CHƯƠNG 6: MỸ NỮ NÓNG BỎNG NHẢY NHÓT CÙNG ANH.
CHƯƠNG 6: MỸ NỮ NÓNG BỎNG NHẢY NHÓT CÙNG ANH.
Ánh sáng ấm áp xuyên qua đường chân trời, trời đã sáng thật rồi, tôi và anh ôm hôn nhau, lần đầu tiên dưới ánh sáng mặt trời tôi dám to gan làm bậy như vậy.
Tôi đã yêu người đàn ông này mất rồi.
Nhưng mà, xin lỗi.
Khi ánh sáng mặt trời dâng cao, đáy lòng tôi chợt sợ hãi, như thể mối quan hệ giữa tôi và anh không thể phơi bày ra trước ánh sáng vậy.
“Sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa.” Tôi nhẫn tâm nói, sau đó tôi xách theo đôi giày cao gót của mình chạy như điên lên bờ.
“Ê, cô phóng viên! Đợi tôi hẹn với cô!” Phía sau vang lên tiếng hét và cả tiếng cười ha hả của Âu Cảnh Dật.
Xin anh đó, đừng mà! Cũng đừng làm tôi trầm mê hơn nữa.
Tôi quay đầu lại, đằng sau tôi chính là một bức tranh trời xanh mây trắng đẹp đẽ và cả nụ cười xán lạn rực rỡ của anh nữa.
Gió biển thổi qua làn tóc tôi, mái tóc bay bay đã che đi khuôn mặt đang ướt đẫm lệ nhoà của tôi.
Âu Cảnh Dật vẫy tay với tôi, tôi liền cắn răng quay đầu lại, nhẫn tâm rời đi.
Tôi như hồn bay phách lạc đi tới toà soạn, bộ dạng thì nhếch nhác cực kì, khuôn mặt trang điểm tan hoang cả rồi, quần áo cũng chưa thay, dáng vẻ rất phong trần.
Mọi người xung quanh nhìn thấy bộ dạng này của tôi cũng không có ai lấy làm lạ cả, tôi rửa mặt rồi cố gắng ép mình trở nên bình tĩnh lại.
Công việc chính là cách để tôi giải thoát, tôi bắt đầu bắt tay vào viết bản thảo, những chuyện tôi nghe tôi thấy và cả trải qua tối qua cũng đủ để nói rõ Bất Dạ Thành thật sự có chuyện gì đó lấp liếm rồi, tôi không thể để cô phục vụ đó chết oan được.
Không lâu sau, một bản thảo đã được hoàn thành, chỉ cần đợi được in ấn xuất bản thì mọi người đọc báo đều có thể biết được chân tướng rồi, cô nữ sinh đó sẽ được rửa sạch oan khuất.
Cô đang vươn người giãn cơ giãn cốt, thì điện thoạt đột nhiên vang lên: “Tiểu Ngôn à, mẹ chồng con đến đây rồi, hay là con về đây một chuyến đi.”
Là mẹ của tôi, nghe ngữ điệu của bà thì hình như đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Nhưng giờ này mà mẹ chồng lại tới nhà mẹ để làm gì chứ?
Tôi chỉ đành xin nghỉ ở toà soạn rồi lập tức về nhà mẹ đẻ.
Tôi vừa bước vào cửa thì nhìn thấy mẹ chồng tôi Trương Tuệ Chi và một cô gái nào đó đang ngồi trên ghế sofa nhà tôi, còn mẹ tôi thì đang ngồi bên cạnh lau lau nước mắt.
“Sao vậy?” Tôi đến bên mẹ tôi hỏi.
Mẹ chồng lập tức liếc nhìn tôi một cái: “Cô xem bộ dạng của mình đi, mấy ngày rồi cô chưa về nhà cô tự nói xem nào! Một ngày không biết đi rong chơi ở đâu nữa!”
Bộ đồ tôi đang mặc thì có hơi khó nói thật nên tôi cũng chẳng cãi lại làm gì: “Toà soạn bọn tôi có việc, tôi làm như vậy là do yêu cầu công việc mà thôi.”
“Tiểu Ngôn, không phải tôi muốn nói cô đâu, các người kết hôn cũng ba năm rồi nhưng mãi vẫn chưa thấy có con, nhưng mà cô cũng không được cấm cản Trạch Minh làm bố a.” Mẹ chồng nghiêm mặt nhìn tôi, bà kéo tay của cô gái ngồi bên cạnh rồi nói: “Đây là Lý Ngải, mang thai đã ba tháng rồi, vậy mà còn bị cô ép đi phá thai! Cô muốn làm gì vậy? Cô nói đi! Cô muốn nhà họ Trương chúng tôi tuyệt hậu sao!”
