Chương 6: Diệt sạch Đông Cung
Ninh Nhi đã chiến thắng trận đấu và giành được phần thưởng là một thanh đoản đao sắc bén. Sau khi gặp thái tử sứ giả cùng Tề Mặc, đội trưởng của bộ lạc A Thịnh, đi cùng nhau vào một căn phòng để thảo luận. Sứ giả hỏi Tề Mặc vì sao anh ta đích thân tham gia trận đấu.
"Để thử thân thủ đối phương" Tề Mặc trả lời, nhàn nhã.
"Và kết quả?" Sứ giả tò mò.
"Nếu trên sa trường, họ đã bị tiêu diệt từ lâu," Tề Mặc đáp.
Sứ giả nhớ lại có một người chơi nhanh nhẹn, hỏi: "Nhưng có một tiểu tử lúc sau vào thân thủ khá nhanh nhẹn chỉ là không biết danh tính hắn."
"Có lẽ là người của Đông Cung".
Sứ giả cười:" Hôm nay vừa nhắc tới hòa thân, Lý Minh Trí đã cắn câu. Nhưng việc này... cần thông báo trước cho Đại Khả Hãn một tiếng."
Tề Mặc nhún vai: "Không cần đâu. Vội vàng cầu hòa, chứng tỏ binh lực Đại Đường đã cạn kiệt."
.........
Trong khi đó, Ninh Nhi trở về cung với thanh đoản đao liền mang nó tặng Tần Vương, người đã dạy nàng võ công và binh pháp từ khi còn nhỏ. Tần Vương nhận đoản đao với niềm vui vừa rút ra thấy cơ hội để kiểm tra kỹ năng của nàng và cũng muốn chỉ dạy thêm. Ông không cần chuẩn bị lâu, chỉ một bước nhanh đã ở gần nàng, đoản đao trong tay di chuyển mượt mà nhưng vô cùng nhanh chóng giành được thế chủ động.Đoản đạo sắc bén vô tình cứa đứt một vài cọng tóc của nàng. Các chiêu thức của Tần Vương dường như đơn giản, nhưng tốc độ và sự chính xác của ông khiến mỗi đòn đánh đều có lợi thế.Ninh Nhi cố gắng né tránh các đòn tấn công của Tần Vương, đồng thời tìm cơ hội để phản công. nàng di chuyển nhanh nhẹn, sử dụng sự linh hoạt của mình để tránh né. Nhưng Tần Vương luôn ở thế chủ động, không cho nàng cơ hội để tấn công hiệu quả.
Mỗi lần Tần Vương tấn công, ông chỉ cần chút ít sức mạnh, nhưng sự khéo léo trong cách sử dụng đoản đao khiến Ninh Nhi cảm thấy khó khăn. Ông không tấn công quá mạnh để tránh làm tổn thương cô, nhưng đủ để kiểm tra phản xạ và kỹ năng của cô.
Cuối cùng, Tần Vương đã áp sát và đẩy Ninh Nhi vào một góc. ông nói nghiêm giọng nói:"Con đã làm rất tốt, nhưng vẫn cần kiên nhẫn hơn. Hãy nhớ, võ công không chỉ là sức mạnh, mà còn là sự tinh tế và kiên nhẫn."
Ninh Nhi thở hổn hển, nhưng vẫn cười. "Con sẽ nhớ lời thúc phụ," nàng nói rồi trở về Đông Cung
Khi trở về, Ninh Nhi thấy cha mình, Thế tử, đang chờ sẵn ở sân vườn. Ông bước về phía nàng với nụ cười tươi rói, đôi mắt lấp lánh niềm vui.
"Làm tốt lắm, hahaha! Hôm nay con không chỉ thắng được đoản đao mà còn mang lại vinh quang cho gia tộc ta. Hoàng tổ phụ của con đã nghe được tin này và rất mừng. Ông lập tức triệu ta vào cung, khen ngợi hết lời và ban cho nhiều phần thưởng" Thế tử nói, tấm tắc khen ngợi.
