nhớ cậu ta là bạn học của Giang Tuyên, hình như tên là Tô Cẩn Nghiêm thì phải.”
Chung Thủy Linh nhìn lính canh đứng thẳng tắp trước cổng lớn, cô khẽ cảm thán, có lẽ từ khi sinh ra, cuộc đời cô thật sự gắn liền với hai chữ quân nhân này.
Cô đưa giấy tờ chứng nhận cho lính canh xem, sau đó cánh cổng sắt từ từ mở ra, cô giẫm chân ga chạy vào trong.
Thật ra nói đến chuyện này, Chung Thủy Linh được xem là ‘người thuộc thế hệ đỏ thứ ba’, ông nội và ba cô đều là quân nhân, ngay cả anh cô, lúc trước cũng chọn trường quân đội. Ban đầu người nhà cũng dự định tương lai sẽ cho cô theo quân nhân hoặc quân y, nhưng cô ngang bướng không thích sống cuộc đời bị sắp đặtt nên cô liều lĩnh giấu tất cả mọi người đăng ký học thiết kế thời trang. Cũng vì chuyện này mà cô cãi nhau với ba Chung một trận to. Cuối cùng dựa vào tình yêu thương của ông bà với cô, ba cô mới thỏa hiệp, có điều từ đó quan hệ hai cha con không được tốt cho lắm, gần như mỗi lần cô về nhà hay gọi điện thoại, ba Chung đều giảng đạo về tư tưởng cho cô.
Xe dừng trước một căn nhà lớn biệt lập, khu nhà dành cho thân nhân của quân nhân mới được xây dựng cách đây mấy năm. Bên trong là các căn nhà lớn dạng biệt thự nằm biệt lập, nếu không có lính canh bên ngoài, nhìn không khác gì những căn nhà bình thường khác.
Có điều Chung Thủy Linh không thường về đây, lúc gia đình dọn đến đây, cô đang học đại học, tốt nghiệp xong thì tự thuê nhà bên ngoài, một tháng cũng chỉ trở về một hai lần.
Dừng xe trong sân nhà, cô hít sâu một hơi mới bước xuống, vì cô không mang chìa khóa nên đành bấm chuông. Chuông vừa vang lên, có người mở cửa chính ra, Chung Việt Đông mặc quân trang, vẻ mặt nghiêm túc đứng trước cửa.
Chung Thủy Linh sửng sốt, không ngờ là ba cô mở cửa, cô phản ứng lại, vội vàng đứng nghiêm, làm động tác chào kiểu quân đội: “Chào thủ trưởng!”
“Con hét to thế làm gì, ba không bị điếc.” Ông liếc nhìn cô rồi xoay người đi thẳng vào nhà.
Cô ở phía sau le lưỡi với ông rồi mới đi vào theo.
Bà nội Chung đang ngồi trong phòng khách xem TV, tay đang lần chuỗi tràng Phật bà thường đeo, thấy cô bước vào thì vui vẻ vẫy tay với cô: “Thủy Linh về rồi à, nào, mau tới đây để bà nội xem cháu có gầy đi không?”
“Bà nội.” Cô mỉm cười đi tới chỗ bà nội, ngồi cạnh bà làm nũng: “Cháu nhớ bà lắm.”
“Con bé này, nhớ bà mà không biết về nhà thăm bà nữa.” Bà nội Chung hơi bất mãn đưa tay nhéo mũi cô.
Chung Thủy Linh lè lưỡi, tinh nghịch nói: “Công việc cháu hơi bận ạ.”
“Vậy công việc quan trọng hay bà nội quan trọng hơn đây?” Bà nội Chung bỗng như đứa trẻ, so sánh bản thân với công việc của cháu gái mình.
“Đương nhiên là bà nội quan trọng hơn rồi.” Cô không hề nghĩ ngợi đáp ngay, vươn tay ôm bà, dán mặt mình vào mặt bà nói: “Công việc mất rồi còn có thể tìm việc khác, nhưng bà nội chỉ có một, bà nội là người con yêu quý nhất.”
Chung Thủy Linh nịnh bà vui vẻ đến không khép miệng lại được, bà nhéo nhéo mũi cô, nói: “Con bé nghịch ngợm này, toàn nói lời ngon ngọt làm bà vui thôi.”
“Cháu không có, những lời cháu nói đều là thật lòng.” Lúc nói những lời này, vẻ mặt cô cũng rất ngoan ngoãn.
Chung Việt Đông ngồi cạnh nghe hai bà cháu trò chuyện một lúc, giờ mới mở miệng hỏi: “Gần đây công việc của con thế nào?”
Cô nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn ba mình nói: “Tướng quân Chung, con vừa về ba đã muốn con báo cáo công việc cho ba sao?”
Ông để tạp chí trong tay xuống, liếc nhìn cô nói: “Con báo cáo công việc rất khó à?”
