Chương 15: Món quà bất ngờ
Tiết trời về đêm dần trở nên lạnh đi, thỉnh thoảng có vài làn gió mát lạnh lướt qua, cuốn theo vài sợi tóc của Tử Minh đung đưa nhè nhẹ. Lam Minh ngồi phía sau nàng, làm điểm tựa vững chắc cho nàng ngả lưng vào lòng, vừa vặn sưởi ấm thân hình nhỏ nhắn của nàng.
Ánh lửa gần đó hắt lên gương mặt hoàn mĩ của Tử Minh trong đêm, mi mắt nàng đã nhắm, chỉ còn nhịp thở đều đều. Đoán có vẻ như nàng đã chìm vào giấc ngủ, Lam Minh nghiêng đầu nhìn nàng, trong lòng thầm cảm thán, lẳng lặng ghi lại từng nét đẹp nằm trên khuôn mặt vừa ngọt ngào vừa thu hút kia.
Nàng của ngày thường đã vô cùng đẹp, ngay bây giờ được ngắm dung mạo của nàng lúc ngủ lại càng khó dứt ra hơn. Lam Minh đưa tay vuốt nhẹ vài sợi tóc đang phũ trên má nàng, chỉ thấy khóe môi nàng theo đó cong nhẹ, trên mặt nàng ánh lên một tia hồng hào, hiện hữu một cảm giác rất yên bình, tựa như nàng đang chìm trong một giấc mộng đẹp.
Vì lần đầu được thoải mái ngắm nhìn Vương Anh công chúa ở cự li gần, tâm trí của Lam Minh bỗng rơi vào mê man, trong phút chốc không thể kiềm được lòng.
Lam Minh quan sát động tĩnh của nàng, cố ý nghiêng đầu sát lại khuôn mặt nàng, từng chút một gần hơn, muốn thử cảm giác trộm hôn nàng một lần...
Khoảng cách ngày càng rút ngắn...
"Lam Minh."
Đôi môi nàng động đậy, khẽ gọi một tiếng trong miệng, Lam Minh vì vậy mà khựng lại.
Mắt nàng vẫn còn đang nhắm, nhưng âm giọng của nàng phát ra đúng lúc ngăn cản ý đồ lén lút của Lam Minh sắp thực hiện, có sự bối rối nổi lên, Lam Minh thu người trở về.
"Em chưa ngủ sao..."
Lam Minh cất giọng rất khẽ, thăm dò thử nàng có thật sự ngủ hay chưa. Người ngồi trong lòng hiện giờ đột nhiên cựa quậy đôi chút, đôi mắt xinh đẹp lúc này mới chịu mở ra.
Công chúa bỗng nhiên tỉnh dậy làm Lam Minh có hơi hổ thẹn, xém chút đã bị nàng phát hiện hôn lén. Thấy nàng mở mắt giữa chừng, Lam Minh thấp giọng hỏi:
"Em không thoải mái ư?"
Vương Tử Minh chỉ chầm chậm lắc đầu:
"Chỉ là đang nghĩ một vài chuyện."
Nhận thấy được thái độ suy tư trong lời nói của nàng, Lam Minh hiểu được vài phần, thắc mắc:
"Có phải em đang bận tâm về bọn người tạo phản hôm nay không..."
...
Tử Minh chỉ ừm một tiếng trong miệng, nàng nghĩ vài giây, lát sau mới nói:
"Một phần vì em cảm thấy có chút bất an, sợ là sau này gặp họa."
Nàng ngập ngừng lời nói, đôi mắt khẽ chớp nhìn về ngọn lửa trước mặt, trong lòng vẫn đang nghĩ ngợi.
Vương Anh công chúa trước giờ sống trong sự bảo bọc của đế vương, chưa một lần nào đối mặt với âm mưu tranh quyền đoạt vị, ngay lúc Vương Anh vừa rơi vào cảnh loạn chiến lại xuất hiện những kẻ muốn lấy mạng nàng, nhất định có người đứng sau mưu tính, làm cho nàng không tránh khỏi cảm thấy bất an.
Lam Minh từng bị truy sát vài lần, đối với chuyện này không phải quá kì lạ, nhưng với một người chưa từng giống như Vương Anh công chúa nàng, tất nhiên lại là chuyện khác.
Thấy thế Lam Minh nghiêng đầu, nhẹ nhàng trấn an lại nàng:
"Lam Minh hiểu được nỗi lo của em hiện giờ, em vốn là đứng trên vạn người, dĩ nhiên dễ gặp phải nguy hiểm, nhưng em lại là người thông minh nhạy bén, Lam Minh tin là sẽ mau thôi... em sẽ sớm tiếp nhận được những chuyện này, không có kẻ nào có thể làm khó được."
