Chương 5: Đừng Hỏi, Hỏi Là Bị Nữ Chính Hố
Sau khi Du Chiêu ngồi xuống thì không còn chuyện gì nữa, hắn vẫn đeo tai nghe như cũ, cúi đầu lướt điện thoại, một dáng vẻ xa cách.
Một đám người chung quanh hai mặt nhìn nhau, lén lút tản ra.
Giang Trác và Chúc Lạp Lạp vẫn còn ở lại, hai người cùng một suy nghĩ: "Tại sao Du Chiêu lại hỏi chỗ Bạch Kiều ngồi?"
Chỉ là một người lo lắng cho Bạch Kiều, một người vì xem kịch.
Không đợi được Du Chiêu ngẩng đầu, Bạch Kiều mở miệng trước, anh nhìn Giang Trác nói: "Chỗ này cậu còn ngồi không?"
Sắc mặt Giang Trác xanh mét, hung dữ trừng Bạch Kiều một cái.
Hiện tại cậu ta có thể ngồi sao?
Chiếm chỗ của Du Chiêu? Người này muốn cậu ta chết sao?
Còn hỏi trước mặt Du Chiêu, đang trả thù chuyện mình mới làm hả? Chê cậu ta chết không đủ nhanh sao?!
Một lát sau cậu ta nghĩ đến gì đó, nhìn Du Chiêu một cái, lại nở nụ cười lạnh với Bạch Kiều, đi lên phía trước tìm chỗ ngồi.
Bạch Kiều không hiểu, quay đầu lại thấy vẻ mặt nhìn mình lo lắng của Chúc Lạp Lạp, lúc những người khác liếc trộm anh, cũng là một vẻ mặt 'tự cầu phúc'.
"......"
Đám người này bị cái gì vậy?
Bạch Kiều vẫn không hiểu, anh hoàn toàn không có cách nào đồng cảm với điều các bạn học kiêng kỵ.
Dù sao Du Chiêu hiện tại anh thấy, nhìn thế nào cũng là đứa bé miệng còn hôi sữa!
Điều anh thắc mắc là, tại sao Du Chiêu lại muốn ngồi ở đây?
Dựa vào phát triển mô típ quen thuộc, ghế thứ hai cạnh cửa sổ từ dưới đếm lên mới là chỗ ngồi tiêu chuẩn của nhân vật chính!
Chẳng lẽ do hắn không phải là nhân vật chính?
Nhưng cũng không nên ngồi cùng bàn với mình mà......
【 Cậu xem nhiều anime vườn trường quá rồi!】
"......"
Trong đầu vang lên âm thanh xem thường của hệ thống.
Bạch Kiều tinh thần phấn chấn: "Ha, cậu cũng xem anime vườn trường nữa hả?"
【 Đó là do học nhiều biết nhiều cũng là một truyền thống tốt đẹp. 】
"......" Thật ra xem nhiều anime vườn trường là cậu phải không?
Bạch Kiều: "Vậy cậu nói xem tại sao cậu ta lại ngồi đây?"
【 Không đánh không quen biết, chắc là nhìn cậu tương đối thuận mắt. 】
"Tôi cũng không phải đánh nhau với cậu ta......"
Bạch Kiều lầm bầm một câu trong lòng, không chấp nhặt vấn đề này nữa.
Nhưng có khả năng như Nhị Bát đã nói, chỉ là nhìn anh tương đối thuận mắt.
Nói thế nào cũng là quan hệ sóng vai chiến đấu, so sánh với những người khác cũng có chút đặc biệt đúng không?
Ngẫm lại sao thấy có hơi đắc ý nhỉ?
Bạch Kiều một tay chống đầu, mặt hướng về phía Du Chiêu.
Từ phía của anh có thể nhìn thấy sườn mặt Du Chiêu, Du Chiêu hơi cúi đầu, tầm mắt hạ xuống, lông mi dài và dày lại cong lên, đường cong sườn mặt từ trán đến cằm có thể gọi là hoàn mỹ, khuôn mặt này nếu đưa vào giới giải trí, chắc chắn sẽ có một đám fan nữ khóc lóc đòi xin khỉ con cho hắn.
Dạng người này sao lại treo cổ trên một thân cây vậy?
"Nhị Bát."
【......】Nhị Bát dùng hình thức mưa đạn để thể hiện sự phản kháng.
Bạch Kiều không để ý: "Cuối cùng cậu ta thành tội phạm bắt cóc thật sao?"
【Ừm】
"Tại sao cậu ta bắt cóc?"