"Con cảm ơn cha đã khen ngợi" Ninh Nhi cúi đầu hành lễ, nhưng sự lo lắng bắt đầu hiện rõ trên khuôn mặt nàng.
"Vậy... thanh bảo đao của bộ lạc A Thịnh đâu? Mau mang vào đây, ta muốn ngắm kỹ nó" Thế tử nói, vẫn với nụ cười trên môi.
"...Thanh đao đó... con đưa cho nhị thúc mất rồi..." Ninh Nhi lắp bắp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
Thế tử đang cười thì đột nhiên sắc mặt thay đổi, tiếng quát lớn vang lên: "Cái gì!? Đúng là đứa con hiếu thảo, phủ Thái tử nuôi lớn chừng này, có được báu vật lại nóng lòng gửi đến nhà người khác!"
Ninh Nhi cố gắng bào chữa: "Nhị thúc không phải người ngoài đâu ạ..."
"Lý Hạo Cần không phải người ngoài vậy ta là người ngoài sao?? Con còn dám bênh hắn?"Thế tử nổi giận, giọng nói đầy tức giận.
Ninh Nhi đứng im lặng, không dám nói gì thêm. Ngụy Chinh đứng bên cạnh cố gắng giải hòa, "Điện hạ bớt giận. Quận Chúa còn nhỏ, ngài tức giận với Quận Chúa làm gì?"
"Con bé này lúc nào cũng chỉ lo cho Tần Vương. Ta thấy lớn rồi cũng chẳng khá lên được!"Ông quay lưng đi giận dữ nói với Ngụy Chinh bên cạnh, rồi nhanh chóng rời đi.
Ninh Nhi buồn rầu trở vào phủ, lòng trĩu nặng. Dù đã cố gắng giải thích, nhưng cha nàng vẫn không nghe, và sự chỉ trích khiến nàng cảm thấy thất vọng.Vừa vào mẫu thân nàng đã quát một trận còn tát nàng một cái đau điếng vào đuổi khỏi Trường An
- "Hôm qua ta dặn con thế nào? Tại sao con lại tự ý trèo tuờng trốn ra khỏi cung giả làm chân đá cầu thể hiện một phen trước người A Thịnh??" Mẫu thân nàng quát lớn
- "...Nhưng con đã thắng cuộc thi đó..Cha nói hoàng tổ phụ đã khen con.." - nàng chưa kịp dứt câu mẫu thân nàng đã tát "bốp" Nàng ôm mặt mắt hơi đỏ nhìn về phía mẫu thân.nhưng người không dám nhìn thẳng vào nàng
- " từ nhỏ con coi trời bằng vung, có bao giờ nghĩ bản thân con chỉ là con ếch dưới đáy giếng chưa? Con gây chuyện khắp nơi chỉ trách ta lúc đó không quản thúc con nghiêm ngặt mới khiến con bây giờ càng lúc càng không biết sợ là gì!! Dám đi giao đấu tranh giành thể hiện với nam tử."
- " Nam tử thì sao, nữ tử thì sao? Mẹ sinh ra ta tại sao luôn nghĩ ta không bằng nam tử? Con có tay có chân con muốn đi đâu thì đi"
- " Vậy thì mau CÚT, ta đã chuẩn bị cho con đi khỏi Trường An rồi"
Ninh Nhi khóc chạy về phòng nức nở nhưng chỉ hôm sau mẫu thân nàng đã chuẩn bị xe ngựa tiễn nàng khỏi Đông Cung
Bởi vì trong thời gian này, Đại Đường đang chìm trong loạn lạc, và mẫu thân của Ninh Nhi đã cảm nhận được điều gì đó không ổn. Bà đã sắp xếp để con gái rời khỏi Trường An, nhưng Ninh Nhi, với trực giác nhạy bén, đã nhận ra sự bất thường. Khi xe ngựa đi được một chặng đường dài, nàng quyết định nhảy xuống và chạy về nhà.