"Thật như vậy không?"
Nàng thở dài, tự hỏi không phải là Lam Minh chỉ đang muốn an ủi nàng thôi chứ?
"Công chúa mà Lam Minh biết đã trưởng thành nhiều so với trước đây rồi, lại còn có thể suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện." - Lời nói của Lam Minh phát ra rất êm tai, ánh mắt ôn hòa nhìn lấy nàng.
Vương Tử Minh nghe lời khen tuy lọt tai nhưng nghĩ kĩ thì có hơi lấn cấn, nàng xoay qua, trừng mắt lườm Lam Minh.
"Ý của Lam Minh là trước đây em vừa ham chơi lại vừa trẻ con?" - Nàng bỗng nhiên suy ngược lại ý tứ trong lời nói vừa rồi.
Nghe xong câu đó Lam Minh liền bật cười lên, vốn dĩ đang chân thành an ủi nàng đột nhiên lại bị nàng mang ra nghi ngờ, nhưng giây phút này thấy được Tử Minh đã trở về dáng vẻ giống như thường ngày, trong mắt Lam Minh lại cảm thấy nàng hiện giờ vô cùng đáng yêu.
"Đúng lắm hay sao mà cười?" - Vương Tử Minh nheo mắt.
"Cũng có phần đúng như thế." - Lam Minh giả vờ nghĩ, sau đó cũng thành thật thừa nhận điều này.
"Nhưng đấy chỉ là trước đây!"
"Không phải, với Lam Minh đó giờ thì em lúc nào cũng y như trẻ con."
Vương Tử Minh bĩu môi, nàng sắp bị nói cho đến giận.
Kể từ lúc Lam Minh không còn che giấu chuyện gì với nàng, Lam Minh cũng dần trở nên cởi mở hơn, nhưng có nhất thiết phải nói ra những lời muốn chọc giận nàng hay không?
...
Lam Minh không ngờ chỉ mới nói một chút đã làm nàng im bặt. Thấy nàng không thèm nói, tâm tình dường như không được vui mấy, Lam Minh mới nghiêng mắt nhìn qua nét mặt đăm chiêu của nàng, cuối cùng phải hạ mình trước:
"Em có thể suy nghĩ sâu xa, có nghĩa đã chuẩn bị được tâm thế đối mặt với khó khăn sau này, tất nhiên Lam Minh cũng yên lòng một chút."
Nét mặt của Tử Minh dường như đã giãn đi một ít, nàng chăm chú lắng nghe tiếp, tựa hồ thâm tâm đã dễ chịu hơn ban đầu.
"Nhưng thật tâm mà nói Lam Minh cảm thấy em cứ sống như trẻ con cũng tốt, có thể tự do tự tại vô tư, không phải trải qua biến cố, không cần lo lắng hay bận tâm đến nhiều thứ như bây giờ."
"Nghe có vẻ tốt thật."
Nàng cảm thấy dường như sắp bị người này dùng lời ngọt ngào để thao túng.
"Như thế nào ý tốt lại bị em hiểu lầm."
Lam Minh giả vờ trêu nàng một chút, bên trong lại cảm thấy vạn phần thú vị.
Vương Anh công chúa thầm khen Lam Minh rất khéo đảo ngược tình thế, nàng nghe xong lập tức hóa mềm lòng, cảm tưởng là nàng đã vội trách lầm Lam Minh rồi, nhưng dù sao đi nữa cũng do con người này cứ ưa thích nói mấy lời ôn nhu, lại còn cố tình úp mở để trêu chọc nàng.
Cái thói trêu ngươi này của Lam Minh chắc chắn là vừa học từ nàng.
"Không ngờ một người suốt ngày ít nói như Lam Minh lại biết dẻo miệng."
Vương Tử Minh nhướn mày đánh giá, nàng hiểu rõ Lam Minh, nhưng nhất định cũng chưa từng hình dung Lam Minh là người ăn nói ngọt ngào, ngày xưa nàng luôn cảm thấy Lam Minh rất lãnh đạm, rõ ràng không giống như bây giờ.
...
Nghĩ đến đó, Tử Minh tựa hồ nhớ ra được điều gì, lại trầm mặc đi.
Lam Minh ngồi cạnh vẫn cứ nhượng bộ nàng, bởi vì lần đầu cùng nàng ở một nơi không người, lại còn gần gũi quá mức, bỗng dưng cũng trở nên ngoan ngoãn lạ thường.
Lúc đó, Tử Minh bất ngờ xoay người nhìn Lam Minh, trên gương mặt nàng phục hồi lại vẻ nghiêm túc, nhỏ giọng lại đến mức gần như không ai nghe thấy.
