CHƯƠNG 6: CHUẨN BỊ QUAY VỀ
CHƯƠNG 6: CHUẨN BỊ QUAY VỀ
Trên đường trở về Chung Thủy Linh vẫn còn tức giận vì bị Tô Cẩn Nghiêm từ chối, cô vừa lái xe vừa giận dỗi nhủ thầm: "Chung Thủy Linh này dáng người đẹp, mặt thì xinh, anh ta còn không hài lòng cái gì, đúng là tên lính cứng đầu cổ hủ!"
Chung Thủy Linh càng nghĩ càng cảm thấy tức giận.
Cô đang định gọi cho Cố Hoàng Liên, vừa cầm điện thoại lên thì có cuộc gọi đến.
Bởi vì đang tức giận nên cô không thèm nhìn tên đã nghe máy: "Alo, ai vậy!" Giọng điệu lộ rõ sự không kiên nhẫn.
Là Dương Minh Lâm ở nhà gọi tới. Không ai hiểu con gái bằng mẹ, bà vừa nghe đã lúc này tâm trạng cô con gái khôn được vui, bà hỏi: "Sao, giận ai thế con?”
Nhận ra giọng mẹ mình, Chung Thủy Linh phụng phịu gọi: "Mẹ."
"Sao thế, công việc không thuận lợi sao?" Dương Minh Lâm quan tâm hỏi.
Không muốn nói với mẹ những chuyện kia, Chung Thủy Linh thuận theo nói: "Vâng, có vài vấn đề phiền phức thôi ạ, cũng không có gì đâu."
Dương Minh Lâm cũng tưởng con gái gặp chuyện không vui trong công việc thật, động viên nói: "Trong công việc luôn có lúc thuận lợi và không thuận lợi, bản thân phải hiểu rõ để điều chỉnh tâm trạng của mình."
"Con biết rồi ạ." Chung Thủy Linh không muốn nói nhiều về chuyện này, đổi đề tài nói: "Mẹ, mẹ gọi con có chuyện gì thế?"
"Con bé này, không có chuyện gì thì không được gọi cho con à, mẹ là mẹ của con đó!" Dương Minh Lâm nói vẻ hơi không vui.
Chung Thủy Linh lè lưỡi một cái, nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: "Bình thường mẹ đâu có thời gian rảnh để gọi con giờ này, chẳng phải mẹ vẫn luôn bận việc ở bệnh viện sao."
Dương Minh Lâm là chủ nhiệm khoa chỉnh hình của bệnh viện Lục Quân, bình thường đều chôn chân ở bệnh viện.
Dương Minh Lâm cũng không vòng vo nữa, nói thẳng: "Được rồi, ít lảm nhảm với mẹ đi, con nói xem đã bao lâu rồi con chưa về nhà, ông bà trong nhà cứ nhắc mãi, mặc kệ ngày mai con có thời gian hay không cũng phải về nhà ăn một bữa cơm."
"Nhưng mấy ngày nay con rất bận." Thừa dịp mấy ngày nay Tô Cẩn Nghiêm còn ở Giang Thành, cô phải nhanh chóng giải quyết anh, tuy rằng tình hình trước mắt có vẻ không khả quan cho lắm, nhưng cô không định từ bỏ như vậy.
"Kệ con bận rộn hay rảnh rỗi, dù sao ngày mai con phải về cho mẹ, nếu không thì mẹ để ba gọi điện thoại cho con." Dương Minh Lâm uy hiếp nói.
Vừa nghe mẹ bảo tướng quân Chung gọi điện thoại cho mình, Chung Thủy Linh vội vàng nói: "Mẹ đừng để ba gọi cho con, ngày mai con về là được chứ gì."
Từ nhỏ tướng quân Chung đã nói với cô nào là danh dự, nào là đại nghĩa quốc gia gì đó, vinh nhục các thứ, cô không muốn nghe ông dạy dỗ qua điện thoại đâu.
Dương Minh Lâm lại nói mấy chuyện phiếm, sau đó mới cúp điện thoại.
***
Còn về phía Tô Cẩn Nghiêm, anh vừa về tới nhà họ Tô thì đã bị chị hai Tô Mỹ Dung chặn lại.
