Chương 13
Edit: Sweetie
Bên trong văn phòng đến một cái ghế thừa cũng không có, Lý Thanh Lê chỉ đành ngồi dưới mái hiên, chống cằm ngắm sao trên trời, mới ngồi không được bao lâu, trên mặt, mu bàn tay cô đã bị muỗi đốt mấy nốt.
Thứ gian trá chỉ biết nhìn người hạ miệng!
Lý Thanh Lê lẩm bẩm mắng một câu, đứng dậy muốn đi về, đúng lúc này một nam một nữ từ bên ngoài tiến vào, bên ngoài tối mờ thấy không rõ mặt, chỉ nghe được tiếng bước chân bọn họ nặng nề, người chưa đến gần mùi hôi thối đã ập vào mặt.
Mắt Lý Thanh Lê sáng lên, nhấc chân cản đường, sau đó bịt mũi đứng trước mặt bọn họ.
“Đồng chí Vương Húc Đông, đồng chí Hoàng Quảng Linh, tan làm rồi à? Hôm nay làm việc vui vẻ không?”
Ánh sáng lờ mờ trong phòng bị Lý thân hình đầy đặn của Thanh Lê che mất bảy tám phần, Hoàng Quảng Linh không thấy rõ mặt Lý Thanh Lê, nhưng cũng không ảnh hưởng đến ánh mắt muốn xẻo thịt người của cô ta.
“Lý Thanh Lê, cô còn mặt mũi nói những lời này? Còn không phải do cô quan báo tư thù, cố ý bảo đại đội trưởng phân cho tôi và Vương Húc Đông đi gánh phân hay sao! Giờ còn dám tới cười nhạo tôi? Lý Thanh Lê, sao cô có thể độc ác như vậy?”
Nghe thấy bên trong có tiếng bước chân đi ra, cô ta khóc càng lớn:
“Lý Thanh Lê, uổng công tôi xem cô như em gái ruột, người nhà gửi đồ hộp bánh kẹo tôi đều nghĩ đến cô, sao cô lại đối xử với tôi như vậy? Nhìn tôi gánh phân cả ngày, mệt không thẳng nổi eo, người ngợm tóc tai bù xù, cô vui vẻ lắm đúng không?!”
Người bên trong đều chạy ra hóng hớt, liếc nhìn Lý Thanh rồi lại nhìn sang Hoàng Quảng Linh, Lý Thanh Lê cũng không để bụng, ôm cánh tay ung dung nhìn cô ta.
“Hoàng Quảng Linh…” Lý Thanh Lê kéo dài giọng.
Giọng cô rõ ràng là mang theo vui vẻ, nhưng lọt vào tai Hoàng Quảng Linh lại thành không có ý tốt.
Quả nhiên giác quan thứ sáu của cô ta không sai.
“Trước mặt mọi người tôi cho chị một cơ hội nữa...” Lý Thanh Lê ôm cánh tay đi dạo quanh hai người họ, nói:
“Chị nói xem, tôi rốt cuộc có cố ý tổn thương chị không? Có chơi xấu chị không? Việc gánh phân có phải chị cam tâm tình nguyện làm không? Vừa rồi chị mắng tôi, nói anh họ tôi lấy việc công làm việc tư, có phải tất cả đều là nói bậy không? Hửm?”
Lúc Lý Thanh Lê nói một tiếng “hửm” cuối cùng, mặt cô vừa vặn hướng vào văn phòng, ánh đèn xuyên qua đám người chiếu vào mắt cô, ánh mắt sắc lạnh như dao bắn về phía Hoàng Quảng Linh.
Hoàng Quảng Linh lập tức cứng họng không nói lên lời. Chờ cô ta kịp phản ứng, Lý Thanh Lê đã đi đến sau lưng cô ta, giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai:
“Nếu chị không muốn nói ở đây, chúng ta cũng có thể đến công xã nói, thuận tiện bàn xem hành văn của chị xuất sắc đến mức nào!”
Đầu óc hồ đồ vì mệt mỏi của Hoàng Quảng Linh nháy mắt minh mẫn trở lại, cô ta nhớ tới quyển nhật ký kia, không biết trong đó rốt cuộc mình đã nghị luận về bao nhiêu người, cũng không nhớ là mình có nói những lời không nên nói không...