"Em muốn hỏi chuyện này."
Thấy ánh mắt long lanh của nàng đang đặt trên người mình, Lam Minh nhướn mày một cách khó hiểu.
"Tại sao Lam Minh phải giả nam?"
Nói tới lui nãy giờ đến lúc này Tử Minh mới bật ra được câu hỏi đúng trọng tâm, cũng là câu hỏi mà nàng đã nghĩ đến mất ngủ.
Thấy biểu hiện mong chờ của Tử Minh, Lam Minh không nhanh cũng không chậm, giải bày khuất mắt cho nàng:
"Chuyện giả nam xuất phát là bất đắc dĩ, nhất định nằm ngoài ý muốn, nhưng ngay từ đầu lại là quyết định của mẫu thân, trước đây lúc mới sinh ra Lam Minh thì mọi chuyện đã bị định sẵn vậy rồi."
Lam Minh ngưng lời nói, quay sang nhìn nàng, thấy nàng đang mở to mắt lắng nghe, Lam Minh đưa bàn tay nhẹ vuốt lên khuôn mặt khuynh thành của nàng:
"Với lại quốc công không giống như hoàng đế cha em, nếu ban đầu biết phu nhân sinh ra đứa con gái, chắc hẳn sẽ đối xử với Lam Minh giống y như hôm nay..."
Ánh mắt Lam Minh hơi chùng xuống, trên môi nở nụ cười bất đắc dĩ.
"Lam Minh cũng biết nỗi khổ tâm từ mẹ mình, đành phải nhắm mắt làm theo, không thể oán trách."
Từ đầu tới cuối ánh mắt nàng không rời Lam Minh một giây, mặc dù bề ngoài của Lam Minh cho người khác thấy không hề gì, nhưng tận sâu trong ánh mắt của Lam Minh là những tia đau khổ đến cùng cực, ít nhất nàng có thể cảm nhận được.
Vương Tử Minh nghĩ bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ giải đáp hoàn toàn thắc mắc của nàng, suy ngẫm ít giây, nàng vội hỏi tiếp.
"Lúc trước kia Lam Minh bị bắt có phải do quốc công đó đứng đằng sau sắp xếp toàn bộ không?"
Nàng bỗng nhớ lại trước đó, hàng vạn câu hỏi hiện lên trong đầu, con ngươi sáng lên vì chợt nhớ ra được một chi tiết quan trọng.
"Hình như lúc đó còn bị ngất."
Lam Minh chỉ khẽ gật đầu đáp lại nàng.
Năm xưa Lam Minh bị quân lính nước nàng bắt, tình cờ lại vào năm hoàng thành xảy ra một vài hỗn loạn, công chúa hiển nhiên cho rằng ai đó bị bắt vốn là chuyện bình thường, đến khi sau này Lam Minh bị phát hiện là người của Đông Anh công quốc, nàng đã nảy sinh suy nghĩ khác, nhưng vẫn chưa có cơ hội để nghe Lam Minh nói rõ về chuyện đó.
Lúc này, một cái gật đầu thừa nhận của Lam Minh cũng đủ làm nàng hiểu được thực hư ra sao, nàng hẳn là đoán ra Lam quốc công ấy đã dùng thủ đoạn tuyệt tình đến mức nào.
Gương mặt của Lam Minh gần nàng trong gang tấc, dù có giỏi đến mấy cũng không thể che giấu được tâm trạng hiện tại, khi nhớ lại chuyện tàn nhẫn của cha mình, tâm trí của Lam Minh lại rơi vào khoảng không u ám, so với màn đêm bây giờ còn mờ mịt hơn.
"Lam Minh có trách cha mình không?"
"Lúc đầu dĩ nhiên là có, nhưng sau này thì không còn."
Thời khắc Lam Minh buông câu nói đó, Vương Tử Minh gần như không thể ngạc nhiên hơn.
"Tại sao?"
"Vì từ khi thích em... chuyện đó đã không còn quan trọng nữa."
Lam Minh mỉm cười rất dịu dàng.
Nàng phồng má, dù đã biết rất rõ chân tình của Lam Minh đối với nàng, nhưng nàng vẫn muốn lắng nghe thêm, tìm cớ hỏi thêm một câu vốn dĩ đã có sẵn đáp án:
"Nhưng chuyện đó không phải là bị sắp đặt sao?"
"Bất luận gặp em là bị sắp đặt, nhưng yêu thích em cũng là do bản thân tự chọn lấy."
...
Tự chọn lấy, tự định đoạt số phận sẽ phải vì nàng mà cam tâm tình nguyện.
