Chương 7: Cafe muỗi
Anh Cường sau hôm ý cứ cách ngày lại vào chơi. Hôm nào cơm nước xong cũng thấy anh xuất hiện ở cửa, quần kaki đóng thùng, cứ như đi công tác vậy. Cái Thảo thì hay đi chơi, nó nhiều bạn, tối hay lượn ra phố. Anh Cường cứ ỏn à ỏn ẻn, như kiểu xấu hổ, mà tài là nếu có ai đó khác trong phòng thì nói chuyện rất rôm rả, nếu chỉ có mình Trúc là méo thèm nói gì, kỳ cục. Không nói thì thôi, Trúc cũng chơi trò im lặng, bày sách ra soạn bài hoặc chấm bài kiểm tra. Phòng chật, kê được mỗi cái bàn uống nước với cái giường, cái tủ quần áo nữa là hết chỗ. Trúc ngồi bàn làm việc là anh ý phải ra giường ngồi. Sợ không dám làm phiền nên anh Cường cứ đến chơi và cứ lục sách trên giá để đọc. Hết hôm này sang hôm khác. Thỉnh thoảng không chịu được sự im lặng, anh mở sách ra đọc rồi hỏi Trúc như sinh viên hỏi bài cô giáo. Chết cười với ông anh. Thảo nào mãi không lấy được vợ. Thấy cũng khổ thân, nên có lần Trúc không giả bận nữa, ngồi nói chuyện, hỏi han, thấy có vẻ phấn khởi. Nói chuyện mới biết ông này còn thật thà hơn mình.
- Chị gái anh lập gia đình lâu chưa?
- Chị anh à, ờ, cũng lâu rồi, được hai cháu rồi.
Rồi anh Cường có chủ đề, cứ kể về gia đình thôi. Anh kể bố anh hơn mẹ anh tận mười tuổi, chị anh lấy chồng cũng hơn chị mười tuổi, cũng lập gia đình muộn, giờ anh gặp em, cũng hơn em mười tuổi. Thật trùng hợp.
Trúc nhe răng cười:
- Có vẻ như truyền thống gia đình anh nhỉ. Thế bố mẹ anh nghỉ hưu chưa ạ?
Anh Cường giọng hồ hởi, kể rằng ông bà nghỉ hưu lâu rồi, bố anh lập gia đình muộn nên giờ ông nhiều tuổi rồi, cũng yếu rồi, răng rụng hết cả, chỉ ăn được cháo mẹ anh nấu thôi. Rồi anh kể anh đang ở cùng bố mẹ nhưng cũng tích cóp mua được miếng đất rồi. Anh cũng đi làm trình dược lâu rồi nên cũng có chút tích lũy. Trúc nghe vậy hơi bất ngờ:
- Anh hiền vậy mà cũng làm trình được ạ? Anh giỏi thế. Chươ?g ?ới ?hất tại _ T? u?T?U??N.VN _
Anh Cường lại cười ỏn ẻn:
- Giỏi gì đâu, thấy anh thật thà nên các anh chị thương, cũng giúp đỡ nhiều, với lại toàn chỗ anh em quen biết cả.
Nhớ lại chuyện anh Lam kể, Trúc nửa đùa nửa thật hỏi thẳng:
- Sao anh Lam kể với em, anh ý chở anh đến tận nhà một chị, giới thiệu cho anh, anh lại bỏ về khi đến cổng nhà người ta? Anh chưa có kế hoạch lập gia đình à?
- Anh cũng không biết, tự nhiên đến nơi, cứ thấy kỳ kỳ xấu hổ kiểu gì ấy, không thích nữa nên bỏ về.
Trúc phì cười, nhìn anh Cường vẫn hơi cúi mặt, chắc anh ý vẫn đang xấu hổ, cứ ngồi đan ngón tay vào nhau. Trúc tiếp tục khai thác thêm thông tin, cứ hỏi gì, anh Cường trả lời đấy. Chán thật đấy, không biết đường mà hỏi lại. Một đống tuổi rồi mà cứ như gái mới về nhà chồng.
