Chương : 8
"Các người có quyền gì mà bắt bớ người khác như vậy?" Tôi hét toán lên, mặc cho chân mình đang đung đưa trong không trung, họ vẫn không thèm thả tôi xuống.
"CÂM MIỆNG..." Một trong hai tên đang lôi tôi quát.
Hắn ném cho tôi cái nhìn vô cùng dữ tợn.
Tôi đành im lặng, nếu không bọn chúng dở chứng thì không biết sẽ đối đãi với tôi như thế nào.
Các ngươi nhớ đấy, ta sẽ trả thù lại cho xem, dám quát nạt một tiểu cô nương yếu đuối như ta vậy sao?
"Áp giải" được một đoạn thì tôi nhìn thấy Huệ Phi đang vội vội vàng vàng chạy về hướng của tôi.
Bọn quan binh thấy vậy vội buông tay ra, quỳ thụp xuống hành lễ, tôi cũng vội quỳ theo.
"Huệ Phi nương nương"
Chị ta đi đến đỡ tôi dậy nhìn tôi với ánh mắt lo lắng, đôi mày Huệ Phi chau lại khó chịu.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Chị ta nhìn tôi rồi quay sang nhìn hai tên quan binh lẫn những tên khác.
Hai bọn chúng nhìn nhau ngập ngừng chốc lát thì một tên đại diện trả lời
"Thưa nương nương, chúng thần có lệnh bắt ả nô tì này vào địa lao"
"Tại sao?"
"Có người đã báo rằng ả ta đã gặp Doan Lệ Phi nương nương đêm qua, nghi ngờ chính ả là kẻ đã sát hại Doan Lệ Phi..."
"Không thể nào! " Chị ta cố sức cứu lấy tôi, nhìn mồ hôi trên trán Huệ Phi cứ tuông ra như thác đỗ, tôi cảm thấy lòng mình thật xót, tôi đã nợ Huệ Phi quá nhiều.
Khi đã bán mạng cho cung cấm này, suốt đời không thể rời khỏi, liệu chị ta có cách gì đưa tôi ra khỏi đây? Vậy mà chưa kịp suy tính đến chuyện trốn khỏi Long Thành thì lại bị vu khống tôi giết người.
"Các ngươi hãy cho ta gặp kẻ đã đưa ra những thông tin đó, ta phải nói cho ra lẽ..."
"Thưa nương nương, đây là... là..."
"Là làm sao?"
"Là lệnh của Hoàng Thái Hậu, chúng thần không thể cãi lệnh, mong Huệ Phi nương nương hiểu cho chúng thần..."
"Ngươi... ngươi..." Huệ Phi vô cùng bực bội nhìn bọn quan binh cứng đầu không chịu thả người.
Nhưng cũng phải để họ dẫn tôi đi, vì lệnh của "lão bà bà" Hoàng Thái Hậu thì có vua cũng không dám kháng lại.
Huệ Phi đành bất lực nhìn tôi bị áp giải đi, tôi cảm nhận đôi mắt chị ta long lanh như sắp rớt nước mắt, tôi cố cắn chặt môi của mình.
Huệ Phi, tôi xin lỗi, đã làm chị phải lo lắng, nếu tôi thoát được nạn kiếp này, tôi sẽ làm cố báo ân cho chị bằng tất cả những gì tôi có thể làm được.
Kể cũng lạ, bất quá chỉ có một phi tần bị hại chết thì cần chi kinh động đến tận " lão bà bà" Thái Hậu như vậy? Huống hồ Doan Lệ Phi đã là một người tâm thần không còn minh mẫn nữa.
Cánh cửa địa lao bằng sắt lạnh lẽo mở ra, tiếng kêu keng két khiến tôi lạnh cả sống lưng, tiếp theo, cả cơ thể tôi bị ném thẳng vào bên trong hệt như một thanh củi khô. Đằng này tôi bằng xương bằng thịt cơ mà?
Cơ thể tôi đau buốt rã rời, lũ khốn kiếp, đối đãi với ta như thế đó sao?
