CHƯƠNG 8: CHÌM ĐẮM DƯỚI THÂN ANH.
CHƯƠNG 8: CHÌM ĐẮM DƯỚI THÂN ANH.
Như vậy thật đáng xấu hổ, nhưng loại tình cảm đáng xấu hổ này lại cho tôi nếm thử một bữa tiệc đầy hoan lạc, tôi đã ăn và càng muốn ăn thêm nữa, tư vị thật lưu luyến khó quên.
Tôi giấu tất cả mọi người về thứ đường cùng mà tôi đang rơi vào, vì chính hố sâu tuyệt vọng này đã mang đến cho tôi những khoái cảm tràn đầy, tôi tự trách bản thân mình, sâu hơn nữa chính là chán ghét mình, nhưng không còn cách nào khác nữa, tôi đã mê đắm rồi.
Tôi ôm lấy Âu Cảnh Dật, nhưng anh không hề biết gì về sự tuyệt vọng của tôi cả.
“Làm sao đây?”Tôi nhìn chằm chằm vào ánh đèn trên đỉnh đầu mình, đáy lòng tôi gào thét như đang kêu cứu.
Đôi mắt nóng bỏng của Âu Cảnh Dật dường như muốn thiêu đốt tôi, tôi không dám đáp lại ánh mắt của anh ấy, tôi không dám nói cho anh ấy biết về chân tướng sự thật.
“Hẹn hò với tôi đi!” Ánh mắt trong vắt của anh bắt lấy tôi, nhưng tôi không thể.
Tôi dùng hết sức của mình để ôm anh thật chặt: “Xin lỗi.”
Anh thở dốc hỏi: “Tại sao?”
“Có lẽ như vậy mới là kích thích nhất.” Tôi cười yếu ớt.
“Nam nữ yêu nhau, nhưng không có dây dưa ràng buộc gì cả, như vậy mới vui chứ.” Tôi đưa ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ trên sống lưng anh, như thể tôi đang đàn một khúc ca bi thương của cuộc đời mình vậy, tôi thất thần nói: “Chúng ta cứ như vậy thôi.”
Âu Cảnh Dật khó hiểu nhìn tôi.
Một lúc trước tôi còn tức giận và buồn bã vì anh ở cùng với người phụ nữ khác, lúc này tôi lại thốt ra những lời như kiểu tôi không liên quan tới anh, anh cũng không liên quan tới tôi, bản thân tôi cũng cảm thấy mình thật kỳ lạ, giống như đang trêu đùa người khác vậy.
Sắc mặt Âu Cảnh Dật căng cứng: “Cô cảm thấy Âu Cảnh Dật tôi rảnh rỗi chơi với cô vậy sao?”
Dư âm ấp áp của cuộc yêu vẫn còn, nhưng ngoại trừ sự tự trách, sự tự chán ghét bản thân mình và cả sự áy này thì tôi không còn nghĩ được gì nữa cả.
“Xin lỗi xin lỗi.” Tôi dùng tấm chăn bao bọc cơ thể mình lại.
Rất lâu sau đó tôi mới nghe thấy Âu Cảnh Dật lên tiếng: “Cô đang sợ hãi điều gì vậy? Thật không hiểu nổi cô.”
Cuối cùng chúng tôi cũng tan rã không vui.
Đều là tôi sai, Âu Cảnh Dật đâu có làm gì đâu chứ?
Trời đã sáng, tôi lại đeo chiếc mặt nạ của mình lên và bắt đầu một ngày mới.
“Kể từ khi tôi bảo cô ra ngoài tìm đàn ông thì tối nào cô cũng không về nhà hết hả.” Trương Trạch Minh ngồi hút thuốc trên ghế sofa, ngay cả đầu ông ta cũng không thèm ngẩng lên, cả căn nhà bao trùm trong một sự yên lặng đến tuyệt vọng.
“Tôi đang mượn giống a, không phải ông muốn một đứa con để chứng minh ông có thể sinh con sao? Còn để tranh gia sản với Trạch Lượng nữa chứ nhỉ.” Tôi lạnh lùng nói.
Trương Trạch Lượng là em trai của ông ta, ngày nào cũng đấu đá với ông ta hết, nếu như có một đứa con để nối dõi thì đương nhiên sẽ dễ tranh hơn rồi không phải sao?
