Chương : 11
Con người ta lúc đang căng thẳng, sẽ dễ dàng nghĩ ngợi lung tung. Lỡ như ác… quỷ kia không gọi tới nữa thì sao? Lỡ như đối phương căn bản không phải ác quỷ thì sao?
“Đợi đã lâu!”
Giọng nói kia, trầm thấp mà tao nhã trước sau như một, loáng thoáng vẻ xa hoa mỹ lệ.
“… Hiếm khi có khán giả!”
“Cái…”
Tiếng Hạ Nhị có chút khô khốc, cậu nhìn Sophie cách bên kia kính, cô gái đỏ tươi dường như cũng có chút bất ngờ không kịp phòng bị, theo bản năng nhìn quanh bốn phía, phảng phất như đang muốn xác nhận cái gì.
“Quý cô cảnh sát đáng yêu ơi, tôi lắp vài món đồ chơi!” Phảng phất như có thể nhìn thấy sắc mặt có chút khó coi của Sophie, giọng nói kia vẫn không nhanh không chậm vang lên trong bóng tối. “Làm quà gặp mặt được chứ?”
Giọng nói trầm thấp dịu dàng như thì thầm giữa tình nhân.
“Nhưng mà phải cần quý cô tự mình đến lấy… Giai điệu đen, dưới thánh giá. Hy vọng cô sẽ thích!”
Sophie tối mặt cắn môi đỏ, bắt đầu gọi điện thoại ra chỉ thị.
Ác quỷ đã biết tất cả.
“Anh… là ác quỷ.”
Thiếu niên tóc đen mở miệng, bên kia kính, Hình Ngạo Quốc nghe được một câu như thế, cũng giật mình hoảng sợ mở to hai mắt. Ông biết Tiểu Nhị bị một tội phạm giết người theo dõi, nhưng không ngờ lại là… ác quỷ. Hình Ngạo Quốc muốn cắt hết đống dây chết tiệt này đi, chặt đứt liên kết giữa Hạ Nhị và… ác quỷ đó, lại bị cảnh sát ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng đơn bạc của thiếu niên tóc đen ngồi trong phòng phát sóng, bị bóng tối vây bọc.
“Cậu biết mà.”
Bóng tối xảo quyệt không hề thừa nhận, cũng không có phủ nhận.
“Trần Ốc Dân, Kanda Tenko.” Hạ Nhị nhắm mắt lại, thì thầm nói. “Một nhảy lầu, một cắt cổ tay… tự sát.”
“… Anh là làm thế nào?” Chưa kịp suy nghĩ đã nói những lời này ra, vẻ mặt thiếu niên có chút hoảng hốt.
“Này, cậu có nhớ hồi nhỏ, thầy cô dạy cậu cách viết văn cơ bản là thế nào không?” Đối phương lách qua câu hỏi của Hạ Nhị, chuyển sang hỏi lại, một vấn đề không chút liên quan.
“… Tôi quên rồi!”
“Cực kỳ đơn giản!” Ác quỷ trầm thấp cười mê hoặc mọi người. “Thời gian, địa điểm, nhân vật, hành động!”
“… Hơn nữa, con người thật sự là một chủng tộc yếu ớt… Chỉ cần một chút ngoại lực nho nhỏ, đã có thể tạo thành phản ứng dây chuyền nghiêm trọng trong cơ thể, tư tưởng, linh hồn người đó, vừa vặn phá vỡ cân bằng trong nháy mắt đó… Sau đó liền… sụp đổ.”
Bóng tối đang giương nanh múa vuốt, rét lạnh vô hạn lan tràn từ bóng tối.
“Tại sao lại muốn làm như vậy?” Giọng nói Hạ Nhị nhuộm vào bi ai, run nhẹ trong rét lạnh.
“Tôi không phải đã nói rồi sao?” Đối phương dường như thở dài bất đắc dĩ. “Ngay từ đầu đã nói.”
