Chương : 8
“Thực sự không cần tớ giúp?”
Nhẹ nhàng xoay người bay tới một mỏm đá nổi lên, Hảo Mộng Vô Hoa hỏi người dưới thân đang nỗ lực leo lên.
Lúc này, Diệp Vô Truy đang dùng tay cầm lấy một cành cây mọc trên vách đá.
Nghe vậy, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, liền đem toàn bộ nội lực tập hợp đến lòng bàn chân. Dùng sức một chút, mượn lực phóng người lên, đáp xuống bên cạnh Hảo Mộng Vô Hoa. Cùng hắn đứng trên vách núi cao vạn thước.
“Sách sách, khinh công tuy rằng không được tốt lắm, nhưng nội công thực sự không tệ.” Nhìn mỏm đá cứng rắn trên vách đá bị hai chân Diệp Vô Truy dẫm lên lõm xuống thật sâu, Hảo Mộng Vô Hoa cảm khái.
Hai người chọn lên núi buổi tối, để tránh tai mắt của người khác, còn đặc biệt chọn con đường hiểm ác đáng sợ đến cực điểm —— vách núi của núi chính cao nhất của Thiên Sơn.
Đó là một vách núi gần như vuông góc chín mươi độ, cao chừng vạn thước, so với tiêu chuẩn của người bình thường, chỉ sợ leo đến phân nữa sẽ ngã xuống sườn dốc.
Thế nhưng Diệp Vô Truy cùng Hảo Mộng Vô Hoa thì khác, trong bọn họ một người sư môn bất minh khinh công trác việt. Một người Danh Đao truyền tự, mặc dù khinh công không tính là tuyệt hảo nhưng nội tức thâm hậu. Dọc theo đường đi Diệp Vô Truy luôn sử dụng nội lực, tại vách núi dựng đứng này từng bước một mở lối ra.
“Thời gian không còn nhiều, không rảnh lời vô ích.” Không thèm để ý tới Hảo Mộng Vô Hoa nói dông dài, Diệp Vô Truy nhìn đỉnh núi gần trong gang tấc, lại tiếp tục leo lên.
Vách núi này bình thường người tuần tra không thường đi qua, thừa dịp lực chú ý của Thiên Sơn đều bị đám người chơi đoạt đi, hai người một đường thuận lợi lên núi chính.
Đỉnh núi Thiên Sơn tuyết trắng, thảm thực vật cũng không nhiều. Để ẩn dấu thân, hai người sớm đã đem y phục lông trắng mặc vào. Từ xa nhìn lại, cũng cùng đá trắng tuyết trắng hòa hợp một thể.
Một đường tránh khỏi đường lớn, tiến vào đường mòn. Chẳng bao lâu, hai người thấy được sơn môn phái Thiên Sơn.
Xa xa nhìn đến, mười mấy tên bạch y đệ tử sẵn sàng chờ đón quân địch đứng trang nghiêm trước sơn môn, trong tay nắm trường kiếm, nhìn qua như là đề phòng cái gì.
“Quả nhiên, Cửu Trọng chọn đột kích đêm nay.” Đè xuống thanh âm, Hảo Mộng Vô Hoa nói.
Diệp Vô Truy gật đầu. “Xem ra, Thiên Sơn cũng sớm chuẩn bị.”
Cái trận thế này, nếu muốn không bị phát hiện xông vào là tuyệt đối không có khả năng, hai người liếc nhau, liền dự định tiếp tục ẩn náu, đợi quan sát rồi bàn lại.
Gió tuyết trên đỉnh núi dần lớn hơn, những bạch y đệ tử vẫn như trước dường như không cảm giác lẳng lặng đứng trang nghiêm trong gió tuyết giá lạnh, nhìn về nơi xa, giống như bức tượng điêu khác đứng im bất động.
Đột nhiên, một trận tiếng động lớn xôn xao từ xa mà gần truyền đến, đem ánh mắt mọi người bao gồm hai người Diệp Vô Truy đang trốn hấp dẫn qua.
Chỉ thấy mấy bạch y đệ tử Thiên Sơn một trước một sau đi tới, ở giữa đè nặng một nam tử trẻ tuổi mặc y phục sợi đay. Người bị ngăn chặn kia không ngừng giãy dụa phản kháng, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ mà nói những từ không sạch sẽ, mới tạo thành động tĩnh lớn như vậy.