“Cô đang nhạo báng tôi sao? Cô nghĩ tôi là một kẻ phế vật đúng không!” Trương Trạch Minh điên cuồng quát lớn với tôi. Ông ta hình như đang ôm một nỗi thâm thù đại hận với tôi thì phải, tôi ghét vì thứ gì ông ta cũng phát tiết hết lên người của tôi.
Tôi nở nụ cười ung dung, thái độ vô cùng kiêu ngạo: “Không phải ông là phế vật sao! Ông chính là cái loại người mà tôi chướng mắt nhất!”
Giờ phút này đây tôi giống như một vị chủ toà đang thẩm phán tội ác, tôi kết án ông ta, hơn nữa còn là một sự khinh bỉ sâu sắc.
“Thứ rẻ rách! Một thứ rẻ rách bám trai!” Trương Trạch Minh túm lấy tóc tôi rồi hung hăng kéo tôi đi vào phòng tắm.
“Dơ chết đi được! Tắm đi! Tắm cho sạch vào!”
Dòng nước lạnh trên đỉnh đầu tôi lập tức ào ạt chảy xuống, bàn tay to lớn của Trương Trạch Minh bóp lấy cổ tôi, ông ta dùng sức đổ dòng nước chảy vào mũi và miệng của tôi.
Tôi như sắp chết ngạt rồi, xoang mũi tôi đau rát, cả cơ thể thì run lên bần bật vì lạnh.
Sắc mặt Trương Trạch Minh mang đầy vẻ khoái cảm, nụ cười ông ta trông thật man rợ.
“Trương Trạch Minh! Khụ khụ! Ông bỏ tôi ra!” Lúc này tôi sợ hãi cực kì, như thể tôi sắp phải chết ở nơi này rồi.
Tiếng nước chảy rào rào xen lẫn cả tiếng kêu cầu cứu yếu ớt của tôi, sau đó tôi chợt yên lặng, không còn giãy giụa gì nữa mà cam tâm tình nguyện chờ chết.
Có lẽ chết chính là con đường giải thoát duy nhất của tôi.
Tôi tỉnh dậy trong chiếc bồn tắm, mỗi một nơi trên cơ thể tôi đều đau điếng, dòng nước lạnh khiến cho người tôi như đóng băng.
Vậy mà lại không chết được, tôi chỉ đành cong môi cười khổ.
Cuộc sống khổ sở như vậy, tại sao tôi lại không thể có được chút niềm vui nào vậy chứ? Trương Trạch Minh không phải là người yêu của tôi, cũng không phải là chồng của tôi! Tôi không thừa nhận ông ta!
“Rào” một tiếng, tôi đứng dậy khỏi bồn tắm, nhìn thấy cơ thể ướt chèm nhẹp của mình, tôi lại cảm thấy mình thật ngu ngốc, tại sao tôi lại phải ép mình sống vì người khác chứ?
Tôi run rẩy đi tới trước cửa tủ quần áo, tìm cho mình một bộ quần áo sạch sẽ mặc lên, rồi lập tức đi ra ngoài.
“Âu Cảnh Dật, tôi muốn gặp anh.” Tôi gửi một tin nhắn cho anh ấy, điều duy nhất tôi có thể nghĩ tới lúc này chính là Âu Cảnh Dật, anh ấy chính là ngọn nguồn cho niềm vui và hạnh của tôi, tôi muốn thử với anh ấy, không cần biết kết quả hay tương lai như thế nào, chỉ cần cuộc sống tẻ nhạt của tôi có thể nhen nhóm lên một chút ý nghĩa và hy vọng là được rồi.
Âu Cảnh Dật trả lời tôi rất nhanh, anh bảo tôi đưa định vị cho anh ấy, anh sẽ đến đón.
Tôi thấy mình thật sự sắp điên rồi, tôi vừa thấp thỏm vừa hưng phấn đứng đợi anh, mỗi một nơi trong cơ thể tôi đều đang gào thét, trong đấy còn đột nhiên dấy lên một loại khát vọng và ước mơ nữa.
Nếu như tôi gặp anh ấy, tôi nhất định sẽ cho anh ấy thứ tình yêu mãnh liệt nhất, để cho mình được chìm đắm dưới thân anh.
Mấy ý nghĩ này thật là điên rồ mà, nhưng nó vừa mới nhú ngọn lên thôi thì tôi đã không thể nào áp xuống được nữa rồi.
