CHƯƠNG 12: GIẢN ĐƯỜNG TI TIỆN
CHƯƠNG 12: GIẢN ĐƯỜNG TI TIỆN
Cô còn nghiêm trang nói với anh: “Thẩm Tư Cương anh quá mạnh mẽ quá xuất sắc, anh có rất nhiều kẻ thù, không nên có điểm yếu. Người phụ nữ của anh không thể là điểm yếu của anh, Viên Miên quá yếu đuối, cô ấy không được. Giản Đường em thì được!”
Lần nào cũng bị anh mắng là “đồ hèn hạ, đến bạn trai của bạn mình mà cũng mơ ước”, nhưng lần nào cô cũng ngẩng đầu phản bác: “Thẩm Tư Cương anh hiện giờ vẫn còn độc thân, lúc nào Hạ Viên Miên trở thành bạn gái anh thì Giản Đường em sẽ cuốn xéo ngay!”
Kiêu ngạo biết chừng nào!
“Cầu xin ông trả lại tiền cho tôi.” Tiếng van xin của người phụ nữ hèn mọn đó truyền vào tai anh.
Thẩm Tư Cương tái mặt... Cô thật là Giản Đường ư? Là cô gái kiêu căng ngạo mạn ấy?
Thẩm Tư Cương tóm lấy tay Giản Đường lôi về phía xe của anh.
“Tiền, tiền của tôi, buông tôi ra, không có tiền làm sao tôi có thể đi được.” Giọng cô văng vẳng bên tai khiến ánh mắt Thẩm Tư Cương càng lạnh xuống... Cô quả nhiên là muốn chạy trốn!
Thẩm Tư Cương đột nhiên dừng chân, ánh mắt liếc về phía vệ sĩ đầu đinh mặc đồ đen: “Đi xem hành lý của cô ta, tịch thu toàn bộ tiền mặt và thẻ ngân hàng.”
Giản Đường vừa nghe lập tức cuống lên: “Anh muốn làm gì?”
Thẩm Tư Cương cười lạnh: “Muốn trốn à? Có tiền là có thể bỏ đi phải không? Giản Đường ơi là Giản Đường, không phải cô quá ngây thơ mà chính là tôi đã trở nên lương thiện rồi.”
Bờ môi anh áp sát tai cô, như một cơn ác mộng: “Sao tôi có thể dễ dàng bỏ qua cho cô được? Sau khi ra tù cô muốn đi đâu thì đi cho xa vào, đừng để tôi nhìn thấy. Mà đã để tôi nhìn thấy rồi, thì Giản Đường, cô không đi nổi nữa đâu.”
Dứt lời Thẩm Tư Cương ra hiệu cho Thẩm Đệ Nhất, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía tài xế taxi.
Thẩm Đệ Nhất hơi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Thẩm Tư Cương lập tức lôi mạnh Giản Đường, động tác thô lỗ nhét cô vào trong xe, bản thân anh cũng mau chóng ngồi vào: “Lái xe.”
Một người ngồi trên ghế lái cung kính đáp: “Vâng, cậu Thẩm.”
Trên đường đi, Giản Đường không dám nhiều lời, bên cạnh cô là một tảng băng lớn không ai dám tới gần. Giản Đường dựa sát vào cửa sổ xe, ngồi bên cạnh Thẩm Tư Cương làm cô cảm thấy sợ hãi.
Từ sau khi lên xe, anh không nói tiếng nào, đôi chân thon dài bắt chéo, vẻ mặt không cảm xúc. Cặp mắt dưới đôi kính gọng vàng như có sóng ngầm trào dâng, Thẩm Tư Cương không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.
Không biết đã đi được bao lâu, xe dừng lại. Giản Đường nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
“Đây, đây là Đông Kinh? Anh, anh Thẩm, anh dẫn tôi đến đây làm gì?”
