Chương 13: Con nuôi
Lúc này Cao Hoàng Kiệt đã gọi điện thoại cho Dược Đan nhưng dù có gọi đến mấy đối phương cũng không bắt máy.
Tút... tút... tút.
"Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin vui lòng gọi lại sau... " Sau lời nhắn của tổng đài là âm thanh cuộc gọi.
"Sao lại không bắt máy? Bây giờ đã sắp đến giờ qua gặp phụ huynh rồi!".
Cao Hoàng Kiệt trong lòng bực bội gọi lại liên tục kết quả nhận lại như bao cuộc gọi nhỡ trước.
Anh mệt mỏi vò đầu ngay cả nhắn tin không xem gọi thì không được.
"Trợ lý... trợ lý đâu?"
Tôn Đức Chiến đang ở bên ngoài húp tạm bát mì vội vã nuốt chửng chạy vào trong phòng sếp.
Ăn cũng không yên đã thế tối nay còn phải tăng ca.
"Sếp gọi có chuyện gì?" - Tôn Đức Chiến lấy khăn tay lau mồ hôi.
Cao Hoàng Kiệt đã đập nát cái điện thoại bàn từ bao giờ, gắt gỏng:
"Cậu ở ngoài làm gì? Tôi gọi cậu có việc gấp mau mau tìm cô ta về đây cho tôi".
Tôn Đức Chiến không biết đã xảy ra chuyện gì rối loạn tiền đình cầm máy gọi điện hi vọng rằng cô giáo văn kia sẽ nghe máy.
Tút---
"Không nghe sếp ơi! Tôi... tôi lập tức ra ngoài đi tìm".
Tôn Đức Chiến chạy hùng hục đi kiếm người.
Cao Hoàng Kiệt nghĩ đến bản hợp đồng đã kí với Dược Đan được mấy tuần hết lần này đến lần khác cô ta phá hỏng chuyện tốt của mình.
Nếu lần này không thành thì Cao Hoàng Kiệt sẽ khiến cô ta phải trả giá.
...****************...
"Mau nghe máy dùm cái đi làm ơn... làm ơn đó!".
Tôn Đức Chiến chạy bộ ra đến cổng công ty bắt tạm taxi chạy vòng ngược lại.
"Con nhỏ này lại đi đâu nữa? Sếp sắp phát điên rồi" - Tôn Đức Chiến tra được địa chỉ hiện tại của Dược Đan đang ở đâu.
Hết cuộc gọi nhỡ cho Dược Đan, Minh Trang đột xuất gọi nói một tin.
"Anh Chiến, bé Sao... bé Sao mất tích rồi!".
"Cái gì cơ? Nó làm sao mà mất tích?".
"Em... em cũng không rõ em dặn nó đứng chờ quay đi quay lại không thấy nó đâu, không biết nó lại chạy đi đâu rồi anh ơi bây giờ phải làm sao đây? Em sợ... nó bị ai dắt đi đâu rồi cũng nên".
Minh Trang đầu dây bên kia bất ổn đến run rẩy hai mắt rưng rưng hoản loạn kiếm đứa nhỏ khắp nơi.
"Cô đứng tạm tại nhà thờ gần đó đi tôi đang trên đường đến".
Tôn Đức Chiến không khiến Minh Trang thất vọng phải chờ đợi quá lâu, khoảng năm phút sau đã đón cô lên xe.
"Con bé mất tích lúc mấy giờ?".
"Năm giờ kém... em... em không biết nó chạy đi đâu nữa! Em có tìm mấy nhà gần đó xem camera nhưng còn là góc khuất nên... mãi không ra được người đã đi về đâu".
"Bình tĩnh, đã báo với công an chưa?"
Minh Trang khóc nước mắt dàn dụa mếu máo.
"Em báo rồi!".
Lúc sớm Minh Trang là người báo tin cho Dược Đan bé Sao đã mất tích khiến người mẹ như cô hoảng sợ đi tìm.
...****************...
Hai tiếng sau.
Cao Hoàng Kiệt nghe tin Dược Đan đã đến Dược Đan báo với chính quyền rồi chạy sân bay tìm kiếm chuyến bay gần nhất.
Anh đứng cạnh cô.
"Dược Đan... cô đặt vé đi đâu?".
"Chắc chắn bé Sao đã bị tên đó bắt đi rồi... hức hức hắn bắt con gái tôi đi rồi!"
Dược Đan vô cùng thảm thương ngã quỵ xuống đất nghĩ đến đứa con nuôi mình yêu thương bốn năm trời bất lực, lực bất tòng tâm.
"Phế vật... tại sao lại để nó bị kẻ khác bắt hả?".
Cao Hoàng Kiệt nhìn hai người vừa đến sân bay.
"Chị Đan là em không quản lý nó tốt nên... sơ xuất em... em xin lỗi chị. Bây giờ em cũng không biết phải làm sao nữa xin chị tha thứ cho em".
