Chương 10
Khi người lầu một thấy người lầu hai đi xuống trên người ai cũng mặc áo khoác lông chồn, trên mặt bọn họ lộ ra thập phần đặc sắc. Đám người sau lưng Lục Thời Minh cười khinh bỉ. Đám phàm nhân ngu xuẩn như các ngươi thì biết cái gì. Nghê Dương đề nghị với Lục Thời Minh, "Hay là anh cũng mặc một chiếc?" Lục Thời Minh nói: "Không sao, mọi người mặc đi." Tô Nhuyễn Nhuyễn hiểu ánh mắt của Lục Thời Minh. Chuyện ngu ngốc như vậy tôi tuyệt đối không làm. Tô Nhuyễn Nhuyễn: Mặt cười tâm không cười JPG. Sau khi xuống lầu, Tô Nhuyễn Nhuyễn ngạc nhiên phát hiện, mọi người cực kì tự giác, ngấm ngầm chia làm hai đội. Một đội là đám binh sĩ vũ trang theo chân Trịnh Thụ và một số người làm mồi nhử. Một đội là do Lục Thời Minh lãnh đạo... đội giả chồn? Binh sĩ vũ trang đứng một vòng xung quanh Trịnh Thụ. Ông ta quơ dây leo, sắc mặt âm tàn nhìn chằm chằm Lục Thời Minh. Tô Nhuyễn Nhuyễn không hiểu vì sao Trịnh Thụ lại kết thù với Lục Thời Minh. Chẳng lẽ là do hào quang của nam chính sao? Lục Thời Minh đi lên, nộp vật tư. Trịnh Thụ nói: "Đặt lên xe đi." Lục Thời Minh dẫn đầu đi ra ngoài. Đội giả chồn sau lưng ôm vật tư, do dự đi theo. Đột nhiên "Phanh" một tiếng, cửa chính bằng kính vỡ nát trước mặt Lục Thời Minh. Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm áo lông chồn trong tay, che cho cả mình và Lục Thời Minh. Mọi người nhao nhao dùng áo lông chồn để che. Đội Trịnh Thụ không có áo lông chồn bị miếng thủy tinh bắn vào chảy máu ròng ròng. "Chuyện quái gì thế!" Trịnh Thụ tức giận mắng. "Zz..zombie ... con zombie kia biết, biết phá cửa..." Cách đó không xa, một con zombie đứng trên mui xe, giơ một tảng đá lớn qua đỉnh đầu, đột ngột ném tới. Cửa thủy tinh vừa này, là do nó ném vỡ. Thật đáng sợ! Sau lưng con zombie kia là vô số những con zombie khác đang giương nanh múa vuốt xông lên. Trịnh Thụ vừa điên cuồng vung dây leo của mình, vừa chạy về phía cửa sau trung tâm mua sắm. Binh sĩ vũ trang bên cạnh ông ta cũng bị dọa đến bắn súng lung tung. Trong chớp mắt, hiện trường loạn thành một bầy. Ánh nắng cực nóng chiếu xuống, tốc độ của zombie chậm hơn ban đêm một nửa. Cửa của trung tâm mua sắm bị phá. Nơi này là khu phố phồn hoa nhất. Vô số zombie qua đường chen chúc mà xông lên. "Á á á!" Mội người điên cuồng thét lên. Đội giả chồn chạy loạn, áo khoác lông chồn trên người nặng nề khiến bọn họ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. "Tôi thấy hình như tôi cảm nắng rồi." "Tôi cũng thấy hình như tôi có chút choáng." "Rầm, rầm" Đội giả chồn lần lượt ngã xuống vì cảm nắng, Zombie nếu không có âm thanh, không cử động thì không nhận ra được nên trực tiếp lướt qua bọn họ. Đội Trịnh Thụ đang chạy trốn:... Bọn họ cũng muốn giả chết nhưng đáng tiếc không đủ gan để làm. "Lên xe." Không biết từ lúc nào Lục Thời Minh đã lấy một chiếc xe điện từ trong không gian, xách Tô Nhuyễn Nhuyễn lên. Tô Nhuyễn Nhuyễn khẩn trương nói: "Phải đội mũ bảo hiểm." Lục Thời Minh:... Xe điện nhỏ khỏi động, Nghê Dương ngồi đằng sau, Tô Nhuyễn Nhuyễn bị kẹp ở