Chương 2: Con sư tử hoang dại mang tên Lục Huy
Chiếc Lamborghini nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ đông đúc tấp nập trên đường lớn. Sau nhiều lần rẽ hướng liền giảm tốc, chậm rãi dừng lại trong tầng hầm của một quán bar vừa mới treo lên bảng hiệu.
Hàng chữ "Crazy" được tạo nên từ công nghệ LED, nổi bật nằm ngay giữa lòng Thủ Đô náo nhiệt xô bồ.
Trong quãng thời gian ở Lavegas, Diệp Khiêm vẫn luôn giữ liên lạc với Lục Huy để nắm bắt tình hình trong nước. Hai người thường xuyên trao đổi công việc với nhau thông qua những cuộc gọi trực tuyến trên máy tính và smartphone.
Kể từ ba tháng trước, Diệp Khiêm đã có ý định mở một gay bar ngay sau khi đặt chân về lại mảnh đất cố hương thân thuộc, và dĩ nhiên người giúp cậu chuẩn bị thu xếp hết tất thảy mọi thứ đâu vào đấy, không ai khác ngoài cánh tay đắc lực Lục Huy.
Diệp Khiêm quen Lục Huy vào năm đầu tiên khi vào học cấp hai. Khi ấy, cậu là thằng con riêng ngoài giá thú không được coi trọng của Diệp gia, còn y lại là một tên ất ơ chưa rửa hết phèn, phải tốn một đống tiền mới được vào học trường Quốc tế.
So với những gia tộc quyền cao chức trọng, giàu sang khét tiếng trong giới thượng lưu ở Thủ Đô nước S, thì nhà họ Lục lại chẳng khác gì hạng tép riu khi đứng giữa những ông lớn, ông trùm trong giới chính trị lẫn kinh tế như nhà họ Cao, họ Diệp, hay họ Cố.
Mang trên mình cái danh "nhà giàu mới nổi, hai lúa lên đời" Lục Huy gần như bị cả một tập thể cô lập suốt một thời học sinh. Thứ mà y hứng chịu cũng không khác Diệp Khiêm là mấy. Khi phải nhận đủ sự khinh thường, coi rẻ, thậm chí là bạo lực nóng, đến từ bọn cậu ấm cô chiêu tự xem mình là thượng đẳng.
Với bản tính gai góc, máu liều nhiều hơn máu não, Lục Huy cứ ba ngày ăn một trận nhỏ, bảy ngày xơi một trận lớn. Trên mặt trên người lúc nào cũng trải đầy những vết thương trầy trụa bầm tím. Y hệt như một con sư tử hoang dại, cô độc vẫy vùng giữa một bầy linh cẩu xảo quyệt hung hăng, càng bị dồn vào đường cùng lại càng cắn trả quyết liệt.
Duyên phận của Diệp Khiêm và Lục Huy có lẽ là bắt đầu vào một buổi chiều mưa tháng tám.
Ngày ấy, sau khi tan học, Diệp Khiêm chờ mãi vẫn không thấy chiếc Audi của nhà họ Diệp đến đón, nên chỉ đành lủi thủi cầm ô tự thân đi đến trạm xe buýt để bắt chuyến gần nhất về nhà. Lúc đi ngang qua một con hẻm nhỏ, cậu vô tình nghe thấy những âm thanh va chạm ẩu đả đang diễn ra ở sâu bên trong.
Âm thanh đó không nhỏ, thế nhưng những người đi đường lại không một ai để ý tới. Có lẽ chẳng ai muốn dính vào những phiền phức không đâu, cũng chẳng ai rãnh rỗi để làm người hùng trong một xã hội đã quá đỗi thực dụng.
Dĩ nhiên, Diệp Khiêm cũng thế. Cậu chỉ nán lại vài giây, rồi dứt khoát làm ngơ.
Ốc còn không mang nổi mình ốc thì làm sao mà đủ sức để giải cứu thế giới.
Cứ như vậy cậu rảo bước đi một mạch tới trạm xe cách đó không xa, trong lúc ngồi chờ, thiên thần và ác quỷ trong đầu lại không ngừng đấu tranh tư tưởng.
Có lẽ là do lương tâm trỗi dậy, hoặc có lẽ là do lòng cậu không đủ lạnh để thấy chết không cứu, Diệp Khiêm ấy vậy mà chọn quay lại con hẻm kia.
