Chương : 10
Hạ Nhị ngơ ngác nhìn ly trà sữa trước mặt, hơi khói dày đặc nhanh chóng phát tán trong không khí, phảng phất như ở đây chỉ còn lại một cái xác rỗng tên là Hạ Nhị. Cậu nghe tiếng mình cất lên, khô khốc đến mức run rẩy.
“… Đó, là… “ác quỷ”…?”
Sophie đối diện thở dài nhìn thiếu niên ngơ ngác, môi thắm tươi vỗ nhẹ như bướm đỏ.
“Không sai, hơn 75% chính là No.4 NP101100.”
No.4 NP101100, mật danh “ác quỷ”.
Cậu thình lình cảm thấy rét lạnh, sợ hãi thấm vào cốt tủy, cái rét mà dù là trà sữa nóng hổi cũng không thể xua đi, làm cả người cậu run nhẹ. Thương hại trong mắt nữ cảnh sát đối diện lại càng sâu thêm, cô có thể sâu sắc hiểu được, cái cảm giác bất lực khi người ta nghe thấy thiên tai buông xuống đầu mình mà lại không làm gì được cả.
“… Nhưng, nhưng không phải nói “ác… người kia lúc gây án sẽ không để lại dấu vết gì đặc biệt, cho, cho nên vẫn chưa thể xác định là cái, cái người đó…” Như làm ra hành động giãy giụa hấp hối cuối cùng, giọng nói của thiếu niên gần như là cầu khẩn.
“… Đó là nói với bên ngoài!” Sophie rút một bức hình ra từ ví da, đưa cho Hạ Nhị. “Cậu bây giờ cũng là đương sự, cho nên cậu có quyền biết rõ tình hình.”
Hạ Nhị cố gắng ngăn chặn run rẩy ở đầu ngón tay, nhận lấy bức hình. Trên hình, một cô gái như bướm gãy cánh rơi trên chiếu Tatami trắng bóc, kimono rộng rãi trải ra, tóc đen phủ xuống hình thành đường vân đen cổ kính, trên cổ tay trắng nõn chảy xuôi máu đỏ, nhuộm cánh hoa anh đào trên áo thành một màu sắc thâm sâu, thanh tao mà sạch sẽ.
Cậu nín thở, vì mỹ cảm điêu linh mà tan vỡ đó.
“… Cô ta chính là Kanda Tenko, thứ năm tuần này được phát hiện chết trong phòng ngủ, nghi là cắt cổ tay tự sát!” Sophie dùng giọng điệu giống như thở dài nói như vậy, nhưng nhanh chóng liền chuyển thành sắc bén. “… Là kiệt tác của tên đó… Có chú ý tới cổ tay cô ta không?”
Hạ Nhị dời mắt về phía mảnh đỏ chói mắt kia, chỗ đó, phía trên màu đỏ, có một vệt tối nho nhỏ.
“Đó là dấu răng!” Biết nghi hoặc của thiếu niên, Sophie giải thích. “Bước đầu giám định là do động vật thuộc họ chuột để lại!”
Cô dùng âm thanh đều đều không lên không xuống nói.
“Ước chừng bắt đầu từ XXXX, trên phần lớn thi thể mà No.4 NP101100 gây án đều có một dấu răng như vậy, bước đầu suy đoán là thú cưng thuộc bộ gặm nhấm do No.4 NP101100 nuôi.” Cô thở dài. “Tuy cái này cho chúng tôi manh mối và phương tiện rất lớn, nhưng chúng tôi vẫn không bắt được, dù chỉ là một sợi tóc của tên đó, chỉ có thể quỷ tha ma bắt theo hắn chạy khắp nơi!” Trong giọng nói Sophie mang sự công kích sắc bén, nhưng cô nhanh chóng liền bình tĩnh lại. Cô nhìn Hạ Nhị.
“Trên thực tế, không cần cái này cũng có thể đại khái biết là No.4 NP101100 làm, đây rất giống thủ pháp của hắn… Nhưng điều chúng tôi không ngờ chính là, trước đó còn một nạn nhân nữa.”
Mắt sâu màu nâu của Sophie bình lặng nhìn Hạ Nhị, cô nhẹ giọng nói.