Thôi, bật tivi xem vậy. Trúc bật tivi cho xem, không khí yên lặng trở lại. Anh ý chăm chú xem cứ như nhà không có tivi vậy. May quá, không khí đang gượng gạo thì cái Thảo về, thế là anh em nó tíu tít nói chuyện. Cái Thảo mau mắn, mồm cứ như tép nhảy. Trúc kệ xác, đi ra sân đi bộ chút cho thoải mái.
Không biết trò chuyện thế nào, hôm sau đã thấy ông Cường vác cái bàn gập vào cho Trúc để ngồi trên giường soạn bài cho tiện, đỡ muỗi. Xong còn rủ hai chị em đi uống nước. Kinh, được chuyên gia Thảo tư vấn có khác. Đến chơi cả tuần không thấy mời đi uống nước bao giờ. Gặp em Thảo cái là được mở mang chiến lược ngay. Cái Thảo ý tứ bảo bận không đi được.
Chở đi lòng vòng, còn quay lại hỏi em thích uống nước ở đâu. Ơ, ông này kỳ ghê, ai mà biết được, quán nào đẹp thì vào chứ.
- Anh cũng ít đi uống nước nên không biết nhiều quán.
- Vậy hả, thế anh lượn đi, xem quán nào yên tĩnh thì vào, em không thích ầm ĩ.
Tối về cái Thảo đã le te chạy ra đón, anh Cường về là nó phỏng vấn ngay:
- Thế nào rồi chị?
- Thế nào là thế nào?
Thảo cười nhăn nhở:
- Thì có vui không chứ gì nữa, cái bà này.
- Muỗi đốt gần chết, chả thấy vui gì cả. Đợi tao bôi dầu cái đã, ngứa quá.
Trúc thì vẫn chưa hết khó chịu vì muỗi đốt. Người đâu mà ấm ớ, rủ đi chơi nhưng không biết đi đâu, vào cái quán thì ngoài cafe với nước cam ra chả có cái mịa gì. Lại còn tối om, mắt thì cận, leo cầu thang suýt ngã, quán thì vắng teo, toàn bị muỗi xơi thịt, cứ như mình đến hiến máu ý. Điên thế không biết. Thấy Trúc làu bàu, cái Thảo cứ ngồi cười.
- Thật á?
- Chứ sao nữa. Tao bảo chín rưỡi là về, không là bảo vệ đóng cổng, thế là cứ nhìn đồng hồ liên tục. Mà đã không uống được cafe còn bày đặt vào quán cafe, uống xong còn kêu chắc đêm nay anh mất ngủ, chả uống bao giờ.
Hôm sau lại thấy vào chơi, giờ thì hay rồi, tối nào cũng vào luôn. Hôm nào cũng thấy xách theo túi hoa quả trông như đi thăm người ốm.
- Chị gái anh lập gia đình lâu chưa?
- Chị anh à, ờ, cũng lâu rồi, được hai cháu rồi.
Rồi anh Cường có chủ đề, cứ kể về gia đình thôi. Anh kể bố anh hơn mẹ anh tận mười tuổi, chị anh lấy chồng cũng hơn chị mười tuổi, cũng lập gia đình muộn, giờ anh gặp em, cũng hơn em mười tuổi. Thật trùng hợp.
Trúc nhe răng cười:
- Có vẻ như truyền thống gia đình anh nhỉ. Thế bố mẹ anh nghỉ hưu chưa ạ?
Anh Cường giọng hồ hởi, kể rằng ông bà nghỉ hưu lâu rồi, bố anh lập gia đình muộn nên giờ ông nhiều tuổi rồi, cũng yếu rồi, răng rụng hết cả, chỉ ăn được cháo mẹ anh nấu thôi. Rồi anh kể anh đang ở cùng bố mẹ nhưng cũng tích cóp mua được miếng đất rồi. Anh cũng đi làm trình dược lâu rồi nên cũng có chút tích lũy. Trúc nghe vậy hơi bất ngờ:
- Anh hiền vậy mà cũng làm trình được ạ? Anh giỏi thế. Chươ?g ?ới ?hất tại _ T? u?T?U??N.VN _
Anh Cường lại cười ỏn ẻn:
- Giỏi gì đâu, thấy anh thật thà nên các anh chị thương, cũng giúp đỡ nhiều, với lại toàn chỗ anh em quen biết cả.