Lúc cậu đến nơi thì bên trong đã chẳng còn gì ngoài một mảnh tĩnh lặng. Mùi máu tươi tanh tưởi gỉ sắt thoang thoảng quẩn quanh trong bầu không khí ngột ngạt ẩm thấp.
Diệp Khiêm cẩn thận đưa mắt nhìn quanh một vòng, rốt cuộc cũng phát hiện ra Lục Huy đang nằm thoi thóp giữa bãi rác cuối hẻm.
Cậu run rẩy đưa tay đến bên chớp mũi của đối phương để thăm dò nhịp thở, xác định người vẫn còn sống mới nhanh nhẹn móc điện thoại ra gọi xe cấp cứu.
Cũng kể từ dạo ấy, phía sau Diệp Khiêm liền mọc thêm một cái đuôi. Tên mặt dày nào đó bắt đầu lấy cớ "ơn cứu mạng phải lấy thân báo đáp" mà lẽo đẽo theo cậu cho đến tận bây giờ.
...----------------...
Mở cửa bước xuống xe, Diệp Khiêm và Hứa Ngụy đi theo sau Lục Huy tiến vào quầy bar ở tầng một.
"Crazy" được bố trí theo phong cách cổ điển xen lẫn với hiện đại. Vừa mang đậm dấu ấn của các hidden bar truyền thống, lại vừa mang theo sự phá cách táo bạo khi xây dựng một không gian ám trầm huyền bí với hệ thống âm thanh ánh sáng được đầu tư cực kỳ hoành tráng.
Giữa đại sảnh rộng lớn, là một sân khấu hình bán nguyệt chuyên dành cho những vũ công nóng bỏng phô diễn đường cong. Bên cạnh đó là bàn DJ cao cấp và một cây đàn dương cầm màu đen bóng loáng.
Diệp Khiêm cẩn thận bước đến mở nắp đàn, ung dung ngồi xuống ghế. Đôi bàn tay thon thả linh hoạt lướt qua trên từng hàng phím trắng, hệt như một cơn gió nhẹ khẽ lùa qua đồng cỏ.
Cậu dần dần khép lại đôi mắt vô tình đạm bạc, để linh hồn được tự do thêu dệt lại bản tình ca truyền thế của Beethoven.
Giai điệu quen thuộc của bản Sonate Ánh Trăng vang lên giữa không gian mờ ảo. Lúc nhanh lúc chậm, lúc bổng lúc trầm, du dương da diết.
Tầm mắt của Hứa Ngụy không tự chủ được mà khóa chặt trên người Diệp Khiêm. Cậu trai ấy vẫn ở ngay trước mặt gã, chỉ cách mấy bước chân thôi, thế nhưng gã lại có cảm giác cả đời này cũng không tài nào chạm tới được.
Nốt nhạc cuối cùng chấm dứt, Diệp Khiêm từ từ nâng lên hàng mi dài đen nhánh, trong đôi đồng tử nhạt màu chẳng có gì ngoại trừ một mảnh tình chết lặng. Cậu hững hờ đối diện với ánh nhìn của Hứa Ngụy. Không chút để tâm mà nhìn sang bàn tay đang làm dấu like của Lục Huy.
"Thật tuyệt!" Hai mắt Lục Huy sáng rực như tìm ra kho báu.
"Khiêm, đã ai nói với mày rằng mày chơi đàn rất đỉnh chưa?"
"Không cần ai nói, tao tự biết tao giỏi." Diệp Khiêm đáp bằng giọng thản nhiên, mang theo sự kiêu ngạo như một con khổng tước xòe đuôi khoe tài nghệ.
Cậu đi đến chỗ tủ kính, chọn ngay chai Balkan Vodka mà bật nắp.
Đã quá quen với cái tính "ngông" của thằng bạn, Lục Huy cũng chỉ biết câm nín trước câu trả lời đậm mùi tự luyến của Diệp Khiêm.
"Balkan Vodka, độ cồn rất mạnh. Nếu em muốn uống, tôi sẽ pha cho em một ly cocktail." Hứa Ngụy nhìn thấy chai rượu mà Diệp Khiêm chọn, liền tiến lên ngăn lại.
Thế nhưng thứ mà gã nhận được chỉ là một cái nhếch môi nhạo báng của cậu.
