Chương : 8
“Rachel, có chuyện rồi.”
Còn chuyện gì nữa cơ chứ? Rachel mệt mỏi nghĩ trong lúc chuyển điện thoại sang tai bên kia. Trong bốn mươi tám tiếng đồng hồ kể từ khi Johnny Harris về Tylerville, cuộc sống của cô cứ quay cuồng chao đảo vì phải giải quyết hết vấn đề này đến vấn đề khác, tất cả đều có liên quan đến hắn. Chắc là chuyện này cũng thế, chắc như đinh đóng cột luôn.
“Có chuyện gì thế, Ben?”
“Cô biết lũ trẻ con mà chúng ta vẫn để mắt trông chừng chứ? Cuối cùng thì tôi cũng đã bắt quả tang một đứa trong số chúng ăn trộm. Có điều Harris không cho tôi báo cảnh sát.”
“Sao cơ? Sao lại không cho?”
“Tôi đoán là vì bản thân hắn cũng là tội phạm nên hắn thông cảm với những kẻ phạm tội khác. Tôi cũng chẳng biết thế quái nào nữa. Tất cả những gì hắn nói là nếu tôi gọi cảnh sát, hắn sẽ đá vào... chà, tôi không muốn nhắc lại đâu.”
“Nói với cô nhé, Rachel, tôi không biết mình có thể chịu đựng được gã này thêm nữa không. Hắn đúng là một cái gai trong mắt.”
“Đưa điện thoại cho hắn. Tôi sẽ nói chuyện với hắn. Không, tôi nghĩ lại rồi, tôi sẽ xuống cửa hàng, cố gắng giữ kẻ trộm lại cho đến khi tôi đến, được không?”
“Tôi sẽ cố. Nhưng Rachel...”
“Chờ tôi đến rồi nói, Ben.”
Rachel dập máy. Thật không may, mẹ cô lúc ấy đang đứng cạnh lò nướng làm món bánh mì ngô để kích thích vị giác của bố cô, đã nghe thấy mọi lời cô nói. Điều đó được chứng minh khi cô quay lại và thấy những dấu hiệu căng thẳng không lẫn đi đâu được trên khuôn mặt bà.
“Con sẽ không bao giờ nghe lời mẹ phải không, Rachel? Mẹ đã nói với con ngay từ đầu là con đang phạm phải sai lầm rất lớn khi nhận thằng đó vào làm. Mẹ không thể tưởng tượng được là con lại cứng đầu đến thế. Mẹ không thể ngẩng đầu mà đi lại trong thị trấn khi nghe bạn bè mẹ nói rằng con đang giao du với thằng đó. Còn phải cố mà viện ra mấy lời giải thích với Vema Edwards khi bà ấy nước mắt ròng ròng gọi cho mẹ…”
“Con biết chuyện đó rất khó khăn cho mẹ, mẹ ạ, và con xin lỗi. Con cũng rất tiếc cho bà Edwards nữa. Nhưng con không tin Johnny đã giết Marybeth. Cậu ta...”
“Con gọi cái thằng đó là Johnny á?” Elisabeth cứng người lại cảnh giác. Cử chỉ của bà làm Rachel nghĩ khi cô tốt nghiệp, trong tay cầm tấm bằng sư phạm và nhận dạy đám trẻ của Tylerville. Không phải là cô xác định suốt đời làm giáo viên cấp ba. Cô đã hoàn toàn chắc chắn rằng cuộc sống vẫn còn điều gì đó tuyệt vời đang chờ mình phía trước. Thế rồi mùa hè định mệnh đó đến - cái mùa hè dài lê thê, âm ỉ cách đây mười một năm, chắc hẳn hồi đó phải có những biến động lớn về chiêm tinh học thì mới xảy ra nhiều chuyện khủng khiếp đến như vậy. Cô đã quay trở lại Vandy để học vài khóa sau đại học với mong muốn nhận được bằng thạc sĩ trong tương lai. Một buổi chiều, cô đi dọc theo con dường lát gạch cắt qua khu học xá, đầu óc vẫn ở trên mây như thường lệ. Cô đang sáng tác một bài thơ cho bài tập về nhà môn viết thì có một người chạy bộ quỳ xuống trước mặt cô để buộc lại dây giày. Tất nhiên là cô không để ý, nên đã vấp phải anh ta và ngã chúi đầu xuống đất. Anh ta đỡ cô dậy, đầy vẻ hối lỗi, và ngay lập tức cô đã bị hút hồn vì vẻ ngoài điển trai của anh ta. Thời gian còn lại của mùa hè họ dính với nhau như hình với bóng. Rachel đã yêu. Cô đã hạnh phúc biết bao khi đưa anh ta về ra mắt gia đình. Họ đã nói đến chuyện cưới xin và cô đã mong được đính hôn chính thức trong buổi gặp mặt vào cuối mùa hè đó.
Nhưng Michael đã để mắt đến cô em Becky sôi nổi hoạt bát và đổ ngay lập tức. Rachel chẳng còn biết làm gì ngoài việc đau đớn nhìn người đàn ông mình yêu đã bị một người khác quyến rũ. Không phải là Becky cố ý làm cô tổn thương. Rachel biết điều đó. Chỉ là Becky chưa bao giờ nhìn nhận mọi chuyện từ góc độ của Rachel. Như chị gái mình, nó cũng đã yêu Michael điên cuồng từ cái nhìn đầu tiên. Họ đính hôn trong vòng một tháng, cưới sau ba tháng. Rachel bước sang một bên với thái độ lịch sự thấy rõ, cô thậm chí còn đóng vai phù dâu danh dự của Becky. Nhưng nếu không có chuyện của Marybeth Edwards vào cùng thời điểm đó, chắc cô đã chết vì đau buồn rồi.
Chuyện tồi tệ hơn là Michael đã đưa Becky quay lại trường Vandy cùng anh ta để hoàn thành nốt năm học thứ ba ở trường Luật của mình.
Rachel không bao giờ còn có thể đối diện với Nashville được nữa.