Trên đường đi Thẩm Tư Cương không hề nhìn Giản Đường, lúc này nghe giọng nói sợ hãi của cô, đôi mắt nheo lại không biết đang suy nghĩ gì đột nhiên quay sang, thấy vẻ mặt nhăn nhó sợ hãi căng thẳng của cô gái kia, gương mặt tuấn tú lộ ra ý cười, anh thờ ơ nói:
“Cô nói xem?” Anh cười như không cười liếc cô: “Cô, Giản!”
Giản Đường lại hít một hơi khí lạnh, đôi môi run rẩy van xin: “Cầu xin anh, anh rộng lượng bỏ qua cho tôi đi. Anh Thẩm, tôi có chỗ nào sai thì tôi xin lỗi anh, tôi quỳ xuống dập đầu với anh...”
“Im miệng!”
Giản Đường không ngờ người luôn bình tĩnh như Thẩm Tư Cương lại nổi giận! Vẻ mặt cô càng tái hơn: “Tôi, tôi...” Cô không biết nên nói gì cho phải, giờ phút này có nói gì cũng đều là sai, cô cắn răng, ngồi trong không gian không lớn lắm trên xe, cô từ từ khuỵu gối xuống.
Một đôi mắt sâu thẳm mang theo sự phẫn nộ nhìn chằm chằm cô... Cô nói quỳ là quỳ, thật sự không có tôn nghiêm chút nào như thế sao?
Thẩm Tư Cương tức điên, một tay mở cửa xe, một tay lôi Giản Đường xuống: “Cô muốn quỳ chứ gì? Đầu gối cô mềm như thế hả? Cô cứ như vậy mà quỳ?” Gương mặt tuấn tú của Thẩm Tư Cương nổi gân xanh, anh lôi Giản Đường đến cửa câu lạc bộ giải trí quốc tế Đông Kinh, quăng cô lên mặt đất: “Đã thích quỳ vậy thì giờ cô cứ ở chỗ này biểu diễn đi!!”
Anh cũng không biết vì sao mình lại tức giận như vậy! Người phụ nữ này trước giờ luôn đáng ghét như thế, trước kia kiêu căng ngạo mạn, bây giờ mất hết lòng tự tin càng làm cho người ta chướng mắt!
Giản Đường Giản Đường Giản Đường!!!
Cô là Giản Đường ư? Kẻ nhu nhược kia lại là Giản Đường kiêu căng phách lối tỏ tình với anh ư?
Giản Đường đến bây giờ mới tiêu hóa xong những lời kia của Thẩm Tư Cương, vẻ mặt cô trắng xanh nhìn vào người đàn ông: “Anh Thẩm, tôi biết sai rồi, anh tha thứ cho tôi đi. Cầu xin anh, tôi đã ngồi tù ba năm rồi, tôi...” Cô muốn nói là đợi cô trả hết món nợ kia, cô có thể đưa cái mạng mình cho anh, đền mạng cho Hạ Viên Miên.
“Không phải cô rất thích quỳ à? Quỳ xuống!” Gương mặt người đàn ông như phủ sương giá: “Đã thích quỳ thế thì cứ để tất cả mọi người xem cô Giản mất hết thể diện như thế nào!”
Giản Đường lảo đảo, cô cho rằng mình sẽ không đau buồn nữa, cô cho rằng cô đã có thể bình tĩnh mà chấp nhận hết thảy.
Cô sai rồi!
Cô Giản ư?
Thẩm Tư Cương, anh đang giỡn cô ư?
Là ai ra lệnh, có Giản Đường thì không có nhà họ Giản? Từ sau hôm đó nhà họ Giản đã không còn cô cả nữa rồi.
Quỳ xuống, cô muốn quỳ xuống ư?
Cô không muốn!
Nhưng cô là ai chứ?
Cô chỉ là một kẻ có mã số 926 mà thôi! Cái gì cũng không có. Tôn nghiêm à? Khí phách à? Ha ha ha ha... Lúc cô còn là cô cả nhà họ Giản, anh không vui là có thể tống cô vào nhà lao, cô thậm chí đến cơ hội phản biện cũng không có!