Nhìn vào tiếp xúc ngắn ngủi, ấn tượng của Bạch Kiều đối với Du Chiêu kỳ thật không giống như trong miêu tả của tư liệu.
Mặc dù tính cách Du Chiêu hơi quái gở, nhưng hắn vẫn chịu vì bạn bè ra mặt đánh nhau, có thể đúng giờ đến trường, đối với người khác cũng xem như lễ phép......
Chí ít Bạch Kiều nhìn ra, hắn đối với người khác vẫn rất thân thiện.
Nếu như lúc này những người khác trong lớp biết anh có suy nghĩ này, đoán chừng đồng tử chấn động tập thể.
Tóm lại Bạch Kiều không tưởng tượng nồi dáng vẻ Du Chiêu biến thành kẻ bắt cóc!
Hệ thống nửa ngày không trả lời, cuối cùng nghẹn ra một câu 【 Đừng hỏi, hỏi là bị nữ chính hố.】
Bạch Kiều: "......"
Nói trắng ra chính hệ thống cũng không biết!
Bạch Kiều bĩu môi.
Nói ra anh cuối cùng cũng là bị con tin hố chết.
Nếu như nói cuối cùng con tin ở thế giới này là nữ chính, theo một nghĩa nào đó, anh và Du Chiêu là đồng bệnh tương liên.
Đều là bị hố!
anh bỗng nhiên nở nụ cười, chính anh cũng không rõ khóe miệng mình tại sao lại tự nhiên cong lên.
Mà Du Chiêu đại khái bị anh nhìn chằm chằm quá lâu, vào thời điểm anh cười, cuối cùng cũng phát hiện ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Bọn họ hình như vẫn luôn vô ý đối mặt nhau như vậy.
Khóe miệng vui cười của Bạch Kiều còn chưa thu lại, bầu không khí trở nên hơi xấu hổ.
"Cậu......"
"Du Chiêu, Du Chiêu tới rồi sao?"
"......"
Một nữ sinh xuất hiện trước của lớp, dáng người không cao, khoảng 1m65, cô mặc một bộ váy liền áo màu vàng nhạt, tóc có hơi xoăn, còn trang điểm nhẹ, vừa nhìn là biết không phải là học sinh đứng đắn gì.
Bạch Kiều nghĩ thế.
Giọng nói cô rất to, cô nói hai câu toàn bộ lớp học đều nghe được hết, tập thể ánh mắt chuyển hướng từ cửa phòng học đến chỗ ngồi phía sau, chỉ có Du Chiêu thờ ơ nhìn chằm chằm bạn cùng bàn.
Tất cả mọi người đều lau thay Bạch Kiều vệt mồ hôi.
Chẳng lẽ trong thời gian ngắn như vậy, Bạch Kiều đã chạm đến nghịch lân của Du Chiêu?
Gương mặt kia càng không thay đổi càng không thân thiện.
Tay Bạch Kiều hình như không vượt quá giới hạn mà?
Cánh tay anh còn giữ được không?
Toàn thành viên trong lớp tinh thần căng như dây đàn, nhìn thấy đại chiến hết sức căng thẳng, khói lửa bắt đầu tràn lan, bỗng nhiên Bạch Kiều nhìn về phía cửa lớp chép miệng: "Có người tìm kìa."
"......"
Du Chiêu thấy rõ khẩu hình của anh, thuận theo mắt anh nhìn sang, ngoài cửa có người vẫy tay với hắn.
Du Chiêu tháo tai nghe xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
Trận ám chiến giữa bạn cùng bàn hóa thành vô hình.
"......"
"......"
Đưa mắt nhìn Du Chiêu ra khỏi phòng học, Bạch Kiều định thu hồi tầm mắt lại, nữ sinh ở trước cửa bước vào, chỉ thấy cô đi lên bục giảng, cầm lấy phấn viết hai chữ 'Triệu Lộ', quay đầu nói: "Nói trước một tiếng, tôi là chủ nhiệm lớp 11A13, tôi họ Triệu, tối nay tôi có việc phải xử lý, họp lớp hoãn lại đến tiết sau, tiết này là tiết tự học, bạn nào không đem sách thì có thể ngủ, bạn nào không muốn học cũng đừng nháo nhào lên, nếu muốn nói chuyện thì phải khống chế âm lượng từ 40 đề xi ben trở xuống cho tôi, nghe rõ không?"
Có người gật đầu, có người bật cười, có người ngơ ngác.
