Chương 4: Du chiêu này đây thật là đáng sợ
Sau khi Du Chiêu đưa đồ ăn cho anh thì xoay người ra khỏi con hẻm, vừa đi vừa nhét tai nghe vào lỗ tai.
"......"
Vẻ mặt Bạch Kiều phức tạp nhìn bóng lưng trúc mã rời đi, lại nhìn thanh snickers trong tay mình.
Sao người này lại mang theo thứ đồ chơi này trong người?
Dáng vẻ thở hổn hển của anh khi nãy giống Lâm Đại Ngọc hay giống Hứa Tiên? Tại sao lại cho anh snickers?
Anh nhìn yếu đến vậy sao?
...... Bỏ đi, có ăn là tốt rồi.
Anh mở gói snickers hai ba lần, cắn một cái cả nửa thanh, nhai hai lần cảm thấy mùi vị chẳng ra sao cả, miễn cưỡng nuốt xuống, nhìn bóng người đã rời khỏi đầu ngõ,
Bạch Kiều nói: "Cậu ta đi rồi à?"
Trịnh Mãn Ân: "Anh Chiêu vậy đó, xưa nay anh Chiêu không đụng vào mấy chuyện dọn dẹp chiến trường này."
"...... Cậu ta cũng là do cậu dùng tiền mời đến sao?"
"Không phải." Trịnh Mãn Ân nói: "Tôi với anh Chiêu là bạn từ hồi bé, anh em chơi với nhau từ nhỏ đến lớn."
Vẻ mặt cậu tự hào, Bạch Kiều qua loa kéo dài giọng 'à' một tiếng.
Nghĩ cũng phải, loại đẳng cấp như Du Chiêu hẳn là có tiền cũng không mời được.
Từ nhỏ đến lớn Bạch Kiều đã đọc qua không ít tiểu thuyết, trong truyện có đủ loại miêu tả về nam chính và nhân vật phản diện, tóm lại là người giống Du Chiêu phải là vai diễn đấu trí với nam chính mới đúng, có nhan sắc có khí chất...... Nếu như hắn không đem theo trong người snickers!
"Này người anh em, tôi thấy cậu mặc đồng phục, cậu cũng là học sinh của Hải Bắc nhị trung hả?"
Trịnh Mãn Ân chế nhạo La Bưu sướng mồm, vốn dĩ định gọi một đám người đi ăn mừng, sau khi trông thấy thân thủ của Bạch Kiều, lúc này nổi lên tâm tư muốn kết bạn.
Bạch Kiều không nghĩ nhiều như vậy, nghe hỏi thì nhẹ nhàng gật đầu một cái.
"Cậu học khối mấy? Học lớp nào?"
"Khối mười một, lớp mười..."
"Ê, chờ chút......" Trịnh Mãn Ân đột nhiên ngắt lời anh, lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, có một tin nhắn Wechat mới, thấy là Du Chiêu gửi đến, cậu nhanh chóng nhấn mở, thấy nội dung bên trong, hai mắt trừng to: "Dkm, thằng đần độn nào báo cảnh sát? Không chơi nổi thì mẹ mày cũng đừng đến!"
"......"
"Nhanh nhanh nhanh, anh Chiêu nhắn tin nói cảnh sát đến, chuồn nhanh lên nhanh lên!"
Những người khác còn đang thu dọn gậy gộc trên 'chiến trường', thấy tên nào không phục thì bổ sung thêm một gậy, muốn thu phục người, lúc này vừa nghe 'lão đại' kêu gọi, từng người vắt chân lên cổ mà chạy, chạy còn nhanh hơn thỏ!
Trịnh Mãn Ân trước khi chạy còn hỏi: "Người anh em cậu không chạy sao?"
Bạch Kiều lắc lắc ví tiền trong tay, "Tôi là phòng vệ chính đáng."
"Cũng đúng, cậu thấy việc nghĩa hăng hái đến làm, không cần sợ cảnh sát...... Vậy thì...... Hôm nay cảm ơn cậu, lần sau tôi mời cậu ăn cơm, gặp sau nha."
Nói xong người chạy ra khỏi ngã ba khác trốn khỏi cảnh sát.
Một đám người trùng trùng điệp điệp, hiện trường còn rất hùng vĩ, nằm một chỗ ngổn ngang trên mặt đất, cũng rất hùng vĩ.
Bạch Kiều thu hồi tầm mắt, liếc mắt nhìn một người, thấy hắn ta bò dậy từ trong đám người thì đưa chân đạp một cái: "Anh không có đi học thì gấp cái gì?"
La Bưu: "......"
