Chương : 7
Người chơi trong trò chơi không ít, nếu tính toàn thể nhân số, nhân số người chơi gấp đôi so với người vật nguyên sinh trong trò chơi.
Thế nhưng trước mắt mà nói, trên dưới toàn bộ thế giới trò chơi rung chuyển, như trước người vật nguyên sinh, mà không phải người chơi. Nếu hỏi vì sao, chỉ có thể nói thực lực chênh lệch thật sự quá lớn. Đại bộ phận người chơi đều là đệ tử mới vừa mới nhập môn phái chưa đến một năm, nếu muốn nhấc lên sóng gió gì trên giang hồ là chuyện không có khả năng.
Nhưng không thể nhấc lên sóng gió, không có nghĩa là bọn họ không thể vây xem.
Chuyện Thiên Sơn lần này, cũng hấp dẫn nhiều quan tâm trong trong người chơi. Thấy các đại môn phái đều phái sư huynh sư tỷ cấp cao nhất đi Thiên Sơn, những người chơi này không chịu nổi tịch mịch, ở trên diễn đàn tiến hành các loại phỏng đoán.
Nói cái gì cũng có, ý kiến bảy đại môn phái vây công Thiên Sơn cũng được đề xuất. Hiện tại không thể tự mình tham dự phong ba giang hồ, tâm tư của những người chơi xem náo nhiệt có thể nói là nước lên thuyền lên.
Mà có người dư dật không chịu sự hạn chế của sư môn, lại tự mình chạy đến chân núi Thiên Sơn xem náo nhiệt.
Vì vậy, sáng sớm hôm sau, lúc Diệp Vô Truy cùng Hảo Mộng Vô Hoa từ trong nhà trọ đi ra, phát hiện người trong trấn nhỏ nhiều hơn gấp đôi. Lúc này đây, tới phần lớn là người chơi.
“Ừ, các đồng chí rất nhiệt tính nha.” Hảo Mộng Vô Hoa tấm tắc nói, nhìn đám người đang di chuyển.
Có một số người chơi mới không để ý đắc tội NPC của bảy đại môn phái, bị đạp từ bên trong gian nhà ra. Có người lại trực tiếp giả bộ là người qua đường giáp, ở ven đưowfng chê cười nhìn những đồng bào đen đủi này.
Mà bọn họ có điểm chung là, phần lớn có vẻ không kiềm chế được mà không nhút nhát, khống giống người vật nguyên sinh coi trọng đẳng cấp môn phái chi phân như thế.
“Phiền phức.” Diệp Vô Truy khinh niệm một tiếng, nhấc chân đi ra khỏi nhà trọ.
Đối với cậu mà nói, người tới càng nhiều, lại càng không không dễ dàng để lợi dụng sơ hở lên núi. Cho nên vô luận là người chơi hay NPC, đều chỉ là phiền phức mà thôi.
“Được rồi, Lưu Lạc kia còn chưa login sao?”
Đi phía sau cậu, Hảo Mộng Vô Hoa nói.
Đã tới nhiều ngay, Diệp Vô Truy đem sự việc nói một lần với hắn, thuận tiện thương lượng đối sách. Cho nên, Hảo Mộng Vô Hoa cũng biết Lưu Lạc như thế.
Lắc đầu, Diệp Vô Truy nói. “Hắn không liên hệ tới, chắc chuyện trong hiện thực còn chưa giải quyết xong.”
Tuy rằng 《Nhất Mộng Giang Hồ》 không có công năng kiểm tra hảo hữu có tại tuyến hay không, thế nhưng trong lúc hảo hữu có thể đưa tin liên hệ qua bồ câu.
Lưu Lạc lâu như vậy vẫn không có liên lạc với Diệp Vô Truy, chỉ có thể thể nói rõ ràng đã nhiều ngày hắn không thượng tuyến.
“Ai, nếu có thủ tịch đệ tử Thiên Sơn ở đây, chúng ta lên núi cũng không khó khăn như thế.” Bất đắc dĩ thở dài, Hảo Mộng Vô Hoa chuyển ánh mắt quan sát đoàn người xung quanh. Bỗng, trong mắt tinh quang chợt lóe, dường như nghĩ tới biện pháp gì đó.