Mà hai người đệ tử Thiên Sơn khống chế hắn dường như đã sớm thành thói quen, hai tai không nghe những tạp âm này, mặt không đổi sắc đem người áp đến trước sơn môn Thiên Sơn.
“Là người chơi.” Hảo Mộng Vô Hoa nhìn, nói.
Diệp Vô Truy tất nhiên cũng đã nhìn ra, từ lời nói kiêu ngạo và việc làm cùng tiếng địa phương thường thoát ra để phán đoàn, người này không chỉ là người chơi, mà còn là đồng hương của cậu với Hảo Mộng Vô Hoa.
Nghe được tiếng động lớn xôn xao, một đệ tử trông giữ sơn môn của Thiên Sơn đi tới.
“Tùng Nham, Tùng Vân, người kia là ai?”
Hai gã đệ tử hành lễ nói. “Thưa sư huynh, đây là nhân sĩ giang hồ lén lên núi vừa bị phát hiện ở vùng phụ cận.”
Lời nói này sư huynh kia cũng không ngoài ý muốn, chỉ nhíu mày nhìn người chơi hùng hùng hổ hổ như trước. “Thế nào hết lần này tới lần khác chọn loại thời gian này.”
Phái Thiên Sơn đối đầu với kẻ địch mạnh, nhưng còn phải phân tâm ứng phó với những người chơi không ngừng lên núi này, thật sự là một trói buộc không nhỏ.
Mà người chơi đang chìm đắm trong ngôn ngữ nghệ thuật của mình cũng nghe được lời của hắn, lập tức trừng mắt nói. “Đại gia ta cam tâm tình nguyện lên Thiên Sơn lúc nào thì lên, các ngươi còn muốn quản phải không?”
Thấy hắn ngôn ngữ bất kính, đệ tử Thiên Sơn kia sắc mặt cũng không hề gì. “Đây vốn là nơi thuộc quyền của phái Thiên Sơn, đương nhiên không thể để các người tùy ý xông lên núi.”
Bị điểm huyệt đạo không thể nhúc nhích, người chơi nọ cười nhạo. “Cái gì gọi là nơi thuộc quyền phái Thiên Sơn? Núi non Thiên Sơn này vốn là thiên địa linh vận, của chung mọi người. Chỉ bất quá các người tới chiếm vương sơn, thế nào? Liền không cho phép những người khác tới?”
Hắn một phen nói đem Thiên Sơn nói giống như sơn đại vương chiếm núi, khiến sắc mặt vài tên bạch y đệ tử rất là xấu xí.
Âm thầm nghe được Hảo Mộng Vô Hoa cười trộm một tiếng. “Còn có đạo lý ngang ngược này nha, tài ăn nói thật tốt.”
Diệp Vô Truy liếc hắn. “Ngụy biện, cá mè một lứa.”
Nhìn ra ánh mắt khinh bỉ của cậu, Hảo Mộng Vô Hoa hận đến nghiến răng nhưng cũng không dám làm ra động tác quá lớn.
Mà bên kia người chơi ba hoa nọ cùng đệ tử Thiên Sơn phẫn uất tiếp tục tranh chấp như trước, dần dần sơ sẩy phòng ngự. Diệp Vô Truy thấy thế, lại nhíu mày.
“A ——!” Chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau đớn, một gã đệ tử Thiên Sơn đột nhiên ngã xuống đất. Tùy theo mà đến, liên tiếp mấy người cùng hắn ngã xuống đất không dậy nổi.
Dị biến này khiến mọi người kinh ngạc, ngay cả người chơi nọ đều sửng sốt.
Vẫn là sư huynh trông giữ núi phản ứng trước tiên, la lớn. “Sắp xếp kiếm trận! Tùng Nham, cậu vào trong gọi người đến viện trợ, Tùng Hoa, cậu mau mau đi về phía sư phụ cùng các trưởng lão hội báo!”
Lời còn chưa dứt, liền có một bóng đen từ bên tiến ra, hướng hắn đánh tới!
“Keng ——” Binh khí tương giao phát ra tiếng huýt gió sắc bén, sư huynh nọ chống lại một kích, hướng đệ tử phía sau rống to hơn. “Ngự trận!”
