Chương : 6
Ăn xong rồi, Anh Vân ta còn sợ cái gì trên đời?
Vâng! Anh Vân tiên sinh đây sợ nhất chính là không được ăn!
Quậy xong lại được ăn no, Tiểu Nhi ta càng không sợ trời tru đất diệt!
Vâng! Gia Cát Tiểu Nhi quả thật sợ nhất chính là không được quậy!
Anh Phong còn đang đắc ý về IQ của mình thì hai nàng đã ăn xong cả rồi, toàn bộ thức ăn ngon qua cái miệng của hai vị tiên sinh giờ đây chỉ còn “phế vật cần bỏ đi” =.=
-Anh hai dọn dẹp rửa bát a! Tụi em đi chơi đây!- Tiểu Nhi gọi anh trai.
-Ừ!- Anh Phong đáp trong mơ màng.
-Tụi em về khuya lắm a!- Tiểu Nhi nói tiếp.
-Không sao!- Rất nhẹ nhàng :v
Tiểu Nhi nheo mắt tinh nghịch. Đến trước mặt anh trai, nó huơ huơ cái tay, vừa huơ vừa gọi:
-Anh hai!
-…
-Em đi a!
-…
Không trả lời càng tốt! Hai vị cao nhân ta đi hành tẩu giang hồ, kệ xác nhà ngươi.
Hai người lên phòng cầm túi xách, xuống dưới thì ông anh vẫn đang mơ mơ màng màng chẳng hay biết gì. Chúng nó cười cười với nhau, móc luôn cái chìa khóa xe của anh hai rồi mở cửa, lái xe đi mất hút.
Một lát sau, khi ý thức trở về, anh Phong mới gọi:
-Tiểu Nhi! Hôm nay em rửa bát! Cấm cãi anh!
-… -Im lặng.
Ngó ngang ngó dọc chẳng thấy đứa nào, anh Phong chạy lên phong, rồi khắp nhà, cũng chẳng thấy ai dù chỉ là cái bóng.
Khoan đã! Hình như anh vừa quên mất cái gì nhỉ?!
Để trí nhớ phát huy hết hiệu suất, anh Phong mới nghệt ra vì nhớ được cuộc hội thoại với em gái khi anh còn đang “tự sướng” (chết chưa con^^), chìa khóa xe cũng đã…không cánh mà bay rồi!
-Shit! Con nhóc chết tiệt! Lại lừa anh rồi!!! (chứ không phải tại ngươi “tự sướng” thành “sướng quá” luôn rồi a? Còn đổ tội cho em gái yêu tiểu Nhi?)
Chửi một hồi rồi, tim gan phèo phổi anh cũng cần được tiếp thêm chút O2 chứ không đột quỵ thì có mà đi chầu Diêm lão gia, rồi gặp ông bà tổ tiên, sau đó nghe họ tra tấn đủ kiểu vì không kiếm được cho Trần gia thằng cháu (chắt) trai nối dõi! :v
Thế là anh Phong đây mới đưa ra một quyết định sáng suốt…
Không chửi em gái nữa, hít thở khí O2 và...
Dọn dẹp, rửa bát!^^
Đời nó là thế! Cãi nhau với con nhóc quỷ này có vẻ anh Phong đây mơ cũng chẳng thắng được! Thế nên bao phen hai đứa mới xông vào oánh nhau chứ!
Còn về phía nhị vị cao nhân kia, hai đứa chúng nó có biết sợ là gì chứ? Bây giờ mới gần 9 giờ tối , cứ vui chơi thỏa thích!^^
Tụi nó đến Kingdom Karaoke, đã được Anh Vân đặt trước từ khi mới về phòng Vip nhất. Nhưng một sự cố đã xảy ra…
Phòng Vip này đã bị hai thằng cha nào đó mà nhân viên trong quán nói là khách Vip chiếm mất rồi!