"Hứa Ngụy, chú nên nhớ cho kỹ, chú chẳng có tư cách gì mà quản tôi."
Nhẹ bẫng buông câu, Diệp Khiêm chẳng hề để ý tới sắc mặt đang ngày một tối sầm của người bên cạnh mà ngửa đầu uống cạn ly rượu mạnh vừa mới rót.
Bàn tay to lớn gân guốc của Hứa Ngụy âm thầm siết chặt, gã mím chặt môi chẳng nói chẳng rằng xách vali đi thẳng lên lầu ba.
"Mày với gã đó...không có gì đấy chứ?" Lục Huy không kiềm chế được sự tò mò mà mở miệng dò hỏi.
"Thế mày nghĩ giữa tao với Hứa Ngụy có thể có cái gì?" Diệp Khiêm chống cằm, mang theo dáng vẻ ngã ngớn bỡn cợt mà nhướn mày hỏi vặn lại Lục Huy.
Y nghiêm mặt nhìn cậu, cái bộ dạng sống dở chết dở bây giờ của cậu thực sự khiến y nhìn không nổi.
"Khiêm..." Lục Huy trầm giọng gọi, đôi mắt phượng sắt bén xoáy thẳng vào nội tâm yếu ớt ẩn giấu sau lớp vỏ bọc lạnh lùng của Diệp Khiêm.
"Mày vẫn chưa chịu từ bỏ sao?"
Câu hỏi không đầu không đuôi của Lục Huy làm cho trái tim tim vốn vẫn luôn yên vị của Diệp Khiêm bất ngờ giật nảy.
Cậu im lặng rũ mắt nhìn đi nơi khác, đầu ngón tay khẽ run đã hoàn toàn bán đứng vẻ mặt bình lặng thờ ơ mà cậu tự tạo ra.
"Ba ngày nữa, Cao Gia Minh sẽ làm lễ đính hôn cùng với Diệp Yên Nhiên. Về sau anh ta chính là anh rể của mày."
" Vậy sao?" Diệp Khiêm nở một nụ cười lạnh lẽo đến thấu xương.
Cậu nâng lên mí mắt, mang theo vài phần điên cuồng vặn vẹo mà nói với Lục Huy.
"Chỉ là đính hôn thôi. Ba mươi chưa phải là tết."
Hàng chữ "Crazy" được tạo nên từ công nghệ LED, nổi bật nằm ngay giữa lòng Thủ Đô náo nhiệt xô bồ.
Trong quãng thời gian ở Lavegas, Diệp Khiêm vẫn luôn giữ liên lạc với Lục Huy để nắm bắt tình hình trong nước. Hai người thường xuyên trao đổi công việc với nhau thông qua những cuộc gọi trực tuyến trên máy tính và smartphone.
Kể từ ba tháng trước, Diệp Khiêm đã có ý định mở một gay bar ngay sau khi đặt chân về lại mảnh đất cố hương thân thuộc, và dĩ nhiên người giúp cậu chuẩn bị thu xếp hết tất thảy mọi thứ đâu vào đấy, không ai khác ngoài cánh tay đắc lực Lục Huy.
Diệp Khiêm quen Lục Huy vào năm đầu tiên khi vào học cấp hai. Khi ấy, cậu là thằng con riêng ngoài giá thú không được coi trọng của Diệp gia, còn y lại là một tên ất ơ chưa rửa hết phèn, phải tốn một đống tiền mới được vào học trường Quốc tế.
So với những gia tộc quyền cao chức trọng, giàu sang khét tiếng trong giới thượng lưu ở Thủ Đô nước S, thì nhà họ Lục lại chẳng khác gì hạng tép riu khi đứng giữa những ông lớn, ông trùm trong giới chính trị lẫn kinh tế như nhà họ Cao, họ Diệp, hay họ Cố.
Mang trên mình cái danh "nhà giàu mới nổi, hai lúa lên đời" Lục Huy gần như bị cả một tập thể cô lập suốt một thời học sinh. Thứ mà y hứng chịu cũng không khác Diệp Khiêm là mấy. Khi phải nhận đủ sự khinh thường, coi rẻ, thậm chí là bạo lực nóng, đến từ bọn cậu ấm cô chiêu tự xem mình là thượng đẳng.