Các bạch y đệ tử phản ứng cực nhanh, tức thì liền bày ra trận hình. Nhưng mà sơ với bọn hắn nhanh hơn, địch nhân tuôn ra như bầy ông. Nhân số hơn mấy lần những đệ tử thủ sơn.
Người của Cửu Trọng đã bắt đầu tập kích núi!
Diệp Vô Truy lại hướng bên trong cánh cửa nhìn, liền nhìn thấy hai gã đệ tử Tùng tự bối chạy vội vào, chấp hành nhiệm vụ của mình! Mà người chơi kia, như trước bị bọn họ túm trong tay, một đường gập ghềnh bị kéo đi.
“Chúng ta đi!” Cậu túm Hảo Mộng Vô Hoa bên người, cũng hướng bên trong cánh cửa chạy tới.
“Ai! Chờ một chút ——!” Bị tùm nhảy ra khỏi nơi ẩn náu, Hảo Mộng Vô Hoa bất ngờ chưa kịp phòng thủ.
Hai người hướng trong sơn môn chạy đi, giữa hỗn chiến, đúng là không người nào có thể bận tâm. Đệ tử Thiên Sơn cùng Cửu Trọng giáo kiềm chế lẫn nhau, không rảnh thời gian quản bọn họ.
Mà Diệp Vô Truy thì rút đao ra, thời gian chạy tới trước sơn môn Thiên Sơn, lại giúp các đệ tử bạch y giải quyết không ít địch nhân. Đối với Cửu Trọng mà nói, người này tuyệt đối là tai họa. Mà phái Thiên Sơn, cũng không rõ lai lịch của bọn họ.
Đón ánh mắt nghi hoặc của các đệ tử Thiên Sơn, sẵn bọn họ không kịp hỏi nhiều, hai người đã xông vào trong cánh cửa Thiên Sơn.
Chốc lát bước qua sơn môn, phạm vi nhìn trống trải không ít. Trong tầm mắt, ngọn núi trùng điệp, cùng các y phong kiến trúc giao thác lên xuống, như vậy ẩn dấu hành tung càng thuận tiện.
“Logout!” Tìm một chỗ không người, Diệp Vô Truy nói.
“A? Để làm gì?” Hảo Mộng Vô Hoa không giải thích được.
“Logout, lên diễn đàn tra địa đồ Thiên Sơn.” Dùng ánh mắt ngu xuẩn trừng hắn, Diệp Vô Truy chỉ mê cung kiến trúc xa xa. “Không thì cậu biết đường ở đây?”
“…”
Năm phút đồng hồ sau, Hảo Mộng Vô Hoa lần thứ hai login, đồng thời đem bài trí của phái Thiên Sơn nhớ vu tâm.
Diệp Vô Truy duy nhất tin tưởng chính là trí nhớ của hắn, lập tức liền không nhiều lời. Để Hảo Mộng Vô Hoa mang theo hai người hướng lầu chính phái Thiên Sơn đi vào. Đương nhiên, phải tận lực tìm kiếm đường không bị người phát hiện.
Nhưng mà hai người một đường đi tới, đúng là không gặp phải một đệ tử Thiên Sơn nào. Toàn bộ phái Thiên Sơn không gặp người ở, trái lại uổng phí khí lực bọn họ trốn tránh.
“Kỳ quái a kỳ quái, sao có thể một người cũng không gặp chứ?” Hảo Mộng Vô Hoa nghi hoặc nói. “Lẽ nào toàn bộ trốn đi rồi?”
“Không phải không gặp, cũng không phải trốn, mà là toàn bộ tụ tập ở một chỗ đi.” Diệp Vô Truy chỉ vào lầu chính phía xa xa nguy nga khí phái, lờ mờ thấy được ba chữ Phong Tuyết Lâu trên bảng hiệu.
“Cậu biết vừa rồi vì sao tớ không ở lại tương trợ trước sơn môn?” Diệp Vô Truy hỏi hắn.
“Ách, là bởi vì tập kích sơn môn đều là những đệ tử lâu la của Cửu Trọng, những cao thủ đều nhân cơ hội tập kích nơi khác?”
