Chương : 7
Bây giờ thì họ có năm người. “Một gia đình năm người,” Timoken thích gọi như vậy. Nhưng con lạc đà vẫn không đồng ý với cậu. Nó không cảm thấy được tuyệt đối an toàn khi ở bên những con báo.
Họ đi qua những thảo nguyên chứ không phải rừng rậm hay sa mạc. Gabar vui vẻ khi đi trên dải đất khô cằn và bằng phẳng. Trên đường đi có những vũng nước hay những con suối và đôi khi còn có những cây ăn quả thấp ngang tầm với của họ. Con lạc đà cũng biết được rằng Timoken sẽ giữ khoảng cách với bọn thú nguy hiểm kia bằng những tiếng kêu to của cậu, đó là một ngôn ngữ mà Gabar không thể nào hiểu được.
Những con báo con có vẻ thích thú với việc được tải trong cái túi da dê to. Thỉnh thoảng, chúng ló đầu ra khỏi miệng túi, nhìn ngắm thế giói xung quanh mình. Nhung ngay khi chúng cảm thấy sự có mặt của một con mèo lớn, chúng lại chui tuột vào trong túi.
Hễ gặp nhóm người du mục là Timoken đổi trái cây khô để lấy sữa dê cho bọn báo con.
Chúng thích sữa dê ngay từ lần đầu tiên chúng nếm thử.
“Có ngon bằng sữa của mẹ các em không?” Timoken hỏi chúng.
“Không,” con lớn nhất nói. Timoken gọi nó là Mèo Mặt Trời, vì lông của nó đậm màu hơn các em mình, những cái đốm cũng to và dày hơn, trong một độ sáng nhất định, những cái đốm của nó trông như hình dạng của mặt trời lặn. Đứa tiếp theo có một vệt màu cam ở dưới cằm trông như một ngọn lửa. Timoken đặt tên nó là Cằm Lửa. Con báo nhỏ nhất có màu lông mờ nhạt tựa như ánh sáng của những vì sao. Lúc nào, nó cũng là đứa cuối cùng tiến lại bên Timoken, nhưng nó lại là con báo Timoken yêu thương nhất. Cậu gọi nó là Ngôi Sao.
Mỗi tối, Timoken đắp áo choàng mặt trăng để ngủ, còn ba con báo sẽ cuộn tròn bên cạnh cậu. Sáng dậy, cậu cột chiếc túi bên hông cái yên trên lưng Gabar rồi nhấc ba con báo bỏ vào đó. Nhưng đột nhiên một buổi sáng nọ, chúng phản đối khi Timoken nhấc chúng lên bỏ vào chiếc túi da dê, và chúng nài nỉ muốn được tự đi một mình.
“Chúng em sẽ đi theo,” Mèo Mặt Trời nói.
“Chúng em sẽ quan sát,” Cằm Lửa nói.
“Chúng em sẽ lắng nghe,” Ngôi Sao nói.
Timoken lưỡng lự leo lên lưng con lạc đà, để cho những con báo chạy theo phía sau. Chỉ một lúc sau, chúng đã bị bỏ lại một quãng xa, khi Timoken quay lại nhìn, chúng đã biến mất. Cậu không biết phải làm thế nào.
“Ngừng lại, Gabar,” cậu ra lệnh, kéo dây cương. “Bọn báo con bị lạc mất rồi.”
“Không,” con lạc đà nói, “chỉ là cậu không thấy chúng thôi. Chúng không lạc đường đâu.”
“Làm sao ngươi biết được?” Timoken nói. “Ngươi có thể ngửi thấy mùi của chúng, nghe thấy tiếng chúng hay cảm thấy chúng không?”
Gabar lại làu bàu gì đó nghe như là một tiếng thở dài chán nản. “Những con báo không bao giờ để cho người khác thấy mình,” nó nói. “Chúng không được để cho ai thấy mình. Cậu phải thấy tự hào là chúng học được điều này nhanh như thế.”