“… Cho nên, cậu là bất đồng, Hạ Nhị!”
Thiếu niên tóc đen rùng mình một cái, ngón tay cầm trà sữa đã nguội dùng sức đến trắng bệch. Cậu nên kéo ra một nụ cười, nói: À, đó là vinh hạnh của tôi… Sao?
Hạ Nhị ngẩng đầu lên, đối diện con mắt sâu màu nâu của nữ cảnh sát.
“… Nói đi, tôi phải làm thế nào.”
Sophie nở nụ cười thỏa mãn, móng tay đỏ tươi gõ gõ má mình.
“Rất đơn giản, cậu chỉ cần phối hợp với tôi là được!”
Thiếu niên tóc đen nhìn Sophie đối diện không chớp mắt, nói.
“Được thôi! Tôi chỉ có một yêu cầu!”
Sophie nhíu mày, tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.
“Đừng kéo chuyện này đến nhà tôi!” Cậu mỗi chữ ngừng một chút. “Không hỏi đến, không quấy rầy, không can dự!” Thiếu niên chặn ngang nữ cảnh sát phảng phất như đang muốn nói gì thêm, mang nụ cười tươi sáng mà tơi tả. “Cô sẽ nhanh chóng biết tại sao!” Vì cô rất cẩn thận, sẽ nắm giữ mọi thứ trong lòng bàn tay của mình, bao gồm cả những thứ mà cậu che giấu.
Sophie không phủ nhận, cô gọi phục vụ tới, vừa định trả tiền, lại bị Hạ Nhị đoạt lấy hóa đơn.
“Cậu vẫn rất có phong độ quý ông!” Sophie cười cười, không từ chối.
Thiếu niên tóc đen lại dùng một ánh mắt rất kỳ quái nhìn qua, môi có chút tái nhợt hơi động đậy.
…… Bởi vì mọi người đều làm như vậy mà……
“Cái gì?” Sophie ngẩn người, vừa rồi hình như nghe thấy thiếu niên nói cái gì đó.
Thiếu niên trầm lặng, dường như vẫn luôn như thế.
——————————[Satan’s Diyu by Đồi]——————————
Sophie ở trong xe của mình, chờ Hạ Nhị ra khỏi tiểu khu. Hai tiếng trôi qua, thiếu niên tóc đen vẫn không thấy bóng. Cô có chút luống cuống, lúc này cực kỳ muốn hút một điếu thuốc.
Đây không tốt lắm! Cô nói với mình như vậy. Nhưng cô biết, mỗi lần đụng tới chuyện của kẻ kia, mình liền không thể thật sự điềm tĩnh.
No.4 NP101100, Father; ác quỷ, Father; tội phạm giết người, Father.
“Ồn chết đi được!”
Tay cầm vô-lăng dùng sức đến trắng bệch, làm móng tay đỏ tươi càng lúc càng đỏ tươi.
Cô bé trong ký ức cố chấp kêu lên.
Father.
Không thấy.
“Cốc, cốc.”
Tiếng gõ kính xe cắt ngang bùa chú, Sophie thở mạnh, cô ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Ngoài xe, thiếu niên tóc đen vẫy tay với nữ cảnh sát.
Sophie mở khóa xe, Hạ Nhị tiến vào. Khóe mắt cô nhìn thấy tay trái thiếu niên dường như run rẩy mất tự nhiên, trên đó có một dấu ngấn màu xanh tím, tựa như bị thứ giống như cửa hung hăng kẹp lấy.
“Xin lỗi, đã để cô đợi lâu!” Hạ Nhị lơ đãng giấu tay trái trong ống tay áo. “Chú Hình ở tiểu khu Tinh Trần.”
Nữ cảnh sát mấp máy môi đỏ, cuối cùng vẫn không nói gì thêm, khởi động xe.
———————— [Edit by Alice] ————————
“Ở đây sao?”
“Ừ!” Sophie chỉ thị cho một đám người mặc cảnh phục lắp ráp máy móc ở phòng phát sóng.