Vừa trở lại Đông Cung, Ninh Nhi đã thấy cảnh tượng đầy máu trước cửa. Nàng bước vào trong, và không gian im lặng đến đáng sợ. Trên tường, trên sàn, dấu vết của một trận chiến khốc liệt vẫn còn hiện diện. Ninh Nhi run rẩy, cố gắng không để nỗi sợ hãi lấn át.
Khi nghe thấy tiếng binh lính từ xa, nàng nhanh chóng nấp đi, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Nàng thấy nhị thúc của mình, Tần Vương, mặc áo giáp bước ra từ phòng của mẫu thân, khuôn mặt nghiêm nghị. Thuộc hạ của ông ta bẩm báo, "Thế tử đã bị hành quyết."
Ninh Nhi đứng sau một bức tường, nghe được tin tức này mà không thể tin vào tai mình. Mọi thứ đang diễn ra quá nhanh. Khi binh lính rời đi, nàng vội vã chạy vào phòng của mẫu thân. Khi mở cửa, nàng thấy bà đã nằm trên sàn, xung quanh là vũng máu. Ninh Nhi cảm thấy như đất trời sụp đổ, đôi mắt của bà đã nhắm, không còn hơi thở.
"Không thể nào...sao có thể?" nàng run rẩy thốt lên nước mặt rơi lã chã. "Không thể nào!"
Trong lúc hoang mang, Ninh Nhi nhìn xuống và thấy thanh đoản đao mà mình đã tặng nhị thúc nằm trên sàn, dính đầy máu. Nàng không thể tin rằng món quà của mình lại trở thành hung khí gây ra thảm kịch này. Cảm giác tội lỗi và nỗi đau như nghiền nát trái tim nàng.
Khi một tên lính đột nhiên lao vào đi vào thấy nàng hắn giơ kiếm định giết nàng,thì một người hầu ngăn hắn lại.bà hét lớn:Quận Chúa người chạy đi!! Người phải sống trả thù cho Đông Cung!!rửa mối thù này!!" bà ôm chặt tạo cơ hội cho Ninh Nhi chạy trốn.
Nàng chạy ra ngoài, nước mắt hòa với mồ hôi, tim đập mạnh vì sợ hãi và thù hận. Cuối cùng, nàng nhảy xuống sông để thoát thân, dòng nước cuốn nàng đi xa khỏi nguy hiểm.
"Để thử thân thủ đối phương" Tề Mặc trả lời, nhàn nhã.
"Và kết quả?" Sứ giả tò mò.
"Nếu trên sa trường, họ đã bị tiêu diệt từ lâu," Tề Mặc đáp.
Sứ giả nhớ lại có một người chơi nhanh nhẹn, hỏi: "Nhưng có một tiểu tử lúc sau vào thân thủ khá nhanh nhẹn chỉ là không biết danh tính hắn."
"Có lẽ là người của Đông Cung".
Sứ giả cười:" Hôm nay vừa nhắc tới hòa thân, Lý Minh Trí đã cắn câu. Nhưng việc này... cần thông báo trước cho Đại Khả Hãn một tiếng."
Tề Mặc nhún vai: "Không cần đâu. Vội vàng cầu hòa, chứng tỏ binh lực Đại Đường đã cạn kiệt."
.........
Trong khi đó, Ninh Nhi trở về cung với thanh đoản đao liền mang nó tặng Tần Vương, người đã dạy nàng võ công và binh pháp từ khi còn nhỏ. Tần Vương nhận đoản đao với niềm vui vừa rút ra thấy cơ hội để kiểm tra kỹ năng của nàng và cũng muốn chỉ dạy thêm. Ông không cần chuẩn bị lâu, chỉ một bước nhanh đã ở gần nàng, đoản đao trong tay di chuyển mượt mà nhưng vô cùng nhanh chóng giành được thế chủ động.Đoản đạo sắc bén vô tình cứa đứt một vài cọng tóc của nàng. Các chiêu thức của Tần Vương dường như đơn giản, nhưng tốc độ và sự chính xác của ông khiến mỗi đòn đánh đều có lợi thế.Ninh Nhi cố gắng né tránh các đòn tấn công của Tần Vương, đồng thời tìm cơ hội để phản công. nàng di chuyển nhanh nhẹn, sử dụng sự linh hoạt của mình để tránh né. Nhưng Tần Vương luôn ở thế chủ động, không cho nàng cơ hội để tấn công hiệu quả.