Vậy là cô ở nhà, trước niềm vui của bố mẹ, những người đang sợ phát khiếp trước ý nghĩ rằng họ sắp mất đi hai đứa con gái cùng một lúc. Chỉ là tạm thời thôi, cô từng nghĩ, cùng lắm là một năm, cô sẽ lấy lại được thăng bằng. Cô quay trở lại trường để dạy, và dần dần tháng năm trôi qua, nỗi đau lớn nhất rồi cũng qua đi. Cô đã cống hiến hết mình cho công việc và học sinh, cô chờ cho niềm vui sướng mà trước đây đã từng chết đi cùng sự phản bội của Michael sẽ quay trở lại.
Có điều, nó chưa bao giờ quay lại. Sau đó bố cô bị chẩn đoán mắc bệnh alzheimer, và bất cứ suy nghĩ nào của cô về việc trốn chạy khỏi Tylerville đều bị ngăn lại. Becky cưới xong là đi luôn, còn mẹ cô quẫn trí trước số phận đang chờ chồng mình, do đó vai trò của cô trở nên vô cùng quan trọng. Bản chân cô cũng muốn được dành từng giây phút rảnh rỗi bên bố khi mình còn có thể. Nhưng đôi khi cô cảm thấy cuộc sống cứ thế trôi qua tầm tay trong khi cô chờ cái chết đến với bố mình.
Và cô trách móc bản thân, một người con gái ngoan ngoãn, hiếu thảo không thể có suy nghĩ khủng khiếp như thế. Lúc này Rachel cũng đẩy hẳn nó ra khỏi đầu và chỉ tập trung vào buổi tối sắp đến.
Vẫn như hai năm qua, Rob đưa cô đến Heart Beat, buổi hòa nhạc ngoài trời được tổ chức nhằm quyên tiền cho Heart Society - lần trước nó được tổ chức vào thứ Bảy cuối cùng của tháng Tám ở Tylerville Country Club. Thực ra, họ đã đến Heart Beat trong lần đầu tiên hò hẹn.
Đúng ra cô nên gọi điện bảo Rob đón cô ở cửa hàng. Không được - ở bên ngoài cửa hàng thì hơn, để Rob không chạm trán với Jonnny. Rob đã thể hiện quan điểm của anh ta về Johnny rất rõ ràng qua bốn cuộc điện thoại và một bữa ăn trưa trong vòng hai ngày vừa rồi.
Tại sao cuộc đời không bao giờ đơn giản nhỉ? Rachel nghĩ và thở đài. Cô chỉ làm những điều mà cô cho là hợp đạo lý khi cho Johnny cơ hội thứ hai, và hậu quả là cuộc đời cô bị ném vào một mớ hỗn loạn. Sẽ dễ dàng hơn biết bao nếu cô không trả lời lá thư cụt lủn của Johnny. Nhưng Rachel biết, cô sẽ không bao giờ thanh thản với chính mình nếu làm thế.
Hình như có ai đó đã từng nói rằng hạt giống hủy hoại cuộc sống của một người được gieo bằng chính tính cách của người đó, đúng không nhỉ? Hành động tốt bụng (hay là khờ khạo, nếu tin lời Rob) đó là hạt giống hủy hoại cuộc sống hàng ngày đơn điệu của cô. Cuộc đời cô vẫn luôn êm đềm cho đến khi cô gặp chiếc xe bus đó. Từ đó đến nay, cô chưa bao giờ có được một phút giây thanh thản.
Sự thật là Johnny rất rắc rối, rõ ràng và đơn giản. Hắn luôn luôn như vậy, và nếu không có chuyện gì, hắn sẽ không thay đổi.
Rachel đỗ xe vào bãi ở đằng sau cửa hàng, thẳng người bước vào cửa hậu. Olivia đang ở quầy thu ngân, nhập tiền một bao tải đinh và mấy dụng cụ làm mộc cho Kay Nel¬son, một người phụ nữ ba mốt tuổi phúng phính và xinh đẹp - bạn thân của Becky từ hồi hai đứa còn học cấp một. Không giống như Becky, Kay chưa kết hôn. Cô mở một cửa hàng bán hoa và có vẻ khá hài lòng với tình trạng độc thân hiện tại.
Olivia ngẩng lên nhìn, thấy Rachel, liền chỉ về phía nhà kho. “Ồ, chị Rachel, họ ở trong đó.” Rachel gật đầu. Văn phòng của Ben ở đằng sau nhà kho, đó có vẻ là một nơi hợp lý để giữ tên trộm.
“Cảm ơn em, Olivia.” Mặc dù giọng lo lắng của Olivia khiến bất cứ ai tinh ý cũng nhận ra rằng có chuyện gì đó không ổn, nhưng câu trả lời của Rachel vẫn rất thoải mái. Chẳng có nghĩa lý gì khi cho cả thế giới biết có vấn đề với cửa hàng của cô cả. Nếu tin đồn lan đi thì sẽ chỉ cung cấp thêm nhiên liệu cho cái cối xay chuyện phiếm vốn đã phải hoạt động quá tải này thôi.
Quyết định tỏ ra vô tư lự dù điều đó có làm mình khó chịu đi chăng nữa, Rachel mỉm cười với Kay trong niềm hân hoan không giấu giếm, “Chào em. Hôm Chủ nhật vừa rồi chị không gặp em ở nhà thờ. Em ổn chứ?”
“Em ổn cả, chị Rachel ạ. Hôm đó em có chút việc. Em phải hỏi chị câu ‘Chị ổn chứ?’ mới đúng.” Trong giọng Kay chất chứa nhiều sự quan tâm hơn bản thân câu hỏi. Và Rachel hiểu rằng Kay đã nghe nói về chuyện của cô và đang thương hại cô trước sự hiện diện của Johnny Harris trong cuộc đời. Niềm thông cảm không nói ra lời đó khiến Rachel muốn nghiến răng lại, nhưng tất nhiên là nếu còn muốn tiếp tục tỏ ra bình thản thì cô không thể làm như thế.