“Ổ!” Timoken luôn luôn bị bất ngờ về vốn kiến thức rộng lón của con lạc đà. “Ta tự hào,” cậu nói. “Rất tự hào!”
Timoken không thấy bóng dáng lũ báo con cả ngày trời. Tối hôm đó, khi cậu đang trăn trở lo lắng bên dưới tấm áo choàng mặt trăng, ba bóng đen nhỏ trườn ra khỏi những ngọn cỏ dài và rón rén đến bên cạnh cậu.
Chúng lại tiếp tục như vậy nhiều ngày liền sau đó, nhưng có một đêm, bọn báo con không trở về. Hôm đó, mặt trăng, lại một lần nữa tan ra thành những mảnh nhỏ trên trời, nhưng Timoken lại quên mất Alixir. Khi mảnh trăng non gần như biến mất, Gabar nói: “Này Gia đình, cậu muốn già đi sao?”
“Alixir!” Timoken tìm chiếc lọ hình con chim. Cậu rót cho Gabar một giọt, rồi sau đó cho mình một giọt.
Có lẽ có đến ba tuần nữa thì những con báo con mới lại xuất hiện.
Timoken và Gabar đi đến một ngọn núi cao ngất, tưởng chừng như không có cách nào vượt qua được. Trong nhiều ngày, họ đi về hướng bắc, đi qua những dải đất khắc nghiệt, đầy sỏi đá. Buổi tổi trở nên lạnh hơn. Màn đêm cũng buông xuống nhanh chóng, nên Timoken đốt lên một đống lửa. Gabar tìm một chỗ thoải mái bên cạnh ngọn lửa và mơ màng ngủ. Timoken ngồi tựa người bên Gabar, mắt nhắm lại. Cậu tự hỏi, không biết mình phải đi lang thang như thế này bao lâu và bao xa nữa mới tìm thấy nhà của mình? Gabar rất quí mến cậu, nhưng thỉnh thoảng nó cũng mong muốn gặp gỡ bầu bạn với một con người khác. Cậu lại nhớ về chị mình, nước mắt lại lăn dài trên má. Timoken lấy tay gạt nước mắt đi. Giờ đây cậu đã hơn một trăm tuổi rồi, cậu không nên khóc nữa.
Một giọng nói thầm thì vang lên ngay bên tai cậu: “Phía bắc.”
Timoken nhìn xuống khuôn mặt trên chiếc nhẫn đeo ở ngón giữa trên bàn tay trái cậu. Khuôn mặt bằng bạc đang cau mày. “Phía bắc,” nó lại thúc giục.
“Ta đang đi về phía bắc đây,” Timoken cáu kỉnh nói.
“Xa hơn nữa,” giọng nói như cầu khẩn. “Ngay bây giờ.”
Đột nhiên, con lạc đà gầm lên, tiếng gầm cảnh báo và lo sợ. Timoken đứng bật dậy, rà soát đám đất đá đầy bụi rậm trước mặt. Mọi vật lặng như tờ, nhưng trời thì quá tối, cậu chỉ có thể thấy được những gì gần ngọn lửa. Đám cỏ bên cạnh cậu phát ra tiếng loạt xoạt và bốc lên mùi hôi thối chết người. Cậu nắm ngay lấy áo choàng mặt trăng phủ lên người mình, nhưng đã quá muộn.
Cánh tay gân guốc, dài thòng đã nắm lấy tấm tơ nhện, giật nó khỏi tay cậu. Bây giờ, Timoken có thể thấy chúng: ba sinh vật cao lớn, vặn vẹo và lom khom. Một tên bên trái, một tên bên phải, còn tên thứ ba chỉ cách cậu vài bước chân phía trước, đang cầm tấm tơ nhện vẫy vẫy như đang vẫy một tấm biểu ngữ.
