Chương 9: Duyên hay nợ - 2
Cái Thảo còn gọi cả hai đứa giảng viên mới về sang ăn cùng, cứ ngồi tán gẫu, cười nói như có tiệc. Trúc chả ăn cũng chẳng bảo sao, mở tủ lấy lô tất với khăn ra xếp trước mặt anh Cường:
- Anh mang về cho bác với chị dùng, em có nhiều lắm rồi, không dùng đến đâu anh ạ.
Anh Cường chỉ cười, bảo anh mua cho mỗi người một lố như em rồi, với lại anh mua cũng rẻ, không đáng bao tiền, bảo em cứ dùng, không phải ái ngại gì cả. Trúc vẫn nài nỉ:
- Nhưng em không dùng đến thật mà, anh mang về cho ai thì cho.
- Thôi chị dùng đi, anh ấy chọn từng đôi tất từng cái khăn đấy.
A cái bọn này, nối giáo cho giặc, chị em tốt đấy. Chúng nó còn xúm xít lại khen khăn đẹp kẹo ngon rồi còn bóc kẹo mời Trúc ăn. Trúc tức lắm, mặt xị ra. Lát ông kia về, cái Thảo ra hỏi nhỏ:
- Chị dỗi à? Chị định không dùng thật hả?
- Ừ.
- Thế bọn em chia nhau dùng nhé? Bỏ đi phí chị ạ.
Trúc hơi bất ngờ, đúng là lọt sàng xuống nia, chỉ bọn nó là hưởng lợi, Trúc chán nản:
- Tùy chúng mày, dù sao tao cũng không động đến.
Thế là chúng nó hồ hởi phấn khởi bóc ra chia nhau hết cái mớ tất với khăn đấy. Chúng nó còn tranh nhau màu nọ màu kia. Vừa chia nhau vừa cười trêu Trúc, bảo chị không dùng thì thiệt. Mấy cái khăn có tội gì đâu.
Trúc chẳng biết làm thế nào với anh ấy. Tình yêu vốn chẳng cần lý do, thì không yêu cũng chẳng cần lý do. Biết là anh ấy rất tốt nhưng chẳng có chút cảm giác nào thì làm sao mà đi đến hôn nhân được. Anh ấy cũng nhiều tuổi rồi, đồng ý là cưới liền tay chứ chơi bời gì tầm này nữa. Mà Trúc thì chưa muốn nghĩ đến hôn nhân tí nào, sợ lắm, lại như mấy cái hồ than thở kia, ngày nào cũng uất ức với mẹ chồng, sống thế còn gì vui nữa.
Thế rồi có một anh đồng nghiệp mới về cũng đang lâm vào hoàn cảnh tương tự. Anh Toàn nhờ Trúc sang phòng chơi vì có một cô giáo cấp hai, tối nào cũng vào phòng anh ý chơi, bạn ý quấn quá mà anh Toàn thì không thích:
- Dở hơi à? Nó oánh vỡ đầu em thì sao?
- Gớm, ai dám làm gì em. Chỉ sang ngồi chơi là được, có gì anh nhắn tin, mang điện thoại sang nhé.
- Thôi, vô duyên chết, không chơi.
Anh Toàn hơi gắt lên: - Có giúp không thì bảo.
Trúc tỉnh bơ: - Bảo rồi còn gì.
Anh Toàn lại xuống giọng năn nỉ:
- Hộ tí đê, xong vụ này có gì cần anh hỗ trợ, anh tình nguyện ngay.
Nghĩ bụng có quái gì mà nhờ anh chứ, đi phá duyên thế này hay ho gì. Ơ, mà chẳng phải mình cũng giống thế, Trúc thay đổi thái độ ngay, niềm nở:
- Nhất trí, xong anh phải giúp lại em, lúc nào em bảo thay đồ đi chơi là phải đi ngay, chỉ cần đưa em ra cổng thôi, rồi anh đi đâu thì đi, không thắc mắc, nhận lời thì chốt kèo?
- Chốt luôn.
Anh em gặp nhau như bắt được vàng, còn chờ gì mà không liên thủ. Thế là như truyện hài, anh Cường đến phòng Trúc nói chuyện với cái Thảo, Trúc sang phòng anh Toàn nói chuyện với anh Toàn và bạn gái anh ý. Hôm nào cô giáo kia không đến thì hai anh em giả vờ hẹn nhau đi uống cafe, bỏ lại anh Cường. Trông cứ buồn rũ, nhìn tội ghê.
Nghĩ cũng dã man nhưng chẳng còn cách nào khác, bảo nhẹ nhàng thì ương, không nghe, mãi không giác ngộ, cứ lẩn quẩn ở chỗ em thì bao giờ mới lấy được vợ. Già mất thôi.
Rồi anh Cường không đến thường xuyên nữa, cô giáo kia cũng không đến luôn. Anh Cường đến, Trúc chỉ im lặng, không cười không nói, Trúc không dám nhìn anh ý. Trông buồn lắm, tội nghiệp, chẳng biết nói gì, làm thế nào được, em đã cố rồi, em xin lỗi.