“Cái… gì…?”
“Là quà.” Bóng tối toét miệng ra, từng chút vây lấy thiếu niên, Hạ Nhị mở to mắt không thể tin được.
“Là quà dâng tặng cậu!”
Bất luận là trong hay ngoài phòng phát sóng, đều là một mảnh tĩnh lặng. Có một loại ảo giác thời gian ngưng trệ và tất cả âm thanh đều tan biến. Mọi người cũng vô thức nín thở, vẻ mặt có chút kỳ lạ nhìn thiếu niên hoang mang trong bóng tối. Sophie chậm rãi, chậm rãi xiết chặt nắm tay, móng tay đỏ tươi đâm vào trong thịt.
“… Không cần!” Không thể kiềm chế đứng bật dậy, đầu dây thần kinh mảnh khảnh đang run lên, nỗi sợ hãi hoang mang như loài bò sát, chậm rãi, chậm rãi dán lên da hấp thụ. Tay trái bị thương chống lên bệ, không màng tới đau đớn như thiêu như đốt, Hạ Nhị gần như cuồng loạn, la hét với đầu kia điện thoại. “Tôi không cần loại quà đó!” Tiếng nói chói tai gần như than khóc.
“Không sao hết cả!” Ác quỷ không chút để tâm đến sự cuồng loạn của thiếu niên, như đang nhìn xuống người bên chân giãy giụa hấp hối, dùng giọng nói ngọt thấm thầm thì. “Cậu chỉ cần nhận và nhìn là được!”
“… Không ——!”
“Bé ngoan.” Lời nói trầm thấp như trấn an, tựa như thần chú trói chặt Hạ Nhị lại, nuốt chửng cả người cậu. “Như vậy, món quà kế tiếp…”
“… Không, không cần…” Giọng nói thiếu niên nhuộm lên nghẹn ngào, gần như cầu xin. Cậu ôm đầu, tựa như làm vậy là có thể chạy khỏi nhà giam bện thành từ bóng tối. “… Tôi không muốn nghe… Không muốn…”
Ác quỷ cười, mang vẻ yêu chiều.
“Triệu Minh Diệu!”
Trong nháy mắt đó, mặt đất dưới chân dường như đột ngột nứt ra, rơi vào tuyệt vọng của vực sâu đen tối.
Lúc này, một bàn tay nhẹ cầm lấy bàn tay run rẩy của thiếu niên. Hạ Nhị hoảng sợ quay đầu lại, trên khuôn mặt trắng bệch toàn là hoang mang và bất lực.
Là Sophie.
Cô gái nở một nụ cười nhợt nhạt lại kiên định, đôi môi trơn bóng đỏ tươi chậm rãi khép mở.
—— Không cần lo lắng, đã có tôi ở đây ——
Lời nói vô thanh và hơi ấm truyền đến từ trên tay dường như xua đi chút rét lạnh xung quanh, đôi mắt có chút lúng túng và ướt át của thiếu niên dần dần mềm xuống. Hạ Nhị nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi rồi thở ra, rốt cuộc có một cảm giác lại trở về thế giới này.
Bóng tối không mở miệng nữa, phảng phất như đang dịu dàng đợi chờ Hạ Nhị khôi phục.
Hạ Nhị dần ngưng run rẩy, cậu quay đầu đối diện ánh mắt phẫn nộ lo lắng của Hình Ngạo Quốc bên kia kính thủy tinh, yếu ớt cười trấn an với chú. Dường như biết được mọi thứ xảy ra bên này, âm thanh trầm thấp lại vang vọng trong căn phòng trống trải. Thân thể vừa mới thả lỏng một chút của thiếu niên lại căng thẳng lên, nhưng không run rẩy nữa.
“… Chúng ta làm một bài trắc nghiệm tâm lý đi!”
