CHƯƠNG 7: KHÔNG CHỊU ĐƯỢC.
CHƯƠNG 7: KHÔNG CHỊU ĐƯỢC.
Thì ra không phải chỉ mình tôi, mà Âu Cảnh Dật đối với người phụ nữ nào cũng đều như vậy cả, anh ta vốn dĩ là một công tử đào hoa, tôi còn suy nghĩ lung tung làm gì chứ?
“Người đẹp, nhảy với nhau đi.” Đột nhiên vòng eo tôi bị một người nào đó véo lấy, sau đó một người đàn ông nồng nặc mùi rượu và thuốc lá sáp đến.
Hắn nở nụ cười hạ lưu với tôi, còn tôi thì nhìn về phía Âu Cảnh Dật,
không biết người phụ nữ bên cạnh anh đã nói gì mà tôi chỉ nhìn thấy anh cười khẩy một cái, cả người anh lúc ẩn lúc hiện dưới ánh đèn tối tăm.
Tôi cứ sững sờ nhìn anh như vậy, ngay cả khi người đàn ông bên cạnh động tay động chân tôi cũng không để ý.
Tầm mắt của tôi chỉ chăm chú đuổi theo anh, xuyên qua tầng tầng lớp lớp người nhảy nhót, tôi nhìn lén anh qua những khe hở, anh và cô ta đang cười với nhau, đang nói chuyện yêu, đang nói chuyện bí mật, còn tôi thì lại để ý vô cùng.
“Người đẹp đến một mình sao? Lát nữa chúng ta đi uống một ly có được không?” Bàn tay người đàn ông bên cạnh đang sờ mó cơ thể tôi, nhưng tôi lại như một kẻ đã chết không có bất kì cảm giác gì cả, tôi chỉ muốn nhìn người đó, nhìn mãi nhìn mãi mà thôi.
Đột nhiên tầm mắt của Âu Cảnh Dật lia đến đây, tôi và anh bất ngờ bốn mắt nhìn nhau.
Ánh sáng chia cắt chúng tôi rồi lại quay trở lại, cuối cùng như tạo ra một ảo ảnh, tôi ngây ngốc nhìn anh, nhất thời tôi cảm giác mình đã nhìn lầm rồi.
Âu Cảnh Dật khẽ cười với tôi, đôi môi mỏng hồng hào cong lên một nụ cười mỉa mai, như đang cười nhạo tôi đã suy nghĩ viển vông vậy, sau đó cả tôi và anh đều không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía bạn nhảy của mình.
Tôi cố gắng hít thở nhưng có làm thế nào tôi vẫn cảm giác như mình không thể thở được, tôi sắp chết ngạt rồi.
Thì ra tôi và người phụ nữ bên cạnh anh kia chẳng có gì khác nhau cả, chỉ là đối tượng để anh phát dục mà thôi.
Thật đáng ghét, tại sao tôi lại không nhìn rõ bản thân mình đi chứ?
“Người đẹp, chúng ta qua đó ngồi đi nha?” Hắn ta dùng sức kéo tay của tôi.
Đôi mắt đục ngầu kia của anh và cả người đàn ông bên cạnh này khiến tôi khó chịu cực kì.
“Xin lỗi.” Tôi hất tay hắn ra: “Tôi phải về rồi.”
Người đàn ông này lập tức bộc lộ bản chất của mình, anh ta vừa kéo tôi vừa quát: “Giả vờ cái gì? Cô muốn giữ trong sạch sao! Mặc đồ như vậy tới nơi như thế này không phải là muốn người ta chơi sao!”
“Cút ra!” Tôi hung hãn nhìn hắn ta, cố gắng dùng sức đẩy ra.
“Mẹ nó con bitch này!” Hắn ta nhớn nhác vung tay lên.
Cho dù có hoảng loạn như thế nào đi nữa, tôi vẫn hung hăng nhìn thẳng vào mắt hắn ta, không một chút tránh né.
Bất ngờ, cánh tay hắn bị một người nào đó bắt lại, cánh tay vững chắc đó che chắn trước mặt tôi, những sợi gân xanh hay huyết quản đều nổi lên, từng sợi một hiện lên làm nổi bật vẻ quyến rũ và mê người của người đàn ông này.
Tôi men theo cánh tay nhìn qua, vậy mà lại là Âu Cảnh Dật.
