CHƯƠNG 11: ANH TỚI
CHƯƠNG 11: ANH TỚI
Ngay sau đó, bên cửa sổ chỗ tài xế cũng vang lên tiếng gõ cộc cộc, Giản Đường lập tức nghe thấy giọng nói lạnh nhạt như đang giải quyết việc công ở bên ngoài: “Bác à, mời bác mở cửa xe bên ghế phụ ra.”
Giọng nói rất công thức hóa, không hề mang chút tình cảm nào, chữ “mời” này cũng tỏ thái độ vô cùng cứng rắn... Cấp dưới của Thẩm Tư Cương đều học theo anh hết rồi.
Giản Đường kích động kêu lên với tài xế: “Đừng mở! Tôi đưa tiền cho ông...”
Đang nói thì đột nhiên một tiếng “ruỳnh” vang lên, cửa kính xe bên ghế lái phụ đã vỡ tan.
Cảnh tượng bất thình lình này không chỉ khiến Giản Đường giật mình mà còn dọa tài xế bên ghế lái.
“Tôi, tôi phải báo cảnh sát! Không coi pháp luật ra gì...”
“Bộp!” Một xấp tiền mới tinh nện vào người tái xế, ước chừng hơn 30 triệu. Ngoài cửa xe, một vệ sĩ đầu đinh hỏi: “Bây giờ có thể mở cửa xe rồi chứ?”
“Có, có thể có thể! Không thành vấn đề!” Tài xế thấy tiền sáng mắt, vừa vội vàng trả lời vừa đẩy cửa bên ghế phụ, “Này, xuống xe đi.”
Tài xế thầm xác định người phụ nữ điên này chắc chắn đã đắc tội với kẻ có quyền có thế rồi, vậy nên ông ta càng không khách sáo đuổi Giản Đường xuống xe, giọng điệu cũng vô cùng gắt gỏng. Giản Đường không chịu xuống xe, cô tóm chặt lấy cái ghế. Thấy thế tài xế thậm chí còn động tay, thô lỗ túm cánh tay Giản Đường.
“Xuống xe! Tôi không chở cô nữa! Nhanh lên!”
Giản Đường ôm chặt cái ghế, liều mạng lắc đầu... Không! Đừng! Đừng đuổi tôi xuống xe!
“Xuống xe.” Giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng Giản Đường, khiến cô cứng người trong nháy mắt.
Không khí oi bức của đêm nay cũng bị giọng nói lạnh băng này thổi bay sạch sẽ.
Không, đừng quay đầu, không quay đầu lại thì sẽ không sao... Là ảo giác mà thôi.
“Đừng để tôi nói đến lần thứ hai. Giản Đường, cô biết kết cục của việc chọc giận tôi sẽ thê thảm chừng nào mà.” Giọng nói sau lưng càng thêm vô tình.
Giản Đường mặt cắt không còn giọt máu... Biết chứ! Đương nhiên là biết! Cô sao lại không biết cho được!
Vì vậy cô cố nén nỗi sợ hãi, từ từ quay lại.
Người đàn ông kia đứng cách xe 3 mét, dưới ánh đèn đường, anh đưa điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay lên miệng hút một hơi, làn khói trắng vấn vít che phủ khuôn mặt hoàn mĩ như điêu khắc.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Giản Đường không nhìn rõ vẻ mặt của Thẩm Tư Cương, anh lại vẫy tay về phía cô, “Qua đây.”
Giọng nói trầm thấp êm tai mê hoặc lòng người, bất kỳ cô gái nào nghe xong cũng sẽ như si như mê.
Nhưng, giọng nói ấy rơi vào tai Giản Đường lại phảng phất như thần chết tới đòi mạng!
Cô không muốn qua đó, không muốn chút nào, nhưng cô không dám, chân dường như đã tự động xuống xe. Giản Đường chậm chạp đi về phía người đàn ông dưới ánh đèn đường.
Anh cau đôi mày xinh đẹpliếc qua chân Giản Đường rồi lập tức rơi vào gương mặt cô, chế giễu: “Vậy là sao? Cô Giản mạnh mẽ nhanh nhẹn giờ lại chỉ biết lề mà lề mề kéo dài thời gian thôi hả? Ha ha.”
Giản Đường như ngừng thở, móng tay bấm vào đùi... Cô biết Thẩm Tư Cương đã khẳng định cô cố ý hành động chậm chạp là vì muốn kéo dài thời gian.
Cô lại hy vọng thực sự giống như anh nói: Cô chỉ đang kéo dài thời gian.
Nhưng sự thật... sự thật...
Giản Đường cắn răng cố gắngđi nhanh hơn, một cảm giác đau đớn quen thuộc truyền đến, Giản Đường ác độc bấm vào người mình một cái.