giữa, Lục Thời Minh ngồi đằng trước. Ba người ngồi sát vào nhau. Lục Thời Minh phụ trách lái xe, Nghê Dương phụ trách bọc hậu. Tô Nhuyễn Nhuyễn phụ trách bán manh. "Đầu tôi rơi rồi, đầu tôi rơi rồi!" Tô Nhuyễn Nhuyễn điên cuồng gào thét. "Đó là mũ bảo hiểm, không phải đầu cô." Nghê Dương vỗ đầu cô. "... À." Không có mũ bảo hiểm, tầm nhìn của Tô Nhuyễn Nhuyễn rộng hơn rất nhiều. Gió hè nóng bức xen lẫn mùi zombie tanh hôi xông vào mũi. Tô Nhuyễn Nhuyễn ngồi gần phía trước, ngửi được mùi hương thanh lãnh như tuyết trên người Lục Thời Minh. Cô nhịn không được hít hít, lại hít hít. "Lách tách, lách tách,..." "Sao vậy?" Tô Nhuyễn Nhuyễn cảnh giác, sắc mặt hơi đỏ, hoảng hốt rời mặt mình khỏi lưng Lục Thời Minh. Sau đó thấy rõ mặt cô như in lên lưng người đàn ông kia. Đó là do trời quá nóng, nên cô mới đổ nhiều mồ hôi như vậy, không thể trách cô. Tô Nhuyễn Nhuyễn đưa tay ra lau mồ hôi. Lau không hết, ngược lại làm cho mặt mình lem nhem như khóc. "Hết điện rồi." Lục Thời Minh chân dài chống xuống đất, phanh con xe điện. Nghê Dương nhảy xuống xe. Lục Thời Minh cũng xuống theo. Tô Nhuyễn Nhuyễn chân ngắn, loay hoay xuống xe "...Á!" Xe điện đổ, đè lên chân Tô Nhuyễn Nhuyễn. Nghê Dương nhanh chõng nhấc xe diện lên. "Không sao chứ?" Tô Nhuyễn Nhuyễn đang định nhảy nhót đứng lên, đột nhiên nảy ra một kế. Cơ hội tìm chết tốt như thế, sao cô có thể bỏ qua! "A a a, chân tôi gãy rồi, gãy chân rồi! Hai người mặc kệ tôi đi!" Lục Thời Minh đang chuẩn bị lướt qua: "Không được, Nhuyễn Nhuyễn, anh sẽ không vứt bỏ em đâu." Không, anh mau vứt bỏ tôi đi, nếu không tôi cắn anh đó! "Grừ grừ..."zombie sau lưng hưng phấn đuổi theo. "Á á á!" Tô Nhuyễn Nhuyễn sợ hãi kêu lên, vắt chân lên cổ chạy, sau đó "rầm" một tiếng ngã sấp mặt. Hu hu hu, chân của cô hình như gãy thật rồi. "Không sao, chỉ là bị bong gân thôi." Lang băm Lục Thời Minh đi đến chẩn bệnh, nói kết quả, sau đó chậm rãi lấy từ trong không gian ra sợi dây thừng, thuần thục buộc Tô Nhuyễn Nhuyễn lên người mình. Tô Nhuyễn Nhuyễn mặt sống không còn gì luyến tiếc nằm trên lưng Lục Thời Minh. Lục Thời Minh nói: "Không sao đâu Nhuyễn Nhuyễn, đây là một loại phương pháp để trói lợn sống, rất chắc chắn, dù em có động cỡ nào cũng không bị rơi đâu." Tô. Lợn sống bị trói. Nhuyễn Nhuyễn:... Tôi biết ngay anh cố ý mà. Bỗng, từ cửa trung tâm mua sắm vang lên một tiếng gào thét như dã thú. Tô Nhuyễn Nhuyễn ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy con zombie phá cửa vừa nãy nghển cổ lên, tru như sói. Những con zombie vốn còn đi lung tung ngay lập tức trở về, còn hơi cúi đầu ủ rũ. Trở về trễ còn bị con zombie kia đánh cho một trận. Nháy mắt, zombie trên đường không thấy một bóng. Đây thật là... quá thần kỳ. Nghê Dương sắc mặt lạnh lùng nói: "Zombie đã bắt đầu biến dị." Tô Nhuyễn Nhuyễn nghiêng đầu, "Biến dị?" "Người có dị năng thì zombie cũng có dị năng." Nhớ lại chuyện đời trước, Nghê Dương thâm trầm thở dài một tiếng. Dị năng của con người sẽ càng ngày càng mạnh. Nhưng zombie tiến hóa rồi cũng không thể