Chương : 6
Ta yêu giọng nói của ngươi!”
Âm thanh của ác quỷ ngọt ngào lại thơm ngát.
“Ta yêu mái tóc của ngươi, đôi mắt của ngươi…”
Con mắt đen cực điểm của ác quỷ in bóng thiên thần.
“… Tất cả của linh hồn ngươi…”
Ác quỷ cười tà mị, hút cả hồn người.
“Angel!”
“Chính là như vậy!”
Hình Ảnh Ly chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, rống to với người bên kia.
“Ác quỷ chính là như Hạ Nhị vừa mới làm mẫu, hiểu chưa?” Thiếu niên đi xuống từ bục giảng, đồng cảm nhìn người bị thanh mai trúc mã của mình bắt lấy. “Là tà mị! Tà mị! Không phải dâm đãng, dâm đãng! Dù quyến rũ vừa phải có thể khiến ác quỷ thêm sắc, nhưng cái em làm đã thành cấp bậc tiêu hồn mất rồi….!”
Nữ sinh bị Hình Ảnh Ly tóm lấy có tóc dài gợn sóng tự nhiên, hùng vĩ nhất chính là bộ ngực cực kỳ không tương xứng với lứa tuổi, nhưng mâu thuẫn chính là thiếu nữ lại có gương mặt và tính cách đơn thuần vô tội tới cực điểm. Lúc này, trước mặt Hình Ảnh Ly đã hóa thân dã thú, thiếu nữ hết sức sợ hãi muốn rút mình lại một vòng, như một con mèo nhỏ, hình thành một bức tranh người đẹp và dã thú cực kỳ XX với Hình Ảnh Ly dũng mãnh.
“Chị, chị ơi, em không có giả vờ quyến rũ mà…”
Em không có, nhưng trong đầu bọn anh thì có.
Hạ Nhị cười ẩn ý nhìn gương mặt đỏ bừng và ánh mắt lấp lánh của tất cả sinh vật nam tính quanh hội kịch truyền thống, phạm tội không chút ý thức, chính là người như vậy sao. Á, ánh mắt tội phạm nhìn qua.
“Khục, Hình Ảnh…” Không thể cự tuyệt ánh mắt cầu xin giúp đỡ đáng thương như nai con Bambi của thiếu nữ, Hạ Nhị cẩn thận mở miệng. “Mình thấy cứ để mình tới diễn đi…”
“Hả ——?” Thiếu nữ tóc đen quay con mắt vô cơ lại như nhìn con kiến, hoặc nói nhìn xác chết thì thỏa đáng hơn.
Thảm bại mà về.
Hạ Nhị đẩy đẩy kính, buông hai tay xuống, tỏ vẻ lực bất tòng tâm. Cả hội kịch truyền thống nghỉ ngơi tại chỗ, chỉ có thiếu nữ tội nghiệp rơi vào tay ác bà bà kia, muốn xoay người cũng không thể được.
Bất cứ khi nào và bất kể ở đâu trên thế giới này, chỉ cần hai người trở lên là có thể làm ra một hoạt động tiêu khiển không tốn công sức cũng không cần đạo cụ, nói đến cùng, hoạt động được đông đảo quần chúng nhân dân đặc biệt là phụ nữ nhất trí ca ngợi, chính là tám chuyện.
Hạ Nhị mỉm cười nghe người chung quanh nói xuôi nói ngược, thỉnh thoảng gia nhập vài câu bông đùa. Bỗng dưng, một cái tên không tính là quen lơ đãng lướt qua vành tai, lại lạnh lùng tóm lấy tim Hạ Nhị.
Nụ cười của thiếu niên tóc đen đông đặc lại, cậu quay đầu có chút khó tin, nhìn đám nữ sinh cách đó không xa.
“… Này, các bạn vừa mới nói chuyện gì vậy?”
“À! Hạ Nhị!”