Người đàn ông đối diện dưới ánh đèn đường thấy cô đã đi nhanh hơn thì khóe miệng hơi nhếch lên... Thế này mới phải, đồ chơi phải có dáng vẻ của đồ chơi.
Anh duỗi tay kéo người phụ nữ tới gần, Thẩm Tư Cương phả ra một hơi khói trắng cuối cùng, ngón tay kẹp điếu thuốc vứt ra sau, lập tức có một tay sai đón lấy đầu mẩu thuốc lá.
Ngay sau đóanh bóp lấy cằm khiến Giản Đường đau đớn.
Thẩm Tư Cương bóp cằm Giản Đường xoay qua xoay lại thưởng thức, ánh mắt sắc bén khiến Giản Đường lúng túng.
“Hừ, từ bao giờ mà cô Giản kiêu căng ngạo mạn đã biến thành kẻ nhát gan nhu nhược thế này, bị một tài xế taxi nhỏ bé sỉ nhục còn ra sức nhận lỗi, không có chút tôn nghiêm nào hay sao?”
Giản Đường run lên, miệng bật thốt: “Anh sai người theo dõi tôi?”
“Hừ, vẫn còn không quá ngu ngốc.”
Vẻ mặt Giản Đường khó coi vô cùng, đột nhiên cô lại cười trong im lặng... Cô biết mà, Thẩm Tư Cương sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy?
Đột nhiên cô quay đầu nhìn về chỗ tài xế taxi, chậm chạp nói: “Bác tài, không phải ông hỏi tôi trộm thứ gì của người ta mà bị truy đuổi đến không còn nơi nào để đi sao?” Cô từ từ nhìn thẳng vào tài xế taxi:
“Mạng, tôi lấy trộm tính mạng của một cô gái, tôi giết cô gái anh ta yêu thương nhất.” Giản Đường chậm rãi chỉ về phía Thẩm Tư Cương, lại chỉ vào mình: “Người bạn tốt nhất của tôi.”
Ngữ điệu của cô rất chậm nhưng lại làm cho tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy người phụ nữ đứng trước mặt mình không phải là cô gái trẻ mới hơn 20 tuổi, mà càng giống một bà già hơn, một bà già tuổi xế bóng.
Thẩm Tư Cương cực kỳ chán ghét loại cảm giác này, đột nhiên anh tóm lấy tay Giản Đường kéo cô qua nhét vào trong xe của mình.
Giản Đường đột ngột kêu lên: “Chờ một chút, tiền của tôi!” Cô giãy ra “chạy” đến chỗ tài xế taxi, nói là chạy nhưng trong mắt mọi người thì tốc độ ấy chỉ nhanh hơn người bình thường đi bộ một chút.
Lúc cô sắp tiến gần xe taxi, một cánh tay vòng qua eo cô, “Tiền của tôi! Không có tiền làm sao tôi có thể...”
“Không có tiền sao cô có thể chạy trốn?” Giọng nói vang lên bên tai ngắt lời Giản Đường, lạnh lùng chất vấn cô: “Hửm? Phải không?”
Giản Đường sửng sốt... Không phải! Đương nhiên không phải! Cô muốn tiền, muốn rất nhiều tiền. Cô phải đi trả nợ, đi hoàn thành ước định... Tiền của cô! Giấc mộng Nhĩ Hưng của cô! Ước định của cô!
“Buông tôi ra! Tiền!” Giản Đường giãy giụa, khàn giọng quát lên với tài xế taxi: “Ông mau trả lại tiền cho tôi!”
“Ơ, tiền là cô đưa cho tôi, đưa rồi sao có thể lấy lại được?” Tài xế taxi đương nhiên không muốn trả lại tiền, vả lại con đàn bà điên này hại chết người yêu của anh chàng kia đương nhiên không có kết cục tốt. Ông ta cần gì phải lo lắng.
“Ông trả tiền lại cho tôi!” Giản Đường đỏ mắt: “Cầu xin ông! Cầu xin ông! Xin ông hãy trả lại tiền cho tôi đi! Không có tiền! Không có tiền tôi làm sao đi được!” Giản Đường vừa bi phẫn vừa hèn mọn van xin.
Thẩm Tư Cương nổi giận!
Anh không thể tin được con người trước mắt mình đây chính là Giản Đường!
Trong ấn tượng của anh, cô là cô gái to gan tỏ tình với anh, sau khi bị từ chối lại vẫn hất mặt nói cho anh biết: “Viên Miên quả thật rất tốt, nhưng cô ấy không hợp với anh, người phụ nữ xứng đôi với Thẩm Tư Cương phải tự tin và mạnh mẽ hơn, như tôi chẳng hạn.”
