Chương 14: Bị nàng phát hiện
Khi đã dùng hết tên, kẻ truy đuổi trong thoáng chốc tiếp cận được cả hai người, nhưng đối với cận chiến Lam Minh vẫn nhanh hơn hắn một bậc, không khó ngăn cản được ý đồ của hắn đối với Tử Minh.
Gươm đao bị vuột mất, kẻ ám sát cuối cùng cũng dễ dàng bị hạ.
Nhận thấy hoàn toàn không còn quân ám sát nào, Lam Minh cẩn trọng nhìn tứ phía khu rừng, lát sau ánh mắt lại rơi trên người Tử Minh, nhẹ nhàng cong môi, nắm lấy tay nàng nhanh chóng dẫn nàng đi khỏi nơi đó.
Rừng thu dày đặc thân cây, tầng tầng lớp lớp lá cây phủ khắp, cùng với ánh nắng màu vàng nhàn nhạt đã hoàn hảo tạo nên một khung cảnh đầy hữu tình.
Lam Minh với khí chất ưu nhã vẫn nắm chặt tay nàng, tựa như không buông, đôi mắt đen láy lâu lâu nhìn qua công chúa, xác định rằng nàng vẫn an toàn đặt trong tầm mắt, nội tâm mới có thể yên tĩnh.
...
Lúc đó ngoài trời đã giảm đi ánh nắng chói gắt, hoàng hôn cũng sắp đến.
Giữa rừng vắng, mùi hương cỏ cây phảng phất, ánh mặt trời xa xa ẩn hiện sau những tán cây, biến một góc khu rừng càng thêm phong tình.
Đây là lần đầu tiên Lam Minh cùng Vương Tử Minh ở một nơi không người, không có quân lính, chỉ có mỗi hai người.
Lam Minh buộc ngựa ở gần đó, hoàn tất liền tiến lại gần nàng.
Lén nhìn Tử Minh một cái, thân hình nàng mảnh khảnh nhỏ nhắn đang ngồi trên một khúc cây, mái tóc dài bồng bềnh xõa trên lưng, từng sợi mềm mại đung đưa nhẹ trong gió, tựa như tiên tử.
Vương Tử Minh ngồi đối diện gần đó, ngẩng đầu nhìn Lam Minh, đôi mắt của nàng trong veo như pha lê, khẽ chớp chớp, cất giọng như lấy làm lạ:
"Sao Lam Minh lại biết được mà đến giải nguy kịp thời vậy?"
Biết trước nàng sẽ thắc mắc, Lam Minh nhanh đáp lại:
"Là nhờ phát hiện ra Diệp Nhi ở trên đường, cô ta mới chỉ đường tới đây để cứu em."
"Diệp Nhi ư? Diệp Nhi không bị sao chứ?"
"Cô ấy chỉ bị choáng, nhưng ít ra vẫn còn chút tỉnh táo, có thể tự về tìm người nhờ họ phái binh đến đây."
Tử Minh dừng một chút, phản ứng tò mò được gạt đi, nhưng sau đó nàng lại tỏ ra nghi hoặc:
"Nhưng mà sao Lam Minh lại trùng hợp gặp được Diệp Nhi vậy, lại còn có mặt ở gần đây, lẽ ra là Lam Minh không phải ở quanh đây mới đúng?"
Nàng chau mày thắc mắc, cảm thấy có gì đó không phải.
"Chuyện này kể ra cũng kì lạ."
Lam Minh ôn hòa cất giọng, không trực tiếp giải đáp thắc mắc của nàng, chỉ chậm rãi ngồi xuống cạnh nàng, lấy ra vài mảnh vải đã chuẩn bị, ngỏ ý muốn xem thử nàng có bị thương hay không.
Tử Minh như nhìn thấu, vội vàng lắc đầu, nàng hít sâu một hơi, hỏi cho ra lẽ:
"Em không bị sao cả, Lam Minh vẫn chưa giải thích mọi chuyện."
Lam Minh bình thản nhìn biểu hiện gấp gáp của nàng, cười như thể chuyện chẳng có gì nghiêm trọng.
"Là vì thích khách mấy ngày trước ghé hỏi thăm, nhờ giết hụt nên Lam Minh mới chạy tới đây."
"Thích khách sao?" - Vương Tử Minh trố mắt.
Lam Minh gật đầu:
"Không hiểu sao bọn chúng lại lộng hành tới vậy, nhưng chắc là không phải bị ai sai khiến đâu."
Lam Minh nhớ lại mấy ngày trước, bỗng nhiên có một bọn người lạ xông vào phòng ám sát. Nghĩ lại chuyện đó, có thể chắc chắn không phải là do cha mình làm, bởi ông ta vẫn còn chút lương tâm nhốt Lam Minh suốt hai năm, càng không phải do một người nào đứng sau âm mưu làm, Lam Minh nghĩ có lẽ là xuất phát từ bọn nịnh thần trong triều muốn nâng đỡ Lam Cảnh Nghi, bởi chuyện cố thế tử chưa mất mà chỉ bị giam lỏng dĩ nhiên ít nhiều đã bị rò rỉ, chẳng qua là không một ai bên dưới dám mở miệng ra nói.