“Bình thường thôi. Em định xây gì à?” Gật đầu về phía đống đồ cô gái mua, Rachel mỉm cười chuyển chủ đề.
Kay liếc xuống đống đồ trên bàn và vơ chúng lại như thể đang phòng thủ. “Ồ, không, những cái này là cho em trai em. Nó là thợ mộc của nhà em mà. Dạo này chị có nghe tin gì của Becky không?”
Et tu, Brute [1], Rachel nghĩ và nhận ra rằng cũng giống như hầu hết những khách hàng khác trong vòng hai ngày qua, chắc hẳn là Kay cũng đến cửa hàng đồ dân dụng vì tò mò. “Mới tuần trước. Chị nghĩ là nó sẽ về nhà vào Lễ Tạ ơn, cùng Michael và mấy đứa bé.”
[1] Tiếng Pháp, nghĩa là “Cả cô nữa, đồ đáng ghét.”
“Em sẽ qua chơi và thăm nó.”
“Nhớ đến nhé,” Rachel nói, rồi với một cái vẫy tay, cô đi qua quầy thu ngân vào phòng kho. Như cô tiên liệu, cửa phòng làm việc của người quản lý cửa hàng để khép hờ. Điện thoại lắp trên tường bên trái cô, và Rachel dừng lại vừa đủ lâu để gọi một cuộc thật nhanh và khẽ khàng đến hiệu thuốc Howard của Rob. Cô để lại lời nhắn cho anh ta rồi gác máy. Nhận ra mình không thể trốn tránh thêm được nữa, cô bước vào cánh cửa để mở. Dừng lại ở ngưỡng cửa, Rachel quan sát cảnh tượng trước mặt.
Một thằng bé với mái tóc vàng bờm xờm và khuôn mặt nhọn ngồi trên chiếc ghế da lớn của Ben đằng sau bàn làm việc. Johnny ngồi trên thành ghế, nói chuyện với nó, lưng quay về phía cửa. Mái tóc quá dài của hắn được túm lại thành một cái đuôi ngựa gọn gàng và buộc bằng một sợi dây chun màu xanh sau gáy. Trong bộ áo phông, quần bò, trông hắn khác hoàn toàn với một Ben béo ục ịch đeo kính đang dựa vào bức tường bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực. Chiếc quần âu màu xám được là phẳng phiu, chiếc áo sơ mi kẻ xanh và chiếc cà vạt kiểu hải quân của Ben không đắt nhưng lại hoàn hảo để chứng nhận quan điểm của ông về cách ăn mặc của một người ngồi ở vị trí quản lý. Rachel thầm thở dài, băn khoăn không biết có phải Johnny buộc tóc để chọc tức Ben không. Có lẽ vậy. Đó có vẻ như là điều mà Johnny Harris thích làm.
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Rachel chuẩn bị tinh thần để giải quyết vấn đề trước mắt. Ngẩng lên, cô thấy ba cặp mắt khác nhau đang nhìn mình chằm chằm. Đôi mắt Ben tỏ rõ vẻ nhẹ nhõm, trong khi ánh mắt Johnny rất khó giải nghĩa. Cô chưa gặp hay nói chuyện với hắn kể từ bữa tối khó chịu hôm đó. Khi nhớ lại những chuyện khiến họ bất đồng, Rachel lại thấy bồn chồn.
Không biết phải trông chờ gì vào hắn và cũng không biết mình đã mang tội và nóng giận đến đâu, Rachel chỉ nhìn lướt qua hắn. Ánh mắt cô dừng lại ở mắt cậu bé: đôi mắt màu nâu vàng, lông mày rậm, quanh mắt có những vết mờ, và chúng đang mở to, chắc là vì sợ hãi.
“Rachel.” Ben rời khỏi bức tường, cầm từ bàn lên một chiếc đồng hồ báo thức bằng nhựa và giơ nó ra để cô kiểm chứng. “Đây là thứ mà nó đã lấy. Olivia thấy nó làm chuyện đó, và khi ngăn nó lại, tôi thấy cái đồng hồ được giấu trong áo sơ mi, đúng như cô bé nói.”
“Đó là một lời nói dối khốn kiếp!” Phát ra từ thằng bé - mới chừng bảy tám tuổi, và trông không còn có vẻ gì là sợ hãi - lời sỉ nhục đó quả khiến người ta kinh ngạc. “Tôi không lấy gì cả!”
“Bọn tao đã bắt quả tang mày đấy, đồ trộm nhãi con ạ! Mày không thể chối tội được đâu!”
Giọng Ben đầy giận dữ. Ông quay lại vẫy vẫy cái đồng hồ trước mặt thằng bé. “Và đây cũng không phải lần đầu tiên. Mày và các bạn mày luôn luôn đến đây ăn cắp đồ.”
“Bọn tôi không bao giờ lấy gì của mấy người. Ông lấy gì chứng minh là bọn tôi đã làm thế?” Giọng nói tuy nhỏ hơn nhưng vẫn tỏ ra thách thức.
“Thế đấy.” Ben quay lại và lắc đầu với Rachel. “Nó còn chẳng thèm ăn năn. Nếu chúng ta không gọi cảnh sát thì chẳng khác nào mời tất cả lũ trẻ trong thị trấn đến để ăn cắp đồ của cửa hàng.”
“Tôi đã nói với ông về chuyện gọi cảnh sát rồi đấy, Zeigler, và tôi sẽ làm thật đấy.” Tiếng đe dọa nhỏ phát ra từ Johnny, hắn đã trượt ra khỏi chiếc bàn để nói chuyện với họ sau khi thì thầm điều gì đó với thằng bé.
“Cậu không có quyền bảo tôi phải làm gì, Harris ạ. Cậu làm cho tôi.” Lời đáp trả của Ben tuy khẽ nhưng không hề kém hung dữ.
“Tôi làm cho Rachel, không phải cho ông.”