Cổ cô ta như bị người khác bóp chặt, tiếng khóc đột nhiên im bặt, yên lặng một lát, gục đầu xuống run run giải thích: “Đúng vậy... Gánh phân là tôi tự nguyện, Lê Tử không làm chuyện gì có lỗi với tôi, càng không liên quan đến đại đội trưởng, là... là tôi không vui nên mới nói hươu nói vượn.”
Mọi người: Má ~ tự mình ỉ* ra, lại tự mình ăn lại!
Hoàng Quảng Linh hận Lý Thanh Lê không màng cũ tình, lấy nhật ký ra uy hiếp cô ta, lại hận chính mình chỉ vì chút đồ ăn của Lý gia mà bị nhục nhã, trả thù!
Gương mặt đắc ý của Lý Thanh Lê, ánh mắt cười nhạo của các xã viên.... Cô ta không thừa nhận nổi, cuối cùng bụm mặt oà khóc chạy như điên ra ngoài.
Lý Thanh Lê mỹ mãn thu hồi ánh mắt, lúc này mới nhìn Vương Húc Đông từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng.
“Đồng chí Vương Húc Đông, anh thì sao?”
Vương Húc Đông đứng ngược sáng nên cô nhìn không rõ vẻ mặt của gã, gã mệt mỏi nói nhỏ: “Lê Tử, em có thể tức giận nhưng xin em cho anh một cơ hội giải thích.”
“Anh muốn giải thích?” Lý Thanh Lê hỏi.
“Đương nhiên.”
Lý Thanh Lê kéo giãn khoảng cách, “Nhưng tôi không muốn nghe anh giải thích đó!”
“Lê Tử!” Vương Húc Đông muốn kéo tay, lại bị Lý Thanh Lê vô tình hất ra.
Lý Thanh Lê quay lại văn phòng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Mình chủ động gây chuyện, mở miệng trào phúng, không thuận theo không buông tha, có thù tất báo như vậy có ác quá không?
Nhưng cô thật sự không khống chế được mà, chỉ cần nhìn thấy những người đắc tội mình tung tăng nhảy nhót là lòng dạ hẹp hòi cô lại rục rịch, một hai phải làm người ta khó chịu thì lòng cô mới yên.
Chỉ cần đối tượng bị làm khó dễ không phải anh năm và Tô Nhân, hẳn là… không sao đâu ha...
Dù sao cũng làm rồi, Lý Thanh Lê vứt hết đống ý tưởng lộn xộn ra sau đầu.
Vào văn phòng cô thấy Phó Bạch đang đứng trước bàn dọn đồ, không khách khí hỏi: “Đồng chí Phó Bạch, anh xong chưa?”
Phó Bạch xách túi quân đội màu xanh đến chỗ Lý Thanh Lê, nói: “Xong rồi.”
Hoàng Quảng Linh và Vương Húc Đông đều không đăng ký, nhưng thanh niên trí thức ở cùng nhau, quay về rồi bổ sung sau cũng được.
Lý Thanh Lê xoay người đi ra ngoài, bước chân vội vã, “Đến chỗ khác nói chuyện đi, ở đây thối quá!”
Vương Húc Đông trơ mắt nhìn Lý Thanh Lê hất cằm đi qua.
Lý Thanh Lê cùng Phó Bạch cả đường không nói chuyện, thẳng đến khi đi đến rừng trúc gần bờ sông Tiểu Vượng mới dừng lại.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Khoe Vợ Hằng Ngày
=====================================
Rừng trúc âm u tối đen như mực, thỉnh thoảng có ánh sáng đom đóm lập loè, tiếng cười đùa từ ký túc xá thanh niên trí thức khi gần khi xa.
Lý Thanh Lê không hề lo lắng Phó Bạch sẽ có ý xấu, mở to đôi mắt đen lúng liếng nhìn bóng người cao lớn mơ hồ trước mắt, chờ đối phương mở lời.
Phó Bạch cũng không định giải thích, bảo cô đứng chờ trên bờ, một mình lò dò bước xuống sông, lúc lên trong tay nhiều thêm một cái sọt tre, nhìn qua có vẻ rất nặng.