-Tôi không quan tâm! Chúng tôi đã đặt trước chỗ này rồi! Tại sao lại để người khác chiếm mất?- Tiểu Nhi không sợ trời không sợ đất, thì những phục vụ bé nhỏ kia có gì phải sợ?
-Xin lỗi quý khách! Hai vị đó là khách Vip quen của quán chúng tôi! Nên…
-Tôi không quan tâm!!! Bây giờ các người định làm sao?- Anh Vân quát làm cô phục vụ mặt mày tái mét.
-Dạ…tôi…Hay hai vị vào phòng Vip 2 ạ!
-Chúng tôi mà phải vào Vip 2?- Tiểu Nhi cười, rồi kéo tay Anh đi thẳng vào trong.
-Ơ…Qúy khách xin chờ ạ!- Cô phục vụ vội gọi theo.
Ai mà thèm để ý? Tiểu Nhi và Anh Vân rốt cuộc vẫn phòng Vip nhất mà thằng tiến.
Đứng trước cửa rồi mới nhận ra bên trong khá yên tĩnh, thỉnh thoảng lại có tiếng rót rượu êm tai. Tiểu Nhi lắc đầu, đạp thẳng cửa rồi cùng Anh Vân hiên ngang bước vào trong.
Bên trong chỉ có duy nhất hai người, nói chính xác là hai tên con trai. Nhận thức từ con mắt cao siêu của Gia Cát Tiểu Nhi cho biết, trong hai tên này, tên bên phải khá đẹp trai, nhưng nhìn mặt lại thấy rõ hai chữ “dê cụ” =.= .Tên bên trái thì ngược lại, hắn rất rất đẹp trai…
Khoan đã! Hình như có gì nhầm lẫn?
Tên bên trái kia không hề đẹp trai chút nào!!! Vì hắn chính là tên “giẻ rách”!
Thì ra hai tên khách Vip mặt dày hơn mỡ lợn (hơi quá rùi :v) chính là hai tên hồi sáng gặp ở sân bay? Tên giẻ rách kia chính là kẻ thù không đội trời chung của Gia Cát Tiểu Nhi!
(Chết cha con gà ta rùi!)
Vâng! Anh Vân tiên sinh đây sợ nhất chính là không được ăn!
Quậy xong lại được ăn no, Tiểu Nhi ta càng không sợ trời tru đất diệt!
Vâng! Gia Cát Tiểu Nhi quả thật sợ nhất chính là không được quậy!
Anh Phong còn đang đắc ý về IQ của mình thì hai nàng đã ăn xong cả rồi, toàn bộ thức ăn ngon qua cái miệng của hai vị tiên sinh giờ đây chỉ còn “phế vật cần bỏ đi” =.=
-Anh hai dọn dẹp rửa bát a! Tụi em đi chơi đây!- Tiểu Nhi gọi anh trai.
-Ừ!- Anh Phong đáp trong mơ màng.
-Tụi em về khuya lắm a!- Tiểu Nhi nói tiếp.
-Không sao!- Rất nhẹ nhàng :v
Tiểu Nhi nheo mắt tinh nghịch. Đến trước mặt anh trai, nó huơ huơ cái tay, vừa huơ vừa gọi:
-Anh hai!
-…
-Em đi a!
-…
Không trả lời càng tốt! Hai vị cao nhân ta đi hành tẩu giang hồ, kệ xác nhà ngươi.
Hai người lên phòng cầm túi xách, xuống dưới thì ông anh vẫn đang mơ mơ màng màng chẳng hay biết gì. Chúng nó cười cười với nhau, móc luôn cái chìa khóa xe của anh hai rồi mở cửa, lái xe đi mất hút.
Một lát sau, khi ý thức trở về, anh Phong mới gọi:
-Tiểu Nhi! Hôm nay em rửa bát! Cấm cãi anh!
-… -Im lặng.
Ngó ngang ngó dọc chẳng thấy đứa nào, anh Phong chạy lên phong, rồi khắp nhà, cũng chẳng thấy ai dù chỉ là cái bóng.
Khoan đã! Hình như anh vừa quên mất cái gì nhỉ?!
