Chương 3: Tình Đơn phương
Đôi mày kiếm của Lục Huy chau lại, trong lòng ẩn nhẫn một loại khó chịu cùng bực tức. Y trầm mặc nhìn Diệp Khiêm, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi không nói tiếp.
Y thừa biết Cao Gia Minh chính là ánh trăng sáng mà Diệp Khiêm nhận định. Cũng đủ thông minh để hiểu được, lần này cậu về nước ngoại trừ muốn trả thù rửa hận ra, còn là vì muốn gặp lại người kia.
So với vị trí độc tôn mà cậu dành riêng cho anh chiếm giữ, thì có lẽ y mãi mãi chỉ là một người bạn bình thường không hơn không kém.
Chua chát nhấp một ngụm Balkan Vodka cay nồng vào cổ họng, lồng ngực nhức nhói tê dại của Lục Huy như được xoa dịu phần nào nhờ độ cồn của rượu.
Dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, sáng tối đan xen, y si ngốc ngắm nhìn cậu trai ngồi trước mặt. Thanh xuân của y, mối tình đầu của y, chính là đơn phương thầm lặng ký gửi hết ở chỗ Diệp Khiêm. Thật tốt đẹp nhưng cũng thật đắng lòng.
Qua vài ly rượu mạnh, đôi mắt lãnh tình của Diệp Khiêm dần phủ lên một tầng hơi nước, hai má cậu đỏ ửng, gục xuống bàn ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Lục Huy thử lay bả vai cậu vài cái, thấy không có phản ứng mới dám áp tay lên mặt cậu cưng nựng mân mê. Ngón tay y dịu dàng vuốt ve nơi khóe môi mềm mại, thật sự rất muốn hôn lên đó một lần. Thật sự rất muốn vứt bỏ đi cái danh nghĩa bạn bè để đường đường chính chính nói lên lời yêu cậu. Thế nhưng y lại sợ, sợ một khi nói ra thì ngay cả tư cách ở cạnh cậu y cũng không có. Canh bạc này ngay từ đầu y đã thua trắng vốn, nếu cứ liều mình đánh cược chỉ e đến cuối cùng thứ nhận lại cũng chẳng có gì ngoài thất bại ê chề.
"Em ấy say rồi à?"
Hứa Ngụy từ trên lầu đi xuống, giọng nói trầm thấp mang theo hơi lạnh cắt ngang những giây phút ngọt ngào vụng trộm của Lục Huy.
"Ừm, say rồi." Lục Huy đáp, rất tự nhiên mà thu tay về.
Hứa Ngụy chỉ liếc y một cái rồi đi đến bế bổng Diệp Khiêm lên.
"Tôi sẽ chăm em ấy." Ẩn ý trong câu nói này chính là muốn đuổi khéo Lục Huy.
Thế nhưng tên đầu gỗ nào đó cũng không phải dạng vừa, y chẳng ngu dại gì mà để lại một mình Diệp Khiêm say khướt cho cái tên già đời tâm cơ Hứa Ngụy.
Như vậy có khác gì so với việc đem miếng mỡ treo ngay trước miệng mèo.
Và thế là, Hứa Ngụy bế Diệp Khiêm về phòng ngủ ở lầu ba, Lục Huy cũng lếch xác theo sau quyết làm kỳ đà cản mũi.
Cẩn thận đem người đặt xuống chiếc giường lớn rộng rãi, Hứa Ngụy nhanh chân đi chuẩn bị một chậu nước ấm và khăn lông để lau mặt cho Diệp Khiêm.
Gã rất thành thục, không chút ngại ngùng mà đưa tay cởi bỏ từng chiếc khuy áo vướng víu, cởi luôn thắt lưng và cả chiếc quần bò kiểu cách hàng hiệu mặc ở trên người cậu.
"Này, này...chú làm cái quái gì đấy?"
Sau một thoáng sững sờ ngây ngẩn, Lục Huy vội vàng tiến lên. Có chút luống cuống đem tấm chăn mỏng phủ kín cơ thể trần trụi của Diệp Khiêm.
"Không cởi đồ thì làm sao mà lau?" Hứa Ngụy cây ngay không sợ chết đứng, đúng lí hợp tình mà hỏi ngược lại đối phương.
