Chương : 7
Sáng hôm sau...
Tôi đang chìm trong một giấc mộng đẹp tuyệt vời, tôi đang đứng trước một cánh đồng hoa oải hương đẹp vô cùng, hương gió thoang thoảng mơn man đôi má của tôi nhẹ nhàng mà mát rượi.
Đang thưởng thức khí trời thiên nhiên, bỗng tôi nghe có tiếng của rất nhiều người, tôi nhìn thấy vô số những tên bộ tộc quái dị ăn mặc không giống người, nếu có thể tôi sẽ gọi là " tạc zăn" và bọn chúng đang lao ùng ùng về phía tôi như hễ săp bắt được con mồi ngon, tôi quơ tay quơ chân loạn xạ hòng cố gắng chạy thoát bọn chúng.
Bỗng!
"Ập..."
"Ồ! chết tiệt..."
Tôi tỉnh dậy với đầu óc nửa tỉnh nửa mơ.
"Cái gì vậy hả?" Tên Hoàng đế đáng ghét lên tiếng và nhìn tôi với gương mặt vừa tỉnh ngủ.
Mình quên mất tối qua mình đã... qua đêm cùng hắn, nếu như là người bên ngoài thì gọi là "sủng hạnh", mà "sủng hạnh" quái gì được, được ôm mỹ nhân là hay rồi.
"Không có gì..." Tôi bật dậy thì tay lại bị hắn ghì chặt, lòng thầm rủa hắn một cách không thương tiếc, lại kiếm chuyện "sàm sỡ" đây mà.
"Hoàng Thượng, đã sáng rồi! Nô tì sợ mọi người sẽ đi tìm Người! Người không thiết triều ư?"
"Bỏ một ngày không chết được đâu..."
Chà! Trả lời rất mạnh miệng, tôi bắt đầu thấy thích con người này rồi đấy, thích làm điều mình làm, bỏ qua tất cả quy tắc.
"Hoàng Thượng à..." Tôi thường gọi mẹ theo kiểu kéo dài câu từ, thế là lại gọi hắn với cách gọi như vậy, không khéo lại hiểu lầm tôi đang cố ý quyến rũ hắn.
"MỞ CỬA"
Đến bây giờ tôi mới nhận ra giấc mơ của tôi không ổn thật sự, hồ như có một toán người rất đông đang bao vây phòng tôi thì phải.
Tiếng gõ cửa làm tôi sắp thủng cả màn nhĩ.
Tôi bực bội đi ra mở cửa nhưng tên Hoàng đế ấy đã nắm lấy tay tôi
"Ta sẽ cùng nàng ra..."
Nhìn nét mặt hắn, tôi nhận ra hình như có điều gì đó thật sự thật sự không tốt lành sắp xảy ra. Tay tôi run run, tưởng tượng cảnh tượng khi cánh cửa bằng gỗ ấy mở ra, tôi sẽ bị bắt vì tội quyến rũ vua. Không! Tôi không có, chính hắn tự mò vào phòng tôi cơ mà?
Khi cánh cửa ấy mở ra...
Quan binh,Thái Hậu, các vị phi tần với gương mặt lo lắng pha lẫn ghen ghét chẳng thấy đâu.
Tôi thở một hơi rõ dài.
Truớc mắt là Tiểu Nô đáng ghét! Mặt cậu ta hết trắng bệch ra rồi lại tái xanh, xong rồi lại tím tái.
Cậu ta quỳ thụp xuống trước mặt hắn...
"Xin Hoàng thượng tha tội...!" Rồi dập đầu mấy cái mà chẳng nói nên lời, tôi đoán là nếu có thể nói được tiếp, cậu ta sẽ nói rằng không biết "Hoàng Thượng" trong phòng tôi.
Tôi quay sang nhìn hắn, gương mặt hắn bớt căng thẳng hơn và hắn hơi mỉm cười với tôi.
"Được rồi! Trẫm không chém đầu ngươi đâu, nhưng ngươi phải giữ bí mật rằng Trẫm đã... qua đêm với Tuệ Tuệ, bằng không thì chuẩn bị bay đầu là vừa..."
"Thần xin giữ kín miệng, có chết cũng không nói nửa lời..." Tội nghiệp Tiểu Nô, cứ dập đầu miết, e rằng đầu cậu ta sắp vỡ ra rồi.
Nói rồi hắn bỏ đi mà không nói bất cứ lời nào với tôi, trời chỉ vừa hừng sáng nên các cung tì vẫn chưa thức hẳn nên rất ít người nhìn thấy, mà có thấy thì tốt nhất xem như không có gì, bằng không sẽ hại chết mình lẫn người thân trong ba đời nhà họ.