Minh Trang cầm hai tay Dược Đan không giữ được bình tĩnh. Tôn Đức Chiến chủ động nắm tay Minh Trang trấn an.
"Trợ lý Tôn hủy đi chuyến bay này... còn Dược Đan cô không được phép xuất cảnh".
"Con gái tôi bị kẻ khác bắt cóc còn không cho phép tôi đi kiếm nó sao?".
Cao Hoàng Kiệt không biết nói sao chỉ thắc mắc kẻ khác bắt cóc là ai?
"Dược Đan cô nói cho rõ ràng thì tôi mới phái người đi tìm con bé được. Có phải người bắt cóc là bố đứa trẻ không?".
"..."
Dược Đan im lặng, thất thần.
Cao Hoàng Kiệt sớm đã tra được bé Sao không phải con ruột của cô. Dược Đan chỉ nuôi hộ con gái của Diệp Phi Phi và tên Hoàng Nhân đó thôi.
Diệp Phi Phi là người sinh ra bé Sao vì trốn thoát khỏi Hoàng Nhân nên sinh ra đứa bé liền nhờ người em họ là Dược Đan nuôi dùm.
Sau này sẽ quay lại đón con bé, không trốn được sự truy sát và lực lượng kiếm tìm ngày đêm do Hoàng Nhân phái Diệp Phi Phi bị bắt bên trời tây.
Lộ tẩy hết bí mật của Diệp Phi Phi sinh con gái và đưa người khác nuôi. Hoàng Nhân tức điên lên kế hoạch định sẵn chờ ngày lành tháng tốt để bắt con gái mình mang theo về bên trời tây.
Tất cả thông tin này khi tra toàn bộ Cao Hoàng Kiệt cũng sẽ dự đoán có chuyện này xảy ra chỉ là mình chưa kịp làm gì đã để Hoàng Nhân bắt bé Sao đi.
"Nếu nó không là con ruột của tôi thì đã sao? Tôi yêu thương nó như chính con ruột của mình".
"Bé Sao vốn không phải con của cô nó là con gái ruột của hắn thì để nó theo bố nó chúng ta không có quyền liên quan đến".
"Anh nói thế mà nghe được à?! Nó không biết Hoàng Nhân là bố nó... nó sẽ rất sợ hãi và khóc lớn đòi mẹ".
Cao Hoàng Kiệt nắm tay Dược Đan đi về tống mạnh vào trong xe.
"Việc của cô bây giờ là hoàn thành công việc của mình. Đi thôi bác tài".
Tút... tút... tút.
"Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin vui lòng gọi lại sau... " Sau lời nhắn của tổng đài là âm thanh cuộc gọi.
"Sao lại không bắt máy? Bây giờ đã sắp đến giờ qua gặp phụ huynh rồi!".
Cao Hoàng Kiệt trong lòng bực bội gọi lại liên tục kết quả nhận lại như bao cuộc gọi nhỡ trước.
Anh mệt mỏi vò đầu ngay cả nhắn tin không xem gọi thì không được.
"Trợ lý... trợ lý đâu?"
Tôn Đức Chiến đang ở bên ngoài húp tạm bát mì vội vã nuốt chửng chạy vào trong phòng sếp.
Ăn cũng không yên đã thế tối nay còn phải tăng ca.
"Sếp gọi có chuyện gì?" - Tôn Đức Chiến lấy khăn tay lau mồ hôi.
Cao Hoàng Kiệt đã đập nát cái điện thoại bàn từ bao giờ, gắt gỏng:
"Cậu ở ngoài làm gì? Tôi gọi cậu có việc gấp mau mau tìm cô ta về đây cho tôi".
Tôn Đức Chiến không biết đã xảy ra chuyện gì rối loạn tiền đình cầm máy gọi điện hi vọng rằng cô giáo văn kia sẽ nghe máy.
Tút---
"Không nghe sếp ơi! Tôi... tôi lập tức ra ngoài đi tìm".
Tôn Đức Chiến chạy hùng hục đi kiếm người.
Cao Hoàng Kiệt nghĩ đến bản hợp đồng đã kí với Dược Đan được mấy tuần hết lần này đến lần khác cô ta phá hỏng chuyện tốt của mình.
Nếu lần này không thành thì Cao Hoàng Kiệt sẽ khiến cô ta phải trả giá.
...****************...
"Mau nghe máy dùm cái đi làm ơn... làm ơn đó!".
Tôn Đức Chiến chạy bộ ra đến cổng công ty bắt tạm taxi chạy vòng ngược lại.
"Con nhỏ này lại đi đâu nữa? Sếp sắp phát điên rồi" - Tôn Đức Chiến tra được địa chỉ hiện tại của Dược Đan đang ở đâu.
Hết cuộc gọi nhỡ cho Dược Đan, Minh Trang đột xuất gọi nói một tin.
