Chương 12: Tin xấu
Cuối tuần không mấy vui vẻ gì của Tôn Đức Chiến khi phải thay sếp trông trẻ và cô gái Minh Trang.
Trước đó một ngày.
"Trợ lý Tôn, tôi biết cuối tuần cậu không bận gì vậy thì trông cháu giúp tôi".
"Sao anh có thể để tôi trông trẻ con được chứ? Một mình cái cô Minh Trang kia đã đủ rồi!".
Cao Hoàng Kiệt nhìn hình ảnh nhiễu từ màn hình.
"Mạng nhà cậu kém thật! Gọi chưa đầy hai phút màn hình đứng yên rồi!".
Tôn Đức Chiến hơi quạu: "Sếp muốn cuộc gọi tốt phải tăng lương cho tôi chứ?".
"Trông nó đi tôi sẽ chuyển thêm cho cậu".
Nghe thấy lời đền đáp của sếp Tôn Đức Chiến đang uống nước sặc phụt.
"Cái gì? Đây là sếp keo kiệt đây sao?".
Tuy mạng hơi yếu Cao Hoàng Kiệt không nghe được câu trước của Tôn Đức Chiến.
"Cậu đừng khen tôi quá đấy chứ? Tôi ngại".
Cao Hoàng Kiệt chốt kèo cuối tuần này có người trông bé Sao là yên tâm lắm rồi!
Chủ nhật triển khai kế hoạch định sẵn thôi!
...****************...
Sáng chủ nhật, khoảng hơn tám giờ sáng.
Trong phòng ngủ yên tĩnh của Tôn Đức Chiến còn say giấc.
Tiếng chuông cửa không ngừng kêu inh ỏi vì chủ nhà quá chậm trễ sau một hồi chuông không thấy động tĩnh gì.
"..."
Minh Trang dắt tay bé Sao vào nhà anh, có vẻ hai cô cháu rất thích căn nhà nhỏ sạch sẽ này của Tôn Đức Chiến.
"Em mua đồ ăn sáng cho anh nè! Anh đừng ngủ nữa!" - Minh Trang lạch bạch đi theo sát nhất cử nhất động của anh vào phòng ngủ lôi kéo người buồn ngủ dậy.
"Mệt lắm! Em đi ra ngoài"- Nói chuyện với cô, anh hai mắt còn nhắm.
"Nhà có trẻ con chúng mình phải làm gương chứ? Anh còn làm biếng em sẽ khiến anh hối hận".
Ôi giời ơi! Phận trai mười hai bến nước đảm việc nước, giỏi việc nhà còn chưa đủ sao?
Mọi chuyện rắc rối này cũng chính Cao Hoàng Kiệt gây ra cho anh nếu sếp không "ế vợ" thì chẳng đến lượt anh chịu nạn thay.
....*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*....
"Ôi! Con gái yêu của bố. Cuối cùng ngày này đã đến ngày bố được ôm cục kim cương quý báu máu mủ... Hahaha".
Hoàng Nhân ôm bé Hoàng Điệp Uyên trên tay nụ cười nở rộng, càng cười vết sẹo trên lông mày nhăn trông rất buồn cười.
"Được rồi! Công việc đã hoàn thành chúng tôi đi trước" - Mấy người áo đen thần bí tản ra.
"Muốn đi đâu thì đi" - Hoàng Nhân vui mừng phẩy phẩy tay.
"Diệp Phi Phi, cô to gan lớn mật nhỉ? Dám mang con gái bảo bối của tôi cho kẻ khác nuôi dùm như con ruột chờ đó tôi liền bay sang sẽ bắt cô phải trả giá" - Hoàng Nhân ghi âm gửi cho Diệp Phi Phi
......................
"Cô Dược Đan, hôm nay tiết văn bên lớp A6 có gì cô dạy thay cho tôi nhé?! Nhà tôi có việc đột xuất nên phải về luôn"
"Vâng, chị cứ về đi em dạy được".
Dược Đan nhìn chị đồng nghiệp cảm ơn rối rít đặt trên bàn cô một hộp thạch hoa quả siêu dễ thương.
"Mang cho bé Sao, nó sẽ rất thích lắm!".
Mang theo tâm trạng vui vẻ dạy nốt hai tiết cuối cầm theo hộp thạch như quà cảm ơn của chị đồng nghiệp Dược Đan phải cố gắng cho ngày cuối tuần ôn thi lớp mười hai.
.........
"Các em ngồi xuống, cô sẽ dạy thay cô Tinh Yến hai tiết cuối ngày hôm nay nhé!".
Dược Đan đặt sách và giáo án trên mặt bàn, bên cạnh cửa sổ trời đang đổ mưa tí tách.
Cơn mưa bất chợt đến khiến học sinh trong lớp cũng phải nhòm ra cửa sổ xem, không khí lại mát mẻ hơn sau những ngày nóng lực.