Đáng buồn thay!
Khi tên Hoàng đế đã mất dạng, tôi mới khụy người đỡ Tiểu Nô dậy, cậu ta nặng thật.
Hệt như chân cậu ta nhũn ra thật rồi, có khi nào sợ quá rồi tè ra quần không? Không được, đây là phòng của tôi.
Tiểu Nô đứng dậy, một lát sau mới định thần lại. May mắn là cậu ta còn kiềm chế được, không thì phòng tôi sẽ bóc mùi mất.
"Cô... làm sao... Tuệ Tuệ à..." Cậu ta kéo dài tên tôi muốn đụng cả nóc nhà.
"Suỵt"Tôi chụp lấy miệng cậu ta. "Làm ơn! Tôi không biết giải thích thế nào nhưng không như cậu nghĩ đâu..."
"Hoàng thượng đã qua đêm ở đây?" cậu ta kéo tay tôi ra
"Ừ" Tôi gật gật
Mắt cậu ta tròn rõ trông thấy, miệng chữ O nhìn tôi như chết trân.
"Nhưng không phải..."
Cậu ta che miệng lại vì quá kinh ngạc
"Tuệ Tuệ à! Thật sao? Vậy chúc mừng cô, chim sẻ hóa thành phượng hoàng..."
"Phượng hoàng cái đầu của cậu..." Tôi cốc mạnh vào đầu cậu ta thành tiếng "Nếu bọn phi tần kia biết được, tôi sẽ bị... tuyệt chủng trong nay mai thôi. Thế nên cậu kín miệng cho, vì tôi đấy..."
Đến trưa thì tôi vẫn chưa nghe tăm hơi bọn cung tì, thị vệ, thái giám nói gì đến vụ việc sáng nay. Không biết là do không biết hay là do cố gắng câm họng để không bị bêu đầu nhĩ? Tôi tự hỏi mãi câu này, trông sắc mặt họ chẳng có gì là có chuyện đang giấu, phần nào khiến tôi an tâm.
Sau đó đã có một tin vô cùng động trời làm náo loạn gần một nửa Long Thành.
Xác của một phụ nữ đã được tìm thấy ở một cái giếng gần một đường đi dẫn từ điện Kim Thánh, trên người có vô số nhát dao chí mạng, rõ ràng người giết cô ta chắc hẳn có mối thù sâu nặng với cô ta. Thật tội nghiệp!
Nghe nói cô ta bị loạn thần, tâm trí không ổn định.
Tới đó, tôi nghĩ ngay đến mụ đàn bà hôm qua, tức tốc chạy theo nơi diễn ra sự việc.
Cái xác trắng bệch gốm ghiết chẳng còn rõ hình dạng nhưng tôi chắc chắn chính là mụ ta.
Chuyện gì đã xảy ra? Bà ta là ai? Hôm qua, tôi đã nghe bà ta gọi tên họ của Huệ Phi, bà ta có liên can gì với Huệ Phi?
Bọn cung nữ, thái giám cứ nháo nhào bàn tán mà không nễ một chút mặt mũi nào cho người quá cố.
Thì ra, bà ta trước kia là Doan Lệ Phi, chị em họ của Doan Huệ Phi, cũng một thời được Hoàng đế sủng ái hết mực, nhưng vì một lần bị sảy thai, bà ta đâm ra điên loạn rồi tâm trí không còn được minh mẫn, một mực khẳng định cho Huệ Phi gay ra. Tội cho Huệ Phi, cứ bị bà ta dí dao đến đòi mạng cho hài nhi yểu mạng của mình, may mắn là sau đó bà ta đã bị lôi vào lãnh cung vì bất đắc dĩ, bà ta bị nhốt trong một căn phòng khóa chặt, chỉ có một lỗ hở nhỏ để đưa thức ăn vào.
Thế sao không để bà ta chết đi cho xong? Sống chi mà đau khổ vậy chứ?
Cuối cùng chẳng hiểu thực hư ra sao, bà ta đã thoát ra được và giờ đây đã biến thành cái xác gớm ghiếc này đây.
Đây chỉ là số ít trong vô số bi kịch trong cấm cung mà tôi được biết, được nghe trên các câu chuyện lịch sử xa xưa, trên báo, trên màn ảnh.
Sau đó tôi vội đi trở về Ngọc Cẩm Cung để làm việc cần làm.
Chưa kịp nhích chân lên thì từ đâu đã có một lũ quan binh bao vây lấy tôi, không để tôi phân trần, họ bê hai bên vai tôi lôi đi không chút thương tiếc.