Anh là con út trong nhà, phía trên còn có ba chị gái. Năm đó ba Tô hơn bốn mươi tuổi mới có Tô Cẩn Nghiêm, mà khi đó Tô Mỹ Dung đã hai mươi tuổi, hai chị em hơn kém nhau đúng hai mươi tuổi.
Bởi vì khoảng cách tuổi khá lớn, cho nên có thể nói từ nhỏ Tô Cẩn Nghiêm được một tay Tô Mỹ Dung nuôi nấng, hơn nữa mẹ qua đời sớm, Tô Mỹ Dung là chị, nhiều lúc trong cuộc sống của Tô Cẩn Nghiêm thì Tô Mỹ Dung lại đảm đương vai trò người mẹ.
"Nói mau, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, em quen bạn gái nhiều năm khi nào!" Tô Mỹ Dung ngồi trên ghế sofa, dáng vẻ nhìn chằm chằm kia làm gì giống như chị gái nhìn em trai chứ, giống mẹ quản con trai thì có!
Theo thói quen, Tô Cẩn Nghiêm đưa tay sờ mũi mình nói: "Em làm gì có bạn gái, nếu có thì sẽ không đến mức để chị và chị hai, chị ba ép đi xem mắt."
Cuộc chiến xem mắt đúng là không có lối về, mấy năm nay số các cô gái anh đi xem mắt có thể gom lại thành mấy bàn, nếu anh thật sự có bạn gái thì không đến nỗi như vậy.
Nhưng nhớ tới vẻ mặt gian xảo nói hươu nói vượn của Cố Hoàng Liên lúc nãy thì anh không nhịn được cười, thật ra anh không chán ghét cô, nếu chỉ xem mắt thì cô là đối tượng thích hợp nhất, nhưng thái độ vội vàng kia khiến anh cảm thấy mục đích của cô không đơn giản, mà anh không muốn tìm một người quá phức tạp làm vợ mình.
"Em cười cái gì?"
Tô Mỹ Dung kéo suy nghĩ của anh về, lúc này Tô Cẩn Nghiêm mới phản ứng lại vừa rồi mình bất giác nhớ tới Cố Hoàng Liên, ho khan một tiếng nói: "Không có gì."
Tô Mỹ Dung cũng không hỏi nhiều, hiện tại chuyện cô quan tâm chính là vừa rồi cô Trần gọi điện thoại tới, nói rằng lúc bọn họ đang ăn cơm thì gặp được người tự xưng là bạn gái của Cẩn Nghiêm, hơn nữa cô Trần còn nói, hai người rất thân mật.
"Nói đi, cô gái tự xưng là bạn gái của em là ai, hai đứa ở bên nhau bao lâu rồi?" Mấy năm nay cô vẫn luôn bận tâm, lo lắng chuyện kết hôn của em trai, bình thường nó đều ở đơn vị, muốn thúc giục cũng không được, khó khăn lắm nó mới về một chuyến, đương nhiên là cô phải nhanh chóng sắp xếp cho nó đi xem mắt. Qua mấy năm, nó vẫn rất phối hợp đi xem mắt, nhưng đều không chấp nhận đối tượng nào. Ba cô cũng đã lớn tuổi, hơn nữa ông chỉ có một đứa con trai là nó, cô cũng mong nó sớm kết hôn rồi sinh con đẻ cái.
“Chị hai, em thật sự không có bạn gái, vừa rồi ở nhà hang…" Tô Cẩn Nghiêm muốn giải thích lại bị Tô Mỹ Dung cắt ngang.
"Cẩn Nghiêm, nhà chúng ta không hề cổ hủ phong kiến, chị và ba với chị ba, chị tư của em đều không quan tâm môn đăng hộ đối gì đó, nếu em thật sự thích cô gái nào, có thể đưa về cho bọn chị xem, nếu thích hợp thì bọn chị tuyệt đối không nhiều lời." Tô Mỹ Dung thật sự cho rằng anh bởi vì vấn đề môn đăng hộ đối mới không đưa cô gái kia về nhà: "Cô gái kia làm gì? Cũng là quân nhân hay là y tá?"