La Bưu không cam lòng rụt chân lùi về sau, cảnh giác nhìn Bạch Kiều: "Mày mày mày...... Thật sự đến vì cái ví tiền này thôi sao?"
Bạch Kiều nói: "Không thì còn có thể đến vì cái gì nữa?"
Anh cũng không có rảnh...... Hình như anh rất rảnh!
Thời điểm vẻ mặt La Bưu hối hận cảm thấy 'thua thiệt lớn', cuối cùng cảnh sát cũng đến hiện trường......
Bạch Kiều đến trường học, thời gian cảnh giờ tự học khoảng nửa tiếng.
Vừa khai giảng mấy ngày, vậy nên thời tiết vô cùng nóng, cho dù không có ánh nắng chiếu rọi, nhiệt độ trên mặt đất vẫn như cũ không hạ xuống.
Hải Bắc nhị trung là trường trung học xếp thứ hai của thành phố Hải Bắc, hoàn cảnh sân trường tất nhiên không thể nói, cổng trường học mở rộng, vừa bước vào cổng, đập vào mắt là một cái đài phun nước lớn, được vây quanh bởi bồn hoa, ở ngay trung tâm đài phu nước xây một bức tượng, về phần điêu khắc cái gì, Bạch Kiều cũng không biết.
Học sinh ở trước cổng trường trước giờ tự học là đông đúc nhất, Bạch Kiều đi xuyên qua đám người vào cổng trường, cảm nhận một chút tinh thần phấn chấn mạnh mẽ nhiều năm qua chưa từng cảm nhận được, thấy cả người nhẹ nhàng hơn nhiều.
...... Nhưng thật ra là bởi vì được lấp đầy bụng!
Lớp mười một ban KHTN nằm ở tòa nhà thứ hai phía Đông trường học, Bạch Kiều bị phân đến 11/13, ngay ở lầu một, anh ở cửa sau bước vào, đầu tiên dò xét lớp học từ đầu đến cuối, lớp xếp hạng bét, phần lớn học sinh đến lớp để thăm dò, hiện tại trong lớp học không còn lại mấy người.
Du Chiêu cũng không có.
Hôm nay là ngày chia lớp đầu tiên, Bạch Kiều cũng vừa mới tới, không biết chỗ ngồi được sắp xếp ra sao, đang muốn cửa trước tìm người hỏi một chút, chợt nghe có người nói chuyện.
"Nghe nói Du Chiêu cũng học lớp này hả?"
"Đúng chứ sao không? Sau khi có thành tích chia lớp tôi còn xác nhận mấy lần, đúng là học chung với bọn mình đó, không biết là vận xui mấy kiếp, học cùng lớp với tên đó hết lần này đến lần khác!"
"Cậu nói xem cậu ta là thiếu gia giàu có, trường nào mà không học được, tại sao nhất định phải đến nhị trung? Sao phải đến làm khó dễ bọn mình chứ?"
"Cái này ai biết được? Có khi là trong nhà sắp xếp, Trịnh Mãn Ân với Hà Kiêu không phải cũng học cùng lớp với chúng ta sao?"
Bởi vì nhất trung có yêu cầu với thành tích, có quan hệ có tiền cũng không vào được, người có tiền hy vọng con em mình nhận được giáo dục tốt nhất, chọn đưa con mình vào trường tư hoặc dùng quan hệ đưa vào nhị trung.
Bạch Kiều nghe được cũng có hơi ngơ ngác.
Mặc dù biết quan hệ ở trường học của Du Chiêu chẳng ra làm sao cả, nhưng người này cũng không thể không chào đón hắn như thế chứ?
Du Chiêu đáng sợ đến thế sao?
Đang định hỏi Nhị Bát một chút, lại nghe bọn họ nói tiếp: "Tôi còn nghe nói Du Chiêu không ở cùng cha mẹ của cậu ta, cậu ta được gửi đến nhà cậu mình đó, mà cậu của cậu ta là tổng giám đốc tập đoàn lớn như vậy thì lấy đâu ra thời gian quản cậu ta chứ? Sau khi cậu ta gây rắc rối thì dùng tiền để giải quyết."
"Cái này tôi biết nè, hồi cấp hai cậu ta đánh một học sinh nhập viện suýt chết, kết quả là người bị đánh kia tới cửa xin lỗi, thủ đoạn của kẻ có tiền lợi hại thật."
"Hai người bé bé cái mồm lại chút, mấy chuyện này đừng nói trong lớp học."
"Ừ, dù sao cũng chung một lớp, về sau bị cậu ta để mắt tới cũng không thể sống những ngày yên ổn, còn không bằng nghĩ cách tránh xa cậu ta một chút."
