Chương 11
*Trời đã sáng, Nghê Dương nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn đang gặm bánh mì, do dự đi đến bên cạnh Lục Thời Minh. "Ngốc bạch ngọt... Cô ấy trưởng thành rồi?" Lục Thời Minh nhìn Nghê Dương. Nghê Dương ho nhẹ một tiếng, "Chưa thành niên, thì anh phạm pháp..." À, không đúng, bây giờ cũng là tận thế rồi. Chuyện phạm pháp này cũng không quan trọng lắm. Nhưng Nghê Dương trợn tròn mắt phượng, "Sẽ không thật..." Tô Nhuyễn Nhuyễn trông quá trẻ con. Nhìn giống như vị thành niên. "Thành niên rồi." Lục Thời Minh thanh âm lạnh lùng nói: "Mười chín tuổi." Nghê Dương theo tiềm thức gật đầu, sau đó lại hỏi, "Anh thì sao?" "Hai mươi." Tuổi còn rất trẻ. Còn cô đã hai mươi lăm. Nghê Dương đưa tay sờ sờ mặt mình, sau đó đến bên cạnh Tô Nhuyễn Nhuyễn, lấy ra từ túi cô ấy một hộp baby cream. Tô Nhuyễn Nhuyễn:!!! Cô ăn cướp! Nghê Dương hạ giọng nói: "Đừng cho là tôi không biết cô cũng lấy trộm của Lục Thời Minh." Tô Nhuyễn Nhuyễn: Hu hu hu. Bảo dưỡng xong làn da tuổi hai mươi lăm của mình, Nghê Dương hài lòng đi. Tô Nhuyễn Nhuyễn: Ủy khuất. ... Bởi vì lần trước gặp phải zombie nên xe quân đội đã cũ xảy ra chút vấn đề. Mọi người chỉ có thể tiếp tục nghỉ ngơi tại chỗ, chờ xe quân đội sửa xong mới có thể lên đường. Trong mấy ngày chờ đợi, Tô Nhuyễn Nhuyễn phát hiện, trong quần áo của mình luôn có mấy đoạn dây leo gãy. Ban đầu cô không để ý, đến lúc nhìn thấy Trịnh Thụ quơ cánh tay bằng dây leo, mới đột nhiên cảnh giác. Mấy đoạn dây leo này, không phải của Trịnh Thụ chứ... Tô Nhuyễn Nhuyễn ngước mất, nhìn về phía Trịnh Thụ. Trịnh Thụ đúng lúc cũng nhìn sang. Mấy ngày này, tất cả mọi người ở chung. Trịnh Thụ không tìm được cơ hội xuống tay với Tô Nhuyễn Nhuyễn. Ông ta nhớ nhung, lại thấy cặp mắt to lấp lánh của Tô Nhuyễn Nhuyễn, trong lòng lại ngứa ngáy, khó chịu cực kỳ. Tô Nhuyễn Nhuyễn thực sự là quá đẹp đi thôi. Mà càng lúc càng xinh đẹp, tựa như mỗi ngày đều được tắm trong quỳnh tương ngọc lộ, lại càng thêm đáng yêu. Cho dù chỉ cần đứng ở nơi đó, cũng khiến người khác đau lòng, thương tiếc, lại khiến người khác muốn hung hăng chà đạp đến khóc thì thôi. Đối diện với ánh mắt của Trịnh Thụ. Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức xác định, Trịnh Thụ chính là tên biến thái kia! Thời điểm Tô Nhuyễn Nhuyễn thở phì phó nói chuyện này với Lục Thời Minh, khuôn mặt nhỏ phồng lên như bánh bao. Tất nhiên, cô phải là cái bánh bao tròn xinh đẹp. "Người đàn ông dùng dây leo thực sự quá biến thái đi mất!" Lục Thời Minh giật giật đầu ngón tay, che lại một chồi non bị hắn cắt đứt trong tay áo. Người đàn ông nhã nhặn tuấn mỹ đứng ở nơi đó, cười như tế nguyệt quang phong, "Đúng vậy." Tô Nhuyễn Nhuyễn rất tức giận, cô cố gắng nhớ lại Trịnh Thụ chết như thế nào. Hừ hừ... không nhớ nổi. ... Xét về chuyện dây leo, Trịnh Thụ xếp thứ hai trong bảng xếp hạng biến thái trong lòng Tô Nhuyễn Nhuyễn, hơn nữa còn thống trị bảng xếp hạng này một thời gian dài! Còn vị trí thứ nhất là