Sắc mặt anh âm tà đáng sợ: “Người phụ nữ này là của tao, mày tôn trọng một chút đi.”
Của anh sao? Thật nực cười.
Một sự oán hận không biết đã dấy lên từ đâu mà trong chốc lát đã nghẹn lại nơi trái tim tôi, tôi là của anh khi nào vậy? Anh nói chuyện yêu đương với người phụ nữ khác, mà tôi cũng là người phụ nữ của anh sao, anh phong lưu quá rồi đó.
“Xin lỗi, tôi không biết anh.” Tôi nhàn nhạt nhìn Âu Cảnh Dật một cái, nhưng lại nhìn thấy nơi mi tâm anh đang nhăn lại mang chút khó hiểu.
Tôi quay người rời đi, có lẽ hôm nay đến đây chính là một sự sai lầm rồi, là tôi đã vọng tưởng được gặp anh ta.
“Lâm Ngôn!” Phía sau truyền đến thanh âm mang chút lo lắng của anh.
Lâm Ngôn là tên tôi dùng ở toà soạn, là tên giả, xem ra anh ta đã điều tra tôi rất rõ ràng rồi nhỉ.
Tôi xông ra bên ngoài quán bar, rồi hít sâu một cái, trong chốc lát bầu không khí mát mẻ xông vào phổi nhưng lại khiến tôi đau đến muốn khóc.
“Này, cô làm gì vậy!” Cánh tay tôi bị kéo lấy, tôi không cần quay đầu lại cũng biết đó là Âu Cảnh Dật rồi.
“Tôi về nhà a, anh nói xem tôi có thể làm gì nữa?” Tôi vô cảm nhìn anh.
Sắc mặt căng thẳng của Âu Cảnh Dật đột nhiên cười rộ lên: “Cô ăn giấm sao?” Anh ta vui vẻ híp mắt lại, khoé mắt hiện rõ vẻ đắc ý.
“Tôi ăn giấm ư?” Tôi ha hả cười lạnh: “Tại sao tôi phải ăn giấm! Mọi người đến đây đều để tìm thú vui, anh có người đẹp, tôi cũng có thể tìm đàn ông, chỉ là người đàn ông đó tôi không thích, không cẩn thận bị vướng phải hắn ta thôi, anh tưởng tôi nhìn thấy anh nên không vui sao?”
Tôi hét ầm lên, càng nói càng uỷ khuất: “Mọi người đều trưởng thành cả rồi, anh tưởng có anh biết chơi thôi sao…”
Đột nhiên môi tôi bị chặn lại, đầu lưỡi của anh nhẹ nhàng liếm vào môi tôi: “Thật là chua, cô cũng lải nhải nhiều thật đó.”
Tôi sững sờ ngay tại chỗ.
Anh ta vừa mới hôn tôi.
“Ngốc, tôi đã nhìn thấy cô đến từ đầu rồi, nên muốn trêu chọc cô thôi, ai mà biết cô lại dễ giận vậy chứ.” Khuôn mặt của Âu Cảnh Dật càng lúc càng tiến gần tôi hơn, nụ cười của anh ta cũng ngày càng sâu hơn: “Cô thích tôi rồi đúng không?”
“Không, không có.” Tôi cứng miệng không chịu thừa nhận, tôi xấu hổ vì tâm tư của mình đã bị người ta phát hiện ra rồi.
“Con gái đúng là khẩu thị tâm phi mà.” Âu Cảnh Dật bất lực lắc đầu.
Anh nắm tay tôi trước cửa quán bar náo nhiệt, còn tôi thì vẫn đứng ngây ngốc bên cạnh anh, như thể xung quanh chúng tôi không còn thứ gì nữa, chỉ còn hai chúng tôi mà thôi.
Trước giờ tôi chưa từng có loại cảm giác này, tôi hy vọng mọi người trên thế giới này đều biến mất hết đi, để chúng tôi không cần để ý tới bất kì thứ gì nữa mà tận hưởng niềm vui, suồng sả và vui vẻ hết mình.
“Cô đẹp quá.” Bàn tay to lớn của Âu Cảnh Dật dạo chơi trên cơ thể tôi, tôi nằm trên giường, giương đôi mắt si mê nhìn anh.
Còn tầm mắt của anh thì xuất hiện ở khắp mọi nơi, như thể anh đang chăm chú nhìn vào từng tấc da của tôi vậy. Dưới ánh đèn rực rỡ, tôi đã hoàn toàn thể hiện ra trước mắt của anh.