…….
Như vậy thật đáng xấu hổ, nhưng loại tình cảm đáng xấu hổ này lại cho tôi nếm thử một bữa tiệc đầy hoan lạc, tôi đã ăn và càng muốn ăn thêm nữa, tư vị thật lưu luyến khó quên.
Tôi giấu tất cả mọi người về thứ đường cùng mà tôi đang rơi vào, vì chính hố sâu tuyệt vọng này đã mang đến cho tôi những khoái cảm tràn đầy, tôi tự trách bản thân mình, sâu hơn nữa chính là chán ghét mình, nhưng không còn cách nào khác nữa, tôi đã mê đắm rồi.
Tôi ôm lấy Âu Cảnh Dật, nhưng anh không hề biết gì về sự tuyệt vọng của tôi cả.
“Làm sao đây?”Tôi nhìn chằm chằm vào ánh đèn trên đỉnh đầu mình, đáy lòng tôi gào thét như đang kêu cứu.
Đôi mắt nóng bỏng của Âu Cảnh Dật dường như muốn thiêu đốt tôi, tôi không dám đáp lại ánh mắt của anh ấy, tôi không dám nói cho anh ấy biết về chân tướng sự thật.
“Hẹn hò với tôi đi!” Ánh mắt trong vắt của anh bắt lấy tôi, nhưng tôi không thể.
Tôi dùng hết sức của mình để ôm anh thật chặt: “Xin lỗi.”
Anh thở dốc hỏi: “Tại sao?”
“Có lẽ như vậy mới là kích thích nhất.” Tôi cười yếu ớt.
“Nam nữ yêu nhau, nhưng không có dây dưa ràng buộc gì cả, như vậy mới vui chứ.” Tôi đưa ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ trên sống lưng anh, như thể tôi đang đàn một khúc ca bi thương của cuộc đời mình vậy, tôi thất thần nói: “Chúng ta cứ như vậy thôi.”
Âu Cảnh Dật khó hiểu nhìn tôi.
Một lúc trước tôi còn tức giận và buồn bã vì anh ở cùng với người phụ nữ khác, lúc này tôi lại thốt ra những lời như kiểu tôi không liên quan tới anh, anh cũng không liên quan tới tôi, bản thân tôi cũng cảm thấy mình thật kỳ lạ, giống như đang trêu đùa người khác vậy.
Sắc mặt Âu Cảnh Dật căng cứng: “Cô cảm thấy Âu Cảnh Dật tôi rảnh rỗi chơi với cô vậy sao?”
Dư âm ấp áp của cuộc yêu vẫn còn, nhưng ngoại trừ sự tự trách, sự tự chán ghét bản thân mình và cả sự áy này thì tôi không còn nghĩ được gì nữa cả.
“Xin lỗi xin lỗi.” Tôi dùng tấm chăn bao bọc cơ thể mình lại.
Rất lâu sau đó tôi mới nghe thấy Âu Cảnh Dật lên tiếng: “Cô đang sợ hãi điều gì vậy? Thật không hiểu nổi cô.”
Cuối cùng chúng tôi cũng tan rã không vui.
Đều là tôi sai, Âu Cảnh Dật đâu có làm gì đâu chứ?
Trời đã sáng, tôi lại đeo chiếc mặt nạ của mình lên và bắt đầu một ngày mới.
“Kể từ khi tôi bảo cô ra ngoài tìm đàn ông thì tối nào cô cũng không về nhà hết hả.” Trương Trạch Minh ngồi hút thuốc trên ghế sofa, ngay cả đầu ông ta cũng không thèm ngẩng lên, cả căn nhà bao trùm trong một sự yên lặng đến tuyệt vọng.
“Tôi đang mượn giống a, không phải ông muốn một đứa con để chứng minh ông có thể sinh con sao? Còn để tranh gia sản với Trạch Lượng nữa chứ nhỉ.” Tôi lạnh lùng nói.
Trương Trạch Lượng là em trai của ông ta, ngày nào cũng đấu đá với ông ta hết, nếu như có một đứa con để nối dõi thì đương nhiên sẽ dễ tranh hơn rồi không phải sao?