Không phải nói điêu chứ Trúc cũng cố thật nhưng chả có cảm giác rung động quái gì cả. Bố mẹ Trúc cũng thích anh ý lắm, cũng động viên đấy nhưng chịu thôi. Một hôm, anh ý gọi điện, bảo đi uống nước lần cuối với anh rồi anh không làm phiền nữa.
- Uống nước ở đâu anh?
- Cafe trên tòa nhà gần quảng trường, tầng 7, không có muỗi đâu em, ngắm thành phố, đẹp lắm.
Trúc tủm tỉm cười:
- Dạ.
Tối anh ý đến như thường lệ, vẫn một lố Alpeliebe. Anh chở đi, không nói gì. Lúc vào thang máy, chỉ có hai anh em:
- Cho anh ôm em một cái nhé.
Nói chưa dứt câu, anh ý bất ngờ hành động rồi buông ra luôn khi thang máy mở cửa.
- Anh xin lỗi, anh không kìm lòng được. Đi thôi em.
Trúc còn đang lơ ngơ thì anh ý kéo tay đi. Hôm đó anh ý nói nhiều thật, nói như mở lòng, nói nhiều quá làm Trúc cũng không nhớ hết là nói những gì nữa. Đại loại là mấy hôm nay anh nghĩ nhiều, anh buồn lắm, cả ngày chẳng làm được gì cả; anh chẳng biết làm thế nào để em hiểu tình cảm của anh, anh không giỏi ăn nói, anh cũng không được nhanh nhẹn như những người đàn ông khác nhưng anh thật lòng. Thấy Trúc cứ im lặng, anh Cường nài nỉ:
- Cho anh thời gian, cho anh một cơ hội nữa thôi, được không em?
Trúc như sực tỉnh:
- Em nói rồi mà, anh cũng nói là lần này gặp nữa rồi thôi mà, anh phải giữ lời hứa chứ. Với lại, anh không phải lo, anh là người tốt, anh sẽ gặp được hạnh phúc của mình thôi.
Lúc về thấy anh hơi rơm rớm nước mắt. Hic, buồn quá, tí nữa thì Trúc khóc theo. Anh chở về, nhìn bóng lưng anh rời đi tự nhiên lại có chút luyến tiếc. Liệu mình có bỏ qua một người đàn ông tốt hay không nhỉ? Sau đấy, anh Cường làm đúng như lời hứa, không đến, không gọi điện, không nhắn tin. Vài tuần sau, sáng sớm mở điện thoại thấy tin nhắn gửi đi lúc nửa đêm:
- Anh nhớ Trúc lắm, mình cưới nhau đi em.
- Anh mang về cho bác với chị dùng, em có nhiều lắm rồi, không dùng đến đâu anh ạ.
Anh Cường chỉ cười, bảo anh mua cho mỗi người một lố như em rồi, với lại anh mua cũng rẻ, không đáng bao tiền, bảo em cứ dùng, không phải ái ngại gì cả. Trúc vẫn nài nỉ:
- Nhưng em không dùng đến thật mà, anh mang về cho ai thì cho.
- Thôi chị dùng đi, anh ấy chọn từng đôi tất từng cái khăn đấy.
A cái bọn này, nối giáo cho giặc, chị em tốt đấy. Chúng nó còn xúm xít lại khen khăn đẹp kẹo ngon rồi còn bóc kẹo mời Trúc ăn. Trúc tức lắm, mặt xị ra. Lát ông kia về, cái Thảo ra hỏi nhỏ:
- Chị dỗi à? Chị định không dùng thật hả?
- Ừ.
- Thế bọn em chia nhau dùng nhé? Bỏ đi phí chị ạ.
Trúc hơi bất ngờ, đúng là lọt sàng xuống nia, chỉ bọn nó là hưởng lợi, Trúc chán nản:
- Tùy chúng mày, dù sao tao cũng không động đến.
Thế là chúng nó hồ hởi phấn khởi bóc ra chia nhau hết cái mớ tất với khăn đấy. Chúng nó còn tranh nhau màu nọ màu kia. Vừa chia nhau vừa cười trêu Trúc, bảo chị không dùng thì thiệt. Mấy cái khăn có tội gì đâu.
Trúc chẳng biết làm thế nào với anh ấy. Tình yêu vốn chẳng cần lý do, thì không yêu cũng chẳng cần lý do. Biết là anh ấy rất tốt nhưng chẳng có chút cảm giác nào thì làm sao mà đi đến hôn nhân được. Anh ấy cũng nhiều tuổi rồi, đồng ý là cưới liền tay chứ chơi bời gì tầm này nữa. Mà Trúc thì chưa muốn nghĩ đến hôn nhân tí nào, sợ lắm, lại như mấy cái hồ than thở kia, ngày nào cũng uất ức với mẹ chồng, sống thế còn gì vui nữa.
