CHƯƠNG 5: ĐỎ MẶT TÍA TAI XIN GIÚP ĐỠ.
CHƯƠNG 5: ĐỎ MẶT TÍA TAI XIN GIÚP ĐỠ.
Cả người tôi khựng lại, tôi hoảng sợ giương mắt đáp lại ánh mắt của Âu Cảnh Dật.
Sau đó, dường như tôi đã nhìn thấy Âu Cảnh Dật cười, anh ôm tôi vào lòng, khiến cho hai cơ thể sát rạt vào nhau: “Biết rồi.”
Cánh cửa phòng của chúng tôi đột nhiên bị mở toang ra, tôi căng thẳng siết chặt vạt áo của Âu Cảnh Dật, núp trong vòng tay anh.
“Cút!” Âu Cảnh Dật quay đầu lại, lạnh lùng quát lên.
“Xin lỗi! Cậu Dật! Thật sự xin lỗi!” Đám người đó liên tục xin lỗi, sau đó vội vàng đóng cửa lại.
Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, không sao rồi.
“Cô làm tôi mềm nhũn rồi đó.” Âu Cảnh Dật bĩu môi, sau đó rút ra khỏi cơ thể tôi.
Lúc này tôi nên mở miệng nói gì đây? Cảm ơn, hay là nên mắng anh ta không chú ý gì hết mà cưỡng hiếp tôi ở nơi này đây?
Âu Cảnh Dật kéo dây kéo quần của mình lên, nhìn thấy tôi đang đứng ngây ngốc thì bắt đầu cười: “Bộ dạng này của cô là do dục cầu chưa đủ hay sao vậy?”
Tôi trừng mắt nhìn anh, rồi vội vàng chỉnh sửa lại quần áo của mình, sau đó mệt mỏi ngồi phịch xuống bồn cầu.
Sợ hãi quá độ khiến cho thần trí tôi lúc này còn chưa kịp trấn tĩnh lại.
“Phóng viên các cô đúng là liều thật đó.” Âu Cảnh Dật mỉm cười vuốt ve mái tóc tôi, giọng nói anh sau đó có mang theo chút lo lắng: “Nếu như cô thật sự không cẩn thận bị người ta ấy thì làm sao đây?”
Tôi vạ miệng nói: “Thì cũng bị anh làm rồi…” Sau khi nói xong tôi mới nhận ra có gì đó không đúng lắm.
Mặt tôi nóng như bốc hỏa, tôi lúng túng nhìn lên thì đụng phải ánh mắt anh. Ánh sáng trên đầu như đang tách chúng tôi ra vậy, một người ở ngoài sáng, một người ở trong tối, anh ta thì mỉm cười ngoài sáng còn tôi thì đang xấu hổ đến đỏ cả mặt ở trong tối.
Cũng không biết tại sao mà tôi lại dấy lên một loại dự cảm, rằng sau này tôi sẽ không thể nào thoát khỏi anh được, giống như chúng tôi đã dính vào định mệnh sẽ phải quấn lấy và dày vò nhau vậy.
Âu Cảnh Dật ôm lấy tôi lảo đảo đi ra ngoài, không có ai dám đến hỏi về thân phận của tôi hết, anh ôm lấy tôi che đi mặt của tôi lại, thậm chí lúc tôi ra khỏi cửa còn có người cung cung kính kính đem chiếc túi xách mà tôi để quên ở phòng bao lúc nãy đến cho tôi nữa.
Chiếc xe thể thao nổ máy chạy đi, tôi nhìn thấy ánh đèn neon nhấp nháy của khu giải trí ở phía sau mình, lúc này tôi mới hoàn toàn thở phào.
“Tôi khuyên cô không nên viết bất kì thứ gì liên quan tới Bất Dạ Thành cả.” Âu Cảnh Dật lên tiếng.