“Tiểu Nhị?” Hình Ngạo Quốc có chút nghi hoặc cảnh giác nhìn đám cảnh sát bận tới bận lui. “Đây rốt cuộc là sao? Cảnh sát kia nói con, nói con bị…”
“Dạ.” Hạ Nhị cười gượng. “Là như thế không sai… Xin lỗi, chú Hình, gây phiền toái lớn cho chú!”
“Sao có thể?” Hình Ngạo Quốc rất nghiêm túc nhìn thiếu niên mà mình đã thấy từ nhỏ đến lớn, giữa lơ đãng trông thấy tay trái run run có chút sưng phù của thiếu niên, chua xót lan tràn từ trong miệng. “Quan trọng là an toàn của con! Tại sao không nói với chú trước?”
“Con…”
“Được rồi.” Sophie đi tới, cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai người. “Tiếp theo, tôi phải nói một vài việc cần chú ý với cậu, Hạ Nhị.” Cô chuyển qua Hình Ngạo Quốc. “Ông Hình, cảm ơn ông đã thông cảm và giúp đỡ. Bây giờ ở đây giao cho chúng tôi là được, ông cứ về nghỉ ngơi trước đi!”
“Không!” Hình Ngạo Quốc rất cương quyết bác bỏ. “Tôi phải ở lại đây với Tiểu Nhị!”
Hạ Nhị vừa muốn nói gì đó, lại bị Hình Ngạo Quốc nhanh chóng cắt ngang.
“Đây là đài phát thanh của tôi, tôi có quyền ở lại chỗ này!”
Sophie không nói thêm gì, chỉ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, sau đó kéo Hạ Nhị qua, giải thích hành động đêm nay với cậu.
“Chúng tôi đã lắp máy theo dõi và máy ghi âm, những cái đó cậu không cần lo, cậu cần phải giống như bình thường, chuyện gì cũng không có xảy ra, được chứ?” Thấy thiếu niên gật đầu, nữ cảnh sát cười hài lòng. “Lát nữa chúng tôi sẽ ở một bên quan sát, lúc cậu không biết phải làm thế nào, tôi sẽ chỉ thị cho cậu.” Cô vỗ vỗ vai Hạ Nhị, mỉm cười. “Hey, thả lỏng chút đi, boy!”
“Đêm nay phải làm một trận thật lớn!”
“… Đó, là… “ác quỷ”…?”
Sophie đối diện thở dài nhìn thiếu niên ngơ ngác, môi thắm tươi vỗ nhẹ như bướm đỏ.
“Không sai, hơn 75% chính là No.4 NP101100.”
No.4 NP101100, mật danh “ác quỷ”.
Cậu thình lình cảm thấy rét lạnh, sợ hãi thấm vào cốt tủy, cái rét mà dù là trà sữa nóng hổi cũng không thể xua đi, làm cả người cậu run nhẹ. Thương hại trong mắt nữ cảnh sát đối diện lại càng sâu thêm, cô có thể sâu sắc hiểu được, cái cảm giác bất lực khi người ta nghe thấy thiên tai buông xuống đầu mình mà lại không làm gì được cả.
“… Nhưng, nhưng không phải nói “ác… người kia lúc gây án sẽ không để lại dấu vết gì đặc biệt, cho, cho nên vẫn chưa thể xác định là cái, cái người đó…” Như làm ra hành động giãy giụa hấp hối cuối cùng, giọng nói của thiếu niên gần như là cầu khẩn.
“… Đó là nói với bên ngoài!” Sophie rút một bức hình ra từ ví da, đưa cho Hạ Nhị. “Cậu bây giờ cũng là đương sự, cho nên cậu có quyền biết rõ tình hình.”
Hạ Nhị cố gắng ngăn chặn run rẩy ở đầu ngón tay, nhận lấy bức hình. Trên hình, một cô gái như bướm gãy cánh rơi trên chiếu Tatami trắng bóc, kimono rộng rãi trải ra, tóc đen phủ xuống hình thành đường vân đen cổ kính, trên cổ tay trắng nõn chảy xuôi máu đỏ, nhuộm cánh hoa anh đào trên áo thành một màu sắc thâm sâu, thanh tao mà sạch sẽ.