ai? Đương nhiên là cuồng ma chặt đầu Lục Thời Minh bên cạnh cô rồi... Ai cũng không thể thay đổi vị trí thứ nhất của Lục Thời Minh trong lòng Tô Nhuyễn Nhuyễn. Cho nên vì trinh tiết của mình, Tô Nhuyễn Nhuyễn lựa chọn suốt ngày dán lấy Lục Thời Minh. Cô tin tưởng rằng, không có biến thái nhất, chỉ có biến thái hơn, mà Lục Thời Minh chính là cái người biến thái hơn kia! Chỉ có hắn mới có thể trị được mấy tên biến thái chết tiệt ở tận thế này. Hơn nữa cô càng vững tin, Lục Thời Minh không có hứng thú với mình. Bạn hỏi Tô Nhuyễn Nhuyễn vì sao tự tin như vậy, đó là bởi vì Lục Thời Minh hắn... có bệnh thích sạch sẽ. Loại tâm lý dẫn đến hành vi tình dục bất thường này bắt nguồn từ gia đình Lục Thời Minh. Cha mẹ hắn đều là bác sĩ, từ đã bắt đầu truyền cho Lục Thời Minh tư tưởng: Tất cả mọi thứ đều không sạch sẽ. Điều này khiến cho Lục Thời Minh sinh ra chướng ngại tâm lý. Thậm chí ngay cả hôn cũng không làm được. Nếu như không cẩn thận hôn, sẽ nôn khan, choáng đầu, thậm chí còn có tình huống hôn mê. Nghe nói cái chi tiết này là tác giả thêm vào nhằm phù hợp với Tấn Giang. ... Màn đêm tối đen như mực, Tô Nhuyễn Nhuyễn bỗng bừng tỉnh. Cô cúi đầu xuống, bắt gặp một đoạn dây leo nho nhỏ. Gốc dây leo nhỏ này đang chui vào trong quần áo của cô. Giãy như con cá chạch. Lúc bị phát hiện còn ngơ ngác đứng yên "nhìn chằm chằm" Tô Nhuyễn Nhuyễn. Tô Nhuyễn Nhuyễn hoảng sợ véo Lục Thời Minh cáo trạng, "Nó muốn trộm quần áo em!" Người đàn ông chậm rãi mở mắt. Chỉ một ánh mắt nhìn thoáng qua. Dây leo nhỏ lập tức biến mất không còn dấu vết. Tô Nhuyễn Nhuyễn: Quả nhiên nam chính ra tay, đè đầu một đám biến thái. Tô Nhuyễn Nhuyễn thả lỏng. Vừa thả lỏng một cái liền muốn đi nhà xí. Chỗ dừng chân tạm thời của mọi người là một nhà kho. Trong nhà kho không có nhà vệ sinh, muốn đi vệ sinh phải ra cửa rẽ trái lên lầu hai, hơn nữa chỉ có một bồn cầu. Mọi người luôn thích đi theo nhóm, chỉ sợ phát sinh gì đó ngoài ý muốn. Nghê Dương cũng bị Tô Nhuyễn Nhuyễn đánh thức nói: "Sao vậy? Muốn đi vệ sinh?" Tô Nhuyễn Nhuyễn kiên định cự tuyệt Nghê Dương, một mình hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, đi lên lầu hai, sau đó lập tức rụt cổ. Thật tối quá đi. Bây giờ ngoại trừ khu sinh tồn phát điện vào giờ xác định thì toàn bộ thành phố đều là một vùng tối tăm. Hành lang vừa tối vừa dài. Lúc đi còn có âm vọng lại. Tô Nhuyễn Nhuyễn chân run như bệnh nhân Parkinson*. (*Bệnh Parkinson (hay còn gọi là PD) là một rối loạn thoái hoá của gây ảnh hưởng đến tình trạng cử động, thăng bằng và kiểm soát cơ của bệnh nhân. Nó có đặc điểm cứng cơ, run, tư thế và dáng đi bất thường, chuyển động chậm chạp và trong trường hợp bệnh nặng người bệnh có thể mất đi một số chức năng vận động vật lý. Nguồn wikipedia) Cô hối hận rồi, cô muốn cùng Nghê Dương nắm tay đi nhà xí. Tô Nhuyễn Nhuyễn lề mà lề mề, nhìn xung quanh nhà vệ sinh, sau đó nhanh chóng đẩy ra cánh cửa duy nhất, khóa kỹ. Nhà vệ sinh cũ kỹ, không biết là "di sản" từ đời