Tử Minh mơ hồ nhận thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nàng im lặng ngẫm nghĩ.
Thấy nàng không thắc mắc nữa, Lam Minh cũng không nói thêm gì.
Sở dĩ càng ít nói đi thì càng ít để lộ sơ hở.
Quanh đi quẩn lại chuyện Lam Minh bị ám sát rốt cuộc cũng là vì liên quan đến chuyện bị chính cha mình trở mặt, đem hết mọi thứ giao cho em trai, lũ nịnh thần vì thế mới có cơ hội muốn hạ sát Lam Minh, nâng đỡ cho thế tử mới nhậm chức.
Nếu kể rõ ràng nguyên nhân thì chuyện này lại bắt nguồn từ chính việc Lam Minh bị phát hiện thân phận là nữ.
...
Nghĩ như vậy, Lam Minh thầm tự trách bản thân, đến giờ vẫn chưa từng một lần dám đối diện với nàng, hay nói cách khác là chịu thành thật.
Hai năm trước, vì sợ nàng sẽ động lòng với người nào khác nên nhất thời mang hết tâm tình của bản thân mà bày tỏ cho nàng.
Nếu Tử Minh biết được sự thật người mà nàng thích bấy lâu nay vốn dĩ không phải là một nam nhân như nàng tưởng tượng, mà chỉ là một nữ nhân giống như nàng, không biết nàng sẽ cảm thấy thất vọng đến mức nào...
Có lẽ nàng sẽ không thể nào chấp nhận được.
Bất quá, thà ích kỉ giữ trong lòng, có được chút yêu thích của nàng trong ngắn ngủi, dù không phải vĩnh viễn đi chăng nữa, vẫn hơn là bị nàng ghét bỏ cự tuyệt.
Đương nhiên nếu được lựa chọn, chắc chắn sẽ không thể ngu ngốc chọn cách tự thú nhận chuyện mình là nữ nhân với nàng.
Nghĩ đến đó, trong lòng bỗng nhiên có chút mất mác.
Đôi mắt Lam Minh rũ xuống, tưởng tượng một viễn cảnh bị nàng phát hiện thân phận, tâm trạng bỗng dưng tuột dốc...
Trong lúc bận nghĩ ngợi, đột nhiên thanh âm của Tử Minh phía sau lưng truyền đến, chính thức kéo Lam Minh về thực tại.
"Đang nghĩ gì vậy?"
"A, không có..."
Lam Minh hoảng hốt trong lòng, tinh thần lập tức khôi phục, vội vàng lắc đầu.
Không biết từ lúc nào, nàng lại ngồi ở sau lưng, nhờ vậy Lam Minh mới có thể che đi sắc mặt đang khó coi của mình, không phải trưng ra đủ thứ biểu cảm kì lạ trước mặt nàng.
"Lam Minh bị thương sau lưng, có cần kiểm tra vết thương không?"
Cứ tưởng Vương Tử Minh sẽ không truy cứu chuyện thích khách, bản thân sẽ thuận lợi không cần giải thích cho nàng nữa, nhưng câu hỏi sau đó của nàng làm cho Lam Minh bị giật mình đến bay một nửa hồn vía.
Lời nói ra hẳn là vô cùng dịu dàng quan tâm, nhưng vô tình làm cho Lam Minh sợ toát mồ hôi.
"Không cần đâu!"
Thân thể bị một cái chạm nhẹ của nàng làm cho run lên, Lam Minh vội xoay người né tránh, xua tay từ chối.
"Nhưng mà vết thương hình như còn rỉ máu, cần phải cầm máu lại đã."
Nói đoạn, Vương Tử Minh loay hoay tìm gì đó, tay chụp lấy mấy miếng vải mà Lam Minh đã chuẩn bị khi nãy.
"Là vết thương bình thường, không cần phải nghiêm trọng." - Lam Minh rất nhanh lùi lại, tỏ ý né tránh.
"Chỉ là xem qua thôi mà."
"Như thế không tiện đâu." - Lam Minh xua tay liên tục.
Tử Minh có hơi ngập ngừng, nàng sắp xếp lại cảm xúc, chợt giống như hiểu ra điều gì ở đối phương, nàng phì cười, sau đó bước lại mỗi lúc một gần Lam Minh.
"Ngại ư, không sao, chỉ cởi áo sau lưng thôi mà."
"Cũng không được, dù sao em cũng là thân nữ nhi, không nên quá gần như vậy, sẽ không hay lắm..."
Lam Minh luống cuống trong lòng, bề ngoài vừa lo sợ, vừa ngại ngùng.
Nàng nhếch môi, bộ dạng dè dặt của Lam Minh dường như làm cho nàng thấy không hài lòng.
Vương Anh công chúa bình thản bước lại gần hơn, trên môi nàng nở một nụ cười có phần ám muội.