Diệp Vô Truy gật đầu. “Chút thủ đoạn đó Thiên Sơn đương nhiên không rút lui, bọn họ đem nhân thủ phái đi lầu chính, mà Cửu Trọng giáo hẳn là cũng sẽ toàn lực tập kích bên kia.”
Hảo Mộng Vô Hoa nghe xong, nhấc chân đi.
Diệp Vô Truy lại kêu hắn dừng lại. “Chờ một chút, cậu đi đâu?”
“Phong Tuyết Lâu.” Hảo Mộng Vô Hoa quay đầu lại nghi vẫn. “Nếu đều ở nơi này giao chiến, lúc đó cậu muốn giúp chẳng phải đi.”
“Ai nói chúng ta muốn đi Phong Tuyết Lâu.” Diệp Vô Truy lườm hắn một cái, hỏi. “Cậu vừa tra địa đồ, có thể dò ra phái Thiên Sơn từ trước đến nay giấu kín bảo vật cùng bí tịch ở nơi nào không?”
“Giấu trong Bảo Khố Các, ở chỗ phong thượng.” Hảo Mộng Vô Hoa chỉ một tòa thiên phong cách đó không xa nói.
“Vậy chúng ta đi.”
Diệp Vô Truy nói xong, liền đi trước.
Lưu lại một mình Hảo Mộng Vô Hoa, đứng ngốc tại chỗ vài giây, lập tức phản ứng lại.
Phái Thiên Sơn sẽ không rút lui, tất nhiên Cửu Trọng giáo cũng không cho rằng Thiên Sơn như vậy mà dời đi đường nhìn. Mà bọn họ làm như vậy, là trong một vòng còn có một vòng. Như vậy tầng tầng lớp lớp nhân thủ phân tán đột kích, thậm chí không tiếc đem nhân mã chủ yếu phái đi tập kích lầu chính Thiên Sơn, mà hết thảy chỉ là vì phân tán nhân lực đóng giữ Tàng Bảo Các.
Dù sao ngay từ đầu mục tiêu của Cửu Trọng giáo, cũng không phải để Thiên Sơn bị diệt, mà là vì bí bảo trong bảo khố của Thiên Sơn mà đến.
Nơi quyết chiến chân chính, hẳn là Tàng Bảo Các ở phái Thiên Sơn.
Nhẹ nhàng xoay người bay tới một mỏm đá nổi lên, Hảo Mộng Vô Hoa hỏi người dưới thân đang nỗ lực leo lên.
Lúc này, Diệp Vô Truy đang dùng tay cầm lấy một cành cây mọc trên vách đá.
Nghe vậy, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, liền đem toàn bộ nội lực tập hợp đến lòng bàn chân. Dùng sức một chút, mượn lực phóng người lên, đáp xuống bên cạnh Hảo Mộng Vô Hoa. Cùng hắn đứng trên vách núi cao vạn thước.
“Sách sách, khinh công tuy rằng không được tốt lắm, nhưng nội công thực sự không tệ.” Nhìn mỏm đá cứng rắn trên vách đá bị hai chân Diệp Vô Truy dẫm lên lõm xuống thật sâu, Hảo Mộng Vô Hoa cảm khái.
Hai người chọn lên núi buổi tối, để tránh tai mắt của người khác, còn đặc biệt chọn con đường hiểm ác đáng sợ đến cực điểm —— vách núi của núi chính cao nhất của Thiên Sơn.
Đó là một vách núi gần như vuông góc chín mươi độ, cao chừng vạn thước, so với tiêu chuẩn của người bình thường, chỉ sợ leo đến phân nữa sẽ ngã xuống sườn dốc.
Thế nhưng Diệp Vô Truy cùng Hảo Mộng Vô Hoa thì khác, trong bọn họ một người sư môn bất minh khinh công trác việt. Một người Danh Đao truyền tự, mặc dù khinh công không tính là tuyệt hảo nhưng nội tức thâm hậu. Dọc theo đường đi Diệp Vô Truy luôn sử dụng nội lực, tại vách núi dựng đứng này từng bước một mở lối ra.
“Thời gian không còn nhiều, không rảnh lời vô ích.” Không thèm để ý tới Hảo Mộng Vô Hoa nói dông dài, Diệp Vô Truy nhìn đỉnh núi gần trong gang tấc, lại tiếp tục leo lên.