Tô Cẩn Nghiêm khâm phục trí tưởng tượng của chị gái, vừa buồn cười lại cảm thấy bất đắc dĩ, nhìn chị ấy, nghiêm túc nói: "Chị, em thật sự không có bạn gái, cô gái mà cô Trần nói đến chính là cô Cố mà hôm qua em gặp. Cô ta cố ý nói như vậy là vì muốn đuổi cô Trần đi mà thôi."
"Cô Cố?" Tô Mỹ Dung nhanh chóng nhớ lại, nhìn Tô Cẩn Nghiêm hỏi: "Con gái của Cố Thành Hải, Cố Hoàng Liên sao?"
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, không biết cô ấy là con gái của ai, nhưng chắc chắn tên là Cố Hoàng Liên.
Tô Mỹ Dung đột nhiên nghĩ đến điều gì, nhìn Tô Cẩn Nghiêm nói: "Nói như vậy, hình như ngày hôm qua nhà họ Cố bên kia nhờ người đi điều tra tài liệu cụ thể về em, nói cô Cố cảm thấy em không tệ."
Tô Cẩn Nghiêm không cảm thấy cô ấy thích mình, nhưng thái độ cố chấp nói phải gả cho anh khiến anh rất nghi ngờ.
"Không được, mình phải cho người điều tra thêm về cô gái họ Cố." Tô Mỹ Dung tự lẩm bẩm, cũng không hỏi lại Tô Cẩn Nghiêm, cầm điện thoại trên bàn chuẩn bị tìm người hỏi thăm tin tức.
Thừa dịp chị hai gọi điện thoại, Tô Cẩn Nghiêm đứng dậy chạy lên lầu về phòng mình, đóng cửa lại, nằm trên giường. Anh thở dài nhắm mắt chuẩn bị nghỉ ngơi thì trong đầu thoáng hiện lên vẻ mặt bướng bỉnh kiên trì nói muốn gả cho anh của Cố Hoàng Liên, anh ngồi dậy, nghĩ thầm nên mau chóng quay về đơn vị.
Trên đường trở về Chung Thủy Linh vẫn còn tức giận vì bị Tô Cẩn Nghiêm từ chối, cô vừa lái xe vừa giận dỗi nhủ thầm: "Chung Thủy Linh này dáng người đẹp, mặt thì xinh, anh ta còn không hài lòng cái gì, đúng là tên lính cứng đầu cổ hủ!"
Chung Thủy Linh càng nghĩ càng cảm thấy tức giận.
Cô đang định gọi cho Cố Hoàng Liên, vừa cầm điện thoại lên thì có cuộc gọi đến.
Bởi vì đang tức giận nên cô không thèm nhìn tên đã nghe máy: "Alo, ai vậy!" Giọng điệu lộ rõ sự không kiên nhẫn.
Là Dương Minh Lâm ở nhà gọi tới. Không ai hiểu con gái bằng mẹ, bà vừa nghe đã lúc này tâm trạng cô con gái khôn được vui, bà hỏi: "Sao, giận ai thế con?”
Nhận ra giọng mẹ mình, Chung Thủy Linh phụng phịu gọi: "Mẹ."
"Sao thế, công việc không thuận lợi sao?" Dương Minh Lâm quan tâm hỏi.
Không muốn nói với mẹ những chuyện kia, Chung Thủy Linh thuận theo nói: "Vâng, có vài vấn đề phiền phức thôi ạ, cũng không có gì đâu."
Dương Minh Lâm cũng tưởng con gái gặp chuyện không vui trong công việc thật, động viên nói: "Trong công việc luôn có lúc thuận lợi và không thuận lợi, bản thân phải hiểu rõ để điều chỉnh tâm trạng của mình."
"Con biết rồi ạ." Chung Thủy Linh không muốn nói nhiều về chuyện này, đổi đề tài nói: "Mẹ, mẹ gọi con có chuyện gì thế?"
"Con bé này, không có chuyện gì thì không được gọi cho con à, mẹ là mẹ của con đó!" Dương Minh Lâm nói vẻ hơi không vui.