nào. Lúc Tô Nhuyễn Nhuyễn đóng cửa còn cảm thấy cánh cửa kia như sắp rơi ra. Mùi trong nhà vệ sinh cũng không thơm tho gì, Tô Nhuyễn Nhuyễn quyết định tốc chiến tốc thắng. Cô vừa mới đứng lên, bỗng cảm thấy có gì đó sai sai. Tô Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu. Xuyên qua ô cửa sổ nhỏ bên cạnh, thấy một dây leo run run rẩy rẩy vươn ra từ trong khe hở. Dây leo xanh biêng biếc kia đang cố gắng mở khóa. Tô Nhuyễn Nhuyễn kinh hô một tiếng, nhấc chân đạp một cái. Cửa nhà vệ sinh lâu năm không sửa cứ như vậy bị cô đạp hỏng. Cả cánh cửa rơi xuống. Trịnh Thụ đang đứng sau cánh cửa chuẩn bị đánh lén đúng lúc đó bị cửa đè. Trịnh Thụ người vừa thấp vừa gầy, như lão già. Bị cánh cửa kia đè, không thấy cái gì. Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng không thấy. Cô há miệng lớn nhưng lại vì quá sợ hãi nên không hét lên được, vừa chạy ra ngoài, vừa dùng sức nhảy hai cái lên cánh cửa để diễn tả nỗi sợ hãi của mình. Trịnh Thụ bị dẫm suýt chút nữa ngất xỉu. Tô Nhuyễn Nhuyễn chảy ra khỏi nhà vệ sinh. Người đàn ông lưng đeo ba lô, dựa vào bên tường. Thân hình thẳng tắp, lộ ra vẻ lười biếng. Đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, đã châm lửa, một tia lửa sáng lên, lập lòe mơ hồ soi sáng khuôn mặt tuấn mỹ nhã nhẵn như tiểu bạch kiểm* của người đàn ông kia. "Sao vậy?" Hắn quay đầu, gương mặt kia nửa ẩn trong bóng đêm, Tô Nhuyễn Nhuyễn thấy trong lòng run sợ. "Có có có biến thái..." "Chỗ nào?" Tô Nhuyễn Nhuyễn sắc mặt trắng bệch, run rẩy chỉ hướng nhà vệ sinh nữ. Sau đó muốn mang Lục Thời Minh vào trong đó. Lục Thời Minh đứng ở cửa ra vào, đưa tay sờ mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn. "Đây là nhà vệ sinh nữ." Tô Nhuyễn Nhuyễn kiên định nói: "Vậy sau này em sẽ theo anh vào nhà vệ sinh nam." Lục Thời Minh:... Trong nhà vệ sinh như có tiếng động gì đó. Mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn càng trắng hơn. Lục Thời Minh do dự nửa khắc, lấy ra một cái khắn, bịt lại miệng mũi, sau đó đi vào. Tô Nhuyễn Nhuyễn như chim cút nhỏ nắm góc áo Lục Thời Minh đi theo sau hắn. Sau đó cẩn thận ló nửa cái đầu ra. Trong nhà vệ trừ cái cửa bị Tô Nhuyễn Nhuyễn đạp hỏng ra thì không còn gì khác. Lục Thời Minh dùng ánh mắt ra hiệu cho Tô Nhuyễn Nhuyễn: Không có. Tô Nhuyễn Nhuyễn ủy khuất nói: "Có thể là em nhìn nhầm." Lục Thời Minh gật đầu, đang chuẩn bị đi, cái tay nhỏ kia lại kéo lấy hắn. "Em, em còn chưa đi vệ sinh đâu." Lục Thời Minh vẫn không nói gì, như cũ dùng ánh mắt ra hiệu. Đêm tối đen như mực, quỷ mới thấy hai mắt như hai cái bóng đèn của cô! "Em, em không thể..." Sau đó là một chuỗi dài tiếng nức nở. Cô gái nhỏ giọng mềm nhũn, nũng nịu mang theo âm cuối, có chút hơi gấp, lộ ra mấy phần ủy khuất. Ánh mắt Lục Thời Minh hơi trầm xuống, trở nên u ám. Hắn lăn lăn hầu kết, trong mũi không phải mùi lạ trong nhà vệ sinh mà là mùi hương trên người Tô Nhuyễn Nhuyễn, mùi hương ngòn ngọt như có như không. Giống như hoa, nhưng lại không