Tiếng nói vô cơ trầm trầm, dịu dàng, không lên không xuống, như chậm rãi tan ra chảy thẳng vào màng tai.
“Có mười đứa trẻ chơi gần hai đoạn đường ray, một đường ray vẫn đang được sử dụng, đường ray còn lại đã hoang phế ngưng dùng. Chỉ có một đứa trẻ là chơi trên đường ray bỏ hoang, những đứa khác đều chơi trên đường ray còn đang sử dụng.”
Tựa như kể một câu chuyện cổ tích trước khi đi ngủ, giọng nói kia hấp dẫn mọi người.
“Lúc này, cách 100 mét có một chiếc xe lửa chạy đến, mà cậu lại đang đứng bên cạnh cần gạt chuyển đường ray —— có thể chuyển đường ray sang đoạn đường ray bỏ phế hoặc đường ray đang dùng. Đám trẻ cách cậu 200 mét —— đã không thể dẫn bọn trẻ đi đến chỗ an toàn nữa. Thế thì…” Nụ cười của bóng tối nhuộm lên ác ý. “Mọi người sẽ chọn đường ray nào?”
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, trầm lặng lan tràn trong bóng tối.
… “Mọi người”….
Tức là bao gồm tất cả những người ở đây. Mọi người đang trầm lặng nghiền ngẫm vấn đề rối rắm này, làm ra quyết định gian nan chua xót. Không có người lên tiếng.
Chọn đường ray nào —— chính là để bên nào phải chết.
“… Như vậy, câu trả lời là thế nào?”
Hạ Nhị có chút luống cuống nhìn Sophie bên cạnh, cô gái đỏ tươi lẳng lặng trầm tư, sau đó giật mình phát hiện ánh mắt tựa như cầu xin giúp đỡ từ Hạ Nhị. Sophie thở dài, lặng lẽ nói.
Hãy tin tưởng chính mình, dùng đáp án của cậu.
Thiếu niên tóc đen càng lúng túng hơn, khóe mắt tình cờ liếc đến các cảnh sát bên kia thủy tinh thì thầm nói nhỏ. Sau đó trầm lặng một hồi, tóc ngắn che khuất nét mặt thiếu niên, đôi môi không huyết sắc mở ra.
“… Tôi chọn đường ray đang dùng!”
“Ừm hửm…” Bóng tối đối diện đang trầm lặng chờ đợi Hạ Nhị giải thích.
“Dù số trẻ trên đường ray đang dùng nhiều hơn trên đường ray ngưng dùng, nhưng…” Giọng nói kiên định có chút vô lực của Hạ Nhị vang lên trong căn phòng trống trải. “Tất cả mọi người, đều không có nghĩa vụ phải gánh trách nhiệm cho lỗi lầm của kẻ khác!”
Âm thanh trong sạch của thiếu niên lặng lẽ tiếp tục. “Tất nhiên, nếu chọn đường ray bỏ hoang thì có thể cứu được phần lớn đám trẻ. Nhưng, đứa trẻ trên đường ray ngưng dùng kia rõ ràng không có lỗi, vậy tại sao phải trả giá vì chín đứa trẻ còn lại? Nếu tôi chọn chín đứa trẻ kia, chẳng khác nào khuyến khích những kẻ sai lầm —— huống hồ…”
Mọi người đều im lặng lắng nghe.
“… Nếu đường ray kia đã bỏ hoang, vậy chắc chắn là có nguy hiểm cho nên mới phải ngưng dùng nó. Nếu chỉ chú ý tới những đứa trẻ trên đoạn đường ray, lại không nghĩ đến những hành khách đang đi trên xe lửa —— số lượng của họ hơn xa những đứa trẻ kia…”
Trong ngoài phòng phát sóng trầm lặng một mảnh, Sophie khen ngợi nhìn thiếu niên tóc đen.
“… Đây là, đáp án của cậu?” Bóng tối bên kia lặng thầm cất tiếng.