Cánh chim bay về tổ, cây dừa cao đón giọt nước tươi mát như gội rửa.
Dược Đan đập bàn lấy lại tinh thần tập trung.
"Mưa là chuyện bình thường các em lấy sách vở ra ghi bài".
"Chết rồi mày ơi! Tao làm sao về đây mưa thế này tí lượn về ướt hết, tao mà bị ốm nghỉ học mày đừng buồn nhó?!".
Mấy học sinh nữ ngồi cạnh cửa sổ nhìn theo giọt mưa rơi xuống mà lòng mong tí nữa về chúng sẽ ngớt.
"Các em cho cô biết câu trả lời này là gì? Tác giả muốn mượn hình ảnh lái đò để chỉ ai?".
Dược Đan tập trung giảng dạy, mỗi nét chữ viết trên bảng dứt khoát gọn chữ.
"Cô cho phép các em ngồi làm đoạn văn này trong mười năm phút cuối cùng không làm xong cuối tiết ở lại".
Dược Đan ra ngoài ban công nghe điện thoại để lại không gian lớp yên lặng làm bài,
nhưng các bạn học sinh mải nói chuyện linh tinh.
"Mày ơi! Tao buồn ngủ quá!" - Trà My nhìn bạn cùng bàn gục mặt xuống tay viết không ngừng.
"Kệ mày chứ".
"Bạn bè không hỏi han nhau được một câu à hả đồ vô tâm?" - Trà My bất mãn với thằng bạn cùng bàn.
"Mày đi mà bảo anh người yêu của mày hỏi han liên quan gì đến tao? Tí không biết tao về với ai đây?".
"Bớt xàm dùm cái mấy đứa bàn đầu kia kìa".
Lần này lớp trưởng không nhân nhượng cho lũ bạn nói chuyện có nhắc nhở nhưng không ăn thua.
"Mày ấy, mày đang nói chuyện đó, đừng làm phiền tao làm bài nữa!".
Mấy đứa cuối dãy ăn quà trong lớp từ sớm không bị ai phát hiện nên hí hửng lắm còn ăn nhiệt tình hơn.
Dược Đan bước vào vội vã hai tay thu dọn đồ nhanh nhất có thể, càng nghĩ đến mọi chuyện vừa nghe cô càng đau đớn khó thốt lên lời.
" Lớp trưởng trông đến khi hết tiết cô có việc gấp".
Dược Đan đang cực kì chạy đua với thời gian.
Trước đó một ngày.
"Trợ lý Tôn, tôi biết cuối tuần cậu không bận gì vậy thì trông cháu giúp tôi".
"Sao anh có thể để tôi trông trẻ con được chứ? Một mình cái cô Minh Trang kia đã đủ rồi!".
Cao Hoàng Kiệt nhìn hình ảnh nhiễu từ màn hình.
"Mạng nhà cậu kém thật! Gọi chưa đầy hai phút màn hình đứng yên rồi!".
Tôn Đức Chiến hơi quạu: "Sếp muốn cuộc gọi tốt phải tăng lương cho tôi chứ?".
"Trông nó đi tôi sẽ chuyển thêm cho cậu".
Nghe thấy lời đền đáp của sếp Tôn Đức Chiến đang uống nước sặc phụt.
"Cái gì? Đây là sếp keo kiệt đây sao?".
Tuy mạng hơi yếu Cao Hoàng Kiệt không nghe được câu trước của Tôn Đức Chiến.
"Cậu đừng khen tôi quá đấy chứ? Tôi ngại".
Cao Hoàng Kiệt chốt kèo cuối tuần này có người trông bé Sao là yên tâm lắm rồi!
Chủ nhật triển khai kế hoạch định sẵn thôi!
...****************...
Sáng chủ nhật, khoảng hơn tám giờ sáng.
Trong phòng ngủ yên tĩnh của Tôn Đức Chiến còn say giấc.
Tiếng chuông cửa không ngừng kêu inh ỏi vì chủ nhà quá chậm trễ sau một hồi chuông không thấy động tĩnh gì.
"..."
Minh Trang dắt tay bé Sao vào nhà anh, có vẻ hai cô cháu rất thích căn nhà nhỏ sạch sẽ này của Tôn Đức Chiến.
"Em mua đồ ăn sáng cho anh nè! Anh đừng ngủ nữa!" - Minh Trang lạch bạch đi theo sát nhất cử nhất động của anh vào phòng ngủ lôi kéo người buồn ngủ dậy.
"Mệt lắm! Em đi ra ngoài"- Nói chuyện với cô, anh hai mắt còn nhắm.
"Nhà có trẻ con chúng mình phải làm gương chứ? Anh còn làm biếng em sẽ khiến anh hối hận".
