Chương 14
Edit: Sweetie
Phó Bạch mỗi tay ôm một quả dưa đi theo sau Lý Thanh Lê, còn Lý Thanh Lê chắp tay sau lưng bước chân nhẹ nhàng đi về nhà mình, hai người không ai mở miệng nói chuyện.
Chủ yếu là Lý Thanh Lê cảm thấy mình và Phó Bạch không thân, cần gì cố tạo chủ đề để nói chuyện?
Hai người đi về hướng Lý gia, lúc qua cây cầu gỗ còn nghe thấy một đôi thiếu nam thiếu nữ đang nói chuyện bên bờ sông.
“Ánh trăng đêm nay thật đẹp, nhưng cũng không đẹp bằng chị Nhị Mai.”
“Nào có…”
“Trăng một tháng mới tròn một lần, còn chị mỗi ngày đều xinh đẹp như vậy, đương nhiên là kém chị rồi…”
Lý Thanh Lê: Ấu trĩ, dầu mỡ, còn mắc cười nữa chứ.
Lý Đại Bảo vắt hết óc muốn nói thêm mấy lời hoa mĩ, đột nhiên trên cầu gỗ có tiếng bước chân “cộp cộp cộp”, cùng lúc đó còn tiếng cười.
“Đại Bảo, cháu không về nhà mà ở bờ sông làm gì?”
Lý Đại Bảo từ từ đứng dậy khỏi tảng đá, vỗ vỗ mông nói: “Cô nhỏ, cháu lớn rồi, lần sau nhớ gọi cháu là Chính Quốc! Sao giờ cô mới về? Bà nội bảo cháu đi tìm cô, mọi người đều chờ cô về ăn cơm đó!”
Lý Thanh Lê bước xuống cầu gỗ, “Bà bảo cháu đi gọi cô, nên cháu tìm cô ở tảng đá? Sao, sợ cô rơi vào khe đá hả?”
Lý Đại Bảo giả ngu, “Hề hề... cháu vừa mới ra ngoài, vừa vặn gặp được chị Nhị Mai nên nói mấy câu thôi mà.”
Lý Đại Bảo và Lý Thanh Lê tuy là cô cháu nhưng chỉ kém nhau ba tuổi, Lý Đại Bảo từ trước đến nay đều nói chuyện không lớn không nhỏ như vậy.
Không ngờ Lý Thanh Lê lại quở mắng: “Chị Nhị Mai cái gì, không biết lớn nhỏ, Nhị Mai cùng thế hệ với cô và cha cháu, cháu phải gọi Nhị Mai là cô.”
Lý Đại Bảo hỗn độn đứng trong gió lạnh.
Lý Thanh Lê gõ đầu Lý Đại Bảo, che miệng cười trộm, ra vẻ thân mật:
“Nhìn thằng nhóc này đi, dù hơi ngốc một chút nhưng vẫn được hoan nghênh quá ha, chẳng những thân thiết với hai chị em Nhị Mai, Tú Tú, còn chơi chung với cô bé La Tiểu Miêu kia nữa… Cũng đúng, ai bảo cháu trai cô từ nhỏ đã tuấn tú, miệng lại ngọt, tính cách cũng phóng khoáng. Chờ sau này cháu lớn, chắc sẽ được nhiều người thích lắm! Không biết chọn ai mới tốt đây!”
Lý Đại Bảo: Má! Nghe thấy mùi thảo mai đâu đây!
Chuông cảnh báo trong đầu Lý Đại Bảo vang lên, sợ Lý Thanh Lê lại muốn khơi thêm chuyện xấu, nó vội kéo Lý Thanh Lê về nhà, không quên phất tay với Hứa Nhị Mai đang đứng đờ người.
“Chị Nhị Mai… Á… Em về ăn cơm trước nhá, đói muốn chết rồi đây! Chị cũng mau về đi, bên ngoài nhiều muỗi lắm!”