"Cái này chỉ sợ khó rồi, cậu ta còn chưa đến, ai biết được cậu ta sẽ ngồi ở đâu?"
"Dù sao tôi cũng không ngồi cùng bàn với cậu ta, bàn trước ban sau cũng không, tôi sợ chết!"
Lúc này có một giọng nữ xen vào: "Có khoa trương quá không đó? Đây là lớp học mà, cậu ta lợi hại hơn nữa chắc cũng không dám ra tay ở đây đâu? Không sợ bị đuổi học hả?"
"Có cái gì mà cậu ta không dám? Lúc còn chưa chia lớp, cậu ta ngồi cùng bàn với một nữ sinh, cũng chỉ vì lúc làm bài tập chiếm một góc bàn của cậu ta, cậu ta trực tiếp bẻ tay người ta trật khớp luôn!"
"Ác như thế hả?"
"......"
Trong phòng học thổn thức.
Bạch Kiều đứng ở cửa sau nhìn bàn học.
Vì để bảo trì mỹ quan phòng học sạch sẽ, Bàn học của Hải Bắc nhị trung là hai người ngồi một bàn, mặt bàn màu xanh, chia đôi so với ngồi một bàn một người còn rộng rãi hơn một chút, ngồi hai người chỉ cần không cố ý thì hoàn toàn sẽ không đụng phải.
Du Chiêu có bệnh thích sạch sẽ, hắn không thích người khác đụng vào.
Trong tư liệu nói Du Chiêu ngồi một mình một bàn, cho dù có người dám ngồi với hắn, hắn cũng sẽ đem sách giáo khoa chất lên ở giữa ngăn cách bạn cùng bàn, hắn 'keo kiệt' như vậy, bạn cùng bàn sao có thể chiếm góc bàn của hắn?
Bình thường mà nói người ngồi cùng bàn với Du Chiêu, ai cũng muốn cách hắn xa xa, ai lại to gan như vậy dám lấn qua địa bàn của hắn?
Bạch Kiều không thể hiểu được, học sinh trong phòng học đã bắt đầu thương lượng đối sách.
"Nếu không thì để Tiểu Kết Ba ngồi cùng bàn với cậu ta đi?"
"Không được!" Giọng nữ lúc trước lại lên tiếng lần nữa: "Dựa vào cái gì việc mấy người không muốn làm lại để Già Phạm làm?"
"Dù sao cũng là người cà lăm không nói chuyện được, cũng sẽ không chọc đến Du Chiêu, tôi sợ cái gì?"
"Vậy cũng không được."
"Tôi nói này Chúc Lạp Lạp, cũng không phải là cậu thì cậu khẩn trương cái gì? Cậu ngồi chung với Bạch Kiều, lúc ở 11/7 đã như vậy rồi, Triển Già Phạm là con của cậu hả? Cậu bảo vệ con như vậy thì cậu đi ngồi với Du Chiêu đi!"
"Ngồi thì ngồi, có gì đâu phải sợ!"
Giọng nữ nghe vô cùng hùng hồn, không có chút nào sợ hãi.
Nếu như không có ánh mắt do dự của cô sau khi nói xong.
Bạch Kiều cười cười, từ cửa sau bước vào kêu: "Lạp Lạp."
"Bạch Kiều?"
Sau khi thấy người bước từ cửa vào, hai mắt Chúc Lạp Lạp sáng lên.
Cô cột tóc đuôi ngựa cao, trên người mặc đồng phục, nhìn như ánh nắng Mặt Trời sáng sủa, vô cùng hoạt bát.
Mấy người khác cũng xoay người lại, nhìn thấy Bạch Kiều, một người trong số đó ngoài ý muốn, cười trêu chọc nói: "Bạch Kiều? Cậu còn đến trường học sao? Còn tưởng hôm nay cậu không đến nữa chứ."
Bạch Kiều: "Sao lại không đến?"
Giang Trác vốn ngồi trên bàn học, nghe thế từ trên bàn học nhảy xuống, phủi phủi đồng phục: "Không phải cậu bị cha cậu đánh, nằm ở trong nhà không đứng dậy nổi sao?"
"Cậu nghe ai nói?"
Giang Trác nhìn trái nhìn phải một cái, nói: "Bọn nó đều nói thế mà, lần này cậu thi kém như vậy, cha cậu không đánh cậu chắc? Cậu lại xin nghỉ bệnh, chẳng lẽ không phải bị đánh đến đi không được?"
Bạch Kiều tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống: "Vậy cậu thi còn kém hơn tôi, cha cậu đánh cậu chưa?"