“Ta lấy được rồi,” một tên viridee rú lên, giọng cười của hắn vang lên khắp nơi như tiếng hét của một con linh cẩu đang đói.
Tấm tơ nhện không chịu nằm yên trong tay tên viridee. Nó đánh trả, châm chích vào ngón tay như rễ cây và đốt cháy hai cánh tay không xương của hắn. Nhưng tên viridee không bỏ cuộc. Hắn chuyển tấm tơ cho đồng bọn, khi Timoken cố giật lại. Chúng quay lưng bỏ chạy, rít lên, hò hét thích thú khi chuyền tay nhau tấm tơ nhện.
Cơn giận của Timoken đã làm cho cậu không thể suy nghĩ được gì. Cậu quên mất mình có thể tạo ra giông bão, gió lốc và cả những phép thuật cậu có thể làm, cậu suýt ngã nhào trong khi bọn viridee đang chạy hết tốc lực về phía trước. Mụ mị vì tức giận, Timoken không để ý thấy hòn đá trên đường, cho đến khi cậu đâm sầm vào nó và ngã xuống mặt đất đầy đá sỏi.
Timoken đấm tay xuống mặt đất, hét lên: “Không! Không! Không!”
Trong chốc lát, cậu không nhận thấy sự thay đối trong giọng cười của bọn viridee, rồi đột nhiên, cậu nghe rõ tiếng reo hò hoan hỉ của chúng đã trở nên hoang dại vì sợ hãi.
Lảo đảo đứng dậy, Timoken thấy ba bóng đen đang vồ lấy bọn viridee. Tiếng hét của chúng to dần thành tiếng rít chói tai, rồi kết thúc với âm thanh rền rĩ, tiếp theo nữa chỉ còn tiếng gầm uy vũ của ba con báo, khi chúng ngửi xác chết của nạn nhân.
Khi Timoken cẩn trọng lại gần, Mèo Mặt Trời mang tấm áo choàng mặt trăng đến bên cậu, đặt nó xuống chân cậu. Hai con báo còn lại cũng lại gần, xếp hàng ngay ngắn trước mặt cậu. Trong ánh sáng vụt qua từ đống lửa, Timoken có thể thấy rõ rằng, sau ba tuẩn, những con báo đã lớn lên. Vai của chúng rộng hơn, mạnh mẽ hơn, đuôi của chúng cũng dài và nặng hơn, còn đám lông trên chân của chúng thì ẩn giấu những móng vuốt dũng mãnh.
“Cảm ơn, các bạn của tôi,” Timoken nói. Cậu cầm áo choàng mặt trăng lên, khoác nó lên vai trở lại.
“Cậu phải đi thôi,” Mèo Mặt Trời nói.
“Về phía bắc,” Cằm Lửa nói.
“Ngay lập tức,” Ngôi Sao nói.
“Ngay bây giờ ư? Nhưng kẻ thù của ta đã chết cả rồi. Chúng ta cần phải ngủ, Gabar và ta. Chúng ta mệt quá rồi.”
“Không còn thời gian nữa đâu,” Mèo Mặt Trời nói.
“Hãy bay đi,” Cằm Lửa nói.
“Bay qua ngọn núi này,” Ngôi Sao nói.
“Nhưng...”
“NGAY BÂY GIỜ!” cả ba cùng đồng thanh nói. “Chỗ này không an toàn đâu!”
Giọng nói của những con báo rất quyết liệt, Timoken chạy về phía Gabar, cậu gào lên: “Chúng ta phải đi thôi, Gabar. Bây giờ. Ngay lập tức.”
“Bây giờ ư?” con lạc đà không tin nổi vào tai mình.
Những cái túi vẫn được cột bên hông Gabar, sau khi nhanh chóng dập tắt đống lửa, Timoken leo lên cái yên: “Lên nào, Gabar, lên nào!” cậu gào to.
“Lên ư?” Gabar từ từ đứng dậy.