“Cô đang nhạo báng tôi sao? Cô nghĩ tôi là một kẻ phế vật đúng không!” Trương Trạch Minh điên cuồng quát lớn với tôi. Ông ta hình như đang ôm một nỗi thâm thù đại hận với tôi thì phải, tôi ghét vì thứ gì ông ta cũng phát tiết hết lên người của tôi.
Tôi nở nụ cười ung dung, thái độ vô cùng kiêu ngạo: “Không phải ông là phế vật sao! Ông chính là cái loại người mà tôi chướng mắt nhất!”
Giờ phút này đây tôi giống như một vị chủ toà đang thẩm phán tội ác, tôi kết án ông ta, hơn nữa còn là một sự khinh bỉ sâu sắc.
“Thứ rẻ rách! Một thứ rẻ rách bám trai!” Trương Trạch Minh túm lấy tóc tôi rồi hung hăng kéo tôi đi vào phòng tắm.
“Dơ chết đi được! Tắm đi! Tắm cho sạch vào!”
Dòng nước lạnh trên đỉnh đầu tôi lập tức ào ạt chảy xuống, bàn tay to lớn của Trương Trạch Minh bóp lấy cổ tôi, ông ta dùng sức đổ dòng nước chảy vào mũi và miệng của tôi.
Tôi như sắp chết ngạt rồi, xoang mũi tôi đau rát, cả cơ thể thì run lên bần bật vì lạnh.
Sắc mặt Trương Trạch Minh mang đầy vẻ khoái cảm, nụ cười ông ta trông thật man rợ.
“Trương Trạch Minh! Khụ khụ! Ông bỏ tôi ra!” Lúc này tôi sợ hãi cực kì, như thể tôi sắp phải chết ở nơi này rồi.
Tiếng nước chảy rào rào xen lẫn cả tiếng kêu cầu cứu yếu ớt của tôi, sau đó tôi chợt yên lặng, không còn giãy giụa gì nữa mà cam tâm tình nguyện chờ chết.
Có lẽ chết chính là con đường giải thoát duy nhất của tôi.
Tôi tỉnh dậy trong chiếc bồn tắm, mỗi một nơi trên cơ thể tôi đều đau điếng, dòng nước lạnh khiến cho người tôi như đóng băng.
Vậy mà lại không chết được, tôi chỉ đành cong môi cười khổ.
Cuộc sống khổ sở như vậy, tại sao tôi lại không thể có được chút niềm vui nào vậy chứ? Trương Trạch Minh không phải là người yêu của tôi, cũng không phải là chồng của tôi! Tôi không thừa nhận ông ta!
“Rào” một tiếng, tôi đứng dậy khỏi bồn tắm, nhìn thấy cơ thể ướt chèm nhẹp của mình, tôi lại cảm thấy mình thật ngu ngốc, tại sao tôi lại phải ép mình sống vì người khác chứ?
Tôi run rẩy đi tới trước cửa tủ quần áo, tìm cho mình một bộ quần áo sạch sẽ mặc lên, rồi lập tức đi ra ngoài.
“Âu Cảnh Dật, tôi muốn gặp anh.” Tôi gửi một tin nhắn cho anh ấy, điều duy nhất tôi có thể nghĩ tới lúc này chính là Âu Cảnh Dật, anh ấy chính là ngọn nguồn cho niềm vui và hạnh của tôi, tôi muốn thử với anh ấy, không cần biết kết quả hay tương lai như thế nào, chỉ cần cuộc sống tẻ nhạt của tôi có thể nhen nhóm lên một chút ý nghĩa và hy vọng là được rồi.
Âu Cảnh Dật trả lời tôi rất nhanh, anh bảo tôi đưa định vị cho anh ấy, anh sẽ đến đón.
Tôi thấy mình thật sự sắp điên rồi, tôi vừa thấp thỏm vừa hưng phấn đứng đợi anh, mỗi một nơi trong cơ thể tôi đều đang gào thét, trong đấy còn đột nhiên dấy lên một loại khát vọng và ước mơ nữa.
Nếu như tôi gặp anh ấy, tôi nhất định sẽ cho anh ấy thứ tình yêu mãnh liệt nhất, để cho mình được chìm đắm dưới thân anh.
Mấy ý nghĩ này thật là điên rồ mà, nhưng nó vừa mới nhú ngọn lên thôi thì tôi đã không thể nào áp xuống được nữa rồi.
…….