Chương : 7
Phỉ Dạ Nguyệt, tên của cậu. Đây là thứ cậu ghét nhất suốt mười bảy năm qua, không có cái thứ hai.
Mẹ mất sớm, cha lại có dính dáng tới xã hội đen, cho nên còn có một danh xưng đặc biệt được đóng khuôn cho cậu: thiếu niên hư hỏng. Cậu ghét cái tên của mình, ghét cái đám tự cho là thanh cao nhìn người bằng mắt chó đó, ghét cái thế giới rõ ràng là mạnh được yếu thua nhưng lại giả vờ đeo mặt nạ nghiêm chỉnh. Cậu cũng không phải là hận đời, chỉ cảm thấy —— ghét mà thôi.
Thứ đáng ghét biến mất hết đi là được! Cậu là nghĩ như thế.
Ngoại trừ cái tên chết tiệt kia của cậu —— lão già thối nói cái gì mà đây là một trong hai thứ duy nhất người phụ nữ kia để lại trên thế giới này (một là cậu, một là cái tên quỷ tha ma bắt kia), chết cũng không chịu sửa. Ít nhất, một bản thân khác sẽ làm cậu hài lòng hơn một chút.
Cậu được gọi là “cậu Phỉ”, một lượng lớn đàn em trước hô sau hầu. Mỗi lần đều khiến những thứ lỗ mũi vểnh lên trời kia hóa thành sự vật tồn tại không đáng kể, cậu Phỉ đứng trước mặt chúng, chầm chậm quơ thuốc lá đã châm ngay trước cặp mắt sợ hãi kia của chúng, sau đó mỉm cười.
Fuck you! Cái thế giới chó má này!
Cậu Phỉ chưa từng nghĩ tới, trong cái thế giới không tính là tươi vui này lại gặp phải một thứ như vậy. Ở năm mười bảy tuổi, Hạ Nhị, cái tên này vọt một cái vượt qua cái tên nữ tính “Phỉ Dạ Nguyệt” kia của cậu, xếp hạng thứ nhất.
Thời điểm có ấn tượng với cái thứ như vậy, cậu Phỉ đang tiến hành một loại vận động hiếu khí hao tổn sức lực và tinh thần nhất —— đánh lộn.
Fuck!
Cậu Phỉ thấp giọng rủa một tiếng, cậu hiếm khi có thời gian vứt bỏ mọi người ra ngoài hít thở, lại bị gần mười thằng du côn chặn trong hẻm tối. Dù hạ được gần một nửa số lượng đối phương, nhưng trong lòng cậu Phỉ hiểu rõ, đây chẳng qua chỉ là mở đầu. Thể lực bị tiêu hao nghiêm trọng, cậu Phỉ thở hổn hển, lấy tay ra sức lau máu trên đầu. Bớt một đứa thôi, chỉ cần đối phương bớt đi một đứa, là mình sẽ có 70% khả năng xử hết lũ này.
Lúc này, cậu Phỉ thấy cậu ấy.
Thiếu niên tóc đen mang mắt kính đứng ở phía xa, sơmi trắng bị gió hất nhẹ, dưới ánh mặt trời vô cùng sạch sẽ, đến mức hình thành đối lập rõ ràng với bóng tối bên đây.
Đó là… Cậu Phỉ nheo mắt lại, hình như tên là Hạ gì đó. Cậu Phỉ vẫn có nghe về học sinh giỏi được ái mộ học cùng trường này. Vì đối phương dường như rất an phận, chưa hề qua bên này làm phiền, cho nên cậu Phỉ cũng không quan tâm tới học sinh giỏi đó. Mà lúc này, ở đây, cậu ta thấy cậu Phỉ.
Quỷ tha ma bắt nó nhanh lên! Fuck!
Cậu Phỉ căng thẳng thần kinh chờ đối phương la to, trong nhận thức của mình, nụ hoa trong nhà kính kia dưới tình huống thế này nhất định sẽ kinh hoảng la to, hoặc mang cái mặt chính nghĩa nhiệt huyết không tự lượng sức mình đâm đầu vào. Dù không có tác dụng gì, nhưng ít ra có thể thu hút sự chú ý của đối thủ, tạo cơ hội cho cậu Phỉ.
Nhưng, thằng kia lại không làm gì hết cả.