Các nữ sinh ồ lên một tiếng bắt đầu hăng hái, dường như được gọi tới là một chuyện cực kỳ vinh hạnh.
“Vừa rồi? Bạn là nói Trần Ốc Dân sao?”
“Đúng, chính là người đó! Đó là ai?”
“Hạ Nhị không biết sao?” Nữ sinh mới trả lời sáng mắt nhìn Hạ Nhị. “Đó chính là người nhảy lầu tự sát được đồn đãi gần đây!”
Nhảy lầu… tự sát?
Hạ Nhị cũng có nghe nói thứ ba tuần này có một thanh niên để lại di thư nhảy lầu tự tử ở đoạn đường sầm uất nhất của Hải Nguyên, nghe nói là vì áp lực công việc quá lớn hay thất tình gì đó, chuyện này gây nên một cơn lốc dư luận đối với tâm lý xã hội. Hạ Nhị lúc ấy nhìn bản tin, thanh niên trên hình trong bản tin ngoan hiền đối diện màn ảnh, lộ ra một nụ cười không thật cũng không giả.
Nếu là tự sát…
“… Hạ Nhị?”
“Cái gì?”
“Nhìn bạn hình như rất căng thẳng.”
“Không đâu!” Hạ Nhị cười cười, cậu lấy tay chống cằm dường như không chút để ý, khẩy khẩy mắt kính. “Mình nghĩ, nếu người kia, không phải tự sát mà là… Không có người phát hiện…”
“Gì?”
“Không có gì!” Thiếu niên đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên quần. “Gần đây xem quá nhiều tiểu thuyết trinh thám!”
“Hạ Nhị muốn làm thám tử sao, cool lắm đó nha!”
“Đó là đương nhiên!” Hạ Nhị cúi thấp đầu xuống, tóc mái dày mảnh che khuất nét mặt, cậu dùng ngón trỏ chống mắt kính, âm thanh rành mạch đặc thù của thiếu niên vang lên trong lớp học.
“Chân tướng chỉ có một!”
“Chân cái đầu cậu!”
Một âm thanh lanh lảnh vang lên, Hạ Nhị đau khổ ôm cái đầu bị Hình Ảnh Ly dùng kịch bản hung hăng đập xuống.
“Được rồi, chân tướng của sự thật chính là dũng sĩ bị ác bà bà ức hiếp không thể cứu vớt công chúa, ôm đầu khóc rống.”
“Hửm?” Thiếu nữ tóc đen bỗng dưng cao giọng, lúc thiếu niên vừa định sửa lời, cô liền mỉm cười. “Ác bà bà, không tồi, danh hiệu này tớ thích!” Cô cười rất ngọt, rất ngọt.
“Cho nên, để phù hợp với danh hiệu mới của tớ, các cậu —— tại sao còn chưa chết đi hả, hả?”
Mọi âm thanh đều tắt lịm.
———————— [alicesland.wordpress.com] ————————
“Cho nên mới nói, trên thế giới này, bất chấp lý lẽ nhất, một cái là cảnh sát, một cái là phụ nữ… Ối…”
Bất ngờ không kịp đề phòng đụng trúng một người, mắt kính rơi ở một bên, mũi đau rát vì bị miếng phim nhựa quét qua. Hạ Nhị khom người muốn nhặt mắt kính lên, nhưng trong nháy mắt chạm đến mắt kính, một bóng đen hung hăng đạp xuống, kính gọng đen chưa đến một giây đã bị nát thây. Hạ Nhị nhanh chóng thu hồi tay, mới may mắn thoát được kết cục chung số phận cùng mắt kính.
Cậu sững sờ nhìn mắt kính bể nát mấy giây, sau đó thở dài không thể nghe thấy đứng dậy, xoay người đi.
“Binh —— ”
Thiếu niên tóc đen bị trúng một đấm, hoa mắt ngã xuống đất. Vì đang tập diễn, lúc này người trong trường học đã đi gần hết, trên hành lang trống trải vang vọng tiếng thiếu niên nặng nề đập xuống sàn nhà.