"Đều là nữ nhi với nhau mà, ngại gì?"
...
Khoảnh khắc đó, Lam Minh chính thức hóa thành đá.
Sống lưng giống như có luồng khí lạnh chạy ngang.
Nàng đã phát hiện rồi sao?
...
"Bản công chúa chỉ trêu thôi." - Tử Minh cười như không có gì.
...
Nhịp thở Lam Minh như chạy từ nơi này sang nơi khác, trong ngực không biết tim có còn đứng yên một chỗ hay không.
Thở mạnh một hơi.
Hồn phách bay tứ tung.
...
"Nhưng chuyện Lam Minh là nữ nhân, em đã biết hết rồi."
Lời vừa dứt, đầu óc Lam Minh lại quay cuồng, ngây người sửng sốt lần thứ hai.
Sắc mặt Lam Minh đông cứng đi, nhất thời bị á khẩu, không thể phát ra được nửa lời.
Cuối cùng nàng đã biết được mọi chuyện...
Cảm giác này gần giống như chuyện bị nàng phát hiện lén lút ở kinh thành năm nào. Nhưng có vẻ Lam Minh cảm thấy công chúa đối với chuyện này không có mấy khác lạ, tựa như nàng đã biết hoặc đã đoán ra từ lâu, khác hẳn với chuyện bị lộ thân phận lần trước.
Lam Minh chầm chậm ngẩng lên, mặt đối diện với nàng, trống ngực đập liên hồi.
Bốn mắt nhìn nhau trong im lặng.
Ánh mắt của nàng như đã xuyên thấu tâm can từ lúc nào.
...
Sau một hồi vòng vo tránh né tốn công, cuối cùng Lam Minh cũng chịu ngoan ngoãn ngồi xuống cởi áo cho nàng xem lại vết thương.
Vương Tử Minh rất nhẹ nhàng, bàn tay nàng lướt đến đâu da thịt nhạy cảm của Lam Minh theo đó mà rợn nhẹ đến đó.
Suốt cả buổi Lam Minh vẫn rụt rè ngồi yên, cả người không dám động đậy nhúc nhích, dùng hết lực thả lỏng cơ mặt, để nàng thoải mái xử lí vết thương.
Vốn dĩ đã bị nàng vạch trần ra chuyện che giấu lâu nay, đột nhiên Lam Minh cảm thấy bản thân giống như làm chuyện xấu bị người khác phát hiện, miệng muốn hỏi gì đó nhưng lại bị thu vào cuống họng.
Một khoảng không ảm đạm hiện ra, sau chừng hàng chục phút đấu tranh, gom hết mọi can đảm, Lam Minh không nhịn được tò mò, cất giọng rất khẽ:
"Sao em biết được chuyện này..."
Cho đến lúc này Lam Minh vẫn không biết vì sao nàng có thể phát hiện chuyện này được, hơn nữa... trong lòng nàng hiện giờ đang nghĩ những gì?
Người phía sau nghe câu hỏi, bàn tay khựng lại giữa chừng, cố ý dùng lực nhấn một cái lên chỗ đau của Lam Minh, làm cho Lam Minh phải a lên một tiếng.
"Cuối cùng là chị có hết thảy bao nhiêu thân phận?"
Nàng dùng giọng điệu hờn dỗi, nhưng sau đó lại nhè nhẹ xoa lại chỗ đau cho đối phương.
Lam Minh tựa cằm lên gối, ngồi xoay lưng lại với nàng, thả tầm mắt ở phía xa xa, vì thế không thể nhìn rõ được biểu cảm trên gương mặt mĩ miều kia.
Tự hỏi một người bình tĩnh như nàng liệu có bao giờ biết tức giận hay oán trách không...
Dĩ nhiên chắc chắn có, nhưng hiện giờ mỗi một hành động dịu dàng của nàng đều cho Lam Minh cảm giác nàng đã gạt đi hết khuất mắt trong lòng, toàn tâm toàn ý để yêu mình.
Rốt cuộc người con gái này đã phải kiên trì bao dung đến mức nào mới không ngừng làm cho Lam Minh cảm khái nàng đến vậy.
"Lam Minh nghĩ em ngốc à, nhìn ngoại hình lẫn tính tình của chị, không nghi ngờ mới là chuyện lạ."
Lam Minh mở to mắt.
Chẳng lẽ mình thật sự giống như lời nàng nói sao?
"Em đã nghi ngờ ư?"
"Đúng là nghi ngờ, nhưng mà là nghi ngờ Lam Minh chỉ để ý nam nhân, không quan tâm đến nữ nhân." - Giọng của nàng pha chút mỉa mai.
Khuôn mặt Lam Minh nghe xong bỗng sượng ngắt.
"Vậy chuyện phát hiện Lam Minh là nữ... sao trước đó em lại không vạch trần?"