“Chúng ta phải bay thôi.”
“Bay tới đâu?”
“Qua ngọn núi.”
“Ố! Không,” con lạc đà rên rỉ.
“Bay lên!” Timoken hét lên, cậu nắm lấy túm lông bờm xờm của con lạc đà, giúp nó vượt qua vách núi.
Họ vượt qua những gờ đá lởm chởm và những bờ đá sạt lở hỗn độn, nơi mà chưa có con người hay động vật nào có thể đến được và không có chỗ dừng chân. Lên cao, cao, cao nữa. Con lạc đà kêu lên sợ hãi và đau đớn, nó thở hổn hển. Timoken hướng lên bầu trời bên trên ngọn núi, nhưng tất cả những gì cậu thấy chỉ là những bức tường đá gồ ghề ở trước mặt.
“Phải nghỉ ngơi thôi!” con lạc đà kêu lên. “Gia đình à, tôi van cậu đấy.”
“Không có chỗ nào để nghỉ cả,” Timoken rền rĩ, khí lạnh tràn cả vào phổi của cậu. “Lên nào, Gabar. Lên nào!”
Một lúc sau, Gabar lơ lửng trong không trung, không thể bay cao hơn được nữa, còn Timoken thì cũng cảm nhận được sức nặng kinh người của con lạc đà, cậu hét lên trong cơn đau trên vai và ngực của mình: “Chúng ta phải bay cao lên,” cậu nài nỉ. “Chúng ta buộc phải làm thế, Gabar.” Cậu dùng hết sức mình kéo mạnh một lần nữa, lần này con lạc đà cũng tung người theo cậu, lên cao, cao hơn nữa, cho tới khi họ nhìn thấy những đám mây trôi bồng bềnh và bầu trời đầy sao rực rỡ.
Họ bay thêm môt đoạn nhỏ nữa vượt qua đỉnh núi, rồi từ từ hạ xuống một đất nước hoàn toàn khác. Từ bên dưới vọng lên tiếng sóng biển xa xăm vỗ rì rầm vào bờ cát.
Họ đi qua những thảo nguyên chứ không phải rừng rậm hay sa mạc. Gabar vui vẻ khi đi trên dải đất khô cằn và bằng phẳng. Trên đường đi có những vũng nước hay những con suối và đôi khi còn có những cây ăn quả thấp ngang tầm với của họ. Con lạc đà cũng biết được rằng Timoken sẽ giữ khoảng cách với bọn thú nguy hiểm kia bằng những tiếng kêu to của cậu, đó là một ngôn ngữ mà Gabar không thể nào hiểu được.
Những con báo con có vẻ thích thú với việc được tải trong cái túi da dê to. Thỉnh thoảng, chúng ló đầu ra khỏi miệng túi, nhìn ngắm thế giói xung quanh mình. Nhung ngay khi chúng cảm thấy sự có mặt của một con mèo lớn, chúng lại chui tuột vào trong túi.
Hễ gặp nhóm người du mục là Timoken đổi trái cây khô để lấy sữa dê cho bọn báo con.
Chúng thích sữa dê ngay từ lần đầu tiên chúng nếm thử.
“Có ngon bằng sữa của mẹ các em không?” Timoken hỏi chúng.
“Không,” con lớn nhất nói. Timoken gọi nó là Mèo Mặt Trời, vì lông của nó đậm màu hơn các em mình, những cái đốm cũng to và dày hơn, trong một độ sáng nhất định, những cái đốm của nó trông như hình dạng của mặt trời lặn. Đứa tiếp theo có một vệt màu cam ở dưới cằm trông như một ngọn lửa. Timoken đặt tên nó là Cằm Lửa. Con báo nhỏ nhất có màu lông mờ nhạt tựa như ánh sáng của những vì sao. Lúc nào, nó cũng là đứa cuối cùng tiến lại bên Timoken, nhưng nó lại là con báo Timoken yêu thương nhất. Cậu gọi nó là Ngôi Sao.