Khuôn mặt điển trai anh tuấn của Lục Huy đỏ lựng như trái cà chua chín, bao nhiêu lời lên án, buộc tội sắp tuôn ra khỏi cửa miệng, đều bị một câu đáp trả của Hứa Ngụy làm mắc nghẹn nuốt ngược lại vào trong.
"Ờ...thì..." Y lúng túng gãi đầu, cố gắng che giấu đi sự ngượng nghịu.
"Việc này không cần phiền đến chú. Để tôi lau người cho cậu ấy."
Vừa nói Lục Huy vừa chìa bàn tay khớp xương thon dài ra ngoắc ngoắc, muốn Hứa Ngụy đưa khăn qua cho y.
Hứa Ngụy lại làm lơ coi như không thấy, gã lần nữa thấm ướt khăn lông, vắt cho ráo nước, thật nhẹ nhàng tỉ mỉ mà lau sơ qua thân thể Diệp Khiêm. Xong xuôi đâu vào đấy, gã lại giúp cậu thay một bộ pijama mặc nhà cho dễ chịu thoải mái.
Người trên giường vẫn ngủ say như chết, thỉnh thoảng lại lèm bèm gì đó vài câu không rõ nghĩa, hoàn toàn chẳng hề hay biết gì về từng đợt sóng ngầm đang trỗi dậy giữa hai người đàn ông còn lại ở trong phòng.
Lục Huy gần như là dùng con mắt sắc lẹm như dao găm mà trừng trừng nhìn từng động tác đụng chạm của Hứa Ngụy đối với Diệp Khiêm. Y ghen tức đến độ thiếu điều muốn nhào lên đá bay gã ra chỗ khác. Thế nhưng, đáng thương thay, y lại chẳng có quyền hạn gì mà làm điều đó.
Nhìn thấy cái bản mặt hậm hực khó coi của Lục Huy khiến tận sâu nơi đáy lòng Hứa Ngụy dâng lên một loại cảm giác đắc thắng hả hê khi lấn lướt được tình địch. Lúc bưng chậu nước đi ngang qua, gã còn cố ý bồi thêm một câu hòng trêu tức đối phương.
"Những việc như thế này tôi làm đã quen rồi, trên người của em ấy không có chỗ nào mà tôi chưa từng chạm qua."
Trái tim của Lục Huy co rút, đau đến mức khó thở. Y hít vào một hơi thật sâu, cố ngăn cơn thịnh nộ điên cuồng đang dần dần cắn nuốt đi sự bình tĩnh lý tính. Sau đó liền xoay người bỏ đi.
...----------------...
Lúc Diệp Khiêm tỉnh lại thì trời đã vào chiều, những tia nắng cuối ngày yếu ớt bám trụ trên tấm kính cửa sổ, hắc vào trong căn phòng một mảng sáng màu vàng nhạt le lói tịch liêu.
"Tỉnh rồi?"
Hứa Ngụy buông cuốn tạp chí trên tay xuống, rót một cốc nước ấm đưa đến bên giường cho Diệp Khiêm.
Cậu thờ ơ nhận lấy, đưa lên môi nhấp một ngụm để làm dịu cổ họng khát khô.
Lúc bấy giờ Diệp Khiêm mới để ý đến cách bày trí ở trong phòng. Tầng ba của Crazy được xây dựng chẳng khác gì một căn chung cư nhỏ gọn nhưng đầy đủ tiện nghi để nghỉ ngơi và sinh hoạt. Bên cạnh giường ngủ là một tủ quần áo được làm từ gỗ đàn hương nguyên chất với hoa văn điêu khắc hoa mỹ, cầu kỳ. Bốn bức tường được sơn lên màu kem dịu nhẹ mang đến sự yên tĩnh, thư giãn và vô cùng ấm áp. Trên trần nhà là chiếc đèn chùm kiểu cách được làm hoàn toàn từ pha lê khiến cho căn phòng càng thêm phần sang trọng lộng lẫy.
Diệp Khiêm khá hài lòng với nơi ở mới của mình. Cậu đặt cốc nước trên tay xuống bàn, xỏ dép lê đi về phía phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo.