Vách núi này bình thường người tuần tra không thường đi qua, thừa dịp lực chú ý của Thiên Sơn đều bị đám người chơi đoạt đi, hai người một đường thuận lợi lên núi chính.
Đỉnh núi Thiên Sơn tuyết trắng, thảm thực vật cũng không nhiều. Để ẩn dấu thân, hai người sớm đã đem y phục lông trắng mặc vào. Từ xa nhìn lại, cũng cùng đá trắng tuyết trắng hòa hợp một thể.
Một đường tránh khỏi đường lớn, tiến vào đường mòn. Chẳng bao lâu, hai người thấy được sơn môn phái Thiên Sơn.
Xa xa nhìn đến, mười mấy tên bạch y đệ tử sẵn sàng chờ đón quân địch đứng trang nghiêm trước sơn môn, trong tay nắm trường kiếm, nhìn qua như là đề phòng cái gì.
“Quả nhiên, Cửu Trọng chọn đột kích đêm nay.” Đè xuống thanh âm, Hảo Mộng Vô Hoa nói.
Diệp Vô Truy gật đầu. “Xem ra, Thiên Sơn cũng sớm chuẩn bị.”
Cái trận thế này, nếu muốn không bị phát hiện xông vào là tuyệt đối không có khả năng, hai người liếc nhau, liền dự định tiếp tục ẩn náu, đợi quan sát rồi bàn lại.
Gió tuyết trên đỉnh núi dần lớn hơn, những bạch y đệ tử vẫn như trước dường như không cảm giác lẳng lặng đứng trang nghiêm trong gió tuyết giá lạnh, nhìn về nơi xa, giống như bức tượng điêu khác đứng im bất động.
Đột nhiên, một trận tiếng động lớn xôn xao từ xa mà gần truyền đến, đem ánh mắt mọi người bao gồm hai người Diệp Vô Truy đang trốn hấp dẫn qua.
Chỉ thấy mấy bạch y đệ tử Thiên Sơn một trước một sau đi tới, ở giữa đè nặng một nam tử trẻ tuổi mặc y phục sợi đay. Người bị ngăn chặn kia không ngừng giãy dụa phản kháng, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ mà nói những từ không sạch sẽ, mới tạo thành động tĩnh lớn như vậy.
Mà hai người đệ tử Thiên Sơn khống chế hắn dường như đã sớm thành thói quen, hai tai không nghe những tạp âm này, mặt không đổi sắc đem người áp đến trước sơn môn Thiên Sơn.
“Là người chơi.” Hảo Mộng Vô Hoa nhìn, nói.
Diệp Vô Truy tất nhiên cũng đã nhìn ra, từ lời nói kiêu ngạo và việc làm cùng tiếng địa phương thường thoát ra để phán đoàn, người này không chỉ là người chơi, mà còn là đồng hương của cậu với Hảo Mộng Vô Hoa.
Nghe được tiếng động lớn xôn xao, một đệ tử trông giữ sơn môn của Thiên Sơn đi tới.
“Tùng Nham, Tùng Vân, người kia là ai?”
Hai gã đệ tử hành lễ nói. “Thưa sư huynh, đây là nhân sĩ giang hồ lén lên núi vừa bị phát hiện ở vùng phụ cận.”
Lời nói này sư huynh kia cũng không ngoài ý muốn, chỉ nhíu mày nhìn người chơi hùng hùng hổ hổ như trước. “Thế nào hết lần này tới lần khác chọn loại thời gian này.”
Phái Thiên Sơn đối đầu với kẻ địch mạnh, nhưng còn phải phân tâm ứng phó với những người chơi không ngừng lên núi này, thật sự là một trói buộc không nhỏ.
Mà người chơi đang chìm đắm trong ngôn ngữ nghệ thuật của mình cũng nghe được lời của hắn, lập tức trừng mắt nói. “Đại gia ta cam tâm tình nguyện lên Thiên Sơn lúc nào thì lên, các ngươi còn muốn quản phải không?”
Thấy hắn ngôn ngữ bất kính, đệ tử Thiên Sơn kia sắc mặt cũng không hề gì. “Đây vốn là nơi thuộc quyền của phái Thiên Sơn, đương nhiên không thể để các người tùy ý xông lên núi.”