Mẹ tôi không than vãn tiếng nào nhưng bà đã tức đến sắc mặt đều trắng bệnh cả rồi, mẹ chồng dắt theo tiểu tam tới cửa chất vấn chính thất, thật là một chuyện lạ thường nha.
Hơn nữa, làm sao lại vậy được!
“Vậy sao? Ai nói với mẹ vậy? Là Trương Trạch Minh hay là cái cô Lý Ngải ngồi bên cạnh mẹ này?” Tôi không có bất kì cảm xúc nào cả, cô gái trẻ tên Lý Ngải kia căn bản không dám nhìn tôi.
Mẹ chồng tức giận lập tức bật dậy, chỉ tay vào mặt tôi: “Thái độ gì vậy hả! Cô hại chết cháu tôi, còn nói chuyện với giọng điệu đó với tôi nữa hả, gan cô cũng lớn thật đó! Hôm nay tôi đến là để hỏi mẹ cô làm sao lại sinh ra được một đứa con gái như cô đó! Sao mà lại ác độc như vậy chứ! Một con đường sống cũng không cho nhà họ Trương chúng tôi nữa! Tôi thật sự đã làm cô Lý nhà chúng tôi thiệt thòi rồi, bị con người như cô ép đi phá thai!”
Ha ha, thật vớ vẩn, các người đang diễn phim gì vậy? Sao mà cái gì cũng đổ lên đầu tôi hết thế? Chuyện này tôi vốn chưa hề làm qua, hơn nữa Trương Trạch Minh không thể có con được, quan trọng hơn tôi đây mới chính là chính thất đó!
“Mẹ, mẹ đây là có ý gì?” Tôi liếc nhìn Lý Ngải một cái: “Cho dù có là thật đi nữa thì mẹ cũng không có quyền gì để chất vấn tôi hết.”
Lý Ngải co người lại về phía mẹ chồng.
“Ha ha, không lẽ cô không biết làm sao mà cô lại gả cho Trạch Minh nhà chúng tôi được hay sao? Lúc đầu ba cô đã nịnh bợ như thế nào a, chậc chậc, chỉ về điểm này thôi thì cô đã không có bất kì quyền gì rồi!” Mẹ chồng cao ngạo vênh mặt lên.
Tôi siết chặt tay rồi nhìn về phía mẹ, mẹ nhìn tôi với ánh đầy áy náy. Bọn họ cho rằng đây là do gia đình chúng tôi đã nợ Trương Trạch Minh.
“Không phải chỉ là một đứa trẻ thôi sao? Sẽ có thôi, cứ đợi đi.” Nhìn vào mặt mẹ chồng, tôi đột nhiên lại nảy ra một ý nghĩ ác độc hơn.
Đáng đời cho con trai của bà suốt một đời phải trở thành một con trâu đầy sừng nuôi con của người khác, còn cái gọi là đứa bé của Lý Ngải kia, còn chưa biết là của ai nữa kìa.
Mẹ chồng vì muốn ép tôi sinh con mà cái gì cũng dám làm, sau khi nghe được câu trả lời thoả đáng thì bà ta liền rời đi.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi đột nhiên lại nhớ tới Âu Cảnh Dật, người đàn ông đã cho tôi quá nhiều sự rung động.
Có lẽ càng cấm kị càng độc hại thì càng khiến người ta trầm mê hơn. Tôi luôn vô thức nghĩ về anh, nghĩ về niềm vui sướng run rẩy khiến cho mỗi lỗ chân lông của tôi đều nở ra.
Tôi thật ti tiện mà, đã vô số lần tôi tự nhắc bản thân mình đã đủ rồi, đừng gặp anh ta nữa nhưng tôi lại không cách nào quên được anh cả.
Quỷ sai ma khiến, tôi lại đến quán bar đó lần nữa, tôi mong được gặp anh lần nữa.
Nơi này hầu như không thay đổi gì cả, tôi len qua sàn nhảy tìm bóng hình của anh.
Tôi muốn gặp anh vô cùng, tôi nhớ anh, loại cảm giác này như thể hàng ngàn con kiến đang bò lên trái tim tôi vậy, ngứa rát không chịu đựng được, thỉnh thoảng nó lại cắn vào tim tôi một cái, đau thấu tận tâm can.
Xuyên qua đám người nhộn nhịp, đám đàn ông lạ lẫm xung quanh cứ áp sát vào người tôi, tôi cứ đẩy ra, cho đến khi tôi nhìn thấy Âu Cảnh Dật đang ôm lấy một cô gái trẻ đẹp mặc bikini nhảy nhót.
Trong phút chốc tôi liền khựng người lại.
Mỹ nữ lắc lư cơ thể giống như một con rắn xinh đẹp quyến rũ vậy, Âu Cảnh Dật nhìn cô ta, ánh mắt anh bốc lên ngọn lửa suồng sã, khoé môi cong cong kia mang đầy ý vị tình dục, khiến người ta muốn mà không được.