Lúc trở lại thì đã thấy Lục Huy mang theo một đống túi lớn túi nhỏ đựng đầy thức ăn và trái cây mua về từ bên ngoài.
"Đầu bếp mà tao tuyển ngày mai mới đến, mày ăn tạm mấy thứ này lót dạ trước đi." Lục Huy chu đáo bày từng món ăn còn nóng hổi ra bàn, cắt một phần bánh pizza thật lớn đẩy đến trước mặt Diệp Khiêm.
Cậu không chút khách sáo mà nhận lấy, ăn rất ngon lành. Như nhớ ra gì đó, cậu ngoái đầu nói với Hứa Ngụy đang lẳng lặng ngồi một bên làm cảnh.
"Chú cũng ăn đi."
Được cậu quan tâm, gương mặt bình lặng, bị liệt cảm xúc của Hứa Ngụy rốt cuộc cũng thoáng hiện lên chút ý cười vui vẻ. Còn hai mắt của Lục Huy thì thiếu điều muốn bắn ra tia lửa, y nhai ngấu nghiến miếng pizza trong miệng, cảm thấy vừa chua lại vừa cay.
Cả ba vừa ăn vừa thi thoảng bàn bạc với nhau vài điều về những thứ cần thiết chuẩn bị cho ngày khai trương quán thì điện thoại của Hứa Ngụy bất chợt reo lên. Nhìn dãy số quen thuộc hiển thị trên màn hình, gã chần chừ trong giây lát rồi đứng dậy đi ra ban công nghe máy. Diệp Khiêm cũng phần nào đoán được người gọi đến là ai qua phản ứng của gã. Cậu chẳng mấy để tâm mà cùng với Lục Huy đi vào phòng làm việc.
Bên trong căn phòng rộng hơn năm mươi mét vuông là từng hàng kệ sách chất đầy những tài liệu liên quan đến tình hình kinh tế và chính trị trong năm năm trở lại đây. Trong đó có cả tài liệu mật thu thập được về Diệp thị - Lion.
Lion là tập đoàn đứng đầu trong lĩnh vực kinh tế tài chính ở nước S. Với hàng chục doanh nghiệp lớn nhỏ trải dài khắp mọi miền đất nước, do đích thân gia chủ của nhà họ Diệp - Diệp Thế Thành điều hành và quản lý. Chủ yếu sử dụng vốn tự có, vốn huy động và các nguồn vốn khác để cho vay, đầu tư vào các dự án hoạt động lớn. Đúng như tên gọi của mình, Lion chẳng khác gì một con sư tử ngạo nghễ, là chúa tể sơn lâm mà không một đối thủ nào có thể cạnh tranh đánh bại.
Điềm tĩnh ngồi xuống bàn làm việc, Diệp Khiêm ấn nút khởi động chiếc PC 8 Pack OrionX có giá gần bốn mươi ba nghìn USD với cấu hình vượt trội và được đánh giá là chiếc PC mạnh nhất thế giới. Cậu bắt đầu thâm nhập vào thị trường chứng khoán. Xem xét kỹ càng những giao dịch đang diễn ra trong ngày hôm nay.
Lục Huy lôi từ góc phòng ra một chiếc két sắt mini mang đến đặt trước mặt Diệp Khiêm, bên trong là ba khẩu súng lục Glock 17. Đôi đồng tử nhạt màu của cậu thoáng lóe lên vài phần ác liệt. Cậu thích thú cầm lên, kiểm tra hộp tiếp đạn, rồi trực tiếp lên nòng.
"Tao đưa thứ này cho mày là để mày tự vệ." Lục Huy trầm giọng nhắc nhở.
"Khiêm...tao thực sự không muốn bàn tay của mày phải động tới mạng người."
Hàng mi dài của Diệp Khiêm hơi rũ, cậu cụp mắt nhìn chăm chú khẩu súng lục trên tay, khuôn mặt bình thản đến đáng sợ.
Có tiếng đẩy cửa, Hứa Ngụy sau khi nghe điện thoại xong liền chậm rãi bước vào. Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh đến ngột ngạt.