Người ngơ ngác kia chính là Bạch Kiều.
Ai có thể nghĩ đến tướng mạo đáng yêu còn không cao bằng anh đó lại là giáo viên chủ nhiệm lớp anh chứ?
【 Ừm, vừa nhìn cũng không phải là chủ nhiệm đứng đắn gì.】
"......"
Anh có tội, anh kiểm điểm, xin bỏ qua có được không?
Hệ thống không biết xấu hổ phát ra một tiếng huýt sáo.
Bạch Kiều quyết định coi nhẹ cậu ta, nhưng tìm một vòng cũng không tìm được thứ gì di dời lực chú ý.
Ngày đầu tiên chia lớp, phòng học sạch sẽ giống như lớp mười khai giảng, cái túi duy nhất anh mang ra khỏi nhà, bên trong có điện thoại, thẻ trường học và một ít tiền mặt.
Bạch Kiều chán muốn chết lấy điện thoại di động ra, nghĩ ngày mai phải đem sách vở ở nhà đến trường học, còn phải ra nhà sách mua mấy quyển sách tài liệu học tập.
Nguyên chủ lúc học lớp mười là học ngoại trú, Bạch Kiều lại không muốn mỗi ngày mất hai mươi phút đi đường, nên còn phải xử lý một vài thủ tục nội trú......
Đang sắp xếp kế hoạch ngày mai cho mình, trong phòng học bỗng trở nên ồn ào, Bạch Kiều ngẩng đầu, nhìn thấy bên ngoài phòng học một giáo viên dẫn một học sinh đi qua, các bạn còn lại đang khe khẽ thảo luận.
"Đây không phải là Trịnh Mãn Ân sao? Sao cậu ta cũng bị đưa đi rồi?"
"Cái này có gì lạ đâu? Cậu ta với Du Chiêu lúc nào cũng ở cạnh nhau, chắc lại gây ra chuyện gì thôi."
"......"
Bạch Kiều nghe thấy, đầu tiên nghĩ đến chuyện hôm nay hẹn ở trong ngõ hẻm đánh nhau.
Thế nhưng sao nhà trường biết được?
La Bưu bị mang về cục cảnh sát tố cáo? Hắn ta thua trong tay mấy đứa học sinh cấp ba chẳng lẽ cũng không chê mất mặt?
Loại người giống như La Bưu trong xã hội, coi trọng chính là nghĩa khí và mặt mũi.
Thời điểm hắn ta đánh không lại cũng chạy trốn bỏ đàn em của mình, theo lý thuyết cũng không nên đem việc mình bị thua trận trắng trợn tuyên dương đâu!
Nhưng nếu không phải chuyện đánh nhau, Du Chiêu và Trịnh Mãn Ân vì sao lại bị giáo viên gọi đi cùng lúc?
Lúc Bạch Kiều còn đang suy nghĩ không hiểu tại sao, chủ nhiệm đáng yêu lớp anh lại xuất hiện: "Bạch Kiều, còn có Hà Kiêu, hai người các em, đi với cô một chút."
Nếu nói Trịnh Mãn Ân và Du Chiêu còn chưa chứng minh được là chuyện gì, cộng thêm Bạch Kiều và một người khác, sự việc chính là ván đã đóng thuyền.
Bạch Kiều không biết Hà Kiêu là ai, nhưng thời điểm cùng nhau ra khỏi lớp học, Bạch Kiều xác định lúc mình ở hiện trường đánh nhau có gặp qua nam sinh cao 1m85 này.
Thế nhưng vẫn không đúng như cũ.
Du Chiêu bọn họ có thể nói là do La Bưu tố cáo, nhưng Bạch Kiều và đám lưu manh kia hoàn toàn không quen không biết, tố cáo cũng không nên có thêm anh!
Trừ phi tên tiểu tử Trịnh Mãn Ân kia khai anh ra.
Tên tiểu tử đó không thể không có nghĩa khí như vậy được chứ?
Bạch Kiều cứ như vậy mang tâm trạng phức tạp và thấp thỏm đi theo chủ nhiệm lớp đến phòng giáo viên.
Để tiện cho thầy trò kết nối, phòng giáo viên được đặt trong tòa nhà dạy học, cách phòng học của học sinh một cái bồn rửa tay.
Thời điểm đi vào văn phòng, những học sinh Hải Bắc tham gia đánh nhau đều bị bắt hết, đang đứng xếp hàng trong văn phòng.