“Bà nội.” Chung Thủy Linh quay đầu cầu cứu bà nội.
Bà nội Chung luôn bao vệ cháu gái, thấy cháu gái nhìn mình cầu cứu, vội ra mặt nói: “Việt Đông, Thủy Linh mới về nhà, còn chưa ngồi nóng mông nữa, con hỏi công việc con bé làm gì?” Bà nghiêm mặt nhìn con trai mình vẻ không vui.
“Mẹ, mẹ đừng bao che con bé nữa, người làm ba như con, quan tâm đến công việc con bé là trách nhiệm và nghĩa vụ của con.” Ông nói với vẻ mặt đầy lý lẽ.
“Bảo thủ, cố chấp.” Bà nội Chung không hề khách khí nói: “Một người làm quân nhân như con sao hiểu được công việc của con bé, nó báo cáo cho con thì con có thể giúp nó giải quyết được à?”
Chung Việt Đông bị câu nói của mẹ mình chặn họng không nói được gì, nhìn mẹ với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Chung Thủy Linh ngồi cạnh cười trộm, cô hiểu rất rõ chuỗi thức ăn trong nhà mình, tướng quân Chung ăn cô, cô ăn bà nội, bà nội lại ăn tướng quân Chung, quả nhiên mắt xích trong nhà cô giống hệt hệ sinh thái, có thể kiềm chế, cân bằng lẫn nhau.
Ông nội Chung chơi cờ ở nhà bên cạnh, lúc về đã gần tới bữa tối, thấy Chung Thủy Linh ở đây thì vẻ mặt nghiêm túc ngày thường bỗng tươi cười hớn hở, như một đứa trẻ.
Chung Thủy Linh trò chuyện với ông bà nội rất vui vẻ, lúc này mới thấy đúng là đã rất lâu rồi cô không về thăm, trò chuyện cùng bọn họ.
Gần đến lúc ăn tối Dương Minh Lâm mới trở về, bước vào nhà nhìn thấy con gái đang ở đây, ngược lại bà không hề bất ngờ, chỉ nhìn Chung Việt Đông nói: “Hôm nay sao ông về sớm thế?”
Ông nhìn vợ mình không nói gì, chỉ là hơi mất tự nhiên khẽ ho một tiếng.
Chung Thủy Linh không chú ý đến, vội dìu ông bà đi tới bàn ăn.
Có điều Dương Minh Lâm lại không bỏ qua vẻ mặt mất tự nhiên của chồng mình, khóe miệng cong lên một nụ cười trêu chọc.
Chung Thủy Linh dìu ông bà tới bàn ăn xong thì giúp Tiểu Cúc dọn bát đũa cho cả nhà, đợi đến khi chuẩn bị xong, tất cả bắt đầu ăn cơm. Cô lúc này mới nhớ ra, anh hai cô, Chung Giang Tuyên vẫn chưa về, cô hỏi mẹ mình: “Mẹ, anh hai đâu rồi, anh ấy đi huấn luyện ở ngoài sao?”
Bà lắc đầu, vừa gắp thức ăn cho ba mẹ chồng vừa nói: “Anh hai con diễn tập thất bại mấy lần, mấy hôm nay ở lỳ trong đơn vị.”
“Anh hai thất bại ư?” Chung Thủy Linh hơi ngạc nhiên: “Không phải đội trinh sát do anh ấy chỉ huy luôn là át chủ bài tác chiến trong quân đội chúng ta sao?”
Không giống như cô, từ nhỏ anh hai đã hướng về cuộc sống trong quân đội. Lúc nhỏ thủ trưởng huấn luyện tư thế và kỹ năng chiến đấu trong quân đội cho hai anh em, anh trai cô luôn là người học nghiêm túc và nhanh nhất, không bất ngờ gì khi anh ấy vào quân đội như ba cô. Mặc dù mấy năm nay cô không hiểu rõ lắm, nhưng cô cũng biết ít nhiều, đội mà anh ấy dẫn dắt tuy không nhiều người nhưng lại là niềm tự hào của anh ấy.
“Để Giang Tuyên vấp ngã cũng là chuyện tốt, con đường sự nghiệp của thằng nhóc này quá thuận lợi rồi.” Chung Việt Đông uống một hớp rượu, có vẻ vui vì mấy lần thất bại của con trai mình.
“Đội trinh sát bình thường vốn không cùng một trình độ với đại đội đặc công nhà người ta rồi, đương nhiên thất bại là chuyện thường tình.” Dương Minh Lâm che chở con trai mình.
Ông cũng không phản bác lại, tiếp lời bà: “Có điều ở quân khu Lam Phương đợt này có một nhân tài khá nổi bật, tôi nhớ cậu ta là bạn học của Giang Tuyên, hình như tên là Tô Cẩn Nghiêm thì phải.”