…….
Thì ra không phải chỉ mình tôi, mà Âu Cảnh Dật đối với người phụ nữ nào cũng đều như vậy cả, anh ta vốn dĩ là một công tử đào hoa, tôi còn suy nghĩ lung tung làm gì chứ?
“Người đẹp, nhảy với nhau đi.” Đột nhiên vòng eo tôi bị một người nào đó véo lấy, sau đó một người đàn ông nồng nặc mùi rượu và thuốc lá sáp đến.
Hắn nở nụ cười hạ lưu với tôi, còn tôi thì nhìn về phía Âu Cảnh Dật,
không biết người phụ nữ bên cạnh anh đã nói gì mà tôi chỉ nhìn thấy anh cười khẩy một cái, cả người anh lúc ẩn lúc hiện dưới ánh đèn tối tăm.
Tôi cứ sững sờ nhìn anh như vậy, ngay cả khi người đàn ông bên cạnh động tay động chân tôi cũng không để ý.
Tầm mắt của tôi chỉ chăm chú đuổi theo anh, xuyên qua tầng tầng lớp lớp người nhảy nhót, tôi nhìn lén anh qua những khe hở, anh và cô ta đang cười với nhau, đang nói chuyện yêu, đang nói chuyện bí mật, còn tôi thì lại để ý vô cùng.
“Người đẹp đến một mình sao? Lát nữa chúng ta đi uống một ly có được không?” Bàn tay người đàn ông bên cạnh đang sờ mó cơ thể tôi, nhưng tôi lại như một kẻ đã chết không có bất kì cảm giác gì cả, tôi chỉ muốn nhìn người đó, nhìn mãi nhìn mãi mà thôi.
Đột nhiên tầm mắt của Âu Cảnh Dật lia đến đây, tôi và anh bất ngờ bốn mắt nhìn nhau.
Ánh sáng chia cắt chúng tôi rồi lại quay trở lại, cuối cùng như tạo ra một ảo ảnh, tôi ngây ngốc nhìn anh, nhất thời tôi cảm giác mình đã nhìn lầm rồi.
Âu Cảnh Dật khẽ cười với tôi, đôi môi mỏng hồng hào cong lên một nụ cười mỉa mai, như đang cười nhạo tôi đã suy nghĩ viển vông vậy, sau đó cả tôi và anh đều không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía bạn nhảy của mình.
Tôi cố gắng hít thở nhưng có làm thế nào tôi vẫn cảm giác như mình không thể thở được, tôi sắp chết ngạt rồi.
Thì ra tôi và người phụ nữ bên cạnh anh kia chẳng có gì khác nhau cả, chỉ là đối tượng để anh phát dục mà thôi.
Thật đáng ghét, tại sao tôi lại không nhìn rõ bản thân mình đi chứ?
“Người đẹp, chúng ta qua đó ngồi đi nha?” Hắn ta dùng sức kéo tay của tôi.
Đôi mắt đục ngầu kia của anh và cả người đàn ông bên cạnh này khiến tôi khó chịu cực kì.
“Xin lỗi.” Tôi hất tay hắn ra: “Tôi phải về rồi.”
Người đàn ông này lập tức bộc lộ bản chất của mình, anh ta vừa kéo tôi vừa quát: “Giả vờ cái gì? Cô muốn giữ trong sạch sao! Mặc đồ như vậy tới nơi như thế này không phải là muốn người ta chơi sao!”
“Cút ra!” Tôi hung hãn nhìn hắn ta, cố gắng dùng sức đẩy ra.
“Mẹ nó con bitch này!” Hắn ta nhớn nhác vung tay lên.
Cho dù có hoảng loạn như thế nào đi nữa, tôi vẫn hung hăng nhìn thẳng vào mắt hắn ta, không một chút tránh né.
Bất ngờ, cánh tay hắn bị một người nào đó bắt lại, cánh tay vững chắc đó che chắn trước mặt tôi, những sợi gân xanh hay huyết quản đều nổi lên, từng sợi một hiện lên làm nổi bật vẻ quyến rũ và mê người của người đàn ông này.
Tôi men theo cánh tay nhìn qua, vậy mà lại là Âu Cảnh Dật.
Sắc mặt anh âm tà đáng sợ: “Người phụ nữ này là của tao, mày tôn trọng một chút đi.”