Mỗi tối, Timoken đắp áo choàng mặt trăng để ngủ, còn ba con báo sẽ cuộn tròn bên cạnh cậu. Sáng dậy, cậu cột chiếc túi bên hông cái yên trên lưng Gabar rồi nhấc ba con báo bỏ vào đó. Nhưng đột nhiên một buổi sáng nọ, chúng phản đối khi Timoken nhấc chúng lên bỏ vào chiếc túi da dê, và chúng nài nỉ muốn được tự đi một mình.
“Chúng em sẽ đi theo,” Mèo Mặt Trời nói.
“Chúng em sẽ quan sát,” Cằm Lửa nói.
“Chúng em sẽ lắng nghe,” Ngôi Sao nói.
Timoken lưỡng lự leo lên lưng con lạc đà, để cho những con báo chạy theo phía sau. Chỉ một lúc sau, chúng đã bị bỏ lại một quãng xa, khi Timoken quay lại nhìn, chúng đã biến mất. Cậu không biết phải làm thế nào.
“Ngừng lại, Gabar,” cậu ra lệnh, kéo dây cương. “Bọn báo con bị lạc mất rồi.”
“Không,” con lạc đà nói, “chỉ là cậu không thấy chúng thôi. Chúng không lạc đường đâu.”
“Làm sao ngươi biết được?” Timoken nói. “Ngươi có thể ngửi thấy mùi của chúng, nghe thấy tiếng chúng hay cảm thấy chúng không?”
Gabar lại làu bàu gì đó nghe như là một tiếng thở dài chán nản. “Những con báo không bao giờ để cho người khác thấy mình,” nó nói. “Chúng không được để cho ai thấy mình. Cậu phải thấy tự hào là chúng học được điều này nhanh như thế.”
“Ổ!” Timoken luôn luôn bị bất ngờ về vốn kiến thức rộng lón của con lạc đà. “Ta tự hào,” cậu nói. “Rất tự hào!”
Timoken không thấy bóng dáng lũ báo con cả ngày trời. Tối hôm đó, khi cậu đang trăn trở lo lắng bên dưới tấm áo choàng mặt trăng, ba bóng đen nhỏ trườn ra khỏi những ngọn cỏ dài và rón rén đến bên cạnh cậu.
Chúng lại tiếp tục như vậy nhiều ngày liền sau đó, nhưng có một đêm, bọn báo con không trở về. Hôm đó, mặt trăng, lại một lần nữa tan ra thành những mảnh nhỏ trên trời, nhưng Timoken lại quên mất Alixir. Khi mảnh trăng non gần như biến mất, Gabar nói: “Này Gia đình, cậu muốn già đi sao?”
“Alixir!” Timoken tìm chiếc lọ hình con chim. Cậu rót cho Gabar một giọt, rồi sau đó cho mình một giọt.
Có lẽ có đến ba tuần nữa thì những con báo con mới lại xuất hiện.
Timoken và Gabar đi đến một ngọn núi cao ngất, tưởng chừng như không có cách nào vượt qua được. Trong nhiều ngày, họ đi về hướng bắc, đi qua những dải đất khắc nghiệt, đầy sỏi đá. Buổi tổi trở nên lạnh hơn. Màn đêm cũng buông xuống nhanh chóng, nên Timoken đốt lên một đống lửa. Gabar tìm một chỗ thoải mái bên cạnh ngọn lửa và mơ màng ngủ. Timoken ngồi tựa người bên Gabar, mắt nhắm lại. Cậu tự hỏi, không biết mình phải đi lang thang như thế này bao lâu và bao xa nữa mới tìm thấy nhà của mình? Gabar rất quí mến cậu, nhưng thỉnh thoảng nó cũng mong muốn gặp gỡ bầu bạn với một con người khác. Cậu lại nhớ về chị mình, nước mắt lại lăn dài trên má. Timoken lấy tay gạt nước mắt đi. Giờ đây cậu đã hơn một trăm tuổi rồi, cậu không nên khóc nữa.