Để trí nhớ phát huy hết hiệu suất, anh Phong mới nghệt ra vì nhớ được cuộc hội thoại với em gái khi anh còn đang “tự sướng” (chết chưa con^^), chìa khóa xe cũng đã…không cánh mà bay rồi!
-Shit! Con nhóc chết tiệt! Lại lừa anh rồi!!! (chứ không phải tại ngươi “tự sướng” thành “sướng quá” luôn rồi a? Còn đổ tội cho em gái yêu tiểu Nhi?)
Chửi một hồi rồi, tim gan phèo phổi anh cũng cần được tiếp thêm chút O2 chứ không đột quỵ thì có mà đi chầu Diêm lão gia, rồi gặp ông bà tổ tiên, sau đó nghe họ tra tấn đủ kiểu vì không kiếm được cho Trần gia thằng cháu (chắt) trai nối dõi! :v
Thế là anh Phong đây mới đưa ra một quyết định sáng suốt…
Không chửi em gái nữa, hít thở khí O2 và...
Dọn dẹp, rửa bát!^^
Đời nó là thế! Cãi nhau với con nhóc quỷ này có vẻ anh Phong đây mơ cũng chẳng thắng được! Thế nên bao phen hai đứa mới xông vào oánh nhau chứ!
Còn về phía nhị vị cao nhân kia, hai đứa chúng nó có biết sợ là gì chứ? Bây giờ mới gần 9 giờ tối , cứ vui chơi thỏa thích!^^
Tụi nó đến Kingdom Karaoke, đã được Anh Vân đặt trước từ khi mới về phòng Vip nhất. Nhưng một sự cố đã xảy ra…
Phòng Vip này đã bị hai thằng cha nào đó mà nhân viên trong quán nói là khách Vip chiếm mất rồi!
-Tôi không quan tâm! Chúng tôi đã đặt trước chỗ này rồi! Tại sao lại để người khác chiếm mất?- Tiểu Nhi không sợ trời không sợ đất, thì những phục vụ bé nhỏ kia có gì phải sợ?
-Xin lỗi quý khách! Hai vị đó là khách Vip quen của quán chúng tôi! Nên…
-Tôi không quan tâm!!! Bây giờ các người định làm sao?- Anh Vân quát làm cô phục vụ mặt mày tái mét.
-Dạ…tôi…Hay hai vị vào phòng Vip 2 ạ!
-Chúng tôi mà phải vào Vip 2?- Tiểu Nhi cười, rồi kéo tay Anh đi thẳng vào trong.
-Ơ…Qúy khách xin chờ ạ!- Cô phục vụ vội gọi theo.
Ai mà thèm để ý? Tiểu Nhi và Anh Vân rốt cuộc vẫn phòng Vip nhất mà thằng tiến.
Đứng trước cửa rồi mới nhận ra bên trong khá yên tĩnh, thỉnh thoảng lại có tiếng rót rượu êm tai. Tiểu Nhi lắc đầu, đạp thẳng cửa rồi cùng Anh Vân hiên ngang bước vào trong.
Bên trong chỉ có duy nhất hai người, nói chính xác là hai tên con trai. Nhận thức từ con mắt cao siêu của Gia Cát Tiểu Nhi cho biết, trong hai tên này, tên bên phải khá đẹp trai, nhưng nhìn mặt lại thấy rõ hai chữ “dê cụ” =.= .Tên bên trái thì ngược lại, hắn rất rất đẹp trai…
Khoan đã! Hình như có gì nhầm lẫn?
Tên bên trái kia không hề đẹp trai chút nào!!! Vì hắn chính là tên “giẻ rách”!
Thì ra hai tên khách Vip mặt dày hơn mỡ lợn (hơi quá rùi :v) chính là hai tên hồi sáng gặp ở sân bay? Tên giẻ rách kia chính là kẻ thù không đội trời chung của Gia Cát Tiểu Nhi!
(Chết cha con gà ta rùi!)