Bị điểm huyệt đạo không thể nhúc nhích, người chơi nọ cười nhạo. “Cái gì gọi là nơi thuộc quyền phái Thiên Sơn? Núi non Thiên Sơn này vốn là thiên địa linh vận, của chung mọi người. Chỉ bất quá các người tới chiếm vương sơn, thế nào? Liền không cho phép những người khác tới?”
Hắn một phen nói đem Thiên Sơn nói giống như sơn đại vương chiếm núi, khiến sắc mặt vài tên bạch y đệ tử rất là xấu xí.
Âm thầm nghe được Hảo Mộng Vô Hoa cười trộm một tiếng. “Còn có đạo lý ngang ngược này nha, tài ăn nói thật tốt.”
Diệp Vô Truy liếc hắn. “Ngụy biện, cá mè một lứa.”
Nhìn ra ánh mắt khinh bỉ của cậu, Hảo Mộng Vô Hoa hận đến nghiến răng nhưng cũng không dám làm ra động tác quá lớn.
Mà bên kia người chơi ba hoa nọ cùng đệ tử Thiên Sơn phẫn uất tiếp tục tranh chấp như trước, dần dần sơ sẩy phòng ngự. Diệp Vô Truy thấy thế, lại nhíu mày.
“A ——!” Chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau đớn, một gã đệ tử Thiên Sơn đột nhiên ngã xuống đất. Tùy theo mà đến, liên tiếp mấy người cùng hắn ngã xuống đất không dậy nổi.
Dị biến này khiến mọi người kinh ngạc, ngay cả người chơi nọ đều sửng sốt.
Vẫn là sư huynh trông giữ núi phản ứng trước tiên, la lớn. “Sắp xếp kiếm trận! Tùng Nham, cậu vào trong gọi người đến viện trợ, Tùng Hoa, cậu mau mau đi về phía sư phụ cùng các trưởng lão hội báo!”
Lời còn chưa dứt, liền có một bóng đen từ bên tiến ra, hướng hắn đánh tới!
“Keng ——” Binh khí tương giao phát ra tiếng huýt gió sắc bén, sư huynh nọ chống lại một kích, hướng đệ tử phía sau rống to hơn. “Ngự trận!”
Các bạch y đệ tử phản ứng cực nhanh, tức thì liền bày ra trận hình. Nhưng mà sơ với bọn hắn nhanh hơn, địch nhân tuôn ra như bầy ông. Nhân số hơn mấy lần những đệ tử thủ sơn.
Người của Cửu Trọng đã bắt đầu tập kích núi!
Diệp Vô Truy lại hướng bên trong cánh cửa nhìn, liền nhìn thấy hai gã đệ tử Tùng tự bối chạy vội vào, chấp hành nhiệm vụ của mình! Mà người chơi kia, như trước bị bọn họ túm trong tay, một đường gập ghềnh bị kéo đi.
“Chúng ta đi!” Cậu túm Hảo Mộng Vô Hoa bên người, cũng hướng bên trong cánh cửa chạy tới.
“Ai! Chờ một chút ——!” Bị tùm nhảy ra khỏi nơi ẩn náu, Hảo Mộng Vô Hoa bất ngờ chưa kịp phòng thủ.
Hai người hướng trong sơn môn chạy đi, giữa hỗn chiến, đúng là không người nào có thể bận tâm. Đệ tử Thiên Sơn cùng Cửu Trọng giáo kiềm chế lẫn nhau, không rảnh thời gian quản bọn họ.
Mà Diệp Vô Truy thì rút đao ra, thời gian chạy tới trước sơn môn Thiên Sơn, lại giúp các đệ tử bạch y giải quyết không ít địch nhân. Đối với Cửu Trọng mà nói, người này tuyệt đối là tai họa. Mà phái Thiên Sơn, cũng không rõ lai lịch của bọn họ.
Đón ánh mắt nghi hoặc của các đệ tử Thiên Sơn, sẵn bọn họ không kịp hỏi nhiều, hai người đã xông vào trong cánh cửa Thiên Sơn.
Chốc lát bước qua sơn môn, phạm vi nhìn trống trải không ít. Trong tầm mắt, ngọn núi trùng điệp, cùng các y phong kiến trúc giao thác lên xuống, như vậy ẩn dấu hành tung càng thuận tiện.
“Logout!” Tìm một chỗ không người, Diệp Vô Truy nói.