"Chú Chu vừa gọi cho tôi." Hứa Ngụy lên tiếng phá tan sự im lặng bức bách.
"Diệp lão gia muốn gặp em. Mong ngày mai em có thể trở về nhà chính một chuyến."
"Ồ!"
Diệp Khiêm bật ra một tiếng cười khẩy mang theo vài phần châm chọc mà nhìn thẳng vào mắt Hứa Ngụy.
"Bên đó nắm bắt tin tức cũng nhanh thật đấy. Tôi chỉ vừa xuống máy bay chưa được bao lâu thì họ đã biết."
"Tôi không hề tiết lộ hành tung của em cho bất kỳ ai."
"Ừm hửm?" Diệp Khiêm nhướn mày, khuôn mặt diễm lệ tắt hẳn nụ cười thay vào đó là nét ngoan lệ tà ác. Cậu chĩa thẳng họng súng về phía Hứa Ngụy, dùng ánh mắt lạnh tanh chết chóc mà nhìn gã.
Hứa Ngụy vẫn đạm nhiên không chút nao núng hay suy suyển, gã trầm tĩnh đứng đó, đối diện với tất thảy thù hằn oán giận của cậu.
"Chỉ cần là thứ em muốn, cho dù là cái mạng này tôi cũng tình nguyện trao tặng cho em."
"Là chú nói đấy, đừng hối hận."
"Sẽ không hối hận." Hứa Ngụy cương quyết khẳng định.
Khóe môi của Diệp Khiêm khẽ nhếch, câu lên một nụ cười cuồng vọng ngông nghênh. Cậu đem khẩu súng lục trên tay bỏ lại vào két sắt. Nhún nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ.
"Đành vậy, ngay từ khoảnh khắc đặt chân trở lại nơi này, tôi chưa từng có ý định che giấu hay lẫn trốn. Tôi không phải tội đồ."
Nói đoạn, cậu lại nghiêng đầu nhìn Hứa Ngụy, dùng giọng điệu âm dương quái khí mà đệm thêm một câu:
"Ngày mai tôi sẽ theo chú về Diệp gia, dù sao cũng xa cách nhiều năm, tôi thật sự muốn biết... người ông cao quý của tôi...đã sắp chết chưa."
Y thừa biết Cao Gia Minh chính là ánh trăng sáng mà Diệp Khiêm nhận định. Cũng đủ thông minh để hiểu được, lần này cậu về nước ngoại trừ muốn trả thù rửa hận ra, còn là vì muốn gặp lại người kia.
So với vị trí độc tôn mà cậu dành riêng cho anh chiếm giữ, thì có lẽ y mãi mãi chỉ là một người bạn bình thường không hơn không kém.
Chua chát nhấp một ngụm Balkan Vodka cay nồng vào cổ họng, lồng ngực nhức nhói tê dại của Lục Huy như được xoa dịu phần nào nhờ độ cồn của rượu.
Dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, sáng tối đan xen, y si ngốc ngắm nhìn cậu trai ngồi trước mặt. Thanh xuân của y, mối tình đầu của y, chính là đơn phương thầm lặng ký gửi hết ở chỗ Diệp Khiêm. Thật tốt đẹp nhưng cũng thật đắng lòng.
Qua vài ly rượu mạnh, đôi mắt lãnh tình của Diệp Khiêm dần phủ lên một tầng hơi nước, hai má cậu đỏ ửng, gục xuống bàn ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Lục Huy thử lay bả vai cậu vài cái, thấy không có phản ứng mới dám áp tay lên mặt cậu cưng nựng mân mê. Ngón tay y dịu dàng vuốt ve nơi khóe môi mềm mại, thật sự rất muốn hôn lên đó một lần. Thật sự rất muốn vứt bỏ đi cái danh nghĩa bạn bè để đường đường chính chính nói lên lời yêu cậu. Thế nhưng y lại sợ, sợ một khi nói ra thì ngay cả tư cách ở cạnh cậu y cũng không có. Canh bạc này ngay từ đầu y đã thua trắng vốn, nếu cứ liều mình đánh cược chỉ e đến cuối cùng thứ nhận lại cũng chẳng có gì ngoài thất bại ê chề.