Với bản tính gai góc, máu liều nhiều hơn máu não, Lục Huy cứ ba ngày ăn một trận nhỏ, bảy ngày xơi một trận lớn. Trên mặt trên người lúc nào cũng trải đầy những vết thương trầy trụa bầm tím. Y hệt như một con sư tử hoang dại, cô độc vẫy vùng giữa một bầy linh cẩu xảo quyệt hung hăng, càng bị dồn vào đường cùng lại càng cắn trả quyết liệt.
Duyên phận của Diệp Khiêm và Lục Huy có lẽ là bắt đầu vào một buổi chiều mưa tháng tám.
Ngày ấy, sau khi tan học, Diệp Khiêm chờ mãi vẫn không thấy chiếc Audi của nhà họ Diệp đến đón, nên chỉ đành lủi thủi cầm ô tự thân đi đến trạm xe buýt để bắt chuyến gần nhất về nhà. Lúc đi ngang qua một con hẻm nhỏ, cậu vô tình nghe thấy những âm thanh va chạm ẩu đả đang diễn ra ở sâu bên trong.
Âm thanh đó không nhỏ, thế nhưng những người đi đường lại không một ai để ý tới. Có lẽ chẳng ai muốn dính vào những phiền phức không đâu, cũng chẳng ai rãnh rỗi để làm người hùng trong một xã hội đã quá đỗi thực dụng.
Dĩ nhiên, Diệp Khiêm cũng thế. Cậu chỉ nán lại vài giây, rồi dứt khoát làm ngơ.
Ốc còn không mang nổi mình ốc thì làm sao mà đủ sức để giải cứu thế giới.
Cứ như vậy cậu rảo bước đi một mạch tới trạm xe cách đó không xa, trong lúc ngồi chờ, thiên thần và ác quỷ trong đầu lại không ngừng đấu tranh tư tưởng.
Có lẽ là do lương tâm trỗi dậy, hoặc có lẽ là do lòng cậu không đủ lạnh để thấy chết không cứu, Diệp Khiêm ấy vậy mà chọn quay lại con hẻm kia.
Lúc cậu đến nơi thì bên trong đã chẳng còn gì ngoài một mảnh tĩnh lặng. Mùi máu tươi tanh tưởi gỉ sắt thoang thoảng quẩn quanh trong bầu không khí ngột ngạt ẩm thấp.
Diệp Khiêm cẩn thận đưa mắt nhìn quanh một vòng, rốt cuộc cũng phát hiện ra Lục Huy đang nằm thoi thóp giữa bãi rác cuối hẻm.
Cậu run rẩy đưa tay đến bên chớp mũi của đối phương để thăm dò nhịp thở, xác định người vẫn còn sống mới nhanh nhẹn móc điện thoại ra gọi xe cấp cứu.
Cũng kể từ dạo ấy, phía sau Diệp Khiêm liền mọc thêm một cái đuôi. Tên mặt dày nào đó bắt đầu lấy cớ "ơn cứu mạng phải lấy thân báo đáp" mà lẽo đẽo theo cậu cho đến tận bây giờ.
...----------------...
Mở cửa bước xuống xe, Diệp Khiêm và Hứa Ngụy đi theo sau Lục Huy tiến vào quầy bar ở tầng một.
"Crazy" được bố trí theo phong cách cổ điển xen lẫn với hiện đại. Vừa mang đậm dấu ấn của các hidden bar truyền thống, lại vừa mang theo sự phá cách táo bạo khi xây dựng một không gian ám trầm huyền bí với hệ thống âm thanh ánh sáng được đầu tư cực kỳ hoành tráng.
Giữa đại sảnh rộng lớn, là một sân khấu hình bán nguyệt chuyên dành cho những vũ công nóng bỏng phô diễn đường cong. Bên cạnh đó là bàn DJ cao cấp và một cây đàn dương cầm màu đen bóng loáng.
Diệp Khiêm cẩn thận bước đến mở nắp đàn, ung dung ngồi xuống ghế. Đôi bàn tay thon thả linh hoạt lướt qua trên từng hàng phím trắng, hệt như một cơn gió nhẹ khẽ lùa qua đồng cỏ.
Cậu dần dần khép lại đôi mắt vô tình đạm bạc, để linh hồn được tự do thêu dệt lại bản tình ca truyền thế của Beethoven.