Của anh sao? Thật nực cười.
Một sự oán hận không biết đã dấy lên từ đâu mà trong chốc lát đã nghẹn lại nơi trái tim tôi, tôi là của anh khi nào vậy? Anh nói chuyện yêu đương với người phụ nữ khác, mà tôi cũng là người phụ nữ của anh sao, anh phong lưu quá rồi đó.
“Xin lỗi, tôi không biết anh.” Tôi nhàn nhạt nhìn Âu Cảnh Dật một cái, nhưng lại nhìn thấy nơi mi tâm anh đang nhăn lại mang chút khó hiểu.
Tôi quay người rời đi, có lẽ hôm nay đến đây chính là một sự sai lầm rồi, là tôi đã vọng tưởng được gặp anh ta.
“Lâm Ngôn!” Phía sau truyền đến thanh âm mang chút lo lắng của anh.
Lâm Ngôn là tên tôi dùng ở toà soạn, là tên giả, xem ra anh ta đã điều tra tôi rất rõ ràng rồi nhỉ.
Tôi xông ra bên ngoài quán bar, rồi hít sâu một cái, trong chốc lát bầu không khí mát mẻ xông vào phổi nhưng lại khiến tôi đau đến muốn khóc.
“Này, cô làm gì vậy!” Cánh tay tôi bị kéo lấy, tôi không cần quay đầu lại cũng biết đó là Âu Cảnh Dật rồi.
“Tôi về nhà a, anh nói xem tôi có thể làm gì nữa?” Tôi vô cảm nhìn anh.
Sắc mặt căng thẳng của Âu Cảnh Dật đột nhiên cười rộ lên: “Cô ăn giấm sao?” Anh ta vui vẻ híp mắt lại, khoé mắt hiện rõ vẻ đắc ý.
“Tôi ăn giấm ư?” Tôi ha hả cười lạnh: “Tại sao tôi phải ăn giấm! Mọi người đến đây đều để tìm thú vui, anh có người đẹp, tôi cũng có thể tìm đàn ông, chỉ là người đàn ông đó tôi không thích, không cẩn thận bị vướng phải hắn ta thôi, anh tưởng tôi nhìn thấy anh nên không vui sao?”
Tôi hét ầm lên, càng nói càng uỷ khuất: “Mọi người đều trưởng thành cả rồi, anh tưởng có anh biết chơi thôi sao…”
Đột nhiên môi tôi bị chặn lại, đầu lưỡi của anh nhẹ nhàng liếm vào môi tôi: “Thật là chua, cô cũng lải nhải nhiều thật đó.”
Tôi sững sờ ngay tại chỗ.
Anh ta vừa mới hôn tôi.
“Ngốc, tôi đã nhìn thấy cô đến từ đầu rồi, nên muốn trêu chọc cô thôi, ai mà biết cô lại dễ giận vậy chứ.” Khuôn mặt của Âu Cảnh Dật càng lúc càng tiến gần tôi hơn, nụ cười của anh ta cũng ngày càng sâu hơn: “Cô thích tôi rồi đúng không?”
“Không, không có.” Tôi cứng miệng không chịu thừa nhận, tôi xấu hổ vì tâm tư của mình đã bị người ta phát hiện ra rồi.
“Con gái đúng là khẩu thị tâm phi mà.” Âu Cảnh Dật bất lực lắc đầu.
Anh nắm tay tôi trước cửa quán bar náo nhiệt, còn tôi thì vẫn đứng ngây ngốc bên cạnh anh, như thể xung quanh chúng tôi không còn thứ gì nữa, chỉ còn hai chúng tôi mà thôi.
Trước giờ tôi chưa từng có loại cảm giác này, tôi hy vọng mọi người trên thế giới này đều biến mất hết đi, để chúng tôi không cần để ý tới bất kì thứ gì nữa mà tận hưởng niềm vui, suồng sả và vui vẻ hết mình.
“Cô đẹp quá.” Bàn tay to lớn của Âu Cảnh Dật dạo chơi trên cơ thể tôi, tôi nằm trên giường, giương đôi mắt si mê nhìn anh.
Còn tầm mắt của anh thì xuất hiện ở khắp mọi nơi, như thể anh đang chăm chú nhìn vào từng tấc da của tôi vậy. Dưới ánh đèn rực rỡ, tôi đã hoàn toàn thể hiện ra trước mắt của anh.
…….