Bạch Kiều cuối đấu nhìn thẻ tên trước ngực cậu ta.
Trước khi đến Bạch Kiều đã xem thành tích, số lượng người xếp sau anh trong lớp 11/13 ban KHTN không nhiều, có một người tên là Giang Trác.
Giang Trác đối với thành tích xem thường, cười một cái nói: "Bọn tôi là dân thường, sao có thể so với cậu được? Cha mẹ cậu đều là giáo sư đại học nổi tiếng, đáng lẽ thành tích của cậu cũng phải lọt top mười nhất trung chứ?"
Đây là giễu cợt trần trụi.
Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sẽ đào hang.
Chuột không có truy cầu, bạn cũng không thể ép buộc nó đúng không?
Bạch Kiều nói: "Top mười hay không top mười bây giờ khó có thể nói, coi như thành tích không thể đi lên, có thể thi trường thể thao, có trường để học là tốt rồi."
Anh cũng rất không có truy cầu.
Anh không có ý gì khác, chỉ không muốn người khác nghĩ nhiều.
Giang Trác vốn có chút tâm lý ghét người giàu, còn tưởng rằng anh đang giễu cợt mình không lên được đại học, sắc mặt lập tức thay đổi: "Bạch Kiều, mày......"
Thấy hai người sắp cãi nhau, lập tức có người đứng ra giảng hòa, kéo Giang Trác lại, "Thôi, bạn học cả mà...... Bạch Kiều, cậu ấy nói nhảm thôi, cậu đừng để ý đến."
Hóa ra là xem lời 'thi trường thể thao' của Bạch Kiều nói thành uy hiếp!
Anh nhìn bạo lực đến thế sao?
Bạch Kiều không thèm để ý nhún vai, quay đầu nhìn Chúc Lạp Lạp: "Lạp Lạp, giáo viên có sắp xếp chỗ ngồi không?"
"Tôi hỏi cô chủ nhiệm, cô nói có thể ngồi tùy tiện, nhưng phần lớn mọi người còn chưa đến, nên chưa được quyết định."
Phân vào 11/13, phần lớn đã mất đi hứng thú với học tập, đối với chỗ ngồi cũng chẳng có truy cầu.
Bạch Kiều gật gật đầu, nhìn bục giảng trước mặt một cái, tùy tiện tìm một chỗ ngồi có tầm nhìn tốt, không ngờ đồ trong tay còn chưa kịp bỏ xuống, có người ngồi xuống bên cạnh anh: "Chỗ này tôi ngồi."
"......" Chính là Giang Trác.
Cậu ta không nói gì khác, nhưng ý tứ rất rõ ràng là không muốn ngồi cùng bàn với Bạch Kiều.
Bạch Kiều cũng không muốn ấu trĩ đi giành chỗ ngồi với cậu ta, trực tiếp dời đồ đạc lên bàn phía trước, vừa định đi vòng qua, Giang Trác lại định giở trò, chỉ là cậu ta còn chưa kịp mở miệng, thì nhìn ra trước cửa phòng học.
Một người ở từ cửa phòng đi vào, mặc bộ đồng phục với phong cách khác lạ, áo sơ mi trắng phối với quần jean xanh, đeo cái tai nghe đen trắng, đầu tiên là ngẩng đầu nhìn một chút, sau đó lập tức đi đến phía những người đang tụ tập.
Tất cả mọi người trừ Bạch Kiều bên ngoài đã cứng đờ, lại không dám chạy đi quá lộ liễu.
Du Chiêu bước từng bước một giống như đang giẫm vào trong tâm khảm bọn họ, nhịp tim theo đó tăng lên, lúc hắn đi đến tự động nhường đường, mãi đến lúc người đã đi qua mới thở phào nhẹ nhõm.
Giang Trác không có may mắn như vậy, Du Chiêu trực tiếp đứng ngay bên cạnh cậu ta, chặn đường đi của cậu ta.
"Cậu ngồi ở đây sao?"
Giang Trác không biết nên gật đầu hay lắc đầu, ngẩng đầu lên mới phát hiện, Du Chiêu cơ bản không phải hỏi mình.
Sắc mặt Du Chiêu bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy, nhìn chằm chằm về phía Bạch Kiều.
Bạch Kiều có hơi sững sờ, vô thức gật đầu.
Du Chiêu lại nhìn về phía Giang Trác, Giang Trác sợ chọc phải phiền phức, vội vàng đứng dậy: "Tôi không ngồi ở đây."
Du Chiêu nghiêng người, Giang Trác như được đại xá lách qua, dĩ nhiên sau đó người nào đó ngồi xuống.