Ngay sau đó, bên cửa sổ chỗ tài xế cũng vang lên tiếng gõ cộc cộc, Giản Đường lập tức nghe thấy giọng nói lạnh nhạt như đang giải quyết việc công ở bên ngoài: “Bác à, mời bác mở cửa xe bên ghế phụ ra.”
Giọng nói rất công thức hóa, không hề mang chút tình cảm nào, chữ “mời” này cũng tỏ thái độ vô cùng cứng rắn... Cấp dưới của Thẩm Tư Cương đều học theo anh hết rồi.
Giản Đường kích động kêu lên với tài xế: “Đừng mở! Tôi đưa tiền cho ông...”
Đang nói thì đột nhiên một tiếng “ruỳnh” vang lên, cửa kính xe bên ghế lái phụ đã vỡ tan.
Cảnh tượng bất thình lình này không chỉ khiến Giản Đường giật mình mà còn dọa tài xế bên ghế lái.
“Tôi, tôi phải báo cảnh sát! Không coi pháp luật ra gì...”
“Bộp!” Một xấp tiền mới tinh nện vào người tái xế, ước chừng hơn 30 triệu. Ngoài cửa xe, một vệ sĩ đầu đinh hỏi: “Bây giờ có thể mở cửa xe rồi chứ?”
“Có, có thể có thể! Không thành vấn đề!” Tài xế thấy tiền sáng mắt, vừa vội vàng trả lời vừa đẩy cửa bên ghế phụ, “Này, xuống xe đi.”
Tài xế thầm xác định người phụ nữ điên này chắc chắn đã đắc tội với kẻ có quyền có thế rồi, vậy nên ông ta càng không khách sáo đuổi Giản Đường xuống xe, giọng điệu cũng vô cùng gắt gỏng. Giản Đường không chịu xuống xe, cô tóm chặt lấy cái ghế. Thấy thế tài xế thậm chí còn động tay, thô lỗ túm cánh tay Giản Đường.
“Xuống xe! Tôi không chở cô nữa! Nhanh lên!”
Giản Đường ôm chặt cái ghế, liều mạng lắc đầu... Không! Đừng! Đừng đuổi tôi xuống xe!
“Xuống xe.” Giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng Giản Đường, khiến cô cứng người trong nháy mắt.
Không khí oi bức của đêm nay cũng bị giọng nói lạnh băng này thổi bay sạch sẽ.
Không, đừng quay đầu, không quay đầu lại thì sẽ không sao... Là ảo giác mà thôi.
“Đừng để tôi nói đến lần thứ hai. Giản Đường, cô biết kết cục của việc chọc giận tôi sẽ thê thảm chừng nào mà.” Giọng nói sau lưng càng thêm vô tình.
Giản Đường mặt cắt không còn giọt máu... Biết chứ! Đương nhiên là biết! Cô sao lại không biết cho được!
Vì vậy cô cố nén nỗi sợ hãi, từ từ quay lại.
Người đàn ông kia đứng cách xe 3 mét, dưới ánh đèn đường, anh đưa điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay lên miệng hút một hơi, làn khói trắng vấn vít che phủ khuôn mặt hoàn mĩ như điêu khắc.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Giản Đường không nhìn rõ vẻ mặt của Thẩm Tư Cương, anh lại vẫy tay về phía cô, “Qua đây.”
Giọng nói trầm thấp êm tai mê hoặc lòng người, bất kỳ cô gái nào nghe xong cũng sẽ như si như mê.
Nhưng, giọng nói ấy rơi vào tai Giản Đường lại phảng phất như thần chết tới đòi mạng!
Cô không muốn qua đó, không muốn chút nào, nhưng cô không dám, chân dường như đã tự động xuống xe. Giản Đường chậm chạp đi về phía người đàn ông dưới ánh đèn đường.
Anh cau đôi mày xinh đẹpliếc qua chân Giản Đường rồi lập tức rơi vào gương mặt cô, chế giễu: “Vậy là sao? Cô Giản mạnh mẽ nhanh nhẹn giờ lại chỉ biết lề mà lề mề kéo dài thời gian thôi hả? Ha ha.”
Giản Đường như ngừng thở, móng tay bấm vào đùi... Cô biết Thẩm Tư Cương đã khẳng định cô cố ý hành động chậm chạp là vì muốn kéo dài thời gian.
Cô lại hy vọng thực sự giống như anh nói: Cô chỉ đang kéo dài thời gian.
Nhưng sự thật... sự thật...
Giản Đường cắn răng cố gắngđi nhanh hơn, một cảm giác đau đớn quen thuộc truyền đến, Giản Đường ác độc bấm vào người mình một cái.