Sự xấc láo trong giọng nói của Johnny đi kèm với vẻ xấc láo trong ánh mắt hắn chiếu lên Ben, khiến ông ta cứng người lại vì giận dữ. Johnny mỉm cười thách thức Ben.
“Cả hai người đều làm cho tôi,” Rachel lạnh lùng nói. Cô ngẩng lên nhìn ánh mắt chằm chằm của Johnny. Ở đó, cô không thấy sự hối lỗi vì chuyện họ cãi nhau lúc trước - kể cả nỗi tức giận cũng không. Cô cũng không quên để ý thấy hắn dùng tên của cô, nhưng đây không phải là lúc tập trung vào điềm gở trong đó. “Ben nói hoàn toàn chính xác: Chính sách của cửa hàng là giao bọn trộm cướp cho cảnh sát, và đứa bé này là một trong số những đứa mà chúng tôi nghi ngờ là ăn cắp đồ của cửa hàng gần sáu tháng nay. Cuối cùng chúng ta cũng bắt được quả tang chúng. Tại sao chúng ta lại không nên gọi cảnh sác chứ?”
“Bởi vì nó mới chín tuổi đầu, và nó đang sợ phát khiếp. Cô là kiểu phụ nữ gì mà có thể giao nộp một đứa trẻ cho cảnh sát chứ?” Giọng hắn đầy vẻ quở trách.
“Một nữ thương gia,” Rachel rít lên và liếc nhìn đứa trẻ lần nữa. Nó có vẻ sợ, cô nghĩ vậy, khi quan sát ba người lớn nhỏ giọng tranh cãi về số phận của mình, mặc dù rõ ràng là nó đang cố gắng che giấu. Cô liếc nhìn Johnny và thấy trái tim mình bắt đầu lấn át lý trí. Nó đúng là một đứa trẻ, dẫu nó ăn nói có khó nghe đi nữa. Cô đã không nghĩ là nó mới chín tuổi.
Rachel thở dài, biết rằng mình sẽ không gọi cảnh sát. “Để tôi nói chuyện với nó một phút. Tên nó là gì?”
Ben nhún vai. “Thằng nhãi chẳng nói với chúng tôi nhiều đến thế đâu.”
“Jeremy Watkins. Tôi biết mẹ nó.” Câu trả lời của Johnny đột ngột vang lên.
“Ồ?” Rachel nhìn nó, lông mày nhướng lên.
“Nhớ Glenda, cô phục vụ ở Clock không?
“Ồ.” Có rất nhiều ý nghĩa trong tiếng ồ đó. Vậy ra đó là lý do tại sao Johnny bảo vệ cho thằng bé – vì mẹ nó. Chẳng hiểu sao điều này không vừa tai Rachel tí nào. Cả cái điều cô mới nhận ra là Johnny rõ ràng đã đáp lại lời mời đến chơi nhà của cô phục vụ. Đột nhiên cô nhớ lại giọng lè nhè: “Mười năm nay, bây giờ em mới có hân hạnh được đi cùng xe với một người đàn bà. Có lẽ cô đang lo lắng vì em hơi hứng tình một chút. “ Hình như hắn đã tìm ra cách để bù đắp cho sự thiếu hụt của mình.
“Bố mẹ nó đang chuẩn bị ly dị. Điều đó rất khó khăn với thằng bé. Tha cho nó đi, được không?”
“Tất nhiên là cậu sẽ tha thứ cho bọn tội phạm rồi, Harris. Phải chi có ai đó dằn lòng mà trừng phạt cậu từ hồi còn bé, thì cậu đã không phải vào tù rồi.” Lời thì thào của Ben không hề che giấu vẻ ác ý.
“Và nếu có người sắp xếp lại mặt mũi cho ông khi ông còn nhỏ thì bây giờ ông đã không làm một thằng đầu đất ra vẻ mộ đạo rồi. Nhưng chúng ta không bao giờ biết được, đúng không?”
“Sao, mày...” Hai nắm đấm của Ben siết chặt, mặt ông ta tím lại vì tức giận.
“Thử đi, Zeigler. Lúc nào đây cũng sẵn sàng.” Johnny lại mỉm cười, thật khó chịu, mắt hắn sáng lên. Rachel nhận ra rằng hắn chỉ chực đánh nhau, và Ben cũng chẳng khác gì. Cô đoán rằng Ben chưa động thủ chỉ vì không dám chắc mình có hạ được gã đàn ông trẻ hơn, cao hơn và khỏe hơn kia không .
“Khỉ thật, thế là đủ lắm rồi!” Rachel rất hiếm khi chửi thề. Việc họ lôi kéo cô vào chuyện này khiến cô điên tiết. “Tôi sẽ không nghe một lời nào về cuộc trao đổi này nữa. Ben, ông vui lòng quay lại cửa hàng được không? Tôi chắc là Olivia cần được giúp đỡ đấy. Còn về cậu,” - mắt cô liếc sang Johnny, gương mặt hắn không báo trước điều gì tốt đẹp - “Một lát nữa tôi sẽ nói chuyện với cậu. Trước hết tôi cần phải giải quyết thằng bé này đã.”
“Cô mà không kiện thằng ranh con đó, tôi nghỉ việc.” Giọng Ben run lên vì giận dữ.
“Tốt.” Từ đó là đỉnh điểm của sự chế giễu, nhưng hình như Ben không nghe thấy. Trong một thoáng, Rachel chỉ có thể phản ứng lại lời nói của Johnny bằng cái liếc xéo, vì cô còn phải cố gắng hết mình để xoa dịu người quản lý cửa hàng.
“Ông buồn cười quá đấy, Ben ạ. Ông đã làm việc ở đây sáu năm rồi, và tôi không để ông nghỉ việc đâu. Nhưng tôi có quyền không gọi cảnh sát nếu tôi không cảm thấy cần thiết. Ông cũng hiểu rõ như tôi rằng chính sách nào cũng có ngoại lệ mà.”
“Nếu cô không gọi cảnh sát, tôi nghỉ việc,” Ben hung hãn nhắc lại. Quay người, ông ta đi thẳng ra khỏi văn phòng.