Tiếp theo, chụp tay tới, không để ý Diệp Vô Truy phản kháng mà đem cậu kéo tới một ngõ nhỏ tối.
“Cậu lại phát bệnh gì?” Không hờn giận đem tay kẻ trộm gạt xuống khỏi đầu vai mình, Diệp Vô Truy gầm nhẹ.
“Xuỵt, đừng nói to. Tớ chỉ nghĩ tới một biện pháp, biện pháp không cần phiền phức mà chúng ta cũng có thể dễ dàng lên núi.”
Nhìn đoán người lui tới ngoài ngõ, Hảo Mộng Vô Hoa đảo tròn hai mắt, tỏ vẻ giảo hoạt vô tận.
Người chơi đến trấn Đồng Tường chỉ vì xem náo nhiệt, tuyệt đối không ngờ mình cũng trở thành một vòng náo nhiệt.
Buổi trưa hôm ấy, có người trên diên đàn phát hiện một tin tức thư nặc danh. Người chơi phát tin tự xưng là đệ tử Thiên Sơn, giải thích nghi hoặc Thiên Sơn đã nhiều ngày khác thường thay mọi người.
Phái Thiên Sơn khác thường bởi vì có bảo vật sắp xuất thế, mới dẫn tới quan tâm của nhiều cao thủ môn phái như vậy. Bảy đại môn phái bảo đệ tử cao cấp đến đây, đều là vì cướp giật dị bảo chi cố.
Lời nói này vừa ra, mọi người bán tín bán nghi, cũng không phải thập phần tin tưởng. Có người là đệ tử cấp thấp của Thiên Sơn nghi vẫn, nói cũng không nghe được trong môn phái có bất luận tin tức gì về dị bảo, đây thuần túy là lời đồn.
Nhưng mà theo nhân sĩ giấu tên lúc đó trả lời, nếu thực sự không có dị bảo, vì sao Thiên Sơn phải phong sơn giới nghiêm, vì sao lâu như vậy cũng không nhìn thấy thủ tịch đệ tử Lưu Lạc? Ở loại thời khắc mấu chốt này, thân là thủ tịch đệ tử, Lưu Lạc đi nơi nào. Chẳng lẽ bị phái đi chấp hành nhiệm vụ bí mật sao?
Thân là đại sư huynh trong người chơi của phái Thiên Sơn, đứng vị trí thứ bảy trên bảng, Lưu Lạc giữa những người chơi có danh vọng tương đối cao. Mà mấy ngày gần đây Thiên Sơn khác thường, đúng là không có người nào nhìn thấy bóng dáng của hắn.
Tuy rằng không biết đến tột cùng hắn đi nơi nào, nhưng chỉ dựa vào điểm hành tung không rõ này của hắn, có thể biết lần này Thiên Sơn quả thực phát sinh chuyện không nhỏ.
Trong khoảng thời gian ngắn, Thiên Sơn bởi vì có bảo vật bí mật xuất thế, mà đưa tới bảy đại môn phái rình mò, ý kiến này, từ từ được truyền ra giữa người chơi.
Truy đuổi trong trò chơi của người chơi, cho dù là ở trò chơi nào, đều không ngoài hai điểm —— kỹ năng cao cấp và trang bị cao cấp. Khác với các NPC, bọn họ sẽ vì thực lực chênh lệch mà có điều băn khoăn, nhưng nếu thật sự có dị bảo xuất hiện trước mắt, dù cho chỉ là người vừa mới tiến vào trò chơi cũng muốn liều mạng đi vật lộn một phen.
Vì sao? Bởi vì bọn họ chết cũng không phải thật sự chết, nhiều lắm là rớt cấp bắt đầu một lần nữa.
Nghiêm phạt tử vong trong 《Nhất Mộng Giang Hồ》là người chơi tụt hết cấp, không thể không nói nghiêm khắc. Thế nhưng đối với các người chơi mà nói, tử vong nghiêm phạt kinh khủng, chung quy vẫn không chống lại được mê hoặc của dị bảo.