Tôi đưa tay mở túi của mình lấy chiếc bút ghi âm ra, đúng như dự đoán, không còn gì cả, tôi có chút nản lòng mà ném chiếc bút vào trong túi: “Tôi là phóng viên, tôi có quyền để cho công chúng biết về chân tướng sự thật.”
“Tuỳ cô thôi.” Âu Cảnh Dật cười ha hả.
Sau đó bầu không khí giữa chúng tôi đột nhiên trở nên ngượng nghịu, nói thật, tôi cũng không biết nên đối mặt với anh ta như thế nào nữa.
Một mặt, anh ta thật sự có sức hấp dẫn chí mạng đối với tôi, nhưng tôi biết rõ giữa chúng tôi là hoàn toàn không có khả năng, sau này chúng tôi không nên gặp nhau nữa thì tốt hơn.
“Đến đường phía trước thì quẹo trái, tôi sẽ xuống xe ở đó.” Tôi vươn ngón tay lên chỉ chỉ.
Âu Cảnh Dật ừ một tiếng, không nói gì cả, nhưng kết quả lại đưa tôi đi thẳng, cách rất xa nơi tôi cần đến.
“Tôi phải về nhà rồi.” Tôi thở dài nói.
Âu Cảnh Dật quay đầu lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi: “Cô định xài tôi xong thì vứt sao?”
“Chúng ta chỉ là bạn tình.” Tôi quấn chặt áo của mình, không thèm quay mặt nhìn anh.
Đột nhiên anh ta vươn tay vuốt ve mặt tôi, ngón tay thì véo cằm tôi rất mạnh để ép tôi quay qua nhìn anh: “Từ trước đến nay Âu Cảnh Dật tôi chưa từng miễn cưỡng phụ nữ.” Đáy mắt Âu Cảnh Dật chứa đầy sự bá đạo lại vừa nghiêm túc, anh cong cong khoé môi khẽ cười: “Cho nên, tương lai chúng ta vẫn còn dài.”
Sau đó anh buông tôi ra, nhìn chằm chặp vào phía trước, rồi đột nhiên hung hăng đạp mạnh chân ga, đưa tôi phi nước đại trên đường phố vào rạng sáng.
Chiếc mui xe chầm chậm mở ra khiến cho gió đêm hung hăng thổi vào, tôi cảm giác như mình sắp sửa bay lên không trung luôn rồi.
Trái tim tôi nhảy nhót tưng bừng, không phải là do tốc độ xe mang đến cho tôi sự kích thích mãnh liệt mà là do thái độ khi Âu Cảnh Dật nói chuyện đã khiến cho trái tim tôi loạn nhịp.
Đường phố vào tờ mờ sáng vô cùng trống trải và yên tĩnh, không còn tiếng ồn ào náo nhiệt của những quán bar đèn đỏ nữa, bên tai tôi chỉ có tiếng gió vù vù mà thôi, tiếng gió xen lẫn khiến cho người ta không muốn ngồi yên nữa, dường như đêm tối chính là chiếc dù bảo vệ của con người chúng ta vậy, nó giúp chúng ta dựng lên một tấm màn nguỵ trang thật khéo léo.
“A——-” Tôi đứng dậy và gào thét lên như một kẻ điên, tôi muốn phát tiết, như thể làm như vậy sẽ giúp tôi xoá bỏ đi tất cả những thứ không được như ý nguyện của mình vậy.
“Chúng ta đi biển đi!” Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận cảm giác gió đêm phà vào mặt mình, một cảm giác khiến người ta vừa tỉnh táo vừa trầm mê.
“Được!” Âu Cảnh Dật vui vẻ nói.
Trên con đường yên tĩnh chỉ còn lại tiếng la hét ngang ngược của tôi và cả tiếng của chiếc xe thể thao này nữa.
Chiếc xe dừng lại bên bờ biển, trước mắt tôi là một bãi biển đen u ám, không nhìn thấy gì cả, nhưng chỉ cần ngửi được mùi vị mặn mà của muối biển và nghe tiếng sóng đánh ào ạt vào bờ đá, tôi mới biết mình đã thật sự tới biển rồi.