Lúc này Lam Minh hừng hực ngọn lửa tò mò, xoay người lại nhìn nàng, đúng lúc cũng muốn quan sát biểu cảm của nàng hiện tại, điều chỉnh hô hấp một chút, hỏi lại nàng lần nữa:
"Rốt cục vì sao em lại biết?"
Vương Tử Minh ngừng hành động, trông dáng vẻ của nàng đã nghiêm túc hơn ít nhiều, nàng thu hồi tầm mắt của mình, nghĩ ngợi đôi chút.
"Nói thật chuyện này em đã nghi ngờ lâu rồi, vì đem so với tên Vương Uy Quân thì Lam Minh không có một điểm nào giống con trai."
Lam Minh tròn mắt ngạc nhiên, thì ra vốn dĩ nàng đã sớm nghi ngờ mình.
"Cho đến lần mà Lam Minh bị quân lính truy sát, tên kia vô tình chạm vào người Lam Minh rồi phát hiện, hắn đã nói hết sự thật."
Bị truy sát...
Lam Minh mơ hồ nhớ lại ngày hôm đó, là vào khoảng hai năm trước.
Chuyện đã trôi qua hai năm, Lam Minh bỗng dưng bị chính nàng vạch trần lại, vì thế trong lòng bất giác hơi xấu hổ. Nhưng phải thầm công nhận một điều công chúa là người rất nhạy bén, không dễ dàng che giấu được chuyện gì với nàng.
Lúc đó, tâm tình Lam Minh đã trở nên thoải mái hơn, lập tức bật dậy, rất nhanh ngồi xuống cạnh nàng, ngây ngô thắc mắc:
"Nếu đã biết chị là nữ nhân, sao em vẫn không tránh né hay bài xích?"
"Hỏi thừa thế này thì em không nhất thiết phải trả lời."
Nàng liếc Lam Minh một cái.
Nghe được lời này của nàng, Lam Minh tự nhiên vui mừng bên trong, đôi mắt đẹp đẽ không giấu được xao động mãnh liệt. Nếu Tử Minh phản ứng một cách bình thường như thế, rõ ràng từ lâu nàng đã chấp nhận được chuyện này.
"Bây giờ đến lượt Lam Minh phải khai thật với em."
Thanh âm của nàng dịu dàng vang lên, nhưng ngữ điệu bỗng trở nên nghiêm túc, vô tình làm cho ngọn lửa suy tư của người bên cạnh bị vụt tắt.
Lam Minh nhìn qua, thấy ánh mắt phức tạp của nàng đang chăm chăm trên người mình, như thể bản thân Lam Minh đã làm chuyện gì sai, ngay lúc này sắp bị nàng đem ra chất vấn.
"Có phải vì chuyện này nên trước đây Lam Minh mới bị lan truyền tin tức đã mất ra ngoài phải không?"
"Chuyện này? Em muốn nói là..." - Lam Minh ngẩn người đi vài giây.
"Là chuyện bại lộ thân phận nữ nhân."
Lam Minh hơi ngập ngừng, lặng lẽ gật đầu.
"Vậy nên hắn ta mới có quyền lực như ngày hôm nay?" - Đôi mắt Vương Tử Minh khẽ nheo lại, ánh lên tia ảm đạm.
Nàng đang muốn nói đến hắn, Lam Cảnh Nghi.
Trong thâm tâm Lam Minh bỗng nhiên cảm thấy day dứt, nếu không bị lộ thân phận, chắc chắn chuyện sẽ không tới mức này.
"Xin lỗi em, mọi chuyện cũng do..."
Ngón tay thon dài của nàng đặt ở ngay trước miệng, ngắt đi lời Lam Minh định nói, mất một lúc, nàng lẳng lặng quan sát kĩ gương mặt Lam Minh, nhỏ giọng hỏi:
"Cha Lam Minh biết được chuyện này có nổi giận đánh Lam Minh không?"
Vẻ thê lương của Lam Minh dần lộ ra, biểu hiện thoáng khổ sở, ẩn chứa một tia đau đớn trong mắt, gật đầu.
"Có, ông ấy đã tát Lam Minh."
Tử Minh vội hỏi thêm, âm giọng dường như lo lắng:
"Tát bên nào?"
Lam Minh không đáp lại, có chút ủy khuất lẩn tránh ánh mắt nàng, tay chầm chậm chỉ vào một bên má.
Chưa kịp phản ứng, đã cảm nhận Vương Tử Minh hôn vào một cái.
Chụt!
...
Lam Minh đón nhận cái hôn bất ngờ đến cứng đờ.
Tế bào trong người bỗng nhiên nở rộ, trái tim theo đó đập liên hồi không ngưng...
Khuôn mặt của Lam Minh đỏ bừng lên vì ngại, chớp mắt vài cái, nhìn nàng đến đờ đẫn.
Hành động ngọt ngào của Tử Minh vừa dứt ra, nàng đỏ mặt quay hướng khác.
...
Lặng lẽ cảm nhận dư vị ngọt ngào vừa để lại.