Chung Thủy Linh lè lưỡi một cái, nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: "Bình thường mẹ đâu có thời gian rảnh để gọi con giờ này, chẳng phải mẹ vẫn luôn bận việc ở bệnh viện sao."
Dương Minh Lâm là chủ nhiệm khoa chỉnh hình của bệnh viện Lục Quân, bình thường đều chôn chân ở bệnh viện.
Dương Minh Lâm cũng không vòng vo nữa, nói thẳng: "Được rồi, ít lảm nhảm với mẹ đi, con nói xem đã bao lâu rồi con chưa về nhà, ông bà trong nhà cứ nhắc mãi, mặc kệ ngày mai con có thời gian hay không cũng phải về nhà ăn một bữa cơm."
"Nhưng mấy ngày nay con rất bận." Thừa dịp mấy ngày nay Tô Cẩn Nghiêm còn ở Giang Thành, cô phải nhanh chóng giải quyết anh, tuy rằng tình hình trước mắt có vẻ không khả quan cho lắm, nhưng cô không định từ bỏ như vậy.
"Kệ con bận rộn hay rảnh rỗi, dù sao ngày mai con phải về cho mẹ, nếu không thì mẹ để ba gọi điện thoại cho con." Dương Minh Lâm uy hiếp nói.
Vừa nghe mẹ bảo tướng quân Chung gọi điện thoại cho mình, Chung Thủy Linh vội vàng nói: "Mẹ đừng để ba gọi cho con, ngày mai con về là được chứ gì."
Từ nhỏ tướng quân Chung đã nói với cô nào là danh dự, nào là đại nghĩa quốc gia gì đó, vinh nhục các thứ, cô không muốn nghe ông dạy dỗ qua điện thoại đâu.
Dương Minh Lâm lại nói mấy chuyện phiếm, sau đó mới cúp điện thoại.
***
Còn về phía Tô Cẩn Nghiêm, anh vừa về tới nhà họ Tô thì đã bị chị hai Tô Mỹ Dung chặn lại.
Anh là con út trong nhà, phía trên còn có ba chị gái. Năm đó ba Tô hơn bốn mươi tuổi mới có Tô Cẩn Nghiêm, mà khi đó Tô Mỹ Dung đã hai mươi tuổi, hai chị em hơn kém nhau đúng hai mươi tuổi.
Bởi vì khoảng cách tuổi khá lớn, cho nên có thể nói từ nhỏ Tô Cẩn Nghiêm được một tay Tô Mỹ Dung nuôi nấng, hơn nữa mẹ qua đời sớm, Tô Mỹ Dung là chị, nhiều lúc trong cuộc sống của Tô Cẩn Nghiêm thì Tô Mỹ Dung lại đảm đương vai trò người mẹ.
"Nói mau, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, em quen bạn gái nhiều năm khi nào!" Tô Mỹ Dung ngồi trên ghế sofa, dáng vẻ nhìn chằm chằm kia làm gì giống như chị gái nhìn em trai chứ, giống mẹ quản con trai thì có!
Theo thói quen, Tô Cẩn Nghiêm đưa tay sờ mũi mình nói: "Em làm gì có bạn gái, nếu có thì sẽ không đến mức để chị và chị hai, chị ba ép đi xem mắt."
Cuộc chiến xem mắt đúng là không có lối về, mấy năm nay số các cô gái anh đi xem mắt có thể gom lại thành mấy bàn, nếu anh thật sự có bạn gái thì không đến nỗi như vậy.
Nhưng nhớ tới vẻ mặt gian xảo nói hươu nói vượn của Cố Hoàng Liên lúc nãy thì anh không nhịn được cười, thật ra anh không chán ghét cô, nếu chỉ xem mắt thì cô là đối tượng thích hợp nhất, nhưng thái độ vội vàng kia khiến anh cảm thấy mục đích của cô không đơn giản, mà anh không muốn tìm một người quá phức tạp làm vợ mình.
"Em cười cái gì?"