Hạ Nhị im lặng chờ đau đớn chóng mặt qua đi, trên đầu có bóng đen phủ xuống, đối phương nắm lấy tóc cậu lôi đầu cậu lên.
“Hửm? Sao không đi?”
Xung quanh vang lên tiếng huýt gió của vài thiếu niên khác, Hạ Nhị lúc bị lôi đầu hạ lông mi xuống, đối phương thật sự rất gần, hơi thở pha lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt phun ở trên mặt. Dường như hành vi trốn tránh của Hạ Nhị làm người nọ tức giận, đối phương ném Hạ Nhị xuống đất như ném vải vụn, giẫm lên lưng thiếu niên đi qua.
“Fuck!”
Dùng sức véo lòng bàn chân vài cái, người nọ xì một tiếng nghênh ngang mà đi. Đàn em đi theo cũng không chút lưu tình coi thiếu niên là thảm trải, giẫm lên đi qua.
“Ồ ~ thật mềm đó nha!”
“Không sai không sai, có vài cuộc đời có ý nghĩa thế đó, chính là làm thảm trải, đặc biệt để bố đây đạp dưới bàn chân!”
“Má nó, còn là học sinh giỏi nữa, thảm này là đồ mắc tiền à, khó trách bố đạp lên cảm thấy vô cùng thoải mái!”
“Thật rác rưởi, bố còn cảm thấy dơ đế giầy này!”
“Đệch! Nói quá hay, đi về đãi cho một chai!”
“Ha ha…”
……
Sau khi những tiếng cười kiêu ngạo kia đi xa, Hạ Nhị yên lặng bò dậy từ dưới đất, đứng lên phủi bụi đất trên quần áo xuống. Cậu nhìn bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ, chậm rãi thở hắt ra.
Cho nên mới nói, trên thế giới này, bất chấp lý lẽ nhất, một cái là cảnh sát, một cái là phụ nữ, còn một cái nữa, gọi là cậu ấm.
Âm thanh của ác quỷ ngọt ngào lại thơm ngát.
“Ta yêu mái tóc của ngươi, đôi mắt của ngươi…”
Con mắt đen cực điểm của ác quỷ in bóng thiên thần.
“… Tất cả của linh hồn ngươi…”
Ác quỷ cười tà mị, hút cả hồn người.
“Angel!”
“Chính là như vậy!”
Hình Ảnh Ly chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, rống to với người bên kia.
“Ác quỷ chính là như Hạ Nhị vừa mới làm mẫu, hiểu chưa?” Thiếu niên đi xuống từ bục giảng, đồng cảm nhìn người bị thanh mai trúc mã của mình bắt lấy. “Là tà mị! Tà mị! Không phải dâm đãng, dâm đãng! Dù quyến rũ vừa phải có thể khiến ác quỷ thêm sắc, nhưng cái em làm đã thành cấp bậc tiêu hồn mất rồi….!”
Nữ sinh bị Hình Ảnh Ly tóm lấy có tóc dài gợn sóng tự nhiên, hùng vĩ nhất chính là bộ ngực cực kỳ không tương xứng với lứa tuổi, nhưng mâu thuẫn chính là thiếu nữ lại có gương mặt và tính cách đơn thuần vô tội tới cực điểm. Lúc này, trước mặt Hình Ảnh Ly đã hóa thân dã thú, thiếu nữ hết sức sợ hãi muốn rút mình lại một vòng, như một con mèo nhỏ, hình thành một bức tranh người đẹp và dã thú cực kỳ XX với Hình Ảnh Ly dũng mãnh.
“Chị, chị ơi, em không có giả vờ quyến rũ mà…”
Em không có, nhưng trong đầu bọn anh thì có.
Hạ Nhị cười ẩn ý nhìn gương mặt đỏ bừng và ánh mắt lấp lánh của tất cả sinh vật nam tính quanh hội kịch truyền thống, phạm tội không chút ý thức, chính là người như vậy sao. Á, ánh mắt tội phạm nhìn qua.