Lý Thanh Lê mặc kệ để Lý Đại Bảo kéo mình về, trong miệng oán giận:
“Cháu kéo cô làm gì? Cô đang khen cháu mà, vẫn chưa nói hết đâu...”
Lý Đại Bảo hất tay cô ra, “Cô nhỏ, có ai khen như cô không? Cô cố ý chứ gì?”
Lý Thanh Lê giả ngu, “Cái gì? Cô cố ý làm gì? Cháu trai cô từ nhỏ đã rất đẹp, cô khen hai câu cũng không được sao? Huhuhu, quả nhiên con lớn không nghe lời mẹ...”
Lý Thanh Lê cùng bối phận với cha mẹ Lý Đại Bảo, nói là mẹ cũng không phải không được, nhưng chỉ cần nhớ đến cô nhỏ chỉ lớn hơn mình 3 tuổi là Lý Đại Bảo không thể chấp nhận nổi.
“Cô nhỏ... cô... cô... aizzz… thôi vậy, đàn ông tốt không chấp phụ nữ.”
Nếu cô nhỏ giương nanh múa vuốt mà răn dạy, nó còn có thể cãi lại, nhưng nhìn cô nhỏ khóc sướt mướt, thanh niên trai tráng 16 tuổi như nó sao có thể so đo?
Lý Đại Bảo lắc đầu thở dài đi về nhà.
Lý Thanh Lê đi phía sau nhìn bóng dáng thiếu niên cao gầy, trong nháy mắt thật muốn nhấc chân đạp vào mông nó một cái!
Có ai ngờ thiếu niên đơn thuần, tươi sáng như ánh mặt trời trước mặt, về sau sẽ vì món nợ phong lưu mà bị bắt vào tù, huỷ hoại nửa đời người cơ chứ?
Hiện tại nó còn nhỏ, lực sát thương không lớn, nhưng chờ đến khi nó hai mươi mấy tuổi, thanh niên trưởng thành cao lớn anh tuấn này rất được các cô gái săn đón.
Thế mà nó vẫn cái kiểu ai đến cũng không cự tuyệt, bạn gái ba ngày đổi hai người, có đôi khi còn bắt cá mấy tay. Không sợ bị chặt chân hay sao?
Thiếu niên phong lưu mấy ai có kết cục tốt?
Sau này Lý Đại Bảo bị nhóm bạn gái cũ đánh, bị bạn bè thân thích của nhóm bạn gái cũ đánh, bị bạn trai của người khác đánh, còn bị người ta tố cáo, cuối cùng bị bắt vào tù vì tội lưu manh!
Đáng thương cho anh cả và chị cô luôn luôn giữ khuôn phép, vốn có anh năm giúp đỡ, cuộc sống của bọn họ trôi qua khá dễ chịu, thế nhưng chỉ vì mấy đứa con ăn hại mà hai vợ chồng khổ sở cả đời, mới hơn bốn mươi tuổi đã bạc trắng đầu.
Nếu Lý Thanh Lê lấy góc độ của người người ngoài cuộc xem «Tình yêu ngọt ngào thập niên 70», kết cục của gia đình gia cực phẩm này đúng là rất xứng đáng, nhưng anh cả và chị dâu cô trước nay chưa từng làm tổn thương ai, bọn họ gian khổ nỗ lực tồn tại, hiếu thuận cha mẹ hết mức có thể, nuôi dưỡng con cái, điều hòa quan hệ anh em, dù thế nào cũng không nên có kết cục như vậy.
Lý Thanh Lê là con có lúc tuổi già, lúc sinh cô ra, ông Lý và bà Điêu đã gần 40 tuổi, trong nhà nhiều con gánh nặng cũng lớn, Lý Thanh Lê xem như một tay vợ chồng Lý lão đại chăm bẵm, tình cảm tất nhiên không bình thường.
Trong lòng Lý Thanh Lê, Lý lão đại là anh trai mà cô kính trọng nhất, cho nên cô càng không thể trơ mắt nhìn con trai của anh ấy lầm đường lạc lối!