Hạ Nhị rõ ràng muốn khẳng định, lại cứng đờ không thể nhúc nhích.
“Ha….” Tiếng cười trầm trầm nặng nề khiêu vũ cùng bóng tối, đối phương dùng giọng nói ngọt ngào khiến người ta đắm chìm mà mê hoặc. “… Thế thì, muốn biết đáp án thật sự không?”
“……” Hạ Nhị không mở miệng, tương đương với ngầm đồng ý.
“Người yêu dấu…” Kẻ kia cười nói như vậy, dùng âm thanh trầm thấp, xa hoa mỹ lệ kia của hắn.
“Thật ra thì, cậu cũng không làm gì được cả!”
Sau đó liền không còn âm thanh nào nữa. Trầm lặng, một lần nữa buông xuống phòng phát sóng.
Trong nháy mắt đối phương gác máy, Hạ Nhị đã hiểu ra tất cả.
Đúng vậy, cậu cũng không làm gì được cả. Cậu chỉ cách xe lửa có 100 mét, chỉ vẻn vẹn có 100 mét. (*)
Cho nên, cậu căn bản không thể cứu bất cứ ai, Trần Ốc Dân, Kanda Tenko —— còn Triệu Minh Diệu nữa.
Ác quỷ, là ám chỉ như thế!
Tác giả có chuyện muốn nói: trắc nghiệm tâm lý kia là có thật, thấy trên một tạp chí, sau đó chơi cùng bạn bè, có một người bạn nói ra chân tướng, thật sự rất kinh điển. P/s: tốc độ của xe lửa là 160 Km/h. Lần đầu tiên các bạn đọc thấy, sẽ chọn thế nào đây?
(*) Tốc độ của xe lửa là 160 Km/h, tức là khoảng 44,44 m/s, như thế tức là để đi được 100 mét, xe lửa chỉ mất khoảng 2 giây, chỉ trong 2 giây thì cái gì cũng không làm được. Anh công đã “mẹo” ở chỗ thêm vào khoảng cách để giới hạn thời gian, thiếu thời gian thì không thể cứu ai được.
“Đợi đã lâu!”
Giọng nói kia, trầm thấp mà tao nhã trước sau như một, loáng thoáng vẻ xa hoa mỹ lệ.
“… Hiếm khi có khán giả!”
“Cái…”
Tiếng Hạ Nhị có chút khô khốc, cậu nhìn Sophie cách bên kia kính, cô gái đỏ tươi dường như cũng có chút bất ngờ không kịp phòng bị, theo bản năng nhìn quanh bốn phía, phảng phất như đang muốn xác nhận cái gì.
“Quý cô cảnh sát đáng yêu ơi, tôi lắp vài món đồ chơi!” Phảng phất như có thể nhìn thấy sắc mặt có chút khó coi của Sophie, giọng nói kia vẫn không nhanh không chậm vang lên trong bóng tối. “Làm quà gặp mặt được chứ?”
Giọng nói trầm thấp dịu dàng như thì thầm giữa tình nhân.
“Nhưng mà phải cần quý cô tự mình đến lấy… Giai điệu đen, dưới thánh giá. Hy vọng cô sẽ thích!”
Sophie tối mặt cắn môi đỏ, bắt đầu gọi điện thoại ra chỉ thị.
Ác quỷ đã biết tất cả.
“Anh… là ác quỷ.”
Thiếu niên tóc đen mở miệng, bên kia kính, Hình Ngạo Quốc nghe được một câu như thế, cũng giật mình hoảng sợ mở to hai mắt. Ông biết Tiểu Nhị bị một tội phạm giết người theo dõi, nhưng không ngờ lại là… ác quỷ. Hình Ngạo Quốc muốn cắt hết đống dây chết tiệt này đi, chặt đứt liên kết giữa Hạ Nhị và… ác quỷ đó, lại bị cảnh sát ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng đơn bạc của thiếu niên tóc đen ngồi trong phòng phát sóng, bị bóng tối vây bọc.