Ánh mắt Lam Minh vẫn chung thủy nhìn nàng, say mê và chìm đắm.
Cơn gió mùa thu năm đó thổi vào trái tim của người lần đầu biết yêu....
...
Gươm đao bị vuột mất, kẻ ám sát cuối cùng cũng dễ dàng bị hạ.
Nhận thấy hoàn toàn không còn quân ám sát nào, Lam Minh cẩn trọng nhìn tứ phía khu rừng, lát sau ánh mắt lại rơi trên người Tử Minh, nhẹ nhàng cong môi, nắm lấy tay nàng nhanh chóng dẫn nàng đi khỏi nơi đó.
Rừng thu dày đặc thân cây, tầng tầng lớp lớp lá cây phủ khắp, cùng với ánh nắng màu vàng nhàn nhạt đã hoàn hảo tạo nên một khung cảnh đầy hữu tình.
Lam Minh với khí chất ưu nhã vẫn nắm chặt tay nàng, tựa như không buông, đôi mắt đen láy lâu lâu nhìn qua công chúa, xác định rằng nàng vẫn an toàn đặt trong tầm mắt, nội tâm mới có thể yên tĩnh.
...
Lúc đó ngoài trời đã giảm đi ánh nắng chói gắt, hoàng hôn cũng sắp đến.
Giữa rừng vắng, mùi hương cỏ cây phảng phất, ánh mặt trời xa xa ẩn hiện sau những tán cây, biến một góc khu rừng càng thêm phong tình.
Đây là lần đầu tiên Lam Minh cùng Vương Tử Minh ở một nơi không người, không có quân lính, chỉ có mỗi hai người.
Lam Minh buộc ngựa ở gần đó, hoàn tất liền tiến lại gần nàng.
Lén nhìn Tử Minh một cái, thân hình nàng mảnh khảnh nhỏ nhắn đang ngồi trên một khúc cây, mái tóc dài bồng bềnh xõa trên lưng, từng sợi mềm mại đung đưa nhẹ trong gió, tựa như tiên tử.
Vương Tử Minh ngồi đối diện gần đó, ngẩng đầu nhìn Lam Minh, đôi mắt của nàng trong veo như pha lê, khẽ chớp chớp, cất giọng như lấy làm lạ:
"Sao Lam Minh lại biết được mà đến giải nguy kịp thời vậy?"
Biết trước nàng sẽ thắc mắc, Lam Minh nhanh đáp lại:
"Là nhờ phát hiện ra Diệp Nhi ở trên đường, cô ta mới chỉ đường tới đây để cứu em."
"Diệp Nhi ư? Diệp Nhi không bị sao chứ?"
"Cô ấy chỉ bị choáng, nhưng ít ra vẫn còn chút tỉnh táo, có thể tự về tìm người nhờ họ phái binh đến đây."
Tử Minh dừng một chút, phản ứng tò mò được gạt đi, nhưng sau đó nàng lại tỏ ra nghi hoặc:
"Nhưng mà sao Lam Minh lại trùng hợp gặp được Diệp Nhi vậy, lại còn có mặt ở gần đây, lẽ ra là Lam Minh không phải ở quanh đây mới đúng?"
Nàng chau mày thắc mắc, cảm thấy có gì đó không phải.
"Chuyện này kể ra cũng kì lạ."
Lam Minh ôn hòa cất giọng, không trực tiếp giải đáp thắc mắc của nàng, chỉ chậm rãi ngồi xuống cạnh nàng, lấy ra vài mảnh vải đã chuẩn bị, ngỏ ý muốn xem thử nàng có bị thương hay không.
Tử Minh như nhìn thấu, vội vàng lắc đầu, nàng hít sâu một hơi, hỏi cho ra lẽ:
"Em không bị sao cả, Lam Minh vẫn chưa giải thích mọi chuyện."
Lam Minh bình thản nhìn biểu hiện gấp gáp của nàng, cười như thể chuyện chẳng có gì nghiêm trọng.
"Là vì thích khách mấy ngày trước ghé hỏi thăm, nhờ giết hụt nên Lam Minh mới chạy tới đây."
"Thích khách sao?" - Vương Tử Minh trố mắt.
Lam Minh gật đầu:
"Không hiểu sao bọn chúng lại lộng hành tới vậy, nhưng chắc là không phải bị ai sai khiến đâu."
Lam Minh nhớ lại mấy ngày trước, bỗng nhiên có một bọn người lạ xông vào phòng ám sát. Nghĩ lại chuyện đó, có thể chắc chắn không phải là do cha mình làm, bởi ông ta vẫn còn chút lương tâm nhốt Lam Minh suốt hai năm, càng không phải do một người nào đứng sau âm mưu làm, Lam Minh nghĩ có lẽ là xuất phát từ bọn nịnh thần trong triều muốn nâng đỡ Lam Cảnh Nghi, bởi chuyện cố thế tử chưa mất mà chỉ bị giam lỏng dĩ nhiên ít nhiều đã bị rò rỉ, chẳng qua là không một ai bên dưới dám mở miệng ra nói.
