Chương 7: Bảo vệ?
Lạc Yên đang ở trong phòng, lòng thấp thỏm không yên. Cô cứ đứng thờ thẫn, cảm giác lo lắng tràn ngập. Bỗng nhiên, một lính canh mở cửa xông vào, khiến nàng giật mình.
"Huyện chủ," hắn chắp tay hành lễ. "Loạn binh đã được dẹp yên, giờ vương phủ an toàn rồi."
Lạc Yên cảm thấy lo lắng. "Sao lại có loạn binh? Đông Cung... Đông Cung sao rồi?" nàng hỏi lớn, lòng càng bồn chồn. Tên lính thở dài, khiến nàng càng cảm thấy sợ hãi.
"Sao vậy? Ninh Nhi xảy ra chuyện gì rồi sao?"Lạc Yên hỏi, mắt đầy lo lắng.
"Đông Cung có biến, nhưng đã được Tần Vương dẹp yên... Thái tử và... bị xử tử" tên lính trả lời, giọng trầm buồn.
Lạc Yên như bị sét đánh, đôi mắt nàng đỏ hoe, lông mày nhíu lại. Hai tay nàng bấu chặt vào nhau, không tin vào những gì mình vừa nghe.
"N-ngươi nói gì? Vậy Ninh Nhi thì sao?" nàng hỏi, giọng đầy tuyệt vọng.
"Trong lúc truy bắt, Vĩnh An quận chúa đã trốn thoát, hiện giờ không rõ tung tích," tên lính đáp lại.
"Sao lại thế này...? Ninh Nhi bảo ta ở đây chờ tỷ ấy về... Không thể nào... Chuyện này nhất định có kỳ quái, ta phải đi tìm cha," Lạc Yên hoảng hốt nói, bước về phía cửa.
"quận chúa... điện hạ e là lúc này không có thời gian gặp người"tên lính nói, cố gắng giữ nàng lại.
Lạc Yên không còn biết phải làm gì. Thông tin về Thái tử và Tần Vương bị xử tử, cộng thêm việc Ninh Nhi mất tích, khiến nàng cảm thấy như cả thế giới sụp đổ.
Dù tên lính cố gắng ngăn nàng, Lạc Yên quyết định rời khỏi phòng tìm Ninh Nhi
Nàng lấy can đảm cùng với An Nhu người hầu thân cận của nàng cho người chuẩn bị xe ngựa để đi ra ngoài phủ. Lạc Yên lên xe ngựa rời khỏi vương phủ để tìm kiếm Ninh Nhi.
Trên đường đi, không khí bên ngoài căng thẳng hơn thường lệ. Những con đường thường ngày nhộn nhịp giờ trở nên vắng vẻ, với binh lính tuần tra dày đặc. Tiếng chân ngựa và tiếng xe ngựa vang vọng trên đường, nhưng không ai dám nói to. Lạc Yên cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nỗi sợ hãi về sự an toàn của Ninh Nhi vẫn hiện rõ trên khuôn mặt nàng.
An Nhu ngồi bên cạnh, cố gắng an ủi nàng. "Huyện chủ, chắc chắn Quận chúa sẽ không sao. Cô ấy rất thông minh và khéo léo. Chúng ta sẽ tìm thấy cô ấy thôi" An Nhu nói, giọng dịu dàng.
"Nhưng nếu Ninh Nhi gặp nguy hiểm thì sao? Ta không biết phải làm gì...trước đây tỷ ấy bảo vệ ta vậy mà cha ta lại hại cả phủ Đông Cung...nỡ như tỷ ấy có mệnh hệ gì ta sống không bằng chết." Lạc Yên nói, đôi mắt tràn đầy lo lắng.
"Người đừng mất bình tĩnh. Nếu không, chúng ta sẽ không thể giúp gì được,.Có lẽ Quận chúa đã tìm cách thoát thân, chúng ta cứ đi như vậy e không phải cách"-An Nhu đáp lại.
Lạc Yên biết rằng An Nhu nói đúng, nhưng sự lo lắng vẫn không giảm. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát mọi thứ xung quanh. Mọi người dường như đang cẩn trọng, và những con đường quen thuộc giờ trở nên xa lạ. Không khí căng thẳng.