Bạch Kiều: "......"
[…]
Editor: Giang Trác ấu trĩ vcl =))))))))
"......"
Vẻ mặt Bạch Kiều phức tạp nhìn bóng lưng trúc mã rời đi, lại nhìn thanh snickers trong tay mình.
Sao người này lại mang theo thứ đồ chơi này trong người?
Dáng vẻ thở hổn hển của anh khi nãy giống Lâm Đại Ngọc hay giống Hứa Tiên? Tại sao lại cho anh snickers?
Anh nhìn yếu đến vậy sao?
...... Bỏ đi, có ăn là tốt rồi.
Anh mở gói snickers hai ba lần, cắn một cái cả nửa thanh, nhai hai lần cảm thấy mùi vị chẳng ra sao cả, miễn cưỡng nuốt xuống, nhìn bóng người đã rời khỏi đầu ngõ,
Bạch Kiều nói: "Cậu ta đi rồi à?"
Trịnh Mãn Ân: "Anh Chiêu vậy đó, xưa nay anh Chiêu không đụng vào mấy chuyện dọn dẹp chiến trường này."
"...... Cậu ta cũng là do cậu dùng tiền mời đến sao?"
"Không phải." Trịnh Mãn Ân nói: "Tôi với anh Chiêu là bạn từ hồi bé, anh em chơi với nhau từ nhỏ đến lớn."
Vẻ mặt cậu tự hào, Bạch Kiều qua loa kéo dài giọng 'à' một tiếng.
Nghĩ cũng phải, loại đẳng cấp như Du Chiêu hẳn là có tiền cũng không mời được.
Từ nhỏ đến lớn Bạch Kiều đã đọc qua không ít tiểu thuyết, trong truyện có đủ loại miêu tả về nam chính và nhân vật phản diện, tóm lại là người giống Du Chiêu phải là vai diễn đấu trí với nam chính mới đúng, có nhan sắc có khí chất...... Nếu như hắn không đem theo trong người snickers!
"Này người anh em, tôi thấy cậu mặc đồng phục, cậu cũng là học sinh của Hải Bắc nhị trung hả?"
Trịnh Mãn Ân chế nhạo La Bưu sướng mồm, vốn dĩ định gọi một đám người đi ăn mừng, sau khi trông thấy thân thủ của Bạch Kiều, lúc này nổi lên tâm tư muốn kết bạn.
Bạch Kiều không nghĩ nhiều như vậy, nghe hỏi thì nhẹ nhàng gật đầu một cái.
"Cậu học khối mấy? Học lớp nào?"
"Khối mười một, lớp mười..."
"Ê, chờ chút......" Trịnh Mãn Ân đột nhiên ngắt lời anh, lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, có một tin nhắn Wechat mới, thấy là Du Chiêu gửi đến, cậu nhanh chóng nhấn mở, thấy nội dung bên trong, hai mắt trừng to: "Dkm, thằng đần độn nào báo cảnh sát? Không chơi nổi thì mẹ mày cũng đừng đến!"
"......"
"Nhanh nhanh nhanh, anh Chiêu nhắn tin nói cảnh sát đến, chuồn nhanh lên nhanh lên!"
Những người khác còn đang thu dọn gậy gộc trên 'chiến trường', thấy tên nào không phục thì bổ sung thêm một gậy, muốn thu phục người, lúc này vừa nghe 'lão đại' kêu gọi, từng người vắt chân lên cổ mà chạy, chạy còn nhanh hơn thỏ!
Trịnh Mãn Ân trước khi chạy còn hỏi: "Người anh em cậu không chạy sao?"
Bạch Kiều lắc lắc ví tiền trong tay, "Tôi là phòng vệ chính đáng."
"Cũng đúng, cậu thấy việc nghĩa hăng hái đến làm, không cần sợ cảnh sát...... Vậy thì...... Hôm nay cảm ơn cậu, lần sau tôi mời cậu ăn cơm, gặp sau nha."
Nói xong người chạy ra khỏi ngã ba khác trốn khỏi cảnh sát.
Một đám người trùng trùng điệp điệp, hiện trường còn rất hùng vĩ, nằm một chỗ ngổn ngang trên mặt đất, cũng rất hùng vĩ.
Bạch Kiều thu hồi tầm mắt, liếc mắt nhìn một người, thấy hắn ta bò dậy từ trong đám người thì đưa chân đạp một cái: "Anh không có đi học thì gấp cái gì?"
La Bưu: "......"
La Bưu không cam lòng rụt chân lùi về sau, cảnh giác nhìn Bạch Kiều: "Mày mày mày...... Thật sự đến vì cái ví tiền này thôi sao?"