Nếu tôi mà chịu khó học Karate thì giờ có lẽ tôi đã được đai đen đẳng 1 rồi, những tên binh tôm tướng tép này tôi chỉ cần nhích một lóng tay thì cũng đủ ngã ngửa rồi. Haaaa! Tức chết mất.
"Kể ra cũng tội, người xinh đẹp nhường này, lại phải mang trọng tội giết phi tần..."
Một tên quan binh nhìn tôi qua song sắt với ánh mắt vô cùng khinh bỉ.
Đáng nhẽ tôi sẽ quát lớn vào mặt hắn mà nói rằng ta không có!
Tốn hơi thôi, tôi phải chừa sức để kêu oan trước mặt Hoàng Thái Hậu nữa chứ.
Tối đến, hơi lạnh từ đất bóc lên xuyên thấu da tôi, làn gió đông lành lạnh đang thổi vào ô cửa sổ nhỏ chừng hai bàn tay ở phía trên cao cứ thế phả vào thân thể nhỏ bé của tôi không chút niệm tình.
Tôi nghe có tiếng nhà lao mở cửa, cái tiếng vô cùng quen thuộc đến buốt óc "Keng két"
Đang ngủ thì tôi bị lôi người trở dậy, bọn chúng kéo tôi xềnh xệch như kẻ bị thiếu hụt tứ chi, dù tôi đã cố bước theo nhưng không thể kịp.
Do tôi có mang hài nên phần nào đỡ gây tỗn thương cho chân của tôi, đặc biệt là các ngón chân.
Tôi bị lôi đến một cung điện vô cùng nguy nga, rộng lớn, lồng đèn được trãi khắp nơi sáng rực như ban ngày, mém chút khiến tôi hoa mắt rồi.
Cuối cùng, trước mắt tôi là "lão bà" Thái Hậu ngồi trên chiếc giường thuộc dạng bậc nhất thiên hạ lúc bấy giờ, Thái Hậu nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng không mang cảm xúc.
Xung quanh tôi là một không gian rộng rãi cũng được thắp nhiều lồng đèn, đồ vật trang hoàng lộng lẫy, kể cả những đồ vật dát vàng.
Hai bên cửa chính là 4 cung nữ đứng đó, bên ngoài là rất nhiều quan binh canh chừng bên ngoài.
Đúng là Hoàng Thái Hậu có khác.
"Chính ngươi đã ra tay giết Doan Lệ Phi?" Thái Hậu đập tay vào cái bàn nhỏ được đặc trên giường, gương mặt bà ta tỏ ra vô cùng tức giận.
Tôi định mở miệng rằng hà tất gì vì một mụ điên mà Thái Hậu lại tức giận đến vậy?
Nhưng tốt nhất là tôi nên câm họng lại, như thế thật ngong cuồng. Lặp tức đầu tôi sẽ bay đến tận cổng Long Thành và bị treo lơ lững ở đó để làm vật trang trí kim làm gương thị chúng.
"Thưa Hoàng Thái Hậu, nô tì thật tình không có làm những chuyện vô nhân tính như vậy..."
"Ngươi dám chối?" Bà ta chỉ vào tôi đầy khinh miệt.
"Nô tì dù có ăn phải gan hùm cũng chẳng dám giết hại mạng người nào, thì hà cớ phải giết Doan Lệ Phi nương nương chứ?"
Nói đến đó, đôi mắt tôi đẫm lệ.
Từng giọt lệ tuông khỏi má của tôi rồi chạm xuống nền gạch lạnh lẽo, không biết đến khi nào sẽ trở thành một dòng sông đây.
"Đêm qua, thừa cơ các cung tì, phi tần trong cung dự yến tiệc, ngươi đã ra tay giết Doan Lệ Phi... Đêm đó cũng đã có người thấy ngươi vội vội vàng vàng chạy về mà không nán lại dự tiệc cùng cung tì khác."
"Nô tì... nô tì không có giết..."