Hiện tại cô chẳng là cái thá gì cả, trừ quỳ xuống, trừ bán rẻ tôn nghiêm của mình, cô chẳng còn bất kỳ lợi thế gì để đem ra thương lượng với anh nữa.
Thẩm Tư Cương, không phải tôi thích quỳ, là tôi chẳng còn gì để đánh đổi nữa!
Anh lấy đi quá khứ của tôi, xóa sạch dấu tích của Giản Đường. Rõ ràng một người sống sờ sờ lại bị xóa sạch sự tồn tại và quá khứ, tôi còn không bằng những kẻ lang thang đầu đường xó chợ, bọn họ ít ra còn có nhà, có quá khứ, tôi thì sao?
Tôn nghiêm ư? Giản Đường cúi đầu, không quan tâm đến nỗi đắng cay trong lòng, cô run rẩy ngước lên đón lấy cặp mắt đen như mực của anh. Giản Đường cứ như vậy nhìn vào mắt Thẩm Tư Cương, từ từ quỳ xuống... Thẩm Tư Cương, cô cả nhà họ Giản mới có tôn nghiêm, một tên tội phạm đang cải tạo như tôi làm sao có!
Người đàn ông mím chặt môi không nói lời nào đi lên phía trước, bốn phía xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ nhưng anh như không nhìn thấy, chẳng ai biết anh muốn làm gì.
Trước mặt Giản Đường xuất hiện một đôi chân dài, đôi giày da bóng loáng cho thấy sự chăm chút của vị chủ nhân, thấy đôi chân dài kia ngồi xổm xuống, Giản Đường vô thức ngẩng đầu, một gương mặt tuấn tú vô song đối diện với cô.
“Cô thật sự là Giản Đường sao?” Đôi mắt màu mực của người đàn ông hiện vẻ khó hiểu, anh nghiêm túc hỏi cô, Giản Đường như bị một quả chùy đánh trúng, thân thể lảo đảo. Một lúc lâu sau cô vẫn im lặng, Thẩm Tư Cương chậm rãi đứng lên, mắt nhìn người phụ nữ dưới chân như nhìn một con kiến, lạnh nhạt ra lệnh: “Đi theo tôi.”
Cô còn nghiêm trang nói với anh: “Thẩm Tư Cương anh quá mạnh mẽ quá xuất sắc, anh có rất nhiều kẻ thù, không nên có điểm yếu. Người phụ nữ của anh không thể là điểm yếu của anh, Viên Miên quá yếu đuối, cô ấy không được. Giản Đường em thì được!”
Lần nào cũng bị anh mắng là “đồ hèn hạ, đến bạn trai của bạn mình mà cũng mơ ước”, nhưng lần nào cô cũng ngẩng đầu phản bác: “Thẩm Tư Cương anh hiện giờ vẫn còn độc thân, lúc nào Hạ Viên Miên trở thành bạn gái anh thì Giản Đường em sẽ cuốn xéo ngay!”
Kiêu ngạo biết chừng nào!
“Cầu xin ông trả lại tiền cho tôi.” Tiếng van xin của người phụ nữ hèn mọn đó truyền vào tai anh.
Thẩm Tư Cương tái mặt... Cô thật là Giản Đường ư? Là cô gái kiêu căng ngạo mạn ấy?
Thẩm Tư Cương tóm lấy tay Giản Đường lôi về phía xe của anh.
“Tiền, tiền của tôi, buông tôi ra, không có tiền làm sao tôi có thể đi được.” Giọng cô văng vẳng bên tai khiến ánh mắt Thẩm Tư Cương càng lạnh xuống... Cô quả nhiên là muốn chạy trốn!
Thẩm Tư Cương đột nhiên dừng chân, ánh mắt liếc về phía vệ sĩ đầu đinh mặc đồ đen: “Đi xem hành lý của cô ta, tịch thu toàn bộ tiền mặt và thẻ ngân hàng.”
Giản Đường vừa nghe lập tức cuống lên: “Anh muốn làm gì?”