Mỗi lần Tần Vương tấn công, ông chỉ cần chút ít sức mạnh, nhưng sự khéo léo trong cách sử dụng đoản đao khiến Ninh Nhi cảm thấy khó khăn. Ông không tấn công quá mạnh để tránh làm tổn thương cô, nhưng đủ để kiểm tra phản xạ và kỹ năng của cô.
Cuối cùng, Tần Vương đã áp sát và đẩy Ninh Nhi vào một góc. ông nói nghiêm giọng nói:"Con đã làm rất tốt, nhưng vẫn cần kiên nhẫn hơn. Hãy nhớ, võ công không chỉ là sức mạnh, mà còn là sự tinh tế và kiên nhẫn."
Ninh Nhi thở hổn hển, nhưng vẫn cười. "Con sẽ nhớ lời thúc phụ," nàng nói rồi trở về Đông Cung
Khi trở về, Ninh Nhi thấy cha mình, Thế tử, đang chờ sẵn ở sân vườn. Ông bước về phía nàng với nụ cười tươi rói, đôi mắt lấp lánh niềm vui.
"Làm tốt lắm, hahaha! Hôm nay con không chỉ thắng được đoản đao mà còn mang lại vinh quang cho gia tộc ta. Hoàng tổ phụ của con đã nghe được tin này và rất mừng. Ông lập tức triệu ta vào cung, khen ngợi hết lời và ban cho nhiều phần thưởng" Thế tử nói, tấm tắc khen ngợi.
"Con cảm ơn cha đã khen ngợi" Ninh Nhi cúi đầu hành lễ, nhưng sự lo lắng bắt đầu hiện rõ trên khuôn mặt nàng.
"Vậy... thanh bảo đao của bộ lạc A Thịnh đâu? Mau mang vào đây, ta muốn ngắm kỹ nó" Thế tử nói, vẫn với nụ cười trên môi.
"...Thanh đao đó... con đưa cho nhị thúc mất rồi..." Ninh Nhi lắp bắp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
Thế tử đang cười thì đột nhiên sắc mặt thay đổi, tiếng quát lớn vang lên: "Cái gì!? Đúng là đứa con hiếu thảo, phủ Thái tử nuôi lớn chừng này, có được báu vật lại nóng lòng gửi đến nhà người khác!"
Ninh Nhi cố gắng bào chữa: "Nhị thúc không phải người ngoài đâu ạ..."
"Lý Hạo Cần không phải người ngoài vậy ta là người ngoài sao?? Con còn dám bênh hắn?"Thế tử nổi giận, giọng nói đầy tức giận.
Ninh Nhi đứng im lặng, không dám nói gì thêm. Ngụy Chinh đứng bên cạnh cố gắng giải hòa, "Điện hạ bớt giận. Quận Chúa còn nhỏ, ngài tức giận với Quận Chúa làm gì?"
"Con bé này lúc nào cũng chỉ lo cho Tần Vương. Ta thấy lớn rồi cũng chẳng khá lên được!"Ông quay lưng đi giận dữ nói với Ngụy Chinh bên cạnh, rồi nhanh chóng rời đi.