Bạch Kiều nói: "Không thì còn có thể đến vì cái gì nữa?"
Anh cũng không có rảnh...... Hình như anh rất rảnh!
Thời điểm vẻ mặt La Bưu hối hận cảm thấy 'thua thiệt lớn', cuối cùng cảnh sát cũng đến hiện trường......
Bạch Kiều đến trường học, thời gian cảnh giờ tự học khoảng nửa tiếng.
Vừa khai giảng mấy ngày, vậy nên thời tiết vô cùng nóng, cho dù không có ánh nắng chiếu rọi, nhiệt độ trên mặt đất vẫn như cũ không hạ xuống.
Hải Bắc nhị trung là trường trung học xếp thứ hai của thành phố Hải Bắc, hoàn cảnh sân trường tất nhiên không thể nói, cổng trường học mở rộng, vừa bước vào cổng, đập vào mắt là một cái đài phun nước lớn, được vây quanh bởi bồn hoa, ở ngay trung tâm đài phu nước xây một bức tượng, về phần điêu khắc cái gì, Bạch Kiều cũng không biết.
Học sinh ở trước cổng trường trước giờ tự học là đông đúc nhất, Bạch Kiều đi xuyên qua đám người vào cổng trường, cảm nhận một chút tinh thần phấn chấn mạnh mẽ nhiều năm qua chưa từng cảm nhận được, thấy cả người nhẹ nhàng hơn nhiều.
...... Nhưng thật ra là bởi vì được lấp đầy bụng!
Lớp mười một ban KHTN nằm ở tòa nhà thứ hai phía Đông trường học, Bạch Kiều bị phân đến 11/13, ngay ở lầu một, anh ở cửa sau bước vào, đầu tiên dò xét lớp học từ đầu đến cuối, lớp xếp hạng bét, phần lớn học sinh đến lớp để thăm dò, hiện tại trong lớp học không còn lại mấy người.
Du Chiêu cũng không có.
Hôm nay là ngày chia lớp đầu tiên, Bạch Kiều cũng vừa mới tới, không biết chỗ ngồi được sắp xếp ra sao, đang muốn cửa trước tìm người hỏi một chút, chợt nghe có người nói chuyện.
"Nghe nói Du Chiêu cũng học lớp này hả?"
"Đúng chứ sao không? Sau khi có thành tích chia lớp tôi còn xác nhận mấy lần, đúng là học chung với bọn mình đó, không biết là vận xui mấy kiếp, học cùng lớp với tên đó hết lần này đến lần khác!"
"Cậu nói xem cậu ta là thiếu gia giàu có, trường nào mà không học được, tại sao nhất định phải đến nhị trung? Sao phải đến làm khó dễ bọn mình chứ?"
"Cái này ai biết được? Có khi là trong nhà sắp xếp, Trịnh Mãn Ân với Hà Kiêu không phải cũng học cùng lớp với chúng ta sao?"
Bởi vì nhất trung có yêu cầu với thành tích, có quan hệ có tiền cũng không vào được, người có tiền hy vọng con em mình nhận được giáo dục tốt nhất, chọn đưa con mình vào trường tư hoặc dùng quan hệ đưa vào nhị trung.
Bạch Kiều nghe được cũng có hơi ngơ ngác.
Mặc dù biết quan hệ ở trường học của Du Chiêu chẳng ra làm sao cả, nhưng người này cũng không thể không chào đón hắn như thế chứ?
Du Chiêu đáng sợ đến thế sao?
Đang định hỏi Nhị Bát một chút, lại nghe bọn họ nói tiếp: "Tôi còn nghe nói Du Chiêu không ở cùng cha mẹ của cậu ta, cậu ta được gửi đến nhà cậu mình đó, mà cậu của cậu ta là tổng giám đốc tập đoàn lớn như vậy thì lấy đâu ra thời gian quản cậu ta chứ? Sau khi cậu ta gây rắc rối thì dùng tiền để giải quyết."
"Cái này tôi biết nè, hồi cấp hai cậu ta đánh một học sinh nhập viện suýt chết, kết quả là người bị đánh kia tới cửa xin lỗi, thủ đoạn của kẻ có tiền lợi hại thật."
"Hai người bé bé cái mồm lại chút, mấy chuyện này đừng nói trong lớp học."
"Ừ, dù sao cũng chung một lớp, về sau bị cậu ta để mắt tới cũng không thể sống những ngày yên ổn, còn không bằng nghĩ cách tránh xa cậu ta một chút."
"Cái này chỉ sợ khó rồi, cậu ta còn chưa đến, ai biết được cậu ta sẽ ngồi ở đâu?"