Âu Cảnh Dật ôm lấy tôi từ phía sau, tựa cằm anh trên tóc tôi, tôi không hề động đậy, ngầm đồng ý cho hành động của anh, sự thân mật này khiến tôi nảy sinh một hoang tưởng.
Nếu như tôi gặp được Âu Cảnh Dật trước, thì có phải cuộc sống của tôi sẽ không giống như thứ đang diễn ra bây giờ nữa không. Thật buồn cười, tôi chỉ mới gặp người đàn ông này được hai lần thôi, nhưng lại nảy sinh ra những mơ tưởng cho tương lai xa vời nữa chứ.
“Mùi vị của cô thật mê người, giống như gió biển vậy.” Âu Cảnh Dật ngửi ngửi mái tóc tôi, bên vành tai tôi chỉ toàn là thanh âm của anh: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô thì đã thích rồi, mấy ngày gần đây đều đi tìm cô, chúng ta hẹn hò với nhau được không?”
Không được, không được, chúng ta không hợp nhau đâu, những lời này tôi thật không sao nói ra được, sự cô độc của tôi, sự vô phương giúp đỡ của tôi, và cả những luân lý đạo đức gánh trên vai tôi không cho phép tôi tự ý hành động được.
“Xin lỗi.” Tôi tàn nhẫn đáp, nhưng trong giây phút này, trái tim tôi lại đau vô cùng.
“Không sao, không sao.” Âu Cảnh Dật hôn lên cổ gáy tôi, những ngón tay anh thì luồn sâu trong tóc tôi, thanh âm anh mang chút khàn khàn run rẩy: “Tôi theo đuổi cô là được mà.”
Trời hình như sắp sáng rồi, tôi đưa mắt nhìn về bờ biển đang từ từ hiện lên kia, vầng mây hửng sáng, cuồn cuộn hiện lên.
Tôi quay người lại, áp lấy khuôn mặt của Âu Cảnh Dật và giáng một nụ hôn lên môi anh.
……
Cả người tôi khựng lại, tôi hoảng sợ giương mắt đáp lại ánh mắt của Âu Cảnh Dật.
Sau đó, dường như tôi đã nhìn thấy Âu Cảnh Dật cười, anh ôm tôi vào lòng, khiến cho hai cơ thể sát rạt vào nhau: “Biết rồi.”
Cánh cửa phòng của chúng tôi đột nhiên bị mở toang ra, tôi căng thẳng siết chặt vạt áo của Âu Cảnh Dật, núp trong vòng tay anh.
“Cút!” Âu Cảnh Dật quay đầu lại, lạnh lùng quát lên.
“Xin lỗi! Cậu Dật! Thật sự xin lỗi!” Đám người đó liên tục xin lỗi, sau đó vội vàng đóng cửa lại.
Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, không sao rồi.
“Cô làm tôi mềm nhũn rồi đó.” Âu Cảnh Dật bĩu môi, sau đó rút ra khỏi cơ thể tôi.
Lúc này tôi nên mở miệng nói gì đây? Cảm ơn, hay là nên mắng anh ta không chú ý gì hết mà cưỡng hiếp tôi ở nơi này đây?
Âu Cảnh Dật kéo dây kéo quần của mình lên, nhìn thấy tôi đang đứng ngây ngốc thì bắt đầu cười: “Bộ dạng này của cô là do dục cầu chưa đủ hay sao vậy?”
Tôi trừng mắt nhìn anh, rồi vội vàng chỉnh sửa lại quần áo của mình, sau đó mệt mỏi ngồi phịch xuống bồn cầu.
Sợ hãi quá độ khiến cho thần trí tôi lúc này còn chưa kịp trấn tĩnh lại.