……
Ánh sáng ấm áp xuyên qua đường chân trời, trời đã sáng thật rồi, tôi và anh ôm hôn nhau, lần đầu tiên dưới ánh sáng mặt trời tôi dám to gan làm bậy như vậy.
Tôi đã yêu người đàn ông này mất rồi.
Nhưng mà, xin lỗi.
Khi ánh sáng mặt trời dâng cao, đáy lòng tôi chợt sợ hãi, như thể mối quan hệ giữa tôi và anh không thể phơi bày ra trước ánh sáng vậy.
“Sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa.” Tôi nhẫn tâm nói, sau đó tôi xách theo đôi giày cao gót của mình chạy như điên lên bờ.
“Ê, cô phóng viên! Đợi tôi hẹn với cô!” Phía sau vang lên tiếng hét và cả tiếng cười ha hả của Âu Cảnh Dật.
Xin anh đó, đừng mà! Cũng đừng làm tôi trầm mê hơn nữa.
Tôi quay đầu lại, đằng sau tôi chính là một bức tranh trời xanh mây trắng đẹp đẽ và cả nụ cười xán lạn rực rỡ của anh nữa.
Gió biển thổi qua làn tóc tôi, mái tóc bay bay đã che đi khuôn mặt đang ướt đẫm lệ nhoà của tôi.
Âu Cảnh Dật vẫy tay với tôi, tôi liền cắn răng quay đầu lại, nhẫn tâm rời đi.
Tôi như hồn bay phách lạc đi tới toà soạn, bộ dạng thì nhếch nhác cực kì, khuôn mặt trang điểm tan hoang cả rồi, quần áo cũng chưa thay, dáng vẻ rất phong trần.
Mọi người xung quanh nhìn thấy bộ dạng này của tôi cũng không có ai lấy làm lạ cả, tôi rửa mặt rồi cố gắng ép mình trở nên bình tĩnh lại.
Công việc chính là cách để tôi giải thoát, tôi bắt đầu bắt tay vào viết bản thảo, những chuyện tôi nghe tôi thấy và cả trải qua tối qua cũng đủ để nói rõ Bất Dạ Thành thật sự có chuyện gì đó lấp liếm rồi, tôi không thể để cô phục vụ đó chết oan được.
Không lâu sau, một bản thảo đã được hoàn thành, chỉ cần đợi được in ấn xuất bản thì mọi người đọc báo đều có thể biết được chân tướng rồi, cô nữ sinh đó sẽ được rửa sạch oan khuất.
Cô đang vươn người giãn cơ giãn cốt, thì điện thoạt đột nhiên vang lên: “Tiểu Ngôn à, mẹ chồng con đến đây rồi, hay là con về đây một chuyến đi.”
Là mẹ của tôi, nghe ngữ điệu của bà thì hình như đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Nhưng giờ này mà mẹ chồng lại tới nhà mẹ để làm gì chứ?
Tôi chỉ đành xin nghỉ ở toà soạn rồi lập tức về nhà mẹ đẻ.
Tôi vừa bước vào cửa thì nhìn thấy mẹ chồng tôi Trương Tuệ Chi và một cô gái nào đó đang ngồi trên ghế sofa nhà tôi, còn mẹ tôi thì đang ngồi bên cạnh lau lau nước mắt.
“Sao vậy?” Tôi đến bên mẹ tôi hỏi.
Mẹ chồng lập tức liếc nhìn tôi một cái: “Cô xem bộ dạng của mình đi, mấy ngày rồi cô chưa về nhà cô tự nói xem nào! Một ngày không biết đi rong chơi ở đâu nữa!”
Bộ đồ tôi đang mặc thì có hơi khó nói thật nên tôi cũng chẳng cãi lại làm gì: “Toà soạn bọn tôi có việc, tôi làm như vậy là do yêu cầu công việc mà thôi.”
“Tiểu Ngôn, không phải tôi muốn nói cô đâu, các người kết hôn cũng ba năm rồi nhưng mãi vẫn chưa thấy có con, nhưng mà cô cũng không được cấm cản Trạch Minh làm bố a.” Mẹ chồng nghiêm mặt nhìn tôi, bà kéo tay của cô gái ngồi bên cạnh rồi nói: “Đây là Lý Ngải, mang thai đã ba tháng rồi, vậy mà còn bị cô ép đi phá thai! Cô muốn làm gì vậy? Cô nói đi! Cô muốn nhà họ Trương chúng tôi tuyệt hậu sao!”
Mẹ tôi không than vãn tiếng nào nhưng bà đã tức đến sắc mặt đều trắng bệnh cả rồi, mẹ chồng dắt theo tiểu tam tới cửa chất vấn chính thất, thật là một chuyện lạ thường nha.