Tôi biết làm sao giải thích đây? Bà ta một mực ép chết tôi mà! Nhìn khẩu khí bà ta tuông ra thì rõ biết tôi chín phần không thể đấu lại. Toi rồi, toi thật rồi.
Cho dù Huệ Phi có dám liều mạng xong vào đây cầu xin giúp cũng chẳng ích gì rồi.
Chỉ có vua mới dám có quyền lực tranh lại công bằng cho tôi...
Phải rồi! Đêm qua...
Nhưng không thể được, hắn đã nói rằng không được tiết lộ ra, nếu không sẽ...
Ơ nhưng hắn chỉ nói cho Tiểu Nô thôi mà, có nói gì với tôi đâu?
Đằng nào cũng chết, chắc tôi phải liều một phen thôi. Hoàng Thượng, xin Người hãy tha thứ những gì nô tì sắp làm, xin người...!
Tôi thầm nguyện trong lòng, cố nhắm mắt, dòng lệ cuối cùng lọt khỏi khóe mắt tôi rồi lăng dài trên má.
"Nô tì... nô tì có nhân chứng rằng nô tì vô tội..."
"Ngươi...? Có....?" Bà ta nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn khinh thường. "Nói...! Ai?"
"Là... là Đương Kim Hoàng Thượng, con trai của Thái Hậu..."
Xem tí nữa Thái Hậu đã ngã, bà ta loạng choạng bám lấy thành giường, bọn thái giám sợ sệt chạy lại đỡ lấy bà ta.
" LÁO XƯỢC..." Bà ta quát " Thái An, tát vào mặt ả ta cho ta..."
Lặp tức, tôi sợ hãi lùi lại trong vô vọng, tên thái dám mặt mày đằng đằng sát khi lao đến nhanh nhẹn cho tôi cái tát tay đau buốt tận đỉnh đầu.
Tôi cảm nhận dòng máu đỏ tươi nhờn nhợt mằn mặn tuông ra khỏi miệng, sau đó tôi mất sức ngã xuống nền đất lạnh.
Thoang thoáng nghe tiếng của tên Hoàng Đế ấy vang lên rồi tắt lịm trong cơn mê của tôi.
"CÂM MIỆNG..." Một trong hai tên đang lôi tôi quát.
Hắn ném cho tôi cái nhìn vô cùng dữ tợn.
Tôi đành im lặng, nếu không bọn chúng dở chứng thì không biết sẽ đối đãi với tôi như thế nào.
Các ngươi nhớ đấy, ta sẽ trả thù lại cho xem, dám quát nạt một tiểu cô nương yếu đuối như ta vậy sao?
"Áp giải" được một đoạn thì tôi nhìn thấy Huệ Phi đang vội vội vàng vàng chạy về hướng của tôi.
Bọn quan binh thấy vậy vội buông tay ra, quỳ thụp xuống hành lễ, tôi cũng vội quỳ theo.
"Huệ Phi nương nương"
Chị ta đi đến đỡ tôi dậy nhìn tôi với ánh mắt lo lắng, đôi mày Huệ Phi chau lại khó chịu.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Chị ta nhìn tôi rồi quay sang nhìn hai tên quan binh lẫn những tên khác.
Hai bọn chúng nhìn nhau ngập ngừng chốc lát thì một tên đại diện trả lời
"Thưa nương nương, chúng thần có lệnh bắt ả nô tì này vào địa lao"
"Tại sao?"
"Có người đã báo rằng ả ta đã gặp Doan Lệ Phi nương nương đêm qua, nghi ngờ chính ả là kẻ đã sát hại Doan Lệ Phi..."
"Không thể nào! " Chị ta cố sức cứu lấy tôi, nhìn mồ hôi trên trán Huệ Phi cứ tuông ra như thác đỗ, tôi cảm thấy lòng mình thật xót, tôi đã nợ Huệ Phi quá nhiều.
Khi đã bán mạng cho cung cấm này, suốt đời không thể rời khỏi, liệu chị ta có cách gì đưa tôi ra khỏi đây? Vậy mà chưa kịp suy tính đến chuyện trốn khỏi Long Thành thì lại bị vu khống tôi giết người.