Lý Thanh Lê vừa đi vừa cân nhắc nên cải tạo cháu trai thế nào, gần về đến nhà thì Lý Đại Bảo ồ một tiếng: “Ô hô! Trước cửa nhà chúng ta sao lại có hai quả dưa hấu thế này? Nàng tiên ốc nào đưa đến?”
Lý Thanh Lê nhìn trái nhìn phải một vòng, đã sớm không thấy bóng dáng Phó Bạch đâu.
“Cháu trai ngốc, nàng tiên ốc một mình bê được hai quả dưa hấu to thế này à? Đây là dưa người ta đưa cho cô biết chưa! Ôm dưa hấu vào đi, tối nay chúng ta ăn dưa!”
Nghe nói có dưa hấu ăn, chút buồn bực trong lòng Lý Đại Bảo nháy mắt tan biến, cong eo như đẩy bánh xe ôm dưa hấu vào nhà, miệng cũng ồn ào: “Tối nay nhà ta có dưa hấu ăn nè! Ai ra chậm chỉ có thể ăn vỏ thôi!”
Chín đứa cháu nhà họ Lý dốc hết sức lực bao vây Lý Đại Bảo, mấy đứa Lý Đại Nha mắt sáng như đèn lao vào cướp dưa hấu, hai đứa Lý Ngũ Bảo và Lý Lục Bảo giơ cao hai cánh tay lên muốn sờ, nhưng người nhỏ tay ngắn, đến vỏ dưa cũng không chạm đến.
“Em muốn ăn! Em muốn ăn! Anh ơi em muốn ăn!”
“Anh, em muốn ăn phần ở giữa!”
“Em muốn ăn miếng to nhất!”
Lý Thanh Lê đi lướt qua bọn nó, không quay đầu lại nói: “Đây là dưa hấu của cô, giữ lại cho cô một nửa to nhất, buổi tối cô muốn ăn.”
Mười đứa cháu trai cháu gái: Đáng ghét quá đi, nhưng mà đánh không lại!
Qua bữa cơm chiều, trừ Lý Thanh Lê, Lý gia mỗi người ăn một miếng dưa hấu, ăn xong cùi cũng không vứt, Lý đại tẩu rửa sạch cạo vỏ, cắt miếng sau đó ngâm trong bình đậu que, qua mấy ngày nữa là có thể ăn.
Về việc hai quả dưa hấu này từ đâu ra thì không ai hỏi đến. Có ăn là được rồi, quản nhiều như vậy làm gì?
Ngày hôm sau, thân thể Lý Thanh Lê xuất hiện một chút khác thường, do hôm trước đi đường lâu, còn khom lưng nhặt thóc vãi nên cả người cô không khỏi đau mỏi.
Nhóm anh trai chị dâu Lý gia: Mới đi có chút éc đã đau chân? Đúng là mệnh tiểu thư!
Bà Điêu tất nhiên là rất đau lòng, mãnh liệt yêu cầu Lý Thanh Lê nghỉ tạm một ngày, nội tâm Lý Thanh Lê cũng điên cuồng dao động, nhưng khi nhìn thấy mấy ánh mắt như xem kịch vui của anh trai chị dâu, cô lập tức cự tuyệt.
Buồn cười, mới cải tạo được ba ngày đã từ bỏ, còn là người từ bỏ đầu tiên, như thế này cũng buồn cười quá đi! Từ bỏ rồi mọi người còn nghe cô nữa sao?
Lý Thanh Lê đội mũ rơm, như tráng sĩ một đi không trở lại lừng lẫy bước ra khỏi cửa.
Nhìn Lý Thanh Lê nghiêm túc ra ngoài làm công, sắc mặt Lý lão tứ bỗng chốc thay đổi.
––––––––––
Tác giả có lời muốn nói:
Lý lão tứ: Tôi phải tiếp thu quá nhiều điều khác thường!