“A? Để làm gì?” Hảo Mộng Vô Hoa không giải thích được.
“Logout, lên diễn đàn tra địa đồ Thiên Sơn.” Dùng ánh mắt ngu xuẩn trừng hắn, Diệp Vô Truy chỉ mê cung kiến trúc xa xa. “Không thì cậu biết đường ở đây?”
“…”
Năm phút đồng hồ sau, Hảo Mộng Vô Hoa lần thứ hai login, đồng thời đem bài trí của phái Thiên Sơn nhớ vu tâm.
Diệp Vô Truy duy nhất tin tưởng chính là trí nhớ của hắn, lập tức liền không nhiều lời. Để Hảo Mộng Vô Hoa mang theo hai người hướng lầu chính phái Thiên Sơn đi vào. Đương nhiên, phải tận lực tìm kiếm đường không bị người phát hiện.
Nhưng mà hai người một đường đi tới, đúng là không gặp phải một đệ tử Thiên Sơn nào. Toàn bộ phái Thiên Sơn không gặp người ở, trái lại uổng phí khí lực bọn họ trốn tránh.
“Kỳ quái a kỳ quái, sao có thể một người cũng không gặp chứ?” Hảo Mộng Vô Hoa nghi hoặc nói. “Lẽ nào toàn bộ trốn đi rồi?”
“Không phải không gặp, cũng không phải trốn, mà là toàn bộ tụ tập ở một chỗ đi.” Diệp Vô Truy chỉ vào lầu chính phía xa xa nguy nga khí phái, lờ mờ thấy được ba chữ Phong Tuyết Lâu trên bảng hiệu.
“Cậu biết vừa rồi vì sao tớ không ở lại tương trợ trước sơn môn?” Diệp Vô Truy hỏi hắn.
“Ách, là bởi vì tập kích sơn môn đều là những đệ tử lâu la của Cửu Trọng, những cao thủ đều nhân cơ hội tập kích nơi khác?”
Diệp Vô Truy gật đầu. “Chút thủ đoạn đó Thiên Sơn đương nhiên không rút lui, bọn họ đem nhân thủ phái đi lầu chính, mà Cửu Trọng giáo hẳn là cũng sẽ toàn lực tập kích bên kia.”
Hảo Mộng Vô Hoa nghe xong, nhấc chân đi.
Diệp Vô Truy lại kêu hắn dừng lại. “Chờ một chút, cậu đi đâu?”
“Phong Tuyết Lâu.” Hảo Mộng Vô Hoa quay đầu lại nghi vẫn. “Nếu đều ở nơi này giao chiến, lúc đó cậu muốn giúp chẳng phải đi.”
“Ai nói chúng ta muốn đi Phong Tuyết Lâu.” Diệp Vô Truy lườm hắn một cái, hỏi. “Cậu vừa tra địa đồ, có thể dò ra phái Thiên Sơn từ trước đến nay giấu kín bảo vật cùng bí tịch ở nơi nào không?”
“Giấu trong Bảo Khố Các, ở chỗ phong thượng.” Hảo Mộng Vô Hoa chỉ một tòa thiên phong cách đó không xa nói.
“Vậy chúng ta đi.”
Diệp Vô Truy nói xong, liền đi trước.
Lưu lại một mình Hảo Mộng Vô Hoa, đứng ngốc tại chỗ vài giây, lập tức phản ứng lại.
Phái Thiên Sơn sẽ không rút lui, tất nhiên Cửu Trọng giáo cũng không cho rằng Thiên Sơn như vậy mà dời đi đường nhìn. Mà bọn họ làm như vậy, là trong một vòng còn có một vòng. Như vậy tầng tầng lớp lớp nhân thủ phân tán đột kích, thậm chí không tiếc đem nhân mã chủ yếu phái đi tập kích lầu chính Thiên Sơn, mà hết thảy chỉ là vì phân tán nhân lực đóng giữ Tàng Bảo Các.
Dù sao ngay từ đầu mục tiêu của Cửu Trọng giáo, cũng không phải để Thiên Sơn bị diệt, mà là vì bí bảo trong bảo khố của Thiên Sơn mà đến.
Nơi quyết chiến chân chính, hẳn là Tàng Bảo Các ở phái Thiên Sơn.