Còn chuyện gì nữa cơ chứ? Rachel mệt mỏi nghĩ trong lúc chuyển điện thoại sang tai bên kia. Trong bốn mươi tám tiếng đồng hồ kể từ khi Johnny Harris về Tylerville, cuộc sống của cô cứ quay cuồng chao đảo vì phải giải quyết hết vấn đề này đến vấn đề khác, tất cả đều có liên quan đến hắn. Chắc là chuyện này cũng thế, chắc như đinh đóng cột luôn.
“Có chuyện gì thế, Ben?”
“Cô biết lũ trẻ con mà chúng ta vẫn để mắt trông chừng chứ? Cuối cùng thì tôi cũng đã bắt quả tang một đứa trong số chúng ăn trộm. Có điều Harris không cho tôi báo cảnh sát.”
“Sao cơ? Sao lại không cho?”
“Tôi đoán là vì bản thân hắn cũng là tội phạm nên hắn thông cảm với những kẻ phạm tội khác. Tôi cũng chẳng biết thế quái nào nữa. Tất cả những gì hắn nói là nếu tôi gọi cảnh sát, hắn sẽ đá vào... chà, tôi không muốn nhắc lại đâu.”
“Nói với cô nhé, Rachel, tôi không biết mình có thể chịu đựng được gã này thêm nữa không. Hắn đúng là một cái gai trong mắt.”
“Đưa điện thoại cho hắn. Tôi sẽ nói chuyện với hắn. Không, tôi nghĩ lại rồi, tôi sẽ xuống cửa hàng, cố gắng giữ kẻ trộm lại cho đến khi tôi đến, được không?”
“Tôi sẽ cố. Nhưng Rachel...”
“Chờ tôi đến rồi nói, Ben.”
Rachel dập máy. Thật không may, mẹ cô lúc ấy đang đứng cạnh lò nướng làm món bánh mì ngô để kích thích vị giác của bố cô, đã nghe thấy mọi lời cô nói. Điều đó được chứng minh khi cô quay lại và thấy những dấu hiệu căng thẳng không lẫn đi đâu được trên khuôn mặt bà.
“Con sẽ không bao giờ nghe lời mẹ phải không, Rachel? Mẹ đã nói với con ngay từ đầu là con đang phạm phải sai lầm rất lớn khi nhận thằng đó vào làm. Mẹ không thể tưởng tượng được là con lại cứng đầu đến thế. Mẹ không thể ngẩng đầu mà đi lại trong thị trấn khi nghe bạn bè mẹ nói rằng con đang giao du với thằng đó. Còn phải cố mà viện ra mấy lời giải thích với Vema Edwards khi bà ấy nước mắt ròng ròng gọi cho mẹ…”
“Con biết chuyện đó rất khó khăn cho mẹ, mẹ ạ, và con xin lỗi. Con cũng rất tiếc cho bà Edwards nữa. Nhưng con không tin Johnny đã giết Marybeth. Cậu ta...”
“Con gọi cái thằng đó là Johnny á?” Elisabeth cứng người lại cảnh giác. Cử chỉ của bà làm Rachel nghĩ khi cô tốt nghiệp, trong tay cầm tấm bằng sư phạm và nhận dạy đám trẻ của Tylerville. Không phải là cô xác định suốt đời làm giáo viên cấp ba. Cô đã hoàn toàn chắc chắn rằng cuộc sống vẫn còn điều gì đó tuyệt vời đang chờ mình phía trước. Thế rồi mùa hè định mệnh đó đến - cái mùa hè dài lê thê, âm ỉ cách đây mười một năm, chắc hẳn hồi đó phải có những biến động lớn về chiêm tinh học thì mới xảy ra nhiều chuyện khủng khiếp đến như vậy. Cô đã quay trở lại Vandy để học vài khóa sau đại học với mong muốn nhận được bằng thạc sĩ trong tương lai. Một buổi chiều, cô đi dọc theo con dường lát gạch cắt qua khu học xá, đầu óc vẫn ở trên mây như thường lệ. Cô đang sáng tác một bài thơ cho bài tập về nhà môn viết thì có một người chạy bộ quỳ xuống trước mặt cô để buộc lại dây giày. Tất nhiên là cô không để ý, nên đã vấp phải anh ta và ngã chúi đầu xuống đất. Anh ta đỡ cô dậy, đầy vẻ hối lỗi, và ngay lập tức cô đã bị hút hồn vì vẻ ngoài điển trai của anh ta. Thời gian còn lại của mùa hè họ dính với nhau như hình với bóng. Rachel đã yêu. Cô đã hạnh phúc biết bao khi đưa anh ta về ra mắt gia đình. Họ đã nói đến chuyện cưới xin và cô đã mong được đính hôn chính thức trong buổi gặp mặt vào cuối mùa hè đó.
Nhưng Michael đã để mắt đến cô em Becky sôi nổi hoạt bát và đổ ngay lập tức. Rachel chẳng còn biết làm gì ngoài việc đau đớn nhìn người đàn ông mình yêu đã bị một người khác quyến rũ. Không phải là Becky cố ý làm cô tổn thương. Rachel biết điều đó. Chỉ là Becky chưa bao giờ nhìn nhận mọi chuyện từ góc độ của Rachel. Như chị gái mình, nó cũng đã yêu Michael điên cuồng từ cái nhìn đầu tiên. Họ đính hôn trong vòng một tháng, cưới sau ba tháng. Rachel bước sang một bên với thái độ lịch sự thấy rõ, cô thậm chí còn đóng vai phù dâu danh dự của Becky. Nhưng nếu không có chuyện của Marybeth Edwards vào cùng thời điểm đó, chắc cô đã chết vì đau buồn rồi.
Chuyện tồi tệ hơn là Michael đã đưa Becky quay lại trường Vandy cùng anh ta để hoàn thành nốt năm học thứ ba ở trường Luật của mình.
Rachel không bao giờ còn có thể đối diện với Nashville được nữa.