Tình cảm Lam Minh dành cho nàng đã luôn ở trong trái tim suốt ngần ấy năm, cứ ngỡ bản thân đã không còn cơ hội để thừa nhận nó với nàng, trái tim cũng vì số phận mà sắp nguội lạnh, nàng lại bước đến và mang nó đi.
Cho đến bây giờ, vẫn không thể ngừng yêu thích nàng.
...
Bầu trời đêm tĩnh lặng đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Đôi mắt của Tử Minh hiện giờ chỉ đọng lại một làn sương, sâu thẳm bên trong là chứa đựng thâm tình nhìn thấy rõ.
Gió đêm ngoài trời thổi qua, mùi hương ngọt ngào trên người nàng theo đó len vào khứu giác người đối diện.
Tử Minh định làm gì đó, mờ mờ ám ám, suy nghĩ thế nào nàng lại kề vào tai Lam Minh, ra hiệu cho Lam Minh nhắm mắt lại.
Xung quanh chỉ có mỗi hai người, không hiểu nàng sắp làm gì, nhưng bộ dạng thẹn thùng của nàng làm cho người ta rất đỗi tò mò. Lam Minh ngoan ngoãn nghe theo, mi mắt nhắm chặt lại.
Hồi hộp trước nàng, trong lòng hiện hữu một tia mong chờ.
Khoảnh khắc ấy, Lam Minh liền cảm nhận hai tay nàng đặt lên vai, rất chầm chậm, nhẹ nhàng vòng tay ra phía sau mình.
Hơi thở của nàng đang rất gần, thân người nóng ran cũng đã áp sát.
Tựa hồ là một khảnh khắc rất quen thuộc của những đôi yêu nhau, trái tim đập thình thịch, nhịp tim ngày một nhanh dần.
Vài giây trôi qua...
"Mở mắt ra đi!"
Lam Minh mở đôi mắt, nghệch mặt ra nhìn nàng.
Có gì đó không đúng.
Kỳ thực so với tưởng tượng đáng lí phải lãng mạn hơn.
Vương Tử Minh nhận thấy cả khuôn mặt Lam Minh hiện giờ ửng đỏ hết lên, hết sức đáng yêu.
"Này đang suy nghĩ gì trong đầu vậy?"
Nàng mím môi, biết rõ người này vừa mới bị trêu cho ngơ ngác, cảm thấy vô cùng buồn cười.
Thâm tâm Lam Minh bỗng nhiên có sự hụt hẫng vụt qua.
Biểu hiện đó của Lam Minh thu hết vào mắt nàng, đột nhiên nàng có chút mủi lòng, một lát sau nàng chớp chớp đôi mắt, chỉ tay lên trước ngực Lam Minh, âm giọng rất nhẹ như dỗ ngọt:
"Lam Minh thích nó không?"
Đến lúc này, Lam Minh mới để ý có gì đó lành lạnh đang nằm trên người, từ khi nào lại xuất hiện một sợi dây chuyền lấp lánh ở trên cổ, chính là thứ mà Tử Minh vừa lấy ra và đeo nó lên cho mình.
Mất một lúc định thần, Lam Minh mới hiểu ra được tâm ý của công chúa.
"Là em muốn tặng cho chị ư?"
Lam Minh nhướn mắt, chỉ tay vào vật trên người, sắc tươi trên gương mặt đã hoàn toàn khôi phục, xen lẫn là sự ngạc nhiên.
Khóe môi Vương Tử Minh cong lên, nụ cười của nàng tựa như ánh nắng ban mai, rạng rỡ đến mê hoặc, nàng có chút ngại, sau đó gật đầu thay cho câu trả lời.
Lam Minh chầm chậm nhìn xuống vật ngoài thân quý giá nhất mà Vương Anh công chúa đã tặng, không giấu được rung động mạnh mẽ, đôi môi lập tức kéo theo một nụ cười, nội tâm phảng phất một hương vị hạnh phúc khó tả.
"Cảm ơn em đã tặng..."
Đây cũng là lần đầu tiên Lam Minh nhận được món quà bất ngờ từ nàng.
...
Trò chuyện được một lúc, nàng chủ động rúc vào lòng Lam Minh, tìm kiếm lại chút hơi ấm. Lam Minh ôm gọn nàng vào lòng, siết chặt vòng tay, tham lam cảm nhận lấy mùi hương dịu nhẹ trên người nàng.
Không lâu sau Tử Minh đã nhanh chóng tiến vào cơn buồn ngủ, đôi mắt nàng nhiễm một tầng sương, hé mở trong lim dim, cho đến khi sắp chìm vào giấc ngủ, mi mắt cũng hoàn hảo khép lại.
