Chương 8: Duyên hay nợ - 1
Khổ thân tôi, tối nào cũng đến đọc sách hoặc xem thời sự thế này, đây có phải cái thư viện đâu, đến điên mất. Đang sắp điên thì người đẹp đi công tác, trước khi đi, đến tận phòng báo cáo đàng hoàng:
- Mai anh đi công tác, cuối tuần mới về.
Còn đang hỉ hả, chưa kịp hỏi thì em Thảo đã háo hức:
- Thế ạ, anh đi công tác ở đâu vậy?
- Anh đi Móng Cái.
- Ở đấy có gì không nhỉ?
Hai anh em nó cứ tíu tít như sắp đi hội. Tài, hợp nhau thế sao không cưa nó đi, chả hiểu kiểu quái gì. Người ngoài vào chắc không nghĩ Trúc mới là mục tiêu. Không thể hiểu được cái ông này. Thấy mất trật tự quá, đau cả đầu, Trúc nhắc nhở:
- Anh Cường về sớm chuẩn bị đồ đi, mai vội sao kịp.
- Ừ, anh đi làm về, ăn tối xong là đến đây luôn, chưa kịp chuẩn bị gì cả.
Thấy anh ta phấn khởi lắm, chào rồi về luôn, chết mịa, khéo lại tưởng mình quan tâm quá. Cả tối mình nói có một câu chứ mấy. Về còn không đi chuẩn bị đồ, còn nhắn tin nọ kia, cảm ơn em đã nhắc anh, đến mệt.
Chủ nhật, đang phơi quần áo trên tầng thì nghe tiếng bố réo:
- Trúc ơi, xuống có bạn đến chơi này.
- Dạ, vâng.
Không biết đứa nào đến chơi mà không gọi trước nhỉ, vô kế hoạch thế. Thế là tò mò, cứ quần đùi áo cộc phi xuống, chạy cầu thang huỳnh huỵch. Ló mặt ra, trời, người đẹp xuống tận nhà mới chết chứ. Hỏng rồi, bắt đầu tấn công vào thành lũy cuối cùng đây.
- Hi, em chào anh, đợi em lát nhé.
Trúc vội vàng đi thay sang một bộ đồ.. ở nhà khác nhưng dài tới.. đầu gối. Đi ra đã thấy ông già đang rót nước mời khách, chuyện trò rôm rả, đang hỏi han khảo sát sơ bộ đối tượng chưa gặp một lần.
- Ủa, sao anh biết nhà em vậy?
- À, anh chỉ biết dưới thị trấn, xuống đây anh hỏi thôi, em nổi tiếng thật đấy, hỏi ai cũng chỉ được nhà luôn.
Trông mặt hắn phấn khởi thế nhỉ. Phải dọa cho trận mới được, cho chừa cái tội không hỏi mà làm, ai cho phép mò xuống tận nhà chứ, vớ vẩn thật. Làm thế nào nhỉ, à, nghĩ ra rồi:
- Vậy à, em cũng có tí thành tích cá nhân hồi bé, có được lên loa một lần nên chắc mọi người cũng biết chút.
Anh Cường có vẻ hơi hoảng hốt, hỏi đầy nghi ngờ:
- Thành tích gì vậy em?
Bố Trúc mau mắn trả lời đầy tự hào:
- Nó được giải nhất tỉnh hồi lớp sáu.
Anh kia được thể xuýt xoa, trông mặt như kiểu Acsimet vừa phát hiện ra lực đẩy từ nước:
- Em giỏi thế.
Trúc đành cười trừ, quay sang nói với bố:
- Bố ra mẹ hỏi gì đấy.
Ông già tưởng thật, le te chạy xuống hỏi xem nóc nhà gọi gì. Chán không, đang định bảo em đánh nhau làm gãy tay một thằng cùng lớp thì ông già lại nhanh hơn cả mình. Không bảo bố đi chỗ khác chơi thì chắc cõng rắn cắn gà nhà mất. Cứ thấy thằng nào đến chơi là sáng mắt ra, vồn vã vào hỏi. Mình đã ế đâu chứ, mệt thế. Mà sao bảo cuối tuần mới đi công tác về cơ mà, Trúc hỏi cho có chuyện:
- Sao anh bảo cuối tuần mới về mà?
- Anh về tối qua, gọi điện không thấy em nghe máy, nhớ em nên tìm xuống.
