Chương 11: Bắt người
"Cháu gái hôm qua ngủ ngon không?" - Lý Tiêu hỏi câu ẩn ý bà cười thầm khi nhìn thấy quầng thâm mắt xuất hiện trên mặt hai đứa.
Cao Nhất Điển mệt mỏi biện minh tìm đại lí do khác.
"Hôm qua ngủ quên đóng cửa muỗi bay vào đốt bọn con khó ngủ gần như đến sáng để đuổi chúng đi, xíu nữa phải uống thuốc em nhỉ không sẽ bị bệnh xuất sốt huyết đó!".
Dưới gầm bàn Cao Nhất Điển bóp chặt bàn tay Huyền Trân trên môi cô đang cười sượng trân vì bịa chuyện.
"Vâng, tình cảm anh ấy dành cho con thật lòng. Nếu đêm qua không có anh ấy tận tình đánh muỗi e là sáng dậy con không thể xuống ngồi ăn sáng cùng hai bác được, phải không anh?" - Huyền Trân đẩy tay Cao Nhất Điển.
"Dạ đúng rồi bố mẹ...".
Ông Cao nhìn thằng con trai nghĩ ngợi: 'Ừ, ta tin là có muỗi tám mươi cân cao mét tám sáu cắn. Ha ha, nếu mọi chuyện cứ tiến chuyển tốt đẹp thế này mình sẽ sớm được bế cháu".
Ăn sáng xong Huyền Trân bị Cao Nhất Điển kéo ra ngoài nói chuyện.
"Trước mặt bố me tôi cô tốt nhất quản chặt cái miệng của mình trước khi nó đi quá xa. Tôi chỉ coi cô là gái qua đường phát tiết làm gì cũng cần biết điều".
Cao Nhất Điển có cái nhìn nghiêm túc, để chứng minh cho việc không đùa anh bóp chặt eo thon đến khi Huyền Trân không chịu đựng được mới thôi.
"Em biết rồi! Anh đừng như thế có được không?".
"Bớt cái miệng lại hôm qua cho cô ở lại đã quá là nhân nhượng lắm rồi. Bây giờ không cần đến cô nữa xéo đi".
Trước khi Huyền Trân đi Cao Nhất Điển đặt số tiền công dành cho nàng vì sự nhiệt tình đêm qua.
"Còn đây là thuốc tránh thai, tôi không muốn xảy ra hậu quả gì phiền phức người thông minh sẽ nghe lời còn nếu cô vẫn cố chấp... hậu quả khó lường lắm!".
Huyền Trân hai mắt rưng rưng sắp khóc.
"Em chỉ muốn nghiêm túc với anh thôi! Dù gì hai bác cũng rất quý em sao anh không cưới em chứ? Em có gì không tốt?" - Cô nàng không chấp nhận được sự thật mà đành hanh.
"Tôi nhắc lại cho cô nhớ. Thằng này chưa muốn kết hôn càng lại không muốn có con chính vì thế thôi! Hiểu chưa?".
Huyền Trân không tin người đàn ông này muốn yên bề gia thất cô nhỏng nhẽo ôm lấy cánh tay lung lay.
"Anh à! Em yêu anh lắm đó... em rất yêu anh, anh không thể phũ phàng từ chối được. Em sẽ làm vợ hiền dâu thảo, biết trên nhường dưới cả đời chung thủy yêu mỗi mình anh là chồng chỉ cần... anh đồng ý thôi!".
Cao Nhất Điển mạnh dứt khoát bỏ tay khỏi người đàn bà lắm chuyện này.
"Chê tiền ít? Muốn bao nhiêu đọc con một con số?".
Cao Nhất Điển trên mình còn bộ đồ ngủ từ tối hôm qua lâm trận suốt sáng,
nay tinh thần bơ phơ, nhức óc đuổi con nhỏ ảo tưởng này đi xa.
"Một là xéo, hai là không có chút nể mặt nào chọn đi".
Huyền Trân vẫn còn tỉnh táo để nhận ra sự việc lựa chọn cách rời đi nhưng tâm vẫn luôn luyến tiếc ngoái cổ nhìn theo.
"Em... em sẽ tìm đến anh sau".
"Hức...hức...hức".
"Mới tí tuổi đầu, vắt mũi chưa sạch còn ảo tưởng sức mạnh làm dâu nhà hào môn. Học không lo học... chán thật bà ạ!".
Hai cô giúp việc cắt cỏ nghe lén nhìn theo mà bình phẩm.
"Nó mà là con tôi đã đánh cho từ lâu rồi!" - Ánh mắt phán xét.
...****************...