"Em ấy say rồi à?"
Hứa Ngụy từ trên lầu đi xuống, giọng nói trầm thấp mang theo hơi lạnh cắt ngang những giây phút ngọt ngào vụng trộm của Lục Huy.
"Ừm, say rồi." Lục Huy đáp, rất tự nhiên mà thu tay về.
Hứa Ngụy chỉ liếc y một cái rồi đi đến bế bổng Diệp Khiêm lên.
"Tôi sẽ chăm em ấy." Ẩn ý trong câu nói này chính là muốn đuổi khéo Lục Huy.
Thế nhưng tên đầu gỗ nào đó cũng không phải dạng vừa, y chẳng ngu dại gì mà để lại một mình Diệp Khiêm say khướt cho cái tên già đời tâm cơ Hứa Ngụy.
Như vậy có khác gì so với việc đem miếng mỡ treo ngay trước miệng mèo.
Và thế là, Hứa Ngụy bế Diệp Khiêm về phòng ngủ ở lầu ba, Lục Huy cũng lếch xác theo sau quyết làm kỳ đà cản mũi.
Cẩn thận đem người đặt xuống chiếc giường lớn rộng rãi, Hứa Ngụy nhanh chân đi chuẩn bị một chậu nước ấm và khăn lông để lau mặt cho Diệp Khiêm.
Gã rất thành thục, không chút ngại ngùng mà đưa tay cởi bỏ từng chiếc khuy áo vướng víu, cởi luôn thắt lưng và cả chiếc quần bò kiểu cách hàng hiệu mặc ở trên người cậu.
"Này, này...chú làm cái quái gì đấy?"
Sau một thoáng sững sờ ngây ngẩn, Lục Huy vội vàng tiến lên. Có chút luống cuống đem tấm chăn mỏng phủ kín cơ thể trần trụi của Diệp Khiêm.
"Không cởi đồ thì làm sao mà lau?" Hứa Ngụy cây ngay không sợ chết đứng, đúng lí hợp tình mà hỏi ngược lại đối phương.
Khuôn mặt điển trai anh tuấn của Lục Huy đỏ lựng như trái cà chua chín, bao nhiêu lời lên án, buộc tội sắp tuôn ra khỏi cửa miệng, đều bị một câu đáp trả của Hứa Ngụy làm mắc nghẹn nuốt ngược lại vào trong.
"Ờ...thì..." Y lúng túng gãi đầu, cố gắng che giấu đi sự ngượng nghịu.
"Việc này không cần phiền đến chú. Để tôi lau người cho cậu ấy."
Vừa nói Lục Huy vừa chìa bàn tay khớp xương thon dài ra ngoắc ngoắc, muốn Hứa Ngụy đưa khăn qua cho y.
Hứa Ngụy lại làm lơ coi như không thấy, gã lần nữa thấm ướt khăn lông, vắt cho ráo nước, thật nhẹ nhàng tỉ mỉ mà lau sơ qua thân thể Diệp Khiêm. Xong xuôi đâu vào đấy, gã lại giúp cậu thay một bộ pijama mặc nhà cho dễ chịu thoải mái.
Người trên giường vẫn ngủ say như chết, thỉnh thoảng lại lèm bèm gì đó vài câu không rõ nghĩa, hoàn toàn chẳng hề hay biết gì về từng đợt sóng ngầm đang trỗi dậy giữa hai người đàn ông còn lại ở trong phòng.
Lục Huy gần như là dùng con mắt sắc lẹm như dao găm mà trừng trừng nhìn từng động tác đụng chạm của Hứa Ngụy đối với Diệp Khiêm. Y ghen tức đến độ thiếu điều muốn nhào lên đá bay gã ra chỗ khác. Thế nhưng, đáng thương thay, y lại chẳng có quyền hạn gì mà làm điều đó.
Nhìn thấy cái bản mặt hậm hực khó coi của Lục Huy khiến tận sâu nơi đáy lòng Hứa Ngụy dâng lên một loại cảm giác đắc thắng hả hê khi lấn lướt được tình địch. Lúc bưng chậu nước đi ngang qua, gã còn cố ý bồi thêm một câu hòng trêu tức đối phương.
