Chương : 7
Sống trên giang hồ bao năm, giờ mới biết trái đất tròn đến nỗi đi đâu cũng gặp đượng người quen, mà người quen này chính là kẻ thù không đội trời chung =.=
Tiểu Nhi nhìn chăm chăm tên giẻ rách bên trái, ức chế rùi a!
-Tên giẻ rách! Rảnh quá sao mà chiếm chỗ của ta?
Chụy đây đâu phải dạng vừa! Chiếm chỗ của chụy? Chụy nào có để yên! Ít nhất cũng thể hiện bản lãnh bao năm tu luyện trên giang hồ của chụy chớ!^^
Tên “giẻ rách” ngẩng đầu nhìn con nhóc trước mắt…
-Con khùng!- Buông một câu.
Đắng lòng Gia Cát tiên sinh thế kỉ 21! Sao trên đời dám có kẻ lớn gan nói chị đây như thế?
-Nhi! Mày quen hai thằng cha kia à?- Anh Vân hỏi nhỏ.
Khác với giọng nói như muỗi kêu kia, Tiểu Nhi nhà ta hét lớn với tần số vô cùng cao:
-QUEN HAY KHÔNG KỆ XÁC NHÀ HẮN! TÓM LẠI MỘT CÂU HẮN ĐÃ CHIẾM CHỖ CỦA CHÚNG TA!!!
Ba người còn lại tuy chỉ có hai tên kia quen nhau nhưng lại cùng lúc bịt chặt lỗ tai.
-Cô điên à? Hét cái quái gì thế?- Tên “giẻ rách” kia trừng mắt lên tiếng.
-Anh điên à? Kêu cái “tiếng” gì thế?- Tiểu Nhi nào chịu thua.
-Tôi nói tiếng người, tiếng Việt chính gốc đấy!
-Thế đã ai nói anh không phải nói tiếng người đâu?! Là tự anh nhận nhá!
-Cô…
-Cháu ngoan gọi cô chi vậy?
Cụ thể là…một trận đấu “võ mồm” đã diễn ra, và nam chính đã bị nữ chính hạ gục. Nhưng nam chính nhớ ơn Hồ Chủ tịch vĩ đại, trong lòng tự hô khẩu hiệu “Quyết chiến quyết thắng”, vẫn dũng cảm đứng lên đấu tranh, giành lại độc lập (cho bản thân =.=).
Hai người còn lại là nam phụ và nữ phụ đứng ngoài làm cảnh chán rồi mới chịu lại gần nói chuyện, đồng nghĩa với việc tự biến mình thành nam, nữ chính (chỉ làm cảnh thôi thì phí quá ^^).
Truyền thuyết kể rằng (cũng có thể là Cổ tích kể rằng): thường thì hay là nam chính mở lời trước thì phải a! Vậy ta đây cũng cứ theo bố cục của một câu truyện truyền thuyết (hay Cổ tích gì đó ) mà kể a^^!
-Xin chào! Rất hân hạnh gặp cô!- nam phụ (cũ) bây giờ là chính lên tiếng trước. Anh Vân chào:
-Xin chào! Bộ anh quen bạn tôi hả? (Sorry a vì chị này cũng đâu thuộc loại hiền lành thục nữ đâu, ta sao có thể nói rằng chị này cười e lệ hay khuôn mặt đỏ ửng gì gì đó đại loại thế được ^^)
Nhân vật nam cười cười, chị này khó chinh phục ghê a!
-Chúng tôi tình cờ gặp nhau hồi sáng ở sân bay! Cô gái xinh đẹp kia vô tình va phải bạn tôi!
Anh Vân liếc xéo nhân vật kia, nói:
-Tôi hiểu rồi! Vậy thì chúng ta cũng là kẻ thù!
Nhân vật chính kia: cười nhăn nhó!
-Vậy cô có thể cho tôi biết tên của cô chứ?- Cố làm quen a^^
-Anh Vân tiên sinh! Đó là tên của tôi!
Nhân vật chính kia: miệng chữ O (vừa cho quả táo bay vô á)
-Tôi là Văn Khánh!- Khánh cười cười.
-Chào Khánh “dương”!- Anh Vân chìa tay.
Khánh cũng đưa tay ra bắt, rồi hỏi:
-Tôi là Văn Khánh, sao là là Khánh Dương? (chưa hiểu “dương” là chi rùi)
-Ý tôi là: Chào Khánh dê! Nhìn mặt anh đã biết rất dê rồi!- Anh Vân nói không kiểng nể.