“Anh bắt gì dưới sông đấy?” Lý Thanh Lê cảm thấy Phó Bạch gọi cô tới đây, tất nhiên là có liên quan đến cô.
“Chạng vạng mới hái được hai quả dưa hấu, tôi ngâm dưới sông, ăn bây giờ hẳn là rất ngon.”
Biết được là dưa hấu, Lý Thanh Lê cong khóe miệng mỉm cười, “Cho tôi hả? Thế thì ngại quá! Nhưng mà anh ngâm ở đây không sợ bị người ta trộm mất sao?”
Đất của mỗi hộ gia đình chỉ có từng ấy, đến trồng lương thực còn chẳng đủ, rất ít nhà trồng dưa hấu nên thứ hoa quả này rất hiếm.
“Chỗ này không có ai tới, tới cũng sẽ không thấy.” Phó Bạch thản nhiên giải thích.
Lý Thanh Lê cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy, lại vui vẻ ngồi xuống sờ dưa hấu, “Ây da, cũng to ghê! Còn gì nữa không?”
Phó Bạch lặng im một giây, thò tay vào túi lấy đồ: “Phiếu đường, 1kg.”
Lý Thanh Lê đứng dậy nhận lấy, lại trả cho Phó Bạch, cười hì hì nói: “Đồng chí Phó Bạch, tôi nói đùa đó, tôi rất vừa lòng hai quả dưa hấu này! Anh đã sảng khoái như vậy thì tôi sẽ nói cho anh biết, người giấu sách dưới giường của anh là Từ Tự Cường, Vương Húc Đông là đồng lõa.”
Phó Bạch lặng im trong bóng đêm, cũng không biết đang suy nghĩ gì, lúc sau mở miệng, giọng càng thanh lãnh:
“Tôi biết rồi...”
Hắn vừa dứt lời đã bị cô gái trước mặt túm chặt cánh tay, như thể sợ hắn sẽ chạy mất.
“Đồng chí Phó Bạch, đưa dưa đưa đến Tây Thiên, anh không được chạy!”
Phó Bạch: “…”
~⭐⭐⭐
Bên trong văn phòng đến một cái ghế thừa cũng không có, Lý Thanh Lê chỉ đành ngồi dưới mái hiên, chống cằm ngắm sao trên trời, mới ngồi không được bao lâu, trên mặt, mu bàn tay cô đã bị muỗi đốt mấy nốt.
Thứ gian trá chỉ biết nhìn người hạ miệng!
Lý Thanh Lê lẩm bẩm mắng một câu, đứng dậy muốn đi về, đúng lúc này một nam một nữ từ bên ngoài tiến vào, bên ngoài tối mờ thấy không rõ mặt, chỉ nghe được tiếng bước chân bọn họ nặng nề, người chưa đến gần mùi hôi thối đã ập vào mặt.
Mắt Lý Thanh Lê sáng lên, nhấc chân cản đường, sau đó bịt mũi đứng trước mặt bọn họ.
“Đồng chí Vương Húc Đông, đồng chí Hoàng Quảng Linh, tan làm rồi à? Hôm nay làm việc vui vẻ không?”
Ánh sáng lờ mờ trong phòng bị Lý thân hình đầy đặn của Thanh Lê che mất bảy tám phần, Hoàng Quảng Linh không thấy rõ mặt Lý Thanh Lê, nhưng cũng không ảnh hưởng đến ánh mắt muốn xẻo thịt người của cô ta.
“Lý Thanh Lê, cô còn mặt mũi nói những lời này? Còn không phải do cô quan báo tư thù, cố ý bảo đại đội trưởng phân cho tôi và Vương Húc Đông đi gánh phân hay sao! Giờ còn dám tới cười nhạo tôi? Lý Thanh Lê, sao cô có thể độc ác như vậy?”
Nghe thấy bên trong có tiếng bước chân đi ra, cô ta khóc càng lớn:
“Lý Thanh Lê, uổng công tôi xem cô như em gái ruột, người nhà gửi đồ hộp bánh kẹo tôi đều nghĩ đến cô, sao cô lại đối xử với tôi như vậy? Nhìn tôi gánh phân cả ngày, mệt không thẳng nổi eo, người ngợm tóc tai bù xù, cô vui vẻ lắm đúng không?!”