"Các ngươi hãy cho ta gặp kẻ đã đưa ra những thông tin đó, ta phải nói cho ra lẽ..."
"Thưa nương nương, đây là... là..."
"Là làm sao?"
"Là lệnh của Hoàng Thái Hậu, chúng thần không thể cãi lệnh, mong Huệ Phi nương nương hiểu cho chúng thần..."
"Ngươi... ngươi..." Huệ Phi vô cùng bực bội nhìn bọn quan binh cứng đầu không chịu thả người.
Nhưng cũng phải để họ dẫn tôi đi, vì lệnh của "lão bà bà" Hoàng Thái Hậu thì có vua cũng không dám kháng lại.
Huệ Phi đành bất lực nhìn tôi bị áp giải đi, tôi cảm nhận đôi mắt chị ta long lanh như sắp rớt nước mắt, tôi cố cắn chặt môi của mình.
Huệ Phi, tôi xin lỗi, đã làm chị phải lo lắng, nếu tôi thoát được nạn kiếp này, tôi sẽ làm cố báo ân cho chị bằng tất cả những gì tôi có thể làm được.
Kể cũng lạ, bất quá chỉ có một phi tần bị hại chết thì cần chi kinh động đến tận " lão bà bà" Thái Hậu như vậy? Huống hồ Doan Lệ Phi đã là một người tâm thần không còn minh mẫn nữa.
Cánh cửa địa lao bằng sắt lạnh lẽo mở ra, tiếng kêu keng két khiến tôi lạnh cả sống lưng, tiếp theo, cả cơ thể tôi bị ném thẳng vào bên trong hệt như một thanh củi khô. Đằng này tôi bằng xương bằng thịt cơ mà?
Cơ thể tôi đau buốt rã rời, lũ khốn kiếp, đối đãi với ta như thế đó sao?
Nếu tôi mà chịu khó học Karate thì giờ có lẽ tôi đã được đai đen đẳng 1 rồi, những tên binh tôm tướng tép này tôi chỉ cần nhích một lóng tay thì cũng đủ ngã ngửa rồi. Haaaa! Tức chết mất.
"Kể ra cũng tội, người xinh đẹp nhường này, lại phải mang trọng tội giết phi tần..."
Một tên quan binh nhìn tôi qua song sắt với ánh mắt vô cùng khinh bỉ.
Đáng nhẽ tôi sẽ quát lớn vào mặt hắn mà nói rằng ta không có!
Tốn hơi thôi, tôi phải chừa sức để kêu oan trước mặt Hoàng Thái Hậu nữa chứ.
Tối đến, hơi lạnh từ đất bóc lên xuyên thấu da tôi, làn gió đông lành lạnh đang thổi vào ô cửa sổ nhỏ chừng hai bàn tay ở phía trên cao cứ thế phả vào thân thể nhỏ bé của tôi không chút niệm tình.
Tôi nghe có tiếng nhà lao mở cửa, cái tiếng vô cùng quen thuộc đến buốt óc "Keng két"
Đang ngủ thì tôi bị lôi người trở dậy, bọn chúng kéo tôi xềnh xệch như kẻ bị thiếu hụt tứ chi, dù tôi đã cố bước theo nhưng không thể kịp.
Do tôi có mang hài nên phần nào đỡ gây tỗn thương cho chân của tôi, đặc biệt là các ngón chân.
Tôi bị lôi đến một cung điện vô cùng nguy nga, rộng lớn, lồng đèn được trãi khắp nơi sáng rực như ban ngày, mém chút khiến tôi hoa mắt rồi.
Cuối cùng, trước mắt tôi là "lão bà" Thái Hậu ngồi trên chiếc giường thuộc dạng bậc nhất thiên hạ lúc bấy giờ, Thái Hậu nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng không mang cảm xúc.
Xung quanh tôi là một không gian rộng rãi cũng được thắp nhiều lồng đèn, đồ vật trang hoàng lộng lẫy, kể cả những đồ vật dát vàng.