Cậu Phỉ có chút kinh ngạc ngẩng đầu. Thiếu niên dưới ánh nắng mặt không đổi sắc nhìn qua, lạnh lùng —— không, hẳn là không mang một chút tình cảm nào, im lặng nhìn bên này, phảng phất như đang trình diễn trong mắt cậu ta chính là một trò hề không đáng để cười. Một cơn gió thổi qua, sơmi trắng phản xạ ánh nắng gần như chói mắt, gương mặt thiếu niên tóc đen bị mắt kính đồng dạng phản quang che khuất, sạch sẽ thuần khiết biến ánh sáng và bóng tối thành hai thế giới.
Fuck!
Sơ suất một chút, bị một thằng du côn dùng gậy đánh vào vai. Lửa giận vô tận che mắt cậu Phỉ lại, không biết là nhắm vào cái kẻ thờ ơ kia, hay nhắm vào bản thân mình – lại đi ôm hy vọng ở kẻ khác. Cậu Phỉ gần như điên cuồng xông vào đám du côn đó, đánh đấm loạn xạ không chút trình tự, trút giận, bóng hình thuần khiết của người kia mơ hồ trong tầm mắt màu đỏ.
Fuck! Fuck! Fuck! Fuck! Fuck!!!!!!
Lúc này, một giọng nữ lanh lảnh mang theo lửa giận vang lên ở ranh giới sáng tối.
“Ây chà! Lại có thể ỷ đông hiếp yếu…”
“Mẹ nó bớt lo chuyện bao đồng đi, đồ gái… Á ——”
Gió lốc đen cuốn vào bóng tối, đó là một thiếu nữ có mái tóc màu đen, con ngươi ngập tràn lửa giận rạng rỡ sáng ngời trong bóng tối. Mặc dù có chút mảnh mai, nhưng lần nào cũng hung hăng đánh thẳng vào chỗ hiểm của nam giới, nhanh chóng dứt khoát giải quyết từng người.
“… Hah… Hahh… Hưm…”
Xung quanh ngoại trừ mình và thiếu nữ, những kẻ khác đều đã ngã xuống, lũ du côn nằm dưới đất đau đớn rên la. Cậu Phỉ thở mạnh, sau đó đứng thẳng dậy. Không biết vì nguyên nhân gì, chuyện thứ nhất mà cậu Phỉ làm sau khi đứng dậy không phải nhìn thiếu nữ tóc đen, mà là nhìn đầu cuối của bóng tối, bên ánh sáng kia.
Chỗ đó sớm đã không còn bóng dáng thiếu niên nữa.
Cậu Phỉ cảm thấy mình tựa như một thằng ngốc. Lúc này, thiếu nữ tóc đen bên cạnh nhìn đồng hồ la thét chói tai.
“Tiêu rồi ——!!! Muộn mất muộn mất muộn mất ——!!!”
Thiếu nữ tóc đen phóng về phía ánh sáng như một cơn gió. Cậu Phỉ xì một tiếng, cũng đi về phía ánh sáng, bỏ bóng tối lại phía sau.
Ánh sáng hạ xuống, cậu Phỉ híp mắt lại, sau khi không quá vui vẻ mà quen với ánh sáng, cậu Phỉ gạt tóc bết máu cứng ngắc trước mắt qua một bên, xoay người chuẩn bị rời đi, khóe mắt lại vô tình thoáng thấy hai bóng hình quen thuộc.
Là cô ta, và cậu ấy.
Thiếu niên mang mắt kính đeo nụ cười yêu chiều nói gì đó với thiếu nữ tóc đen, thiếu nữ hăng hái gõ đầu thiếu niên một cái, hai người đều mang nụ cười tươi đẹp đến sáng rỡ. Cách đó không xa, một thiếu niên nổi danh thong thả bước đi, chậm rãi xiết chặt nắm tay lại.
Fuck! Giả nhân giả nghĩa!
Cậu Phỉ ôm lửa giận xả cả một đêm. Lại không ngờ ngày hôm sau, ở cùng chỗ đó, thấy cùng tình cảnh, gặp cùng một người, nhưng đóng vai bị nạn đã không còn là cậu Phỉ.