Tử Minh mơ hồ nhận thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nàng im lặng ngẫm nghĩ.
Thấy nàng không thắc mắc nữa, Lam Minh cũng không nói thêm gì.
Sở dĩ càng ít nói đi thì càng ít để lộ sơ hở.
Quanh đi quẩn lại chuyện Lam Minh bị ám sát rốt cuộc cũng là vì liên quan đến chuyện bị chính cha mình trở mặt, đem hết mọi thứ giao cho em trai, lũ nịnh thần vì thế mới có cơ hội muốn hạ sát Lam Minh, nâng đỡ cho thế tử mới nhậm chức.
Nếu kể rõ ràng nguyên nhân thì chuyện này lại bắt nguồn từ chính việc Lam Minh bị phát hiện thân phận là nữ.
...
Nghĩ như vậy, Lam Minh thầm tự trách bản thân, đến giờ vẫn chưa từng một lần dám đối diện với nàng, hay nói cách khác là chịu thành thật.
Hai năm trước, vì sợ nàng sẽ động lòng với người nào khác nên nhất thời mang hết tâm tình của bản thân mà bày tỏ cho nàng.
Nếu Tử Minh biết được sự thật người mà nàng thích bấy lâu nay vốn dĩ không phải là một nam nhân như nàng tưởng tượng, mà chỉ là một nữ nhân giống như nàng, không biết nàng sẽ cảm thấy thất vọng đến mức nào...
Có lẽ nàng sẽ không thể nào chấp nhận được.
Bất quá, thà ích kỉ giữ trong lòng, có được chút yêu thích của nàng trong ngắn ngủi, dù không phải vĩnh viễn đi chăng nữa, vẫn hơn là bị nàng ghét bỏ cự tuyệt.
Đương nhiên nếu được lựa chọn, chắc chắn sẽ không thể ngu ngốc chọn cách tự thú nhận chuyện mình là nữ nhân với nàng.
Nghĩ đến đó, trong lòng bỗng nhiên có chút mất mác.
Đôi mắt Lam Minh rũ xuống, tưởng tượng một viễn cảnh bị nàng phát hiện thân phận, tâm trạng bỗng dưng tuột dốc...
Trong lúc bận nghĩ ngợi, đột nhiên thanh âm của Tử Minh phía sau lưng truyền đến, chính thức kéo Lam Minh về thực tại.
"Đang nghĩ gì vậy?"
"A, không có..."
Lam Minh hoảng hốt trong lòng, tinh thần lập tức khôi phục, vội vàng lắc đầu.
Không biết từ lúc nào, nàng lại ngồi ở sau lưng, nhờ vậy Lam Minh mới có thể che đi sắc mặt đang khó coi của mình, không phải trưng ra đủ thứ biểu cảm kì lạ trước mặt nàng.
"Lam Minh bị thương sau lưng, có cần kiểm tra vết thương không?"
Cứ tưởng Vương Tử Minh sẽ không truy cứu chuyện thích khách, bản thân sẽ thuận lợi không cần giải thích cho nàng nữa, nhưng câu hỏi sau đó của nàng làm cho Lam Minh bị giật mình đến bay một nửa hồn vía.
Lời nói ra hẳn là vô cùng dịu dàng quan tâm, nhưng vô tình làm cho Lam Minh sợ toát mồ hôi.
"Không cần đâu!"
Thân thể bị một cái chạm nhẹ của nàng làm cho run lên, Lam Minh vội xoay người né tránh, xua tay từ chối.
"Nhưng mà vết thương hình như còn rỉ máu, cần phải cầm máu lại đã."
Nói đoạn, Vương Tử Minh loay hoay tìm gì đó, tay chụp lấy mấy miếng vải mà Lam Minh đã chuẩn bị khi nãy.
"Là vết thương bình thường, không cần phải nghiêm trọng." - Lam Minh rất nhanh lùi lại, tỏ ý né tránh.
"Chỉ là xem qua thôi mà."
"Như thế không tiện đâu." - Lam Minh xua tay liên tục.
Tử Minh có hơi ngập ngừng, nàng sắp xếp lại cảm xúc, chợt giống như hiểu ra điều gì ở đối phương, nàng phì cười, sau đó bước lại mỗi lúc một gần Lam Minh.
"Ngại ư, không sao, chỉ cởi áo sau lưng thôi mà."
"Cũng không được, dù sao em cũng là thân nữ nhi, không nên quá gần như vậy, sẽ không hay lắm..."
Lam Minh luống cuống trong lòng, bề ngoài vừa lo sợ, vừa ngại ngùng.
Nàng nhếch môi, bộ dạng dè dặt của Lam Minh dường như làm cho nàng thấy không hài lòng.
Vương Anh công chúa bình thản bước lại gần hơn, trên môi nàng nở một nụ cười có phần ám muội.
"Đều là nữ nhi với nhau mà, ngại gì?"
...