Thế rồi có một anh đồng nghiệp mới về cũng đang lâm vào hoàn cảnh tương tự. Anh Toàn nhờ Trúc sang phòng chơi vì có một cô giáo cấp hai, tối nào cũng vào phòng anh ý chơi, bạn ý quấn quá mà anh Toàn thì không thích:
- Dở hơi à? Nó oánh vỡ đầu em thì sao?
- Gớm, ai dám làm gì em. Chỉ sang ngồi chơi là được, có gì anh nhắn tin, mang điện thoại sang nhé.
- Thôi, vô duyên chết, không chơi.
Anh Toàn hơi gắt lên: - Có giúp không thì bảo.
Trúc tỉnh bơ: - Bảo rồi còn gì.
Anh Toàn lại xuống giọng năn nỉ:
- Hộ tí đê, xong vụ này có gì cần anh hỗ trợ, anh tình nguyện ngay.
Nghĩ bụng có quái gì mà nhờ anh chứ, đi phá duyên thế này hay ho gì. Ơ, mà chẳng phải mình cũng giống thế, Trúc thay đổi thái độ ngay, niềm nở:
- Nhất trí, xong anh phải giúp lại em, lúc nào em bảo thay đồ đi chơi là phải đi ngay, chỉ cần đưa em ra cổng thôi, rồi anh đi đâu thì đi, không thắc mắc, nhận lời thì chốt kèo?
- Chốt luôn.
Anh em gặp nhau như bắt được vàng, còn chờ gì mà không liên thủ. Thế là như truyện hài, anh Cường đến phòng Trúc nói chuyện với cái Thảo, Trúc sang phòng anh Toàn nói chuyện với anh Toàn và bạn gái anh ý. Hôm nào cô giáo kia không đến thì hai anh em giả vờ hẹn nhau đi uống cafe, bỏ lại anh Cường. Trông cứ buồn rũ, nhìn tội ghê.
Nghĩ cũng dã man nhưng chẳng còn cách nào khác, bảo nhẹ nhàng thì ương, không nghe, mãi không giác ngộ, cứ lẩn quẩn ở chỗ em thì bao giờ mới lấy được vợ. Già mất thôi.
Rồi anh Cường không đến thường xuyên nữa, cô giáo kia cũng không đến luôn. Anh Cường đến, Trúc chỉ im lặng, không cười không nói, Trúc không dám nhìn anh ý. Trông buồn lắm, tội nghiệp, chẳng biết nói gì, làm thế nào được, em đã cố rồi, em xin lỗi.
Không phải nói điêu chứ Trúc cũng cố thật nhưng chả có cảm giác rung động quái gì cả. Bố mẹ Trúc cũng thích anh ý lắm, cũng động viên đấy nhưng chịu thôi. Một hôm, anh ý gọi điện, bảo đi uống nước lần cuối với anh rồi anh không làm phiền nữa.
- Uống nước ở đâu anh?
- Cafe trên tòa nhà gần quảng trường, tầng 7, không có muỗi đâu em, ngắm thành phố, đẹp lắm.
Trúc tủm tỉm cười:
- Dạ.
Tối anh ý đến như thường lệ, vẫn một lố Alpeliebe. Anh chở đi, không nói gì. Lúc vào thang máy, chỉ có hai anh em:
- Cho anh ôm em một cái nhé.
Nói chưa dứt câu, anh ý bất ngờ hành động rồi buông ra luôn khi thang máy mở cửa.
- Anh xin lỗi, anh không kìm lòng được. Đi thôi em.
Trúc còn đang lơ ngơ thì anh ý kéo tay đi. Hôm đó anh ý nói nhiều thật, nói như mở lòng, nói nhiều quá làm Trúc cũng không nhớ hết là nói những gì nữa. Đại loại là mấy hôm nay anh nghĩ nhiều, anh buồn lắm, cả ngày chẳng làm được gì cả; anh chẳng biết làm thế nào để em hiểu tình cảm của anh, anh không giỏi ăn nói, anh cũng không được nhanh nhẹn như những người đàn ông khác nhưng anh thật lòng. Thấy Trúc cứ im lặng, anh Cường nài nỉ:
- Cho anh thời gian, cho anh một cơ hội nữa thôi, được không em?
Trúc như sực tỉnh:
- Em nói rồi mà, anh cũng nói là lần này gặp nữa rồi thôi mà, anh phải giữ lời hứa chứ. Với lại, anh không phải lo, anh là người tốt, anh sẽ gặp được hạnh phúc của mình thôi.
Lúc về thấy anh hơi rơm rớm nước mắt. Hic, buồn quá, tí nữa thì Trúc khóc theo. Anh chở về, nhìn bóng lưng anh rời đi tự nhiên lại có chút luyến tiếc. Liệu mình có bỏ qua một người đàn ông tốt hay không nhỉ? Sau đấy, anh Cường làm đúng như lời hứa, không đến, không gọi điện, không nhắn tin. Vài tuần sau, sáng sớm mở điện thoại thấy tin nhắn gửi đi lúc nửa đêm:
- Anh nhớ Trúc lắm, mình cưới nhau đi em.