Dưới ánh trăng, Lam Minh ôm nàng trong lòng một cách che chở, rất nhẹ nhàng đặt lên tóc nàng một nụ hôn.
Ánh lửa gần đó hắt lên gương mặt hoàn mĩ của Tử Minh trong đêm, mi mắt nàng đã nhắm, chỉ còn nhịp thở đều đều. Đoán có vẻ như nàng đã chìm vào giấc ngủ, Lam Minh nghiêng đầu nhìn nàng, trong lòng thầm cảm thán, lẳng lặng ghi lại từng nét đẹp nằm trên khuôn mặt vừa ngọt ngào vừa thu hút kia.
Nàng của ngày thường đã vô cùng đẹp, ngay bây giờ được ngắm dung mạo của nàng lúc ngủ lại càng khó dứt ra hơn. Lam Minh đưa tay vuốt nhẹ vài sợi tóc đang phũ trên má nàng, chỉ thấy khóe môi nàng theo đó cong nhẹ, trên mặt nàng ánh lên một tia hồng hào, hiện hữu một cảm giác rất yên bình, tựa như nàng đang chìm trong một giấc mộng đẹp.
Vì lần đầu được thoải mái ngắm nhìn Vương Anh công chúa ở cự li gần, tâm trí của Lam Minh bỗng rơi vào mê man, trong phút chốc không thể kiềm được lòng.
Lam Minh quan sát động tĩnh của nàng, cố ý nghiêng đầu sát lại khuôn mặt nàng, từng chút một gần hơn, muốn thử cảm giác trộm hôn nàng một lần...
Khoảng cách ngày càng rút ngắn...
"Lam Minh."
Đôi môi nàng động đậy, khẽ gọi một tiếng trong miệng, Lam Minh vì vậy mà khựng lại.
Mắt nàng vẫn còn đang nhắm, nhưng âm giọng của nàng phát ra đúng lúc ngăn cản ý đồ lén lút của Lam Minh sắp thực hiện, có sự bối rối nổi lên, Lam Minh thu người trở về.
"Em chưa ngủ sao..."
Lam Minh cất giọng rất khẽ, thăm dò thử nàng có thật sự ngủ hay chưa. Người ngồi trong lòng hiện giờ đột nhiên cựa quậy đôi chút, đôi mắt xinh đẹp lúc này mới chịu mở ra.
Công chúa bỗng nhiên tỉnh dậy làm Lam Minh có hơi hổ thẹn, xém chút đã bị nàng phát hiện hôn lén. Thấy nàng mở mắt giữa chừng, Lam Minh thấp giọng hỏi:
"Em không thoải mái ư?"
Vương Tử Minh chỉ chầm chậm lắc đầu:
"Chỉ là đang nghĩ một vài chuyện."
Nhận thấy được thái độ suy tư trong lời nói của nàng, Lam Minh hiểu được vài phần, thắc mắc:
"Có phải em đang bận tâm về bọn người tạo phản hôm nay không..."
...
Tử Minh chỉ ừm một tiếng trong miệng, nàng nghĩ vài giây, lát sau mới nói:
"Một phần vì em cảm thấy có chút bất an, sợ là sau này gặp họa."
Nàng ngập ngừng lời nói, đôi mắt khẽ chớp nhìn về ngọn lửa trước mặt, trong lòng vẫn đang nghĩ ngợi.
Vương Anh công chúa trước giờ sống trong sự bảo bọc của đế vương, chưa một lần nào đối mặt với âm mưu tranh quyền đoạt vị, ngay lúc Vương Anh vừa rơi vào cảnh loạn chiến lại xuất hiện những kẻ muốn lấy mạng nàng, nhất định có người đứng sau mưu tính, làm cho nàng không tránh khỏi cảm thấy bất an.
Lam Minh từng bị truy sát vài lần, đối với chuyện này không phải quá kì lạ, nhưng với một người chưa từng giống như Vương Anh công chúa nàng, tất nhiên lại là chuyện khác.
Thấy thế Lam Minh nghiêng đầu, nhẹ nhàng trấn an lại nàng:
"Lam Minh hiểu được nỗi lo của em hiện giờ, em vốn là đứng trên vạn người, dĩ nhiên dễ gặp phải nguy hiểm, nhưng em lại là người thông minh nhạy bén, Lam Minh tin là sẽ mau thôi... em sẽ sớm tiếp nhận được những chuyện này, không có kẻ nào có thể làm khó được."
"Thật như vậy không?"
Nàng thở dài, tự hỏi không phải là Lam Minh chỉ đang muốn an ủi nàng thôi chứ?