“Cậu Phỉ, phía trước hình như xảy ra chuyện rất thú vị ~”
Ngậm thuốc lá, một đám đàn em đi theo, cậu Phỉ lại vô tình đi đến nơi quen thuộc, lửa giận vốn đã được dập lại đột ngột bùng lên. Trong hẻm nhỏ phía trước truyền đến tiếng đập nặng nề và tiếng hét chói tai áp chế. Biết những âm thanh đó đại diện cho cái gì, đám tay chân bắt đầu rục rịch.
“Muốn tới chơi không?”
Tại sao lại không chứ?
Mình cần phải xả!
Cậu Phỉ hung hăng giẫm lên thuốc lá dưới đất, như giẫm tắt phiền muộn trong lòng. Cậu Phỉ vừa định ra lệnh, lại thấy, cậu ta. Không hiểu sao, cậu Phỉ dừng lại.
Thiếu niên mang mắt kính dường như cũng chú ý tới chuyện xảy ra trong hẻm nhỏ. Cậu Phỉ lạnh lùng kéo lên một nụ cười. Sao, muốn một lần nữa mặc kệ chuyện không liên quan đấy à?
Vừa định ra lệnh vây lấy thiếu niên tóc đen, nhưng hành vi kế tiếp của thiếu niên tóc đen lại một lần nữa cắt ngang lời cậu Phỉ.
Hạ Nhị xông mạnh vào trong hẻm nhỏ, tiếp đó trong hẻm nhỏ truyền đến một trận mắng chửi tức giận và hỗn loạn. Ngẩn người, cậu Phỉ nhanh chóng theo qua. Cậu Phỉ đứng ở đầu hẻm, lưng quay về phía ánh sáng, nhìn mọi thứ chìm trong thảm hại.
Trên mặt đất ngã nhào một đống, thiếu niên tóc đen lúc này quay lưng cởi áo khoác ngoài, phủ lên mình một… nữ sinh ngồi dưới đất khóc nức nở.
Hóa ra là thế sao, không phải con gái thì không muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao! Fuck!
Hạ Nhị mò mẫm một hồi trên đất, nhặt mắt kính rơi dưới đất lên mang vào, xoay người chuẩn bị rời đi, lại thấy ở đầu hèm nhỏ, một thiếu niên tóc ngắn nhuộm thành màu bạc cười lạnh lùng với mình, lặng lẽ nói ra mấy chữ.
Đừng hòng trốn chạy, kẻ giả nhân giả nghĩa.
Mẹ mất sớm, cha lại có dính dáng tới xã hội đen, cho nên còn có một danh xưng đặc biệt được đóng khuôn cho cậu: thiếu niên hư hỏng. Cậu ghét cái tên của mình, ghét cái đám tự cho là thanh cao nhìn người bằng mắt chó đó, ghét cái thế giới rõ ràng là mạnh được yếu thua nhưng lại giả vờ đeo mặt nạ nghiêm chỉnh. Cậu cũng không phải là hận đời, chỉ cảm thấy —— ghét mà thôi.
Thứ đáng ghét biến mất hết đi là được! Cậu là nghĩ như thế.
Ngoại trừ cái tên chết tiệt kia của cậu —— lão già thối nói cái gì mà đây là một trong hai thứ duy nhất người phụ nữ kia để lại trên thế giới này (một là cậu, một là cái tên quỷ tha ma bắt kia), chết cũng không chịu sửa. Ít nhất, một bản thân khác sẽ làm cậu hài lòng hơn một chút.
Cậu được gọi là “cậu Phỉ”, một lượng lớn đàn em trước hô sau hầu. Mỗi lần đều khiến những thứ lỗ mũi vểnh lên trời kia hóa thành sự vật tồn tại không đáng kể, cậu Phỉ đứng trước mặt chúng, chầm chậm quơ thuốc lá đã châm ngay trước cặp mắt sợ hãi kia của chúng, sau đó mỉm cười.
Fuck you! Cái thế giới chó má này!
Cậu Phỉ chưa từng nghĩ tới, trong cái thế giới không tính là tươi vui này lại gặp phải một thứ như vậy. Ở năm mười bảy tuổi, Hạ Nhị, cái tên này vọt một cái vượt qua cái tên nữ tính “Phỉ Dạ Nguyệt” kia của cậu, xếp hạng thứ nhất.
Thời điểm có ấn tượng với cái thứ như vậy, cậu Phỉ đang tiến hành một loại vận động hiếu khí hao tổn sức lực và tinh thần nhất —— đánh lộn.
Fuck!