Giai điệu quen thuộc của bản Sonate Ánh Trăng vang lên giữa không gian mờ ảo. Lúc nhanh lúc chậm, lúc bổng lúc trầm, du dương da diết.
Tầm mắt của Hứa Ngụy không tự chủ được mà khóa chặt trên người Diệp Khiêm. Cậu trai ấy vẫn ở ngay trước mặt gã, chỉ cách mấy bước chân thôi, thế nhưng gã lại có cảm giác cả đời này cũng không tài nào chạm tới được.
Nốt nhạc cuối cùng chấm dứt, Diệp Khiêm từ từ nâng lên hàng mi dài đen nhánh, trong đôi đồng tử nhạt màu chẳng có gì ngoại trừ một mảnh tình chết lặng. Cậu hững hờ đối diện với ánh nhìn của Hứa Ngụy. Không chút để tâm mà nhìn sang bàn tay đang làm dấu like của Lục Huy.
"Thật tuyệt!" Hai mắt Lục Huy sáng rực như tìm ra kho báu.
"Khiêm, đã ai nói với mày rằng mày chơi đàn rất đỉnh chưa?"
"Không cần ai nói, tao tự biết tao giỏi." Diệp Khiêm đáp bằng giọng thản nhiên, mang theo sự kiêu ngạo như một con khổng tước xòe đuôi khoe tài nghệ.
Cậu đi đến chỗ tủ kính, chọn ngay chai Balkan Vodka mà bật nắp.
Đã quá quen với cái tính "ngông" của thằng bạn, Lục Huy cũng chỉ biết câm nín trước câu trả lời đậm mùi tự luyến của Diệp Khiêm.
"Balkan Vodka, độ cồn rất mạnh. Nếu em muốn uống, tôi sẽ pha cho em một ly cocktail." Hứa Ngụy nhìn thấy chai rượu mà Diệp Khiêm chọn, liền tiến lên ngăn lại.
Thế nhưng thứ mà gã nhận được chỉ là một cái nhếch môi nhạo báng của cậu.
"Hứa Ngụy, chú nên nhớ cho kỹ, chú chẳng có tư cách gì mà quản tôi."
Nhẹ bẫng buông câu, Diệp Khiêm chẳng hề để ý tới sắc mặt đang ngày một tối sầm của người bên cạnh mà ngửa đầu uống cạn ly rượu mạnh vừa mới rót.
Bàn tay to lớn gân guốc của Hứa Ngụy âm thầm siết chặt, gã mím chặt môi chẳng nói chẳng rằng xách vali đi thẳng lên lầu ba.
"Mày với gã đó...không có gì đấy chứ?" Lục Huy không kiềm chế được sự tò mò mà mở miệng dò hỏi.
"Thế mày nghĩ giữa tao với Hứa Ngụy có thể có cái gì?" Diệp Khiêm chống cằm, mang theo dáng vẻ ngã ngớn bỡn cợt mà nhướn mày hỏi vặn lại Lục Huy.
Y nghiêm mặt nhìn cậu, cái bộ dạng sống dở chết dở bây giờ của cậu thực sự khiến y nhìn không nổi.
"Khiêm..." Lục Huy trầm giọng gọi, đôi mắt phượng sắt bén xoáy thẳng vào nội tâm yếu ớt ẩn giấu sau lớp vỏ bọc lạnh lùng của Diệp Khiêm.
"Mày vẫn chưa chịu từ bỏ sao?"
Câu hỏi không đầu không đuôi của Lục Huy làm cho trái tim tim vốn vẫn luôn yên vị của Diệp Khiêm bất ngờ giật nảy.
Cậu im lặng rũ mắt nhìn đi nơi khác, đầu ngón tay khẽ run đã hoàn toàn bán đứng vẻ mặt bình lặng thờ ơ mà cậu tự tạo ra.
"Ba ngày nữa, Cao Gia Minh sẽ làm lễ đính hôn cùng với Diệp Yên Nhiên. Về sau anh ta chính là anh rể của mày."
" Vậy sao?" Diệp Khiêm nở một nụ cười lạnh lẽo đến thấu xương.
Cậu nâng lên mí mắt, mang theo vài phần điên cuồng vặn vẹo mà nói với Lục Huy.
"Chỉ là đính hôn thôi. Ba mươi chưa phải là tết."