Thẩm Tư Cương cười lạnh: “Muốn trốn à? Có tiền là có thể bỏ đi phải không? Giản Đường ơi là Giản Đường, không phải cô quá ngây thơ mà chính là tôi đã trở nên lương thiện rồi.”
Bờ môi anh áp sát tai cô, như một cơn ác mộng: “Sao tôi có thể dễ dàng bỏ qua cho cô được? Sau khi ra tù cô muốn đi đâu thì đi cho xa vào, đừng để tôi nhìn thấy. Mà đã để tôi nhìn thấy rồi, thì Giản Đường, cô không đi nổi nữa đâu.”
Dứt lời Thẩm Tư Cương ra hiệu cho Thẩm Đệ Nhất, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía tài xế taxi.
Thẩm Đệ Nhất hơi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Thẩm Tư Cương lập tức lôi mạnh Giản Đường, động tác thô lỗ nhét cô vào trong xe, bản thân anh cũng mau chóng ngồi vào: “Lái xe.”
Một người ngồi trên ghế lái cung kính đáp: “Vâng, cậu Thẩm.”
Trên đường đi, Giản Đường không dám nhiều lời, bên cạnh cô là một tảng băng lớn không ai dám tới gần. Giản Đường dựa sát vào cửa sổ xe, ngồi bên cạnh Thẩm Tư Cương làm cô cảm thấy sợ hãi.
Từ sau khi lên xe, anh không nói tiếng nào, đôi chân thon dài bắt chéo, vẻ mặt không cảm xúc. Cặp mắt dưới đôi kính gọng vàng như có sóng ngầm trào dâng, Thẩm Tư Cương không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.
Không biết đã đi được bao lâu, xe dừng lại. Giản Đường nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
“Đây, đây là Đông Kinh? Anh, anh Thẩm, anh dẫn tôi đến đây làm gì?”
Trên đường đi Thẩm Tư Cương không hề nhìn Giản Đường, lúc này nghe giọng nói sợ hãi của cô, đôi mắt nheo lại không biết đang suy nghĩ gì đột nhiên quay sang, thấy vẻ mặt nhăn nhó sợ hãi căng thẳng của cô gái kia, gương mặt tuấn tú lộ ra ý cười, anh thờ ơ nói:
“Cô nói xem?” Anh cười như không cười liếc cô: “Cô, Giản!”
Giản Đường lại hít một hơi khí lạnh, đôi môi run rẩy van xin: “Cầu xin anh, anh rộng lượng bỏ qua cho tôi đi. Anh Thẩm, tôi có chỗ nào sai thì tôi xin lỗi anh, tôi quỳ xuống dập đầu với anh...”
“Im miệng!”
Giản Đường không ngờ người luôn bình tĩnh như Thẩm Tư Cương lại nổi giận! Vẻ mặt cô càng tái hơn: “Tôi, tôi...” Cô không biết nên nói gì cho phải, giờ phút này có nói gì cũng đều là sai, cô cắn răng, ngồi trong không gian không lớn lắm trên xe, cô từ từ khuỵu gối xuống.
Một đôi mắt sâu thẳm mang theo sự phẫn nộ nhìn chằm chằm cô... Cô nói quỳ là quỳ, thật sự không có tôn nghiêm chút nào như thế sao?
Thẩm Tư Cương tức điên, một tay mở cửa xe, một tay lôi Giản Đường xuống: “Cô muốn quỳ chứ gì? Đầu gối cô mềm như thế hả? Cô cứ như vậy mà quỳ?” Gương mặt tuấn tú của Thẩm Tư Cương nổi gân xanh, anh lôi Giản Đường đến cửa câu lạc bộ giải trí quốc tế Đông Kinh, quăng cô lên mặt đất: “Đã thích quỳ vậy thì giờ cô cứ ở chỗ này biểu diễn đi!!”
Anh cũng không biết vì sao mình lại tức giận như vậy! Người phụ nữ này trước giờ luôn đáng ghét như thế, trước kia kiêu căng ngạo mạn, bây giờ mất hết lòng tự tin càng làm cho người ta chướng mắt!
Giản Đường Giản Đường Giản Đường!!!