Thấy Triệu Lộ đưa Bạch Kiều với Hà Kiêu đến, một giáo viên trung niên hơi mập mạp trong văn phòng nhìn hình trên tay, "Trường học chúng ta, chỉ mấy đứa này phải không?"
Nhìn thấy ảnh chụp trong ta giáo viên, Bạch Kiều lập tức biết rằng mình hiểu lầm Trịnh Mãn Ân.
Là có người chụp hình, gửi thẳng cho lãnh đạo trường.
Hiện tại đứng trước mặt bọn họ, họ Nghiêm tên Chính Huy, là giám thị khối mười một, vẻ mặt nghiêm túc nhìn bọn họ.
Bạch Kiều tìm Du Chiêu trước tiên, nhìn thấy hắn đứng bên trái ngoài cùng, không có đeo tai nghe cũng không có chơi điện thoại, chỉ là cúi đầu, cũng không giống là nhận sai cúi đầu, mà chỉ thuần túy nhìn chằm chằm mũi giày, giống như đó là phiên bản giới hạn độc nhất vô nhị đáng để thưởng thức trên thế giới.
A, đúng là phiên bản giới độc nhất vô nhị!
Lúc Bạch Kiều nhìn Du Chiêu, bỗng nhiên tay bị người vỗ vỗ, Trịnh Mãn Ân không có chút lo lắng nào lại gần: "Người anh em, cậu cũng đến rồi, cậu học lớp nào?"
Bạch Kiều đọc nhấn rõ từng chữ: "11A13."
"Đệch, cậu cùng lớp với anh Chiêu, cùng với lão Hà nữa, tôi......"
"Đệch!" Một tiếng quát chói tai đối diện vang lên, "Em đệch cái gì mà đệch!"
Thái độ của Nghiêm Chính Huy đối với Trịnh Mãn Ân vô cùng bất mãn: "Trịnh Mãn Ân, đừng tưởng rằng cha em với tôi có giao tình nên tôi sẽ bỏ qua em, nếu hôm nay không nên giải thích rõ ràng......"
"Giám thị Nghiêm, em yêu cầu chuyển lớp, em muốn qua 11A13!"
Giám thị bị ngắt lời, một câu ngắn ở cổ đỏ mặt tía tai, cuối cùng cũng nhịn không được tiến lên, đưa tay đánh lên trán Trịnh Mãn Ân: "Chuyển lớp! Em còn không biết xấu hổ đòi chuyển lớp! Chuyển lớp để em tiếp tục gây sự sao?"
"......"
Đánh vô cùng có nhịp điệu, Trịnh Mãn Ân lập tức đổi vẻ mặt oan ức, bộ dáng đáng thương ôm đầu nhìn chằm chằm lão Nghiêm.
Đáng tiếc Nghiêm Chính Huy không mềm lòng bộ dáng này của cậu, đánh xong thì thu tay lại, lùi về sau sửa sang lại quần áo, lại hỏi: "Nói đi, sao mấy đứa đánh nhau?"
"......" Không một ai trả lời.
Nói đùa, anh Chiêu đang đứng ở đây kìa! Ai dám nói thật?
"Không nói phải không? Tốt, tôi không thể làm các em mở miệng, luôn có người có thể làm các em mở miệng." Giám thị Nghiêm ra phương pháp gọi phụ huynh.
Thấy giám thị Nghiêm lấy điện thoại ra, quả nhiên có người bắt đầu khẩn trương.
Bạch Kiều bỗng nhiên đứng ra một bước: "Giám thị Nghiêm, em có thể nhìn ảnh chụp trong tay thầy không?"
"Làm gì? Em còn muốn thưởng thức dáng người anh dũng của mình sao?"
"Nói như vậy cũng được."
"......"
Trước khi lão Nghiêm nổi bão lần nữa, Bạch Kiều lại nói: "Em có chứng cứ chứng minh chuyện này không phải lỗi của bọn em, nhưng trước tiên em muốn biết là ai đã chụp bức ảnh."
Nghiêm Chính Huy nghi ngờ nhìn anh một cái, rất vất vả mới có người chịu mở miệng, ông cũng không muốn tùy tiện bỏ qua, thế nên đưa ảnh chụp tới.
Nhìn thấy tấm ảnh chiến trường hỗn loạn, Bạch Kiều nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Không chụp được hai bên giằng co trước khi hỗn chiến là được.
Anh trả ảnh chụp lại, lấy điện thoại di động của mình ra, mở tấm ảnh mình chụp trước đó, hai mắt bỗng nhiên sáng lên.