Khoảnh khắc đó, Lam Minh chính thức hóa thành đá.
Sống lưng giống như có luồng khí lạnh chạy ngang.
Nàng đã phát hiện rồi sao?
...
"Bản công chúa chỉ trêu thôi." - Tử Minh cười như không có gì.
...
Nhịp thở Lam Minh như chạy từ nơi này sang nơi khác, trong ngực không biết tim có còn đứng yên một chỗ hay không.
Thở mạnh một hơi.
Hồn phách bay tứ tung.
...
"Nhưng chuyện Lam Minh là nữ nhân, em đã biết hết rồi."
Lời vừa dứt, đầu óc Lam Minh lại quay cuồng, ngây người sửng sốt lần thứ hai.
Sắc mặt Lam Minh đông cứng đi, nhất thời bị á khẩu, không thể phát ra được nửa lời.
Cuối cùng nàng đã biết được mọi chuyện...
Cảm giác này gần giống như chuyện bị nàng phát hiện lén lút ở kinh thành năm nào. Nhưng có vẻ Lam Minh cảm thấy công chúa đối với chuyện này không có mấy khác lạ, tựa như nàng đã biết hoặc đã đoán ra từ lâu, khác hẳn với chuyện bị lộ thân phận lần trước.
Lam Minh chầm chậm ngẩng lên, mặt đối diện với nàng, trống ngực đập liên hồi.
Bốn mắt nhìn nhau trong im lặng.
Ánh mắt của nàng như đã xuyên thấu tâm can từ lúc nào.
...
Sau một hồi vòng vo tránh né tốn công, cuối cùng Lam Minh cũng chịu ngoan ngoãn ngồi xuống cởi áo cho nàng xem lại vết thương.
Vương Tử Minh rất nhẹ nhàng, bàn tay nàng lướt đến đâu da thịt nhạy cảm của Lam Minh theo đó mà rợn nhẹ đến đó.
Suốt cả buổi Lam Minh vẫn rụt rè ngồi yên, cả người không dám động đậy nhúc nhích, dùng hết lực thả lỏng cơ mặt, để nàng thoải mái xử lí vết thương.
Vốn dĩ đã bị nàng vạch trần ra chuyện che giấu lâu nay, đột nhiên Lam Minh cảm thấy bản thân giống như làm chuyện xấu bị người khác phát hiện, miệng muốn hỏi gì đó nhưng lại bị thu vào cuống họng.
Một khoảng không ảm đạm hiện ra, sau chừng hàng chục phút đấu tranh, gom hết mọi can đảm, Lam Minh không nhịn được tò mò, cất giọng rất khẽ:
"Sao em biết được chuyện này..."
Cho đến lúc này Lam Minh vẫn không biết vì sao nàng có thể phát hiện chuyện này được, hơn nữa... trong lòng nàng hiện giờ đang nghĩ những gì?
Người phía sau nghe câu hỏi, bàn tay khựng lại giữa chừng, cố ý dùng lực nhấn một cái lên chỗ đau của Lam Minh, làm cho Lam Minh phải a lên một tiếng.
"Cuối cùng là chị có hết thảy bao nhiêu thân phận?"
Nàng dùng giọng điệu hờn dỗi, nhưng sau đó lại nhè nhẹ xoa lại chỗ đau cho đối phương.
Lam Minh tựa cằm lên gối, ngồi xoay lưng lại với nàng, thả tầm mắt ở phía xa xa, vì thế không thể nhìn rõ được biểu cảm trên gương mặt mĩ miều kia.
Tự hỏi một người bình tĩnh như nàng liệu có bao giờ biết tức giận hay oán trách không...
Dĩ nhiên chắc chắn có, nhưng hiện giờ mỗi một hành động dịu dàng của nàng đều cho Lam Minh cảm giác nàng đã gạt đi hết khuất mắt trong lòng, toàn tâm toàn ý để yêu mình.
Rốt cuộc người con gái này đã phải kiên trì bao dung đến mức nào mới không ngừng làm cho Lam Minh cảm khái nàng đến vậy.
"Lam Minh nghĩ em ngốc à, nhìn ngoại hình lẫn tính tình của chị, không nghi ngờ mới là chuyện lạ."
Lam Minh mở to mắt.
Chẳng lẽ mình thật sự giống như lời nàng nói sao?
"Em đã nghi ngờ ư?"
"Đúng là nghi ngờ, nhưng mà là nghi ngờ Lam Minh chỉ để ý nam nhân, không quan tâm đến nữ nhân." - Giọng của nàng pha chút mỉa mai.
Khuôn mặt Lam Minh nghe xong bỗng sượng ngắt.
"Vậy chuyện phát hiện Lam Minh là nữ... sao trước đó em lại không vạch trần?"
Lúc này Lam Minh hừng hực ngọn lửa tò mò, xoay người lại nhìn nàng, đúng lúc cũng muốn quan sát biểu cảm của nàng hiện tại, điều chỉnh hô hấp một chút, hỏi lại nàng lần nữa:
"Rốt cục vì sao em lại biết?"