Cậu nín thở, vì mỹ cảm điêu linh mà tan vỡ đó.
“… Cô ta chính là Kanda Tenko, thứ năm tuần này được phát hiện chết trong phòng ngủ, nghi là cắt cổ tay tự sát!” Sophie dùng giọng điệu giống như thở dài nói như vậy, nhưng nhanh chóng liền chuyển thành sắc bén. “… Là kiệt tác của tên đó… Có chú ý tới cổ tay cô ta không?”
Hạ Nhị dời mắt về phía mảnh đỏ chói mắt kia, chỗ đó, phía trên màu đỏ, có một vệt tối nho nhỏ.
“Đó là dấu răng!” Biết nghi hoặc của thiếu niên, Sophie giải thích. “Bước đầu giám định là do động vật thuộc họ chuột để lại!”
Cô dùng âm thanh đều đều không lên không xuống nói.
“Ước chừng bắt đầu từ XXXX, trên phần lớn thi thể mà No.4 NP101100 gây án đều có một dấu răng như vậy, bước đầu suy đoán là thú cưng thuộc bộ gặm nhấm do No.4 NP101100 nuôi.” Cô thở dài. “Tuy cái này cho chúng tôi manh mối và phương tiện rất lớn, nhưng chúng tôi vẫn không bắt được, dù chỉ là một sợi tóc của tên đó, chỉ có thể quỷ tha ma bắt theo hắn chạy khắp nơi!” Trong giọng nói Sophie mang sự công kích sắc bén, nhưng cô nhanh chóng liền bình tĩnh lại. Cô nhìn Hạ Nhị.
“Trên thực tế, không cần cái này cũng có thể đại khái biết là No.4 NP101100 làm, đây rất giống thủ pháp của hắn… Nhưng điều chúng tôi không ngờ chính là, trước đó còn một nạn nhân nữa.”
Mắt sâu màu nâu của Sophie bình lặng nhìn Hạ Nhị, cô nhẹ giọng nói.
“… Cho nên, cậu là bất đồng, Hạ Nhị!”
Thiếu niên tóc đen rùng mình một cái, ngón tay cầm trà sữa đã nguội dùng sức đến trắng bệch. Cậu nên kéo ra một nụ cười, nói: À, đó là vinh hạnh của tôi… Sao?
Hạ Nhị ngẩng đầu lên, đối diện con mắt sâu màu nâu của nữ cảnh sát.
“… Nói đi, tôi phải làm thế nào.”
Sophie nở nụ cười thỏa mãn, móng tay đỏ tươi gõ gõ má mình.
“Rất đơn giản, cậu chỉ cần phối hợp với tôi là được!”
Thiếu niên tóc đen nhìn Sophie đối diện không chớp mắt, nói.
“Được thôi! Tôi chỉ có một yêu cầu!”
Sophie nhíu mày, tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.
“Đừng kéo chuyện này đến nhà tôi!” Cậu mỗi chữ ngừng một chút. “Không hỏi đến, không quấy rầy, không can dự!” Thiếu niên chặn ngang nữ cảnh sát phảng phất như đang muốn nói gì thêm, mang nụ cười tươi sáng mà tơi tả. “Cô sẽ nhanh chóng biết tại sao!” Vì cô rất cẩn thận, sẽ nắm giữ mọi thứ trong lòng bàn tay của mình, bao gồm cả những thứ mà cậu che giấu.
Sophie không phủ nhận, cô gọi phục vụ tới, vừa định trả tiền, lại bị Hạ Nhị đoạt lấy hóa đơn.
“Cậu vẫn rất có phong độ quý ông!” Sophie cười cười, không từ chối.
Thiếu niên tóc đen lại dùng một ánh mắt rất kỳ quái nhìn qua, môi có chút tái nhợt hơi động đậy.
…… Bởi vì mọi người đều làm như vậy mà……
“Cái gì?” Sophie ngẩn người, vừa rồi hình như nghe thấy thiếu niên nói cái gì đó.
Thiếu niên trầm lặng, dường như vẫn luôn như thế.