Trong tấm ảnh, ở vị trí phía sau La Bưu có hai người, anh nhìn ra một khuôn mặt cũng coi như quen thuộc —— Bạch Thịnh.
Một đám người chung quanh hai mặt nhìn nhau, lén lút tản ra.
Giang Trác và Chúc Lạp Lạp vẫn còn ở lại, hai người cùng một suy nghĩ: "Tại sao Du Chiêu lại hỏi chỗ Bạch Kiều ngồi?"
Chỉ là một người lo lắng cho Bạch Kiều, một người vì xem kịch.
Không đợi được Du Chiêu ngẩng đầu, Bạch Kiều mở miệng trước, anh nhìn Giang Trác nói: "Chỗ này cậu còn ngồi không?"
Sắc mặt Giang Trác xanh mét, hung dữ trừng Bạch Kiều một cái.
Hiện tại cậu ta có thể ngồi sao?
Chiếm chỗ của Du Chiêu? Người này muốn cậu ta chết sao?
Còn hỏi trước mặt Du Chiêu, đang trả thù chuyện mình mới làm hả? Chê cậu ta chết không đủ nhanh sao?!
Một lát sau cậu ta nghĩ đến gì đó, nhìn Du Chiêu một cái, lại nở nụ cười lạnh với Bạch Kiều, đi lên phía trước tìm chỗ ngồi.
Bạch Kiều không hiểu, quay đầu lại thấy vẻ mặt nhìn mình lo lắng của Chúc Lạp Lạp, lúc những người khác liếc trộm anh, cũng là một vẻ mặt 'tự cầu phúc'.
"......"
Đám người này bị cái gì vậy?
Bạch Kiều vẫn không hiểu, anh hoàn toàn không có cách nào đồng cảm với điều các bạn học kiêng kỵ.
Dù sao Du Chiêu hiện tại anh thấy, nhìn thế nào cũng là đứa bé miệng còn hôi sữa!
Điều anh thắc mắc là, tại sao Du Chiêu lại muốn ngồi ở đây?
Dựa vào phát triển mô típ quen thuộc, ghế thứ hai cạnh cửa sổ từ dưới đếm lên mới là chỗ ngồi tiêu chuẩn của nhân vật chính!
Chẳng lẽ do hắn không phải là nhân vật chính?
Nhưng cũng không nên ngồi cùng bàn với mình mà......
【 Cậu xem nhiều anime vườn trường quá rồi!】
"......"
Trong đầu vang lên âm thanh xem thường của hệ thống.
Bạch Kiều tinh thần phấn chấn: "Ha, cậu cũng xem anime vườn trường nữa hả?"
【 Đó là do học nhiều biết nhiều cũng là một truyền thống tốt đẹp. 】
"......" Thật ra xem nhiều anime vườn trường là cậu phải không?
Bạch Kiều: "Vậy cậu nói xem tại sao cậu ta lại ngồi đây?"
【 Không đánh không quen biết, chắc là nhìn cậu tương đối thuận mắt. 】
"Tôi cũng không phải đánh nhau với cậu ta......"
Bạch Kiều lầm bầm một câu trong lòng, không chấp nhặt vấn đề này nữa.
Nhưng có khả năng như Nhị Bát đã nói, chỉ là nhìn anh tương đối thuận mắt.
Nói thế nào cũng là quan hệ sóng vai chiến đấu, so sánh với những người khác cũng có chút đặc biệt đúng không?
Ngẫm lại sao thấy có hơi đắc ý nhỉ?
Bạch Kiều một tay chống đầu, mặt hướng về phía Du Chiêu.
Từ phía của anh có thể nhìn thấy sườn mặt Du Chiêu, Du Chiêu hơi cúi đầu, tầm mắt hạ xuống, lông mi dài và dày lại cong lên, đường cong sườn mặt từ trán đến cằm có thể gọi là hoàn mỹ, khuôn mặt này nếu đưa vào giới giải trí, chắc chắn sẽ có một đám fan nữ khóc lóc đòi xin khỉ con cho hắn.
Dạng người này sao lại treo cổ trên một thân cây vậy?
"Nhị Bát."
【......】Nhị Bát dùng hình thức mưa đạn để thể hiện sự phản kháng.
Bạch Kiều không để ý: "Cuối cùng cậu ta thành tội phạm bắt cóc thật sao?"
【Ừm】
"Tại sao cậu ta bắt cóc?"
Nhìn vào tiếp xúc ngắn ngủi, ấn tượng của Bạch Kiều đối với Du Chiêu kỳ thật không giống như trong miêu tả của tư liệu.