Hơn nữa, làm sao lại vậy được!
“Vậy sao? Ai nói với mẹ vậy? Là Trương Trạch Minh hay là cái cô Lý Ngải ngồi bên cạnh mẹ này?” Tôi không có bất kì cảm xúc nào cả, cô gái trẻ tên Lý Ngải kia căn bản không dám nhìn tôi.
Mẹ chồng tức giận lập tức bật dậy, chỉ tay vào mặt tôi: “Thái độ gì vậy hả! Cô hại chết cháu tôi, còn nói chuyện với giọng điệu đó với tôi nữa hả, gan cô cũng lớn thật đó! Hôm nay tôi đến là để hỏi mẹ cô làm sao lại sinh ra được một đứa con gái như cô đó! Sao mà lại ác độc như vậy chứ! Một con đường sống cũng không cho nhà họ Trương chúng tôi nữa! Tôi thật sự đã làm cô Lý nhà chúng tôi thiệt thòi rồi, bị con người như cô ép đi phá thai!”
Ha ha, thật vớ vẩn, các người đang diễn phim gì vậy? Sao mà cái gì cũng đổ lên đầu tôi hết thế? Chuyện này tôi vốn chưa hề làm qua, hơn nữa Trương Trạch Minh không thể có con được, quan trọng hơn tôi đây mới chính là chính thất đó!
“Mẹ, mẹ đây là có ý gì?” Tôi liếc nhìn Lý Ngải một cái: “Cho dù có là thật đi nữa thì mẹ cũng không có quyền gì để chất vấn tôi hết.”
Lý Ngải co người lại về phía mẹ chồng.
“Ha ha, không lẽ cô không biết làm sao mà cô lại gả cho Trạch Minh nhà chúng tôi được hay sao? Lúc đầu ba cô đã nịnh bợ như thế nào a, chậc chậc, chỉ về điểm này thôi thì cô đã không có bất kì quyền gì rồi!” Mẹ chồng cao ngạo vênh mặt lên.
Tôi siết chặt tay rồi nhìn về phía mẹ, mẹ nhìn tôi với ánh đầy áy náy. Bọn họ cho rằng đây là do gia đình chúng tôi đã nợ Trương Trạch Minh.
“Không phải chỉ là một đứa trẻ thôi sao? Sẽ có thôi, cứ đợi đi.” Nhìn vào mặt mẹ chồng, tôi đột nhiên lại nảy ra một ý nghĩ ác độc hơn.
Đáng đời cho con trai của bà suốt một đời phải trở thành một con trâu đầy sừng nuôi con của người khác, còn cái gọi là đứa bé của Lý Ngải kia, còn chưa biết là của ai nữa kìa.
Mẹ chồng vì muốn ép tôi sinh con mà cái gì cũng dám làm, sau khi nghe được câu trả lời thoả đáng thì bà ta liền rời đi.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi đột nhiên lại nhớ tới Âu Cảnh Dật, người đàn ông đã cho tôi quá nhiều sự rung động.
Có lẽ càng cấm kị càng độc hại thì càng khiến người ta trầm mê hơn. Tôi luôn vô thức nghĩ về anh, nghĩ về niềm vui sướng run rẩy khiến cho mỗi lỗ chân lông của tôi đều nở ra.
Tôi thật ti tiện mà, đã vô số lần tôi tự nhắc bản thân mình đã đủ rồi, đừng gặp anh ta nữa nhưng tôi lại không cách nào quên được anh cả.
Quỷ sai ma khiến, tôi lại đến quán bar đó lần nữa, tôi mong được gặp anh lần nữa.
Nơi này hầu như không thay đổi gì cả, tôi len qua sàn nhảy tìm bóng hình của anh.
Tôi muốn gặp anh vô cùng, tôi nhớ anh, loại cảm giác này như thể hàng ngàn con kiến đang bò lên trái tim tôi vậy, ngứa rát không chịu đựng được, thỉnh thoảng nó lại cắn vào tim tôi một cái, đau thấu tận tâm can.
Xuyên qua đám người nhộn nhịp, đám đàn ông lạ lẫm xung quanh cứ áp sát vào người tôi, tôi cứ đẩy ra, cho đến khi tôi nhìn thấy Âu Cảnh Dật đang ôm lấy một cô gái trẻ đẹp mặc bikini nhảy nhót.
Trong phút chốc tôi liền khựng người lại.
Mỹ nữ lắc lư cơ thể giống như một con rắn xinh đẹp quyến rũ vậy, Âu Cảnh Dật nhìn cô ta, ánh mắt anh bốc lên ngọn lửa suồng sã, khoé môi cong cong kia mang đầy ý vị tình dục, khiến người ta muốn mà không được.
……