Tôi đang chìm trong một giấc mộng đẹp tuyệt vời, tôi đang đứng trước một cánh đồng hoa oải hương đẹp vô cùng, hương gió thoang thoảng mơn man đôi má của tôi nhẹ nhàng mà mát rượi.
Đang thưởng thức khí trời thiên nhiên, bỗng tôi nghe có tiếng của rất nhiều người, tôi nhìn thấy vô số những tên bộ tộc quái dị ăn mặc không giống người, nếu có thể tôi sẽ gọi là " tạc zăn" và bọn chúng đang lao ùng ùng về phía tôi như hễ săp bắt được con mồi ngon, tôi quơ tay quơ chân loạn xạ hòng cố gắng chạy thoát bọn chúng.
Bỗng!
"Ập..."
"Ồ! chết tiệt..."
Tôi tỉnh dậy với đầu óc nửa tỉnh nửa mơ.
"Cái gì vậy hả?" Tên Hoàng đế đáng ghét lên tiếng và nhìn tôi với gương mặt vừa tỉnh ngủ.
Mình quên mất tối qua mình đã... qua đêm cùng hắn, nếu như là người bên ngoài thì gọi là "sủng hạnh", mà "sủng hạnh" quái gì được, được ôm mỹ nhân là hay rồi.
"Không có gì..." Tôi bật dậy thì tay lại bị hắn ghì chặt, lòng thầm rủa hắn một cách không thương tiếc, lại kiếm chuyện "sàm sỡ" đây mà.
"Hoàng Thượng, đã sáng rồi! Nô tì sợ mọi người sẽ đi tìm Người! Người không thiết triều ư?"
"Bỏ một ngày không chết được đâu..."
Chà! Trả lời rất mạnh miệng, tôi bắt đầu thấy thích con người này rồi đấy, thích làm điều mình làm, bỏ qua tất cả quy tắc.
"Hoàng Thượng à..." Tôi thường gọi mẹ theo kiểu kéo dài câu từ, thế là lại gọi hắn với cách gọi như vậy, không khéo lại hiểu lầm tôi đang cố ý quyến rũ hắn.
"MỞ CỬA"
Đến bây giờ tôi mới nhận ra giấc mơ của tôi không ổn thật sự, hồ như có một toán người rất đông đang bao vây phòng tôi thì phải.
Tiếng gõ cửa làm tôi sắp thủng cả màn nhĩ.
Tôi bực bội đi ra mở cửa nhưng tên Hoàng đế ấy đã nắm lấy tay tôi
"Ta sẽ cùng nàng ra..."
Nhìn nét mặt hắn, tôi nhận ra hình như có điều gì đó thật sự thật sự không tốt lành sắp xảy ra. Tay tôi run run, tưởng tượng cảnh tượng khi cánh cửa bằng gỗ ấy mở ra, tôi sẽ bị bắt vì tội quyến rũ vua. Không! Tôi không có, chính hắn tự mò vào phòng tôi cơ mà?
Khi cánh cửa ấy mở ra...
Quan binh,Thái Hậu, các vị phi tần với gương mặt lo lắng pha lẫn ghen ghét chẳng thấy đâu.
Tôi thở một hơi rõ dài.
Truớc mắt là Tiểu Nô đáng ghét! Mặt cậu ta hết trắng bệch ra rồi lại tái xanh, xong rồi lại tím tái.
Cậu ta quỳ thụp xuống trước mặt hắn...
"Xin Hoàng thượng tha tội...!" Rồi dập đầu mấy cái mà chẳng nói nên lời, tôi đoán là nếu có thể nói được tiếp, cậu ta sẽ nói rằng không biết "Hoàng Thượng" trong phòng tôi.
Tôi quay sang nhìn hắn, gương mặt hắn bớt căng thẳng hơn và hắn hơi mỉm cười với tôi.
"Được rồi! Trẫm không chém đầu ngươi đâu, nhưng ngươi phải giữ bí mật rằng Trẫm đã... qua đêm với Tuệ Tuệ, bằng không thì chuẩn bị bay đầu là vừa..."
"Thần xin giữ kín miệng, có chết cũng không nói nửa lời..." Tội nghiệp Tiểu Nô, cứ dập đầu miết, e rằng đầu cậu ta sắp vỡ ra rồi.
Nói rồi hắn bỏ đi mà không nói bất cứ lời nào với tôi, trời chỉ vừa hừng sáng nên các cung tì vẫn chưa thức hẳn nên rất ít người nhìn thấy, mà có thấy thì tốt nhất xem như không có gì, bằng không sẽ hại chết mình lẫn người thân trong ba đời nhà họ.