~⭐⭐⭐
Phó Bạch mỗi tay ôm một quả dưa đi theo sau Lý Thanh Lê, còn Lý Thanh Lê chắp tay sau lưng bước chân nhẹ nhàng đi về nhà mình, hai người không ai mở miệng nói chuyện.
Chủ yếu là Lý Thanh Lê cảm thấy mình và Phó Bạch không thân, cần gì cố tạo chủ đề để nói chuyện?
Hai người đi về hướng Lý gia, lúc qua cây cầu gỗ còn nghe thấy một đôi thiếu nam thiếu nữ đang nói chuyện bên bờ sông.
“Ánh trăng đêm nay thật đẹp, nhưng cũng không đẹp bằng chị Nhị Mai.”
“Nào có…”
“Trăng một tháng mới tròn một lần, còn chị mỗi ngày đều xinh đẹp như vậy, đương nhiên là kém chị rồi…”
Lý Thanh Lê: Ấu trĩ, dầu mỡ, còn mắc cười nữa chứ.
Lý Đại Bảo vắt hết óc muốn nói thêm mấy lời hoa mĩ, đột nhiên trên cầu gỗ có tiếng bước chân “cộp cộp cộp”, cùng lúc đó còn tiếng cười.
“Đại Bảo, cháu không về nhà mà ở bờ sông làm gì?”
Lý Đại Bảo từ từ đứng dậy khỏi tảng đá, vỗ vỗ mông nói: “Cô nhỏ, cháu lớn rồi, lần sau nhớ gọi cháu là Chính Quốc! Sao giờ cô mới về? Bà nội bảo cháu đi tìm cô, mọi người đều chờ cô về ăn cơm đó!”
Lý Thanh Lê bước xuống cầu gỗ, “Bà bảo cháu đi gọi cô, nên cháu tìm cô ở tảng đá? Sao, sợ cô rơi vào khe đá hả?”
Lý Đại Bảo giả ngu, “Hề hề... cháu vừa mới ra ngoài, vừa vặn gặp được chị Nhị Mai nên nói mấy câu thôi mà.”
Lý Đại Bảo và Lý Thanh Lê tuy là cô cháu nhưng chỉ kém nhau ba tuổi, Lý Đại Bảo từ trước đến nay đều nói chuyện không lớn không nhỏ như vậy.
Không ngờ Lý Thanh Lê lại quở mắng: “Chị Nhị Mai cái gì, không biết lớn nhỏ, Nhị Mai cùng thế hệ với cô và cha cháu, cháu phải gọi Nhị Mai là cô.”
Lý Đại Bảo hỗn độn đứng trong gió lạnh.
Lý Thanh Lê gõ đầu Lý Đại Bảo, che miệng cười trộm, ra vẻ thân mật:
“Nhìn thằng nhóc này đi, dù hơi ngốc một chút nhưng vẫn được hoan nghênh quá ha, chẳng những thân thiết với hai chị em Nhị Mai, Tú Tú, còn chơi chung với cô bé La Tiểu Miêu kia nữa… Cũng đúng, ai bảo cháu trai cô từ nhỏ đã tuấn tú, miệng lại ngọt, tính cách cũng phóng khoáng. Chờ sau này cháu lớn, chắc sẽ được nhiều người thích lắm! Không biết chọn ai mới tốt đây!”
Lý Đại Bảo: Má! Nghe thấy mùi thảo mai đâu đây!
Chuông cảnh báo trong đầu Lý Đại Bảo vang lên, sợ Lý Thanh Lê lại muốn khơi thêm chuyện xấu, nó vội kéo Lý Thanh Lê về nhà, không quên phất tay với Hứa Nhị Mai đang đứng đờ người.
“Chị Nhị Mai… Á… Em về ăn cơm trước nhá, đói muốn chết rồi đây! Chị cũng mau về đi, bên ngoài nhiều muỗi lắm!”