Khi xe ngựa đang di chuyển, bỗng nhiên dừng lại, và ngay sau đó, tiếng hét và tiếng va chạm của kim loại vang lên. Đột nhiên, một mũi đao sáng như tuyết đâm vào vách xe, tạo ra âm thanh chói tai. Lý Lạc Yên và An Nhu giật mình, đôi mắt mở to vì sợ hãi. Rèm xe đột ngột bị kéo rách, và khuôn mặt dữ tợn của kẻ tấn công xuất hiện. Thanh đao trong tay hắn nhiễm đầy máu tươi, lưỡi đao sắc bén gần như chạm vào chóp mũi của Lý Lạc Yên.
Ngay lập tức, Lý Lạc Yên và An Nhu bước xuống xe ngựa, chỉ để nhận ra rằng những người hầu đi cùng đã bị gϊếŧ. Trước mặt họ là một nhóm người cầm dao đang xông tới, ánh mắt đỏ ngầu vì máu.
Lý Lạc Yên không thể kiểm soát được cảm xúc, kinh sợ hét lên. An Nhu lập tức ôm lấy nàng, cố gắng che chắn. Kẻ tấn công không chần chừ, giơ đao lên và chém xuống. Thanh đao vẽ ra một đường cong trên không trung, ánh sáng của nó chói mắt như cầu vồng.
"huyện chủ" tiếng gọi vang lên từ bên ngoài, đầy sự khẩn cấp và lo lắng. Trong giây phút đó, Lý Lạc Yên nhắm chặt mắt lại, cảm giác như ranh giới giữa sự sống và cái chết đang mỏng manh hơn bao giờ hết.
Ở khoảnh khắc này, nàng cảm thấy hối hận. Hối hận vì đã ra ngoài cung hôm nay. Hối hận vì đã đi vào con hẻm Trụ đầy nguy hiểm. Hối hận vì đã không mang theo đủ thị vệ để bảo vệ mình.
Nhưng khi mở mắt ra, cơn đau mà nàng tưởng tượng không xảy ra. Trước mặt nàng là gương mặt của Trác Lan Giang. Da hắn trắng như sương tuyết, đôi mắt phượng hẹp dài và lạnh lùng. Ánh mắt của hắn như hồ nước lạnh giá, không một chút cảm xúc.
Lý Lạc Yên cúi đầu và thấy bàn tay phải của Trác Lan Giang đang nắm lấy lưỡi đao. Máu tươi chảy xuống từ những ngón tay thon dài của hắn, theo lưỡi đao, rơi xuống đất. Trác Lan Giang bất chấp tay không nắm lấy lưỡi đao để bảo vệ nàng.
"Huyện chủ," hắn chắp tay hành lễ. "Loạn binh đã được dẹp yên, giờ vương phủ an toàn rồi."
Lạc Yên cảm thấy lo lắng. "Sao lại có loạn binh? Đông Cung... Đông Cung sao rồi?" nàng hỏi lớn, lòng càng bồn chồn. Tên lính thở dài, khiến nàng càng cảm thấy sợ hãi.
"Sao vậy? Ninh Nhi xảy ra chuyện gì rồi sao?"Lạc Yên hỏi, mắt đầy lo lắng.
"Đông Cung có biến, nhưng đã được Tần Vương dẹp yên... Thái tử và... bị xử tử" tên lính trả lời, giọng trầm buồn.
Lạc Yên như bị sét đánh, đôi mắt nàng đỏ hoe, lông mày nhíu lại. Hai tay nàng bấu chặt vào nhau, không tin vào những gì mình vừa nghe.
"N-ngươi nói gì? Vậy Ninh Nhi thì sao?" nàng hỏi, giọng đầy tuyệt vọng.
"Trong lúc truy bắt, Vĩnh An quận chúa đã trốn thoát, hiện giờ không rõ tung tích," tên lính đáp lại.
"Sao lại thế này...? Ninh Nhi bảo ta ở đây chờ tỷ ấy về... Không thể nào... Chuyện này nhất định có kỳ quái, ta phải đi tìm cha," Lạc Yên hoảng hốt nói, bước về phía cửa.
"quận chúa... điện hạ e là lúc này không có thời gian gặp người"tên lính nói, cố gắng giữ nàng lại.
Lạc Yên không còn biết phải làm gì. Thông tin về Thái tử và Tần Vương bị xử tử, cộng thêm việc Ninh Nhi mất tích, khiến nàng cảm thấy như cả thế giới sụp đổ.
Dù tên lính cố gắng ngăn nàng, Lạc Yên quyết định rời khỏi phòng tìm Ninh Nhi
Nàng lấy can đảm cùng với An Nhu người hầu thân cận của nàng cho người chuẩn bị xe ngựa để đi ra ngoài phủ. Lạc Yên lên xe ngựa rời khỏi vương phủ để tìm kiếm Ninh Nhi.