——————————[Satan’s Diyu by Đồi]——————————
Sophie ở trong xe của mình, chờ Hạ Nhị ra khỏi tiểu khu. Hai tiếng trôi qua, thiếu niên tóc đen vẫn không thấy bóng. Cô có chút luống cuống, lúc này cực kỳ muốn hút một điếu thuốc.
Đây không tốt lắm! Cô nói với mình như vậy. Nhưng cô biết, mỗi lần đụng tới chuyện của kẻ kia, mình liền không thể thật sự điềm tĩnh.
No.4 NP101100, Father; ác quỷ, Father; tội phạm giết người, Father.
“Ồn chết đi được!”
Tay cầm vô-lăng dùng sức đến trắng bệch, làm móng tay đỏ tươi càng lúc càng đỏ tươi.
Cô bé trong ký ức cố chấp kêu lên.
Father.
Không thấy.
“Cốc, cốc.”
Tiếng gõ kính xe cắt ngang bùa chú, Sophie thở mạnh, cô ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Ngoài xe, thiếu niên tóc đen vẫy tay với nữ cảnh sát.
Sophie mở khóa xe, Hạ Nhị tiến vào. Khóe mắt cô nhìn thấy tay trái thiếu niên dường như run rẩy mất tự nhiên, trên đó có một dấu ngấn màu xanh tím, tựa như bị thứ giống như cửa hung hăng kẹp lấy.
“Xin lỗi, đã để cô đợi lâu!” Hạ Nhị lơ đãng giấu tay trái trong ống tay áo. “Chú Hình ở tiểu khu Tinh Trần.”
Nữ cảnh sát mấp máy môi đỏ, cuối cùng vẫn không nói gì thêm, khởi động xe.
———————— [Edit by Alice] ————————
“Ở đây sao?”
“Ừ!” Sophie chỉ thị cho một đám người mặc cảnh phục lắp ráp máy móc ở phòng phát sóng.
“Tiểu Nhị?” Hình Ngạo Quốc có chút nghi hoặc cảnh giác nhìn đám cảnh sát bận tới bận lui. “Đây rốt cuộc là sao? Cảnh sát kia nói con, nói con bị…”
“Dạ.” Hạ Nhị cười gượng. “Là như thế không sai… Xin lỗi, chú Hình, gây phiền toái lớn cho chú!”
“Sao có thể?” Hình Ngạo Quốc rất nghiêm túc nhìn thiếu niên mà mình đã thấy từ nhỏ đến lớn, giữa lơ đãng trông thấy tay trái run run có chút sưng phù của thiếu niên, chua xót lan tràn từ trong miệng. “Quan trọng là an toàn của con! Tại sao không nói với chú trước?”
“Con…”
“Được rồi.” Sophie đi tới, cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai người. “Tiếp theo, tôi phải nói một vài việc cần chú ý với cậu, Hạ Nhị.” Cô chuyển qua Hình Ngạo Quốc. “Ông Hình, cảm ơn ông đã thông cảm và giúp đỡ. Bây giờ ở đây giao cho chúng tôi là được, ông cứ về nghỉ ngơi trước đi!”
“Không!” Hình Ngạo Quốc rất cương quyết bác bỏ. “Tôi phải ở lại đây với Tiểu Nhị!”
Hạ Nhị vừa muốn nói gì đó, lại bị Hình Ngạo Quốc nhanh chóng cắt ngang.
“Đây là đài phát thanh của tôi, tôi có quyền ở lại chỗ này!”
Sophie không nói thêm gì, chỉ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, sau đó kéo Hạ Nhị qua, giải thích hành động đêm nay với cậu.
“Chúng tôi đã lắp máy theo dõi và máy ghi âm, những cái đó cậu không cần lo, cậu cần phải giống như bình thường, chuyện gì cũng không có xảy ra, được chứ?” Thấy thiếu niên gật đầu, nữ cảnh sát cười hài lòng. “Lát nữa chúng tôi sẽ ở một bên quan sát, lúc cậu không biết phải làm thế nào, tôi sẽ chỉ thị cho cậu.” Cô vỗ vỗ vai Hạ Nhị, mỉm cười. “Hey, thả lỏng chút đi, boy!”
“Đêm nay phải làm một trận thật lớn!”