“Cậu biết mà.”
Bóng tối xảo quyệt không hề thừa nhận, cũng không có phủ nhận.
“Trần Ốc Dân, Kanda Tenko.” Hạ Nhị nhắm mắt lại, thì thầm nói. “Một nhảy lầu, một cắt cổ tay… tự sát.”
“… Anh là làm thế nào?” Chưa kịp suy nghĩ đã nói những lời này ra, vẻ mặt thiếu niên có chút hoảng hốt.
“Này, cậu có nhớ hồi nhỏ, thầy cô dạy cậu cách viết văn cơ bản là thế nào không?” Đối phương lách qua câu hỏi của Hạ Nhị, chuyển sang hỏi lại, một vấn đề không chút liên quan.
“… Tôi quên rồi!”
“Cực kỳ đơn giản!” Ác quỷ trầm thấp cười mê hoặc mọi người. “Thời gian, địa điểm, nhân vật, hành động!”
“… Hơn nữa, con người thật sự là một chủng tộc yếu ớt… Chỉ cần một chút ngoại lực nho nhỏ, đã có thể tạo thành phản ứng dây chuyền nghiêm trọng trong cơ thể, tư tưởng, linh hồn người đó, vừa vặn phá vỡ cân bằng trong nháy mắt đó… Sau đó liền… sụp đổ.”
Bóng tối đang giương nanh múa vuốt, rét lạnh vô hạn lan tràn từ bóng tối.
“Tại sao lại muốn làm như vậy?” Giọng nói Hạ Nhị nhuộm vào bi ai, run nhẹ trong rét lạnh.
“Tôi không phải đã nói rồi sao?” Đối phương dường như thở dài bất đắc dĩ. “Ngay từ đầu đã nói.”
“Cái… gì…?”
“Là quà.” Bóng tối toét miệng ra, từng chút vây lấy thiếu niên, Hạ Nhị mở to mắt không thể tin được.
“Là quà dâng tặng cậu!”
Bất luận là trong hay ngoài phòng phát sóng, đều là một mảnh tĩnh lặng. Có một loại ảo giác thời gian ngưng trệ và tất cả âm thanh đều tan biến. Mọi người cũng vô thức nín thở, vẻ mặt có chút kỳ lạ nhìn thiếu niên hoang mang trong bóng tối. Sophie chậm rãi, chậm rãi xiết chặt nắm tay, móng tay đỏ tươi đâm vào trong thịt.
“… Không cần!” Không thể kiềm chế đứng bật dậy, đầu dây thần kinh mảnh khảnh đang run lên, nỗi sợ hãi hoang mang như loài bò sát, chậm rãi, chậm rãi dán lên da hấp thụ. Tay trái bị thương chống lên bệ, không màng tới đau đớn như thiêu như đốt, Hạ Nhị gần như cuồng loạn, la hét với đầu kia điện thoại. “Tôi không cần loại quà đó!” Tiếng nói chói tai gần như than khóc.
“Không sao hết cả!” Ác quỷ không chút để tâm đến sự cuồng loạn của thiếu niên, như đang nhìn xuống người bên chân giãy giụa hấp hối, dùng giọng nói ngọt thấm thầm thì. “Cậu chỉ cần nhận và nhìn là được!”
“… Không ——!”
“Bé ngoan.” Lời nói trầm thấp như trấn an, tựa như thần chú trói chặt Hạ Nhị lại, nuốt chửng cả người cậu. “Như vậy, món quà kế tiếp…”
“… Không, không cần…” Giọng nói thiếu niên nhuộm lên nghẹn ngào, gần như cầu xin. Cậu ôm đầu, tựa như làm vậy là có thể chạy khỏi nhà giam bện thành từ bóng tối. “… Tôi không muốn nghe… Không muốn…”
Ác quỷ cười, mang vẻ yêu chiều.