“Khục, Hình Ảnh…” Không thể cự tuyệt ánh mắt cầu xin giúp đỡ đáng thương như nai con Bambi của thiếu nữ, Hạ Nhị cẩn thận mở miệng. “Mình thấy cứ để mình tới diễn đi…”
“Hả ——?” Thiếu nữ tóc đen quay con mắt vô cơ lại như nhìn con kiến, hoặc nói nhìn xác chết thì thỏa đáng hơn.
Thảm bại mà về.
Hạ Nhị đẩy đẩy kính, buông hai tay xuống, tỏ vẻ lực bất tòng tâm. Cả hội kịch truyền thống nghỉ ngơi tại chỗ, chỉ có thiếu nữ tội nghiệp rơi vào tay ác bà bà kia, muốn xoay người cũng không thể được.
Bất cứ khi nào và bất kể ở đâu trên thế giới này, chỉ cần hai người trở lên là có thể làm ra một hoạt động tiêu khiển không tốn công sức cũng không cần đạo cụ, nói đến cùng, hoạt động được đông đảo quần chúng nhân dân đặc biệt là phụ nữ nhất trí ca ngợi, chính là tám chuyện.
Hạ Nhị mỉm cười nghe người chung quanh nói xuôi nói ngược, thỉnh thoảng gia nhập vài câu bông đùa. Bỗng dưng, một cái tên không tính là quen lơ đãng lướt qua vành tai, lại lạnh lùng tóm lấy tim Hạ Nhị.
Nụ cười của thiếu niên tóc đen đông đặc lại, cậu quay đầu có chút khó tin, nhìn đám nữ sinh cách đó không xa.
“… Này, các bạn vừa mới nói chuyện gì vậy?”
“À! Hạ Nhị!”
Các nữ sinh ồ lên một tiếng bắt đầu hăng hái, dường như được gọi tới là một chuyện cực kỳ vinh hạnh.
“Vừa rồi? Bạn là nói Trần Ốc Dân sao?”
“Đúng, chính là người đó! Đó là ai?”
“Hạ Nhị không biết sao?” Nữ sinh mới trả lời sáng mắt nhìn Hạ Nhị. “Đó chính là người nhảy lầu tự sát được đồn đãi gần đây!”
Nhảy lầu… tự sát?
Hạ Nhị cũng có nghe nói thứ ba tuần này có một thanh niên để lại di thư nhảy lầu tự tử ở đoạn đường sầm uất nhất của Hải Nguyên, nghe nói là vì áp lực công việc quá lớn hay thất tình gì đó, chuyện này gây nên một cơn lốc dư luận đối với tâm lý xã hội. Hạ Nhị lúc ấy nhìn bản tin, thanh niên trên hình trong bản tin ngoan hiền đối diện màn ảnh, lộ ra một nụ cười không thật cũng không giả.
Nếu là tự sát…
“… Hạ Nhị?”
“Cái gì?”
“Nhìn bạn hình như rất căng thẳng.”
“Không đâu!” Hạ Nhị cười cười, cậu lấy tay chống cằm dường như không chút để ý, khẩy khẩy mắt kính. “Mình nghĩ, nếu người kia, không phải tự sát mà là… Không có người phát hiện…”
“Gì?”
“Không có gì!” Thiếu niên đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên quần. “Gần đây xem quá nhiều tiểu thuyết trinh thám!”
“Hạ Nhị muốn làm thám tử sao, cool lắm đó nha!”
“Đó là đương nhiên!” Hạ Nhị cúi thấp đầu xuống, tóc mái dày mảnh che khuất nét mặt, cậu dùng ngón trỏ chống mắt kính, âm thanh rành mạch đặc thù của thiếu niên vang lên trong lớp học.
“Chân tướng chỉ có một!”
“Chân cái đầu cậu!”