Ôi giời ơi! Phận trai mười hai bến nước đảm việc nước, giỏi việc nhà còn chưa đủ sao?
Mọi chuyện rắc rối này cũng chính Cao Hoàng Kiệt gây ra cho anh nếu sếp không "ế vợ" thì chẳng đến lượt anh chịu nạn thay.
....*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*....
"Ôi! Con gái yêu của bố. Cuối cùng ngày này đã đến ngày bố được ôm cục kim cương quý báu máu mủ... Hahaha".
Hoàng Nhân ôm bé Hoàng Điệp Uyên trên tay nụ cười nở rộng, càng cười vết sẹo trên lông mày nhăn trông rất buồn cười.
"Được rồi! Công việc đã hoàn thành chúng tôi đi trước" - Mấy người áo đen thần bí tản ra.
"Muốn đi đâu thì đi" - Hoàng Nhân vui mừng phẩy phẩy tay.
"Diệp Phi Phi, cô to gan lớn mật nhỉ? Dám mang con gái bảo bối của tôi cho kẻ khác nuôi dùm như con ruột chờ đó tôi liền bay sang sẽ bắt cô phải trả giá" - Hoàng Nhân ghi âm gửi cho Diệp Phi Phi
......................
"Cô Dược Đan, hôm nay tiết văn bên lớp A6 có gì cô dạy thay cho tôi nhé?! Nhà tôi có việc đột xuất nên phải về luôn"
"Vâng, chị cứ về đi em dạy được".
Dược Đan nhìn chị đồng nghiệp cảm ơn rối rít đặt trên bàn cô một hộp thạch hoa quả siêu dễ thương.
"Mang cho bé Sao, nó sẽ rất thích lắm!".
Mang theo tâm trạng vui vẻ dạy nốt hai tiết cuối cầm theo hộp thạch như quà cảm ơn của chị đồng nghiệp Dược Đan phải cố gắng cho ngày cuối tuần ôn thi lớp mười hai.
.........
"Các em ngồi xuống, cô sẽ dạy thay cô Tinh Yến hai tiết cuối ngày hôm nay nhé!".
Dược Đan đặt sách và giáo án trên mặt bàn, bên cạnh cửa sổ trời đang đổ mưa tí tách.
Cơn mưa bất chợt đến khiến học sinh trong lớp cũng phải nhòm ra cửa sổ xem, không khí lại mát mẻ hơn sau những ngày nóng lực.
Cánh chim bay về tổ, cây dừa cao đón giọt nước tươi mát như gội rửa.
Dược Đan đập bàn lấy lại tinh thần tập trung.
"Mưa là chuyện bình thường các em lấy sách vở ra ghi bài".
"Chết rồi mày ơi! Tao làm sao về đây mưa thế này tí lượn về ướt hết, tao mà bị ốm nghỉ học mày đừng buồn nhó?!".
Mấy học sinh nữ ngồi cạnh cửa sổ nhìn theo giọt mưa rơi xuống mà lòng mong tí nữa về chúng sẽ ngớt.
"Các em cho cô biết câu trả lời này là gì? Tác giả muốn mượn hình ảnh lái đò để chỉ ai?".
Dược Đan tập trung giảng dạy, mỗi nét chữ viết trên bảng dứt khoát gọn chữ.
"Cô cho phép các em ngồi làm đoạn văn này trong mười năm phút cuối cùng không làm xong cuối tiết ở lại".
Dược Đan ra ngoài ban công nghe điện thoại để lại không gian lớp yên lặng làm bài,
nhưng các bạn học sinh mải nói chuyện linh tinh.
"Mày ơi! Tao buồn ngủ quá!" - Trà My nhìn bạn cùng bàn gục mặt xuống tay viết không ngừng.
"Kệ mày chứ".
"Bạn bè không hỏi han nhau được một câu à hả đồ vô tâm?" - Trà My bất mãn với thằng bạn cùng bàn.
"Mày đi mà bảo anh người yêu của mày hỏi han liên quan gì đến tao? Tí không biết tao về với ai đây?".
"Bớt xàm dùm cái mấy đứa bàn đầu kia kìa".
Lần này lớp trưởng không nhân nhượng cho lũ bạn nói chuyện có nhắc nhở nhưng không ăn thua.
"Mày ấy, mày đang nói chuyện đó, đừng làm phiền tao làm bài nữa!".
Mấy đứa cuối dãy ăn quà trong lớp từ sớm không bị ai phát hiện nên hí hửng lắm còn ăn nhiệt tình hơn.
Dược Đan bước vào vội vã hai tay thu dọn đồ nhanh nhất có thể, càng nghĩ đến mọi chuyện vừa nghe cô càng đau đớn khó thốt lên lời.
" Lớp trưởng trông đến khi hết tiết cô có việc gấp".
Dược Đan đang cực kì chạy đua với thời gian.