“Triệu Minh Diệu!”
Trong nháy mắt đó, mặt đất dưới chân dường như đột ngột nứt ra, rơi vào tuyệt vọng của vực sâu đen tối.
Lúc này, một bàn tay nhẹ cầm lấy bàn tay run rẩy của thiếu niên. Hạ Nhị hoảng sợ quay đầu lại, trên khuôn mặt trắng bệch toàn là hoang mang và bất lực.
Là Sophie.
Cô gái nở một nụ cười nhợt nhạt lại kiên định, đôi môi trơn bóng đỏ tươi chậm rãi khép mở.
—— Không cần lo lắng, đã có tôi ở đây ——
Lời nói vô thanh và hơi ấm truyền đến từ trên tay dường như xua đi chút rét lạnh xung quanh, đôi mắt có chút lúng túng và ướt át của thiếu niên dần dần mềm xuống. Hạ Nhị nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi rồi thở ra, rốt cuộc có một cảm giác lại trở về thế giới này.
Bóng tối không mở miệng nữa, phảng phất như đang dịu dàng đợi chờ Hạ Nhị khôi phục.
Hạ Nhị dần ngưng run rẩy, cậu quay đầu đối diện ánh mắt phẫn nộ lo lắng của Hình Ngạo Quốc bên kia kính thủy tinh, yếu ớt cười trấn an với chú. Dường như biết được mọi thứ xảy ra bên này, âm thanh trầm thấp lại vang vọng trong căn phòng trống trải. Thân thể vừa mới thả lỏng một chút của thiếu niên lại căng thẳng lên, nhưng không run rẩy nữa.
“… Chúng ta làm một bài trắc nghiệm tâm lý đi!”
Tiếng nói vô cơ trầm trầm, dịu dàng, không lên không xuống, như chậm rãi tan ra chảy thẳng vào màng tai.
“Có mười đứa trẻ chơi gần hai đoạn đường ray, một đường ray vẫn đang được sử dụng, đường ray còn lại đã hoang phế ngưng dùng. Chỉ có một đứa trẻ là chơi trên đường ray bỏ hoang, những đứa khác đều chơi trên đường ray còn đang sử dụng.”
Tựa như kể một câu chuyện cổ tích trước khi đi ngủ, giọng nói kia hấp dẫn mọi người.
“Lúc này, cách 100 mét có một chiếc xe lửa chạy đến, mà cậu lại đang đứng bên cạnh cần gạt chuyển đường ray —— có thể chuyển đường ray sang đoạn đường ray bỏ phế hoặc đường ray đang dùng. Đám trẻ cách cậu 200 mét —— đã không thể dẫn bọn trẻ đi đến chỗ an toàn nữa. Thế thì…” Nụ cười của bóng tối nhuộm lên ác ý. “Mọi người sẽ chọn đường ray nào?”
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, trầm lặng lan tràn trong bóng tối.
… “Mọi người”….
Tức là bao gồm tất cả những người ở đây. Mọi người đang trầm lặng nghiền ngẫm vấn đề rối rắm này, làm ra quyết định gian nan chua xót. Không có người lên tiếng.
Chọn đường ray nào —— chính là để bên nào phải chết.
“… Như vậy, câu trả lời là thế nào?”
Hạ Nhị có chút luống cuống nhìn Sophie bên cạnh, cô gái đỏ tươi lẳng lặng trầm tư, sau đó giật mình phát hiện ánh mắt tựa như cầu xin giúp đỡ từ Hạ Nhị. Sophie thở dài, lặng lẽ nói.
Hãy tin tưởng chính mình, dùng đáp án của cậu.
Thiếu niên tóc đen càng lúng túng hơn, khóe mắt tình cờ liếc đến các cảnh sát bên kia thủy tinh thì thầm nói nhỏ. Sau đó trầm lặng một hồi, tóc ngắn che khuất nét mặt thiếu niên, đôi môi không huyết sắc mở ra.