Hai bên cửa chính là 4 cung nữ đứng đó, bên ngoài là rất nhiều quan binh canh chừng bên ngoài.
Đúng là Hoàng Thái Hậu có khác.
"Chính ngươi đã ra tay giết Doan Lệ Phi?" Thái Hậu đập tay vào cái bàn nhỏ được đặc trên giường, gương mặt bà ta tỏ ra vô cùng tức giận.
Tôi định mở miệng rằng hà tất gì vì một mụ điên mà Thái Hậu lại tức giận đến vậy?
Nhưng tốt nhất là tôi nên câm họng lại, như thế thật ngong cuồng. Lặp tức đầu tôi sẽ bay đến tận cổng Long Thành và bị treo lơ lững ở đó để làm vật trang trí kim làm gương thị chúng.
"Thưa Hoàng Thái Hậu, nô tì thật tình không có làm những chuyện vô nhân tính như vậy..."
"Ngươi dám chối?" Bà ta chỉ vào tôi đầy khinh miệt.
"Nô tì dù có ăn phải gan hùm cũng chẳng dám giết hại mạng người nào, thì hà cớ phải giết Doan Lệ Phi nương nương chứ?"
Nói đến đó, đôi mắt tôi đẫm lệ.
Từng giọt lệ tuông khỏi má của tôi rồi chạm xuống nền gạch lạnh lẽo, không biết đến khi nào sẽ trở thành một dòng sông đây.
"Đêm qua, thừa cơ các cung tì, phi tần trong cung dự yến tiệc, ngươi đã ra tay giết Doan Lệ Phi... Đêm đó cũng đã có người thấy ngươi vội vội vàng vàng chạy về mà không nán lại dự tiệc cùng cung tì khác."
"Nô tì... nô tì không có giết..."
Tôi biết làm sao giải thích đây? Bà ta một mực ép chết tôi mà! Nhìn khẩu khí bà ta tuông ra thì rõ biết tôi chín phần không thể đấu lại. Toi rồi, toi thật rồi.
Cho dù Huệ Phi có dám liều mạng xong vào đây cầu xin giúp cũng chẳng ích gì rồi.
Chỉ có vua mới dám có quyền lực tranh lại công bằng cho tôi...
Phải rồi! Đêm qua...
Nhưng không thể được, hắn đã nói rằng không được tiết lộ ra, nếu không sẽ...
Ơ nhưng hắn chỉ nói cho Tiểu Nô thôi mà, có nói gì với tôi đâu?
Đằng nào cũng chết, chắc tôi phải liều một phen thôi. Hoàng Thượng, xin Người hãy tha thứ những gì nô tì sắp làm, xin người...!
Tôi thầm nguyện trong lòng, cố nhắm mắt, dòng lệ cuối cùng lọt khỏi khóe mắt tôi rồi lăng dài trên má.
"Nô tì... nô tì có nhân chứng rằng nô tì vô tội..."
"Ngươi...? Có....?" Bà ta nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn khinh thường. "Nói...! Ai?"
"Là... là Đương Kim Hoàng Thượng, con trai của Thái Hậu..."
Xem tí nữa Thái Hậu đã ngã, bà ta loạng choạng bám lấy thành giường, bọn thái giám sợ sệt chạy lại đỡ lấy bà ta.
" LÁO XƯỢC..." Bà ta quát " Thái An, tát vào mặt ả ta cho ta..."
Lặp tức, tôi sợ hãi lùi lại trong vô vọng, tên thái dám mặt mày đằng đằng sát khi lao đến nhanh nhẹn cho tôi cái tát tay đau buốt tận đỉnh đầu.
Tôi cảm nhận dòng máu đỏ tươi nhờn nhợt mằn mặn tuông ra khỏi miệng, sau đó tôi mất sức ngã xuống nền đất lạnh.
Thoang thoáng nghe tiếng của tên Hoàng Đế ấy vang lên rồi tắt lịm trong cơn mê của tôi.