Một âm thanh lanh lảnh vang lên, Hạ Nhị đau khổ ôm cái đầu bị Hình Ảnh Ly dùng kịch bản hung hăng đập xuống.
“Được rồi, chân tướng của sự thật chính là dũng sĩ bị ác bà bà ức hiếp không thể cứu vớt công chúa, ôm đầu khóc rống.”
“Hửm?” Thiếu nữ tóc đen bỗng dưng cao giọng, lúc thiếu niên vừa định sửa lời, cô liền mỉm cười. “Ác bà bà, không tồi, danh hiệu này tớ thích!” Cô cười rất ngọt, rất ngọt.
“Cho nên, để phù hợp với danh hiệu mới của tớ, các cậu —— tại sao còn chưa chết đi hả, hả?”
Mọi âm thanh đều tắt lịm.
———————— [alicesland.wordpress.com] ————————
“Cho nên mới nói, trên thế giới này, bất chấp lý lẽ nhất, một cái là cảnh sát, một cái là phụ nữ… Ối…”
Bất ngờ không kịp đề phòng đụng trúng một người, mắt kính rơi ở một bên, mũi đau rát vì bị miếng phim nhựa quét qua. Hạ Nhị khom người muốn nhặt mắt kính lên, nhưng trong nháy mắt chạm đến mắt kính, một bóng đen hung hăng đạp xuống, kính gọng đen chưa đến một giây đã bị nát thây. Hạ Nhị nhanh chóng thu hồi tay, mới may mắn thoát được kết cục chung số phận cùng mắt kính.
Cậu sững sờ nhìn mắt kính bể nát mấy giây, sau đó thở dài không thể nghe thấy đứng dậy, xoay người đi.
“Binh —— ”
Thiếu niên tóc đen bị trúng một đấm, hoa mắt ngã xuống đất. Vì đang tập diễn, lúc này người trong trường học đã đi gần hết, trên hành lang trống trải vang vọng tiếng thiếu niên nặng nề đập xuống sàn nhà.
Hạ Nhị im lặng chờ đau đớn chóng mặt qua đi, trên đầu có bóng đen phủ xuống, đối phương nắm lấy tóc cậu lôi đầu cậu lên.
“Hửm? Sao không đi?”
Xung quanh vang lên tiếng huýt gió của vài thiếu niên khác, Hạ Nhị lúc bị lôi đầu hạ lông mi xuống, đối phương thật sự rất gần, hơi thở pha lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt phun ở trên mặt. Dường như hành vi trốn tránh của Hạ Nhị làm người nọ tức giận, đối phương ném Hạ Nhị xuống đất như ném vải vụn, giẫm lên lưng thiếu niên đi qua.
“Fuck!”
Dùng sức véo lòng bàn chân vài cái, người nọ xì một tiếng nghênh ngang mà đi. Đàn em đi theo cũng không chút lưu tình coi thiếu niên là thảm trải, giẫm lên đi qua.
“Ồ ~ thật mềm đó nha!”
“Không sai không sai, có vài cuộc đời có ý nghĩa thế đó, chính là làm thảm trải, đặc biệt để bố đây đạp dưới bàn chân!”
“Má nó, còn là học sinh giỏi nữa, thảm này là đồ mắc tiền à, khó trách bố đạp lên cảm thấy vô cùng thoải mái!”
“Thật rác rưởi, bố còn cảm thấy dơ đế giầy này!”
“Đệch! Nói quá hay, đi về đãi cho một chai!”
“Ha ha…”
……
Sau khi những tiếng cười kiêu ngạo kia đi xa, Hạ Nhị yên lặng bò dậy từ dưới đất, đứng lên phủi bụi đất trên quần áo xuống. Cậu nhìn bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ, chậm rãi thở hắt ra.
Cho nên mới nói, trên thế giới này, bất chấp lý lẽ nhất, một cái là cảnh sát, một cái là phụ nữ, còn một cái nữa, gọi là cậu ấm.