Nếu nói trong trò chơi bảy đại môn phái còn cố kỵ danh vọng giang hồ của bản thân, còn cố kỵ Thiên Sơn. Như vậy các người chơi giống như hoàng mao tiểu tử hai bàn tay trắng, bởi vì vừa cất bước, cho nên không lo mất đi.
Trong thời gian ngắn, tin tức về Thiên Sơn có dị bảo, đồn ra giữa những người chơi. Cho dù là nam hay nữ, già hay trẻ, đều ôm hứng thú thật lớn với tin đồn này. Hầu như mỗi người đều muốn, nếu mình may mắn thừa loạn lấy được dị bảo này, ở trong trò chơi này chẳng khác nào một bước lên trời!
Loại hứng thú này, dẫn đến một cồn sống khác. Từ người thứ nhất bắt đầu dò xét, dần dần càng nhiều người chơi bắt đầu thử leo lên Thiên Sơn. Một người không thành công, có người tiếp nối liên tiếp.
Dù sao lực lượng binh sĩ không đủ cường đại, nhưng nhân số lại tạo thành uy hiếp đáng sợ. Trong mấy ngày này, các đệ tử Thiên Sơn coi giữ núi bận đến thiên hôn địa ám, bọn họ không ngừng đem mấy người lén lút lên núi trục xuất xuống. Bởi vì Thiên Sơn cũng không phải tà môn ma đạo, cho dù rất bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể thực sự làm gì những người lén lên núi này. Chỉ giáo huấn một chút, sau đó đuổi xuống núi mà thôi.
Nhưng mà như vậy dường như càng cổ vũ sự kiêu ngạo của các người chơi, lại biết cũng không có nguy hiểm tính mạng gì, đều càng thêm hăng hái bắt đầu leo lúi.
Trên tầng hai của một tòa tửu lâu ở trấn Đồng Tường, Hảo Mộng Vô Hoa gọi vài đĩa thức ăn, rượu, có tư có vị hưởng dụng.
“Thế nào? Chủ ý này của tớ không tồi chứ?” Người khởi xướng sự việc cười. Người lúc đó tiết lộ tin tức trên diễn đàn, không thể nghi ngờ chính là Hảo Mộng Vô Hoa
Diệp Vô Truy nhìn người đối diện giống như lửa cháy đổ thêm dầu, gật đầu. “Chính xác, cứ như vậy, chúng ta cũng có thể thừ dịp nhiều người hỗn loạn lên núi, cũng không khiến người khác chú ý.”
Cầm một hạt đậu phộng, Hảo Mộng Vô Hoa lảm nhảm hỏi. “Nếu không phải cái gì Lưu Lạc kia đến bây giờ cũng không liên lạc qua, chúng ta đến nỗi tốn khí lực như vậy sao? Lại không thể tùy tiện tóm một đệ tử nói cậu là Danh Đao truyền thụ, trưởng lão Thiên Sơm mời tới tương trợ và vân vân.”
Phái Lưu Lạc ra ngoài tìm Danh Đao truyền thụ, tuyệt đối là bí mật của Thiên Sơn, trong người chơi không ai biết. Mà Diệp Vô Truy bọn họ tự nhiên cũng sẽ không dùng loại phương pháp ngu xuẩn này, đem thân phận mình để lộ ra ngoài.
“Chờ sắc trời tối một chút, chúng ta lên núi.”
Nhìn tòa trụ trên núi bị mây che, trong lòng Diệp Vô Truy không hiểu sao thấy chẳng lành.
“Đến tột cùng là ai, dĩ nhiên đem tin tức tiết lộ ra ngoài!” Trong một tòa tiểu viện mậtt, một nữ tử hồng y xinh đẹp chính khí hổn hển nói. “Các ngươi những người ngu ngốc này, tin tức lúc nào tiết lộ ra ngoài cũng không biết sao?!”
Trước mặt cô có hai người mặc hắc y đang quỳ, thấy cô tức giận đều không dám nhiều lời.
Nhớ tới hôm nay không hiểu sao xuất hiện nhiều người lên núi như thế, Khúc Vũ cắn cắn môi, quay đầu lại nhìn nam tử cao gầy mềm mại cả giận nói: “Thiếu giáo chủ, không biết tiểu tử phương nào phá hủy chuyện tốt của chúng ta. Lại thêm ra nhiều người đến phiền toái như vậy, làm sao thì tốt?”