Ninh Nhi buồn rầu trở vào phủ, lòng trĩu nặng. Dù đã cố gắng giải thích, nhưng cha nàng vẫn không nghe, và sự chỉ trích khiến nàng cảm thấy thất vọng.Vừa vào mẫu thân nàng đã quát một trận còn tát nàng một cái đau điếng vào đuổi khỏi Trường An
- "Hôm qua ta dặn con thế nào? Tại sao con lại tự ý trèo tuờng trốn ra khỏi cung giả làm chân đá cầu thể hiện một phen trước người A Thịnh??" Mẫu thân nàng quát lớn
- "...Nhưng con đã thắng cuộc thi đó..Cha nói hoàng tổ phụ đã khen con.." - nàng chưa kịp dứt câu mẫu thân nàng đã tát "bốp" Nàng ôm mặt mắt hơi đỏ nhìn về phía mẫu thân.nhưng người không dám nhìn thẳng vào nàng
- " từ nhỏ con coi trời bằng vung, có bao giờ nghĩ bản thân con chỉ là con ếch dưới đáy giếng chưa? Con gây chuyện khắp nơi chỉ trách ta lúc đó không quản thúc con nghiêm ngặt mới khiến con bây giờ càng lúc càng không biết sợ là gì!! Dám đi giao đấu tranh giành thể hiện với nam tử."
- " Nam tử thì sao, nữ tử thì sao? Mẹ sinh ra ta tại sao luôn nghĩ ta không bằng nam tử? Con có tay có chân con muốn đi đâu thì đi"
- " Vậy thì mau CÚT, ta đã chuẩn bị cho con đi khỏi Trường An rồi"
Ninh Nhi khóc chạy về phòng nức nở nhưng chỉ hôm sau mẫu thân nàng đã chuẩn bị xe ngựa tiễn nàng khỏi Đông Cung
Bởi vì trong thời gian này, Đại Đường đang chìm trong loạn lạc, và mẫu thân của Ninh Nhi đã cảm nhận được điều gì đó không ổn. Bà đã sắp xếp để con gái rời khỏi Trường An, nhưng Ninh Nhi, với trực giác nhạy bén, đã nhận ra sự bất thường. Khi xe ngựa đi được một chặng đường dài, nàng quyết định nhảy xuống và chạy về nhà.
Vừa trở lại Đông Cung, Ninh Nhi đã thấy cảnh tượng đầy máu trước cửa. Nàng bước vào trong, và không gian im lặng đến đáng sợ. Trên tường, trên sàn, dấu vết của một trận chiến khốc liệt vẫn còn hiện diện. Ninh Nhi run rẩy, cố gắng không để nỗi sợ hãi lấn át.
Khi nghe thấy tiếng binh lính từ xa, nàng nhanh chóng nấp đi, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Nàng thấy nhị thúc của mình, Tần Vương, mặc áo giáp bước ra từ phòng của mẫu thân, khuôn mặt nghiêm nghị. Thuộc hạ của ông ta bẩm báo, "Thế tử đã bị hành quyết."
Ninh Nhi đứng sau một bức tường, nghe được tin tức này mà không thể tin vào tai mình. Mọi thứ đang diễn ra quá nhanh. Khi binh lính rời đi, nàng vội vã chạy vào phòng của mẫu thân. Khi mở cửa, nàng thấy bà đã nằm trên sàn, xung quanh là vũng máu. Ninh Nhi cảm thấy như đất trời sụp đổ, đôi mắt của bà đã nhắm, không còn hơi thở.
"Không thể nào...sao có thể?" nàng run rẩy thốt lên nước mặt rơi lã chã. "Không thể nào!"
Trong lúc hoang mang, Ninh Nhi nhìn xuống và thấy thanh đoản đao mà mình đã tặng nhị thúc nằm trên sàn, dính đầy máu. Nàng không thể tin rằng món quà của mình lại trở thành hung khí gây ra thảm kịch này. Cảm giác tội lỗi và nỗi đau như nghiền nát trái tim nàng.
Khi một tên lính đột nhiên lao vào đi vào thấy nàng hắn giơ kiếm định giết nàng,thì một người hầu ngăn hắn lại.bà hét lớn:Quận Chúa người chạy đi!! Người phải sống trả thù cho Đông Cung!!rửa mối thù này!!" bà ôm chặt tạo cơ hội cho Ninh Nhi chạy trốn.
Nàng chạy ra ngoài, nước mắt hòa với mồ hôi, tim đập mạnh vì sợ hãi và thù hận. Cuối cùng, nàng nhảy xuống sông để thoát thân, dòng nước cuốn nàng đi xa khỏi nguy hiểm.