"Dù sao tôi cũng không ngồi cùng bàn với cậu ta, bàn trước ban sau cũng không, tôi sợ chết!"
Lúc này có một giọng nữ xen vào: "Có khoa trương quá không đó? Đây là lớp học mà, cậu ta lợi hại hơn nữa chắc cũng không dám ra tay ở đây đâu? Không sợ bị đuổi học hả?"
"Có cái gì mà cậu ta không dám? Lúc còn chưa chia lớp, cậu ta ngồi cùng bàn với một nữ sinh, cũng chỉ vì lúc làm bài tập chiếm một góc bàn của cậu ta, cậu ta trực tiếp bẻ tay người ta trật khớp luôn!"
"Ác như thế hả?"
"......"
Trong phòng học thổn thức.
Bạch Kiều đứng ở cửa sau nhìn bàn học.
Vì để bảo trì mỹ quan phòng học sạch sẽ, Bàn học của Hải Bắc nhị trung là hai người ngồi một bàn, mặt bàn màu xanh, chia đôi so với ngồi một bàn một người còn rộng rãi hơn một chút, ngồi hai người chỉ cần không cố ý thì hoàn toàn sẽ không đụng phải.
Du Chiêu có bệnh thích sạch sẽ, hắn không thích người khác đụng vào.
Trong tư liệu nói Du Chiêu ngồi một mình một bàn, cho dù có người dám ngồi với hắn, hắn cũng sẽ đem sách giáo khoa chất lên ở giữa ngăn cách bạn cùng bàn, hắn 'keo kiệt' như vậy, bạn cùng bàn sao có thể chiếm góc bàn của hắn?
Bình thường mà nói người ngồi cùng bàn với Du Chiêu, ai cũng muốn cách hắn xa xa, ai lại to gan như vậy dám lấn qua địa bàn của hắn?
Bạch Kiều không thể hiểu được, học sinh trong phòng học đã bắt đầu thương lượng đối sách.
"Nếu không thì để Tiểu Kết Ba ngồi cùng bàn với cậu ta đi?"
"Không được!" Giọng nữ lúc trước lại lên tiếng lần nữa: "Dựa vào cái gì việc mấy người không muốn làm lại để Già Phạm làm?"
"Dù sao cũng là người cà lăm không nói chuyện được, cũng sẽ không chọc đến Du Chiêu, tôi sợ cái gì?"
"Vậy cũng không được."
"Tôi nói này Chúc Lạp Lạp, cũng không phải là cậu thì cậu khẩn trương cái gì? Cậu ngồi chung với Bạch Kiều, lúc ở 11/7 đã như vậy rồi, Triển Già Phạm là con của cậu hả? Cậu bảo vệ con như vậy thì cậu đi ngồi với Du Chiêu đi!"
"Ngồi thì ngồi, có gì đâu phải sợ!"
Giọng nữ nghe vô cùng hùng hồn, không có chút nào sợ hãi.
Nếu như không có ánh mắt do dự của cô sau khi nói xong.
Bạch Kiều cười cười, từ cửa sau bước vào kêu: "Lạp Lạp."
"Bạch Kiều?"
Sau khi thấy người bước từ cửa vào, hai mắt Chúc Lạp Lạp sáng lên.
Cô cột tóc đuôi ngựa cao, trên người mặc đồng phục, nhìn như ánh nắng Mặt Trời sáng sủa, vô cùng hoạt bát.
Mấy người khác cũng xoay người lại, nhìn thấy Bạch Kiều, một người trong số đó ngoài ý muốn, cười trêu chọc nói: "Bạch Kiều? Cậu còn đến trường học sao? Còn tưởng hôm nay cậu không đến nữa chứ."
Bạch Kiều: "Sao lại không đến?"
Giang Trác vốn ngồi trên bàn học, nghe thế từ trên bàn học nhảy xuống, phủi phủi đồng phục: "Không phải cậu bị cha cậu đánh, nằm ở trong nhà không đứng dậy nổi sao?"
"Cậu nghe ai nói?"
Giang Trác nhìn trái nhìn phải một cái, nói: "Bọn nó đều nói thế mà, lần này cậu thi kém như vậy, cha cậu không đánh cậu chắc? Cậu lại xin nghỉ bệnh, chẳng lẽ không phải bị đánh đến đi không được?"
Bạch Kiều tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống: "Vậy cậu thi còn kém hơn tôi, cha cậu đánh cậu chưa?"
Bạch Kiều cuối đấu nhìn thẻ tên trước ngực cậu ta.