Mặc dù tính cách Du Chiêu hơi quái gở, nhưng hắn vẫn chịu vì bạn bè ra mặt đánh nhau, có thể đúng giờ đến trường, đối với người khác cũng xem như lễ phép......
Chí ít Bạch Kiều nhìn ra, hắn đối với người khác vẫn rất thân thiện.
Nếu như lúc này những người khác trong lớp biết anh có suy nghĩ này, đoán chừng đồng tử chấn động tập thể.
Tóm lại Bạch Kiều không tưởng tượng nồi dáng vẻ Du Chiêu biến thành kẻ bắt cóc!
Hệ thống nửa ngày không trả lời, cuối cùng nghẹn ra một câu 【 Đừng hỏi, hỏi là bị nữ chính hố.】
Bạch Kiều: "......"
Nói trắng ra chính hệ thống cũng không biết!
Bạch Kiều bĩu môi.
Nói ra anh cuối cùng cũng là bị con tin hố chết.
Nếu như nói cuối cùng con tin ở thế giới này là nữ chính, theo một nghĩa nào đó, anh và Du Chiêu là đồng bệnh tương liên.
Đều là bị hố!
anh bỗng nhiên nở nụ cười, chính anh cũng không rõ khóe miệng mình tại sao lại tự nhiên cong lên.
Mà Du Chiêu đại khái bị anh nhìn chằm chằm quá lâu, vào thời điểm anh cười, cuối cùng cũng phát hiện ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Bọn họ hình như vẫn luôn vô ý đối mặt nhau như vậy.
Khóe miệng vui cười của Bạch Kiều còn chưa thu lại, bầu không khí trở nên hơi xấu hổ.
"Cậu......"
"Du Chiêu, Du Chiêu tới rồi sao?"
"......"
Một nữ sinh xuất hiện trước của lớp, dáng người không cao, khoảng 1m65, cô mặc một bộ váy liền áo màu vàng nhạt, tóc có hơi xoăn, còn trang điểm nhẹ, vừa nhìn là biết không phải là học sinh đứng đắn gì.
Bạch Kiều nghĩ thế.
Giọng nói cô rất to, cô nói hai câu toàn bộ lớp học đều nghe được hết, tập thể ánh mắt chuyển hướng từ cửa phòng học đến chỗ ngồi phía sau, chỉ có Du Chiêu thờ ơ nhìn chằm chằm bạn cùng bàn.
Tất cả mọi người đều lau thay Bạch Kiều vệt mồ hôi.
Chẳng lẽ trong thời gian ngắn như vậy, Bạch Kiều đã chạm đến nghịch lân của Du Chiêu?
Gương mặt kia càng không thay đổi càng không thân thiện.
Tay Bạch Kiều hình như không vượt quá giới hạn mà?
Cánh tay anh còn giữ được không?
Toàn thành viên trong lớp tinh thần căng như dây đàn, nhìn thấy đại chiến hết sức căng thẳng, khói lửa bắt đầu tràn lan, bỗng nhiên Bạch Kiều nhìn về phía cửa lớp chép miệng: "Có người tìm kìa."
"......"
Du Chiêu thấy rõ khẩu hình của anh, thuận theo mắt anh nhìn sang, ngoài cửa có người vẫy tay với hắn.
Du Chiêu tháo tai nghe xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
Trận ám chiến giữa bạn cùng bàn hóa thành vô hình.
"......"
"......"
Đưa mắt nhìn Du Chiêu ra khỏi phòng học, Bạch Kiều định thu hồi tầm mắt lại, nữ sinh ở trước cửa bước vào, chỉ thấy cô đi lên bục giảng, cầm lấy phấn viết hai chữ 'Triệu Lộ', quay đầu nói: "Nói trước một tiếng, tôi là chủ nhiệm lớp 11A13, tôi họ Triệu, tối nay tôi có việc phải xử lý, họp lớp hoãn lại đến tiết sau, tiết này là tiết tự học, bạn nào không đem sách thì có thể ngủ, bạn nào không muốn học cũng đừng nháo nhào lên, nếu muốn nói chuyện thì phải khống chế âm lượng từ 40 đề xi ben trở xuống cho tôi, nghe rõ không?"
Có người gật đầu, có người bật cười, có người ngơ ngác.
Người ngơ ngác kia chính là Bạch Kiều.
Ai có thể nghĩ đến tướng mạo đáng yêu còn không cao bằng anh đó lại là giáo viên chủ nhiệm lớp anh chứ?