Lý Thanh Lê mặc kệ để Lý Đại Bảo kéo mình về, trong miệng oán giận:
“Cháu kéo cô làm gì? Cô đang khen cháu mà, vẫn chưa nói hết đâu...”
Lý Đại Bảo hất tay cô ra, “Cô nhỏ, có ai khen như cô không? Cô cố ý chứ gì?”
Lý Thanh Lê giả ngu, “Cái gì? Cô cố ý làm gì? Cháu trai cô từ nhỏ đã rất đẹp, cô khen hai câu cũng không được sao? Huhuhu, quả nhiên con lớn không nghe lời mẹ...”
Lý Thanh Lê cùng bối phận với cha mẹ Lý Đại Bảo, nói là mẹ cũng không phải không được, nhưng chỉ cần nhớ đến cô nhỏ chỉ lớn hơn mình 3 tuổi là Lý Đại Bảo không thể chấp nhận nổi.
“Cô nhỏ... cô... cô... aizzz… thôi vậy, đàn ông tốt không chấp phụ nữ.”
Nếu cô nhỏ giương nanh múa vuốt mà răn dạy, nó còn có thể cãi lại, nhưng nhìn cô nhỏ khóc sướt mướt, thanh niên trai tráng 16 tuổi như nó sao có thể so đo?
Lý Đại Bảo lắc đầu thở dài đi về nhà.
Lý Thanh Lê đi phía sau nhìn bóng dáng thiếu niên cao gầy, trong nháy mắt thật muốn nhấc chân đạp vào mông nó một cái!
Có ai ngờ thiếu niên đơn thuần, tươi sáng như ánh mặt trời trước mặt, về sau sẽ vì món nợ phong lưu mà bị bắt vào tù, huỷ hoại nửa đời người cơ chứ?
Hiện tại nó còn nhỏ, lực sát thương không lớn, nhưng chờ đến khi nó hai mươi mấy tuổi, thanh niên trưởng thành cao lớn anh tuấn này rất được các cô gái săn đón.
Thế mà nó vẫn cái kiểu ai đến cũng không cự tuyệt, bạn gái ba ngày đổi hai người, có đôi khi còn bắt cá mấy tay. Không sợ bị chặt chân hay sao?
Thiếu niên phong lưu mấy ai có kết cục tốt?
Sau này Lý Đại Bảo bị nhóm bạn gái cũ đánh, bị bạn bè thân thích của nhóm bạn gái cũ đánh, bị bạn trai của người khác đánh, còn bị người ta tố cáo, cuối cùng bị bắt vào tù vì tội lưu manh!
Đáng thương cho anh cả và chị cô luôn luôn giữ khuôn phép, vốn có anh năm giúp đỡ, cuộc sống của bọn họ trôi qua khá dễ chịu, thế nhưng chỉ vì mấy đứa con ăn hại mà hai vợ chồng khổ sở cả đời, mới hơn bốn mươi tuổi đã bạc trắng đầu.
Nếu Lý Thanh Lê lấy góc độ của người người ngoài cuộc xem «Tình yêu ngọt ngào thập niên 70», kết cục của gia đình gia cực phẩm này đúng là rất xứng đáng, nhưng anh cả và chị dâu cô trước nay chưa từng làm tổn thương ai, bọn họ gian khổ nỗ lực tồn tại, hiếu thuận cha mẹ hết mức có thể, nuôi dưỡng con cái, điều hòa quan hệ anh em, dù thế nào cũng không nên có kết cục như vậy.
Lý Thanh Lê là con có lúc tuổi già, lúc sinh cô ra, ông Lý và bà Điêu đã gần 40 tuổi, trong nhà nhiều con gánh nặng cũng lớn, Lý Thanh Lê xem như một tay vợ chồng Lý lão đại chăm bẵm, tình cảm tất nhiên không bình thường.
Trong lòng Lý Thanh Lê, Lý lão đại là anh trai mà cô kính trọng nhất, cho nên cô càng không thể trơ mắt nhìn con trai của anh ấy lầm đường lạc lối!