“Phóng viên các cô đúng là liều thật đó.” Âu Cảnh Dật mỉm cười vuốt ve mái tóc tôi, giọng nói anh sau đó có mang theo chút lo lắng: “Nếu như cô thật sự không cẩn thận bị người ta ấy thì làm sao đây?”
Tôi vạ miệng nói: “Thì cũng bị anh làm rồi…” Sau khi nói xong tôi mới nhận ra có gì đó không đúng lắm.
Mặt tôi nóng như bốc hỏa, tôi lúng túng nhìn lên thì đụng phải ánh mắt anh. Ánh sáng trên đầu như đang tách chúng tôi ra vậy, một người ở ngoài sáng, một người ở trong tối, anh ta thì mỉm cười ngoài sáng còn tôi thì đang xấu hổ đến đỏ cả mặt ở trong tối.
Cũng không biết tại sao mà tôi lại dấy lên một loại dự cảm, rằng sau này tôi sẽ không thể nào thoát khỏi anh được, giống như chúng tôi đã dính vào định mệnh sẽ phải quấn lấy và dày vò nhau vậy.
Âu Cảnh Dật ôm lấy tôi lảo đảo đi ra ngoài, không có ai dám đến hỏi về thân phận của tôi hết, anh ôm lấy tôi che đi mặt của tôi lại, thậm chí lúc tôi ra khỏi cửa còn có người cung cung kính kính đem chiếc túi xách mà tôi để quên ở phòng bao lúc nãy đến cho tôi nữa.
Chiếc xe thể thao nổ máy chạy đi, tôi nhìn thấy ánh đèn neon nhấp nháy của khu giải trí ở phía sau mình, lúc này tôi mới hoàn toàn thở phào.
“Tôi khuyên cô không nên viết bất kì thứ gì liên quan tới Bất Dạ Thành cả.” Âu Cảnh Dật lên tiếng.
Tôi đưa tay mở túi của mình lấy chiếc bút ghi âm ra, đúng như dự đoán, không còn gì cả, tôi có chút nản lòng mà ném chiếc bút vào trong túi: “Tôi là phóng viên, tôi có quyền để cho công chúng biết về chân tướng sự thật.”
“Tuỳ cô thôi.” Âu Cảnh Dật cười ha hả.
Sau đó bầu không khí giữa chúng tôi đột nhiên trở nên ngượng nghịu, nói thật, tôi cũng không biết nên đối mặt với anh ta như thế nào nữa.
Một mặt, anh ta thật sự có sức hấp dẫn chí mạng đối với tôi, nhưng tôi biết rõ giữa chúng tôi là hoàn toàn không có khả năng, sau này chúng tôi không nên gặp nhau nữa thì tốt hơn.
“Đến đường phía trước thì quẹo trái, tôi sẽ xuống xe ở đó.” Tôi vươn ngón tay lên chỉ chỉ.
Âu Cảnh Dật ừ một tiếng, không nói gì cả, nhưng kết quả lại đưa tôi đi thẳng, cách rất xa nơi tôi cần đến.
“Tôi phải về nhà rồi.” Tôi thở dài nói.
Âu Cảnh Dật quay đầu lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi: “Cô định xài tôi xong thì vứt sao?”
“Chúng ta chỉ là bạn tình.” Tôi quấn chặt áo của mình, không thèm quay mặt nhìn anh.
Đột nhiên anh ta vươn tay vuốt ve mặt tôi, ngón tay thì véo cằm tôi rất mạnh để ép tôi quay qua nhìn anh: “Từ trước đến nay Âu Cảnh Dật tôi chưa từng miễn cưỡng phụ nữ.” Đáy mắt Âu Cảnh Dật chứa đầy sự bá đạo lại vừa nghiêm túc, anh cong cong khoé môi khẽ cười: “Cho nên, tương lai chúng ta vẫn còn dài.”
Sau đó anh buông tôi ra, nhìn chằm chặp vào phía trước, rồi đột nhiên hung hăng đạp mạnh chân ga, đưa tôi phi nước đại trên đường phố vào rạng sáng.