Đối với hành động xuất quân của phái Thiên Sơn, những người này võ công cao không nhiều, nhưng nhân số đông đảo. Thiếu giáo chủ lại phân phó nếu như không được vạn nhất, không thể hướng những người kỳ quái này động thủ. Hành động này đối với Cửu Trọng giáo mà nói, không thể nghi ngờ là tăng thêm phiền phức.
Ly Hỏa mím môi, con ngươi đen kịt tĩnh lặng không gợn sóng, không biết đang tự hỏi cái gì.
“Khúc Vũ, phân phó thủ hạ đệ tử, hành động không thay đổi. Nhưng lúc lên núi phải cẩn thận một chút, âm thầm quan sát những người lên núi, không nên đả thảo kinh xà.”
Tay phải nắm chặt, lại buông ra, Ly Hỏa hạ lệnh nói. Sau khi hồng y nữ tử lĩnh mệnh lui ra, trong viện chỉ còn một mình hắn.
Lúc này, vùng lông mày luôn luôn trầm tĩnh cũng không khỏi nhíu chặt.
Ly Hỏa nhìn ra, nên lo lắng nhất không phải những người chơi bị gây xích mích lên núi, mà là người phát tin tức phía sau màn kia!
Người nọ một mình hành động, hay là hành động đoàn đội? Có thể bọn họ phóng tin tức lần này để hấp dẫn lực chú ý của mọi người, có mục đích gì? Những người này đối với kế hoạch của hắn tạo thành quấy rầy gì. Bọn họ đến tương trợ Thiên Sơn, hay là ôm mục đích giống Cửu Trọng. Mà quan trọng nhất, người phóng tin tức phía sau màn thực lực ra sao?
Mà Cửu Trọng, toàn bộ chuẩn bị đều đã làm tốt, chỉ kém đông phong.
“Cho dù như thế nào…” Ánh mắt Ly Hỏa cô đọng.
Cho dù như thế nào, lần này lược núi chỉ có thể thành công không thể thất bại. Đối với hắn mà nói, đây chỉ là bắt đầu mọi thứ, bước đầu tiên mà thôi.
Thế nhưng trước mắt mà nói, trên dưới toàn bộ thế giới trò chơi rung chuyển, như trước người vật nguyên sinh, mà không phải người chơi. Nếu hỏi vì sao, chỉ có thể nói thực lực chênh lệch thật sự quá lớn. Đại bộ phận người chơi đều là đệ tử mới vừa mới nhập môn phái chưa đến một năm, nếu muốn nhấc lên sóng gió gì trên giang hồ là chuyện không có khả năng.
Nhưng không thể nhấc lên sóng gió, không có nghĩa là bọn họ không thể vây xem.
Chuyện Thiên Sơn lần này, cũng hấp dẫn nhiều quan tâm trong trong người chơi. Thấy các đại môn phái đều phái sư huynh sư tỷ cấp cao nhất đi Thiên Sơn, những người chơi này không chịu nổi tịch mịch, ở trên diễn đàn tiến hành các loại phỏng đoán.
Nói cái gì cũng có, ý kiến bảy đại môn phái vây công Thiên Sơn cũng được đề xuất. Hiện tại không thể tự mình tham dự phong ba giang hồ, tâm tư của những người chơi xem náo nhiệt có thể nói là nước lên thuyền lên.
Mà có người dư dật không chịu sự hạn chế của sư môn, lại tự mình chạy đến chân núi Thiên Sơn xem náo nhiệt.
Vì vậy, sáng sớm hôm sau, lúc Diệp Vô Truy cùng Hảo Mộng Vô Hoa từ trong nhà trọ đi ra, phát hiện người trong trấn nhỏ nhiều hơn gấp đôi. Lúc này đây, tới phần lớn là người chơi.
“Ừ, các đồng chí rất nhiệt tính nha.” Hảo Mộng Vô Hoa tấm tắc nói, nhìn đám người đang di chuyển.
Có một số người chơi mới không để ý đắc tội NPC của bảy đại môn phái, bị đạp từ bên trong gian nhà ra. Có người lại trực tiếp giả bộ là người qua đường giáp, ở ven đưowfng chê cười nhìn những đồng bào đen đủi này.