"Anh Chiến, bé Sao... bé Sao mất tích rồi!".
"Cái gì cơ? Nó làm sao mà mất tích?".
"Em... em cũng không rõ em dặn nó đứng chờ quay đi quay lại không thấy nó đâu, không biết nó lại chạy đi đâu rồi anh ơi bây giờ phải làm sao đây? Em sợ... nó bị ai dắt đi đâu rồi cũng nên".
Minh Trang đầu dây bên kia bất ổn đến run rẩy hai mắt rưng rưng hoản loạn kiếm đứa nhỏ khắp nơi.
"Cô đứng tạm tại nhà thờ gần đó đi tôi đang trên đường đến".
Tôn Đức Chiến không khiến Minh Trang thất vọng phải chờ đợi quá lâu, khoảng năm phút sau đã đón cô lên xe.
"Con bé mất tích lúc mấy giờ?".
"Năm giờ kém... em... em không biết nó chạy đi đâu nữa! Em có tìm mấy nhà gần đó xem camera nhưng còn là góc khuất nên... mãi không ra được người đã đi về đâu".
"Bình tĩnh, đã báo với công an chưa?"
Minh Trang khóc nước mắt dàn dụa mếu máo.
"Em báo rồi!".
Lúc sớm Minh Trang là người báo tin cho Dược Đan bé Sao đã mất tích khiến người mẹ như cô hoảng sợ đi tìm.
...****************...
Hai tiếng sau.
Cao Hoàng Kiệt nghe tin Dược Đan đã đến Dược Đan báo với chính quyền rồi chạy sân bay tìm kiếm chuyến bay gần nhất.
Anh đứng cạnh cô.
"Dược Đan... cô đặt vé đi đâu?".
"Chắc chắn bé Sao đã bị tên đó bắt đi rồi... hức hức hắn bắt con gái tôi đi rồi!"
Dược Đan vô cùng thảm thương ngã quỵ xuống đất nghĩ đến đứa con nuôi mình yêu thương bốn năm trời bất lực, lực bất tòng tâm.
"Phế vật... tại sao lại để nó bị kẻ khác bắt hả?".
Cao Hoàng Kiệt nhìn hai người vừa đến sân bay.
"Chị Đan là em không quản lý nó tốt nên... sơ xuất em... em xin lỗi chị. Bây giờ em cũng không biết phải làm sao nữa xin chị tha thứ cho em".
Minh Trang cầm hai tay Dược Đan không giữ được bình tĩnh. Tôn Đức Chiến chủ động nắm tay Minh Trang trấn an.
"Trợ lý Tôn hủy đi chuyến bay này... còn Dược Đan cô không được phép xuất cảnh".
"Con gái tôi bị kẻ khác bắt cóc còn không cho phép tôi đi kiếm nó sao?".
Cao Hoàng Kiệt không biết nói sao chỉ thắc mắc kẻ khác bắt cóc là ai?
"Dược Đan cô nói cho rõ ràng thì tôi mới phái người đi tìm con bé được. Có phải người bắt cóc là bố đứa trẻ không?".
"..."
Dược Đan im lặng, thất thần.
Cao Hoàng Kiệt sớm đã tra được bé Sao không phải con ruột của cô. Dược Đan chỉ nuôi hộ con gái của Diệp Phi Phi và tên Hoàng Nhân đó thôi.
Diệp Phi Phi là người sinh ra bé Sao vì trốn thoát khỏi Hoàng Nhân nên sinh ra đứa bé liền nhờ người em họ là Dược Đan nuôi dùm.
Sau này sẽ quay lại đón con bé, không trốn được sự truy sát và lực lượng kiếm tìm ngày đêm do Hoàng Nhân phái Diệp Phi Phi bị bắt bên trời tây.
Lộ tẩy hết bí mật của Diệp Phi Phi sinh con gái và đưa người khác nuôi. Hoàng Nhân tức điên lên kế hoạch định sẵn chờ ngày lành tháng tốt để bắt con gái mình mang theo về bên trời tây.
Tất cả thông tin này khi tra toàn bộ Cao Hoàng Kiệt cũng sẽ dự đoán có chuyện này xảy ra chỉ là mình chưa kịp làm gì đã để Hoàng Nhân bắt bé Sao đi.
"Nếu nó không là con ruột của tôi thì đã sao? Tôi yêu thương nó như chính con ruột của mình".
"Bé Sao vốn không phải con của cô nó là con gái ruột của hắn thì để nó theo bố nó chúng ta không có quyền liên quan đến".
"Anh nói thế mà nghe được à?! Nó không biết Hoàng Nhân là bố nó... nó sẽ rất sợ hãi và khóc lớn đòi mẹ".
Cao Hoàng Kiệt nắm tay Dược Đan đi về tống mạnh vào trong xe.
"Việc của cô bây giờ là hoàn thành công việc của mình. Đi thôi bác tài".