Chiếc mui xe chầm chậm mở ra khiến cho gió đêm hung hăng thổi vào, tôi cảm giác như mình sắp sửa bay lên không trung luôn rồi.
Trái tim tôi nhảy nhót tưng bừng, không phải là do tốc độ xe mang đến cho tôi sự kích thích mãnh liệt mà là do thái độ khi Âu Cảnh Dật nói chuyện đã khiến cho trái tim tôi loạn nhịp.
Đường phố vào tờ mờ sáng vô cùng trống trải và yên tĩnh, không còn tiếng ồn ào náo nhiệt của những quán bar đèn đỏ nữa, bên tai tôi chỉ có tiếng gió vù vù mà thôi, tiếng gió xen lẫn khiến cho người ta không muốn ngồi yên nữa, dường như đêm tối chính là chiếc dù bảo vệ của con người chúng ta vậy, nó giúp chúng ta dựng lên một tấm màn nguỵ trang thật khéo léo.
“A——-” Tôi đứng dậy và gào thét lên như một kẻ điên, tôi muốn phát tiết, như thể làm như vậy sẽ giúp tôi xoá bỏ đi tất cả những thứ không được như ý nguyện của mình vậy.
“Chúng ta đi biển đi!” Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận cảm giác gió đêm phà vào mặt mình, một cảm giác khiến người ta vừa tỉnh táo vừa trầm mê.
“Được!” Âu Cảnh Dật vui vẻ nói.
Trên con đường yên tĩnh chỉ còn lại tiếng la hét ngang ngược của tôi và cả tiếng của chiếc xe thể thao này nữa.
Chiếc xe dừng lại bên bờ biển, trước mắt tôi là một bãi biển đen u ám, không nhìn thấy gì cả, nhưng chỉ cần ngửi được mùi vị mặn mà của muối biển và nghe tiếng sóng đánh ào ạt vào bờ đá, tôi mới biết mình đã thật sự tới biển rồi.
Âu Cảnh Dật ôm lấy tôi từ phía sau, tựa cằm anh trên tóc tôi, tôi không hề động đậy, ngầm đồng ý cho hành động của anh, sự thân mật này khiến tôi nảy sinh một hoang tưởng.
Nếu như tôi gặp được Âu Cảnh Dật trước, thì có phải cuộc sống của tôi sẽ không giống như thứ đang diễn ra bây giờ nữa không. Thật buồn cười, tôi chỉ mới gặp người đàn ông này được hai lần thôi, nhưng lại nảy sinh ra những mơ tưởng cho tương lai xa vời nữa chứ.
“Mùi vị của cô thật mê người, giống như gió biển vậy.” Âu Cảnh Dật ngửi ngửi mái tóc tôi, bên vành tai tôi chỉ toàn là thanh âm của anh: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô thì đã thích rồi, mấy ngày gần đây đều đi tìm cô, chúng ta hẹn hò với nhau được không?”
Không được, không được, chúng ta không hợp nhau đâu, những lời này tôi thật không sao nói ra được, sự cô độc của tôi, sự vô phương giúp đỡ của tôi, và cả những luân lý đạo đức gánh trên vai tôi không cho phép tôi tự ý hành động được.
“Xin lỗi.” Tôi tàn nhẫn đáp, nhưng trong giây phút này, trái tim tôi lại đau vô cùng.
“Không sao, không sao.” Âu Cảnh Dật hôn lên cổ gáy tôi, những ngón tay anh thì luồn sâu trong tóc tôi, thanh âm anh mang chút khàn khàn run rẩy: “Tôi theo đuổi cô là được mà.”
Trời hình như sắp sáng rồi, tôi đưa mắt nhìn về bờ biển đang từ từ hiện lên kia, vầng mây hửng sáng, cuồn cuộn hiện lên.
Tôi quay người lại, áp lấy khuôn mặt của Âu Cảnh Dật và giáng một nụ hôn lên môi anh.
……