Vậy là cô ở nhà, trước niềm vui của bố mẹ, những người đang sợ phát khiếp trước ý nghĩ rằng họ sắp mất đi hai đứa con gái cùng một lúc. Chỉ là tạm thời thôi, cô từng nghĩ, cùng lắm là một năm, cô sẽ lấy lại được thăng bằng. Cô quay trở lại trường để dạy, và dần dần tháng năm trôi qua, nỗi đau lớn nhất rồi cũng qua đi. Cô đã cống hiến hết mình cho công việc và học sinh, cô chờ cho niềm vui sướng mà trước đây đã từng chết đi cùng sự phản bội của Michael sẽ quay trở lại.
Có điều, nó chưa bao giờ quay lại. Sau đó bố cô bị chẩn đoán mắc bệnh alzheimer, và bất cứ suy nghĩ nào của cô về việc trốn chạy khỏi Tylerville đều bị ngăn lại. Becky cưới xong là đi luôn, còn mẹ cô quẫn trí trước số phận đang chờ chồng mình, do đó vai trò của cô trở nên vô cùng quan trọng. Bản chân cô cũng muốn được dành từng giây phút rảnh rỗi bên bố khi mình còn có thể. Nhưng đôi khi cô cảm thấy cuộc sống cứ thế trôi qua tầm tay trong khi cô chờ cái chết đến với bố mình.
Và cô trách móc bản thân, một người con gái ngoan ngoãn, hiếu thảo không thể có suy nghĩ khủng khiếp như thế. Lúc này Rachel cũng đẩy hẳn nó ra khỏi đầu và chỉ tập trung vào buổi tối sắp đến.
Vẫn như hai năm qua, Rob đưa cô đến Heart Beat, buổi hòa nhạc ngoài trời được tổ chức nhằm quyên tiền cho Heart Society - lần trước nó được tổ chức vào thứ Bảy cuối cùng của tháng Tám ở Tylerville Country Club. Thực ra, họ đã đến Heart Beat trong lần đầu tiên hò hẹn.
Đúng ra cô nên gọi điện bảo Rob đón cô ở cửa hàng. Không được - ở bên ngoài cửa hàng thì hơn, để Rob không chạm trán với Jonnny. Rob đã thể hiện quan điểm của anh ta về Johnny rất rõ ràng qua bốn cuộc điện thoại và một bữa ăn trưa trong vòng hai ngày vừa rồi.
Tại sao cuộc đời không bao giờ đơn giản nhỉ? Rachel nghĩ và thở đài. Cô chỉ làm những điều mà cô cho là hợp đạo lý khi cho Johnny cơ hội thứ hai, và hậu quả là cuộc đời cô bị ném vào một mớ hỗn loạn. Sẽ dễ dàng hơn biết bao nếu cô không trả lời lá thư cụt lủn của Johnny. Nhưng Rachel biết, cô sẽ không bao giờ thanh thản với chính mình nếu làm thế.
Hình như có ai đó đã từng nói rằng hạt giống hủy hoại cuộc sống của một người được gieo bằng chính tính cách của người đó, đúng không nhỉ? Hành động tốt bụng (hay là khờ khạo, nếu tin lời Rob) đó là hạt giống hủy hoại cuộc sống hàng ngày đơn điệu của cô. Cuộc đời cô vẫn luôn êm đềm cho đến khi cô gặp chiếc xe bus đó. Từ đó đến nay, cô chưa bao giờ có được một phút giây thanh thản.
Sự thật là Johnny rất rắc rối, rõ ràng và đơn giản. Hắn luôn luôn như vậy, và nếu không có chuyện gì, hắn sẽ không thay đổi.
Rachel đỗ xe vào bãi ở đằng sau cửa hàng, thẳng người bước vào cửa hậu. Olivia đang ở quầy thu ngân, nhập tiền một bao tải đinh và mấy dụng cụ làm mộc cho Kay Nel¬son, một người phụ nữ ba mốt tuổi phúng phính và xinh đẹp - bạn thân của Becky từ hồi hai đứa còn học cấp một. Không giống như Becky, Kay chưa kết hôn. Cô mở một cửa hàng bán hoa và có vẻ khá hài lòng với tình trạng độc thân hiện tại.
Olivia ngẩng lên nhìn, thấy Rachel, liền chỉ về phía nhà kho. “Ồ, chị Rachel, họ ở trong đó.” Rachel gật đầu. Văn phòng của Ben ở đằng sau nhà kho, đó có vẻ là một nơi hợp lý để giữ tên trộm.
“Cảm ơn em, Olivia.” Mặc dù giọng lo lắng của Olivia khiến bất cứ ai tinh ý cũng nhận ra rằng có chuyện gì đó không ổn, nhưng câu trả lời của Rachel vẫn rất thoải mái. Chẳng có nghĩa lý gì khi cho cả thế giới biết có vấn đề với cửa hàng của cô cả. Nếu tin đồn lan đi thì sẽ chỉ cung cấp thêm nhiên liệu cho cái cối xay chuyện phiếm vốn đã phải hoạt động quá tải này thôi.
Quyết định tỏ ra vô tư lự dù điều đó có làm mình khó chịu đi chăng nữa, Rachel mỉm cười với Kay trong niềm hân hoan không giấu giếm, “Chào em. Hôm Chủ nhật vừa rồi chị không gặp em ở nhà thờ. Em ổn chứ?”
“Em ổn cả, chị Rachel ạ. Hôm đó em có chút việc. Em phải hỏi chị câu ‘Chị ổn chứ?’ mới đúng.” Trong giọng Kay chất chứa nhiều sự quan tâm hơn bản thân câu hỏi. Và Rachel hiểu rằng Kay đã nghe nói về chuyện của cô và đang thương hại cô trước sự hiện diện của Johnny Harris trong cuộc đời. Niềm thông cảm không nói ra lời đó khiến Rachel muốn nghiến răng lại, nhưng tất nhiên là nếu còn muốn tiếp tục tỏ ra bình thản thì cô không thể làm như thế.