Lý Thanh Lê vừa đi vừa cân nhắc nên cải tạo cháu trai thế nào, gần về đến nhà thì Lý Đại Bảo ồ một tiếng: “Ô hô! Trước cửa nhà chúng ta sao lại có hai quả dưa hấu thế này? Nàng tiên ốc nào đưa đến?”
Lý Thanh Lê nhìn trái nhìn phải một vòng, đã sớm không thấy bóng dáng Phó Bạch đâu.
“Cháu trai ngốc, nàng tiên ốc một mình bê được hai quả dưa hấu to thế này à? Đây là dưa người ta đưa cho cô biết chưa! Ôm dưa hấu vào đi, tối nay chúng ta ăn dưa!”
Nghe nói có dưa hấu ăn, chút buồn bực trong lòng Lý Đại Bảo nháy mắt tan biến, cong eo như đẩy bánh xe ôm dưa hấu vào nhà, miệng cũng ồn ào: “Tối nay nhà ta có dưa hấu ăn nè! Ai ra chậm chỉ có thể ăn vỏ thôi!”
Chín đứa cháu nhà họ Lý dốc hết sức lực bao vây Lý Đại Bảo, mấy đứa Lý Đại Nha mắt sáng như đèn lao vào cướp dưa hấu, hai đứa Lý Ngũ Bảo và Lý Lục Bảo giơ cao hai cánh tay lên muốn sờ, nhưng người nhỏ tay ngắn, đến vỏ dưa cũng không chạm đến.
“Em muốn ăn! Em muốn ăn! Anh ơi em muốn ăn!”
“Anh, em muốn ăn phần ở giữa!”
“Em muốn ăn miếng to nhất!”
Lý Thanh Lê đi lướt qua bọn nó, không quay đầu lại nói: “Đây là dưa hấu của cô, giữ lại cho cô một nửa to nhất, buổi tối cô muốn ăn.”
Mười đứa cháu trai cháu gái: Đáng ghét quá đi, nhưng mà đánh không lại!
Qua bữa cơm chiều, trừ Lý Thanh Lê, Lý gia mỗi người ăn một miếng dưa hấu, ăn xong cùi cũng không vứt, Lý đại tẩu rửa sạch cạo vỏ, cắt miếng sau đó ngâm trong bình đậu que, qua mấy ngày nữa là có thể ăn.
Về việc hai quả dưa hấu này từ đâu ra thì không ai hỏi đến. Có ăn là được rồi, quản nhiều như vậy làm gì?
Ngày hôm sau, thân thể Lý Thanh Lê xuất hiện một chút khác thường, do hôm trước đi đường lâu, còn khom lưng nhặt thóc vãi nên cả người cô không khỏi đau mỏi.
Nhóm anh trai chị dâu Lý gia: Mới đi có chút éc đã đau chân? Đúng là mệnh tiểu thư!
Bà Điêu tất nhiên là rất đau lòng, mãnh liệt yêu cầu Lý Thanh Lê nghỉ tạm một ngày, nội tâm Lý Thanh Lê cũng điên cuồng dao động, nhưng khi nhìn thấy mấy ánh mắt như xem kịch vui của anh trai chị dâu, cô lập tức cự tuyệt.
Buồn cười, mới cải tạo được ba ngày đã từ bỏ, còn là người từ bỏ đầu tiên, như thế này cũng buồn cười quá đi! Từ bỏ rồi mọi người còn nghe cô nữa sao?
Lý Thanh Lê đội mũ rơm, như tráng sĩ một đi không trở lại lừng lẫy bước ra khỏi cửa.
Nhìn Lý Thanh Lê nghiêm túc ra ngoài làm công, sắc mặt Lý lão tứ bỗng chốc thay đổi.
––––––––––
Tác giả có lời muốn nói:
Lý lão tứ: Tôi phải tiếp thu quá nhiều điều khác thường!
~⭐⭐⭐