"Tôi cần các cậu theo sát nhất cử nhất động hai người trong bức ảnh này cho tôi. Nhất định chuẩn thời cơ phải nắm bắt".
"Ý cậu là sao?".
"Các cậu phải bắt đứa nhỏ trong bức ảnh này".
"Thưa cậu, không biết cậu có thù địch gì với mẹ đứa bé này sao?".
"Các cậu chỉ cần biết việc làm cho tốt không phận sự biết nhiều làm gì?".
"Chúng tôi vẫn còn đạo đức nghề nghiệp, cậu sai gì tôi làm lấy chỉ cần có tiền nhưng như vậy không đủ cậu cần cung cấp thông tin rõ ràng và đầy đủ cho chúng tôi".
Hoàng Nhân lẩm bẩm chửi thề đến lũ phế vật này chưa biết có làm lên hồn không mà lắm chuyện.
"Được... đứa bé gái trong hình này chính là con gái ruột máu mủ của tôi tên là Hoàng Điệp Uyên biệt danh là Sao. Đủ chưa?".
"Được, chúng tôi sẽ làm theo những gì cậu căn dặn. Trước khi làm cậu cần chuyển trước năm mươi phần trăm số tiền"
Ting.
Hoàng Nhân tặc lưỡi quét mã chuyển tiền liền sang vì anh rất gấp rút để gặp máu mủ của mình.
Ánh màn hình sáng nhận được một thông báo kêu lên một tiếng.
Khi xác nhận thành công mấy người áo đen nhận việc làm ngay.
Hoàng Nhân đi đến cửa chính nhà hoang đạp cục đá làm chướng mắt, nói:
"Diệp Phi Phi con khốn chết tiệt dám sinh con của ông đây rồi để kẻ khác nuôi dưỡng. Tôi mà tìm được cô ở trời tây sẽ không dễ dàng để cô trốn".
Trước khi tìm con của mình Hoàng Nhân đã hết lần này tìm Diệp Phi Phi bên trời tây nhưng những lần ấy tìm ra rồi thất bại để ả chạy trốn.
Hoàng Nhân mặt còn vết sẹo trên lông mày làm tan nát, phá hoại đi vẻ đẹp trai vốn có nhiều năm sống tốt.
Vậy mà lần ấy bên trời tây chỉ vì muốn giữ lấy Diệp Phi Phi chạy trốn hết lần này đến lần khác xảy ra xung đột có vết sẹo chết tiết làm xấu đi nét đẹp trai sáng sủa của ông đây.
Cao Nhất Điển mệt mỏi biện minh tìm đại lí do khác.
"Hôm qua ngủ quên đóng cửa muỗi bay vào đốt bọn con khó ngủ gần như đến sáng để đuổi chúng đi, xíu nữa phải uống thuốc em nhỉ không sẽ bị bệnh xuất sốt huyết đó!".
Dưới gầm bàn Cao Nhất Điển bóp chặt bàn tay Huyền Trân trên môi cô đang cười sượng trân vì bịa chuyện.
"Vâng, tình cảm anh ấy dành cho con thật lòng. Nếu đêm qua không có anh ấy tận tình đánh muỗi e là sáng dậy con không thể xuống ngồi ăn sáng cùng hai bác được, phải không anh?" - Huyền Trân đẩy tay Cao Nhất Điển.
"Dạ đúng rồi bố mẹ...".
Ông Cao nhìn thằng con trai nghĩ ngợi: 'Ừ, ta tin là có muỗi tám mươi cân cao mét tám sáu cắn. Ha ha, nếu mọi chuyện cứ tiến chuyển tốt đẹp thế này mình sẽ sớm được bế cháu".
Ăn sáng xong Huyền Trân bị Cao Nhất Điển kéo ra ngoài nói chuyện.
"Trước mặt bố me tôi cô tốt nhất quản chặt cái miệng của mình trước khi nó đi quá xa. Tôi chỉ coi cô là gái qua đường phát tiết làm gì cũng cần biết điều".
Cao Nhất Điển có cái nhìn nghiêm túc, để chứng minh cho việc không đùa anh bóp chặt eo thon đến khi Huyền Trân không chịu đựng được mới thôi.
"Em biết rồi! Anh đừng như thế có được không?".
"Bớt cái miệng lại hôm qua cho cô ở lại đã quá là nhân nhượng lắm rồi. Bây giờ không cần đến cô nữa xéo đi".
Trước khi Huyền Trân đi Cao Nhất Điển đặt số tiền công dành cho nàng vì sự nhiệt tình đêm qua.
"Còn đây là thuốc tránh thai, tôi không muốn xảy ra hậu quả gì phiền phức người thông minh sẽ nghe lời còn nếu cô vẫn cố chấp... hậu quả khó lường lắm!".