"Những việc như thế này tôi làm đã quen rồi, trên người của em ấy không có chỗ nào mà tôi chưa từng chạm qua."
Trái tim của Lục Huy co rút, đau đến mức khó thở. Y hít vào một hơi thật sâu, cố ngăn cơn thịnh nộ điên cuồng đang dần dần cắn nuốt đi sự bình tĩnh lý tính. Sau đó liền xoay người bỏ đi.
...----------------...
Lúc Diệp Khiêm tỉnh lại thì trời đã vào chiều, những tia nắng cuối ngày yếu ớt bám trụ trên tấm kính cửa sổ, hắc vào trong căn phòng một mảng sáng màu vàng nhạt le lói tịch liêu.
"Tỉnh rồi?"
Hứa Ngụy buông cuốn tạp chí trên tay xuống, rót một cốc nước ấm đưa đến bên giường cho Diệp Khiêm.
Cậu thờ ơ nhận lấy, đưa lên môi nhấp một ngụm để làm dịu cổ họng khát khô.
Lúc bấy giờ Diệp Khiêm mới để ý đến cách bày trí ở trong phòng. Tầng ba của Crazy được xây dựng chẳng khác gì một căn chung cư nhỏ gọn nhưng đầy đủ tiện nghi để nghỉ ngơi và sinh hoạt. Bên cạnh giường ngủ là một tủ quần áo được làm từ gỗ đàn hương nguyên chất với hoa văn điêu khắc hoa mỹ, cầu kỳ. Bốn bức tường được sơn lên màu kem dịu nhẹ mang đến sự yên tĩnh, thư giãn và vô cùng ấm áp. Trên trần nhà là chiếc đèn chùm kiểu cách được làm hoàn toàn từ pha lê khiến cho căn phòng càng thêm phần sang trọng lộng lẫy.
Diệp Khiêm khá hài lòng với nơi ở mới của mình. Cậu đặt cốc nước trên tay xuống bàn, xỏ dép lê đi về phía phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo.
Lúc trở lại thì đã thấy Lục Huy mang theo một đống túi lớn túi nhỏ đựng đầy thức ăn và trái cây mua về từ bên ngoài.
"Đầu bếp mà tao tuyển ngày mai mới đến, mày ăn tạm mấy thứ này lót dạ trước đi." Lục Huy chu đáo bày từng món ăn còn nóng hổi ra bàn, cắt một phần bánh pizza thật lớn đẩy đến trước mặt Diệp Khiêm.
Cậu không chút khách sáo mà nhận lấy, ăn rất ngon lành. Như nhớ ra gì đó, cậu ngoái đầu nói với Hứa Ngụy đang lẳng lặng ngồi một bên làm cảnh.
"Chú cũng ăn đi."
Được cậu quan tâm, gương mặt bình lặng, bị liệt cảm xúc của Hứa Ngụy rốt cuộc cũng thoáng hiện lên chút ý cười vui vẻ. Còn hai mắt của Lục Huy thì thiếu điều muốn bắn ra tia lửa, y nhai ngấu nghiến miếng pizza trong miệng, cảm thấy vừa chua lại vừa cay.
Cả ba vừa ăn vừa thi thoảng bàn bạc với nhau vài điều về những thứ cần thiết chuẩn bị cho ngày khai trương quán thì điện thoại của Hứa Ngụy bất chợt reo lên. Nhìn dãy số quen thuộc hiển thị trên màn hình, gã chần chừ trong giây lát rồi đứng dậy đi ra ban công nghe máy. Diệp Khiêm cũng phần nào đoán được người gọi đến là ai qua phản ứng của gã. Cậu chẳng mấy để tâm mà cùng với Lục Huy đi vào phòng làm việc.
Bên trong căn phòng rộng hơn năm mươi mét vuông là từng hàng kệ sách chất đầy những tài liệu liên quan đến tình hình kinh tế và chính trị trong năm năm trở lại đây. Trong đó có cả tài liệu mật thu thập được về Diệp thị - Lion.