Cậu Phỉ thấp giọng rủa một tiếng, cậu hiếm khi có thời gian vứt bỏ mọi người ra ngoài hít thở, lại bị gần mười thằng du côn chặn trong hẻm tối. Dù hạ được gần một nửa số lượng đối phương, nhưng trong lòng cậu Phỉ hiểu rõ, đây chẳng qua chỉ là mở đầu. Thể lực bị tiêu hao nghiêm trọng, cậu Phỉ thở hổn hển, lấy tay ra sức lau máu trên đầu. Bớt một đứa thôi, chỉ cần đối phương bớt đi một đứa, là mình sẽ có 70% khả năng xử hết lũ này.
Lúc này, cậu Phỉ thấy cậu ấy.
Thiếu niên tóc đen mang mắt kính đứng ở phía xa, sơmi trắng bị gió hất nhẹ, dưới ánh mặt trời vô cùng sạch sẽ, đến mức hình thành đối lập rõ ràng với bóng tối bên đây.
Đó là… Cậu Phỉ nheo mắt lại, hình như tên là Hạ gì đó. Cậu Phỉ vẫn có nghe về học sinh giỏi được ái mộ học cùng trường này. Vì đối phương dường như rất an phận, chưa hề qua bên này làm phiền, cho nên cậu Phỉ cũng không quan tâm tới học sinh giỏi đó. Mà lúc này, ở đây, cậu ta thấy cậu Phỉ.
Quỷ tha ma bắt nó nhanh lên! Fuck!
Cậu Phỉ căng thẳng thần kinh chờ đối phương la to, trong nhận thức của mình, nụ hoa trong nhà kính kia dưới tình huống thế này nhất định sẽ kinh hoảng la to, hoặc mang cái mặt chính nghĩa nhiệt huyết không tự lượng sức mình đâm đầu vào. Dù không có tác dụng gì, nhưng ít ra có thể thu hút sự chú ý của đối thủ, tạo cơ hội cho cậu Phỉ.
Nhưng, thằng kia lại không làm gì hết cả.
Cậu Phỉ có chút kinh ngạc ngẩng đầu. Thiếu niên dưới ánh nắng mặt không đổi sắc nhìn qua, lạnh lùng —— không, hẳn là không mang một chút tình cảm nào, im lặng nhìn bên này, phảng phất như đang trình diễn trong mắt cậu ta chính là một trò hề không đáng để cười. Một cơn gió thổi qua, sơmi trắng phản xạ ánh nắng gần như chói mắt, gương mặt thiếu niên tóc đen bị mắt kính đồng dạng phản quang che khuất, sạch sẽ thuần khiết biến ánh sáng và bóng tối thành hai thế giới.
Fuck!
Sơ suất một chút, bị một thằng du côn dùng gậy đánh vào vai. Lửa giận vô tận che mắt cậu Phỉ lại, không biết là nhắm vào cái kẻ thờ ơ kia, hay nhắm vào bản thân mình – lại đi ôm hy vọng ở kẻ khác. Cậu Phỉ gần như điên cuồng xông vào đám du côn đó, đánh đấm loạn xạ không chút trình tự, trút giận, bóng hình thuần khiết của người kia mơ hồ trong tầm mắt màu đỏ.
Fuck! Fuck! Fuck! Fuck! Fuck!!!!!!
Lúc này, một giọng nữ lanh lảnh mang theo lửa giận vang lên ở ranh giới sáng tối.
“Ây chà! Lại có thể ỷ đông hiếp yếu…”
“Mẹ nó bớt lo chuyện bao đồng đi, đồ gái… Á ——”
Gió lốc đen cuốn vào bóng tối, đó là một thiếu nữ có mái tóc màu đen, con ngươi ngập tràn lửa giận rạng rỡ sáng ngời trong bóng tối. Mặc dù có chút mảnh mai, nhưng lần nào cũng hung hăng đánh thẳng vào chỗ hiểm của nam giới, nhanh chóng dứt khoát giải quyết từng người.
“… Hah… Hahh… Hưm…”
Xung quanh ngoại trừ mình và thiếu nữ, những kẻ khác đều đã ngã xuống, lũ du côn nằm dưới đất đau đớn rên la. Cậu Phỉ thở mạnh, sau đó đứng thẳng dậy. Không biết vì nguyên nhân gì, chuyện thứ nhất mà cậu Phỉ làm sau khi đứng dậy không phải nhìn thiếu nữ tóc đen, mà là nhìn đầu cuối của bóng tối, bên ánh sáng kia.