【 Ừm, vừa nhìn cũng không phải là chủ nhiệm đứng đắn gì.】
"......"
Anh có tội, anh kiểm điểm, xin bỏ qua có được không?
Hệ thống không biết xấu hổ phát ra một tiếng huýt sáo.
Bạch Kiều quyết định coi nhẹ cậu ta, nhưng tìm một vòng cũng không tìm được thứ gì di dời lực chú ý.
Ngày đầu tiên chia lớp, phòng học sạch sẽ giống như lớp mười khai giảng, cái túi duy nhất anh mang ra khỏi nhà, bên trong có điện thoại, thẻ trường học và một ít tiền mặt.
Bạch Kiều chán muốn chết lấy điện thoại di động ra, nghĩ ngày mai phải đem sách vở ở nhà đến trường học, còn phải ra nhà sách mua mấy quyển sách tài liệu học tập.
Nguyên chủ lúc học lớp mười là học ngoại trú, Bạch Kiều lại không muốn mỗi ngày mất hai mươi phút đi đường, nên còn phải xử lý một vài thủ tục nội trú......
Đang sắp xếp kế hoạch ngày mai cho mình, trong phòng học bỗng trở nên ồn ào, Bạch Kiều ngẩng đầu, nhìn thấy bên ngoài phòng học một giáo viên dẫn một học sinh đi qua, các bạn còn lại đang khe khẽ thảo luận.
"Đây không phải là Trịnh Mãn Ân sao? Sao cậu ta cũng bị đưa đi rồi?"
"Cái này có gì lạ đâu? Cậu ta với Du Chiêu lúc nào cũng ở cạnh nhau, chắc lại gây ra chuyện gì thôi."
"......"
Bạch Kiều nghe thấy, đầu tiên nghĩ đến chuyện hôm nay hẹn ở trong ngõ hẻm đánh nhau.
Thế nhưng sao nhà trường biết được?
La Bưu bị mang về cục cảnh sát tố cáo? Hắn ta thua trong tay mấy đứa học sinh cấp ba chẳng lẽ cũng không chê mất mặt?
Loại người giống như La Bưu trong xã hội, coi trọng chính là nghĩa khí và mặt mũi.
Thời điểm hắn ta đánh không lại cũng chạy trốn bỏ đàn em của mình, theo lý thuyết cũng không nên đem việc mình bị thua trận trắng trợn tuyên dương đâu!
Nhưng nếu không phải chuyện đánh nhau, Du Chiêu và Trịnh Mãn Ân vì sao lại bị giáo viên gọi đi cùng lúc?
Lúc Bạch Kiều còn đang suy nghĩ không hiểu tại sao, chủ nhiệm đáng yêu lớp anh lại xuất hiện: "Bạch Kiều, còn có Hà Kiêu, hai người các em, đi với cô một chút."
Nếu nói Trịnh Mãn Ân và Du Chiêu còn chưa chứng minh được là chuyện gì, cộng thêm Bạch Kiều và một người khác, sự việc chính là ván đã đóng thuyền.
Bạch Kiều không biết Hà Kiêu là ai, nhưng thời điểm cùng nhau ra khỏi lớp học, Bạch Kiều xác định lúc mình ở hiện trường đánh nhau có gặp qua nam sinh cao 1m85 này.
Thế nhưng vẫn không đúng như cũ.
Du Chiêu bọn họ có thể nói là do La Bưu tố cáo, nhưng Bạch Kiều và đám lưu manh kia hoàn toàn không quen không biết, tố cáo cũng không nên có thêm anh!
Trừ phi tên tiểu tử Trịnh Mãn Ân kia khai anh ra.
Tên tiểu tử đó không thể không có nghĩa khí như vậy được chứ?
Bạch Kiều cứ như vậy mang tâm trạng phức tạp và thấp thỏm đi theo chủ nhiệm lớp đến phòng giáo viên.
Để tiện cho thầy trò kết nối, phòng giáo viên được đặt trong tòa nhà dạy học, cách phòng học của học sinh một cái bồn rửa tay.
Thời điểm đi vào văn phòng, những học sinh Hải Bắc tham gia đánh nhau đều bị bắt hết, đang đứng xếp hàng trong văn phòng.
Thấy Triệu Lộ đưa Bạch Kiều với Hà Kiêu đến, một giáo viên trung niên hơi mập mạp trong văn phòng nhìn hình trên tay, "Trường học chúng ta, chỉ mấy đứa này phải không?"