Một giọng nói thầm thì vang lên ngay bên tai cậu: “Phía bắc.”
Timoken nhìn xuống khuôn mặt trên chiếc nhẫn đeo ở ngón giữa trên bàn tay trái cậu. Khuôn mặt bằng bạc đang cau mày. “Phía bắc,” nó lại thúc giục.
“Ta đang đi về phía bắc đây,” Timoken cáu kỉnh nói.
“Xa hơn nữa,” giọng nói như cầu khẩn. “Ngay bây giờ.”
Đột nhiên, con lạc đà gầm lên, tiếng gầm cảnh báo và lo sợ. Timoken đứng bật dậy, rà soát đám đất đá đầy bụi rậm trước mặt. Mọi vật lặng như tờ, nhưng trời thì quá tối, cậu chỉ có thể thấy được những gì gần ngọn lửa. Đám cỏ bên cạnh cậu phát ra tiếng loạt xoạt và bốc lên mùi hôi thối chết người. Cậu nắm ngay lấy áo choàng mặt trăng phủ lên người mình, nhưng đã quá muộn.
Cánh tay gân guốc, dài thòng đã nắm lấy tấm tơ nhện, giật nó khỏi tay cậu. Bây giờ, Timoken có thể thấy chúng: ba sinh vật cao lớn, vặn vẹo và lom khom. Một tên bên trái, một tên bên phải, còn tên thứ ba chỉ cách cậu vài bước chân phía trước, đang cầm tấm tơ nhện vẫy vẫy như đang vẫy một tấm biểu ngữ.
“Ta lấy được rồi,” một tên viridee rú lên, giọng cười của hắn vang lên khắp nơi như tiếng hét của một con linh cẩu đang đói.
Tấm tơ nhện không chịu nằm yên trong tay tên viridee. Nó đánh trả, châm chích vào ngón tay như rễ cây và đốt cháy hai cánh tay không xương của hắn. Nhưng tên viridee không bỏ cuộc. Hắn chuyển tấm tơ cho đồng bọn, khi Timoken cố giật lại. Chúng quay lưng bỏ chạy, rít lên, hò hét thích thú khi chuyền tay nhau tấm tơ nhện.
Cơn giận của Timoken đã làm cho cậu không thể suy nghĩ được gì. Cậu quên mất mình có thể tạo ra giông bão, gió lốc và cả những phép thuật cậu có thể làm, cậu suýt ngã nhào trong khi bọn viridee đang chạy hết tốc lực về phía trước. Mụ mị vì tức giận, Timoken không để ý thấy hòn đá trên đường, cho đến khi cậu đâm sầm vào nó và ngã xuống mặt đất đầy đá sỏi.
Timoken đấm tay xuống mặt đất, hét lên: “Không! Không! Không!”
Trong chốc lát, cậu không nhận thấy sự thay đối trong giọng cười của bọn viridee, rồi đột nhiên, cậu nghe rõ tiếng reo hò hoan hỉ của chúng đã trở nên hoang dại vì sợ hãi.
Lảo đảo đứng dậy, Timoken thấy ba bóng đen đang vồ lấy bọn viridee. Tiếng hét của chúng to dần thành tiếng rít chói tai, rồi kết thúc với âm thanh rền rĩ, tiếp theo nữa chỉ còn tiếng gầm uy vũ của ba con báo, khi chúng ngửi xác chết của nạn nhân.