thể nói là loại hoa nào. Thơm ngào ngạt lại ngọt đến tận xương tủy. Người đàn ông chậm chạp buông lỏng chiếc khăn che trên mũi mình, giọng nói ôn hòa, như ngọc trong suối mát, "Vậy anh chờ em." "Được!" Mắt Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức sáng lên. Có tên thần giữ cửa này, ngưu quỷ xà thần ai dám bén tới! Hai mắt Tô Nhuyễn Nhuyễn sáng lấp lánh chờ Lục Thời Minh ra ngoài đợi cô. Lục Thời Minh cũng cười nhẹ nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn. Mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn có chút sụp đổ, cô thận trọng nói: "Anh, anh không đi ra ngoài sao?" Lục Thời Minh nghiêng đầu, mặt lộ vẻ vô tội. "Nhuyễn Nhuyễn không phải là sợ sao? Anh ở chỗ này với em." Nói xong, Lục Thời Minh vẫn trưng ra vẻ mặt ôn hòa nhã nhặn như cũ, nhưng Tô Nhuyễn Nhuyễn lại thấy nụ cười của ác ma Không, không phải là ác ma, là ác quỷ, là ma quỷ, là biến thái! "Anh xoay qua chỗ khác, Nhuyễn Nhuyễn đi đi." Tô Nhuyễn Nhuyễn trợn mắt há mồm. Nhà vệ sinh chỉ có một cái bồn cầu, vừa nãy cánh cửa kia còn bị mình đạp hỏng. Tô Nhuyễn Nhuyễn ngẩng đầu, nhìn bóng lưng cao gầy của người đàn ông, lại cảm thấy bàng quang của mình đã bị nghẹn đến sắp nổ. Cô tuy là một lòng muốn chết, muốn đến miền cực lạc, nhưng thực sự không muốn mình vì nhịn tiểu mà chết. Tô Nhuyễn Nhuyễn rốt cục "ngao" một tiếng không thèm đếm xỉa. Người sống mà nhịn tiểu cũng chết đó! Tô Nhuyễn Nhuyễn bỗng nhiên cởi áo khoác mình ra, trùm lên đầu mình, sau đó vui vẻ đi vệ sinh trong góc tối. Trước mặt Lục Thời Minh có tấm gương, nhìn thấy tất cả. Lục Thời Minh:...Bịt tai trộm chuông? Đà điểu chôn cát? Rốt cuộc giải quyết xong nhân sinh đại sự của mình, Tô Nhuyễn Nhuyễn vội vội vàng vàng lấy xuống áo khoác trên đầu mình, sau đó phát hiện Lục Thời Minh vậy mà đã không còn ở đây. Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức lao ra, người đàn ông đang đứng chỗ cửa ra vào, cũng không biết đang nhìn cái gì. Tô Nhuyễn Nhuyễn đi đến. Lục Thời Minh nghiêng người, né tránh cô. Tô Nhuyễn Nhuyễn mười phần ủy khuất tỏ vẻ anh không yêu bảo bảo nữa sao? "Chưa rửa tay." "Không có nước." Lục Thời Minh lấy từ trong ba lô ra bình nước, vặn ra, ra hiệu Tô Nhuyễn Nhuyễn chìa tay ra. Tô Nhuyễn Nhuyễn đưa tay ra, nước trong vắt chảy xuống. Hai cái móng vuốt trắng trắng mềm mềm của cô đã được rửa sạch. Tô Nhuyễn Nhuyễn lắc lắc móng vuốt nhỏ, Lục Thời Minh bên kia lấy ra một chiếc khăn, tỉ mỉ lau sạch sẽ giúp cô, bộ dáng kia giống như an ủi đối tượng giải phẫu trước khi moi tim móc phổi. Tô Nhuyễn Nhuyễn sợ hãi. Cô một khi sợ hãi lại mắc tiểu. Nhưng mà cô nhịn được! ... Chờ lúc Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh từ lầu hai đi xuống, Trịnh Thụ nhân mô cẩu dạng đã ngồi trên ghế của ông ta. Nếu không bỏ qua vết thương bị cửa đè trên mặt ông ta. Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức xác định. Tên biến thái vừa nãy có ý đồ mở nhà vệ sinh của cô ra chính là Trịnh Thụ! Tô Nhuyễn Nhuyễn run lẩy bẩy nắm lấy cánh tay Lục Thời Minh, khuôn mặt nhỏ trắng bệch. Bộ dáng đáng thương vô cùng này khiến Trịnh Thụ đỏ mặt, khó nhịn phẫn nộ cùng ** (nguyên văn đấy ạ, tớ cũng chẳng biết là cái chi) Vừa nãy, ông ta suýt chút nữa, suýt chút nữa đã thành công rồi. "Sao vậy?" Nghê Dương phát hiện thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn không thích hợp. Tô Nhuyễn Nhuyễn một phen nước mắt nước mũi chuẩn bị tố cáo. Lục Thời Minh đột nhiên bóp miệng cô, sau đó cưỡng chế đút cho cô ngụm nước, nhẹ nhàng trấn án nói: "Không sao, đừng sợ, trên đời này sao lại có quỷ chứ." Nghê Dương lập tức lộ ra vẻ mặt khinh bỉ. Lớn rồi còn sợ ma. Tô Nhuyễn Nhuyễn: Ủy khuất. Lục Thời Minh dắt Tô Nhuyễn Nhuyễn đi đến một nơi hẻo lánh, sau đó nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, từ trong túi lấy ra một viên kẹo, "Nhuyễn Nhuyễn còn nhớ hôm nay là ngày gì không?" Tô Nhuyễn Nhuyễn khóc sướt mướt nói: "Ngày giỗ sang năm của em?" Lục Thời Minh ôn nhu nắm tay áo Tô Nhuyễn Nhuyễn, lau nước mũi cho cô, lắc đầu nói: "Không, là sinh nhật của anh." Tô Nhuyễn Nhuyễn nhớ lại. Hôm nay đúng là sinh nhật nam chính. Lục Thời Minh cười vô cùng ôn nhu, thậm chí còn ôn nhu đến quỷ dị. Tô Nhuyễn Nhuyễn ngay tức khắc cảm thấy tê da đầu. Bởi vì nói đến sinh nhật, Tô Nhuyễn Nhuyễn lại nhớ đến một chuyện. Dựa theo kịch bản, nguyên nữ phụ ngay trong ngày sinh nhật Lục Thời Minh ngày ấy đẩy mạnh hắn vào trong đám zombie. Hơn nữa còn là hai lần. Lần thứ nhất, Lục Thời Minh trùng sinh. Lần thứ hai, Lục Thời Minh bị kích phát ra dị năng độc nhất vô nhị trong cái tận thế này. Tô Nhuyễn Nhuyễn biết, dị năng của Lục Thời Minh, là hủy thiên diệt địa, hoành hành bá đạo cỡ nào. Cô nghĩ, nam chính không có dị năng đã có thể dựa vào một cái rìu mà đã khinh thường đám người hung hãn*, nam chính có dị năng thì còn chả đạp đám người đó cỡ nào. (* Chỗ này trong nguyên tác là "gấu". Tớ không biết từ này có phải là tiếng lóng hay là từ ngữ trên mạng bên TQ hay không nên đã chém gió) Đáng tiếc kịch bản từ khi cô xuyên vào quyển truyện này đã bắt đầu sai lệch. Điều này có nghĩa là, đến bây giờ, Lục Thời Minh vẫn chưa bị kích phát dị năng. Lúc này chắc sẽ không ảnh hưởng đến con đường xưng bá của nam chính đâu nhỉ? Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn thoáng qua rìu của Lục Thời Minh, âm thầm nghĩ vẫn là nam chính trâu bò nhất*. Ai cũng không trâu bò bằng hắn. (* lại chém các bạn ạ, trong nguyên văn là "vương bá", tớ tra baike thì ra ông tướng nào ấy chịu chết) ------------------------------------ Tặng các bạn con hình anh giai hút thuốc để hình dung ra cảnh bạn Lục dựa vào tường hút thuốc Tuy không giống về background nhưng lại giống về vẻ ôn nhu yêu nghiệt. À còn nữa, ngay từ chương này tác giả đã spoil một chi tiết nhỏ liên quan đến bạn Tô, đó là về mùi hương đó. Các bạn thử đoán xem nó là cái gì. Một chút music đáng iu cho ngày cuối tuần vui vẻ. Xin hãy nhấn hình ngôi sao bên dưới nhé <33333