Chương : 8
Amitabh chẳng vòng vo gì khi từ chỗ làm trở về nhà tối ngày hôm sau. Ngay sau khi cởi bỏ khăn áo mùa đông, anh đưa Leah vào ngồi trong ghế sofa, tắt TV, cầm tay cô lên và nói, “Leah, anh yêu em. Nhưng anh sẽ không cưới em.”
Leah thở dài. “Em biết mà.”
“Anh thực sự rất xin lỗi.”
Cô đưa tay lên vuốt tóc và lại thở dài. Cô chẳng nghĩ ra điều gì để nói.
“Đó không phải là lỗi của em.”
“Phải.”
“Chỉ là, anh không thể đối xử với bố mẹ anh như vậy.”
“Cái gì cơ?”
“Điều ấy sẽ thực sự giết chết họ.”
Leah nhìn anh bối rối. Bố mẹ Amitabh yêu quý cô. Bố mẹ Amitabh luôn luôn nghĩ rằng cô là người thú vị.
Amitabh ngừng lời và thở dài. “Nghe này,” anh nói, “anh đã ba mươi tuổi. Ở tuổi hai mươi, người ta có thể phí thời gian vô bổ...”
“Phí thời gian vô bổ ư?” Leah cảm thấy dạ dày mình thắt nút lại.
“Chúa ơi, không, không phải là phí thời gian vô bổ. Anh không có ý nói thế. Chỉ là, anh với em. Cái...” Anh khoát tay quanh gian phòng. “Cái này không bao giờ sẽ...”
“Chúa ơi, Am - ý anh muốn nói gì?” Trái tim cô đang đẩy adrenalin đi khắp cơ thể với lưu lượng lớn.
“Anh muốn nói là, anh không thể lấy em được. Không phải bây giờ. Không bao giờ. Bố mẹ anh có thể chấp nhận em là bạn gái anh, nhưng không bao giờ chấp thuận em là vợ của anh.”
Leah có nghe thấy những lời nói ấy, nhưng không tài nào hiểu được ý nghĩa của chúng. “Cái gì?” cô nói. “Bởi em là người da trắng ư?”
“Đúng vậy. Bởi vì em là người da trắng. Bởi vì em là người Thiên Chúa giáo. Bởi vì em không nghề ngỗng. Bởi vì em trai em là người đồng tính. Bởi vì em uống rượu. Bởi vì em chửi thề.”
“Ồ, Chúa tôi.”
“Anh nghĩ em đã biết những điều ấy. Anh đã nghĩ rằng em chấp nhận như vậy.”
“Không,” cô nói trong tê dại. “Em không biết.”
“Vậy em nghĩ thế nào?”
“Em không biết,” cô nói. “Em không nghĩ gì. Em cứ nghĩ bố mẹ anh thích em.”
“Hai cụ có thích em.”
“Vậy tại sao...”
“Mọi chuyện phải thế thôi Leah. Chỉ có thế.”
“Vậy nếu chúng ta không cưới nhau nữa? Chẳng lẽ chúng ta không thể tiếp tục sống như hiện tại hay sao?”
Amitabh ngước nhìn lên trần nhà và thở hắt ra. “Mọi chuyện không đơn giản như vậy.”
“Tại sao lại không? Nếu vấn đề chỉ là ở chỗ bố mẹ không muốn anh cưới một cô gái người Anh, thì đừng cưới em thôi.”
“Nhưng, anh sẽ phải cưới một ai đó.”
“Tại sao?”
“Để có gia đình. Anh phải có một gia đình.”
“Anh không cần phải kết hôn thì mới có một gia đình.”
“Có,” anh ngừng lời và thở dài, “anh cần phải kết hôn.”
Leah nghẹn lời khi cuối cùng bỗng nhiên mọi sự trở nên rõ ràng. “Vậy ý anh là ba năm vừa qua của chúng ta chỉ là một... giai đoạn?”
“Không. Dĩ nhiên là không phải rồi. Anh chỉ không nghĩ thấu đáo mọi chuyện mà thôi. Anh còn trẻ. Anh nghĩ là anh còn khối thời gian. Anh cũng không nghĩ là em với anh lại bền lâu đến vậy...”
Leah nhìn chằm chằm vào anh. Vào người xa lạ mà ba năm qua cô đã cùng chia sẻ cuộc đời. Như thể bỗng dưng anh thú nhận với cô là anh đã có gia đình, hoặc là một kẻ khủng bố hoặc là một điệp viên. Trong bao năm qua cô đã đọc đầy những câu chuyện về những cặp đôi đa sắc tộc ở trong tình huống tương tự thế này, cô đã nhìn thấy họ trong chương trình truyền hình Kilroy, và cô luôn luôn tự tin rằng chuyện ấy không bao giờ xảy ra với cô và Amitabh bởi bố mẹ anh yêu quý cô và chấp thuận họ là một đôi. Và thực lòng mà nói, trừ một vài lần gặp đầu tiên, cô hiếm khi để ý đến việc Amitabh là người Ấn Độ.