Đáng buồn thay!
Khi tên Hoàng đế đã mất dạng, tôi mới khụy người đỡ Tiểu Nô dậy, cậu ta nặng thật.
Hệt như chân cậu ta nhũn ra thật rồi, có khi nào sợ quá rồi tè ra quần không? Không được, đây là phòng của tôi.
Tiểu Nô đứng dậy, một lát sau mới định thần lại. May mắn là cậu ta còn kiềm chế được, không thì phòng tôi sẽ bóc mùi mất.
"Cô... làm sao... Tuệ Tuệ à..." Cậu ta kéo dài tên tôi muốn đụng cả nóc nhà.
"Suỵt"Tôi chụp lấy miệng cậu ta. "Làm ơn! Tôi không biết giải thích thế nào nhưng không như cậu nghĩ đâu..."
"Hoàng thượng đã qua đêm ở đây?" cậu ta kéo tay tôi ra
"Ừ" Tôi gật gật
Mắt cậu ta tròn rõ trông thấy, miệng chữ O nhìn tôi như chết trân.
"Nhưng không phải..."
Cậu ta che miệng lại vì quá kinh ngạc
"Tuệ Tuệ à! Thật sao? Vậy chúc mừng cô, chim sẻ hóa thành phượng hoàng..."
"Phượng hoàng cái đầu của cậu..." Tôi cốc mạnh vào đầu cậu ta thành tiếng "Nếu bọn phi tần kia biết được, tôi sẽ bị... tuyệt chủng trong nay mai thôi. Thế nên cậu kín miệng cho, vì tôi đấy..."
Đến trưa thì tôi vẫn chưa nghe tăm hơi bọn cung tì, thị vệ, thái giám nói gì đến vụ việc sáng nay. Không biết là do không biết hay là do cố gắng câm họng để không bị bêu đầu nhĩ? Tôi tự hỏi mãi câu này, trông sắc mặt họ chẳng có gì là có chuyện đang giấu, phần nào khiến tôi an tâm.
Sau đó đã có một tin vô cùng động trời làm náo loạn gần một nửa Long Thành.
Xác của một phụ nữ đã được tìm thấy ở một cái giếng gần một đường đi dẫn từ điện Kim Thánh, trên người có vô số nhát dao chí mạng, rõ ràng người giết cô ta chắc hẳn có mối thù sâu nặng với cô ta. Thật tội nghiệp!
Nghe nói cô ta bị loạn thần, tâm trí không ổn định.
Tới đó, tôi nghĩ ngay đến mụ đàn bà hôm qua, tức tốc chạy theo nơi diễn ra sự việc.
Cái xác trắng bệch gốm ghiết chẳng còn rõ hình dạng nhưng tôi chắc chắn chính là mụ ta.
Chuyện gì đã xảy ra? Bà ta là ai? Hôm qua, tôi đã nghe bà ta gọi tên họ của Huệ Phi, bà ta có liên can gì với Huệ Phi?
Bọn cung nữ, thái giám cứ nháo nhào bàn tán mà không nễ một chút mặt mũi nào cho người quá cố.
Thì ra, bà ta trước kia là Doan Lệ Phi, chị em họ của Doan Huệ Phi, cũng một thời được Hoàng đế sủng ái hết mực, nhưng vì một lần bị sảy thai, bà ta đâm ra điên loạn rồi tâm trí không còn được minh mẫn, một mực khẳng định cho Huệ Phi gay ra. Tội cho Huệ Phi, cứ bị bà ta dí dao đến đòi mạng cho hài nhi yểu mạng của mình, may mắn là sau đó bà ta đã bị lôi vào lãnh cung vì bất đắc dĩ, bà ta bị nhốt trong một căn phòng khóa chặt, chỉ có một lỗ hở nhỏ để đưa thức ăn vào.
Thế sao không để bà ta chết đi cho xong? Sống chi mà đau khổ vậy chứ?
Cuối cùng chẳng hiểu thực hư ra sao, bà ta đã thoát ra được và giờ đây đã biến thành cái xác gớm ghiếc này đây.
Đây chỉ là số ít trong vô số bi kịch trong cấm cung mà tôi được biết, được nghe trên các câu chuyện lịch sử xa xưa, trên báo, trên màn ảnh.
Sau đó tôi vội đi trở về Ngọc Cẩm Cung để làm việc cần làm.
Chưa kịp nhích chân lên thì từ đâu đã có một lũ quan binh bao vây lấy tôi, không để tôi phân trần, họ bê hai bên vai tôi lôi đi không chút thương tiếc.