Mà bọn họ có điểm chung là, phần lớn có vẻ không kiềm chế được mà không nhút nhát, khống giống người vật nguyên sinh coi trọng đẳng cấp môn phái chi phân như thế.
“Phiền phức.” Diệp Vô Truy khinh niệm một tiếng, nhấc chân đi ra khỏi nhà trọ.
Đối với cậu mà nói, người tới càng nhiều, lại càng không không dễ dàng để lợi dụng sơ hở lên núi. Cho nên vô luận là người chơi hay NPC, đều chỉ là phiền phức mà thôi.
“Được rồi, Lưu Lạc kia còn chưa login sao?”
Đi phía sau cậu, Hảo Mộng Vô Hoa nói.
Đã tới nhiều ngay, Diệp Vô Truy đem sự việc nói một lần với hắn, thuận tiện thương lượng đối sách. Cho nên, Hảo Mộng Vô Hoa cũng biết Lưu Lạc như thế.
Lắc đầu, Diệp Vô Truy nói. “Hắn không liên hệ tới, chắc chuyện trong hiện thực còn chưa giải quyết xong.”
Tuy rằng 《Nhất Mộng Giang Hồ》 không có công năng kiểm tra hảo hữu có tại tuyến hay không, thế nhưng trong lúc hảo hữu có thể đưa tin liên hệ qua bồ câu.
Lưu Lạc lâu như vậy vẫn không có liên lạc với Diệp Vô Truy, chỉ có thể thể nói rõ ràng đã nhiều ngày hắn không thượng tuyến.
“Ai, nếu có thủ tịch đệ tử Thiên Sơn ở đây, chúng ta lên núi cũng không khó khăn như thế.” Bất đắc dĩ thở dài, Hảo Mộng Vô Hoa chuyển ánh mắt quan sát đoàn người xung quanh. Bỗng, trong mắt tinh quang chợt lóe, dường như nghĩ tới biện pháp gì đó.
Tiếp theo, chụp tay tới, không để ý Diệp Vô Truy phản kháng mà đem cậu kéo tới một ngõ nhỏ tối.
“Cậu lại phát bệnh gì?” Không hờn giận đem tay kẻ trộm gạt xuống khỏi đầu vai mình, Diệp Vô Truy gầm nhẹ.
“Xuỵt, đừng nói to. Tớ chỉ nghĩ tới một biện pháp, biện pháp không cần phiền phức mà chúng ta cũng có thể dễ dàng lên núi.”
Nhìn đoán người lui tới ngoài ngõ, Hảo Mộng Vô Hoa đảo tròn hai mắt, tỏ vẻ giảo hoạt vô tận.
Người chơi đến trấn Đồng Tường chỉ vì xem náo nhiệt, tuyệt đối không ngờ mình cũng trở thành một vòng náo nhiệt.
Buổi trưa hôm ấy, có người trên diên đàn phát hiện một tin tức thư nặc danh. Người chơi phát tin tự xưng là đệ tử Thiên Sơn, giải thích nghi hoặc Thiên Sơn đã nhiều ngày khác thường thay mọi người.
Phái Thiên Sơn khác thường bởi vì có bảo vật sắp xuất thế, mới dẫn tới quan tâm của nhiều cao thủ môn phái như vậy. Bảy đại môn phái bảo đệ tử cao cấp đến đây, đều là vì cướp giật dị bảo chi cố.
Lời nói này vừa ra, mọi người bán tín bán nghi, cũng không phải thập phần tin tưởng. Có người là đệ tử cấp thấp của Thiên Sơn nghi vẫn, nói cũng không nghe được trong môn phái có bất luận tin tức gì về dị bảo, đây thuần túy là lời đồn.
Nhưng mà theo nhân sĩ giấu tên lúc đó trả lời, nếu thực sự không có dị bảo, vì sao Thiên Sơn phải phong sơn giới nghiêm, vì sao lâu như vậy cũng không nhìn thấy thủ tịch đệ tử Lưu Lạc? Ở loại thời khắc mấu chốt này, thân là thủ tịch đệ tử, Lưu Lạc đi nơi nào. Chẳng lẽ bị phái đi chấp hành nhiệm vụ bí mật sao?