(Đời đẹp ghê a^^! Ở đâu cũng có cãi nhau, nói móc nhau hết á! Ta đây thì lại rất thích xem cãi nhau đấy!)
Tiểu Nhi nhìn chăm chăm tên giẻ rách bên trái, ức chế rùi a!
-Tên giẻ rách! Rảnh quá sao mà chiếm chỗ của ta?
Chụy đây đâu phải dạng vừa! Chiếm chỗ của chụy? Chụy nào có để yên! Ít nhất cũng thể hiện bản lãnh bao năm tu luyện trên giang hồ của chụy chớ!^^
Tên “giẻ rách” ngẩng đầu nhìn con nhóc trước mắt…
-Con khùng!- Buông một câu.
Đắng lòng Gia Cát tiên sinh thế kỉ 21! Sao trên đời dám có kẻ lớn gan nói chị đây như thế?
-Nhi! Mày quen hai thằng cha kia à?- Anh Vân hỏi nhỏ.
Khác với giọng nói như muỗi kêu kia, Tiểu Nhi nhà ta hét lớn với tần số vô cùng cao:
-QUEN HAY KHÔNG KỆ XÁC NHÀ HẮN! TÓM LẠI MỘT CÂU HẮN ĐÃ CHIẾM CHỖ CỦA CHÚNG TA!!!
Ba người còn lại tuy chỉ có hai tên kia quen nhau nhưng lại cùng lúc bịt chặt lỗ tai.
-Cô điên à? Hét cái quái gì thế?- Tên “giẻ rách” kia trừng mắt lên tiếng.
-Anh điên à? Kêu cái “tiếng” gì thế?- Tiểu Nhi nào chịu thua.
-Tôi nói tiếng người, tiếng Việt chính gốc đấy!
-Thế đã ai nói anh không phải nói tiếng người đâu?! Là tự anh nhận nhá!
-Cô…
-Cháu ngoan gọi cô chi vậy?
Cụ thể là…một trận đấu “võ mồm” đã diễn ra, và nam chính đã bị nữ chính hạ gục. Nhưng nam chính nhớ ơn Hồ Chủ tịch vĩ đại, trong lòng tự hô khẩu hiệu “Quyết chiến quyết thắng”, vẫn dũng cảm đứng lên đấu tranh, giành lại độc lập (cho bản thân =.=).
Hai người còn lại là nam phụ và nữ phụ đứng ngoài làm cảnh chán rồi mới chịu lại gần nói chuyện, đồng nghĩa với việc tự biến mình thành nam, nữ chính (chỉ làm cảnh thôi thì phí quá ^^).
Truyền thuyết kể rằng (cũng có thể là Cổ tích kể rằng): thường thì hay là nam chính mở lời trước thì phải a! Vậy ta đây cũng cứ theo bố cục của một câu truyện truyền thuyết (hay Cổ tích gì đó ) mà kể a^^!
-Xin chào! Rất hân hạnh gặp cô!- nam phụ (cũ) bây giờ là chính lên tiếng trước. Anh Vân chào:
-Xin chào! Bộ anh quen bạn tôi hả? (Sorry a vì chị này cũng đâu thuộc loại hiền lành thục nữ đâu, ta sao có thể nói rằng chị này cười e lệ hay khuôn mặt đỏ ửng gì gì đó đại loại thế được ^^)
Nhân vật nam cười cười, chị này khó chinh phục ghê a!
-Chúng tôi tình cờ gặp nhau hồi sáng ở sân bay! Cô gái xinh đẹp kia vô tình va phải bạn tôi!
Anh Vân liếc xéo nhân vật kia, nói:
-Tôi hiểu rồi! Vậy thì chúng ta cũng là kẻ thù!
Nhân vật chính kia: cười nhăn nhó!
-Vậy cô có thể cho tôi biết tên của cô chứ?- Cố làm quen a^^
-Anh Vân tiên sinh! Đó là tên của tôi!
Nhân vật chính kia: miệng chữ O (vừa cho quả táo bay vô á)
-Tôi là Văn Khánh!- Khánh cười cười.
-Chào Khánh “dương”!- Anh Vân chìa tay.
Khánh cũng đưa tay ra bắt, rồi hỏi:
-Tôi là Văn Khánh, sao là là Khánh Dương? (chưa hiểu “dương” là chi rùi)
-Ý tôi là: Chào Khánh dê! Nhìn mặt anh đã biết rất dê rồi!- Anh Vân nói không kiểng nể.
(Đời đẹp ghê a^^! Ở đâu cũng có cãi nhau, nói móc nhau hết á! Ta đây thì lại rất thích xem cãi nhau đấy!)