ngăn cản. Một ngày nào đó, loài người và zombie sẽ trở thành đối thủ. ... Mọi người trở về phụ cận xe quân đội. Trịnh Thụ đang ngồi trong xe thở phì phò. Trải qua trận zombie này, ông ta hiện tại như cái xác khô mất nước. Binh sĩ vũ trang bên người ông ta không còn nhiều. Xung quanh toàn bộ đều là những cành cây và dây leo bị gãy. Chúng rơi trên đất, vẫn còn nhúc nhích. Lục Thời Minh cõng Tô Nhuyễn Nhuyễn, ngồi xổm xuống. Tô Nhuyễn Nhuyễn hai chân chạm đất, bị ép thành chữ 开 Người anh em, anh có thể trước một câu không. Tô Nhuyễn Nhuyễn bắp chân run rẩy, cố gắng co lại. Lục Thời Minh nhặt lên một hạt giống màu xanh lá, nghiên đầu suy nghĩ một chút, khép lại bàn tay. Lúc mở ra, hạt giống kia đã không còn bóng dáng. Tô Nhuyễn Nhuyễn: Sao anh luôn thích nhặt mấy thứ kỳ quái thế! Sợ zombie tấn công lần nữa, mọi người tìm một chỗ dễ thủ khó công để trị thương rồi kiểm tra nhân số. Đội Trịnh Thụ tổn thất nặng nề. Mà đội giả chồn... không thiếu một ai. Đội giả chồn khóc hu hu, đây là may mắn cỡ nào vậy! Tất cả mọi người đều rất mệt mỏi. Gặm xong màn thầu khô cứng thì lần lượt chìm vào giấc ngủ. "Anh thoa chút rượu thuốc cho em là ổn." Ở góc khuất, cô gái nhỏ ống quần rộng bị kéo lên, lộ ra bắp chân trắng nõn mảnh khảnh. Dưới ánh trăng, bắp chân trắng muốt như ngọc, ngay cả ngón chân cũng là màu hồng phấn xinh đẹp. Tay người đàn ông trắng nõn xinh đẹp, nhẹ nhàng nâng chân ngọc xinh xẻo kia. Hắn nghiêng người, ngăn cản những ánh mắt của người khác. Tô Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu, nhìn mắt cá chân của mình. Nhìn kỹ thì thấy mắt cá chân có hơi sưng đỏ, nhưng không nghiêm trọng lắm. Lục Thời Minh hai tay xức rượu thuốc, sau đó nắm chặt mắt cá chân tinh tế của cô, dùng sức nhấn mạnh một cái. "A!..." "Suỵt." Lục Thời Minh nhét vào miệng Tô Nhuyễn Nhuyễn một cái khăn lông, nói: "Nhuyễn Nhuyễn yên lặng một chút, coi chừng dẫn zombie tới." Dừng một chút, sau đó lại nói: "Tất cả mọi người đang ngủ, đừng đánh thức bọn họ." Mắt Tô Nhuyễn Nhuyễn đỏ lên, ngân ngấn nước. Đây là trả thù, đây chắc chắn là trả thù! Qua một đợt trị liệu của lang băm Lục Thời Minh, Tô Nhuyễn Nhuyễn cả người ướt đẫm mồ hôi, không còn chút sức lực. Cô dựa vào người Lục Thời Minh, ngả đầu lên vai hắn, mắt díp lại, ngủ thiếp đi. Lục Thời Minh đưa tay lấy ra khăn lông trong miệng cô. Sau đó khép miệng nhỏ giúp cô. Trong đêm tối, tựa hồ có vật gì đó đang cuộn trào. Tô Nhuyễn Nhuyễn gãi gãi cánh tay mình. Sờ phải thứ gì đó mềm nhũn. Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, đối diện với đoạn dây leo nhỏ màu xanh. Đoạn dây leo kia như chồi non mới nhú, hoàn toàn không giống dây leo của Trịnh Thụ. Trên đầu nó thậm chí còn có chút lá cây xanh xoăn xoăn. Cực kỳ moe*. (* Có một số bạn quen đọc manga thì hẳn đã quen từ "moe", còn với những bạn không đọc thì "moe" có nghĩa là đáng yêu) Dây leo xanh nhạt nghiêng đầu một chút, Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng nghiêng đầu theo. Nó run run lá cây trên đầu mình. Tô Nhuyễn Nhuyễn:... Tô Nhuyễn Nhuyễn há to miệng, còn chưa kịp hét lên đã bị Lục Thời Minh bịt miệng. "Suỵt." Tô Nhuyễn Nhuyễn tránh trong ngực Lục Thời Minh, run lẩy bẩy. Có yêu quái! Lục Thời Minh lấy rìu trong balo phía sau ra, chặt đứt đoạn dây leo kia. Dây leo nhỏ ủy khuất, đau đến run rẩy, nhanh chóng biến mất không còn tăm tích. Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm Lục Thời Minh hu hu khóc. Người đàn ông trấn an vỗ vỗ đầu nhỏ của cô, tay kia đặt lên eo nhỏ của cô. Đầu ngón tay hiện lên một màu xanh biếc. Ánh mắt người đàn ông dần tối sầm, trong màn đêm tối càng thêm vẻ nguy hiểm. Hắn nghiêng đầu, có chút nghi hoặc. Nhánh cây màu xanh nhạt lại mọc ra, theo ngón tay thon dài trắng nõn của người đàn ông, linh hoạt như con rắn nhỏ, muốn chui vào tóc Tô Nhuyễn Nhuyễn. Lục Thời Minh nhíu mày, cắt đứt nó. Chồi non lần nữa biến mất. Lục Thời Minh nhắm mắt lại, có chút trầm tư. Hắn vừa rồi nhặt được hạt giống của Trịnh Thụ. Hạt giống có thể là mọc trong không gian, nhưng chắc chắn cần tưới nước linh tuyền. Không khống chế tốt, sẽ tự thò ra. Ánh mắt Lục Thời Minh rơi xuống người Tô Nhuyễn Nhuyễn. Hơn nữa tựa hồ rất thích cô ấy? Luôn leo về phía cô. Hoặc là thích người sống. Hai mắt Lục Thời Minh nheo lại, nhẹ nhàng vỗ vỗ Tô Nhuyễn Nhuyễn, đút cho cô ngụm nước. "Ngủ đi, không có chuyện gì." Tô Nhuyễn Nhuyễn nhắm mắt, không tim không phổi sau một khắc đã ngủ thiếp đi. Tô Nhuyễn Nhuyễn cho rằng mình đã ngủ thật lâu, thực ra cũng chỉ trong chốc lát. Cô nằm nghiêng, nhìn ra khe cửa. Cô thấy nơi cửa sổ ánh trăng trắng như sương, người đàn ông đứng ở nơi đó, giơ cao rìu. Tô Nhuyễn Nhuyễn nhắm chặt mắt lại. Hu hu hu hu... tạm biệt mẹ yêu, đêm nay con phải đi rồi~ "Bịch" một cái, rìu rơi xuống đất, đập vào đầu Tô Nhuyễn Nhuyễn. Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy tê cả da đầu, cổ rụt lại. Một đoạn dây leo mềm nhũn rơi xuống, dính trên mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn, bị người đàn ông dùng chuôi rìu hất ra. Tô Nhuyễn Nhuyễn:... Ngài ghét bỏ mặt tôi đến cỡ nào vậy. Lục Thời Minh cầm đoạn dây leo nhỏ kia, ném ra ngoài cửa sổ. Sau đó chậm rãi ngồi xuống, lau sạch cái rìu yêu quý của mình, thoa baby cream, rồi cất vào trong balo. Thấy đầu ngón tay vẫn còn chút baby cream, Lục Thời Minh từ bi thoa lên trên mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn. Trán, mũi, hai bên gò má, cắm, đều thoa một lượt. Sau đó không chút khách khí xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm có chút mũm mĩm của trẻ con. Nhuyễn Nhuyễn giả vờ ngủ: QAQ người còn không bằng rìu. Ngủ một giấc, ngày hôm sau, Tô Nhuyễn Nhuyễn đứng dậy, vị cái eo cứng ngắc cả một đêm không dám động đậy. "Tôi đau thắt lưng." Ánh mắt không trong sáng của mọi người đột nhiên bắn đến. Đừng cho là chúng tôi không biết đêm qua hai người đã làm gì! Lục Thời Minh ôn nhu nói: "Trẻ con sao lại đau eo chứ." ----------------------------------------------- mọi người đoán được đoạn dây leo kia là gì chưa <33333 hôm nay đổi gió nghe nhạc Âu Mỹ đi