Người bên trong đều chạy ra hóng hớt, liếc nhìn Lý Thanh rồi lại nhìn sang Hoàng Quảng Linh, Lý Thanh Lê cũng không để bụng, ôm cánh tay ung dung nhìn cô ta.
“Hoàng Quảng Linh…” Lý Thanh Lê kéo dài giọng.
Giọng cô rõ ràng là mang theo vui vẻ, nhưng lọt vào tai Hoàng Quảng Linh lại thành không có ý tốt.
Quả nhiên giác quan thứ sáu của cô ta không sai.
“Trước mặt mọi người tôi cho chị một cơ hội nữa...” Lý Thanh Lê ôm cánh tay đi dạo quanh hai người họ, nói:
“Chị nói xem, tôi rốt cuộc có cố ý tổn thương chị không? Có chơi xấu chị không? Việc gánh phân có phải chị cam tâm tình nguyện làm không? Vừa rồi chị mắng tôi, nói anh họ tôi lấy việc công làm việc tư, có phải tất cả đều là nói bậy không? Hửm?”
Lúc Lý Thanh Lê nói một tiếng “hửm” cuối cùng, mặt cô vừa vặn hướng vào văn phòng, ánh đèn xuyên qua đám người chiếu vào mắt cô, ánh mắt sắc lạnh như dao bắn về phía Hoàng Quảng Linh.
Hoàng Quảng Linh lập tức cứng họng không nói lên lời. Chờ cô ta kịp phản ứng, Lý Thanh Lê đã đi đến sau lưng cô ta, giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai:
“Nếu chị không muốn nói ở đây, chúng ta cũng có thể đến công xã nói, thuận tiện bàn xem hành văn của chị xuất sắc đến mức nào!”
Đầu óc hồ đồ vì mệt mỏi của Hoàng Quảng Linh nháy mắt minh mẫn trở lại, cô ta nhớ tới quyển nhật ký kia, không biết trong đó rốt cuộc mình đã nghị luận về bao nhiêu người, cũng không nhớ là mình có nói những lời không nên nói không...
Cổ cô ta như bị người khác bóp chặt, tiếng khóc đột nhiên im bặt, yên lặng một lát, gục đầu xuống run run giải thích: “Đúng vậy... Gánh phân là tôi tự nguyện, Lê Tử không làm chuyện gì có lỗi với tôi, càng không liên quan đến đại đội trưởng, là... là tôi không vui nên mới nói hươu nói vượn.”
Mọi người: Má ~ tự mình ỉ* ra, lại tự mình ăn lại!
Hoàng Quảng Linh hận Lý Thanh Lê không màng cũ tình, lấy nhật ký ra uy hiếp cô ta, lại hận chính mình chỉ vì chút đồ ăn của Lý gia mà bị nhục nhã, trả thù!
Gương mặt đắc ý của Lý Thanh Lê, ánh mắt cười nhạo của các xã viên.... Cô ta không thừa nhận nổi, cuối cùng bụm mặt oà khóc chạy như điên ra ngoài.
Lý Thanh Lê mỹ mãn thu hồi ánh mắt, lúc này mới nhìn Vương Húc Đông từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng.
“Đồng chí Vương Húc Đông, anh thì sao?”
Vương Húc Đông đứng ngược sáng nên cô nhìn không rõ vẻ mặt của gã, gã mệt mỏi nói nhỏ: “Lê Tử, em có thể tức giận nhưng xin em cho anh một cơ hội giải thích.”
“Anh muốn giải thích?” Lý Thanh Lê hỏi.
“Đương nhiên.”
Lý Thanh Lê kéo giãn khoảng cách, “Nhưng tôi không muốn nghe anh giải thích đó!”
“Lê Tử!” Vương Húc Đông muốn kéo tay, lại bị Lý Thanh Lê vô tình hất ra.
Lý Thanh Lê quay lại văn phòng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Mình chủ động gây chuyện, mở miệng trào phúng, không thuận theo không buông tha, có thù tất báo như vậy có ác quá không?