Người đàn ông đối diện dưới ánh đèn đường thấy cô đã đi nhanh hơn thì khóe miệng hơi nhếch lên... Thế này mới phải, đồ chơi phải có dáng vẻ của đồ chơi.
Anh duỗi tay kéo người phụ nữ tới gần, Thẩm Tư Cương phả ra một hơi khói trắng cuối cùng, ngón tay kẹp điếu thuốc vứt ra sau, lập tức có một tay sai đón lấy đầu mẩu thuốc lá.
Ngay sau đóanh bóp lấy cằm khiến Giản Đường đau đớn.
Thẩm Tư Cương bóp cằm Giản Đường xoay qua xoay lại thưởng thức, ánh mắt sắc bén khiến Giản Đường lúng túng.
“Hừ, từ bao giờ mà cô Giản kiêu căng ngạo mạn đã biến thành kẻ nhát gan nhu nhược thế này, bị một tài xế taxi nhỏ bé sỉ nhục còn ra sức nhận lỗi, không có chút tôn nghiêm nào hay sao?”
Giản Đường run lên, miệng bật thốt: “Anh sai người theo dõi tôi?”
“Hừ, vẫn còn không quá ngu ngốc.”
Vẻ mặt Giản Đường khó coi vô cùng, đột nhiên cô lại cười trong im lặng... Cô biết mà, Thẩm Tư Cương sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy?
Đột nhiên cô quay đầu nhìn về chỗ tài xế taxi, chậm chạp nói: “Bác tài, không phải ông hỏi tôi trộm thứ gì của người ta mà bị truy đuổi đến không còn nơi nào để đi sao?” Cô từ từ nhìn thẳng vào tài xế taxi:
“Mạng, tôi lấy trộm tính mạng của một cô gái, tôi giết cô gái anh ta yêu thương nhất.” Giản Đường chậm rãi chỉ về phía Thẩm Tư Cương, lại chỉ vào mình: “Người bạn tốt nhất của tôi.”
Ngữ điệu của cô rất chậm nhưng lại làm cho tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy người phụ nữ đứng trước mặt mình không phải là cô gái trẻ mới hơn 20 tuổi, mà càng giống một bà già hơn, một bà già tuổi xế bóng.
Thẩm Tư Cương cực kỳ chán ghét loại cảm giác này, đột nhiên anh tóm lấy tay Giản Đường kéo cô qua nhét vào trong xe của mình.
Giản Đường đột ngột kêu lên: “Chờ một chút, tiền của tôi!” Cô giãy ra “chạy” đến chỗ tài xế taxi, nói là chạy nhưng trong mắt mọi người thì tốc độ ấy chỉ nhanh hơn người bình thường đi bộ một chút.
Lúc cô sắp tiến gần xe taxi, một cánh tay vòng qua eo cô, “Tiền của tôi! Không có tiền làm sao tôi có thể...”
“Không có tiền sao cô có thể chạy trốn?” Giọng nói vang lên bên tai ngắt lời Giản Đường, lạnh lùng chất vấn cô: “Hửm? Phải không?”
Giản Đường sửng sốt... Không phải! Đương nhiên không phải! Cô muốn tiền, muốn rất nhiều tiền. Cô phải đi trả nợ, đi hoàn thành ước định... Tiền của cô! Giấc mộng Nhĩ Hưng của cô! Ước định của cô!
“Buông tôi ra! Tiền!” Giản Đường giãy giụa, khàn giọng quát lên với tài xế taxi: “Ông mau trả lại tiền cho tôi!”
“Ơ, tiền là cô đưa cho tôi, đưa rồi sao có thể lấy lại được?” Tài xế taxi đương nhiên không muốn trả lại tiền, vả lại con đàn bà điên này hại chết người yêu của anh chàng kia đương nhiên không có kết cục tốt. Ông ta cần gì phải lo lắng.
“Ông trả tiền lại cho tôi!” Giản Đường đỏ mắt: “Cầu xin ông! Cầu xin ông! Xin ông hãy trả lại tiền cho tôi đi! Không có tiền! Không có tiền tôi làm sao đi được!” Giản Đường vừa bi phẫn vừa hèn mọn van xin.
Thẩm Tư Cương nổi giận!
Anh không thể tin được con người trước mắt mình đây chính là Giản Đường!
Trong ấn tượng của anh, cô là cô gái to gan tỏ tình với anh, sau khi bị từ chối lại vẫn hất mặt nói cho anh biết: “Viên Miên quả thật rất tốt, nhưng cô ấy không hợp với anh, người phụ nữ xứng đôi với Thẩm Tư Cương phải tự tin và mạnh mẽ hơn, như tôi chẳng hạn.”