“… Tôi chọn đường ray đang dùng!”
“Ừm hửm…” Bóng tối đối diện đang trầm lặng chờ đợi Hạ Nhị giải thích.
“Dù số trẻ trên đường ray đang dùng nhiều hơn trên đường ray ngưng dùng, nhưng…” Giọng nói kiên định có chút vô lực của Hạ Nhị vang lên trong căn phòng trống trải. “Tất cả mọi người, đều không có nghĩa vụ phải gánh trách nhiệm cho lỗi lầm của kẻ khác!”
Âm thanh trong sạch của thiếu niên lặng lẽ tiếp tục. “Tất nhiên, nếu chọn đường ray bỏ hoang thì có thể cứu được phần lớn đám trẻ. Nhưng, đứa trẻ trên đường ray ngưng dùng kia rõ ràng không có lỗi, vậy tại sao phải trả giá vì chín đứa trẻ còn lại? Nếu tôi chọn chín đứa trẻ kia, chẳng khác nào khuyến khích những kẻ sai lầm —— huống hồ…”
Mọi người đều im lặng lắng nghe.
“… Nếu đường ray kia đã bỏ hoang, vậy chắc chắn là có nguy hiểm cho nên mới phải ngưng dùng nó. Nếu chỉ chú ý tới những đứa trẻ trên đoạn đường ray, lại không nghĩ đến những hành khách đang đi trên xe lửa —— số lượng của họ hơn xa những đứa trẻ kia…”
Trong ngoài phòng phát sóng trầm lặng một mảnh, Sophie khen ngợi nhìn thiếu niên tóc đen.
“… Đây là, đáp án của cậu?” Bóng tối bên kia lặng thầm cất tiếng.
Hạ Nhị rõ ràng muốn khẳng định, lại cứng đờ không thể nhúc nhích.
“Ha….” Tiếng cười trầm trầm nặng nề khiêu vũ cùng bóng tối, đối phương dùng giọng nói ngọt ngào khiến người ta đắm chìm mà mê hoặc. “… Thế thì, muốn biết đáp án thật sự không?”
“……” Hạ Nhị không mở miệng, tương đương với ngầm đồng ý.
“Người yêu dấu…” Kẻ kia cười nói như vậy, dùng âm thanh trầm thấp, xa hoa mỹ lệ kia của hắn.
“Thật ra thì, cậu cũng không làm gì được cả!”
Sau đó liền không còn âm thanh nào nữa. Trầm lặng, một lần nữa buông xuống phòng phát sóng.
Trong nháy mắt đối phương gác máy, Hạ Nhị đã hiểu ra tất cả.
Đúng vậy, cậu cũng không làm gì được cả. Cậu chỉ cách xe lửa có 100 mét, chỉ vẻn vẹn có 100 mét. (*)
Cho nên, cậu căn bản không thể cứu bất cứ ai, Trần Ốc Dân, Kanda Tenko —— còn Triệu Minh Diệu nữa.
Ác quỷ, là ám chỉ như thế!
Tác giả có chuyện muốn nói: trắc nghiệm tâm lý kia là có thật, thấy trên một tạp chí, sau đó chơi cùng bạn bè, có một người bạn nói ra chân tướng, thật sự rất kinh điển. P/s: tốc độ của xe lửa là 160 Km/h. Lần đầu tiên các bạn đọc thấy, sẽ chọn thế nào đây?
(*) Tốc độ của xe lửa là 160 Km/h, tức là khoảng 44,44 m/s, như thế tức là để đi được 100 mét, xe lửa chỉ mất khoảng 2 giây, chỉ trong 2 giây thì cái gì cũng không làm được. Anh công đã “mẹo” ở chỗ thêm vào khoảng cách để giới hạn thời gian, thiếu thời gian thì không thể cứu ai được.