Tô Mỹ Dung kéo suy nghĩ của anh về, lúc này Tô Cẩn Nghiêm mới phản ứng lại vừa rồi mình bất giác nhớ tới Cố Hoàng Liên, ho khan một tiếng nói: "Không có gì."
Tô Mỹ Dung cũng không hỏi nhiều, hiện tại chuyện cô quan tâm chính là vừa rồi cô Trần gọi điện thoại tới, nói rằng lúc bọn họ đang ăn cơm thì gặp được người tự xưng là bạn gái của Cẩn Nghiêm, hơn nữa cô Trần còn nói, hai người rất thân mật.
"Nói đi, cô gái tự xưng là bạn gái của em là ai, hai đứa ở bên nhau bao lâu rồi?" Mấy năm nay cô vẫn luôn bận tâm, lo lắng chuyện kết hôn của em trai, bình thường nó đều ở đơn vị, muốn thúc giục cũng không được, khó khăn lắm nó mới về một chuyến, đương nhiên là cô phải nhanh chóng sắp xếp cho nó đi xem mắt. Qua mấy năm, nó vẫn rất phối hợp đi xem mắt, nhưng đều không chấp nhận đối tượng nào. Ba cô cũng đã lớn tuổi, hơn nữa ông chỉ có một đứa con trai là nó, cô cũng mong nó sớm kết hôn rồi sinh con đẻ cái.
“Chị hai, em thật sự không có bạn gái, vừa rồi ở nhà hang…" Tô Cẩn Nghiêm muốn giải thích lại bị Tô Mỹ Dung cắt ngang.
"Cẩn Nghiêm, nhà chúng ta không hề cổ hủ phong kiến, chị và ba với chị ba, chị tư của em đều không quan tâm môn đăng hộ đối gì đó, nếu em thật sự thích cô gái nào, có thể đưa về cho bọn chị xem, nếu thích hợp thì bọn chị tuyệt đối không nhiều lời." Tô Mỹ Dung thật sự cho rằng anh bởi vì vấn đề môn đăng hộ đối mới không đưa cô gái kia về nhà: "Cô gái kia làm gì? Cũng là quân nhân hay là y tá?"
Tô Cẩn Nghiêm khâm phục trí tưởng tượng của chị gái, vừa buồn cười lại cảm thấy bất đắc dĩ, nhìn chị ấy, nghiêm túc nói: "Chị, em thật sự không có bạn gái, cô gái mà cô Trần nói đến chính là cô Cố mà hôm qua em gặp. Cô ta cố ý nói như vậy là vì muốn đuổi cô Trần đi mà thôi."
"Cô Cố?" Tô Mỹ Dung nhanh chóng nhớ lại, nhìn Tô Cẩn Nghiêm hỏi: "Con gái của Cố Thành Hải, Cố Hoàng Liên sao?"
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, không biết cô ấy là con gái của ai, nhưng chắc chắn tên là Cố Hoàng Liên.
Tô Mỹ Dung đột nhiên nghĩ đến điều gì, nhìn Tô Cẩn Nghiêm nói: "Nói như vậy, hình như ngày hôm qua nhà họ Cố bên kia nhờ người đi điều tra tài liệu cụ thể về em, nói cô Cố cảm thấy em không tệ."
Tô Cẩn Nghiêm không cảm thấy cô ấy thích mình, nhưng thái độ cố chấp nói phải gả cho anh khiến anh rất nghi ngờ.
"Không được, mình phải cho người điều tra thêm về cô gái họ Cố." Tô Mỹ Dung tự lẩm bẩm, cũng không hỏi lại Tô Cẩn Nghiêm, cầm điện thoại trên bàn chuẩn bị tìm người hỏi thăm tin tức.
Thừa dịp chị hai gọi điện thoại, Tô Cẩn Nghiêm đứng dậy chạy lên lầu về phòng mình, đóng cửa lại, nằm trên giường. Anh thở dài nhắm mắt chuẩn bị nghỉ ngơi thì trong đầu thoáng hiện lên vẻ mặt bướng bỉnh kiên trì nói muốn gả cho anh của Cố Hoàng Liên, anh ngồi dậy, nghĩ thầm nên mau chóng quay về đơn vị.