Thân là đại sư huynh trong người chơi của phái Thiên Sơn, đứng vị trí thứ bảy trên bảng, Lưu Lạc giữa những người chơi có danh vọng tương đối cao. Mà mấy ngày gần đây Thiên Sơn khác thường, đúng là không có người nào nhìn thấy bóng dáng của hắn.
Tuy rằng không biết đến tột cùng hắn đi nơi nào, nhưng chỉ dựa vào điểm hành tung không rõ này của hắn, có thể biết lần này Thiên Sơn quả thực phát sinh chuyện không nhỏ.
Trong khoảng thời gian ngắn, Thiên Sơn bởi vì có bảo vật bí mật xuất thế, mà đưa tới bảy đại môn phái rình mò, ý kiến này, từ từ được truyền ra giữa người chơi.
Truy đuổi trong trò chơi của người chơi, cho dù là ở trò chơi nào, đều không ngoài hai điểm —— kỹ năng cao cấp và trang bị cao cấp. Khác với các NPC, bọn họ sẽ vì thực lực chênh lệch mà có điều băn khoăn, nhưng nếu thật sự có dị bảo xuất hiện trước mắt, dù cho chỉ là người vừa mới tiến vào trò chơi cũng muốn liều mạng đi vật lộn một phen.
Vì sao? Bởi vì bọn họ chết cũng không phải thật sự chết, nhiều lắm là rớt cấp bắt đầu một lần nữa.
Nghiêm phạt tử vong trong 《Nhất Mộng Giang Hồ》là người chơi tụt hết cấp, không thể không nói nghiêm khắc. Thế nhưng đối với các người chơi mà nói, tử vong nghiêm phạt kinh khủng, chung quy vẫn không chống lại được mê hoặc của dị bảo.
Nếu nói trong trò chơi bảy đại môn phái còn cố kỵ danh vọng giang hồ của bản thân, còn cố kỵ Thiên Sơn. Như vậy các người chơi giống như hoàng mao tiểu tử hai bàn tay trắng, bởi vì vừa cất bước, cho nên không lo mất đi.
Trong thời gian ngắn, tin tức về Thiên Sơn có dị bảo, đồn ra giữa những người chơi. Cho dù là nam hay nữ, già hay trẻ, đều ôm hứng thú thật lớn với tin đồn này. Hầu như mỗi người đều muốn, nếu mình may mắn thừa loạn lấy được dị bảo này, ở trong trò chơi này chẳng khác nào một bước lên trời!
Loại hứng thú này, dẫn đến một cồn sống khác. Từ người thứ nhất bắt đầu dò xét, dần dần càng nhiều người chơi bắt đầu thử leo lên Thiên Sơn. Một người không thành công, có người tiếp nối liên tiếp.
Dù sao lực lượng binh sĩ không đủ cường đại, nhưng nhân số lại tạo thành uy hiếp đáng sợ. Trong mấy ngày này, các đệ tử Thiên Sơn coi giữ núi bận đến thiên hôn địa ám, bọn họ không ngừng đem mấy người lén lút lên núi trục xuất xuống. Bởi vì Thiên Sơn cũng không phải tà môn ma đạo, cho dù rất bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể thực sự làm gì những người lén lên núi này. Chỉ giáo huấn một chút, sau đó đuổi xuống núi mà thôi.
Nhưng mà như vậy dường như càng cổ vũ sự kiêu ngạo của các người chơi, lại biết cũng không có nguy hiểm tính mạng gì, đều càng thêm hăng hái bắt đầu leo lúi.
Trên tầng hai của một tòa tửu lâu ở trấn Đồng Tường, Hảo Mộng Vô Hoa gọi vài đĩa thức ăn, rượu, có tư có vị hưởng dụng.
“Thế nào? Chủ ý này của tớ không tồi chứ?” Người khởi xướng sự việc cười. Người lúc đó tiết lộ tin tức trên diễn đàn, không thể nghi ngờ chính là Hảo Mộng Vô Hoa
Diệp Vô Truy nhìn người đối diện giống như lửa cháy đổ thêm dầu, gật đầu. “Chính xác, cứ như vậy, chúng ta cũng có thể thừ dịp nhiều người hỗn loạn lên núi, cũng không khiến người khác chú ý.”