“Vậy là chúng ta sẽ chia tay?”
Anh gật đầu. Nhún vai. Lại gật đầu lần nữa. “Anh nghĩ vậy.”
Leah bắt đầu khóc.
12 tháng Giêng năm 2005
Toby,
Lâu lắm rồi. Ta xin lỗi đã không liên lạc với con nhưng cuộc sống là như thế. Jemma và ta đang làm thủ tục ly dị. Cô ta sẽ ở lại Cape Town với bọn trẻ (bọn ta có hai thằng con trai, mười hai tuổi và chín tuổi) và ta thì đang dọn đến ở Johannesburg. Ta có vài công chuyện ở London vào cuối tháng Ba và ta sẽ về ở căn hộ của ta ở Chelsea vài tuần.
Ta muốn gặp lại con. Ta muốn được thấy con đã nên người ra sao, sau đoạn khởi đầu đời không lấy gì làm hứa hẹn. Và ta muốn thấy ngôi nhà ta đã mua cho con dạo trước giờ như thế nào. Nếu con có chút nào khôn ngoan thì hẳn là con đã tận dụng cơ hội của thị trường bất động sản và tiến khá xa rồi đó. Peter nói với ta rằng trong thị trường hiện nay ngôi nhà này nếu ở trong tình trạng tốt phải có giá khoảng nửa triệu bảng, đủ để bao cấp sự nghiệp “thơ ca” cho con. Ta vẫn theo dõi thường xuyên trang giới thiệu sách của tờ Times trong những năm qua, đợi chờ tên con được nhắc đến, nhưng, than ôi, vẫn chưa thấy gì!
Dù sao thì - ta mong được nghe toàn bộ chuyện đời con trong những năm vừa qua. Ta vẫn không thôi hy vọng rằng có khả năng con sẽ khiến ta tự hào. Ta tin rằng con sắp bước sang tuổi bốn mươi, độ tuổi mà người đàn ông biết liệu anh ta có thể coi mình là người thành đạt hay không khi lưỡi hái tử thần nghiệt ngã đến tìm.
Ta sẽ liên lạc với con, thông qua Peter.
Mọi sự tốt lành,
Reggie (Bố)
Leah thở dài. “Em biết mà.”
“Anh thực sự rất xin lỗi.”
Cô đưa tay lên vuốt tóc và lại thở dài. Cô chẳng nghĩ ra điều gì để nói.
“Đó không phải là lỗi của em.”
“Phải.”
“Chỉ là, anh không thể đối xử với bố mẹ anh như vậy.”
“Cái gì cơ?”
“Điều ấy sẽ thực sự giết chết họ.”
Leah nhìn anh bối rối. Bố mẹ Amitabh yêu quý cô. Bố mẹ Amitabh luôn luôn nghĩ rằng cô là người thú vị.
Amitabh ngừng lời và thở dài. “Nghe này,” anh nói, “anh đã ba mươi tuổi. Ở tuổi hai mươi, người ta có thể phí thời gian vô bổ...”
“Phí thời gian vô bổ ư?” Leah cảm thấy dạ dày mình thắt nút lại.
“Chúa ơi, không, không phải là phí thời gian vô bổ. Anh không có ý nói thế. Chỉ là, anh với em. Cái...” Anh khoát tay quanh gian phòng. “Cái này không bao giờ sẽ...”
“Chúa ơi, Am - ý anh muốn nói gì?” Trái tim cô đang đẩy adrenalin đi khắp cơ thể với lưu lượng lớn.
“Anh muốn nói là, anh không thể lấy em được. Không phải bây giờ. Không bao giờ. Bố mẹ anh có thể chấp nhận em là bạn gái anh, nhưng không bao giờ chấp thuận em là vợ của anh.”
Leah có nghe thấy những lời nói ấy, nhưng không tài nào hiểu được ý nghĩa của chúng. “Cái gì?” cô nói. “Bởi em là người da trắng ư?”
“Đúng vậy. Bởi vì em là người da trắng. Bởi vì em là người Thiên Chúa giáo. Bởi vì em không nghề ngỗng. Bởi vì em trai em là người đồng tính. Bởi vì em uống rượu. Bởi vì em chửi thề.”
“Ồ, Chúa tôi.”
“Anh nghĩ em đã biết những điều ấy. Anh đã nghĩ rằng em chấp nhận như vậy.”