Nhưng cô thật sự không khống chế được mà, chỉ cần nhìn thấy những người đắc tội mình tung tăng nhảy nhót là lòng dạ hẹp hòi cô lại rục rịch, một hai phải làm người ta khó chịu thì lòng cô mới yên.
Chỉ cần đối tượng bị làm khó dễ không phải anh năm và Tô Nhân, hẳn là… không sao đâu ha...
Dù sao cũng làm rồi, Lý Thanh Lê vứt hết đống ý tưởng lộn xộn ra sau đầu.
Vào văn phòng cô thấy Phó Bạch đang đứng trước bàn dọn đồ, không khách khí hỏi: “Đồng chí Phó Bạch, anh xong chưa?”
Phó Bạch xách túi quân đội màu xanh đến chỗ Lý Thanh Lê, nói: “Xong rồi.”
Hoàng Quảng Linh và Vương Húc Đông đều không đăng ký, nhưng thanh niên trí thức ở cùng nhau, quay về rồi bổ sung sau cũng được.
Lý Thanh Lê xoay người đi ra ngoài, bước chân vội vã, “Đến chỗ khác nói chuyện đi, ở đây thối quá!”
Vương Húc Đông trơ mắt nhìn Lý Thanh Lê hất cằm đi qua.
Lý Thanh Lê cùng Phó Bạch cả đường không nói chuyện, thẳng đến khi đi đến rừng trúc gần bờ sông Tiểu Vượng mới dừng lại.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Khoe Vợ Hằng Ngày
=====================================
Rừng trúc âm u tối đen như mực, thỉnh thoảng có ánh sáng đom đóm lập loè, tiếng cười đùa từ ký túc xá thanh niên trí thức khi gần khi xa.
Lý Thanh Lê không hề lo lắng Phó Bạch sẽ có ý xấu, mở to đôi mắt đen lúng liếng nhìn bóng người cao lớn mơ hồ trước mắt, chờ đối phương mở lời.
Phó Bạch cũng không định giải thích, bảo cô đứng chờ trên bờ, một mình lò dò bước xuống sông, lúc lên trong tay nhiều thêm một cái sọt tre, nhìn qua có vẻ rất nặng.
“Anh bắt gì dưới sông đấy?” Lý Thanh Lê cảm thấy Phó Bạch gọi cô tới đây, tất nhiên là có liên quan đến cô.
“Chạng vạng mới hái được hai quả dưa hấu, tôi ngâm dưới sông, ăn bây giờ hẳn là rất ngon.”
Biết được là dưa hấu, Lý Thanh Lê cong khóe miệng mỉm cười, “Cho tôi hả? Thế thì ngại quá! Nhưng mà anh ngâm ở đây không sợ bị người ta trộm mất sao?”
Đất của mỗi hộ gia đình chỉ có từng ấy, đến trồng lương thực còn chẳng đủ, rất ít nhà trồng dưa hấu nên thứ hoa quả này rất hiếm.
“Chỗ này không có ai tới, tới cũng sẽ không thấy.” Phó Bạch thản nhiên giải thích.
Lý Thanh Lê cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy, lại vui vẻ ngồi xuống sờ dưa hấu, “Ây da, cũng to ghê! Còn gì nữa không?”
Phó Bạch lặng im một giây, thò tay vào túi lấy đồ: “Phiếu đường, 1kg.”
Lý Thanh Lê đứng dậy nhận lấy, lại trả cho Phó Bạch, cười hì hì nói: “Đồng chí Phó Bạch, tôi nói đùa đó, tôi rất vừa lòng hai quả dưa hấu này! Anh đã sảng khoái như vậy thì tôi sẽ nói cho anh biết, người giấu sách dưới giường của anh là Từ Tự Cường, Vương Húc Đông là đồng lõa.”
Phó Bạch lặng im trong bóng đêm, cũng không biết đang suy nghĩ gì, lúc sau mở miệng, giọng càng thanh lãnh:
“Tôi biết rồi...”
Hắn vừa dứt lời đã bị cô gái trước mặt túm chặt cánh tay, như thể sợ hắn sẽ chạy mất.
“Đồng chí Phó Bạch, đưa dưa đưa đến Tây Thiên, anh không được chạy!”
Phó Bạch: “…”
~⭐⭐⭐