"Công chúa mà Lam Minh biết đã trưởng thành nhiều so với trước đây rồi, lại còn có thể suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện." - Lời nói của Lam Minh phát ra rất êm tai, ánh mắt ôn hòa nhìn lấy nàng.
Vương Tử Minh nghe lời khen tuy lọt tai nhưng nghĩ kĩ thì có hơi lấn cấn, nàng xoay qua, trừng mắt lườm Lam Minh.
"Ý của Lam Minh là trước đây em vừa ham chơi lại vừa trẻ con?" - Nàng bỗng nhiên suy ngược lại ý tứ trong lời nói vừa rồi.
Nghe xong câu đó Lam Minh liền bật cười lên, vốn dĩ đang chân thành an ủi nàng đột nhiên lại bị nàng mang ra nghi ngờ, nhưng giây phút này thấy được Tử Minh đã trở về dáng vẻ giống như thường ngày, trong mắt Lam Minh lại cảm thấy nàng hiện giờ vô cùng đáng yêu.
"Đúng lắm hay sao mà cười?" - Vương Tử Minh nheo mắt.
"Cũng có phần đúng như thế." - Lam Minh giả vờ nghĩ, sau đó cũng thành thật thừa nhận điều này.
"Nhưng đấy chỉ là trước đây!"
"Không phải, với Lam Minh đó giờ thì em lúc nào cũng y như trẻ con."
Vương Tử Minh bĩu môi, nàng sắp bị nói cho đến giận.
Kể từ lúc Lam Minh không còn che giấu chuyện gì với nàng, Lam Minh cũng dần trở nên cởi mở hơn, nhưng có nhất thiết phải nói ra những lời muốn chọc giận nàng hay không?
...
Lam Minh không ngờ chỉ mới nói một chút đã làm nàng im bặt. Thấy nàng không thèm nói, tâm tình dường như không được vui mấy, Lam Minh mới nghiêng mắt nhìn qua nét mặt đăm chiêu của nàng, cuối cùng phải hạ mình trước:
"Em có thể suy nghĩ sâu xa, có nghĩa đã chuẩn bị được tâm thế đối mặt với khó khăn sau này, tất nhiên Lam Minh cũng yên lòng một chút."
Nét mặt của Tử Minh dường như đã giãn đi một ít, nàng chăm chú lắng nghe tiếp, tựa hồ thâm tâm đã dễ chịu hơn ban đầu.
"Nhưng thật tâm mà nói Lam Minh cảm thấy em cứ sống như trẻ con cũng tốt, có thể tự do tự tại vô tư, không phải trải qua biến cố, không cần lo lắng hay bận tâm đến nhiều thứ như bây giờ."
"Nghe có vẻ tốt thật."
Nàng cảm thấy dường như sắp bị người này dùng lời ngọt ngào để thao túng.
"Như thế nào ý tốt lại bị em hiểu lầm."
Lam Minh giả vờ trêu nàng một chút, bên trong lại cảm thấy vạn phần thú vị.
Vương Anh công chúa thầm khen Lam Minh rất khéo đảo ngược tình thế, nàng nghe xong lập tức hóa mềm lòng, cảm tưởng là nàng đã vội trách lầm Lam Minh rồi, nhưng dù sao đi nữa cũng do con người này cứ ưa thích nói mấy lời ôn nhu, lại còn cố tình úp mở để trêu chọc nàng.
Cái thói trêu ngươi này của Lam Minh chắc chắn là vừa học từ nàng.
"Không ngờ một người suốt ngày ít nói như Lam Minh lại biết dẻo miệng."
Vương Tử Minh nhướn mày đánh giá, nàng hiểu rõ Lam Minh, nhưng nhất định cũng chưa từng hình dung Lam Minh là người ăn nói ngọt ngào, ngày xưa nàng luôn cảm thấy Lam Minh rất lãnh đạm, rõ ràng không giống như bây giờ.
...
Nghĩ đến đó, Tử Minh tựa hồ nhớ ra được điều gì, lại trầm mặc đi.
Lam Minh ngồi cạnh vẫn cứ nhượng bộ nàng, bởi vì lần đầu cùng nàng ở một nơi không người, lại còn gần gũi quá mức, bỗng dưng cũng trở nên ngoan ngoãn lạ thường.
Lúc đó, Tử Minh bất ngờ xoay người nhìn Lam Minh, trên gương mặt nàng phục hồi lại vẻ nghiêm túc, nhỏ giọng lại đến mức gần như không ai nghe thấy.
"Em muốn hỏi chuyện này."
Thấy ánh mắt long lanh của nàng đang đặt trên người mình, Lam Minh nhướn mày một cách khó hiểu.