Ô, Trúc giật mình trợn mắt lên, giỏi đấy, đi công tác tập huấn về cái gì không biết, ăn nói gớm thế nhỉ. Anh Cường chỉ tủm tỉm cười. Loằng ngoằng chuyện được một lúc phải đuổi về ngay, bảo tí em đi ăn cưới bạn bây giờ. Chậm tí, vớ vẩn ông bà già lên ngồi buôn lại mời ở lại ăn trưa thì chết dở. Người này mời là nhận lời luôn chứ thắc mắc gì.
Vừa dưới quê lên, em Thảo đã lôi tuột vào phòng nó chỉ một lố tất với khăn các loại màu. Chưa kịp thắc mắc gì thì cái Thảo đã reo lên:
- Anh Cường mua cho chị nhiều tất với khăn chưa này, đủ các loại màu nhé. Sáng anh ấy mang vào, em bảo chị về quê rồi nên anh ý để ở phòng em.
||||| Truyện đề cử: |||||
Ôi giời, đi bao giờ mới hết cái lố tất kia. Khăn mỗi ngày quàng một cái à, bảy sắc cầu vồng, trông khác gì con vẹt. Trúc làu bàu. Cái Thảo lại cười xong chỉ trích:
- Người ta quan tâm thế còn gì, cũng sắp mùa đông, chu đáo thế còn chê, chị kiêu vừa thôi.
Trúc hơi chột dạ, khéo anh ý nghĩ mình thích nhưng còn giả bộ kiêu thì chết. Thế này phải nói thẳng thôi, mất lòng còn hơn mất thời gian, tội nghiệp người ta. Nghĩ là làm, Trúc nhắn tin bảo thẳng, vô cùng cảm ơn anh đã dành thời gian và tâm tư cho mình nhưng thực sự không thấy hợp, mấy tháng rồi mà có nói chuyện được với nhau đâu. Xong Trúc động viên đi lấy vợ đi, đừng mất thời gian với mình làm gì. Đâu còn trẻ nữa. Thấy im im, khổ thân, không biết có khóc không.
Tưởng ngon rồi, hôm sau lại xuất hiện, cứ như không có chuyện gì, có vẻ còn phấn khởi hơn. Lần này đổi chiến thuật, không mua hoa quả nữa, chuyển sang mua kẹo ngậm Alpenliebe – ngọt ngào như vòng tay âu yếm của bạn (quảng cáo trên tivi nói vậy). Thôi xong. Cái Thảo cầm túi kẹo bóc ăn luôn, khỏi cần hỏi, vừa ăn vừa khen:
- Ngọt ngào như vòng tay âu yếm của bạn
Ông Cường cười tít mắt. Con điên này, chốc mày chết với tao.
- Mai anh đi công tác, cuối tuần mới về.
Còn đang hỉ hả, chưa kịp hỏi thì em Thảo đã háo hức:
- Thế ạ, anh đi công tác ở đâu vậy?
- Anh đi Móng Cái.
- Ở đấy có gì không nhỉ?
Hai anh em nó cứ tíu tít như sắp đi hội. Tài, hợp nhau thế sao không cưa nó đi, chả hiểu kiểu quái gì. Người ngoài vào chắc không nghĩ Trúc mới là mục tiêu. Không thể hiểu được cái ông này. Thấy mất trật tự quá, đau cả đầu, Trúc nhắc nhở:
- Anh Cường về sớm chuẩn bị đồ đi, mai vội sao kịp.
- Ừ, anh đi làm về, ăn tối xong là đến đây luôn, chưa kịp chuẩn bị gì cả.
Thấy anh ta phấn khởi lắm, chào rồi về luôn, chết mịa, khéo lại tưởng mình quan tâm quá. Cả tối mình nói có một câu chứ mấy. Về còn không đi chuẩn bị đồ, còn nhắn tin nọ kia, cảm ơn em đã nhắc anh, đến mệt.
Chủ nhật, đang phơi quần áo trên tầng thì nghe tiếng bố réo:
- Trúc ơi, xuống có bạn đến chơi này.
- Dạ, vâng.
Không biết đứa nào đến chơi mà không gọi trước nhỉ, vô kế hoạch thế. Thế là tò mò, cứ quần đùi áo cộc phi xuống, chạy cầu thang huỳnh huỵch. Ló mặt ra, trời, người đẹp xuống tận nhà mới chết chứ. Hỏng rồi, bắt đầu tấn công vào thành lũy cuối cùng đây.
- Hi, em chào anh, đợi em lát nhé.
Trúc vội vàng đi thay sang một bộ đồ.. ở nhà khác nhưng dài tới.. đầu gối. Đi ra đã thấy ông già đang rót nước mời khách, chuyện trò rôm rả, đang hỏi han khảo sát sơ bộ đối tượng chưa gặp một lần.
- Ủa, sao anh biết nhà em vậy?