Lion là tập đoàn đứng đầu trong lĩnh vực kinh tế tài chính ở nước S. Với hàng chục doanh nghiệp lớn nhỏ trải dài khắp mọi miền đất nước, do đích thân gia chủ của nhà họ Diệp - Diệp Thế Thành điều hành và quản lý. Chủ yếu sử dụng vốn tự có, vốn huy động và các nguồn vốn khác để cho vay, đầu tư vào các dự án hoạt động lớn. Đúng như tên gọi của mình, Lion chẳng khác gì một con sư tử ngạo nghễ, là chúa tể sơn lâm mà không một đối thủ nào có thể cạnh tranh đánh bại.
Điềm tĩnh ngồi xuống bàn làm việc, Diệp Khiêm ấn nút khởi động chiếc PC 8 Pack OrionX có giá gần bốn mươi ba nghìn USD với cấu hình vượt trội và được đánh giá là chiếc PC mạnh nhất thế giới. Cậu bắt đầu thâm nhập vào thị trường chứng khoán. Xem xét kỹ càng những giao dịch đang diễn ra trong ngày hôm nay.
Lục Huy lôi từ góc phòng ra một chiếc két sắt mini mang đến đặt trước mặt Diệp Khiêm, bên trong là ba khẩu súng lục Glock 17. Đôi đồng tử nhạt màu của cậu thoáng lóe lên vài phần ác liệt. Cậu thích thú cầm lên, kiểm tra hộp tiếp đạn, rồi trực tiếp lên nòng.
"Tao đưa thứ này cho mày là để mày tự vệ." Lục Huy trầm giọng nhắc nhở.
"Khiêm...tao thực sự không muốn bàn tay của mày phải động tới mạng người."
Hàng mi dài của Diệp Khiêm hơi rũ, cậu cụp mắt nhìn chăm chú khẩu súng lục trên tay, khuôn mặt bình thản đến đáng sợ.
Có tiếng đẩy cửa, Hứa Ngụy sau khi nghe điện thoại xong liền chậm rãi bước vào. Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh đến ngột ngạt.
"Chú Chu vừa gọi cho tôi." Hứa Ngụy lên tiếng phá tan sự im lặng bức bách.
"Diệp lão gia muốn gặp em. Mong ngày mai em có thể trở về nhà chính một chuyến."
"Ồ!"
Diệp Khiêm bật ra một tiếng cười khẩy mang theo vài phần châm chọc mà nhìn thẳng vào mắt Hứa Ngụy.
"Bên đó nắm bắt tin tức cũng nhanh thật đấy. Tôi chỉ vừa xuống máy bay chưa được bao lâu thì họ đã biết."
"Tôi không hề tiết lộ hành tung của em cho bất kỳ ai."
"Ừm hửm?" Diệp Khiêm nhướn mày, khuôn mặt diễm lệ tắt hẳn nụ cười thay vào đó là nét ngoan lệ tà ác. Cậu chĩa thẳng họng súng về phía Hứa Ngụy, dùng ánh mắt lạnh tanh chết chóc mà nhìn gã.
Hứa Ngụy vẫn đạm nhiên không chút nao núng hay suy suyển, gã trầm tĩnh đứng đó, đối diện với tất thảy thù hằn oán giận của cậu.
"Chỉ cần là thứ em muốn, cho dù là cái mạng này tôi cũng tình nguyện trao tặng cho em."
"Là chú nói đấy, đừng hối hận."
"Sẽ không hối hận." Hứa Ngụy cương quyết khẳng định.
Khóe môi của Diệp Khiêm khẽ nhếch, câu lên một nụ cười cuồng vọng ngông nghênh. Cậu đem khẩu súng lục trên tay bỏ lại vào két sắt. Nhún nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ.
"Đành vậy, ngay từ khoảnh khắc đặt chân trở lại nơi này, tôi chưa từng có ý định che giấu hay lẫn trốn. Tôi không phải tội đồ."
Nói đoạn, cậu lại nghiêng đầu nhìn Hứa Ngụy, dùng giọng điệu âm dương quái khí mà đệm thêm một câu:
"Ngày mai tôi sẽ theo chú về Diệp gia, dù sao cũng xa cách nhiều năm, tôi thật sự muốn biết... người ông cao quý của tôi...đã sắp chết chưa."