“Bình thường thôi. Em định xây gì à?” Gật đầu về phía đống đồ cô gái mua, Rachel mỉm cười chuyển chủ đề.
Kay liếc xuống đống đồ trên bàn và vơ chúng lại như thể đang phòng thủ. “Ồ, không, những cái này là cho em trai em. Nó là thợ mộc của nhà em mà. Dạo này chị có nghe tin gì của Becky không?”
Et tu, Brute [1], Rachel nghĩ và nhận ra rằng cũng giống như hầu hết những khách hàng khác trong vòng hai ngày qua, chắc hẳn là Kay cũng đến cửa hàng đồ dân dụng vì tò mò. “Mới tuần trước. Chị nghĩ là nó sẽ về nhà vào Lễ Tạ ơn, cùng Michael và mấy đứa bé.”
[1] Tiếng Pháp, nghĩa là “Cả cô nữa, đồ đáng ghét.”
“Em sẽ qua chơi và thăm nó.”
“Nhớ đến nhé,” Rachel nói, rồi với một cái vẫy tay, cô đi qua quầy thu ngân vào phòng kho. Như cô tiên liệu, cửa phòng làm việc của người quản lý cửa hàng để khép hờ. Điện thoại lắp trên tường bên trái cô, và Rachel dừng lại vừa đủ lâu để gọi một cuộc thật nhanh và khẽ khàng đến hiệu thuốc Howard của Rob. Cô để lại lời nhắn cho anh ta rồi gác máy. Nhận ra mình không thể trốn tránh thêm được nữa, cô bước vào cánh cửa để mở. Dừng lại ở ngưỡng cửa, Rachel quan sát cảnh tượng trước mặt.
Một thằng bé với mái tóc vàng bờm xờm và khuôn mặt nhọn ngồi trên chiếc ghế da lớn của Ben đằng sau bàn làm việc. Johnny ngồi trên thành ghế, nói chuyện với nó, lưng quay về phía cửa. Mái tóc quá dài của hắn được túm lại thành một cái đuôi ngựa gọn gàng và buộc bằng một sợi dây chun màu xanh sau gáy. Trong bộ áo phông, quần bò, trông hắn khác hoàn toàn với một Ben béo ục ịch đeo kính đang dựa vào bức tường bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực. Chiếc quần âu màu xám được là phẳng phiu, chiếc áo sơ mi kẻ xanh và chiếc cà vạt kiểu hải quân của Ben không đắt nhưng lại hoàn hảo để chứng nhận quan điểm của ông về cách ăn mặc của một người ngồi ở vị trí quản lý. Rachel thầm thở dài, băn khoăn không biết có phải Johnny buộc tóc để chọc tức Ben không. Có lẽ vậy. Đó có vẻ như là điều mà Johnny Harris thích làm.
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Rachel chuẩn bị tinh thần để giải quyết vấn đề trước mắt. Ngẩng lên, cô thấy ba cặp mắt khác nhau đang nhìn mình chằm chằm. Đôi mắt Ben tỏ rõ vẻ nhẹ nhõm, trong khi ánh mắt Johnny rất khó giải nghĩa. Cô chưa gặp hay nói chuyện với hắn kể từ bữa tối khó chịu hôm đó. Khi nhớ lại những chuyện khiến họ bất đồng, Rachel lại thấy bồn chồn.
Không biết phải trông chờ gì vào hắn và cũng không biết mình đã mang tội và nóng giận đến đâu, Rachel chỉ nhìn lướt qua hắn. Ánh mắt cô dừng lại ở mắt cậu bé: đôi mắt màu nâu vàng, lông mày rậm, quanh mắt có những vết mờ, và chúng đang mở to, chắc là vì sợ hãi.
“Rachel.” Ben rời khỏi bức tường, cầm từ bàn lên một chiếc đồng hồ báo thức bằng nhựa và giơ nó ra để cô kiểm chứng. “Đây là thứ mà nó đã lấy. Olivia thấy nó làm chuyện đó, và khi ngăn nó lại, tôi thấy cái đồng hồ được giấu trong áo sơ mi, đúng như cô bé nói.”
“Đó là một lời nói dối khốn kiếp!” Phát ra từ thằng bé - mới chừng bảy tám tuổi, và trông không còn có vẻ gì là sợ hãi - lời sỉ nhục đó quả khiến người ta kinh ngạc. “Tôi không lấy gì cả!”
“Bọn tao đã bắt quả tang mày đấy, đồ trộm nhãi con ạ! Mày không thể chối tội được đâu!”
Giọng Ben đầy giận dữ. Ông quay lại vẫy vẫy cái đồng hồ trước mặt thằng bé. “Và đây cũng không phải lần đầu tiên. Mày và các bạn mày luôn luôn đến đây ăn cắp đồ.”
“Bọn tôi không bao giờ lấy gì của mấy người. Ông lấy gì chứng minh là bọn tôi đã làm thế?” Giọng nói tuy nhỏ hơn nhưng vẫn tỏ ra thách thức.
“Thế đấy.” Ben quay lại và lắc đầu với Rachel. “Nó còn chẳng thèm ăn năn. Nếu chúng ta không gọi cảnh sát thì chẳng khác nào mời tất cả lũ trẻ trong thị trấn đến để ăn cắp đồ của cửa hàng.”
“Tôi đã nói với ông về chuyện gọi cảnh sát rồi đấy, Zeigler, và tôi sẽ làm thật đấy.” Tiếng đe dọa nhỏ phát ra từ Johnny, hắn đã trượt ra khỏi chiếc bàn để nói chuyện với họ sau khi thì thầm điều gì đó với thằng bé.
“Cậu không có quyền bảo tôi phải làm gì, Harris ạ. Cậu làm cho tôi.” Lời đáp trả của Ben tuy khẽ nhưng không hề kém hung dữ.
“Tôi làm cho Rachel, không phải cho ông.”
Sự xấc láo trong giọng nói của Johnny đi kèm với vẻ xấc láo trong ánh mắt hắn chiếu lên Ben, khiến ông ta cứng người lại vì giận dữ. Johnny mỉm cười thách thức Ben.