Huyền Trân hai mắt rưng rưng sắp khóc.
"Em chỉ muốn nghiêm túc với anh thôi! Dù gì hai bác cũng rất quý em sao anh không cưới em chứ? Em có gì không tốt?" - Cô nàng không chấp nhận được sự thật mà đành hanh.
"Tôi nhắc lại cho cô nhớ. Thằng này chưa muốn kết hôn càng lại không muốn có con chính vì thế thôi! Hiểu chưa?".
Huyền Trân không tin người đàn ông này muốn yên bề gia thất cô nhỏng nhẽo ôm lấy cánh tay lung lay.
"Anh à! Em yêu anh lắm đó... em rất yêu anh, anh không thể phũ phàng từ chối được. Em sẽ làm vợ hiền dâu thảo, biết trên nhường dưới cả đời chung thủy yêu mỗi mình anh là chồng chỉ cần... anh đồng ý thôi!".
Cao Nhất Điển mạnh dứt khoát bỏ tay khỏi người đàn bà lắm chuyện này.
"Chê tiền ít? Muốn bao nhiêu đọc con một con số?".
Cao Nhất Điển trên mình còn bộ đồ ngủ từ tối hôm qua lâm trận suốt sáng,
nay tinh thần bơ phơ, nhức óc đuổi con nhỏ ảo tưởng này đi xa.
"Một là xéo, hai là không có chút nể mặt nào chọn đi".
Huyền Trân vẫn còn tỉnh táo để nhận ra sự việc lựa chọn cách rời đi nhưng tâm vẫn luôn luyến tiếc ngoái cổ nhìn theo.
"Em... em sẽ tìm đến anh sau".
"Hức...hức...hức".
"Mới tí tuổi đầu, vắt mũi chưa sạch còn ảo tưởng sức mạnh làm dâu nhà hào môn. Học không lo học... chán thật bà ạ!".
Hai cô giúp việc cắt cỏ nghe lén nhìn theo mà bình phẩm.
"Nó mà là con tôi đã đánh cho từ lâu rồi!" - Ánh mắt phán xét.
...****************...
"Tôi cần các cậu theo sát nhất cử nhất động hai người trong bức ảnh này cho tôi. Nhất định chuẩn thời cơ phải nắm bắt".
"Ý cậu là sao?".
"Các cậu phải bắt đứa nhỏ trong bức ảnh này".
"Thưa cậu, không biết cậu có thù địch gì với mẹ đứa bé này sao?".
"Các cậu chỉ cần biết việc làm cho tốt không phận sự biết nhiều làm gì?".
"Chúng tôi vẫn còn đạo đức nghề nghiệp, cậu sai gì tôi làm lấy chỉ cần có tiền nhưng như vậy không đủ cậu cần cung cấp thông tin rõ ràng và đầy đủ cho chúng tôi".
Hoàng Nhân lẩm bẩm chửi thề đến lũ phế vật này chưa biết có làm lên hồn không mà lắm chuyện.
"Được... đứa bé gái trong hình này chính là con gái ruột máu mủ của tôi tên là Hoàng Điệp Uyên biệt danh là Sao. Đủ chưa?".
"Được, chúng tôi sẽ làm theo những gì cậu căn dặn. Trước khi làm cậu cần chuyển trước năm mươi phần trăm số tiền"
Ting.
Hoàng Nhân tặc lưỡi quét mã chuyển tiền liền sang vì anh rất gấp rút để gặp máu mủ của mình.
Ánh màn hình sáng nhận được một thông báo kêu lên một tiếng.
Khi xác nhận thành công mấy người áo đen nhận việc làm ngay.
Hoàng Nhân đi đến cửa chính nhà hoang đạp cục đá làm chướng mắt, nói:
"Diệp Phi Phi con khốn chết tiệt dám sinh con của ông đây rồi để kẻ khác nuôi dưỡng. Tôi mà tìm được cô ở trời tây sẽ không dễ dàng để cô trốn".
Trước khi tìm con của mình Hoàng Nhân đã hết lần này tìm Diệp Phi Phi bên trời tây nhưng những lần ấy tìm ra rồi thất bại để ả chạy trốn.
Hoàng Nhân mặt còn vết sẹo trên lông mày làm tan nát, phá hoại đi vẻ đẹp trai vốn có nhiều năm sống tốt.
Vậy mà lần ấy bên trời tây chỉ vì muốn giữ lấy Diệp Phi Phi chạy trốn hết lần này đến lần khác xảy ra xung đột có vết sẹo chết tiết làm xấu đi nét đẹp trai sáng sủa của ông đây.