“Không,” cô nói trong tê dại. “Em không biết.”
“Vậy em nghĩ thế nào?”
“Em không biết,” cô nói. “Em không nghĩ gì. Em cứ nghĩ bố mẹ anh thích em.”
“Hai cụ có thích em.”
“Vậy tại sao...”
“Mọi chuyện phải thế thôi Leah. Chỉ có thế.”
“Vậy nếu chúng ta không cưới nhau nữa? Chẳng lẽ chúng ta không thể tiếp tục sống như hiện tại hay sao?”
Amitabh ngước nhìn lên trần nhà và thở hắt ra. “Mọi chuyện không đơn giản như vậy.”
“Tại sao lại không? Nếu vấn đề chỉ là ở chỗ bố mẹ không muốn anh cưới một cô gái người Anh, thì đừng cưới em thôi.”
“Nhưng, anh sẽ phải cưới một ai đó.”
“Tại sao?”
“Để có gia đình. Anh phải có một gia đình.”
“Anh không cần phải kết hôn thì mới có một gia đình.”
“Có,” anh ngừng lời và thở dài, “anh cần phải kết hôn.”
Leah nghẹn lời khi cuối cùng bỗng nhiên mọi sự trở nên rõ ràng. “Vậy ý anh là ba năm vừa qua của chúng ta chỉ là một... giai đoạn?”
“Không. Dĩ nhiên là không phải rồi. Anh chỉ không nghĩ thấu đáo mọi chuyện mà thôi. Anh còn trẻ. Anh nghĩ là anh còn khối thời gian. Anh cũng không nghĩ là em với anh lại bền lâu đến vậy...”
Leah nhìn chằm chằm vào anh. Vào người xa lạ mà ba năm qua cô đã cùng chia sẻ cuộc đời. Như thể bỗng dưng anh thú nhận với cô là anh đã có gia đình, hoặc là một kẻ khủng bố hoặc là một điệp viên. Trong bao năm qua cô đã đọc đầy những câu chuyện về những cặp đôi đa sắc tộc ở trong tình huống tương tự thế này, cô đã nhìn thấy họ trong chương trình truyền hình Kilroy, và cô luôn luôn tự tin rằng chuyện ấy không bao giờ xảy ra với cô và Amitabh bởi bố mẹ anh yêu quý cô và chấp thuận họ là một đôi. Và thực lòng mà nói, trừ một vài lần gặp đầu tiên, cô hiếm khi để ý đến việc Amitabh là người Ấn Độ.
“Vậy là chúng ta sẽ chia tay?”
Anh gật đầu. Nhún vai. Lại gật đầu lần nữa. “Anh nghĩ vậy.”
Leah bắt đầu khóc.
12 tháng Giêng năm 2005
Toby,
Lâu lắm rồi. Ta xin lỗi đã không liên lạc với con nhưng cuộc sống là như thế. Jemma và ta đang làm thủ tục ly dị. Cô ta sẽ ở lại Cape Town với bọn trẻ (bọn ta có hai thằng con trai, mười hai tuổi và chín tuổi) và ta thì đang dọn đến ở Johannesburg. Ta có vài công chuyện ở London vào cuối tháng Ba và ta sẽ về ở căn hộ của ta ở Chelsea vài tuần.
Ta muốn gặp lại con. Ta muốn được thấy con đã nên người ra sao, sau đoạn khởi đầu đời không lấy gì làm hứa hẹn. Và ta muốn thấy ngôi nhà ta đã mua cho con dạo trước giờ như thế nào. Nếu con có chút nào khôn ngoan thì hẳn là con đã tận dụng cơ hội của thị trường bất động sản và tiến khá xa rồi đó. Peter nói với ta rằng trong thị trường hiện nay ngôi nhà này nếu ở trong tình trạng tốt phải có giá khoảng nửa triệu bảng, đủ để bao cấp sự nghiệp “thơ ca” cho con. Ta vẫn theo dõi thường xuyên trang giới thiệu sách của tờ Times trong những năm qua, đợi chờ tên con được nhắc đến, nhưng, than ôi, vẫn chưa thấy gì!
Dù sao thì - ta mong được nghe toàn bộ chuyện đời con trong những năm vừa qua. Ta vẫn không thôi hy vọng rằng có khả năng con sẽ khiến ta tự hào. Ta tin rằng con sắp bước sang tuổi bốn mươi, độ tuổi mà người đàn ông biết liệu anh ta có thể coi mình là người thành đạt hay không khi lưỡi hái tử thần nghiệt ngã đến tìm.
Ta sẽ liên lạc với con, thông qua Peter.
Mọi sự tốt lành,
Reggie (Bố)