Cô là Giản Đường ư? Kẻ nhu nhược kia lại là Giản Đường kiêu căng phách lối tỏ tình với anh ư?
Giản Đường đến bây giờ mới tiêu hóa xong những lời kia của Thẩm Tư Cương, vẻ mặt cô trắng xanh nhìn vào người đàn ông: “Anh Thẩm, tôi biết sai rồi, anh tha thứ cho tôi đi. Cầu xin anh, tôi đã ngồi tù ba năm rồi, tôi...” Cô muốn nói là đợi cô trả hết món nợ kia, cô có thể đưa cái mạng mình cho anh, đền mạng cho Hạ Viên Miên.
“Không phải cô rất thích quỳ à? Quỳ xuống!” Gương mặt người đàn ông như phủ sương giá: “Đã thích quỳ thế thì cứ để tất cả mọi người xem cô Giản mất hết thể diện như thế nào!”
Giản Đường lảo đảo, cô cho rằng mình sẽ không đau buồn nữa, cô cho rằng cô đã có thể bình tĩnh mà chấp nhận hết thảy.
Cô sai rồi!
Cô Giản ư?
Thẩm Tư Cương, anh đang giỡn cô ư?
Là ai ra lệnh, có Giản Đường thì không có nhà họ Giản? Từ sau hôm đó nhà họ Giản đã không còn cô cả nữa rồi.
Quỳ xuống, cô muốn quỳ xuống ư?
Cô không muốn!
Nhưng cô là ai chứ?
Cô chỉ là một kẻ có mã số 926 mà thôi! Cái gì cũng không có. Tôn nghiêm à? Khí phách à? Ha ha ha ha... Lúc cô còn là cô cả nhà họ Giản, anh không vui là có thể tống cô vào nhà lao, cô thậm chí đến cơ hội phản biện cũng không có!
Hiện tại cô chẳng là cái thá gì cả, trừ quỳ xuống, trừ bán rẻ tôn nghiêm của mình, cô chẳng còn bất kỳ lợi thế gì để đem ra thương lượng với anh nữa.
Thẩm Tư Cương, không phải tôi thích quỳ, là tôi chẳng còn gì để đánh đổi nữa!
Anh lấy đi quá khứ của tôi, xóa sạch dấu tích của Giản Đường. Rõ ràng một người sống sờ sờ lại bị xóa sạch sự tồn tại và quá khứ, tôi còn không bằng những kẻ lang thang đầu đường xó chợ, bọn họ ít ra còn có nhà, có quá khứ, tôi thì sao?
Tôn nghiêm ư? Giản Đường cúi đầu, không quan tâm đến nỗi đắng cay trong lòng, cô run rẩy ngước lên đón lấy cặp mắt đen như mực của anh. Giản Đường cứ như vậy nhìn vào mắt Thẩm Tư Cương, từ từ quỳ xuống... Thẩm Tư Cương, cô cả nhà họ Giản mới có tôn nghiêm, một tên tội phạm đang cải tạo như tôi làm sao có!
Người đàn ông mím chặt môi không nói lời nào đi lên phía trước, bốn phía xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ nhưng anh như không nhìn thấy, chẳng ai biết anh muốn làm gì.
Trước mặt Giản Đường xuất hiện một đôi chân dài, đôi giày da bóng loáng cho thấy sự chăm chút của vị chủ nhân, thấy đôi chân dài kia ngồi xổm xuống, Giản Đường vô thức ngẩng đầu, một gương mặt tuấn tú vô song đối diện với cô.
“Cô thật sự là Giản Đường sao?” Đôi mắt màu mực của người đàn ông hiện vẻ khó hiểu, anh nghiêm túc hỏi cô, Giản Đường như bị một quả chùy đánh trúng, thân thể lảo đảo. Một lúc lâu sau cô vẫn im lặng, Thẩm Tư Cương chậm rãi đứng lên, mắt nhìn người phụ nữ dưới chân như nhìn một con kiến, lạnh nhạt ra lệnh: “Đi theo tôi.”