Trên đường đi, không khí bên ngoài căng thẳng hơn thường lệ. Những con đường thường ngày nhộn nhịp giờ trở nên vắng vẻ, với binh lính tuần tra dày đặc. Tiếng chân ngựa và tiếng xe ngựa vang vọng trên đường, nhưng không ai dám nói to. Lạc Yên cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nỗi sợ hãi về sự an toàn của Ninh Nhi vẫn hiện rõ trên khuôn mặt nàng.
An Nhu ngồi bên cạnh, cố gắng an ủi nàng. "Huyện chủ, chắc chắn Quận chúa sẽ không sao. Cô ấy rất thông minh và khéo léo. Chúng ta sẽ tìm thấy cô ấy thôi" An Nhu nói, giọng dịu dàng.
"Nhưng nếu Ninh Nhi gặp nguy hiểm thì sao? Ta không biết phải làm gì...trước đây tỷ ấy bảo vệ ta vậy mà cha ta lại hại cả phủ Đông Cung...nỡ như tỷ ấy có mệnh hệ gì ta sống không bằng chết." Lạc Yên nói, đôi mắt tràn đầy lo lắng.
"Người đừng mất bình tĩnh. Nếu không, chúng ta sẽ không thể giúp gì được,.Có lẽ Quận chúa đã tìm cách thoát thân, chúng ta cứ đi như vậy e không phải cách"-An Nhu đáp lại.
Lạc Yên biết rằng An Nhu nói đúng, nhưng sự lo lắng vẫn không giảm. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát mọi thứ xung quanh. Mọi người dường như đang cẩn trọng, và những con đường quen thuộc giờ trở nên xa lạ. Không khí căng thẳng.
Khi xe ngựa đang di chuyển, bỗng nhiên dừng lại, và ngay sau đó, tiếng hét và tiếng va chạm của kim loại vang lên. Đột nhiên, một mũi đao sáng như tuyết đâm vào vách xe, tạo ra âm thanh chói tai. Lý Lạc Yên và An Nhu giật mình, đôi mắt mở to vì sợ hãi. Rèm xe đột ngột bị kéo rách, và khuôn mặt dữ tợn của kẻ tấn công xuất hiện. Thanh đao trong tay hắn nhiễm đầy máu tươi, lưỡi đao sắc bén gần như chạm vào chóp mũi của Lý Lạc Yên.
Ngay lập tức, Lý Lạc Yên và An Nhu bước xuống xe ngựa, chỉ để nhận ra rằng những người hầu đi cùng đã bị gϊếŧ. Trước mặt họ là một nhóm người cầm dao đang xông tới, ánh mắt đỏ ngầu vì máu.
Lý Lạc Yên không thể kiểm soát được cảm xúc, kinh sợ hét lên. An Nhu lập tức ôm lấy nàng, cố gắng che chắn. Kẻ tấn công không chần chừ, giơ đao lên và chém xuống. Thanh đao vẽ ra một đường cong trên không trung, ánh sáng của nó chói mắt như cầu vồng.
"huyện chủ" tiếng gọi vang lên từ bên ngoài, đầy sự khẩn cấp và lo lắng. Trong giây phút đó, Lý Lạc Yên nhắm chặt mắt lại, cảm giác như ranh giới giữa sự sống và cái chết đang mỏng manh hơn bao giờ hết.
Ở khoảnh khắc này, nàng cảm thấy hối hận. Hối hận vì đã ra ngoài cung hôm nay. Hối hận vì đã đi vào con hẻm Trụ đầy nguy hiểm. Hối hận vì đã không mang theo đủ thị vệ để bảo vệ mình.
Nhưng khi mở mắt ra, cơn đau mà nàng tưởng tượng không xảy ra. Trước mặt nàng là gương mặt của Trác Lan Giang. Da hắn trắng như sương tuyết, đôi mắt phượng hẹp dài và lạnh lùng. Ánh mắt của hắn như hồ nước lạnh giá, không một chút cảm xúc.
Lý Lạc Yên cúi đầu và thấy bàn tay phải của Trác Lan Giang đang nắm lấy lưỡi đao. Máu tươi chảy xuống từ những ngón tay thon dài của hắn, theo lưỡi đao, rơi xuống đất. Trác Lan Giang bất chấp tay không nắm lấy lưỡi đao để bảo vệ nàng.