Nhìn thấy ảnh chụp trong ta giáo viên, Bạch Kiều lập tức biết rằng mình hiểu lầm Trịnh Mãn Ân.
Là có người chụp hình, gửi thẳng cho lãnh đạo trường.
Hiện tại đứng trước mặt bọn họ, họ Nghiêm tên Chính Huy, là giám thị khối mười một, vẻ mặt nghiêm túc nhìn bọn họ.
Bạch Kiều tìm Du Chiêu trước tiên, nhìn thấy hắn đứng bên trái ngoài cùng, không có đeo tai nghe cũng không có chơi điện thoại, chỉ là cúi đầu, cũng không giống là nhận sai cúi đầu, mà chỉ thuần túy nhìn chằm chằm mũi giày, giống như đó là phiên bản giới hạn độc nhất vô nhị đáng để thưởng thức trên thế giới.
A, đúng là phiên bản giới độc nhất vô nhị!
Lúc Bạch Kiều nhìn Du Chiêu, bỗng nhiên tay bị người vỗ vỗ, Trịnh Mãn Ân không có chút lo lắng nào lại gần: "Người anh em, cậu cũng đến rồi, cậu học lớp nào?"
Bạch Kiều đọc nhấn rõ từng chữ: "11A13."
"Đệch, cậu cùng lớp với anh Chiêu, cùng với lão Hà nữa, tôi......"
"Đệch!" Một tiếng quát chói tai đối diện vang lên, "Em đệch cái gì mà đệch!"
Thái độ của Nghiêm Chính Huy đối với Trịnh Mãn Ân vô cùng bất mãn: "Trịnh Mãn Ân, đừng tưởng rằng cha em với tôi có giao tình nên tôi sẽ bỏ qua em, nếu hôm nay không nên giải thích rõ ràng......"
"Giám thị Nghiêm, em yêu cầu chuyển lớp, em muốn qua 11A13!"
Giám thị bị ngắt lời, một câu ngắn ở cổ đỏ mặt tía tai, cuối cùng cũng nhịn không được tiến lên, đưa tay đánh lên trán Trịnh Mãn Ân: "Chuyển lớp! Em còn không biết xấu hổ đòi chuyển lớp! Chuyển lớp để em tiếp tục gây sự sao?"
"......"
Đánh vô cùng có nhịp điệu, Trịnh Mãn Ân lập tức đổi vẻ mặt oan ức, bộ dáng đáng thương ôm đầu nhìn chằm chằm lão Nghiêm.
Đáng tiếc Nghiêm Chính Huy không mềm lòng bộ dáng này của cậu, đánh xong thì thu tay lại, lùi về sau sửa sang lại quần áo, lại hỏi: "Nói đi, sao mấy đứa đánh nhau?"
"......" Không một ai trả lời.
Nói đùa, anh Chiêu đang đứng ở đây kìa! Ai dám nói thật?
"Không nói phải không? Tốt, tôi không thể làm các em mở miệng, luôn có người có thể làm các em mở miệng." Giám thị Nghiêm ra phương pháp gọi phụ huynh.
Thấy giám thị Nghiêm lấy điện thoại ra, quả nhiên có người bắt đầu khẩn trương.
Bạch Kiều bỗng nhiên đứng ra một bước: "Giám thị Nghiêm, em có thể nhìn ảnh chụp trong tay thầy không?"
"Làm gì? Em còn muốn thưởng thức dáng người anh dũng của mình sao?"
"Nói như vậy cũng được."
"......"
Trước khi lão Nghiêm nổi bão lần nữa, Bạch Kiều lại nói: "Em có chứng cứ chứng minh chuyện này không phải lỗi của bọn em, nhưng trước tiên em muốn biết là ai đã chụp bức ảnh."
Nghiêm Chính Huy nghi ngờ nhìn anh một cái, rất vất vả mới có người chịu mở miệng, ông cũng không muốn tùy tiện bỏ qua, thế nên đưa ảnh chụp tới.
Nhìn thấy tấm ảnh chiến trường hỗn loạn, Bạch Kiều nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Không chụp được hai bên giằng co trước khi hỗn chiến là được.
Anh trả ảnh chụp lại, lấy điện thoại di động của mình ra, mở tấm ảnh mình chụp trước đó, hai mắt bỗng nhiên sáng lên.
Trong tấm ảnh, ở vị trí phía sau La Bưu có hai người, anh nhìn ra một khuôn mặt cũng coi như quen thuộc —— Bạch Thịnh.