"Tại sao Lam Minh phải giả nam?"
Nói tới lui nãy giờ đến lúc này Tử Minh mới bật ra được câu hỏi đúng trọng tâm, cũng là câu hỏi mà nàng đã nghĩ đến mất ngủ.
Thấy biểu hiện mong chờ của Tử Minh, Lam Minh không nhanh cũng không chậm, giải bày khuất mắt cho nàng:
"Chuyện giả nam xuất phát là bất đắc dĩ, nhất định nằm ngoài ý muốn, nhưng ngay từ đầu lại là quyết định của mẫu thân, trước đây lúc mới sinh ra Lam Minh thì mọi chuyện đã bị định sẵn vậy rồi."
Lam Minh ngưng lời nói, quay sang nhìn nàng, thấy nàng đang mở to mắt lắng nghe, Lam Minh đưa bàn tay nhẹ vuốt lên khuôn mặt khuynh thành của nàng:
"Với lại quốc công không giống như hoàng đế cha em, nếu ban đầu biết phu nhân sinh ra đứa con gái, chắc hẳn sẽ đối xử với Lam Minh giống y như hôm nay..."
Ánh mắt Lam Minh hơi chùng xuống, trên môi nở nụ cười bất đắc dĩ.
"Lam Minh cũng biết nỗi khổ tâm từ mẹ mình, đành phải nhắm mắt làm theo, không thể oán trách."
Từ đầu tới cuối ánh mắt nàng không rời Lam Minh một giây, mặc dù bề ngoài của Lam Minh cho người khác thấy không hề gì, nhưng tận sâu trong ánh mắt của Lam Minh là những tia đau khổ đến cùng cực, ít nhất nàng có thể cảm nhận được.
Vương Tử Minh nghĩ bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ giải đáp hoàn toàn thắc mắc của nàng, suy ngẫm ít giây, nàng vội hỏi tiếp.
"Lúc trước kia Lam Minh bị bắt có phải do quốc công đó đứng đằng sau sắp xếp toàn bộ không?"
Nàng bỗng nhớ lại trước đó, hàng vạn câu hỏi hiện lên trong đầu, con ngươi sáng lên vì chợt nhớ ra được một chi tiết quan trọng.
"Hình như lúc đó còn bị ngất."
Lam Minh chỉ khẽ gật đầu đáp lại nàng.
Năm xưa Lam Minh bị quân lính nước nàng bắt, tình cờ lại vào năm hoàng thành xảy ra một vài hỗn loạn, công chúa hiển nhiên cho rằng ai đó bị bắt vốn là chuyện bình thường, đến khi sau này Lam Minh bị phát hiện là người của Đông Anh công quốc, nàng đã nảy sinh suy nghĩ khác, nhưng vẫn chưa có cơ hội để nghe Lam Minh nói rõ về chuyện đó.
Lúc này, một cái gật đầu thừa nhận của Lam Minh cũng đủ làm nàng hiểu được thực hư ra sao, nàng hẳn là đoán ra Lam quốc công ấy đã dùng thủ đoạn tuyệt tình đến mức nào.
Gương mặt của Lam Minh gần nàng trong gang tấc, dù có giỏi đến mấy cũng không thể che giấu được tâm trạng hiện tại, khi nhớ lại chuyện tàn nhẫn của cha mình, tâm trí của Lam Minh lại rơi vào khoảng không u ám, so với màn đêm bây giờ còn mờ mịt hơn.
"Lam Minh có trách cha mình không?"
"Lúc đầu dĩ nhiên là có, nhưng sau này thì không còn."
Thời khắc Lam Minh buông câu nói đó, Vương Tử Minh gần như không thể ngạc nhiên hơn.
"Tại sao?"
"Vì từ khi thích em... chuyện đó đã không còn quan trọng nữa."
Lam Minh mỉm cười rất dịu dàng.
Nàng phồng má, dù đã biết rất rõ chân tình của Lam Minh đối với nàng, nhưng nàng vẫn muốn lắng nghe thêm, tìm cớ hỏi thêm một câu vốn dĩ đã có sẵn đáp án:
"Nhưng chuyện đó không phải là bị sắp đặt sao?"
"Bất luận gặp em là bị sắp đặt, nhưng yêu thích em cũng là do bản thân tự chọn lấy."
...
Tự chọn lấy, tự định đoạt số phận sẽ phải vì nàng mà cam tâm tình nguyện.
Tình cảm Lam Minh dành cho nàng đã luôn ở trong trái tim suốt ngần ấy năm, cứ ngỡ bản thân đã không còn cơ hội để thừa nhận nó với nàng, trái tim cũng vì số phận mà sắp nguội lạnh, nàng lại bước đến và mang nó đi.