Nhớ lại chuyện anh Lam kể, Trúc nửa đùa nửa thật hỏi thẳng:
- Sao anh Lam kể với em, anh ý chở anh đến tận nhà một chị, giới thiệu cho anh, anh lại bỏ về khi đến cổng nhà người ta? Anh chưa có kế hoạch lập gia đình à?
- Anh cũng không biết, tự nhiên đến nơi, cứ thấy kỳ kỳ xấu hổ kiểu gì ấy, không thích nữa nên bỏ về.
Trúc phì cười, nhìn anh Cường vẫn hơi cúi mặt, chắc anh ý vẫn đang xấu hổ, cứ ngồi đan ngón tay vào nhau. Trúc tiếp tục khai thác thêm thông tin, cứ hỏi gì, anh Cường trả lời đấy. Chán thật đấy, không biết đường mà hỏi lại. Một đống tuổi rồi mà cứ như gái mới về nhà chồng.
Thôi, bật tivi xem vậy. Trúc bật tivi cho xem, không khí yên lặng trở lại. Anh ý chăm chú xem cứ như nhà không có tivi vậy. May quá, không khí đang gượng gạo thì cái Thảo về, thế là anh em nó tíu tít nói chuyện. Cái Thảo mau mắn, mồm cứ như tép nhảy. Trúc kệ xác, đi ra sân đi bộ chút cho thoải mái.
Không biết trò chuyện thế nào, hôm sau đã thấy ông Cường vác cái bàn gập vào cho Trúc để ngồi trên giường soạn bài cho tiện, đỡ muỗi. Xong còn rủ hai chị em đi uống nước. Kinh, được chuyên gia Thảo tư vấn có khác. Đến chơi cả tuần không thấy mời đi uống nước bao giờ. Gặp em Thảo cái là được mở mang chiến lược ngay. Cái Thảo ý tứ bảo bận không đi được.
Chở đi lòng vòng, còn quay lại hỏi em thích uống nước ở đâu. Ơ, ông này kỳ ghê, ai mà biết được, quán nào đẹp thì vào chứ.
- Anh cũng ít đi uống nước nên không biết nhiều quán.
- Vậy hả, thế anh lượn đi, xem quán nào yên tĩnh thì vào, em không thích ầm ĩ.
Tối về cái Thảo đã le te chạy ra đón, anh Cường về là nó phỏng vấn ngay:
- Thế nào rồi chị?
- Thế nào là thế nào?
Thảo cười nhăn nhở:
- Thì có vui không chứ gì nữa, cái bà này.
- Muỗi đốt gần chết, chả thấy vui gì cả. Đợi tao bôi dầu cái đã, ngứa quá.
Trúc thì vẫn chưa hết khó chịu vì muỗi đốt. Người đâu mà ấm ớ, rủ đi chơi nhưng không biết đi đâu, vào cái quán thì ngoài cafe với nước cam ra chả có cái mịa gì. Lại còn tối om, mắt thì cận, leo cầu thang suýt ngã, quán thì vắng teo, toàn bị muỗi xơi thịt, cứ như mình đến hiến máu ý. Điên thế không biết. Thấy Trúc làu bàu, cái Thảo cứ ngồi cười.
- Thật á?
- Chứ sao nữa. Tao bảo chín rưỡi là về, không là bảo vệ đóng cổng, thế là cứ nhìn đồng hồ liên tục. Mà đã không uống được cafe còn bày đặt vào quán cafe, uống xong còn kêu chắc đêm nay anh mất ngủ, chả uống bao giờ.
Hôm sau lại thấy vào chơi, giờ thì hay rồi, tối nào cũng vào luôn. Hôm nào cũng thấy xách theo túi hoa quả trông như đi thăm người ốm.