Trước khi đến Bạch Kiều đã xem thành tích, số lượng người xếp sau anh trong lớp 11/13 ban KHTN không nhiều, có một người tên là Giang Trác.
Giang Trác đối với thành tích xem thường, cười một cái nói: "Bọn tôi là dân thường, sao có thể so với cậu được? Cha mẹ cậu đều là giáo sư đại học nổi tiếng, đáng lẽ thành tích của cậu cũng phải lọt top mười nhất trung chứ?"
Đây là giễu cợt trần trụi.
Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sẽ đào hang.
Chuột không có truy cầu, bạn cũng không thể ép buộc nó đúng không?
Bạch Kiều nói: "Top mười hay không top mười bây giờ khó có thể nói, coi như thành tích không thể đi lên, có thể thi trường thể thao, có trường để học là tốt rồi."
Anh cũng rất không có truy cầu.
Anh không có ý gì khác, chỉ không muốn người khác nghĩ nhiều.
Giang Trác vốn có chút tâm lý ghét người giàu, còn tưởng rằng anh đang giễu cợt mình không lên được đại học, sắc mặt lập tức thay đổi: "Bạch Kiều, mày......"
Thấy hai người sắp cãi nhau, lập tức có người đứng ra giảng hòa, kéo Giang Trác lại, "Thôi, bạn học cả mà...... Bạch Kiều, cậu ấy nói nhảm thôi, cậu đừng để ý đến."
Hóa ra là xem lời 'thi trường thể thao' của Bạch Kiều nói thành uy hiếp!
Anh nhìn bạo lực đến thế sao?
Bạch Kiều không thèm để ý nhún vai, quay đầu nhìn Chúc Lạp Lạp: "Lạp Lạp, giáo viên có sắp xếp chỗ ngồi không?"
"Tôi hỏi cô chủ nhiệm, cô nói có thể ngồi tùy tiện, nhưng phần lớn mọi người còn chưa đến, nên chưa được quyết định."
Phân vào 11/13, phần lớn đã mất đi hứng thú với học tập, đối với chỗ ngồi cũng chẳng có truy cầu.
Bạch Kiều gật gật đầu, nhìn bục giảng trước mặt một cái, tùy tiện tìm một chỗ ngồi có tầm nhìn tốt, không ngờ đồ trong tay còn chưa kịp bỏ xuống, có người ngồi xuống bên cạnh anh: "Chỗ này tôi ngồi."
"......" Chính là Giang Trác.
Cậu ta không nói gì khác, nhưng ý tứ rất rõ ràng là không muốn ngồi cùng bàn với Bạch Kiều.
Bạch Kiều cũng không muốn ấu trĩ đi giành chỗ ngồi với cậu ta, trực tiếp dời đồ đạc lên bàn phía trước, vừa định đi vòng qua, Giang Trác lại định giở trò, chỉ là cậu ta còn chưa kịp mở miệng, thì nhìn ra trước cửa phòng học.
Một người ở từ cửa phòng đi vào, mặc bộ đồng phục với phong cách khác lạ, áo sơ mi trắng phối với quần jean xanh, đeo cái tai nghe đen trắng, đầu tiên là ngẩng đầu nhìn một chút, sau đó lập tức đi đến phía những người đang tụ tập.
Tất cả mọi người trừ Bạch Kiều bên ngoài đã cứng đờ, lại không dám chạy đi quá lộ liễu.
Du Chiêu bước từng bước một giống như đang giẫm vào trong tâm khảm bọn họ, nhịp tim theo đó tăng lên, lúc hắn đi đến tự động nhường đường, mãi đến lúc người đã đi qua mới thở phào nhẹ nhõm.
Giang Trác không có may mắn như vậy, Du Chiêu trực tiếp đứng ngay bên cạnh cậu ta, chặn đường đi của cậu ta.
"Cậu ngồi ở đây sao?"
Giang Trác không biết nên gật đầu hay lắc đầu, ngẩng đầu lên mới phát hiện, Du Chiêu cơ bản không phải hỏi mình.
Sắc mặt Du Chiêu bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy, nhìn chằm chằm về phía Bạch Kiều.
Bạch Kiều có hơi sững sờ, vô thức gật đầu.
Du Chiêu lại nhìn về phía Giang Trác, Giang Trác sợ chọc phải phiền phức, vội vàng đứng dậy: "Tôi không ngồi ở đây."
Du Chiêu nghiêng người, Giang Trác như được đại xá lách qua, dĩ nhiên sau đó người nào đó ngồi xuống.
Bạch Kiều: "......"
[…]
Editor: Giang Trác ấu trĩ vcl =))))))))