Cho đến bây giờ, vẫn không thể ngừng yêu thích nàng.
...
Bầu trời đêm tĩnh lặng đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Đôi mắt của Tử Minh hiện giờ chỉ đọng lại một làn sương, sâu thẳm bên trong là chứa đựng thâm tình nhìn thấy rõ.
Gió đêm ngoài trời thổi qua, mùi hương ngọt ngào trên người nàng theo đó len vào khứu giác người đối diện.
Tử Minh định làm gì đó, mờ mờ ám ám, suy nghĩ thế nào nàng lại kề vào tai Lam Minh, ra hiệu cho Lam Minh nhắm mắt lại.
Xung quanh chỉ có mỗi hai người, không hiểu nàng sắp làm gì, nhưng bộ dạng thẹn thùng của nàng làm cho người ta rất đỗi tò mò. Lam Minh ngoan ngoãn nghe theo, mi mắt nhắm chặt lại.
Hồi hộp trước nàng, trong lòng hiện hữu một tia mong chờ.
Khoảnh khắc ấy, Lam Minh liền cảm nhận hai tay nàng đặt lên vai, rất chầm chậm, nhẹ nhàng vòng tay ra phía sau mình.
Hơi thở của nàng đang rất gần, thân người nóng ran cũng đã áp sát.
Tựa hồ là một khảnh khắc rất quen thuộc của những đôi yêu nhau, trái tim đập thình thịch, nhịp tim ngày một nhanh dần.
Vài giây trôi qua...
"Mở mắt ra đi!"
Lam Minh mở đôi mắt, nghệch mặt ra nhìn nàng.
Có gì đó không đúng.
Kỳ thực so với tưởng tượng đáng lí phải lãng mạn hơn.
Vương Tử Minh nhận thấy cả khuôn mặt Lam Minh hiện giờ ửng đỏ hết lên, hết sức đáng yêu.
"Này đang suy nghĩ gì trong đầu vậy?"
Nàng mím môi, biết rõ người này vừa mới bị trêu cho ngơ ngác, cảm thấy vô cùng buồn cười.
Thâm tâm Lam Minh bỗng nhiên có sự hụt hẫng vụt qua.
Biểu hiện đó của Lam Minh thu hết vào mắt nàng, đột nhiên nàng có chút mủi lòng, một lát sau nàng chớp chớp đôi mắt, chỉ tay lên trước ngực Lam Minh, âm giọng rất nhẹ như dỗ ngọt:
"Lam Minh thích nó không?"
Đến lúc này, Lam Minh mới để ý có gì đó lành lạnh đang nằm trên người, từ khi nào lại xuất hiện một sợi dây chuyền lấp lánh ở trên cổ, chính là thứ mà Tử Minh vừa lấy ra và đeo nó lên cho mình.
Mất một lúc định thần, Lam Minh mới hiểu ra được tâm ý của công chúa.
"Là em muốn tặng cho chị ư?"
Lam Minh nhướn mắt, chỉ tay vào vật trên người, sắc tươi trên gương mặt đã hoàn toàn khôi phục, xen lẫn là sự ngạc nhiên.
Khóe môi Vương Tử Minh cong lên, nụ cười của nàng tựa như ánh nắng ban mai, rạng rỡ đến mê hoặc, nàng có chút ngại, sau đó gật đầu thay cho câu trả lời.
Lam Minh chầm chậm nhìn xuống vật ngoài thân quý giá nhất mà Vương Anh công chúa đã tặng, không giấu được rung động mạnh mẽ, đôi môi lập tức kéo theo một nụ cười, nội tâm phảng phất một hương vị hạnh phúc khó tả.
"Cảm ơn em đã tặng..."
Đây cũng là lần đầu tiên Lam Minh nhận được món quà bất ngờ từ nàng.
...
Trò chuyện được một lúc, nàng chủ động rúc vào lòng Lam Minh, tìm kiếm lại chút hơi ấm. Lam Minh ôm gọn nàng vào lòng, siết chặt vòng tay, tham lam cảm nhận lấy mùi hương dịu nhẹ trên người nàng.
Không lâu sau Tử Minh đã nhanh chóng tiến vào cơn buồn ngủ, đôi mắt nàng nhiễm một tầng sương, hé mở trong lim dim, cho đến khi sắp chìm vào giấc ngủ, mi mắt cũng hoàn hảo khép lại.
Dưới ánh trăng, Lam Minh ôm nàng trong lòng một cách che chở, rất nhẹ nhàng đặt lên tóc nàng một nụ hôn.