Vương Tử Minh ngừng hành động, trông dáng vẻ của nàng đã nghiêm túc hơn ít nhiều, nàng thu hồi tầm mắt của mình, nghĩ ngợi đôi chút.
"Nói thật chuyện này em đã nghi ngờ lâu rồi, vì đem so với tên Vương Uy Quân thì Lam Minh không có một điểm nào giống con trai."
Lam Minh tròn mắt ngạc nhiên, thì ra vốn dĩ nàng đã sớm nghi ngờ mình.
"Cho đến lần mà Lam Minh bị quân lính truy sát, tên kia vô tình chạm vào người Lam Minh rồi phát hiện, hắn đã nói hết sự thật."
Bị truy sát...
Lam Minh mơ hồ nhớ lại ngày hôm đó, là vào khoảng hai năm trước.
Chuyện đã trôi qua hai năm, Lam Minh bỗng dưng bị chính nàng vạch trần lại, vì thế trong lòng bất giác hơi xấu hổ. Nhưng phải thầm công nhận một điều công chúa là người rất nhạy bén, không dễ dàng che giấu được chuyện gì với nàng.
Lúc đó, tâm tình Lam Minh đã trở nên thoải mái hơn, lập tức bật dậy, rất nhanh ngồi xuống cạnh nàng, ngây ngô thắc mắc:
"Nếu đã biết chị là nữ nhân, sao em vẫn không tránh né hay bài xích?"
"Hỏi thừa thế này thì em không nhất thiết phải trả lời."
Nàng liếc Lam Minh một cái.
Nghe được lời này của nàng, Lam Minh tự nhiên vui mừng bên trong, đôi mắt đẹp đẽ không giấu được xao động mãnh liệt. Nếu Tử Minh phản ứng một cách bình thường như thế, rõ ràng từ lâu nàng đã chấp nhận được chuyện này.
"Bây giờ đến lượt Lam Minh phải khai thật với em."
Thanh âm của nàng dịu dàng vang lên, nhưng ngữ điệu bỗng trở nên nghiêm túc, vô tình làm cho ngọn lửa suy tư của người bên cạnh bị vụt tắt.
Lam Minh nhìn qua, thấy ánh mắt phức tạp của nàng đang chăm chăm trên người mình, như thể bản thân Lam Minh đã làm chuyện gì sai, ngay lúc này sắp bị nàng đem ra chất vấn.
"Có phải vì chuyện này nên trước đây Lam Minh mới bị lan truyền tin tức đã mất ra ngoài phải không?"
"Chuyện này? Em muốn nói là..." - Lam Minh ngẩn người đi vài giây.
"Là chuyện bại lộ thân phận nữ nhân."
Lam Minh hơi ngập ngừng, lặng lẽ gật đầu.
"Vậy nên hắn ta mới có quyền lực như ngày hôm nay?" - Đôi mắt Vương Tử Minh khẽ nheo lại, ánh lên tia ảm đạm.
Nàng đang muốn nói đến hắn, Lam Cảnh Nghi.
Trong thâm tâm Lam Minh bỗng nhiên cảm thấy day dứt, nếu không bị lộ thân phận, chắc chắn chuyện sẽ không tới mức này.
"Xin lỗi em, mọi chuyện cũng do..."
Ngón tay thon dài của nàng đặt ở ngay trước miệng, ngắt đi lời Lam Minh định nói, mất một lúc, nàng lẳng lặng quan sát kĩ gương mặt Lam Minh, nhỏ giọng hỏi:
"Cha Lam Minh biết được chuyện này có nổi giận đánh Lam Minh không?"
Vẻ thê lương của Lam Minh dần lộ ra, biểu hiện thoáng khổ sở, ẩn chứa một tia đau đớn trong mắt, gật đầu.
"Có, ông ấy đã tát Lam Minh."
Tử Minh vội hỏi thêm, âm giọng dường như lo lắng:
"Tát bên nào?"
Lam Minh không đáp lại, có chút ủy khuất lẩn tránh ánh mắt nàng, tay chầm chậm chỉ vào một bên má.
Chưa kịp phản ứng, đã cảm nhận Vương Tử Minh hôn vào một cái.
Chụt!
...
Lam Minh đón nhận cái hôn bất ngờ đến cứng đờ.
Tế bào trong người bỗng nhiên nở rộ, trái tim theo đó đập liên hồi không ngưng...
Khuôn mặt của Lam Minh đỏ bừng lên vì ngại, chớp mắt vài cái, nhìn nàng đến đờ đẫn.
Hành động ngọt ngào của Tử Minh vừa dứt ra, nàng đỏ mặt quay hướng khác.
...
Lặng lẽ cảm nhận dư vị ngọt ngào vừa để lại.
Ánh mắt Lam Minh vẫn chung thủy nhìn nàng, say mê và chìm đắm.
Cơn gió mùa thu năm đó thổi vào trái tim của người lần đầu biết yêu....
...