Chỗ đó sớm đã không còn bóng dáng thiếu niên nữa.
Cậu Phỉ cảm thấy mình tựa như một thằng ngốc. Lúc này, thiếu nữ tóc đen bên cạnh nhìn đồng hồ la thét chói tai.
“Tiêu rồi ——!!! Muộn mất muộn mất muộn mất ——!!!”
Thiếu nữ tóc đen phóng về phía ánh sáng như một cơn gió. Cậu Phỉ xì một tiếng, cũng đi về phía ánh sáng, bỏ bóng tối lại phía sau.
Ánh sáng hạ xuống, cậu Phỉ híp mắt lại, sau khi không quá vui vẻ mà quen với ánh sáng, cậu Phỉ gạt tóc bết máu cứng ngắc trước mắt qua một bên, xoay người chuẩn bị rời đi, khóe mắt lại vô tình thoáng thấy hai bóng hình quen thuộc.
Là cô ta, và cậu ấy.
Thiếu niên mang mắt kính đeo nụ cười yêu chiều nói gì đó với thiếu nữ tóc đen, thiếu nữ hăng hái gõ đầu thiếu niên một cái, hai người đều mang nụ cười tươi đẹp đến sáng rỡ. Cách đó không xa, một thiếu niên nổi danh thong thả bước đi, chậm rãi xiết chặt nắm tay lại.
Fuck! Giả nhân giả nghĩa!
Cậu Phỉ ôm lửa giận xả cả một đêm. Lại không ngờ ngày hôm sau, ở cùng chỗ đó, thấy cùng tình cảnh, gặp cùng một người, nhưng đóng vai bị nạn đã không còn là cậu Phỉ.
“Cậu Phỉ, phía trước hình như xảy ra chuyện rất thú vị ~”
Ngậm thuốc lá, một đám đàn em đi theo, cậu Phỉ lại vô tình đi đến nơi quen thuộc, lửa giận vốn đã được dập lại đột ngột bùng lên. Trong hẻm nhỏ phía trước truyền đến tiếng đập nặng nề và tiếng hét chói tai áp chế. Biết những âm thanh đó đại diện cho cái gì, đám tay chân bắt đầu rục rịch.
“Muốn tới chơi không?”
Tại sao lại không chứ?
Mình cần phải xả!
Cậu Phỉ hung hăng giẫm lên thuốc lá dưới đất, như giẫm tắt phiền muộn trong lòng. Cậu Phỉ vừa định ra lệnh, lại thấy, cậu ta. Không hiểu sao, cậu Phỉ dừng lại.
Thiếu niên mang mắt kính dường như cũng chú ý tới chuyện xảy ra trong hẻm nhỏ. Cậu Phỉ lạnh lùng kéo lên một nụ cười. Sao, muốn một lần nữa mặc kệ chuyện không liên quan đấy à?
Vừa định ra lệnh vây lấy thiếu niên tóc đen, nhưng hành vi kế tiếp của thiếu niên tóc đen lại một lần nữa cắt ngang lời cậu Phỉ.
Hạ Nhị xông mạnh vào trong hẻm nhỏ, tiếp đó trong hẻm nhỏ truyền đến một trận mắng chửi tức giận và hỗn loạn. Ngẩn người, cậu Phỉ nhanh chóng theo qua. Cậu Phỉ đứng ở đầu hẻm, lưng quay về phía ánh sáng, nhìn mọi thứ chìm trong thảm hại.
Trên mặt đất ngã nhào một đống, thiếu niên tóc đen lúc này quay lưng cởi áo khoác ngoài, phủ lên mình một… nữ sinh ngồi dưới đất khóc nức nở.
Hóa ra là thế sao, không phải con gái thì không muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao! Fuck!
Hạ Nhị mò mẫm một hồi trên đất, nhặt mắt kính rơi dưới đất lên mang vào, xoay người chuẩn bị rời đi, lại thấy ở đầu hèm nhỏ, một thiếu niên tóc ngắn nhuộm thành màu bạc cười lạnh lùng với mình, lặng lẽ nói ra mấy chữ.
Đừng hòng trốn chạy, kẻ giả nhân giả nghĩa.