Khi Timoken cẩn trọng lại gần, Mèo Mặt Trời mang tấm áo choàng mặt trăng đến bên cậu, đặt nó xuống chân cậu. Hai con báo còn lại cũng lại gần, xếp hàng ngay ngắn trước mặt cậu. Trong ánh sáng vụt qua từ đống lửa, Timoken có thể thấy rõ rằng, sau ba tuẩn, những con báo đã lớn lên. Vai của chúng rộng hơn, mạnh mẽ hơn, đuôi của chúng cũng dài và nặng hơn, còn đám lông trên chân của chúng thì ẩn giấu những móng vuốt dũng mãnh.
“Cảm ơn, các bạn của tôi,” Timoken nói. Cậu cầm áo choàng mặt trăng lên, khoác nó lên vai trở lại.
“Cậu phải đi thôi,” Mèo Mặt Trời nói.
“Về phía bắc,” Cằm Lửa nói.
“Ngay lập tức,” Ngôi Sao nói.
“Ngay bây giờ ư? Nhưng kẻ thù của ta đã chết cả rồi. Chúng ta cần phải ngủ, Gabar và ta. Chúng ta mệt quá rồi.”
“Không còn thời gian nữa đâu,” Mèo Mặt Trời nói.
“Hãy bay đi,” Cằm Lửa nói.
“Bay qua ngọn núi này,” Ngôi Sao nói.
“Nhưng...”
“NGAY BÂY GIỜ!” cả ba cùng đồng thanh nói. “Chỗ này không an toàn đâu!”
Giọng nói của những con báo rất quyết liệt, Timoken chạy về phía Gabar, cậu gào lên: “Chúng ta phải đi thôi, Gabar. Bây giờ. Ngay lập tức.”
“Bây giờ ư?” con lạc đà không tin nổi vào tai mình.
Những cái túi vẫn được cột bên hông Gabar, sau khi nhanh chóng dập tắt đống lửa, Timoken leo lên cái yên: “Lên nào, Gabar, lên nào!” cậu gào to.
“Lên ư?” Gabar từ từ đứng dậy.
“Chúng ta phải bay thôi.”
“Bay tới đâu?”
“Qua ngọn núi.”
“Ố! Không,” con lạc đà rên rỉ.
“Bay lên!” Timoken hét lên, cậu nắm lấy túm lông bờm xờm của con lạc đà, giúp nó vượt qua vách núi.
Họ vượt qua những gờ đá lởm chởm và những bờ đá sạt lở hỗn độn, nơi mà chưa có con người hay động vật nào có thể đến được và không có chỗ dừng chân. Lên cao, cao, cao nữa. Con lạc đà kêu lên sợ hãi và đau đớn, nó thở hổn hển. Timoken hướng lên bầu trời bên trên ngọn núi, nhưng tất cả những gì cậu thấy chỉ là những bức tường đá gồ ghề ở trước mặt.
“Phải nghỉ ngơi thôi!” con lạc đà kêu lên. “Gia đình à, tôi van cậu đấy.”
“Không có chỗ nào để nghỉ cả,” Timoken rền rĩ, khí lạnh tràn cả vào phổi của cậu. “Lên nào, Gabar. Lên nào!”
Một lúc sau, Gabar lơ lửng trong không trung, không thể bay cao hơn được nữa, còn Timoken thì cũng cảm nhận được sức nặng kinh người của con lạc đà, cậu hét lên trong cơn đau trên vai và ngực của mình: “Chúng ta phải bay cao lên,” cậu nài nỉ. “Chúng ta buộc phải làm thế, Gabar.” Cậu dùng hết sức mình kéo mạnh một lần nữa, lần này con lạc đà cũng tung người theo cậu, lên cao, cao hơn nữa, cho tới khi họ nhìn thấy những đám mây trôi bồng bềnh và bầu trời đầy sao rực rỡ.
Họ bay thêm môt đoạn nhỏ nữa vượt qua đỉnh núi, rồi từ từ hạ xuống một đất nước hoàn toàn khác. Từ bên dưới vọng lên tiếng sóng biển xa xăm vỗ rì rầm vào bờ cát.