Cầm một hạt đậu phộng, Hảo Mộng Vô Hoa lảm nhảm hỏi. “Nếu không phải cái gì Lưu Lạc kia đến bây giờ cũng không liên lạc qua, chúng ta đến nỗi tốn khí lực như vậy sao? Lại không thể tùy tiện tóm một đệ tử nói cậu là Danh Đao truyền thụ, trưởng lão Thiên Sơm mời tới tương trợ và vân vân.”
Phái Lưu Lạc ra ngoài tìm Danh Đao truyền thụ, tuyệt đối là bí mật của Thiên Sơn, trong người chơi không ai biết. Mà Diệp Vô Truy bọn họ tự nhiên cũng sẽ không dùng loại phương pháp ngu xuẩn này, đem thân phận mình để lộ ra ngoài.
“Chờ sắc trời tối một chút, chúng ta lên núi.”
Nhìn tòa trụ trên núi bị mây che, trong lòng Diệp Vô Truy không hiểu sao thấy chẳng lành.
“Đến tột cùng là ai, dĩ nhiên đem tin tức tiết lộ ra ngoài!” Trong một tòa tiểu viện mậtt, một nữ tử hồng y xinh đẹp chính khí hổn hển nói. “Các ngươi những người ngu ngốc này, tin tức lúc nào tiết lộ ra ngoài cũng không biết sao?!”
Trước mặt cô có hai người mặc hắc y đang quỳ, thấy cô tức giận đều không dám nhiều lời.
Nhớ tới hôm nay không hiểu sao xuất hiện nhiều người lên núi như thế, Khúc Vũ cắn cắn môi, quay đầu lại nhìn nam tử cao gầy mềm mại cả giận nói: “Thiếu giáo chủ, không biết tiểu tử phương nào phá hủy chuyện tốt của chúng ta. Lại thêm ra nhiều người đến phiền toái như vậy, làm sao thì tốt?”
Đối với hành động xuất quân của phái Thiên Sơn, những người này võ công cao không nhiều, nhưng nhân số đông đảo. Thiếu giáo chủ lại phân phó nếu như không được vạn nhất, không thể hướng những người kỳ quái này động thủ. Hành động này đối với Cửu Trọng giáo mà nói, không thể nghi ngờ là tăng thêm phiền phức.
Ly Hỏa mím môi, con ngươi đen kịt tĩnh lặng không gợn sóng, không biết đang tự hỏi cái gì.
“Khúc Vũ, phân phó thủ hạ đệ tử, hành động không thay đổi. Nhưng lúc lên núi phải cẩn thận một chút, âm thầm quan sát những người lên núi, không nên đả thảo kinh xà.”
Tay phải nắm chặt, lại buông ra, Ly Hỏa hạ lệnh nói. Sau khi hồng y nữ tử lĩnh mệnh lui ra, trong viện chỉ còn một mình hắn.
Lúc này, vùng lông mày luôn luôn trầm tĩnh cũng không khỏi nhíu chặt.
Ly Hỏa nhìn ra, nên lo lắng nhất không phải những người chơi bị gây xích mích lên núi, mà là người phát tin tức phía sau màn kia!
Người nọ một mình hành động, hay là hành động đoàn đội? Có thể bọn họ phóng tin tức lần này để hấp dẫn lực chú ý của mọi người, có mục đích gì? Những người này đối với kế hoạch của hắn tạo thành quấy rầy gì. Bọn họ đến tương trợ Thiên Sơn, hay là ôm mục đích giống Cửu Trọng. Mà quan trọng nhất, người phóng tin tức phía sau màn thực lực ra sao?
Mà Cửu Trọng, toàn bộ chuẩn bị đều đã làm tốt, chỉ kém đông phong.
“Cho dù như thế nào…” Ánh mắt Ly Hỏa cô đọng.
Cho dù như thế nào, lần này lược núi chỉ có thể thành công không thể thất bại. Đối với hắn mà nói, đây chỉ là bắt đầu mọi thứ, bước đầu tiên mà thôi.