- À, anh chỉ biết dưới thị trấn, xuống đây anh hỏi thôi, em nổi tiếng thật đấy, hỏi ai cũng chỉ được nhà luôn.
Trông mặt hắn phấn khởi thế nhỉ. Phải dọa cho trận mới được, cho chừa cái tội không hỏi mà làm, ai cho phép mò xuống tận nhà chứ, vớ vẩn thật. Làm thế nào nhỉ, à, nghĩ ra rồi:
- Vậy à, em cũng có tí thành tích cá nhân hồi bé, có được lên loa một lần nên chắc mọi người cũng biết chút.
Anh Cường có vẻ hơi hoảng hốt, hỏi đầy nghi ngờ:
- Thành tích gì vậy em?
Bố Trúc mau mắn trả lời đầy tự hào:
- Nó được giải nhất tỉnh hồi lớp sáu.
Anh kia được thể xuýt xoa, trông mặt như kiểu Acsimet vừa phát hiện ra lực đẩy từ nước:
- Em giỏi thế.
Trúc đành cười trừ, quay sang nói với bố:
- Bố ra mẹ hỏi gì đấy.
Ông già tưởng thật, le te chạy xuống hỏi xem nóc nhà gọi gì. Chán không, đang định bảo em đánh nhau làm gãy tay một thằng cùng lớp thì ông già lại nhanh hơn cả mình. Không bảo bố đi chỗ khác chơi thì chắc cõng rắn cắn gà nhà mất. Cứ thấy thằng nào đến chơi là sáng mắt ra, vồn vã vào hỏi. Mình đã ế đâu chứ, mệt thế. Mà sao bảo cuối tuần mới đi công tác về cơ mà, Trúc hỏi cho có chuyện:
- Sao anh bảo cuối tuần mới về mà?
- Anh về tối qua, gọi điện không thấy em nghe máy, nhớ em nên tìm xuống.
Ô, Trúc giật mình trợn mắt lên, giỏi đấy, đi công tác tập huấn về cái gì không biết, ăn nói gớm thế nhỉ. Anh Cường chỉ tủm tỉm cười. Loằng ngoằng chuyện được một lúc phải đuổi về ngay, bảo tí em đi ăn cưới bạn bây giờ. Chậm tí, vớ vẩn ông bà già lên ngồi buôn lại mời ở lại ăn trưa thì chết dở. Người này mời là nhận lời luôn chứ thắc mắc gì.
Vừa dưới quê lên, em Thảo đã lôi tuột vào phòng nó chỉ một lố tất với khăn các loại màu. Chưa kịp thắc mắc gì thì cái Thảo đã reo lên:
- Anh Cường mua cho chị nhiều tất với khăn chưa này, đủ các loại màu nhé. Sáng anh ấy mang vào, em bảo chị về quê rồi nên anh ý để ở phòng em.
||||| Truyện đề cử: |||||
Ôi giời, đi bao giờ mới hết cái lố tất kia. Khăn mỗi ngày quàng một cái à, bảy sắc cầu vồng, trông khác gì con vẹt. Trúc làu bàu. Cái Thảo lại cười xong chỉ trích:
- Người ta quan tâm thế còn gì, cũng sắp mùa đông, chu đáo thế còn chê, chị kiêu vừa thôi.
Trúc hơi chột dạ, khéo anh ý nghĩ mình thích nhưng còn giả bộ kiêu thì chết. Thế này phải nói thẳng thôi, mất lòng còn hơn mất thời gian, tội nghiệp người ta. Nghĩ là làm, Trúc nhắn tin bảo thẳng, vô cùng cảm ơn anh đã dành thời gian và tâm tư cho mình nhưng thực sự không thấy hợp, mấy tháng rồi mà có nói chuyện được với nhau đâu. Xong Trúc động viên đi lấy vợ đi, đừng mất thời gian với mình làm gì. Đâu còn trẻ nữa. Thấy im im, khổ thân, không biết có khóc không.
Tưởng ngon rồi, hôm sau lại xuất hiện, cứ như không có chuyện gì, có vẻ còn phấn khởi hơn. Lần này đổi chiến thuật, không mua hoa quả nữa, chuyển sang mua kẹo ngậm Alpenliebe – ngọt ngào như vòng tay âu yếm của bạn (quảng cáo trên tivi nói vậy). Thôi xong. Cái Thảo cầm túi kẹo bóc ăn luôn, khỏi cần hỏi, vừa ăn vừa khen:
- Ngọt ngào như vòng tay âu yếm của bạn
Ông Cường cười tít mắt. Con điên này, chốc mày chết với tao.