“Cả hai người đều làm cho tôi,” Rachel lạnh lùng nói. Cô ngẩng lên nhìn ánh mắt chằm chằm của Johnny. Ở đó, cô không thấy sự hối lỗi vì chuyện họ cãi nhau lúc trước - kể cả nỗi tức giận cũng không. Cô cũng không quên để ý thấy hắn dùng tên của cô, nhưng đây không phải là lúc tập trung vào điềm gở trong đó. “Ben nói hoàn toàn chính xác: Chính sách của cửa hàng là giao bọn trộm cướp cho cảnh sát, và đứa bé này là một trong số những đứa mà chúng tôi nghi ngờ là ăn cắp đồ của cửa hàng gần sáu tháng nay. Cuối cùng chúng ta cũng bắt được quả tang chúng. Tại sao chúng ta lại không nên gọi cảnh sác chứ?”
“Bởi vì nó mới chín tuổi đầu, và nó đang sợ phát khiếp. Cô là kiểu phụ nữ gì mà có thể giao nộp một đứa trẻ cho cảnh sát chứ?” Giọng hắn đầy vẻ quở trách.
“Một nữ thương gia,” Rachel rít lên và liếc nhìn đứa trẻ lần nữa. Nó có vẻ sợ, cô nghĩ vậy, khi quan sát ba người lớn nhỏ giọng tranh cãi về số phận của mình, mặc dù rõ ràng là nó đang cố gắng che giấu. Cô liếc nhìn Johnny và thấy trái tim mình bắt đầu lấn át lý trí. Nó đúng là một đứa trẻ, dẫu nó ăn nói có khó nghe đi nữa. Cô đã không nghĩ là nó mới chín tuổi.
Rachel thở dài, biết rằng mình sẽ không gọi cảnh sát. “Để tôi nói chuyện với nó một phút. Tên nó là gì?”
Ben nhún vai. “Thằng nhãi chẳng nói với chúng tôi nhiều đến thế đâu.”
“Jeremy Watkins. Tôi biết mẹ nó.” Câu trả lời của Johnny đột ngột vang lên.
“Ồ?” Rachel nhìn nó, lông mày nhướng lên.
“Nhớ Glenda, cô phục vụ ở Clock không?
“Ồ.” Có rất nhiều ý nghĩa trong tiếng ồ đó. Vậy ra đó là lý do tại sao Johnny bảo vệ cho thằng bé – vì mẹ nó. Chẳng hiểu sao điều này không vừa tai Rachel tí nào. Cả cái điều cô mới nhận ra là Johnny rõ ràng đã đáp lại lời mời đến chơi nhà của cô phục vụ. Đột nhiên cô nhớ lại giọng lè nhè: “Mười năm nay, bây giờ em mới có hân hạnh được đi cùng xe với một người đàn bà. Có lẽ cô đang lo lắng vì em hơi hứng tình một chút. “ Hình như hắn đã tìm ra cách để bù đắp cho sự thiếu hụt của mình.
“Bố mẹ nó đang chuẩn bị ly dị. Điều đó rất khó khăn với thằng bé. Tha cho nó đi, được không?”
“Tất nhiên là cậu sẽ tha thứ cho bọn tội phạm rồi, Harris. Phải chi có ai đó dằn lòng mà trừng phạt cậu từ hồi còn bé, thì cậu đã không phải vào tù rồi.” Lời thì thào của Ben không hề che giấu vẻ ác ý.
“Và nếu có người sắp xếp lại mặt mũi cho ông khi ông còn nhỏ thì bây giờ ông đã không làm một thằng đầu đất ra vẻ mộ đạo rồi. Nhưng chúng ta không bao giờ biết được, đúng không?”
“Sao, mày...” Hai nắm đấm của Ben siết chặt, mặt ông ta tím lại vì tức giận.
“Thử đi, Zeigler. Lúc nào đây cũng sẵn sàng.” Johnny lại mỉm cười, thật khó chịu, mắt hắn sáng lên. Rachel nhận ra rằng hắn chỉ chực đánh nhau, và Ben cũng chẳng khác gì. Cô đoán rằng Ben chưa động thủ chỉ vì không dám chắc mình có hạ được gã đàn ông trẻ hơn, cao hơn và khỏe hơn kia không .
“Khỉ thật, thế là đủ lắm rồi!” Rachel rất hiếm khi chửi thề. Việc họ lôi kéo cô vào chuyện này khiến cô điên tiết. “Tôi sẽ không nghe một lời nào về cuộc trao đổi này nữa. Ben, ông vui lòng quay lại cửa hàng được không? Tôi chắc là Olivia cần được giúp đỡ đấy. Còn về cậu,” - mắt cô liếc sang Johnny, gương mặt hắn không báo trước điều gì tốt đẹp - “Một lát nữa tôi sẽ nói chuyện với cậu. Trước hết tôi cần phải giải quyết thằng bé này đã.”
“Cô mà không kiện thằng ranh con đó, tôi nghỉ việc.” Giọng Ben run lên vì giận dữ.
“Tốt.” Từ đó là đỉnh điểm của sự chế giễu, nhưng hình như Ben không nghe thấy. Trong một thoáng, Rachel chỉ có thể phản ứng lại lời nói của Johnny bằng cái liếc xéo, vì cô còn phải cố gắng hết mình để xoa dịu người quản lý cửa hàng.
“Ông buồn cười quá đấy, Ben ạ. Ông đã làm việc ở đây sáu năm rồi, và tôi không để ông nghỉ việc đâu. Nhưng tôi có quyền không gọi cảnh sát nếu tôi không cảm thấy cần thiết. Ông cũng hiểu rõ như tôi rằng chính sách nào cũng có ngoại lệ mà.”
“Nếu cô không gọi cảnh sát, tôi nghỉ việc,” Ben hung hãn nhắc lại. Quay người, ông ta đi thẳng ra khỏi văn phòng.